Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Lúc mới gặp gỡ, ấn tượng của Kiều Kiến Bang trong mắt Hạ Du chính là vị tổng tài giống trong những bộ phim tình cảm lãng mạn mà cô hay xem, anh sở hữu ngoại hình lẫn khí chất nổi bật giữa đám đông, theo sau có người kính cẩn đợi lệnh.
Nhìn Kiều Kiến Bang lúc đó như một vị thần ở trên cao khó mà với tới được, Hạ Du vĩnh viễn không ngờ đến ngày cô không chỉ có thể chạm vào mà còn được gả cho anh.
Kiều Kiến Bang là anh cả, từ nhỏ đã phải học những quy tắc và cư xử thanh tao, cũng ngay từ lúc có mặt trên đời, Kiều Kiến Bang đã đứng ở vạch đích, sống trong xa hoa người hầu kẻ hạ theo sau phục vụ.
Sau khi trở thành một người cha, tiếp tục thành một người chồng, Kiều Kiến Bang phải học lại tất cả những điều nhỏ nhặt nhất để chăm sóc cho vợ con thật chu toàn.
Kết thúc hôn lễ trở về nhà, hiếm khi Kiều Kiến Bang chịu kiên nhẫn, anh ngồi trên giường gỡ từng bông hoa nhỏ gắn trên tóc sau đầu Hạ Du ra, tháo xong anh thở phù nhẹ nhõm, cảm giác gân máu nối ở ngón tay sắp đứt ra.
Thật ra với cái thai mới có chưa rõ hình dạng, Hạ Du có thể tự làm mọi việc nhưng Kiều Kiến Bang lại bị ám ảnh thái quá sợ ảnh hưởng đến em bé, không cho cô động tay động chân từ việc bé nhất.
Chiếc giường super kingsize rộng lớn màu nâu sáng được Kiều Kiến Bang nhường hẳn cho Hạ Du hai phần ba giường để cho cô nằm thoải mái.
Kể từ ngày đưa Hạ Du về sống chung, Kiều Kiến Bang từ bỏ thói quen thức khuya và tắt tất cả đèn lúc ngủ, mọi thứ đều chiều theo ý cô, thời gian ở nhà của anh cũng nhiều hơn trước kia.
Lần kết hôn này, tuy ngoài dự định trong tương lai của Hạ Du, cô vẫn cảm thấy hạnh phúc. Cô thích hôn lễ màu tím, Kiều Kiến Bang liền trang trí màu tím, cô không thích phô trương, anh liền hạn chế khách mời. Tuy cuộc hôn nhân miễn cưỡng nhưng cô cảm nhận được mọi thứ rất chân thật.
Cô vẫn còn nhớ rất rõ cách đây gần một tháng, vào một buổi chiều trời xanh gió mát, trên đường đi làm từ cửa hàng hoa về, Hạ Du bắt gặp một bé trai tầm bốn tuổi đang đứng khóc, xung quanh không ai quan tâm. Hạ Du đi đến, ngồi chổm trước mặt cậu bé, hỏi: “Em làm sao vậy?”
Mặt mũi cậu bé lấm lem, thút thít nói: “Bố em… hức… bỏ em…hức hức…”
Đôi mày Hạ Du lập tức cau lại tức giận bố cậu bé, vẫn bình tĩnh trấn an: “Em nói chị nghe, bố em đâu?”
Cậu bé kéo tay Hạ Du đến một nhà hàng gần đó, chỉ ngón tay trỏ múp míp về phía cửa chính, cậu bé chợt khóc lớn gọi “bố” ngay lúc Kiều Kiến Bang xuất hiện, Hạ Du nhanh chân chạy đến chặn lối anh, nghiêm túc giảng nghĩa.
“Xin lỗi, nhưng anh không thể bỏ rơi con anh được, cho dù là ngoài ý muốn anh vẫn phải chịu trách nhiệm, nhiều người muốn có con không có, anh có một đứa con kháu khỉnh lại muốn từ bỏ, anh không cảm thấy mình quá độc ác rồi sao?”
Ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh nhìn vào Hạ Du và Kiều Kiến Bang, anh chậm rãi lên tiếng: “Tôi quen cô sao?”
“Không có, tôi thấy con anh đứng khóc một mình trên đường nên muốn nói với anh vài câu”
Nói rồi Hạ Du chỉ tay về phía cậu bé, người đàn ông đứng bên cạnh Kiều Kiến Bang liền hốt hoảng chạy đến bế cậu bé lên tay, quay lại chổ Kiều Kiến Bang, căng thẳng trình báo: “Xin lỗi Kiều tổng, là con của tôi, có mẹ nó theo trông nhưng không biết đi đâu mất”
Phát hiện bản thân hố một vố lớn, Hạ Du vội vàng cúi đầu xin lỗi ríu rít Kiều Kiến Bang.
“Xin lỗi anh, tôi tưởng cậu bé chỉ anh nên mới nói như vậy, thành thật xin lỗi”
Thấy Kiều Kiến Bang không có ý bắt bẻ, Hạ Du tìm cớ bỏ chạy trước, nào ngờ ngay sáng hôm sau lúc vừa ra khỏi nhà chuẩn bị đi làm, một người tự xưng là Khải Dực trợ lý của Kiều Kiến Bang bảo có chuyện muốn bàn bạc.
Sau khi lên xe của Khải Dực, anh ta thong thả vào chủ đề chính: “Người hôm qua cô đụng đến là Kiều Kiến Bang của Kiều gia, anh ấy có một yêu cầu. Tôi nhắc cô một chút, đã dính dáng đến Kiều gia, một là sống yên ổn không ai quấy rầy được, hai là chết thê thảm cả gia đình, cô chọn đi”
Tin đồn về quy luật sống chết của những người liên quan đến Kiều gia, Hạ Du từng nhiều lần nghe qua, không ngờ chính bản thân lại xui xẻo đắc tội với Kiều Kiến Bang. Để chắc chắn, Hạ Du lo lắng tìm hiểu: “Tôi có thể biết Kiều tổng muốn gì ở tôi?”
“Có con và kết hôn với anh ấy” Khải Dực nói ra vô cùng tự nhiên như một lẽ thường tình.
Hạ Du mơ màng, còn nghĩ Khải Dực đang đùa, cô gượng cười hỏi lại: “Sao lại là tôi?”
Vẻ mặt Khải Dực nghiêm nghị không đổi, anh không nhanh không chậm nói một câu đánh thẳng vào tinh thần của Hạ Du.
“Vì lời nói của cô chiều qua”
Có câu “Cái miệng hại cái thân” quả không sai, nhưng từ khi nào làm việc tốt lại trở thành chuyện đời người sống chết?
Thấy Hạ Du không có bất kỳ phản ứng nào, Khải Dực lấy trong túi áo vest bên trong một tấm danh thiếp đưa cho cô, nói thêm vài lời nhắc nhở.
“Cô có hai ngày để suy nghĩ, người của chúng tôi sẽ giám sát, đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, quyết định xong gọi điện cho tôi”
Sau cuộc nói chuyện với Khải Dực, cả ngày còn lại của Hạ Du chìm trong u tối, cô mới hai mươi tuổi đã phải làm vợ làm mẹ, còn làm dâu Kiều gia, e là cô không đủ khả năng.
Nhìn Kiều Kiến Bang lúc đó như một vị thần ở trên cao khó mà với tới được, Hạ Du vĩnh viễn không ngờ đến ngày cô không chỉ có thể chạm vào mà còn được gả cho anh.
Kiều Kiến Bang là anh cả, từ nhỏ đã phải học những quy tắc và cư xử thanh tao, cũng ngay từ lúc có mặt trên đời, Kiều Kiến Bang đã đứng ở vạch đích, sống trong xa hoa người hầu kẻ hạ theo sau phục vụ.
Sau khi trở thành một người cha, tiếp tục thành một người chồng, Kiều Kiến Bang phải học lại tất cả những điều nhỏ nhặt nhất để chăm sóc cho vợ con thật chu toàn.
Kết thúc hôn lễ trở về nhà, hiếm khi Kiều Kiến Bang chịu kiên nhẫn, anh ngồi trên giường gỡ từng bông hoa nhỏ gắn trên tóc sau đầu Hạ Du ra, tháo xong anh thở phù nhẹ nhõm, cảm giác gân máu nối ở ngón tay sắp đứt ra.
Thật ra với cái thai mới có chưa rõ hình dạng, Hạ Du có thể tự làm mọi việc nhưng Kiều Kiến Bang lại bị ám ảnh thái quá sợ ảnh hưởng đến em bé, không cho cô động tay động chân từ việc bé nhất.
Chiếc giường super kingsize rộng lớn màu nâu sáng được Kiều Kiến Bang nhường hẳn cho Hạ Du hai phần ba giường để cho cô nằm thoải mái.
Kể từ ngày đưa Hạ Du về sống chung, Kiều Kiến Bang từ bỏ thói quen thức khuya và tắt tất cả đèn lúc ngủ, mọi thứ đều chiều theo ý cô, thời gian ở nhà của anh cũng nhiều hơn trước kia.
Lần kết hôn này, tuy ngoài dự định trong tương lai của Hạ Du, cô vẫn cảm thấy hạnh phúc. Cô thích hôn lễ màu tím, Kiều Kiến Bang liền trang trí màu tím, cô không thích phô trương, anh liền hạn chế khách mời. Tuy cuộc hôn nhân miễn cưỡng nhưng cô cảm nhận được mọi thứ rất chân thật.
Cô vẫn còn nhớ rất rõ cách đây gần một tháng, vào một buổi chiều trời xanh gió mát, trên đường đi làm từ cửa hàng hoa về, Hạ Du bắt gặp một bé trai tầm bốn tuổi đang đứng khóc, xung quanh không ai quan tâm. Hạ Du đi đến, ngồi chổm trước mặt cậu bé, hỏi: “Em làm sao vậy?”
Mặt mũi cậu bé lấm lem, thút thít nói: “Bố em… hức… bