Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126
Lâm Hải đưa tay vỗ về lưng cô:
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Miệng anh nói vậy nhưng trong lòng vẫn in sâu một nỗi buồn không sao tả xiết. Thời gian anh và cô ở bên nhau, tuy chẳng phải quá dài nhưng cũng đủ làm người ta lưu luyến. Từ ngày có cô, cuộc sống của anh như có thêm ánh sáng, anh một lần nữa được biết đến cảm giác của gia đình, không còn cô độc một mình nữa, nhưng bây giờ, có lẽ ánh sáng ấy cũng sắp sửa lụi tàn.
Đúng lúc ấy, xe của Phong ba, Phong mẹ và Diệp gia cũng đã đến nơi. Sáu người thấy có đám đông đang đứng ở giữa sân, không biết có chuyện gì liền đến xem.
Len qua hàng người, cả sáu người đều đứng khựng lại khi thấy một bóng lưng rất đỗi quen thuộc, khoé mắt đã bắt đầu cay cay.
Mẹ Diệp run run cất tiếng gọi:
"Tiểu....Hy!"
Diệp Băng Hy bất giác quay lại, đã lâu lắm rồi không được nghe ai gọi cô như vậy. Cô quay lại, cả một bầu trời xúc động như dâng trào, phía trước mặt cô chính là những người mà cô yêu thương nhất.
"Ông, bà, ba, mẹ, bác trai, bác gái... là mọi người thật sao?"
Diệp Băng Hy xúc động đến nỗi nói không thành lời, nước mắt cứ tuôn như sông, như suối, dường như là đem hết nước mắt của cả đời người khóc trong một lần vậy.
Mọi người đi đến, mừng mừng tủi tủi ôm chầm lấy nhau. Giây phút này, có lẽ chính là giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời, cái cảm giác mất đi rồi lại tìm thấy được nó vui sướng lắm, nó hạnh phúc lắm!
Lâm Hải đứng bên cạnh nhìn cảnh gia đình cô đoàn viên, một giọt lệ không biết cũng đã rơi xuống từ khi nào, anh chỉ lẳng lặng đứng đằng sau, nhìn cô. Tận sâu trong đáy mắt là sự ngưỡng mộ bao trùm, hoá ra đây chính là gia đình của cô, trông họ thật hạnh phúc.
Ôm nhau một hồi triền miên, cuối cùng mọi người cũng có thể tách nhau ra. Lúc này, tất cả mọi người mới để ý đến chiếc váy bầu cô đang mặc, còn cả chiếc bụng lớn của cô nữa.
"Con có thai rồi sao?" Cả sáu người đồng thanh hỏi.
Diệp Băng Hy khẽ gật đầu:
"Ông bà sắp có thêm ba đứa chắt, ba mẹ sắp có thêm ba đứa cháu ngoại còn bác trai, bác gái sắp có thêm ba đứa cháu nội rồi ạ!"
Cả sáu người quay ra nhìn nhau, há hốc mồm kinh ngạc:
"Ba đứa?"
"Vâng, là ba đứa ạ. Mà anh Tiêu Phong đâu rồi ạ? Anh ấy không đến đây sao?" Diệp Băng Hy nhìn quanh cũng không thấy anh đâu, liền hỏi.
"Thằng bé này rõ ràng là đi trước chúng ta mà, sao giờ còn chưa thấy đâu?" Phong mẹ lấy điện thoại ra định gọi cho Tiêu Phong.
Anh tài xế lúc nãy mới đi tới:
"Anh Tiêu đã vào trong bệnh viện rồi ạ."
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào anh tài xế.
"Lúc nãy tôi và anh Tiêu đến đây, suýt nữa đã đụng phải cô ấy nên tôi đứng đây để giải quyết còn anh Tiêu thì vào trong rồi." Anh tài xế kể lại mọi chuyện.
" Cậu suýt nữa đụng phải Tiểu Hy sao?" Phong ba, Phong mẹ nhìn anh tài xế với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống con nhà người ta vậy.
"Tôi không cố ý, tại anh Tiêu nói là phải đi nhanh nhất có thể nên..." Anh tài xế sợ hãi, vội giải thích.
Phong ba lập tức lấy điện thoại gọi cho Tiêu Phong:
"Mày đang ở đâu? Mau ra sân bệnh viện ngay, ba có chuyện cần nói với mày! Ba cho mày hai phút để đi ra đây."
Phong ba nói xong liền cúp máy.
"Ông làm tốt lắm, phen này phải cho nó một trận, suýt chút nữa là làm bị thương con dâu với cháu nội của tôi rồi." Phong mẹ đứng bên cạnh không ngừng tán thưởng.
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt."
Miệng anh nói vậy nhưng trong lòng vẫn in sâu một nỗi buồn không sao tả xiết. Thời gian anh và cô ở bên nhau, tuy chẳng phải quá dài nhưng cũng đủ làm người ta lưu luyến. Từ ngày có cô, cuộc sống của anh như có thêm ánh sáng, anh một lần nữa được biết đến cảm giác của gia đình, không còn cô độc một mình nữa, nhưng bây giờ, có lẽ ánh sáng ấy cũng sắp sửa lụi tàn.
Đúng lúc ấy, xe của Phong ba, Phong mẹ và Diệp gia cũng đã đến nơi. Sáu người thấy có đám đông đang đứng ở giữa sân, không biết có chuyện gì liền đến xem.
Len qua hàng người, cả sáu người đều đứng khựng lại khi thấy một bóng lưng rất đỗi quen thuộc, khoé mắt đã bắt đầu cay cay.
Mẹ Diệp run run cất tiếng gọi:
"Tiểu....Hy!"
Diệp Băng Hy bất giác quay lại, đã lâu lắm rồi không được nghe ai gọi cô như vậy. Cô quay lại, cả một bầu trời xúc động như dâng trào, phía trước mặt cô chính là những người mà cô yêu thương nhất.
"Ông, bà, ba, mẹ, bác trai, bác gái... là mọi người thật sao?"
Diệp Băng Hy xúc động đến nỗi nói không thành lời, nước mắt cứ tuôn như sông, như suối, dường như là đem hết nước mắt của cả đời người khóc trong một lần vậy.
Mọi người đi đến, mừng mừng tủi tủi ôm chầm lấy nhau. Giây phút này, có lẽ chính là giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời, cái cảm giác mất đi rồi lại tìm thấy được nó vui sướng lắm, nó hạnh phúc lắm!
Lâm Hải đứng bên cạnh nhìn cảnh gia đình cô đoàn viên, một giọt lệ không biết cũng đã rơi xuống từ khi nào, anh chỉ lẳng lặng đứng đằng sau, nhìn cô. Tận sâu trong đáy mắt là sự ngưỡng mộ bao trùm, hoá ra đây chính là gia đình của cô, trông họ thật hạnh phúc.
Ôm nhau một hồi triền miên, cuối cùng mọi người cũng có thể tách nhau ra. Lúc này, tất cả mọi người mới để ý đến chiếc váy bầu cô đang mặc, còn cả chiếc bụng lớn của cô nữa.
"Con có thai rồi sao?" Cả sáu người đồng thanh hỏi.
Diệp Băng Hy khẽ gật đầu:
"Ông bà sắp có thêm ba đứa chắt, ba mẹ sắp có thêm ba đứa cháu ngoại còn bác trai, bác gái sắp có thêm ba đứa cháu nội rồi ạ!"
Cả sáu người quay ra nhìn nhau, há hốc mồm kinh ngạc:
"Ba đứa?"
"Vâng, là ba đứa ạ. Mà anh Tiêu Phong đâu rồi ạ? Anh ấy không đến đây sao?" Diệp Băng Hy nhìn quanh cũng không thấy anh đâu, liền hỏi.
"Thằng bé này rõ ràng là đi trước chúng ta mà, sao giờ còn chưa thấy đâu?" Phong mẹ lấy điện thoại ra định gọi cho Tiêu Phong.
Anh tài xế lúc nãy mới đi tới:
"Anh Tiêu đã vào trong bệnh viện rồi ạ."
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào anh tài xế.
"Lúc nãy tôi và anh Tiêu đến đây, suýt nữa đã đụng phải cô ấy nên tôi đứng đây để giải quyết còn anh Tiêu thì vào trong rồi." Anh tài xế kể lại mọi chuyện.
" Cậu suýt nữa đụng phải Tiểu Hy sao?" Phong ba, Phong mẹ nhìn anh tài xế với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống con nhà người ta vậy.
"Tôi không cố ý, tại anh Tiêu nói là phải đi nhanh nhất có thể nên..." Anh tài xế sợ hãi, vội giải thích.
Phong ba lập tức lấy điện thoại gọi cho Tiêu Phong:
"Mày đang ở đâu? Mau ra sân bệnh viện ngay, ba có chuyện cần nói với mày! Ba cho mày hai phút để đi ra đây."
Phong ba nói xong liền cúp máy.
"Ông làm tốt lắm, phen này phải cho nó một trận, suýt chút nữa là làm bị thương con dâu với cháu nội của tôi rồi." Phong mẹ đứng bên cạnh không ngừng tán thưởng.
Bình luận facebook