• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ (2 Viewers)

  • Chương 94

Khi Phó Quân Hoàng đi đến, An Nhiên đang ngồi trên sofa, nhìn Độc Cô Uyên Ảnh đang thẩm vấn đám người Nhật, trong phòng, ngoại trừ âm thanh của roi đánh thì không còn âm thanh gì khác.



Nhóm người này, rất có thể chống cự.



Phó Quân Hoàng ngồi cạnh An Nhiên, đem cơ thể lạnh lùng ôm vào lòng.



An Nhiên vẫn chưa đem người Nhật vào Vô Xá, mà đem nhóm người này vào phòng Ám Bộ mà thẩm vấn.



Khi xác định nhóm người này là người sát hại cô gái đó, An Nhiên đã nhắn tin cho Phó Quân Hoàng, mặc kệ là như thế nào, vào ngày mà người Nhật tiến vào Ngân Dực cũng được sự chú ý của truyền thông, mặc kệ là họ phạm vào chuyện gì, bọn họ (Ngân Dực) đều muốn đem bọn họ (Nhật Bản) chỉnh đến thê thảm rồi đuổi về. Nếu chuyện này mà xử lí không ổn thoả thì sẽ biến thành sự tranh cãi của bạn bè quốc tế.



An Nhiên muốn tự bản thân giải quyết, nhưng nghĩ đến bản thân cô là người họ Phó, nên cố gắng nhịn xuống.



Mặc kề kiếp trước là Tần Lam hay kiếp này là Phó An Nhiên, cô đối với người Nhật không có ấn tượng tốt.



Khi Phó Quân Hoàng ôm cô vào lòng, thì hàn khí xung quanh người cũng giảm xuống, dựa vào bộ quân trang, cô đem người dán lên anh.



“Lão soái ca...”



“Không có chuyện gì, anh đã đến.” Nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi của cô, tâm của anh liền mềm nhũn, còn có cảm giác đau lòng.



An Nhiên cười, lắc đầu, “Không có gì, rất nhanh sẽ giải quyết tốt.”



Phó Quân Hoàng không bắt ép cô, cô chính là bảo bổi của anh.



Đùng----



Tiếng roi quất trên người Cát Dã, biểu cảm của Độc Cô Uyên Ảnh ngày càng lạnh, “Đến chết cũng không nói sao? Không sao, chúng tao còn rất nhiều cách.”



“Đây là các người phạm pháp! Tôi sẽ đi tố cáo các người, các người làm hại đến bạn bè quốc tế! Tố cáo các người tuỳ tiện mà nhốt người, hơn nữa còn...” Sơn Điền bị trói ở ghế, hắn là người duy nhất không bị tra tấn.



“Ô? Như vậy tôi không phải có thể nói các người giết hại người dân của nước tôi?” An Nhiên dựa người vào Phó Quân Hoàng, ánh mắt lạnh lùng, biểu cảm băng hàn làm cho người ta phát lạnh.



Sơn Điền nhất thời nghẹn lời, “Các người vu khống để hãm hại chúng tôi!”



“Vu hãm (vu khống + hãm hại) các người?” Trên mặt Độc Cô Uyên Ảnh hiện lên một tia lạnh lẽo, cậu đi đến phía trước mặt Cát Dã, với ánh mắt hung ác, trực tiếp tát vào mặt hắn (Cát Dã)! Chỉ thấy có một mặt nạ da người tróc ra! Mặt thật của Cát Dã hiện ra.



Mặt nạ da người rất dính vào mặt thật, bị mãnh liệt xé toạc ra làm Cát Dã nhất thời kinh hô ra tiếng, trên mặt nóng bừng đau đớn làm cho hắn kêu to không thôi.



“Cái này là cái gì?” Độc Cô Uyên Ảnh giờ cái mặt giả kia, băng hàn nhìn Sơn Điền.



Sơn Điền biến sắc, nhưng hắn vẫn cố chống đỡ nói, “Cái này là cái gì? Chúng tôi..”



