Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Sắp đến ngày kỉ niệm mười năm thành lập trường Ngân Dực, tất cả quy hoạch và an bài đều được giao cho Hội học sinh.
Ngân Dực được thành lập 11 năm trở lại đây, vốn ngày kỉ niệm thành lập trường phải được tổ chức một năm trước, nhưng do đủ loại nguyên nhân, ngày kỉ niệm thành lập trường bị kéo dài mãi, mãi đến tuần tháng mười năm nay, thời gian còn trưa tới một tháng.
Học sinh học viện Ngân Dực, có bảy phần học sinh Ngân Dực đều là con nhà giàu có, bởi vậy bọn họ không hề lo lắng vấn đề tài chính.
Hội học sinh quy định, mỗi lớp ít nhất chuẩn bị một tiết mục, đây là quy định.
Mà tiết mục của ban bảy, vô duyên vô cơ rơi vào trên đầu AN Nhiên.
AN Nhiên mới vừa vừa bước vào phòng học, một Mã Nhu tết tóc đuôi ngựa cầm quyển quy định của hội học sinh, trực tiếp ném lên trên bàn học của AN Nhiên, kiêu căng nhìn An Nhiên, vênh váo tự đắc:
"Phó An Nhiên, cô mau xem đi, miễn đến lúc đó làm lớp chúng ta mất mặt."
An Nhiên chút mạc danh kỳ diệu, nhìn nội dung viết trên tờ giấy màu lam kia, con ngươi lạnh nhạt nhìn trên người Mã Nhu, cười như không cười:
"Để cho tôi phụ trách tiết mục này?"
"Cho cô phụ trách là để mắt đến cô." Mã Nhu hừ lạnh, nếu không phải bở vì phía trên có người lên tiếng muốn cô ta phụ trách tiết mục, làm sao lớp bảy các cô có thể để cô ta là náo loạn?
"Không cần." Đẩy quyển sách sang một bên, tiếp tục lật quyển truyện cổ Grimm, xem lại, buổi tối cô còn phải về kể chuyện xưa với Lão Suất Ca, không có thời gian lăn qua lăn lại với cô gái đang trong kì trưởng thành này.
Bốp ——!
Mã Nhu như đập bàn một cái, sắc mặt khó coi nhìn An Nhiên, "Phó An Nhiên, đừng thấy tôi cho cô chút mặt mũi mà lên mặt, tôi..."
"Có. Không nên muốn nhiều. Cám ơn." An Nhiên nhìn tình tiết cô bé quàng khăn đỉ, không tâm trạng phản bác Mã Nhu.
Vốn mọi người vây quanh một bên vui vẻ xem diễn trò, không nghĩ tới Phó An Nhiên vẫn luôn thờ ơ cũng có lúc kình bạo như vậy.
"Phó An Nhiên, cô phải biết rằng, đây là cô đại diện cho lớp bảy chúng ta, đến lúc đó lớp bảy chúng ta mà không có tiết mục, xem cô bị đuổi ra ngoài như thế nào."
《 Truyện cổ Grimm 》trong tay bị An Nhiên ném lên bàn bốp một cái, sắc mặt không hề lạnh nhạt như vừa rồi, con ngươi đen nhánh nhìn trên người Mã Nhu, gằn từng chữ:
"Cô tính làm cái gì?"
"... Cái... Cái gì?" Mã Nhu Như không tự chủ được lui về phía sau một bước.
"Cô có tư cách gì để đuổi tôi.?" An Nhiên ghét nhất là bị người khác uy hiếp, con ngươi tối đên tràn đầy rét lạnh.
"Tôi là trưởng ban lớp bảy!" Mã Nhu Như rõ ràng cao giọng nói, "Còn là nòng cốt của Hội Học Sinh! Cô..."
Khi con ngươi khiếp người của An Nhiên quét qua, Mã Nhu Như không nói được nữa.
Cô ta rõ ràng nhớ tới, những thứ làm bản thân cô ta kiêu ngạo này, tất cả đều là vì Phó An Nhiên từ bỏ, mới rơi vào trên người cô ta.
"Thỉnh biến mất khỏi trước mắt tôi." Một lần nữa tiếp tục cầm quyển đồng thoại lên, bắt đầu xem.
Nhìn ánh mắt chế giễu của bạn học xung quanh, nhất thờ Mã Nhu Như chỉ cảm thấy một trận huyết khí dâng trào, cô ta chưa bao giờ phải chịu nhục như vậy, Mã Nhu Như cô ta vẫn luôn là bé ngoan trong mắt giáo sư, học sinh xuất sắc, là đối tượng hâm mộ trong mắt bạn học, nhưng Phó An Nhiên dựa vào cái gì mà đều mạnh hơn cô
"Phó An Nhiên, tôi ở đây nói cho cô, tiết mục này cô không muốn cũng phải làm, không làm cũng phải làm!" Mã Nhu Như bỗng nhiên lên trước, hai tay chống đỡ trên bàn, lạnh lùng nhìn An Nhiên.
Truy cập❤http://truyencuatui.Net/ để đọc truyện
An Nhiên tiếp tục đọc sách.
"Phó An Nhiên, đừng tưởng rằng tôi không biết nhà cô làm cái gì!" Mã Nhu Như ngột nhiên gần sát An Nhiên, thấp giọng nói.
"A...?" An Nhiên cảm thấy cực kỳ hứng thú nhìn về phía Mã Nhu Như.
"Cô nói, nếu tôi nói chuyện nhà cô thu phế phẩm cho mọi người biết, cô còn có thể ở lại Ngân Dục sao?"
"..." Thu phế phẩm? Đứa nhỏ này mơ mộng quá mức rồi?
Nhìn biểu tình ngu ngơ của An Nhiên, nhất thời Mã Nhu Như cảm thấy đáy lòng thoải mái hơn, "Nhớ kỹ, tiết mục dự tuyển vào 28 tháng 9, đừng quên chuẩn bị."
Nói xong, Mã Nhu Như mới cằn ngằn rời khỏi chỗ của An nhiên.
Vốn nam sinh thư ngốc Tô Vô Lo vẫn để ý nhất cử nhất động của An nhiên nhìn Mã Nhu Như rời đi, lập tức ném cho An Nhiên một tờ giấy.
An Nhiên dở tờ giấy ra, khi nhìn đến mặt chữ lưu loát đo, bỗng nhiên cảm thấy một trận buồn cười.
Cái người Mã Nhu Như này có phải quá mức kì quái rồi không?
Tiện tay vò tờ giấy lại, ném vào trong ngăn kéo.
Nhìn hành động của cô như vậy lúc này Tô Vô Lo mới quay đầu lại, cúi đầu xuống, đôi mắt bị kính đen che lấp xoẹt qua một tia tinh quang, mà khoé môi lại vẽ ra một độ cong khó hiểu.
"Gia, Gia thân ái, khi nào thì ngài đã lưu lạc đến nông nỗi như thế này? Lại bị một bé gái quở trách, ha ha ha, khụ khụ, kia cái gì, vừa rồi tôi chỉ là động kinh, thuận tiện nhìn xem chính mình có thể cười ra tiếng hay không, Gia ngài đừng nóng giận." Vành tai An Nhiên đeo một bông tai màu lam đang chớp chớp lên, so với dĩ vãng thì sáng hơn một chút.
Biểu tình An Nhiên bất biến lật trang sách, "Nói."
Tần Vũ Triết đang ngồi trong phòng làm việc tận lực che miệng, cố gắng không để chính mình cười ra tiếng, nhưng tiếng hít không khí đang làm An Nhiên mất kiên nhẫn.
"Không nói thì đi chết đi."
Bỗng nhiên Tần Vũ Triết ho khan một tiếng, "Gia, gần đây tôi quay người luôn được tốt, thống cảm, giờ tôi bắt đầu báo cáo. Sáu năm trước quả thật Chu Tân Quốc có quan hệ lui tới với Kiều Tử Du, nhưng mà chỉ hợp tác một thời gian ngắn. Sáu năm trước chuyện phát sinh ở nhà họ Phó, quả thật Chu Tân Quốc có tham gia, nhưng hắn vừa vặn chỉ là người ngoài biên chế nhân viên. Người phía trên Chu Tân Quốc là Cáo Lông Đỏ, nhưng người phía trên Cáo Lông Đỏ, tạm thời tôi còn chưa tra được."
"Không phải Bạch Nhãn Lang?" Bạch Nhãn Lang, biệt danh của Diêm Tử Diệp.
Tần Vũ Triết rõ ràng nói là, "Không phải."
"Biết rõ." Nói xong, An Nhiên trực tiếp cắt đứt liên lạc với bên kia.
"Wase —— Phó An Nhiên, không nghĩ tới cô lại kình bạo như vậy!" Đột nhiên, một vị nam sinh cầm một phần hiệu báo vọt tới bên người An Nhiên, một tay lấy hiệu báo lắc tại trên bàn của cô, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô, "Thật không nghĩ tới, cô cũng có một mặt như vậy."
Theo tiếng nói nhất thời toàn bộ học sinh đều vây quanh lại, khi nhìn đến tờ báo màu sắc rực rỡ kia, con ngươi kinh ngạc và không thể tin.
"Trời ạ, Phó An Nhiên, người trong này là cô thật sao?"
"Không nghĩ tới của cô lại nóng bỏng như vậy."
"Phó An Nhiên, đây là chỗ nào a, nói cho chúng tôi biết, đến lúc đó chúng tôi sẽ đi cổ động cho cô."
"..."
Mắt An Nhiên đảo một cái, con ngươi tràn đầy âm ngoan.
——Học sinh xuất sắc của Ngân Dực, đúng là thoát y vũ nữ! Thể diện của Ngân Dực ở đâu, chỗ nào!
Ảnh chụp trên tờ báo là ở trong một sàn nhảy, cô gái đang làm động tác cực kì nóng bỏng, trong ảnh chụp mắt người kia đánh Mosaic, người trong hình rõ ràng là Phó An Nhiên.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Ngân Dực được thành lập 11 năm trở lại đây, vốn ngày kỉ niệm thành lập trường phải được tổ chức một năm trước, nhưng do đủ loại nguyên nhân, ngày kỉ niệm thành lập trường bị kéo dài mãi, mãi đến tuần tháng mười năm nay, thời gian còn trưa tới một tháng.
Học sinh học viện Ngân Dực, có bảy phần học sinh Ngân Dực đều là con nhà giàu có, bởi vậy bọn họ không hề lo lắng vấn đề tài chính.
Hội học sinh quy định, mỗi lớp ít nhất chuẩn bị một tiết mục, đây là quy định.
Mà tiết mục của ban bảy, vô duyên vô cơ rơi vào trên đầu AN Nhiên.
AN Nhiên mới vừa vừa bước vào phòng học, một Mã Nhu tết tóc đuôi ngựa cầm quyển quy định của hội học sinh, trực tiếp ném lên trên bàn học của AN Nhiên, kiêu căng nhìn An Nhiên, vênh váo tự đắc:
"Phó An Nhiên, cô mau xem đi, miễn đến lúc đó làm lớp chúng ta mất mặt."
An Nhiên chút mạc danh kỳ diệu, nhìn nội dung viết trên tờ giấy màu lam kia, con ngươi lạnh nhạt nhìn trên người Mã Nhu, cười như không cười:
"Để cho tôi phụ trách tiết mục này?"
"Cho cô phụ trách là để mắt đến cô." Mã Nhu hừ lạnh, nếu không phải bở vì phía trên có người lên tiếng muốn cô ta phụ trách tiết mục, làm sao lớp bảy các cô có thể để cô ta là náo loạn?
"Không cần." Đẩy quyển sách sang một bên, tiếp tục lật quyển truyện cổ Grimm, xem lại, buổi tối cô còn phải về kể chuyện xưa với Lão Suất Ca, không có thời gian lăn qua lăn lại với cô gái đang trong kì trưởng thành này.
Bốp ——!
Mã Nhu như đập bàn một cái, sắc mặt khó coi nhìn An Nhiên, "Phó An Nhiên, đừng thấy tôi cho cô chút mặt mũi mà lên mặt, tôi..."
"Có. Không nên muốn nhiều. Cám ơn." An Nhiên nhìn tình tiết cô bé quàng khăn đỉ, không tâm trạng phản bác Mã Nhu.
Vốn mọi người vây quanh một bên vui vẻ xem diễn trò, không nghĩ tới Phó An Nhiên vẫn luôn thờ ơ cũng có lúc kình bạo như vậy.
"Phó An Nhiên, cô phải biết rằng, đây là cô đại diện cho lớp bảy chúng ta, đến lúc đó lớp bảy chúng ta mà không có tiết mục, xem cô bị đuổi ra ngoài như thế nào."
《 Truyện cổ Grimm 》trong tay bị An Nhiên ném lên bàn bốp một cái, sắc mặt không hề lạnh nhạt như vừa rồi, con ngươi đen nhánh nhìn trên người Mã Nhu, gằn từng chữ:
"Cô tính làm cái gì?"
"... Cái... Cái gì?" Mã Nhu Như không tự chủ được lui về phía sau một bước.
"Cô có tư cách gì để đuổi tôi.?" An Nhiên ghét nhất là bị người khác uy hiếp, con ngươi tối đên tràn đầy rét lạnh.
"Tôi là trưởng ban lớp bảy!" Mã Nhu Như rõ ràng cao giọng nói, "Còn là nòng cốt của Hội Học Sinh! Cô..."
Khi con ngươi khiếp người của An Nhiên quét qua, Mã Nhu Như không nói được nữa.
Cô ta rõ ràng nhớ tới, những thứ làm bản thân cô ta kiêu ngạo này, tất cả đều là vì Phó An Nhiên từ bỏ, mới rơi vào trên người cô ta.
"Thỉnh biến mất khỏi trước mắt tôi." Một lần nữa tiếp tục cầm quyển đồng thoại lên, bắt đầu xem.
Nhìn ánh mắt chế giễu của bạn học xung quanh, nhất thờ Mã Nhu Như chỉ cảm thấy một trận huyết khí dâng trào, cô ta chưa bao giờ phải chịu nhục như vậy, Mã Nhu Như cô ta vẫn luôn là bé ngoan trong mắt giáo sư, học sinh xuất sắc, là đối tượng hâm mộ trong mắt bạn học, nhưng Phó An Nhiên dựa vào cái gì mà đều mạnh hơn cô
"Phó An Nhiên, tôi ở đây nói cho cô, tiết mục này cô không muốn cũng phải làm, không làm cũng phải làm!" Mã Nhu Như bỗng nhiên lên trước, hai tay chống đỡ trên bàn, lạnh lùng nhìn An Nhiên.
Truy cập❤http://truyencuatui.Net/ để đọc truyện
An Nhiên tiếp tục đọc sách.
"Phó An Nhiên, đừng tưởng rằng tôi không biết nhà cô làm cái gì!" Mã Nhu Như ngột nhiên gần sát An Nhiên, thấp giọng nói.
"A...?" An Nhiên cảm thấy cực kỳ hứng thú nhìn về phía Mã Nhu Như.
"Cô nói, nếu tôi nói chuyện nhà cô thu phế phẩm cho mọi người biết, cô còn có thể ở lại Ngân Dục sao?"
"..." Thu phế phẩm? Đứa nhỏ này mơ mộng quá mức rồi?
Nhìn biểu tình ngu ngơ của An Nhiên, nhất thời Mã Nhu Như cảm thấy đáy lòng thoải mái hơn, "Nhớ kỹ, tiết mục dự tuyển vào 28 tháng 9, đừng quên chuẩn bị."
Nói xong, Mã Nhu Như mới cằn ngằn rời khỏi chỗ của An nhiên.
Vốn nam sinh thư ngốc Tô Vô Lo vẫn để ý nhất cử nhất động của An nhiên nhìn Mã Nhu Như rời đi, lập tức ném cho An Nhiên một tờ giấy.
An Nhiên dở tờ giấy ra, khi nhìn đến mặt chữ lưu loát đo, bỗng nhiên cảm thấy một trận buồn cười.
Cái người Mã Nhu Như này có phải quá mức kì quái rồi không?
Tiện tay vò tờ giấy lại, ném vào trong ngăn kéo.
Nhìn hành động của cô như vậy lúc này Tô Vô Lo mới quay đầu lại, cúi đầu xuống, đôi mắt bị kính đen che lấp xoẹt qua một tia tinh quang, mà khoé môi lại vẽ ra một độ cong khó hiểu.
"Gia, Gia thân ái, khi nào thì ngài đã lưu lạc đến nông nỗi như thế này? Lại bị một bé gái quở trách, ha ha ha, khụ khụ, kia cái gì, vừa rồi tôi chỉ là động kinh, thuận tiện nhìn xem chính mình có thể cười ra tiếng hay không, Gia ngài đừng nóng giận." Vành tai An Nhiên đeo một bông tai màu lam đang chớp chớp lên, so với dĩ vãng thì sáng hơn một chút.
Biểu tình An Nhiên bất biến lật trang sách, "Nói."
Tần Vũ Triết đang ngồi trong phòng làm việc tận lực che miệng, cố gắng không để chính mình cười ra tiếng, nhưng tiếng hít không khí đang làm An Nhiên mất kiên nhẫn.
"Không nói thì đi chết đi."
Bỗng nhiên Tần Vũ Triết ho khan một tiếng, "Gia, gần đây tôi quay người luôn được tốt, thống cảm, giờ tôi bắt đầu báo cáo. Sáu năm trước quả thật Chu Tân Quốc có quan hệ lui tới với Kiều Tử Du, nhưng mà chỉ hợp tác một thời gian ngắn. Sáu năm trước chuyện phát sinh ở nhà họ Phó, quả thật Chu Tân Quốc có tham gia, nhưng hắn vừa vặn chỉ là người ngoài biên chế nhân viên. Người phía trên Chu Tân Quốc là Cáo Lông Đỏ, nhưng người phía trên Cáo Lông Đỏ, tạm thời tôi còn chưa tra được."
"Không phải Bạch Nhãn Lang?" Bạch Nhãn Lang, biệt danh của Diêm Tử Diệp.
Tần Vũ Triết rõ ràng nói là, "Không phải."
"Biết rõ." Nói xong, An Nhiên trực tiếp cắt đứt liên lạc với bên kia.
"Wase —— Phó An Nhiên, không nghĩ tới cô lại kình bạo như vậy!" Đột nhiên, một vị nam sinh cầm một phần hiệu báo vọt tới bên người An Nhiên, một tay lấy hiệu báo lắc tại trên bàn của cô, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn cô, "Thật không nghĩ tới, cô cũng có một mặt như vậy."
Theo tiếng nói nhất thời toàn bộ học sinh đều vây quanh lại, khi nhìn đến tờ báo màu sắc rực rỡ kia, con ngươi kinh ngạc và không thể tin.
"Trời ạ, Phó An Nhiên, người trong này là cô thật sao?"
"Không nghĩ tới của cô lại nóng bỏng như vậy."
"Phó An Nhiên, đây là chỗ nào a, nói cho chúng tôi biết, đến lúc đó chúng tôi sẽ đi cổ động cho cô."
"..."
Mắt An Nhiên đảo một cái, con ngươi tràn đầy âm ngoan.
——Học sinh xuất sắc của Ngân Dực, đúng là thoát y vũ nữ! Thể diện của Ngân Dực ở đâu, chỗ nào!
Ảnh chụp trên tờ báo là ở trong một sàn nhảy, cô gái đang làm động tác cực kì nóng bỏng, trong ảnh chụp mắt người kia đánh Mosaic, người trong hình rõ ràng là Phó An Nhiên.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook