Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32
An Nhiên cười như không cười nhìn về phía Diêm Tử Diệp, khi cô vựa muốn mở miệng, đột nhiên một cánh tay quàng lên bên hông, con ngươi sâu thẳm của Phó Quân Hoàng rơi vào trên người Diêm Tử Diệp, trong nháy mắt toàn bộ khí tức nghiêm nghị tỏa ra, tiếng nói lạnh lùng sâu xa vang lên:
"Của tôi."
An Nhiên nhíu mày, đối với ham muốn chiếm hữu của Phó Quân Hoàng cô sớm đã luyện thành thói quen, chỉ là thường thường lúc anh phát giận, tình tình trẻ con làm cô muốn cười.
Tầm mắt của Diêm Tử Diệp rơi vào cánh tay quàng bên hông An Nhiên, con ngươi u ám, lúc này ánh mắt trên người Phó Quân Hoàng.
"Phải không?"
"Diêm Tử Diệp, mày điên cũng điên đủ rồi, có phải nên cút đi rồi không?" Tần Vũ Triết đúng lúc chen vào nói.
Hiện tại Tần Vũ Triết kêu xoắn xít một tiếng, làm sao kẻ điên họ Diêm kia lại biết thân phận của An Nhiên? Sao hắn đã tìm tới cửa?
Nhìn ánh mắt Gia như có như không rơi vào tren người bản thân, Tần Vũ Triết đã nghĩ muốn chết.
Thực không phải hắn nói! Gia, ngài phải tin tưởng bàn tử nhà ngài!
Chu Tân Quốc từ lúc Diêm Tử Diệp và An Nhiên nói câu đầu tiên, mồ hôi trên trán ông ta đã không ngừng rơi. Mặc kệ là Phó An Nhiên hay là Diêm Tử Diệp, người nào ông ta cũng không thể đắc tội, mà Phó An Nhiên còn giúp ông ta tìm con gái, ông...
"Tần Vũ Triết, chú ý thân phận của mình!" Tiếng nói lạnh lùng vang lên rõ ràng chứa đầy tức giận, kiều Tử Du lạnh lùng âm hiểm nhìn Tần Vũ Triết.
An Nhiên nhíu mày, mới đầu kiều Tử Du ở trong đám người, cô cũng không phát hiện sự tồn tại của cô ta, không nghĩ tới, hiện tại Kiều Tử Du đã là người của Diêm Tử Diệp.
Mà Chu Tân Quốc vốn đứng ở một bên nháy mắt nhìn thấy Kiều Tử Du, sắc mặt biến đổi mạnh..
Không nghĩ tới, cô lại là người Tần môn, như thế... Năm đó, chuyện năm đó ông vẫn canh cánh trong lòng, lập tức bình thường trở lại, không nghĩ đến lúc này ông ta cũng đã cùng Tần Mon nhấc lên quan hệ, như vậy, như vậy có phải ngày sau ôngta phát triển ở Đế Đô, sẽ nhận được sự bảo hộ của Tần Môn?
Nghĩ vậy, trong lòng Chu Tân Quốc vui vẻ, vốn cảm xúc khẩn trương trong nháy mắt cũng tiêu tan không thấy, tâm tràn đầy kích động.
"Diêm Tử Diệp, mày nói năm đó Gia nuôi một con sói trắng như thế nào?" Tần Vũ Triết cười nhạo nhìn về phía Diêm Tử Diệp, con ngươi tràn đầy ý cười trào phúng.
Đầu ông mày An Nhiên nhíu lại, đây là Bàn Tử đang khiêu khích cô?
"Lui ra." Diêm Tử Diệp cũng không nhìn Kiều Tử Du, vẻ mặt hắn buộc chặt, nhưng tầm mắt gắt gao nhìn trên người An Nhiên, trong con ngươi cuồng nhiệt mang theo lo âu, "Gia, tôi chỉ cần ngài tin tôi."
Sắc mặt Kiều Tử Du hơi trắng bệch, một giây trước khi lui ra, tầm mắt của cô ta nhìn AN Nhiên chăm chú, con ngươi âm ngoan chỉ làm AN Nhiên cảm thấy buồn cười.
Một tay Phó QUân Hoàng kéo AN Nhiên đến phía sau bản thân, hânhf động trẻ con làm An Nhiên dán sau lưng anh bật cười, Lõa Suất Ca nhà cô vĩnh viên đều đáng yêu như vậy.
"Một vừa hai phải." Tiếng nói lạnh lung ngang ngạnh chứa đầy quyền thế.
Trong nháy mắt biểu tình lo âu của Diêm Tử Diệp thu hồi, con ngươi không chút cảm xúc nhìn Phó Quân Hoàng, "Không phải của anh cuối cùng cũng sẽ rời khỏi anh."
Ánh mắt Phó Quân Hoàng dừng một chút, người kia khí thế kinh người làm mọi người xung quanh đều không tự chủ được mà lui về phía sau vài bước, đây không phải là loại người bình thường nhưu bọn họ có thể chịu đựng được.
"Đồng dạng nói, tặng cho anh."
Trong đại sảnh yến tiệc, ngoại trừ âm nhạc nhẹ nhàng, không còn bất kì am thanh nào khác.
Trong không khí lơ lửng tràn đầy căng thẳng.
Phó Quân Hoàng và Diêm Tử Diệp, ai cũng không nhừng ai, không khí giữa hai người khẩn trương làm thần kinh của mọi người đều buộc chặt cao độ, sợ khôgn chú ý một chút, sẽ làm bùng nổ bầu không khí giữa hai người.
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc...
Cao dép lê giẫm lên trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy.
Tầm mắt của mọi người đều đã tập trung vào nơi phát ra tiếng bước chân kia, chỉ thấy toàn thân Tôn Hiểu Lâm mặc một bộ váy dài màu đen, tóc dài mềm mại xỏa vai, thẹn thùng e lệ đi theo sau Tô Mạt Như, ngay cả đi đường cũng rất cẩn thận.
Nhưng mà khi mọi người nhìn thấy gương mặt đeo trang sức trang nhã đó, toàn bộ đều đã kinh diễm, không nghĩ tới, người phụ nữ của Chu Tân Quốc lại có tư sắc như vậy.
Chỉ là, Vẻ mặt của Tô Mạt Như nhìn như không tốt lắm, sắc mặt hơi trắng xanh, thần sắc hơi sợ hãi.
Dù thế nào thì Tô Mạt Như cũng là người phụ nữ mà Chu Tân Quốc cưới về, hiện tại tuy trên danh nghĩa Chu Tân Quốc là Đổng Sự Trưởng của Thánh Đạt, nhưng mọi người đều biết, người thừa kế Thánh Đạt chỉ có thể họ Tôn, hiện tại Tôn Hiểu Lâm trở lại, vậy hiện tại Tô Mạt Như không là cái gì nữa rồi.
Nhìn Tôn Hiểu Lâm lên sân khấu, Chu Tân Quốc giống như nhìn thấy rơm rạ cứu mạng, vội vàng lôi kéo Tôn Hiểu Lâm đi tới trước đám người An Nhiên, ông ta ở một bên chà lau mồ hôi hột trên trán, vừa nói với Diêm Tử Diệp:
"Môn chủ Diêm, đây là con gái tôi, năm nay mười chín tuổi. Lâm Lâm, mau chào môn chủ Diêm."
Tôn Hiểu Lâm gục đầu xuống, giọng nói đầy khiếp sợ, "Môn chủ Diêm." Chỉ là trong đôi mắt cụp xuống tràn đầy chán ghét.
Chẳng biết lúc nào, Diêm Tử Diệp đã nhìn cái bao tay đang đeo, biểu tình lạnh lùng nhìn không ra chút cảm xúc nào.
"Chu Đổng, lễ vật tôi cũng đã đưa đến, không có gì chuyện gì thì tôi đi trước." An Nhiên đứng phía sau Phó Quân Hoàng, một tay khoách lên cánh tay anh, mỉm cười nhìn Chu Tân Quốc.
"A..." Trong khoảng thời gian ngắn Chu Tân Quốc không biết nên nói tiếp như thế nào.
Tần Vũ Triết vội vàng nhảy đến một bên, miễn cho đến lúc đó gặp tai ương.
Cũng không chờ Chu Tân Quốc phản ứng, Phó Quân Hoàng trực tiếp nắm tay An Nhiên, trước tầm mắt của mọi người, sải bước đi ra khỏi đại sảnh yến tiệc.
Đáy lòng An Nhiên một trận buồn cười, ngay lúc cô muốn giữ chặt Phó Quân Hoàng, một câu nói của Chu Tân Quốc làm cô phải dừng bước.
"Kiều tiểu thư, không biết cô còn nhớ tôi không? Sáu năm trước tôi còn may mắn được hợp tác với Kiều tiểu thư."
Phó Quân Hoàng nghi hoặc, con ngươi sâu thẳm nhìn trên người cô, "Làm sao vậy?"
Ngẩng đầu nhìn Phó Quân Hoàng, con ngươi âm ngoan dần dần rõ ràng, cô cười với anh, "Không có việc gì, chúng ta về nhà."
"Uh`m, về nhà."
Phó Quân Hoàng thích cái chữ "Nhà" này, về nhà, cô và anh cùng một nhà.
Đêm đã khuya, mặc dù bây giờ đã là mùa hè, nhưng chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm vẫn rất lớn, bên ngoài nhiệt độ tương đối thấp.
Phó Quân Hoàng cởi áo khoác, gắt gao bọc AN Nhiên trong tây trang của bản thân, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, mày cau chặt, "Về sau không được mặc ít như vậy."
Khóe miệng AN Nhiên mỉm cười ngọt ngào, "Được, tất cả nghe theo anh."
"Không được đi cùng người khác."
"Được."
"Về sau phải nghe lời." Phó Quân Hoàng nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu như vậy.
An Nhiên ngạc nhiên nhíu mày, cười hỏi: "Lão Suất Ca, trước kia em đã từng không nghe lời sao?"
Phó Quân Hoàng mày nhíu lại, biểu tình có chút xoắn xuýt, sau khi ngẫm lại, thanh tuyến nháy mắt thấp xuống, "Nghe lời." Hơi hơi chăm chú nhìn An Nhiên một lát sau, tiếp tục nói, "Về sau tiếp tục nghe lời."
Anh chán ghét cái người đàn ông màu trắng kia.
Cực kỳ chán ghét.
AN Nhiên cười cực kỳ vui vẻ, cô giữ chặt cà vạt của Phó Quân Hoàng, anh khom lưng, cô đi cà nhắc, một cái hôn khẽ rơi vào trên môi anh, "Lão Suất Ca, anh thật đáng yêu."
Con ngươi của Phó Quân Hoàng ấm dần, anh cầm bàn tay hơi lạnh của cô ở trong tay.
Cửa xe đã được mở ra, sau khi AN Nhiên lên xe, Phó Quân Hoàng mới đóng chặt cửa xe, vòng sang bên ghế lái, mở cửa, lên xe.
Mãi đến sau khi xe rời khỏi đây, một bóng dáng mới từ cửa trước của Phúc Mãn Lâu đi ra, hắn mặc một bộ áo trắng dưới ánh trăng có vẻ cực kì trói mắt.
"Môn chủ, gia đã sớm..." Kiều Tử Du đứng ở phía sau Diêm Tử Diệp, muốn nói lại thôi.
"Ngậm miệng. Nếu cô còn dám nói ba chữ kia, cô sẽ biến mất vĩnh viễn."
Tần gia của hắn, làm sao có thể chết?
Làm sao có thể chết?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
"Của tôi."
An Nhiên nhíu mày, đối với ham muốn chiếm hữu của Phó Quân Hoàng cô sớm đã luyện thành thói quen, chỉ là thường thường lúc anh phát giận, tình tình trẻ con làm cô muốn cười.
Tầm mắt của Diêm Tử Diệp rơi vào cánh tay quàng bên hông An Nhiên, con ngươi u ám, lúc này ánh mắt trên người Phó Quân Hoàng.
"Phải không?"
"Diêm Tử Diệp, mày điên cũng điên đủ rồi, có phải nên cút đi rồi không?" Tần Vũ Triết đúng lúc chen vào nói.
Hiện tại Tần Vũ Triết kêu xoắn xít một tiếng, làm sao kẻ điên họ Diêm kia lại biết thân phận của An Nhiên? Sao hắn đã tìm tới cửa?
Nhìn ánh mắt Gia như có như không rơi vào tren người bản thân, Tần Vũ Triết đã nghĩ muốn chết.
Thực không phải hắn nói! Gia, ngài phải tin tưởng bàn tử nhà ngài!
Chu Tân Quốc từ lúc Diêm Tử Diệp và An Nhiên nói câu đầu tiên, mồ hôi trên trán ông ta đã không ngừng rơi. Mặc kệ là Phó An Nhiên hay là Diêm Tử Diệp, người nào ông ta cũng không thể đắc tội, mà Phó An Nhiên còn giúp ông ta tìm con gái, ông...
"Tần Vũ Triết, chú ý thân phận của mình!" Tiếng nói lạnh lùng vang lên rõ ràng chứa đầy tức giận, kiều Tử Du lạnh lùng âm hiểm nhìn Tần Vũ Triết.
An Nhiên nhíu mày, mới đầu kiều Tử Du ở trong đám người, cô cũng không phát hiện sự tồn tại của cô ta, không nghĩ tới, hiện tại Kiều Tử Du đã là người của Diêm Tử Diệp.
Mà Chu Tân Quốc vốn đứng ở một bên nháy mắt nhìn thấy Kiều Tử Du, sắc mặt biến đổi mạnh..
Không nghĩ tới, cô lại là người Tần môn, như thế... Năm đó, chuyện năm đó ông vẫn canh cánh trong lòng, lập tức bình thường trở lại, không nghĩ đến lúc này ông ta cũng đã cùng Tần Mon nhấc lên quan hệ, như vậy, như vậy có phải ngày sau ôngta phát triển ở Đế Đô, sẽ nhận được sự bảo hộ của Tần Môn?
Nghĩ vậy, trong lòng Chu Tân Quốc vui vẻ, vốn cảm xúc khẩn trương trong nháy mắt cũng tiêu tan không thấy, tâm tràn đầy kích động.
"Diêm Tử Diệp, mày nói năm đó Gia nuôi một con sói trắng như thế nào?" Tần Vũ Triết cười nhạo nhìn về phía Diêm Tử Diệp, con ngươi tràn đầy ý cười trào phúng.
Đầu ông mày An Nhiên nhíu lại, đây là Bàn Tử đang khiêu khích cô?
"Lui ra." Diêm Tử Diệp cũng không nhìn Kiều Tử Du, vẻ mặt hắn buộc chặt, nhưng tầm mắt gắt gao nhìn trên người An Nhiên, trong con ngươi cuồng nhiệt mang theo lo âu, "Gia, tôi chỉ cần ngài tin tôi."
Sắc mặt Kiều Tử Du hơi trắng bệch, một giây trước khi lui ra, tầm mắt của cô ta nhìn AN Nhiên chăm chú, con ngươi âm ngoan chỉ làm AN Nhiên cảm thấy buồn cười.
Một tay Phó QUân Hoàng kéo AN Nhiên đến phía sau bản thân, hânhf động trẻ con làm An Nhiên dán sau lưng anh bật cười, Lõa Suất Ca nhà cô vĩnh viên đều đáng yêu như vậy.
"Một vừa hai phải." Tiếng nói lạnh lung ngang ngạnh chứa đầy quyền thế.
Trong nháy mắt biểu tình lo âu của Diêm Tử Diệp thu hồi, con ngươi không chút cảm xúc nhìn Phó Quân Hoàng, "Không phải của anh cuối cùng cũng sẽ rời khỏi anh."
Ánh mắt Phó Quân Hoàng dừng một chút, người kia khí thế kinh người làm mọi người xung quanh đều không tự chủ được mà lui về phía sau vài bước, đây không phải là loại người bình thường nhưu bọn họ có thể chịu đựng được.
"Đồng dạng nói, tặng cho anh."
Trong đại sảnh yến tiệc, ngoại trừ âm nhạc nhẹ nhàng, không còn bất kì am thanh nào khác.
Trong không khí lơ lửng tràn đầy căng thẳng.
Phó Quân Hoàng và Diêm Tử Diệp, ai cũng không nhừng ai, không khí giữa hai người khẩn trương làm thần kinh của mọi người đều buộc chặt cao độ, sợ khôgn chú ý một chút, sẽ làm bùng nổ bầu không khí giữa hai người.
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc...
Cao dép lê giẫm lên trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy.
Tầm mắt của mọi người đều đã tập trung vào nơi phát ra tiếng bước chân kia, chỉ thấy toàn thân Tôn Hiểu Lâm mặc một bộ váy dài màu đen, tóc dài mềm mại xỏa vai, thẹn thùng e lệ đi theo sau Tô Mạt Như, ngay cả đi đường cũng rất cẩn thận.
Nhưng mà khi mọi người nhìn thấy gương mặt đeo trang sức trang nhã đó, toàn bộ đều đã kinh diễm, không nghĩ tới, người phụ nữ của Chu Tân Quốc lại có tư sắc như vậy.
Chỉ là, Vẻ mặt của Tô Mạt Như nhìn như không tốt lắm, sắc mặt hơi trắng xanh, thần sắc hơi sợ hãi.
Dù thế nào thì Tô Mạt Như cũng là người phụ nữ mà Chu Tân Quốc cưới về, hiện tại tuy trên danh nghĩa Chu Tân Quốc là Đổng Sự Trưởng của Thánh Đạt, nhưng mọi người đều biết, người thừa kế Thánh Đạt chỉ có thể họ Tôn, hiện tại Tôn Hiểu Lâm trở lại, vậy hiện tại Tô Mạt Như không là cái gì nữa rồi.
Nhìn Tôn Hiểu Lâm lên sân khấu, Chu Tân Quốc giống như nhìn thấy rơm rạ cứu mạng, vội vàng lôi kéo Tôn Hiểu Lâm đi tới trước đám người An Nhiên, ông ta ở một bên chà lau mồ hôi hột trên trán, vừa nói với Diêm Tử Diệp:
"Môn chủ Diêm, đây là con gái tôi, năm nay mười chín tuổi. Lâm Lâm, mau chào môn chủ Diêm."
Tôn Hiểu Lâm gục đầu xuống, giọng nói đầy khiếp sợ, "Môn chủ Diêm." Chỉ là trong đôi mắt cụp xuống tràn đầy chán ghét.
Chẳng biết lúc nào, Diêm Tử Diệp đã nhìn cái bao tay đang đeo, biểu tình lạnh lùng nhìn không ra chút cảm xúc nào.
"Chu Đổng, lễ vật tôi cũng đã đưa đến, không có gì chuyện gì thì tôi đi trước." An Nhiên đứng phía sau Phó Quân Hoàng, một tay khoách lên cánh tay anh, mỉm cười nhìn Chu Tân Quốc.
"A..." Trong khoảng thời gian ngắn Chu Tân Quốc không biết nên nói tiếp như thế nào.
Tần Vũ Triết vội vàng nhảy đến một bên, miễn cho đến lúc đó gặp tai ương.
Cũng không chờ Chu Tân Quốc phản ứng, Phó Quân Hoàng trực tiếp nắm tay An Nhiên, trước tầm mắt của mọi người, sải bước đi ra khỏi đại sảnh yến tiệc.
Đáy lòng An Nhiên một trận buồn cười, ngay lúc cô muốn giữ chặt Phó Quân Hoàng, một câu nói của Chu Tân Quốc làm cô phải dừng bước.
"Kiều tiểu thư, không biết cô còn nhớ tôi không? Sáu năm trước tôi còn may mắn được hợp tác với Kiều tiểu thư."
Phó Quân Hoàng nghi hoặc, con ngươi sâu thẳm nhìn trên người cô, "Làm sao vậy?"
Ngẩng đầu nhìn Phó Quân Hoàng, con ngươi âm ngoan dần dần rõ ràng, cô cười với anh, "Không có việc gì, chúng ta về nhà."
"Uh`m, về nhà."
Phó Quân Hoàng thích cái chữ "Nhà" này, về nhà, cô và anh cùng một nhà.
Đêm đã khuya, mặc dù bây giờ đã là mùa hè, nhưng chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm vẫn rất lớn, bên ngoài nhiệt độ tương đối thấp.
Phó Quân Hoàng cởi áo khoác, gắt gao bọc AN Nhiên trong tây trang của bản thân, khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, mày cau chặt, "Về sau không được mặc ít như vậy."
Khóe miệng AN Nhiên mỉm cười ngọt ngào, "Được, tất cả nghe theo anh."
"Không được đi cùng người khác."
"Được."
"Về sau phải nghe lời." Phó Quân Hoàng nghĩ nghĩ, lại bỏ thêm một câu như vậy.
An Nhiên ngạc nhiên nhíu mày, cười hỏi: "Lão Suất Ca, trước kia em đã từng không nghe lời sao?"
Phó Quân Hoàng mày nhíu lại, biểu tình có chút xoắn xuýt, sau khi ngẫm lại, thanh tuyến nháy mắt thấp xuống, "Nghe lời." Hơi hơi chăm chú nhìn An Nhiên một lát sau, tiếp tục nói, "Về sau tiếp tục nghe lời."
Anh chán ghét cái người đàn ông màu trắng kia.
Cực kỳ chán ghét.
AN Nhiên cười cực kỳ vui vẻ, cô giữ chặt cà vạt của Phó Quân Hoàng, anh khom lưng, cô đi cà nhắc, một cái hôn khẽ rơi vào trên môi anh, "Lão Suất Ca, anh thật đáng yêu."
Con ngươi của Phó Quân Hoàng ấm dần, anh cầm bàn tay hơi lạnh của cô ở trong tay.
Cửa xe đã được mở ra, sau khi AN Nhiên lên xe, Phó Quân Hoàng mới đóng chặt cửa xe, vòng sang bên ghế lái, mở cửa, lên xe.
Mãi đến sau khi xe rời khỏi đây, một bóng dáng mới từ cửa trước của Phúc Mãn Lâu đi ra, hắn mặc một bộ áo trắng dưới ánh trăng có vẻ cực kì trói mắt.
"Môn chủ, gia đã sớm..." Kiều Tử Du đứng ở phía sau Diêm Tử Diệp, muốn nói lại thôi.
"Ngậm miệng. Nếu cô còn dám nói ba chữ kia, cô sẽ biến mất vĩnh viễn."
Tần gia của hắn, làm sao có thể chết?
Làm sao có thể chết?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook