Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130
Ông nội nhìn theo bóng lưng anh dần khuất xa, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, ông rất mến chàng trai này.
Ông nội chống gậy, đuổi theo anh:
"Tiểu Hải!"
Lâm Hải nghe tiếng gọi quay người lại liền nhìn thấy ông nội đang chống gậy hớt hải chạy tới, còn cả Diệp Băng Hy nữa.
"Con quay về cùng chúng ta có được không?"
Trái tim anh thoáng chốc đập mạnh, chuyện gì đang sảy ra vậy?
Ông nội cuối cùng cũng đến được chỗ anh, ông cũng đã già, mới chạy một chút mà đã mệt thở không ra hơi. Lâm Hải và Diệp Băng Hy vội vã tới đỡ ông.
Ông nội nắm chặt lấy cánh tay anh:
"Con hãy về sống cùng với gia đình ông, làm cháu trai của ông được không? Ông rất quý con. Từ nay, chúng ta là người một nhà."
Lâm Hải nhìn ông không chớp mắt, nước mắt không biết từ bao giờ lăn xuống trên má anh.
"Có được không?" Ông nội hỏi lại lần nữa, trong giọng nói như chứa đầy yêu thương.
"Con đồng ý." Lâm Hải ôm chầm lấy ông nội.
Ông khẽ xoa đầu anh:
"Cháu trai ngoan, gọi một tiếng ông nội giống Tiểu Hy đi!"
"Ông nội." Lâm Hải nghẹn ngào.
"Ngoan lắm." Ông nội cười mãn nguyện. Vậy là bây giờ, ông đã có hai đứa cháu, đứa nào cũng đều rất ngoan.
Đôi khi trong cuộc sống, chúng ta sẽ bắt gặp những loại tình cảm giữa người với người nó kì lạ lắm. Rõ ràng là người dưng nhưng không hiểu sao lại có cảm giác gắn bó với nhau như máu thịt, giữa người với người, chỉ cần chịu mở lòng mình ra thì đâu cũng là người nhà.
................
Mọi người lên chuyên cơ quay trở về Diệp Gia, chuyến đi này tuy có vất vả, có mệt mỏi nhưng lại là chuyến đi đáng giá nhất trong cuộc đời của mỗi người.
Thoáng chốc, căn biệt thự Diệp Gia quen thuộc đã hiện ra trước mắt.
"Không ngờ đời này con còn có thể trở về nhà một lần nữa." Diệp Băng Hy cảm động thốt lên. Tuy mới chỉ có hai tháng nhưng cảm giác còn lâu hơn cả một đời người...
Tiêu Phong ngồi bên cạnh, ôm chặt lấy cô, dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn:
"Mọi chuyện đã qua rồi, từ nay sẽ chỉ là những tháng ngày hạnh phúc của chúng ta. Anh nhất định sẽ không khiến em phải buồn thêm nữa."
"Ừm. Nhất định sẽ là những tháng ngày vui vẻ." Cô dựa đầu vào vai anh.
...............
"Mọi người chúng ta cùng nâng chén để mừng Tiểu Hy trở về và chào đón Lâm Hải trở thành một thành viên mới của gia đình chúng ta." Ông nội Diệp tay cầm một ly champagne, đứng lên dõng dạc nói.
"Nâng ly!" Mọi người cũng đồng loạt đứng lên.
Đây có lẽ là bữa cơm đông đủ nhất, đầm ấm nhất và vui vẻ nhất từ trước tới nay. Đúng là sau cơn mưa trời lại sáng, khi những đám mây đen rời đi cũng là lúc bầu trời lại rực rỡ ánh nắng. Mọi chuyện đến cuối cùng rồi cũng sẽ tốt đẹp, còn nếu không tốt đẹp thì hẳn là vẫn chưa đến cuối cùng.
Diệp Băng Hy ngồi nhìn tất cả mọi người một lượt, ở đây đều là những người mà cô yêu thương và trân trọng nhất. Đột nhiên, cô nhớ đến một chuyện:
"Mẹ, chị Jinny đâu rồi? Chị ấy không sao chứ?"
"Jinny đã xin về quê từ hai tháng trước rồi.
À, chính là cái hôm mà con sảy ra tai nạn, con bé nói là lần này sẽ xin nghỉ việc luôn. Sao tự nhiên con lại hỏi vậy?"
Nghe mẹ Diệp nói, nước mắt từ trong khoé mắt cô khẽ trào ra:
"Hôm đó...là chị Jinny lái xe đưa con đến cô nhi viện..."
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô, bây giờ mọi người mới nhớ đến cô gái được tìm thấy lúc trước. Liệu có phải là Jinny?
"Sau ba ngày con sảy ra chuyện, cảnh sát đã tìm thấy xác của một cô gái, trên tay có đeo chiếc vòng mà con đã đeo từ nhỏ, nên chúng ta đã lầm tưởng đó chính là con. Không lẽ..."
Những giọt nước mắt lăn trên má cô càng ngày càng nhiều:
" Chiếc vòng đó là hôm ấy con đã tặng cho chị Jinny..."
Đáy lòng cô đau như dao cắt. Có phải tất cả đều là tại cô không? Nếu chị ấy không đi cùng cô thì đã không có chuyện gì rồi.
Tiêu Phong ngồi bên cạnh, lấy tay lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng:
"Chuyện đã sảy ra rồi, em đừng buồn. Đây không phải lỗi của em. Jinny ở trên thiên đàng chắc chắn cũng sẽ không vui nếu thấy em vì cô ấy mà buồn như vậy đâu!"
"Chị ấy bây giờ đang ở đâu? Con muốn đến thăm chị ấy!" Diệp Băng Hy dường như bị kích động, sự thật này quá phũ phàng đối với cô.
"Con ăn xong bữa cơm đã rồi chúng ta cùng đi, có được không?"
"Mẹ... mẹ biết con với chị ấy từ lâu đã thân thiết như chị em ruột thịt. Giờ phút này, con còn có thể ở đây ăn cơm được sao?"
Không khí đang vui vẻ tự nhiên bị lắng lai, không chỉ có cô buồn, mà tất cả mọi người đều rất đau lòng...
................
Chiếc xe dừng lại trước một khu rừng thông, một lối mòn nhỏ dẫn đến ngôi mộ được xây dựng rất trang trọng. Xung quanh đường đi và ngôi mộ được trồng rất nhiều hoa oải hương và hoa cúc.
Diệp Băng Hy đi đến ngôi mộ, mỗi bước đi đều rất nặng nề. Tiêu Phong phải đi bên cạnh, dìu cô.
"Chị Jinny, em đến thăm chị rồi đây! Một mình chị ở đây có buồn không? Xin lỗi...
Nếu không phải tại vì em thì có lẽ..."
Ông nội chống gậy, đuổi theo anh:
"Tiểu Hải!"
Lâm Hải nghe tiếng gọi quay người lại liền nhìn thấy ông nội đang chống gậy hớt hải chạy tới, còn cả Diệp Băng Hy nữa.
"Con quay về cùng chúng ta có được không?"
Trái tim anh thoáng chốc đập mạnh, chuyện gì đang sảy ra vậy?
Ông nội cuối cùng cũng đến được chỗ anh, ông cũng đã già, mới chạy một chút mà đã mệt thở không ra hơi. Lâm Hải và Diệp Băng Hy vội vã tới đỡ ông.
Ông nội nắm chặt lấy cánh tay anh:
"Con hãy về sống cùng với gia đình ông, làm cháu trai của ông được không? Ông rất quý con. Từ nay, chúng ta là người một nhà."
Lâm Hải nhìn ông không chớp mắt, nước mắt không biết từ bao giờ lăn xuống trên má anh.
"Có được không?" Ông nội hỏi lại lần nữa, trong giọng nói như chứa đầy yêu thương.
"Con đồng ý." Lâm Hải ôm chầm lấy ông nội.
Ông khẽ xoa đầu anh:
"Cháu trai ngoan, gọi một tiếng ông nội giống Tiểu Hy đi!"
"Ông nội." Lâm Hải nghẹn ngào.
"Ngoan lắm." Ông nội cười mãn nguyện. Vậy là bây giờ, ông đã có hai đứa cháu, đứa nào cũng đều rất ngoan.
Đôi khi trong cuộc sống, chúng ta sẽ bắt gặp những loại tình cảm giữa người với người nó kì lạ lắm. Rõ ràng là người dưng nhưng không hiểu sao lại có cảm giác gắn bó với nhau như máu thịt, giữa người với người, chỉ cần chịu mở lòng mình ra thì đâu cũng là người nhà.
................
Mọi người lên chuyên cơ quay trở về Diệp Gia, chuyến đi này tuy có vất vả, có mệt mỏi nhưng lại là chuyến đi đáng giá nhất trong cuộc đời của mỗi người.
Thoáng chốc, căn biệt thự Diệp Gia quen thuộc đã hiện ra trước mắt.
"Không ngờ đời này con còn có thể trở về nhà một lần nữa." Diệp Băng Hy cảm động thốt lên. Tuy mới chỉ có hai tháng nhưng cảm giác còn lâu hơn cả một đời người...
Tiêu Phong ngồi bên cạnh, ôm chặt lấy cô, dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn:
"Mọi chuyện đã qua rồi, từ nay sẽ chỉ là những tháng ngày hạnh phúc của chúng ta. Anh nhất định sẽ không khiến em phải buồn thêm nữa."
"Ừm. Nhất định sẽ là những tháng ngày vui vẻ." Cô dựa đầu vào vai anh.
...............
"Mọi người chúng ta cùng nâng chén để mừng Tiểu Hy trở về và chào đón Lâm Hải trở thành một thành viên mới của gia đình chúng ta." Ông nội Diệp tay cầm một ly champagne, đứng lên dõng dạc nói.
"Nâng ly!" Mọi người cũng đồng loạt đứng lên.
Đây có lẽ là bữa cơm đông đủ nhất, đầm ấm nhất và vui vẻ nhất từ trước tới nay. Đúng là sau cơn mưa trời lại sáng, khi những đám mây đen rời đi cũng là lúc bầu trời lại rực rỡ ánh nắng. Mọi chuyện đến cuối cùng rồi cũng sẽ tốt đẹp, còn nếu không tốt đẹp thì hẳn là vẫn chưa đến cuối cùng.
Diệp Băng Hy ngồi nhìn tất cả mọi người một lượt, ở đây đều là những người mà cô yêu thương và trân trọng nhất. Đột nhiên, cô nhớ đến một chuyện:
"Mẹ, chị Jinny đâu rồi? Chị ấy không sao chứ?"
"Jinny đã xin về quê từ hai tháng trước rồi.
À, chính là cái hôm mà con sảy ra tai nạn, con bé nói là lần này sẽ xin nghỉ việc luôn. Sao tự nhiên con lại hỏi vậy?"
Nghe mẹ Diệp nói, nước mắt từ trong khoé mắt cô khẽ trào ra:
"Hôm đó...là chị Jinny lái xe đưa con đến cô nhi viện..."
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cô, bây giờ mọi người mới nhớ đến cô gái được tìm thấy lúc trước. Liệu có phải là Jinny?
"Sau ba ngày con sảy ra chuyện, cảnh sát đã tìm thấy xác của một cô gái, trên tay có đeo chiếc vòng mà con đã đeo từ nhỏ, nên chúng ta đã lầm tưởng đó chính là con. Không lẽ..."
Những giọt nước mắt lăn trên má cô càng ngày càng nhiều:
" Chiếc vòng đó là hôm ấy con đã tặng cho chị Jinny..."
Đáy lòng cô đau như dao cắt. Có phải tất cả đều là tại cô không? Nếu chị ấy không đi cùng cô thì đã không có chuyện gì rồi.
Tiêu Phong ngồi bên cạnh, lấy tay lau nước mắt cho cô, ôm cô vào lòng:
"Chuyện đã sảy ra rồi, em đừng buồn. Đây không phải lỗi của em. Jinny ở trên thiên đàng chắc chắn cũng sẽ không vui nếu thấy em vì cô ấy mà buồn như vậy đâu!"
"Chị ấy bây giờ đang ở đâu? Con muốn đến thăm chị ấy!" Diệp Băng Hy dường như bị kích động, sự thật này quá phũ phàng đối với cô.
"Con ăn xong bữa cơm đã rồi chúng ta cùng đi, có được không?"
"Mẹ... mẹ biết con với chị ấy từ lâu đã thân thiết như chị em ruột thịt. Giờ phút này, con còn có thể ở đây ăn cơm được sao?"
Không khí đang vui vẻ tự nhiên bị lắng lai, không chỉ có cô buồn, mà tất cả mọi người đều rất đau lòng...
................
Chiếc xe dừng lại trước một khu rừng thông, một lối mòn nhỏ dẫn đến ngôi mộ được xây dựng rất trang trọng. Xung quanh đường đi và ngôi mộ được trồng rất nhiều hoa oải hương và hoa cúc.
Diệp Băng Hy đi đến ngôi mộ, mỗi bước đi đều rất nặng nề. Tiêu Phong phải đi bên cạnh, dìu cô.
"Chị Jinny, em đến thăm chị rồi đây! Một mình chị ở đây có buồn không? Xin lỗi...
Nếu không phải tại vì em thì có lẽ..."
Bình luận facebook