Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92
Hít --- -------
Mọi người nhất thời kinh ngạc, nếu cú đấm này dừng lại trên người Phó An Nhiên, Phó An Nhiên không chết thì cũng mất nửa cái mạng!
Mồ hôi đổ đầy trong tay của những người ở đó.
Tích Bộ đột nhiên đánh lén, An Nhiên đã sớm có phòng bị, người Nhật Bản cùng Đại Hàn có cùng một “Ưu điểm” đó chính là thích đánh người bất ngờ không để người đề phòng.
An Nhiên nhanh chóng lùi về sau, đứng xa ra nơi Tích Bộ đánh tới, thanh lãnh nhìn hắn, “Thật không hổ là người đứng đầu Nhật Bản.” Đủ vô sỉ, đủ cường đại.
Lời An Nhiên nói mọi người nghe đều hiểu.
Tích Bộ không nghĩ tới, một nữ sinh gầy yếu thế này là có thể tránh được một cú đánh của hắn, hắn biết tên của cô là Phó An Nhiên, là đối tượng trong nhiệm vụ của bọn hắn.
Hắn muốn lợi dụng lần trao đổi này, làm như không cẩn thận mà giết chết cô.
Trong cuộc trao đổi, sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, không phải sao?
Mắt của Tích Bộ xẹt qua một tia sát ý, mà sát ý này dễ dàng bị An Nhiên dễ dàng thấy được, Sở An Tu cùng Độc Cô Uyên Ảnh đang ngồi trên khán đài đồng thời nhíu mày.
Nhìn thấy An Nhiên không có chuyện gì, mọi người nhất thời thở phào nhẹ nhõm, bọn họ tựa như chưa từng khẩn trương như thế.
“Đã chuẩn bị tốt?” Tiếng nói thanh lãnh của An Nhiên vang lên.
“Cái này phải là tôi hỏi cô.” Tích Bộ hừ lạnh.
Cao Vũ vẫn chưa đi vào trong, cậu kiên trì phải chờ đến trận đấu xong mới đi.
Khi Sở An Tu đưa An Nhiên đến mặt cậu nói là đưa cô gia nhập câu lạc bộ Nhu đạo, lúc ấy cậu kinh ngạc, nhưng cậu ấy (Sở An Tu) nói, cô (Phó An Nhiên) phải là thành viên chính trong lần trao đổi võ thuật, Cao Vũ cũng không nói gì thêm, nhưng cậu cũng hiểu một ít, chính là cuộc trao đổi võ thuật này không đơn giản.
Người Nhật Bản không giống như ngoài mặt của bọn họ, thoạt nhìn họ tốt đẹp dễ gần, thân thủ của cậu nếu so với Tích Bộ kém một ít, nhưng không kém đến mức ngay lúc bắt đầu đã bị họ đo ván như thế.
Nhóm người này, ngay từ đầu không phải đem cuộc trao đổi này như trò chơi.
Phó An Nhiên, thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?
Nhưng, cậu không đi tìm Sở An Tu, thì đã bị Phó An Nhiên làm hù sợ, nghĩ đến, ở các câu lạc bộ của Ngân Dực, mặc kệ nó là Taekwondo, Thái Cực, Quyền Anh, thì ai có thể có động tác lưu loát như An Nhiên?
Phó An Nhiên, là một cao thủ.
Cao Vũ được sự giúp đỡ của các thành viên khác, được dìu vào trong, chịu đựng đau đớn từ bụng, ánh mắt gắt gao nhìn ở sàn thi đấu.
Biểu của từ cười nhạo trào phúng của Tích Bộ giờ đã thành ngưng trọng.
Là hắn bất cẩn.
Phó An Nhiên công kích một cách tuỳ ý, không theo một phương pháp nào, thế nhưng đối với hắn mà nói, tiếp chiêu được là dị thường vất vả, hắn chỉ có thể tránh không thể nào phản công lại, nếu bị đá phải một nơi nào đó thì nơi đó nhất định sẽ bị phế.
Phó An Nhiên này thật không bình thường.
An Nhiên ra tay rất nhanh, cô làm cho Tích Bộ không có thời gian phản công cùng thời gian để thở, khi hắn không ngừng lui ra sau, An Nhiên sử dụng đầu gối, hướng về phía bánh chè của Tích Bộ đá vào, sau đó An Nhiên nắm cánh tay của Tích Bộ, kéo người hắn quăng ra xa!
Bịch -----
Tích Bộ bị ngã xuống đất!
“Hay-----!” Học sinh Ngân Dực đang ngồi ở khán đài không ngừng hô lên.
Biểu cảm của người Nhật nhất thời thay đổi.
An Nhiên không đi đến nơi là Tích Bộ bị ngã xuống, phản ứng của Tích Bộ cực kì nhanh, tuy rằng không bằng An Nhiên, chân của hắn tuy rằng đang ở mép sàn nhưng hắn đúng là còn ở trong sân.
Ánh mắt của An Nhiên ngày càng lạnh, người này không phải là hắn.
Đã như vậy thì không bằng tốc chiến tốc thắng.
Tích bộ chưa từng trải qua sự nhục nhã như vậy, người đá hắn ra ngoài sân thi đấu là một người Hoa Hạ gầy yếu, mỏng manh! Khi hắn bò đến chỗ của An Nhiên, đứng lên, hắn một tay nắm cổ áo của An Nhiên, biểu cảm của An Nhiên luôn nhàn nhạt, cô đột nhiên ghé sát hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu, đột nhiên ra tay, đến lúc này cô chưa từng thủ hạ lưu tình, khi Tích Bộ cùng mọi người chưa biết chuyện gì xảy ra thì hắn đã bị văng ra ngoài, lúc này Tích Bộ bị té lăn, không còn đứng lên nỗi.
Tích Bộ ôm bụng, thoạt nhìn rất thống khổ.
Người của Nhật đồng loạt đứng dậy, bọn họ muốn nhìn thương thế của Tích Bộ, nhưng bị Sơn Điền ngăn lại, ở phương diện này Tích Bộ là người có kĩ thuật tốt nhất, thì làm sao có thể bị một nữ sinh đánh bại?
An Nhiên lạnh lùng nhìn Tích Bộ vẫn còn duy trì ngạo khí của bản thân, An Nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nói vào trọng tâm của đề tài, “Tao đã nói rồi, mày không phải đổi thủ của tao.”
Con ngươi An Nhiên rất lạnh, Tích Bộ nhường như rơi vào một hầm băng.
“Phó An Nhiên! Mày (lúc này đổi xưng hô nha, TB hiện đang tức) muốn làm gì!” Tích Bộ nhìn An Nhiên, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Toàn thân hắn mồ hôi lạnh ứa ra không ít, loại cảm giác này hắn chưa từng thấy qua, hắn sợ hãi mà không biết đó là cái gì.
An Nhiên nhún vai, “Tao cũng không làm gì mày, ở nơi này mọi người đều thấy được.”
Điền Bản biết, Tích Bộ thật sự đã thua, hắn có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Tích Bộ đã thua trong tay của nữ sinh này, vậy ở chỗ hắn không ai có thể là đổi thủ của cô ta.
Người Nhật mang Tích Bộ còn đang giãy dụa đi xuống, biểu cảm của bọn họ thoạt nhìn rất phấn khích.
Mọi người ngồi xem không nghĩ tới gặp sự việc lớn như vậy, Phó An Nhiên này là người nào, cô là vạn năng hay sao? Có phải gọi là văn võ song toàn không!
“Nữ thần! Khá lắm!” Trong đám người tuôn ra một trần cuồng hô hò hét.
“Nữ thần, chúng tôi sẽ vĩnh viễn ủng hộ cô!”
“Nữ thần, đánh đám Tiểu Quỷ Tử chúng tơi bời hoa lá! Chúng chết, chúng tôi sẽ giải quyết hậu quả!”
- ----
An Nhiên hướng tới đám người kêu to thì nhìn lại, lúc nãy không nhìn còn tốt, vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người, một đám người ngồi đứng trên khán đài, bọn họ đang vui mừng nhảy nhót, người đứng đầu đang lôi kéo Tô Nặc, mà người đứng bên cạnh là Cố Hữu.
Là người của Thất ban.
Nhóm người này, càng ngày càng đáng yêu.
Nghe được người Thất ban kêu An Nhiên là nữ thần, nhất thời mọi người đều hứng trí, một người rồi hai người mở miệng kêu, sau đó là toàn bộ, tất cả mọi người đều kêu An Nhiên là nữ thần.