“Không sao, vào ngày hôm qua, ở Ngân Dực đã xảy ra một chuyện, tôi nghĩ thầy Sơn Điền nhất định biết.” Lúc này, một thân đồng thực Sở An Tu cầm một chồng ảnh chụp đi vào, khi cậu nhìn thấy Phó Quân Hoàng ngồi cạnh An Nhiên, biểu cảm nhất thời kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã thu hồi.



“Tôi không biết các người nói gì.” Đáy lòng Sơn Điền bồn chồn, hắn không biết để lại dấu vết ở nơi nào, thành công đã đến gần nhưng ở đâu lại nhảy ra một Phó An Nhiên!



“Không sao,” thầy “nhìn vào ảnh chụp sẽ rõ.” Sở An Tu lấy ảnh chụp đạt trước mặt Sơn Điền, Sơn Điền thấy, sắc mặt nhất thời biến đổi!



Người trên ảnh đúng là Cát Dã!



Đó là lúc Cát Dã cùng An Nhiên ở trên sân thượng đánh nhau, An Nhiên thừa dịp loạn mà chụp được, Cát Dã muốn cướp về, nhưng lúc đó hắn không phải là đối thủ của An Nhiên, bởi vậy không cướp về được.



Sự việc này, hắn chưa nói với Sơn Điền, bởi vì Cát Dã biết, nếu hắn đem chuyện này nói ra, hắn sẽ chết.



“Tại sao phải làm như vậy?” An Nhiên lạnh nhạt nói.



Phó Quân Hoàng nhẹ nhàng nắm tay lạnh của An Nhiên, bảo bối của anh hiện đang rất giận.



“Tôi không hiểu các người nói gì!” Không thể thừa nhận, nếu không, mọi chuyện sẽ kết thúc, bọn họ sẽ xong đời.



“Không hiểu?” An Nhiên nở nụ cười, “Không sao, các người thích lấy đầu người khác để chơi đùa? Tôi đây sẽ để các người tiếp tục chơi.”



An Nhiên vừa dứt lời, vài người thiếu niên mặc đồng phục màu đen đè Anh Chi xuống, tóc của ả hỗn độn, trên người còn mặc đồng phục nhu đạo, bước chân có chút kì quái, hiển nhiên đã hiểu quá trình vừa xảy ra.



Mấy người đó đem Anh Chi đặt trên bàn duy nhất trong phòng, bên cạnh bàn có một con dao đang phát sáng.



“Đây, cho các người cùng chơi.” Tiếng nói An Nhiên rất nhạt, những người đang ở đây đang ngẩng người nhìn cô, trong đó người của Ám Bộ và Sở An Tu.



Sở An Tu có chút không hiểu An Nhiên, anh biết quân chủ là máu lạnh, trong mắt của cô, không có mềm lòng, nhưng có chỗ bất đồng, hiện tại Phó Quân Hoàng đang ở bên cạnh Phó An Nhiên, nếu anh (Phó Quân Hoàng) biết mặt tàn nhẫn này, vậy Phó Quân Hoàng có hay không...



Nhưng, khi anh (Sở An Tu) nhìn biểu cảm của Phó Quân Hoàng, cả người đều ngây ngẩn.



Biểu cảm Phó Quân Hoàng không thay đổi, anh vẫn như trước mặt không thay đổi, cả người tản ra hơi thở người lạ chớ lại gần, nhưng ánh mắt của anh vẫn nhìn vào một người, loại ánh mắt này anh (Sở An Tu) chưa từng thấy qua, thật ôn nhu, thật ấm áp, giống như mọi chuyện đang phát sinh không có liên quan gì đến anh (Phó Quân Hoàng), anh (Sở An Tu) có thể nhìn ra, anh (Phó Quân Hoàng) đang nhìn bảo bối trân quý nhất của anh (Phó Quân Hoàng).



Sở An Tu cảm thấy bản thân mình rất buồn cười, quân chủ là ai? Ngay cả Phó Quân Hoàng không thể tiếp thụ được, vậy quân chủ sao có thể ở bên cạnh anh (Phó Quân Hoàng) lâu như vậy? Làm sao có thể tin tưởng anh (Phó Quân Hoàng) như vậy?



Che giấu đáy lòng đang chua xót, ánh mắt nhìn xuống Sơn Điền, biểu cảm vẫn ôn hoà như trước.



“Chúng tôi là được Nhật phái đến để trao đổi, các người không thể áp dụng hình phạt vậy với chúng tôi!” Sơn Điền đột nhiên như bắt được cái gì đó, bỗng nhiên đứng lên.



“A, xem lời” thầy “nói, cái này đều là tự bản thân làm ra, thế nào mà nói hình phạt riêng? Ngay cả đầu của nữ sinh các người cũng chặt bỏ được, trên người các người có kiếm, thật sự không có liên quan!” Khoé môi An Nhiên cười rất lạnh.



Phó Quân Hoàng cực kì đồng ý gật đầu.



Từ đầu bọn họ đã chuẩn bị tất cả!



“Không, các người không thể giết tôi, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết!” Anh Chi đang bị kìm trên bàn la to, tay của ả ta đang vuốt ve cái gì đó trên bàn, đột nhiên, tay của ả đụng được một thanh dao lạnh lẽo, ả nắm chặt dao, hướng tới người bên cạnh chém ----



Đùng -----



Tiếng súng vang lên



Thanh dao rơi xuống, thiếu niên đang ấn Anh Chi cũng bị dính một ít vết máu, mà hai bên tai hắn cũng nghe tiếng hét chói tai của Anh Chi.



Tay của ả bị đạn xuyên qua!



An Nhiên nhíu mày, Phó Quân Hoàng bình tĩnh đem súng trong tay đặt ở trên sofa, biểu cảm tự nhiên.



Đáy lòng của Độc Cô Uyên Ảnh trầm xuống, bọn họ ở trong này cũng nghe được, nói Phó Quân Hoàng sở hữu những kì tích như thế nào, nhưng Ám bộ của Ngân Dực lại phụ thuộc vào Vô Xá, Phó Quân Hoàng cũng không biết, người đứng đầu cũng như quan trọng nhất ở Vô Xá, Phó An Nhiên, anh (Phó Quân Hoàng) cũng không biết.



Cũng vì điều này, An Nhiên mới đem Phó Quân Hoàng tới Ngân Dực.



“Chỉ cần cô nói với tôi, cô sẽ không chết.” An Nhiên từ trong lòng Phó Quân Hoàng đi ra, đến trước người đang kêu to, nói.



Anh Chi sớm bị đau khắp toàn thân, “Cô... Không, tôi không muốn chết, không muốn chết..”



“Tôi biết, không có người nào muốn chết.” Khoé môi An Nhiên cười.



“Anh Chi! Nếu cô dám-----” nói còn chưa hết, mặt của hắn ta bị một con dao xẹt qua.



“Không cần tra tấn hắn, tôi nói! Tôi nói!” Một âm thanh bén nhọn lên tiếng, biểu cảm của Thiển Xuyên rất khó coi, thoạt nhìn rất thống khổ, “Các người không cần đối với chúng tôi như vậy, chúng tôi nói, chúng ta, sẽ nói tất cả.”



“Thiển Xuyên! Cô có biết bản thân đang nói gì không!” Sơn Điền rống giận nói.



“Tôi biết! Tôi biết, làm sao tôi không biết được!” Thiển Xuyên la lớn đứng lên, “Chúng tôi chính là đến trao đổi, thật sự tôi cho rằng, chúng tôi chỉ đến trao đổi, nhưng vì sao lại muốn chúng tôi thực hiện nhiệm vụ khác? Chúng tôi không phải muốn đến giết người, mỗi lần giết người, tôi đều ngủ không yên, bọn họ đều là những đứa trẻ không biết gì cả, những đứa trẻ tốt, tốt như vây...”



Lời nói của Thiển Xuyên vang lên làm cho cả phòng lâm vào một mảnh tĩnh mịch.



An Nhiên không mở miệng, cô đang đợi.



“Chúng tôi không muốn làm như vậy, nhưng nếu chúng tôi không giết người trong cái danh sách đó, chúng tôi sẽ chết.” Tích Bộ đang bị trói đằng sau lên tiếng, “Trên danh sách không biết có bao nhiêu người, chúng tôi chỉ cần một vài ngày là có thể, nhưng lại không nghĩ tới, Cát Dã bị thất thủ, đụng tới cô.”



Cát Dã nghe được Tích Bộ nói, gục đầu xuống, trên vai cùng bên hông của hắn đang đổ máu.



Thất thủ sao? Cát Dã hắn ra tay, làm sao có thể thất thủ? Nhưng khi đối mặt với một nữ sinh trong mắt hàm chứa ý cười, lần đầu tiên hắn bắt đầu hồi tưởng, bọn họ làm như vậy là vì cái gì, bọn họ không phải là sát thủ, bọn họ chỉ là những học sinh trao đổi.



Sơn Điền đã giận đến nỗi không biết nói gì, đến khi hắn muốn nói, thì miệng hắn đã bị Độc Cô Uyên Ảnh băng lại.



“Danh sách? Danh sách gì?” An Nhiên chú ý tới từ này.



“Chúng tôi làm nhiệm vụ dựa vào danh sách này, người có tên trên danh sách chúng tôi đều phải trừ khử.” Tích Bộ cười, hắn cười nên ảnh hưởng tới ngực đang bị thương, từng cơn đau đột nhiên truyền khắp toàn thân.



“Chúng tôi không nghĩ tới, Sơn Điền nói với chúng tôi, nếu chúng tôi không làm theo thì trong tổ chức sẽ giết người nhà của chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể làm như vậy, chỉ có thể như vậy!” Anh Chi đột nhiên la lớn.



“Tổ chức gì?”



“Không, tôi sẽ không nói cho các người biết, không nói được, tôi sẽ chết, tôi sẽ chết.” Anh Chi đột nhiên lầu bầu nói ra.



Mày của An Nhiên càng nhíu chặt, biểu cảm của Phó Quân Hoàng cũng lạnh xuống.



Xem ra, chuyện này chưa xong.



“Tôi cũng thật thích học sinh của Ngân Dực, bọn họ tuy rằng đối với chúng tôi có một chút địch ý, nhưng họ luôn cười với chúng tôi, cười thật thân thiết.” Thiển Xuyên như nhớ lại cái gì đó, hắn đã lâu không có gặp nụ cười đơn thuần như vậy, nụ cười không có âm mưu.



“Vì sao phải chặt bỏ đầu? Các người chỉ cần giết người trên danh sách không phải sao?” Sở An Tu hỏi.



Thiển Xuyên lắc đầu, “Tôi không biết, bởi vì chúng tôi phải nộp đầu lên trên.”



An Nhiên bắt đầu xác định, nhóm người này đang tìm cái gì, tuy rằng những thứ này, bọn họ cũng không biết chuyện gì.

“Chúng tôi sẽ tự thú” Cát Dã cuối cùng cũng lên tiếng, “Chúng tôi, sẽ tự thú.”



Lời Cát Dã vừa nói làm mọi người trầm mặc, Tích Bộ nở nụ cười, Thiển Xuyên không có biểu cảm gì, người còn lại cũng không có bất kì biểu cảm gì, chỉ là biểu cảm của bọn họ so với vừa rồi thoải mái hơn rất nhiều.



Ánh mắt của Sơn Điền đột nhiên mở lớn.



Sở An Tu gọi điện thoại, kêu Ám Bộ mang đám người này rời đi, chỉ để lại một mình Sơn Điền.



Người bị mang đi, Độc Cô Uyên Ảnh gỡ băng dính trên miệng của Sơn Điền xuống, “Chúng ta có thể nói chuyện một cách tốt đẹp với nhau.”



“Các người..”



“Đừng nói là phạm pháp, đám người kia đã tự thú,” thầy “nói bọn họ muốn tự thú, thì thầy sẽ thế nào?” Nói xong, Độc Cô Uyên Ảnh đá một đá vào bụng của Sơn Điền, “Học sinh ở Ngân Dực khi nào thì trêu chọc tới các người! Các người có thể cầm thú đến vậy!”



Khi Độc Cô Uyên Ảnh thấy được tin tức kia, thì cho người của Ám bộ tìm hiểu vấn dề, nhưng không nghĩ tới, những chuyện này lại dính tới người Nhật.



Thân là hội trưởng của Ám Bộ, cậu có nghĩ vụ phụ trách an toàn cho học sinh Ngân Dực, nhưng lúc này, cái vụ án này, đã chết tổng cộng 13 người, còn có 4 học sinh đang mất tích.



Sơn Điền từ ghế ngã xuống mặt đất, hắn nhìn bản thân còn đang bị trói ở ghế không thể động đậy, vẻ mặt thoạt nhìn rất thống khổ.



“Người sau lưng là ai, các người đang tìm cái gì, muốn cái gì, tính làm cái gì, chậm rãi nói ra hết.” An Nhiên ngồi xổm trước mặt Sơn Điền, biểu cảm lạnh nhạt, ánh mắt trầm xuống.



“Hừ, tôi sẽ không nói cho các người! Dù các người có giết tôi, tôi cũng sẽ không nói!”



“Phải không?” An Nhiên cười cười “Nếu tôi nhớ không lầm, Sơn Điền” thấy “có hai người phụ nữ?” Thầy “nói, nếu tôi động vào con và vợ của” thầy “,” thầy “sẽ thế nào?”



Sơn Điền cười nhạo, “Tuỳ cô”



An Nhiên nhíu mày, đáy lòng Độc Cô Uyên Ảnh cười lạnh, hỗ dữ không ăn thịt con, vậy mà hắn không coi đứa nhỏ của hắn quan trọng.



“Mẹ”. Âm thanh của Phó Quân Hoàng bỗng nhiên tiến gần, anh đem An Nhiên kéo vào lòng anh, ánh mắt không chút độ ấm nhìn Sơn Điền, “Giết bà ta”



Phó Quân Hoàng nói rất đơn giản, nhưng lời này cũng làm cho Sơn Điền kinh biến.



An Nhiên có chút kinh ngạc nhìn Phó Quân Hoàng, cô chỉ biết Sơn Điền có phụ nữ, không nghĩ tới hắn có mẹ.



“Mẹ của tôi sẽ hiểu cho tôi.” Gương mặt Sơn Điền trắng bệch. “Bà ấy sẽ vì tôi mà tự hào, bà ấy..”



Bà ấy luôn là người mẹ tốt, bà sẽ hiểu cho hắn! Sơn Điền tự an ủi bản thân.



Nhưng mà người đàn ông này làm sao mà biết hắn có mẹ, hiện tại gia đình của hắn, tuy rằng có vợ, nhưng để đánh lạc hướng người khác, hắn duy nhất chỉ tôn trọng mẹ của hắn, mẹ và hắn sống nương tựa nhau.



Con người này có cuộc sống quái đản? Độc Cô Uyên Ảnh có chút ngạc nhiên nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Sơn Điền, trong lòng nghi hoặc.



“Như vây, chúng tôi sẽ khiến bà ta, chết, thế nào? Nếu không chúng tôi sẽ đem bà ấy đến đây, sau đó chặt đầu bà ta, thế nào?” Mỗi lời nói của An Nhiên đối với chuyện đó rất bình thường, ngay cả biểu cảm cũng không chút biến hoá.



“Các người đến cùng là muốn gì?” Sơn Điền cao giọng nói, “Tôi sẽ không nói gì cả, không nói cho các người biết gì!”



“Tôi chỉ muốn biết, người đứng phía sau là ai.” An Nhiên không nhìn Sơn Điền mà lại đem ánh mắt nhìn Phó Quân Hoàng, “Không sao, nếu ông không nói tôi sẽ đi hỏi mẹ của ông, sau đó nói cho bà ấy biết ông hiện giờ ra sao, lão soái ca, anh thấy thế nào?”



Phó Quân Hoàng nắm tay cô, ánh mắt nhìn cô, “Được”. Làm sao cũng được.



Biểu cảm của Sơn Điền đã triệt để ngưng trọng.



Mẹ của hắn tuyệt đối không chịu nỗi.



“Tôi nói cho các người! Nói cho các người!” Sơn Điền hít một hơi thật sâu, “Hành Hương”, các tổ chức đó gọi là Hành Hương. Tôi cũng không biết tổ chức đang tìm kiếm cái gì, bọn họ yêu cầu chúng tôi giết những người trên danh sách, sau đó chặt đầu của những người đó, rồi đưa về nước.”



“Hiện những cái đầu đó đang ở đâu!” Độc Cô Uyển Ảnh bóp cổ của Sơn Điền, cuồng nộ nói.



“Ở tủ đông” Trong tủ đông ở phòng bọn họ, bọn họ tính khi nào về nước thì mang chúng theo.



Bụng Độc Cô Uyên Ảnh nhất thời bốc hoả, đánh mấy cái trên người Sơn Điền.



“Toàn bộ đều đông lại trong tủ đông sao, có giải phẫu qua chưa?” An Nhiên trầm giọng hỏi.



Sơn Điền chịu đau, lắc đầu, “Không có, chúng tôi chỉ theo mệnh lệnh mà làm.”



An Nhiên đi tới chỗ Sơn Điền nói, tìm được cái danh sách, trên danh sách có 20 người, đã giết được 13 người còn lại 7 người.



An Nhiên vẫy tay, bảo Độc Cô Uyên Ảnh mang người đi.



Phó Quân Hoàng mang An Nhiên lại ghế sofa ngồi xuống, chờ An Nhiên suy nghĩ.



Biểu cảm An Nhiên rất lạnh, cô hít một hơi thật sâu, đem bản thân chui rút vào người của Phó Quân Hoàng, “Lão soái ca.” Tiếng nói rầu rĩ vang lên, khi anh nghe được cũng rầu rĩ.



“Hả?” Anh ôm cô thật chặt.



“Trừ nhóm người mà Sơn Điền tìm, còn có người khác.”



“Vâng” Anh biết.



Bọn người Sơn Điền đem đầu bảo tồn, nhưng khi bọn họ tìm được thi thể thì đã bị giãi phẫu qua, thậm chí cũng không che dấu vết gì cả, đầu đều ở đây, có hai nhóm người làm.



“Làm sao bây giờ?”



“Không có gì, có anh ở đây.” Phó Quân Hoàng nhẹ nhàng vuốt tóc cô, con ngươi thâm thuý nhìn vách tường trắng, không nói gì.



An Nhiên dứt khoát dựa hẳn vào người Phó Quân Hoàng nhắm mắt lại, buổi trưa đánh nhau cô đã mệt không ít.



Phó Quân Hoàng để cô dựa vào lòng, một tay điện thoại chỉ đạo, sau khi mệnh lệnh xong đem di động cất đi, rồi anh ôm cô rời khỏi, về nhà.



Một ngày nay, người ở Ngân Dực rất hưng phấn.



Bọn họ tận mắt nhìn thấy cảnh sát Hoa Hạ mang người Nhật rời đi, mấy người đó có tư thế đi rất lạ, Sơn Điền thì bị người khác mang đi, bọn họ không biết người Nhật đã phạm tội gì, nhưng đối với học sinh Ngân Dực mà nói, đám người Nhật đó nên bị nhốt hết!



TV, trên mạng cùng các tạp chí lớn đều đưa tin đã phá được vụ án giết người liên hoàn, trong phòng ở của người Nhật đều tìm thấy đầu, những người đó cũng đã thú nhận việc bọn họ làm, nhưng họ lại không nói nguyên nhân vì sao lại làm vậy.



Ai cũng không nghĩ tới, người Nhật đến trao đổi lại giết người, lúc này, toàn bộ người Hoa Hạ đều phẩn nộ, bọn họ yêu cầu Nhật Bản đưa ra lời giải thích.



Lúc này, Hoa Hạ cũng đều gắng gượng, bọn họ đồng loạt yêu cầu quan chức Nhật Bản đưa ra lời giải thích thuyết phục.



Nhưng bọn họ đợi lâu, cũng không thấy bên Nhật có chút tin nào, đến khi có tin truyền đến nói, người Nhật bọn họ có nhận thức cao về Đại Hàn, tất cả người Hoa Hạ đều nỗi giận!



Một ngày mới bắt đầu, đây cũng là lúc xem bên nào hay hơn bên nào, trăm điều áp lực, ngày Nhật bị thẩm tra công khai, ngày mà Nhật công khai đáp án thẩm tra, người Hoa Hạ cũng hồi phục lại bộ dáng vừa lòng, họ nói sẽ bồi thường gia đình của người bị hại xứng đáng, điều mà bọn họ có thể cam đoan đều đã cam đoan, lúc trước người Hoa Hạ đối với người Nhật Bản đã có chút không tin tưởng nay đã có phần tin tưởng.



Nhà họ Cố.



“Cái này có phải là tiểu hồ li làm?” Cố lão gia tử đem báo đặt trên bàn, ánh mắt nhìn cháu trai của mình, cười nói.



Biểu cảm của Cố Hữu hơi thất thần: “Dạ”, Tuy là cậu không biết sau khi mấy người đó (người Nhật) bị đem đi đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi An Nhiên sử dụng nhu đạo, cậu cũng biết An Nhiên đã phát hiện ra được một số chuyện, bằng không với tính cách của An Nhiên, sẽ không vô duyên vô cớ tham gia trận đấu nhu đạo.



“Không cam lòng?” Cố Trường Thanh cười tủm tỉm nhìn Cố Hữu.



Cố Hữu lắc đầu, không có không cam lòng, cậu luôn biết An Nhiên thông minh hơn cậu, học thức của An Nhiên cao, cậu còn nhớ khi cậu còn nhỏ, An Nhiên có thể xem những cuốn sách nâng cao, nhưng khi ấy, cậu mới học được hai phép nhân chia hai số.



An Nhiên thật thông minh, nhưng cô không phải giống như các thần đồng mà học nhảy lớn, cô làm theo lộ trình học, cậu cũng theo sau lưng cô đi theo lộ trình.



Cậu nhớ được 1 câu mà cô nói, cô nói: Có thể có thời gian vô tư như vậy, thì tại sao đem bản thân đẩy nhanh tốc độ như vậy.



Nhưng lời này, là nói với cậu, cũng là lần đầu tiên cô nói với cậu dài như vậy.



Nhưng, câu nói kia vẫn xoay trong đầu cậu, khi đối mặt của ánh mắt nghi hoặc của người họ Cố, cậu xem như không nhìn thấy, cậu không đem bản thân không có thời gian, bản thân tự muốn đi từ từ, chính bản thân sẽ tự động làm việc mà cậu muốn, không vì người khác mà sống, không trở thành một người khác trong mắt người, mà đi làm chuyện mà bản thân không thích.



Cậu thích đi đến bên người An Nhiên, cho cậu thêm nỗ lực, vậy nên cậu mới đến bên người của Phó An Nhiên.



Nghĩ vậy, khoé môi Cố Hữu nâng lên một nụ cười.



Cố Trường Thanh thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, “Quả bưởi nhỏ, lời mà ông đã nói, cháu phải nhớ kĩ.”



Cố Hữu sửng sốt, “Dạ?”



“Cháu có thế thích tiểu hồ li, nhưng là có thích của bạn bè cũng có thể là chị gái em trai, nhưng ông không cho phép cháu thích với nghĩa khác.”



“Vì sao!” Cố Hữu đứng dậy, “An Nhiên tốt lắm, vì sao không thể...”



“Các cháu không thích hợp với nhau.” Cố Trường Thanh thở dài nói, “Tiểu hồ li không thích cháu.”



“Cháu thích cô ấy là được rồi.” Nói xong, Cố Hữu không để ý tới sắc mặt của Cố Trường Thanh mà xoay người lên lầu.



Nhìn thấy Cố Hữu đã đi xa, con ngươi của Cố Trường Thanh ngày càng trầm, cuối cùng ánh mắt nhìn trên nội dung của tờ báo, ánh mắt càng trầm.



Trong phòng phong cách châu Âu.



Một người đàn ông cầm tờ báo, ánh mắt mang ý cười rất lạnh, cuối cùng đem tờ báo châm, tờ báo trong tay lửa cháy lên, đến khi tờ báo bị ném xuống đất, người đàn ông này mới dời tầm mắt nhìn tấm ảnh trên máy vi tính.



“Phó An Nhiên”



Trong phòng ẩn ẩn vang lên giọng một người đàn ông trầm thấp dễ nghe, mà trong tiếng nói dễ nghe, mang theo tia lạnh lùng, làm cho người ta nghe xong không rét mà run.




Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom