Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33
Nhìn cách Kiều Kiến Bang đối xử với Hạ Du, trong lòng Ngọc Ân không khỏi sinh lòng đố kỵ, Hạ Du đối với những hành động đụng chạm của Kiều Kiến Bang lại vô cùng thản nhiên, chứng tỏ hai người họ đã vượt qua ranh giới giữa mối quan hệ trao đổi.
Nghĩ đến, Ngọc Ân liền bừng tỉnh, trong suy nghĩ cô ta nghi ngờ Hạ Du đã và sẽ dùng đứa bé trong bụng để tẩy não Kiều Kiến Bang, thêm trường hợp nữa là sau này có nguy cơ Hạ Du sẽ dùng danh phận mẹ đứa bé để đường đường chính chính yên vị ở chức đại thiếu phu nhân của Kiều gia. Kết quả tính xa tính gần, rào trước đón sau ý định của Kiều Kiến Bang thì Hạ Du mới chính là nhân vật Ngọc Ân cần đề phòng, khó trách nhanh như vậy Kiều Kiến Bang lại dứt tình với cô ta.
Trong mối quan hệ phức tạp này, Hạ Du trước sau đều là người mơ hồ nhất, cô luôn cho mình giống như một chất xúc tác để trở thành cái cớ kết nối Kiều Kiến Bang và Ngọc Ân trở lại bên nhau.
“Du Du, chúng ta đi ngủ” Kiều Kiến Bang cất giọng trầm ấm, chứa biết bao sự ôn nhu không thể đếm xuể dành cho cô gái trước mắt anh.
Hạ Du khẽ gật đầu, ánh mắt có chút đờ đẫn vì mệt mỏi.
Kiều Kiến Bang bế Hạ Du, lướt ngang Ngọc Ân vào phòng ngủ, cánh cửa khép lại để lại sự tò mò cho người bên ngoài.
Sau một lúc đấu tranh tư tưởng, Ngọc Ân hạ quyết tâm lớn gan hé cửa phòng đưa mắt nhìn vào trong. Trong tầm mắt của Ngọc Ân có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh bên trong từng chút một. Hạ Du nằm nghiêng yên lặng trên giường, Kiều Kiến Bang đứng dưới đất bên cạnh cẩn thận cởi từng nút áo trên người cô.
Hai bàn tay Ngọc Ân nắm chặt hình nắm đấm, càng nhìn càng giận dữ, đáng lẽ mọi thứ Hạ Du có bây giờ là của cô ta, không phải của một cô gái xa lạ mới xuất hiện kia. Đóng cửa lại, Ngọc Ân trở về phòng mình bên cạnh, cơn giận trong lòng âm ỉ không nguôi, đáng tiếc không thể thẳng tay loại bỏ Hạ Du, nếu không sẽ lớn chuyện với Kiều Kiến Bang.
Thắt lưng nhạy cảm của Hạ Du bị bàn tay Kiều Kiến Bang chạm vào liền cảm thấy ngứa ngáy, cô chuyển người vừa xoay lại đối mặt với anh thì bàn tay to lớn kia lại kéo thắt lưng cô áp sát vào người anh, hai cơ thể trong phút chốc dính chặt một nơi. Thói quen dạo thời gian gần đây của Kiều Kiến Bang khiến Hạ Du có chút phiền lòng, thường xuyên không mặc quần áo ngủ sát vào nhau thật nguy hiểm, nhưng lý lẽ của anh thật không còn cách nào từ chối, anh muốn gần con anh, cô đương nhiên không dám cản.
Hơi thở từ mũi Hạ Du phả nhè nhẹ đầy nữ tính trên xương quai xanh của Kiều Kiến Bang, từng tác động đến từ Hạ Du đều khiến trái tim anh loạn nhịp. Trên đời này, người phụ nữ quyến rũ nhất không phải những người ai cũng khao khát ngoài kia, mà chính là cô gái trong mắt người đàn ông đang yêu.
Phụ nữ xinh đẹp nhất có hai kiểu, thứ nhất là không thuộc về ai, thứ hai là người đắm chìm trong hạnh phúc thật sự. Ở Hạ Du vừa mang vẻ xa cách, lại vừa mang chút gì đó thân thuộc, Hạ Du thiếu tình cảm gia đình, Kiều Kiến Bang lại muốn xây dựng một gia đình của riêng mình, cả hai vừa đủ dành cho nhau.
Hạ Du mở mắt, cơ thể vừa cử động nhẹ thì Kiều Kiến Bang đã vô thức ôm chặt cô trong cơn say ngủ, suốt khoảng thời gian Kiều Kiến Bang ở bên cạnh Hạ Du, thức khuya dậy sớm, tự tay làm mọi việc từ nhỏ nhất, người đàn ông này sinh ra chính là để người khác nhất định phải yêu.
Hai giờ sáng, Kiều Kiến Bang bỗng bị lay, anh vừa tỉnh giấc đã bắt gặp Hạ Du nằm trọn trong vòng tay anh đang ngước mặt tròn mắt nhìn. Còn đang tưởng Hạ Du muốn đi toilet, Kiều Kiến Bang đang định ngồi dậy thì cô bỗng nói: “Anataga Hoshii”
Kiều Kiến Bang có chút giật mình, kịp nhớ ra từng dạy Hạ Du nghĩa giả, không ngờ lại suýt gậy ông đập lưng ông. Anh cười khổ, anh cười dịu dàng xoa mặt cô: “Đói rồi sao?”
Hạ Du thật lòng gật đầu, điều này không phải do cô, mà do con anh đói, cô chỉ gián tiếp giúp con no bụng, suy cho cùng Kiều Kiến Bang phải cứu bụng đói của cô vì con anh.
Kiều Kiến Bang buông Hạ Du ra, bước xuống giường lấy sữa bột cho bà bầu đựng trong hộp thiếc mang ra ngoài pha.
Ở trong phòng một mình, Hạ Du cũng buồn chán leo xuống giường ra ngoài, vừa mở cửa đúng lúc chạm mặt Ngọc Ân cũng vừa bước chân ra khỏi cửa, đến lúc này Hạ Du mới biết sự tồn tại của Ngọc Ân trong căn phòng này, cô ta đến rồi đi, đi rồi lại chuyển đến, là Kiều Kiến Bang không thể thiếu Ngọc Ân hoặc chỉ có thể là anh đang cố ý.
Ánh mắt khinh thường của Ngọc Ân không còn khách sáo như lúc trước, Hạ Du đương nhiên nhận ra thái độ đó của cô ta, trước đây có thể vì nể mặt Kiều Kiến Bang, hiện tại anh một tay giữ Hạ Du, một tay kéo Ngọc Ân về phía anh, ngay chính bản thân Hạ Du không hề dễ chịu vì chuyện này, huống chi Ngọc Ân yêu Kiều Kiến Bang đến mức không thể buông khi anh có con với cô gái khác.
Mi mắt Hạ Du phũ xuống, tâm trạng rối bời quay lại phòng khóa cửa, mối quan hệ tay ba phức tạp này cô dần không cách nào chấp nhận được.
Sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa bình tĩnh, theo sau là giọng nói thấp thoáng của Ngọc Ân: “Bang, em có chuyện muốn nói với anh”
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, Kiều Kiến Bang không trực tiếp đẩy cửa vào vì sợ đụng trúng Hạ Du, anh cất giọng từ tốn: “Du Du, em làm sao vậy?”
Giọng điệu của Kiều Kiến Bang giả vờ vô tội một cách lộ liễu, Hạ Du vẫn biết thân phận của mình mà tiến đến hai bước để Kiều Kiến Bang vào.
Cánh cửa mở ra chậm rãi một cách cẩn trọng, Kiều Kiến Bang một tay cầm hộp sữa, một tay cầm ly sữa nóng. Anh đặt hộp thiếc trên bàn gần đó, ôm vai Hạ Du đến sofa gần cửa hướng ra ban công.
Kéo Hạ Du ngồi bên cạnh, Kiều Kiến Bang dùng ánh mắt ẩn ý ngắm nhìn, ân cần đỡ tay cầm sữa đút cô uống.
Đôi môi Hạ Du mở hé, một lần uống cũng chẳng được bao nhiêu, Kiều Kiến Bang vẫn nhẫn nại chờ đợi đút cô từng chút. Sự cưng chiều bao dung này từ sớm đã vượt qua giới hạn Kiều Kiến Bang, trước đây là vì con, hiện tại là cả vợ lẫn con.
Nghĩ đến, Ngọc Ân liền bừng tỉnh, trong suy nghĩ cô ta nghi ngờ Hạ Du đã và sẽ dùng đứa bé trong bụng để tẩy não Kiều Kiến Bang, thêm trường hợp nữa là sau này có nguy cơ Hạ Du sẽ dùng danh phận mẹ đứa bé để đường đường chính chính yên vị ở chức đại thiếu phu nhân của Kiều gia. Kết quả tính xa tính gần, rào trước đón sau ý định của Kiều Kiến Bang thì Hạ Du mới chính là nhân vật Ngọc Ân cần đề phòng, khó trách nhanh như vậy Kiều Kiến Bang lại dứt tình với cô ta.
Trong mối quan hệ phức tạp này, Hạ Du trước sau đều là người mơ hồ nhất, cô luôn cho mình giống như một chất xúc tác để trở thành cái cớ kết nối Kiều Kiến Bang và Ngọc Ân trở lại bên nhau.
“Du Du, chúng ta đi ngủ” Kiều Kiến Bang cất giọng trầm ấm, chứa biết bao sự ôn nhu không thể đếm xuể dành cho cô gái trước mắt anh.
Hạ Du khẽ gật đầu, ánh mắt có chút đờ đẫn vì mệt mỏi.
Kiều Kiến Bang bế Hạ Du, lướt ngang Ngọc Ân vào phòng ngủ, cánh cửa khép lại để lại sự tò mò cho người bên ngoài.
Sau một lúc đấu tranh tư tưởng, Ngọc Ân hạ quyết tâm lớn gan hé cửa phòng đưa mắt nhìn vào trong. Trong tầm mắt của Ngọc Ân có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh bên trong từng chút một. Hạ Du nằm nghiêng yên lặng trên giường, Kiều Kiến Bang đứng dưới đất bên cạnh cẩn thận cởi từng nút áo trên người cô.
Hai bàn tay Ngọc Ân nắm chặt hình nắm đấm, càng nhìn càng giận dữ, đáng lẽ mọi thứ Hạ Du có bây giờ là của cô ta, không phải của một cô gái xa lạ mới xuất hiện kia. Đóng cửa lại, Ngọc Ân trở về phòng mình bên cạnh, cơn giận trong lòng âm ỉ không nguôi, đáng tiếc không thể thẳng tay loại bỏ Hạ Du, nếu không sẽ lớn chuyện với Kiều Kiến Bang.
Thắt lưng nhạy cảm của Hạ Du bị bàn tay Kiều Kiến Bang chạm vào liền cảm thấy ngứa ngáy, cô chuyển người vừa xoay lại đối mặt với anh thì bàn tay to lớn kia lại kéo thắt lưng cô áp sát vào người anh, hai cơ thể trong phút chốc dính chặt một nơi. Thói quen dạo thời gian gần đây của Kiều Kiến Bang khiến Hạ Du có chút phiền lòng, thường xuyên không mặc quần áo ngủ sát vào nhau thật nguy hiểm, nhưng lý lẽ của anh thật không còn cách nào từ chối, anh muốn gần con anh, cô đương nhiên không dám cản.
Hơi thở từ mũi Hạ Du phả nhè nhẹ đầy nữ tính trên xương quai xanh của Kiều Kiến Bang, từng tác động đến từ Hạ Du đều khiến trái tim anh loạn nhịp. Trên đời này, người phụ nữ quyến rũ nhất không phải những người ai cũng khao khát ngoài kia, mà chính là cô gái trong mắt người đàn ông đang yêu.
Phụ nữ xinh đẹp nhất có hai kiểu, thứ nhất là không thuộc về ai, thứ hai là người đắm chìm trong hạnh phúc thật sự. Ở Hạ Du vừa mang vẻ xa cách, lại vừa mang chút gì đó thân thuộc, Hạ Du thiếu tình cảm gia đình, Kiều Kiến Bang lại muốn xây dựng một gia đình của riêng mình, cả hai vừa đủ dành cho nhau.
Hạ Du mở mắt, cơ thể vừa cử động nhẹ thì Kiều Kiến Bang đã vô thức ôm chặt cô trong cơn say ngủ, suốt khoảng thời gian Kiều Kiến Bang ở bên cạnh Hạ Du, thức khuya dậy sớm, tự tay làm mọi việc từ nhỏ nhất, người đàn ông này sinh ra chính là để người khác nhất định phải yêu.
Hai giờ sáng, Kiều Kiến Bang bỗng bị lay, anh vừa tỉnh giấc đã bắt gặp Hạ Du nằm trọn trong vòng tay anh đang ngước mặt tròn mắt nhìn. Còn đang tưởng Hạ Du muốn đi toilet, Kiều Kiến Bang đang định ngồi dậy thì cô bỗng nói: “Anataga Hoshii”
Kiều Kiến Bang có chút giật mình, kịp nhớ ra từng dạy Hạ Du nghĩa giả, không ngờ lại suýt gậy ông đập lưng ông. Anh cười khổ, anh cười dịu dàng xoa mặt cô: “Đói rồi sao?”
Hạ Du thật lòng gật đầu, điều này không phải do cô, mà do con anh đói, cô chỉ gián tiếp giúp con no bụng, suy cho cùng Kiều Kiến Bang phải cứu bụng đói của cô vì con anh.
Kiều Kiến Bang buông Hạ Du ra, bước xuống giường lấy sữa bột cho bà bầu đựng trong hộp thiếc mang ra ngoài pha.
Ở trong phòng một mình, Hạ Du cũng buồn chán leo xuống giường ra ngoài, vừa mở cửa đúng lúc chạm mặt Ngọc Ân cũng vừa bước chân ra khỏi cửa, đến lúc này Hạ Du mới biết sự tồn tại của Ngọc Ân trong căn phòng này, cô ta đến rồi đi, đi rồi lại chuyển đến, là Kiều Kiến Bang không thể thiếu Ngọc Ân hoặc chỉ có thể là anh đang cố ý.
Ánh mắt khinh thường của Ngọc Ân không còn khách sáo như lúc trước, Hạ Du đương nhiên nhận ra thái độ đó của cô ta, trước đây có thể vì nể mặt Kiều Kiến Bang, hiện tại anh một tay giữ Hạ Du, một tay kéo Ngọc Ân về phía anh, ngay chính bản thân Hạ Du không hề dễ chịu vì chuyện này, huống chi Ngọc Ân yêu Kiều Kiến Bang đến mức không thể buông khi anh có con với cô gái khác.
Mi mắt Hạ Du phũ xuống, tâm trạng rối bời quay lại phòng khóa cửa, mối quan hệ tay ba phức tạp này cô dần không cách nào chấp nhận được.
Sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa bình tĩnh, theo sau là giọng nói thấp thoáng của Ngọc Ân: “Bang, em có chuyện muốn nói với anh”
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, Kiều Kiến Bang không trực tiếp đẩy cửa vào vì sợ đụng trúng Hạ Du, anh cất giọng từ tốn: “Du Du, em làm sao vậy?”
Giọng điệu của Kiều Kiến Bang giả vờ vô tội một cách lộ liễu, Hạ Du vẫn biết thân phận của mình mà tiến đến hai bước để Kiều Kiến Bang vào.
Cánh cửa mở ra chậm rãi một cách cẩn trọng, Kiều Kiến Bang một tay cầm hộp sữa, một tay cầm ly sữa nóng. Anh đặt hộp thiếc trên bàn gần đó, ôm vai Hạ Du đến sofa gần cửa hướng ra ban công.
Kéo Hạ Du ngồi bên cạnh, Kiều Kiến Bang dùng ánh mắt ẩn ý ngắm nhìn, ân cần đỡ tay cầm sữa đút cô uống.
Đôi môi Hạ Du mở hé, một lần uống cũng chẳng được bao nhiêu, Kiều Kiến Bang vẫn nhẫn nại chờ đợi đút cô từng chút. Sự cưng chiều bao dung này từ sớm đã vượt qua giới hạn Kiều Kiến Bang, trước đây là vì con, hiện tại là cả vợ lẫn con.
Bình luận facebook