Trong lòng An Nhiên buồn cười, sau đó quay người, nhìn sắc mặt không tốt của Sơn Điền nói, “Quý quốc còn khiêu chiến không?” Biểu cảm An Nhiên cùng biểu cảm của Tích Bộ không sai biệt, thậm chí còn nghiêm nghị hơn làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Sắc mặt của nhóm người Nhật đồng loạt biến đổi.
Phó An Nhiên đang trêu cợt họ!
“Không vấn đề, các người không khiêu chiến, vậy để tôi đến khiêu chiến các người.” Nếu cô không làm cho bọn họ xuất người thì sẽ không buông tay.
Cô có thể dẫn người đến bao vây, sau đó cho người cởi bỏ quần áo của bọn họ để xem trên người có vết thương hay không, nhưng cái này thật chất là quá mạo hiểm cũng không có tác dụng. Nếu bọn họ nói đến đó để cướp, đến lúc đó bọn họ sẽ không bỏ qua. Khi đó, bọn họ sẽ bắt lấy chuyện này không tha, có khi lên truyền thông là nói họ gặp đãi ngộ như thế nào khi ở đất khách quê người.
An Nhiên không muốn bọn họ lấy cớ, cô phải làm cho bọn họ có nỗi khổ cũng không nói được.
An Nhiên vừa nói, mọi người còn đang la hét bỗng dưng yên tĩnh.
Nữ thần vừa nói cái gì? Khiếu chiến người Nhật bản? Cô ấy điên rồi ư?
Lúc nãy thắng một trận, bọn họ có thể cho rằng đó là may mắn, nhưng nếu một nữ sinh may mắn thắng một lần mà đi khiêu chiến với người khác, bọn họ nhất thời tập trung vào người không cao lớn đó (An Nhiên).
“Vị bạn học này, cô có biết bản thân mình nói gì không?” Điền Bản với gương mặt tròn tròn tuy rằng mang theo ý cười, nhưng đằng sau nụ cười là nét mặt lạnh như băng, lại bị An Nhiên nhìn thấy rõ ràng.
“Đương nhiên.”
“Được, nếu lúc đó mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào...”
“Yên tâm, mọi chuyện tôi đều chịu.” An Nhiên đánh gãy lời Điền Bản, “Đương nhiên, nếu như các người còn lo lắng, chúng ta có thể lập giấy sinh tử.”
Giấy sinh tử là do hai bên cùng lập, bất kể là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không truy cứu, tức là, trong trận đấu, mặc dù người nọ mất đi tính mạng thì người kia cũng không phải đi tù.
Ánh mắt của Điền Bản xẹt qua một tia ám quang.
Phó An Nhiên này quả nhiên đã mắc câu.
Hắn còn không biết sử dụng phương pháp gì để đối phó với Phó An Nhiên, không ngờ được cô lại đưa mình tới cửa, cái này gọi là thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không cửa lại xông vào.
Điền Bản đã làm tư tưởng với bản thân, sau đó mới nhìn An Nhiên nói, “Cô đã nói vây, vậy thì chúng ta sẽ lập một bản”
An Nhiên cũng không để ý, ánh mắt xẹt qua một tia băng hàn.
Sở An Tu soạn thảo xong, cuối cùng đưa giấy cho An Nhiên “Giấy sinh tử” để An Nhiên kí tên vào, rồi sau đó đưa cho sáu người của Nhật để bọn họ kí tên, cuối cùng, Sở An Tu còn để mọi người ấn tay.
Muốn lấy mạng của quân chủ, trước hết phải giữ mạng của bản thân cho cẩn thận.
Điền Bản cảm thấy như vậy rất tốt, dù sao, bọn họ cũng muốn mạng của An Nhiên. Phó An Nhiên đã biết nhiều chuyện, bọn họ không để cô tiếp tục sống.
Mọi người nín thở nhìn bọn họ trao đổi “Giấy sinh tử”, có người thậm chí còn lo lắng, An Nhiên có phải đang lúc chờ thi đấu thì bị đám người đó ám sát, nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ không thể nào an tâm.
Ngoài trừ Tô Nặc cùng Cố Hữu là hai người không lo lắng gì cả.
Theo Cố Hữu, nhóm người này đứng cùng không chỗ với An Nhiên, cơ hồ không thể nào so sánh được, cậu nhàn nhạt ngồi ở trên khán đài, không nói một câu nào mà chỉ xem.
Trong cảm nhận của Tô Nặc, An Nhiên vĩnh viễn là tuyệt nhất, đối với cô mà nói, An Nhiên không có gì là không làm được, mà đây là lần đầu tiên cô nghe nói đến giấy sinh tử, cả người không thể không hưng phấn, mà An Nhiên trong cảm nhận của cô có thể so sánh được với chú nhỏ.
Giấy sinh tử do Sở An Tu giữ, An Nhiên sửa sang lại quần áo, cô chạy đến giữa sân, chờ người của Nhật tiến lên.
Lúc này, bên Nhật chỉ định một nữ sinh, An Nhiên biết ả ta, ả tên là Anh Chi, thoạt nhìn ả bé nhỏ nhưng sức lực cùng tốc độ của ả không nhỏ như người của ả.
An Nhiên không có thời gian cùng đám người này quan sát qua lại, Anh Chi mới ra tay được mấy đòn đã bị An Nhiên đánh ngã dưới sàn, cả người ả đều bị khoá lại, làm cho ả không cử động được.
Đối với nhu đạo, An Nhiên không thích, nhưng kiếp trước, cô có một người bạn là người Nhật Bản, thích vận động bằng nhu đạo, mỗi lẫn hắn luyện tập đều mang cô theo, đi đâu cũng mang cô, dẫn dà, những quyền cước của nhu đạo liền thấm vào xương cốt của cô.
An Nhiên đem Anh Chi khoá lại rất căng, đến khi Anh phát ra khẩu hiệu thua, An Nhiên mới dừng tay.
Nhưng khi An Nhiên mới buông tay, Anh Chi đột nhiên đứng dậy, đánh tới An Nhiên!
An Nhiên nhanh chóng lắc thân, nhanh chống tránh cánh tay đánh tới bản thân!
Bụp---- Âm thanh An Nhiên ngăn cản cánh tay Anh Chi.
Phịch----- An Nhiên phản công đem tay của Anh Chi nắm lấy! Trong tay của Anh Chi còn cầm mấy cái phi tiêu nhỏ.
Trong lòng An cười lạnh, ở trước mặt Phó An Nhiên cô là còn đùa cợt. Được vậy để coi ai sẽ lợi hại hơn.
Mặt Anh Chi xẹt qua một tia hoảng sợ, trên đầu của phi tiêu có độc, đó là loại độc tố thần kinh mới nhất! Ả không muốn chết!
An Nhiên không cho ả cơ hội suy nghĩ, cô nắm lấy tay của ả, vẽ một vết thương trên người ả, sau đó xoay người, âm thanh của Anh Chi rít gào, không chút lưu tình đem phi tiêu ghim vào người ả.
Bịch----
An Nhiên trực tiếp đá Anh Chi ra khỏi sân đấu
Wow------
Mọi người kích động đứng lên, không nghĩ tới An Nhiên có thực lực như vậy, cô đánh bại Tích Bộ, không phải nhờ vận khí tốt nha.
“Cô xem, trên người mà mang những nhứ này, trong sinh hoạt rất nguy hiểm a.”
Âm thanh lạnh lùng của An Nhiên vang lên, khán đài đang yên lặng bỗng nhiên vang lên.
Sắc mặt Sơn Điền rất khó coi, Anh Chi vừa mới đá ra, trên đó lại xuất hiện nhiều người đi đến, An nhíu mày, không tính toán sẽ tiếp tục đùa, đến khi thấy một nam sinh chạy đến giữa sân nói vài câu thì cuộc đấu tiếp tục.
Trong lúc này, mọi người không để ý đến Anh Chi còn đang gian nan trên mặt đất, ả hết sức bò tới chỗ của Điền Bản, ả thật vất vả mới bò đến được, ả gắt gao nắm lấy ống quần của, cầu xin “Đại Nhân, cứu tôi, đại nhân!”
“Đem đi xuống!” Lúc này mà còn kêu hắn cứu? Mẹ nó người này đầu óc có vấn đề!
Sắc mặt Sơn Điền khó coi đến cực điểm.
Phó An Nhiên này, quả nhiên không thể giữ lại! Phải giết chết!
Có một người đàn ông đem Anh Chi ra khỏi, đi đến nơi ở của người Nhật.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Mọi người nhất thời kinh ngạc, nếu cú đấm này dừng lại trên người Phó An Nhiên, Phó An Nhiên không chết thì cũng mất nửa cái mạng!
Mồ hôi đổ đầy trong tay của những người ở đó.
Tích Bộ đột nhiên đánh lén, An Nhiên đã sớm có phòng bị, người Nhật Bản cùng Đại Hàn có cùng một “Ưu điểm” đó chính là thích đánh người bất ngờ không để người đề phòng.
An Nhiên nhanh chóng lùi về sau, đứng xa ra nơi Tích Bộ đánh tới, thanh lãnh nhìn hắn, “Thật không hổ là người đứng đầu Nhật Bản.” Đủ vô sỉ, đủ cường đại.
Lời An Nhiên nói mọi người nghe đều hiểu.
Tích Bộ không nghĩ tới, một nữ sinh gầy yếu thế này là có thể tránh được một cú đánh của hắn, hắn biết tên của cô là Phó An Nhiên, là đối tượng trong nhiệm vụ của bọn hắn.
Hắn muốn lợi dụng lần trao đổi này, làm như không cẩn thận mà giết chết cô.
Trong cuộc trao đổi, sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, không phải sao?
Mắt của Tích Bộ xẹt qua một tia sát ý, mà sát ý này dễ dàng bị An Nhiên dễ dàng thấy được, Sở An Tu cùng Độc Cô Uyên Ảnh đang ngồi trên khán đài đồng thời nhíu mày.
Nhìn thấy An Nhiên không có chuyện gì, mọi người nhất thời thở phào nhẹ nhõm, bọn họ tựa như chưa từng khẩn trương như thế.
“Đã chuẩn bị tốt?” Tiếng nói thanh lãnh của An Nhiên vang lên.
“Cái này phải là tôi hỏi cô.” Tích Bộ hừ lạnh.
Cao Vũ vẫn chưa đi vào trong, cậu kiên trì phải chờ đến trận đấu xong mới đi.
Khi Sở An Tu đưa An Nhiên đến mặt cậu nói là đưa cô gia nhập câu lạc bộ Nhu đạo, lúc ấy cậu kinh ngạc, nhưng cậu ấy (Sở An Tu) nói, cô (Phó An Nhiên) phải là thành viên chính trong lần trao đổi võ thuật, Cao Vũ cũng không nói gì thêm, nhưng cậu cũng hiểu một ít, chính là cuộc trao đổi võ thuật này không đơn giản.
Người Nhật Bản không giống như ngoài mặt của bọn họ, thoạt nhìn họ tốt đẹp dễ gần, thân thủ của cậu nếu so với Tích Bộ kém một ít, nhưng không kém đến mức ngay lúc bắt đầu đã bị họ đo ván như thế.
Nhóm người này, ngay từ đầu không phải đem cuộc trao đổi này như trò chơi.
Phó An Nhiên, thật sự sẽ không có chuyện gì chứ?
Nhưng, cậu không đi tìm Sở An Tu, thì đã bị Phó An Nhiên làm hù sợ, nghĩ đến, ở các câu lạc bộ của Ngân Dực, mặc kệ nó là Taekwondo, Thái Cực, Quyền Anh, thì ai có thể có động tác lưu loát như An Nhiên?
Phó An Nhiên, là một cao thủ.
Cao Vũ được sự giúp đỡ của các thành viên khác, được dìu vào trong, chịu đựng đau đớn từ bụng, ánh mắt gắt gao nhìn ở sàn thi đấu.
Biểu của từ cười nhạo trào phúng của Tích Bộ giờ đã thành ngưng trọng.
Là hắn bất cẩn.
Phó An Nhiên công kích một cách tuỳ ý, không theo một phương pháp nào, thế nhưng đối với hắn mà nói, tiếp chiêu được là dị thường vất vả, hắn chỉ có thể tránh không thể nào phản công lại, nếu bị đá phải một nơi nào đó thì nơi đó nhất định sẽ bị phế.
Phó An Nhiên này thật không bình thường.
An Nhiên ra tay rất nhanh, cô làm cho Tích Bộ không có thời gian phản công cùng thời gian để thở, khi hắn không ngừng lui ra sau, An Nhiên sử dụng đầu gối, hướng về phía bánh chè của Tích Bộ đá vào, sau đó An Nhiên nắm cánh tay của Tích Bộ, kéo người hắn quăng ra xa!
Bịch -----
Tích Bộ bị ngã xuống đất!
“Hay-----!” Học sinh Ngân Dực đang ngồi ở khán đài không ngừng hô lên.
Biểu cảm của người Nhật nhất thời thay đổi.
An Nhiên không đi đến nơi là Tích Bộ bị ngã xuống, phản ứng của Tích Bộ cực kì nhanh, tuy rằng không bằng An Nhiên, chân của hắn tuy rằng đang ở mép sàn nhưng hắn đúng là còn ở trong sân.
Ánh mắt của An Nhiên ngày càng lạnh, người này không phải là hắn.
Đã như vậy thì không bằng tốc chiến tốc thắng.
Tích bộ chưa từng trải qua sự nhục nhã như vậy, người đá hắn ra ngoài sân thi đấu là một người Hoa Hạ gầy yếu, mỏng manh! Khi hắn bò đến chỗ của An Nhiên, đứng lên, hắn một tay nắm cổ áo của An Nhiên, biểu cảm của An Nhiên luôn nhàn nhạt, cô đột nhiên ghé sát hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu, đột nhiên ra tay, đến lúc này cô chưa từng thủ hạ lưu tình, khi Tích Bộ cùng mọi người chưa biết chuyện gì xảy ra thì hắn đã bị văng ra ngoài, lúc này Tích Bộ bị té lăn, không còn đứng lên nỗi.
Tích Bộ ôm bụng, thoạt nhìn rất thống khổ.
Người của Nhật đồng loạt đứng dậy, bọn họ muốn nhìn thương thế của Tích Bộ, nhưng bị Sơn Điền ngăn lại, ở phương diện này Tích Bộ là người có kĩ thuật tốt nhất, thì làm sao có thể bị một nữ sinh đánh bại?
An Nhiên lạnh lùng nhìn Tích Bộ vẫn còn duy trì ngạo khí của bản thân, An Nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, nói vào trọng tâm của đề tài, “Tao đã nói rồi, mày không phải đổi thủ của tao.”
Con ngươi An Nhiên rất lạnh, Tích Bộ nhường như rơi vào một hầm băng.
“Phó An Nhiên! Mày (lúc này đổi xưng hô nha, TB hiện đang tức) muốn làm gì!” Tích Bộ nhìn An Nhiên, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Toàn thân hắn mồ hôi lạnh ứa ra không ít, loại cảm giác này hắn chưa từng thấy qua, hắn sợ hãi mà không biết đó là cái gì.
An Nhiên nhún vai, “Tao cũng không làm gì mày, ở nơi này mọi người đều thấy được.”
Điền Bản biết, Tích Bộ thật sự đã thua, hắn có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, Tích Bộ đã thua trong tay của nữ sinh này, vậy ở chỗ hắn không ai có thể là đổi thủ của cô ta.
Người Nhật mang Tích Bộ còn đang giãy dụa đi xuống, biểu cảm của bọn họ thoạt nhìn rất phấn khích.
Mọi người ngồi xem không nghĩ tới gặp sự việc lớn như vậy, Phó An Nhiên này là người nào, cô là vạn năng hay sao? Có phải gọi là văn võ song toàn không!
“Nữ thần! Khá lắm!” Trong đám người tuôn ra một trần cuồng hô hò hét.
“Nữ thần, chúng tôi sẽ vĩnh viễn ủng hộ cô!”
“Nữ thần, đánh đám Tiểu Quỷ Tử chúng tơi bời hoa lá! Chúng chết, chúng tôi sẽ giải quyết hậu quả!”
- ----
An Nhiên hướng tới đám người kêu to thì nhìn lại, lúc nãy không nhìn còn tốt, vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người, một đám người ngồi đứng trên khán đài, bọn họ đang vui mừng nhảy nhót, người đứng đầu đang lôi kéo Tô Nặc, mà người đứng bên cạnh là Cố Hữu.
Là người của Thất ban.
Nhóm người này, càng ngày càng đáng yêu.
Nghe được người Thất ban kêu An Nhiên là nữ thần, nhất thời mọi người đều hứng trí, một người rồi hai người mở miệng kêu, sau đó là toàn bộ, tất cả mọi người đều kêu An Nhiên là nữ thần.
Trong lòng An Nhiên buồn cười, sau đó quay người, nhìn sắc mặt không tốt của Sơn Điền nói, “Quý quốc còn khiêu chiến không?” Biểu cảm An Nhiên cùng biểu cảm của Tích Bộ không sai biệt, thậm chí còn nghiêm nghị hơn làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Sắc mặt của nhóm người Nhật đồng loạt biến đổi.
Phó An Nhiên đang trêu cợt họ!
“Không vấn đề, các người không khiêu chiến, vậy để tôi đến khiêu chiến các người.” Nếu cô không làm cho bọn họ xuất người thì sẽ không buông tay.
Cô có thể dẫn người đến bao vây, sau đó cho người cởi bỏ quần áo của bọn họ để xem trên người có vết thương hay không, nhưng cái này thật chất là quá mạo hiểm cũng không có tác dụng. Nếu bọn họ nói đến đó để cướp, đến lúc đó bọn họ sẽ không bỏ qua. Khi đó, bọn họ sẽ bắt lấy chuyện này không tha, có khi lên truyền thông là nói họ gặp đãi ngộ như thế nào khi ở đất khách quê người.
An Nhiên không muốn bọn họ lấy cớ, cô phải làm cho bọn họ có nỗi khổ cũng không nói được.
An Nhiên vừa nói, mọi người còn đang la hét bỗng dưng yên tĩnh.
Nữ thần vừa nói cái gì? Khiếu chiến người Nhật bản? Cô ấy điên rồi ư?
Lúc nãy thắng một trận, bọn họ có thể cho rằng đó là may mắn, nhưng nếu một nữ sinh may mắn thắng một lần mà đi khiêu chiến với người khác, bọn họ nhất thời tập trung vào người không cao lớn đó (An Nhiên).
“Vị bạn học này, cô có biết bản thân mình nói gì không?” Điền Bản với gương mặt tròn tròn tuy rằng mang theo ý cười, nhưng đằng sau nụ cười là nét mặt lạnh như băng, lại bị An Nhiên nhìn thấy rõ ràng.
“Đương nhiên.”
“Được, nếu lúc đó mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào...”
“Yên tâm, mọi chuyện tôi đều chịu.” An Nhiên đánh gãy lời Điền Bản, “Đương nhiên, nếu như các người còn lo lắng, chúng ta có thể lập giấy sinh tử.”
Giấy sinh tử là do hai bên cùng lập, bất kể là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng không truy cứu, tức là, trong trận đấu, mặc dù người nọ mất đi tính mạng thì người kia cũng không phải đi tù.
Ánh mắt của Điền Bản xẹt qua một tia ám quang.
Phó An Nhiên này quả nhiên đã mắc câu.
Hắn còn không biết sử dụng phương pháp gì để đối phó với Phó An Nhiên, không ngờ được cô lại đưa mình tới cửa, cái này gọi là thiên đường có lối cô không đi, địa ngục không cửa lại xông vào.
Điền Bản đã làm tư tưởng với bản thân, sau đó mới nhìn An Nhiên nói, “Cô đã nói vây, vậy thì chúng ta sẽ lập một bản”
An Nhiên cũng không để ý, ánh mắt xẹt qua một tia băng hàn.
Sở An Tu soạn thảo xong, cuối cùng đưa giấy cho An Nhiên “Giấy sinh tử” để An Nhiên kí tên vào, rồi sau đó đưa cho sáu người của Nhật để bọn họ kí tên, cuối cùng, Sở An Tu còn để mọi người ấn tay.
Muốn lấy mạng của quân chủ, trước hết phải giữ mạng của bản thân cho cẩn thận.
Điền Bản cảm thấy như vậy rất tốt, dù sao, bọn họ cũng muốn mạng của An Nhiên. Phó An Nhiên đã biết nhiều chuyện, bọn họ không để cô tiếp tục sống.
Mọi người nín thở nhìn bọn họ trao đổi “Giấy sinh tử”, có người thậm chí còn lo lắng, An Nhiên có phải đang lúc chờ thi đấu thì bị đám người đó ám sát, nghĩ tới nghĩ lui, bọn họ không thể nào an tâm.
Ngoài trừ Tô Nặc cùng Cố Hữu là hai người không lo lắng gì cả.
Theo Cố Hữu, nhóm người này đứng cùng không chỗ với An Nhiên, cơ hồ không thể nào so sánh được, cậu nhàn nhạt ngồi ở trên khán đài, không nói một câu nào mà chỉ xem.
Trong cảm nhận của Tô Nặc, An Nhiên vĩnh viễn là tuyệt nhất, đối với cô mà nói, An Nhiên không có gì là không làm được, mà đây là lần đầu tiên cô nghe nói đến giấy sinh tử, cả người không thể không hưng phấn, mà An Nhiên trong cảm nhận của cô có thể so sánh được với chú nhỏ.
Giấy sinh tử do Sở An Tu giữ, An Nhiên sửa sang lại quần áo, cô chạy đến giữa sân, chờ người của Nhật tiến lên.
Lúc này, bên Nhật chỉ định một nữ sinh, An Nhiên biết ả ta, ả tên là Anh Chi, thoạt nhìn ả bé nhỏ nhưng sức lực cùng tốc độ của ả không nhỏ như người của ả.
An Nhiên không có thời gian cùng đám người này quan sát qua lại, Anh Chi mới ra tay được mấy đòn đã bị An Nhiên đánh ngã dưới sàn, cả người ả đều bị khoá lại, làm cho ả không cử động được.
Đối với nhu đạo, An Nhiên không thích, nhưng kiếp trước, cô có một người bạn là người Nhật Bản, thích vận động bằng nhu đạo, mỗi lẫn hắn luyện tập đều mang cô theo, đi đâu cũng mang cô, dẫn dà, những quyền cước của nhu đạo liền thấm vào xương cốt của cô.
An Nhiên đem Anh Chi khoá lại rất căng, đến khi Anh phát ra khẩu hiệu thua, An Nhiên mới dừng tay.
Nhưng khi An Nhiên mới buông tay, Anh Chi đột nhiên đứng dậy, đánh tới An Nhiên!
An Nhiên nhanh chóng lắc thân, nhanh chống tránh cánh tay đánh tới bản thân!
Bụp---- Âm thanh An Nhiên ngăn cản cánh tay Anh Chi.
Phịch----- An Nhiên phản công đem tay của Anh Chi nắm lấy! Trong tay của Anh Chi còn cầm mấy cái phi tiêu nhỏ.
Trong lòng An cười lạnh, ở trước mặt Phó An Nhiên cô là còn đùa cợt. Được vậy để coi ai sẽ lợi hại hơn.
Mặt Anh Chi xẹt qua một tia hoảng sợ, trên đầu của phi tiêu có độc, đó là loại độc tố thần kinh mới nhất! Ả không muốn chết!
An Nhiên không cho ả cơ hội suy nghĩ, cô nắm lấy tay của ả, vẽ một vết thương trên người ả, sau đó xoay người, âm thanh của Anh Chi rít gào, không chút lưu tình đem phi tiêu ghim vào người ả.
Bịch----
An Nhiên trực tiếp đá Anh Chi ra khỏi sân đấu
Wow------
Mọi người kích động đứng lên, không nghĩ tới An Nhiên có thực lực như vậy, cô đánh bại Tích Bộ, không phải nhờ vận khí tốt nha.
“Cô xem, trên người mà mang những nhứ này, trong sinh hoạt rất nguy hiểm a.”
Âm thanh lạnh lùng của An Nhiên vang lên, khán đài đang yên lặng bỗng nhiên vang lên.
Sắc mặt Sơn Điền rất khó coi, Anh Chi vừa mới đá ra, trên đó lại xuất hiện nhiều người đi đến, An nhíu mày, không tính toán sẽ tiếp tục đùa, đến khi thấy một nam sinh chạy đến giữa sân nói vài câu thì cuộc đấu tiếp tục.
Trong lúc này, mọi người không để ý đến Anh Chi còn đang gian nan trên mặt đất, ả hết sức bò tới chỗ của Điền Bản, ả thật vất vả mới bò đến được, ả gắt gao nắm lấy ống quần của, cầu xin “Đại Nhân, cứu tôi, đại nhân!”
“Đem đi xuống!” Lúc này mà còn kêu hắn cứu? Mẹ nó người này đầu óc có vấn đề!
Sắc mặt Sơn Điền khó coi đến cực điểm.
Phó An Nhiên này, quả nhiên không thể giữ lại! Phải giết chết!
Có một người đàn ông đem Anh Chi ra khỏi, đi đến nơi ở của người Nhật.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook