Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1
Chương 1: Ba năm sau khi ly hôn
Chương 1: Ba năm sau khi ly hôn
"Tránh ra, tránh ra, nơi này của chúng tôi không nhận những người phụ nữ trên 30 tuổi!"
Quản lý nhà hàng phiền não đuổi Hạ Tinh Hà đang đứng trước cửa đi.
Lúc Hạ Tinh Hà buồn bã xoay người liền nghe thấy quản lý thì thầm, "Vừa già vừa xấu, tới nhà hàng nhà người ta làm việc thì ai dám đến ăn cơm chứ?"
Hạ Tinh Hà khẽ nhíu mày, cô thật sự rất muốn nói với ông chủ nhà hàng này rằng, cô còn chưa đến 30 tuổi, thậm chí cô mới chỉ có 25 tuổi!
Nhưng trên cánh cửa kính trong suốt bên cạnh lại phản chiếu hình ảnh gương mặt cô vừa vàng vọt vừa tiều tụy .
Ở cái tuổi chưa đến 30 vậy mà cô chưa già đã yếu, đôi mắt vốn xinh đẹp sáng ngời, nay cũng ảm đạm không thấy ánh sáng.
Thân thể gầy yếu khom xuống, sắc mặt tiều tụy, vàng vọt, một thân quần áo cũ rách, khiến cô trông già hơn tuổi thật đến 10 tuổi.
Chỉ ngắn ngủn vài năm, cô cũng đã già thế này rồi...
Nhưng bây giờ cô mới chỉ có 25 tuổi thôi!
Nghĩ đến khó khăn mấy năm qua, Hạ Tinh Hà cười khổ một tiếng, đang chán nản định rời đi, bỗng nhiên cảm thấy phía sau có một chiếc xe dừng lại.
Quản lý nhà hàng cũng thấy được chiếc Maybach xa hoa kia.
"Tổng giám đốc Tịch, hoan nghênh ngài đã đến, hoan nghênh, hoan nghênh!" Giọng nói nịnh hót của quản lý truyền vào trong tai Hạ Tinh Hà khiến bước chân cô không khỏi dừng lại.
"Mục Bạch à, ăn cơm xong anh cùng em đi mua quần áo nhé, nghe nói Chanel mới tung ra thị trường sản phẩm mới." Sở Thiên Tâm bước xuống từ trong xe liền ôm lấy cánh tay Tịch Mục Bạch, cười duyên yêu cầu anh.
Tịch Mục Bạch liếc nhìn cô ta một cái, chích thấp giọng đáp lại một chữ, "Ừ!"
Nhưng chỉ một âm điệu lạnh nhạt này thôi cũng đủ khiến thân thể Hạ Tinh Hà ở bên cạnh liền cứng ngắc như tảng đá!
Khi trong đầu còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, cô đã thong thả xoay người lại...
Sau đó cô liền nhìn thấy gương mặt đẹp trai, thâm thúy của Tịch Mục Bạch!
Quả nhiên là anh...
Có thế nào Hạ Tinh Hà cũng không nghĩ tới, sau 3 năm ly hôn, cô lại gặp anh ở chỗ này.
Lại còn lấy cái dáng vẻ nghèo hèn, già nua, xấu xí này mà gặp anh nữa.
Mà anh thì vẫn là vẻ cao ngạo, tôn quý đến mù mắt.
Bên cạnh anh là Sở Thiên Tâm, cô ta vẫn xinh đẹp, cao quý, ưu nhã như cũ.
Mà bọn họ thì vẫn đi cùng với nhau.
Không có sự ngăn cản của cô, bọn họ đúng là đã ở bên nhau rồi...
"Hạ Tinh Hà?" Tịch Mục Bạch cũng nhìn thấy cô, nét mặt anh có hơi giật giật, trong mắt đều là vẻ khó tin.
Sắc mặt Sở Thiên Tâm khẽ thay đổi, kinh hô ra tiếng, "Trời ạ, cô là Hạ Tinh Hà? Sao cô lại biến thành cái dạng này hả?"
Thoáng chốc Hạ Tinh Hà liền lấy lại tinh thần, có hơi bối rối né tránh ánh mắt của bọn họ, "Hai người nhận lầm người rồi!"
Sau đó cô xoay người, hốt hoảng muốn chạy trốn.
Cô không dám đối mặt với bọn họ, không có người phụ nữ nào còn có thể làm như không sao cả mà đối diện với người chồng cũ vẫn mang giá trị con người xa xỉ cùng tình địch vẫn luôn cao quý, xinh đẹp như trước trong tình huống bản thân nghèo túng không chịu nổi như vậy cả.
Còn đặc biệt là sau khi bọn họ ở bên nhau nữa!
So sánh này khiến cô muốn sụp đổ.
Hạ Tinh Hà bối rối chạy trốn, Tịch Mục Bạch ở sau liền đuổi theo, "Hạ Tinh Hà, cô đứng lại!"
Tay anh bắt được cánh tay cô, Hạ Tinh Hà giống như bị kim đâm, thét chói tai vùng vẫy, "Buông ra, tôi không phải Hạ Tinh Hà, tôi không phải!"
Lý trí đã mất, Hạ Tinh Hà xông ra đường cái, lại không thấy được một chiếc xe lao nhanh đến.
"Hạ Tinh Hà, nguy hiểm!" Tịch Mục Bạch kêu to, đáng tiếc đã quá muộn, trong nháy mắt chiếc xe lao vào thân thể Hạ Tinh Hà.
Cô liền ngã lăn ra đất, ý thức của Hạ Tinh Hà nhanh chóng chìm vào bóng tối.
Sau đó, cô lại mơ một giấc mơ thật dài...
………..
Chương 1: Ba năm sau khi ly hôn
"Tránh ra, tránh ra, nơi này của chúng tôi không nhận những người phụ nữ trên 30 tuổi!"
Quản lý nhà hàng phiền não đuổi Hạ Tinh Hà đang đứng trước cửa đi.
Lúc Hạ Tinh Hà buồn bã xoay người liền nghe thấy quản lý thì thầm, "Vừa già vừa xấu, tới nhà hàng nhà người ta làm việc thì ai dám đến ăn cơm chứ?"
Hạ Tinh Hà khẽ nhíu mày, cô thật sự rất muốn nói với ông chủ nhà hàng này rằng, cô còn chưa đến 30 tuổi, thậm chí cô mới chỉ có 25 tuổi!
Nhưng trên cánh cửa kính trong suốt bên cạnh lại phản chiếu hình ảnh gương mặt cô vừa vàng vọt vừa tiều tụy .
Ở cái tuổi chưa đến 30 vậy mà cô chưa già đã yếu, đôi mắt vốn xinh đẹp sáng ngời, nay cũng ảm đạm không thấy ánh sáng.
Thân thể gầy yếu khom xuống, sắc mặt tiều tụy, vàng vọt, một thân quần áo cũ rách, khiến cô trông già hơn tuổi thật đến 10 tuổi.
Chỉ ngắn ngủn vài năm, cô cũng đã già thế này rồi...
Nhưng bây giờ cô mới chỉ có 25 tuổi thôi!
Nghĩ đến khó khăn mấy năm qua, Hạ Tinh Hà cười khổ một tiếng, đang chán nản định rời đi, bỗng nhiên cảm thấy phía sau có một chiếc xe dừng lại.
Quản lý nhà hàng cũng thấy được chiếc Maybach xa hoa kia.
"Tổng giám đốc Tịch, hoan nghênh ngài đã đến, hoan nghênh, hoan nghênh!" Giọng nói nịnh hót của quản lý truyền vào trong tai Hạ Tinh Hà khiến bước chân cô không khỏi dừng lại.
"Mục Bạch à, ăn cơm xong anh cùng em đi mua quần áo nhé, nghe nói Chanel mới tung ra thị trường sản phẩm mới." Sở Thiên Tâm bước xuống từ trong xe liền ôm lấy cánh tay Tịch Mục Bạch, cười duyên yêu cầu anh.
Tịch Mục Bạch liếc nhìn cô ta một cái, chích thấp giọng đáp lại một chữ, "Ừ!"
Nhưng chỉ một âm điệu lạnh nhạt này thôi cũng đủ khiến thân thể Hạ Tinh Hà ở bên cạnh liền cứng ngắc như tảng đá!
Khi trong đầu còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng, cô đã thong thả xoay người lại...
Sau đó cô liền nhìn thấy gương mặt đẹp trai, thâm thúy của Tịch Mục Bạch!
Quả nhiên là anh...
Có thế nào Hạ Tinh Hà cũng không nghĩ tới, sau 3 năm ly hôn, cô lại gặp anh ở chỗ này.
Lại còn lấy cái dáng vẻ nghèo hèn, già nua, xấu xí này mà gặp anh nữa.
Mà anh thì vẫn là vẻ cao ngạo, tôn quý đến mù mắt.
Bên cạnh anh là Sở Thiên Tâm, cô ta vẫn xinh đẹp, cao quý, ưu nhã như cũ.
Mà bọn họ thì vẫn đi cùng với nhau.
Không có sự ngăn cản của cô, bọn họ đúng là đã ở bên nhau rồi...
"Hạ Tinh Hà?" Tịch Mục Bạch cũng nhìn thấy cô, nét mặt anh có hơi giật giật, trong mắt đều là vẻ khó tin.
Sắc mặt Sở Thiên Tâm khẽ thay đổi, kinh hô ra tiếng, "Trời ạ, cô là Hạ Tinh Hà? Sao cô lại biến thành cái dạng này hả?"
Thoáng chốc Hạ Tinh Hà liền lấy lại tinh thần, có hơi bối rối né tránh ánh mắt của bọn họ, "Hai người nhận lầm người rồi!"
Sau đó cô xoay người, hốt hoảng muốn chạy trốn.
Cô không dám đối mặt với bọn họ, không có người phụ nữ nào còn có thể làm như không sao cả mà đối diện với người chồng cũ vẫn mang giá trị con người xa xỉ cùng tình địch vẫn luôn cao quý, xinh đẹp như trước trong tình huống bản thân nghèo túng không chịu nổi như vậy cả.
Còn đặc biệt là sau khi bọn họ ở bên nhau nữa!
So sánh này khiến cô muốn sụp đổ.
Hạ Tinh Hà bối rối chạy trốn, Tịch Mục Bạch ở sau liền đuổi theo, "Hạ Tinh Hà, cô đứng lại!"
Tay anh bắt được cánh tay cô, Hạ Tinh Hà giống như bị kim đâm, thét chói tai vùng vẫy, "Buông ra, tôi không phải Hạ Tinh Hà, tôi không phải!"
Lý trí đã mất, Hạ Tinh Hà xông ra đường cái, lại không thấy được một chiếc xe lao nhanh đến.
"Hạ Tinh Hà, nguy hiểm!" Tịch Mục Bạch kêu to, đáng tiếc đã quá muộn, trong nháy mắt chiếc xe lao vào thân thể Hạ Tinh Hà.
Cô liền ngã lăn ra đất, ý thức của Hạ Tinh Hà nhanh chóng chìm vào bóng tối.
Sau đó, cô lại mơ một giấc mơ thật dài...
………..
Bình luận facebook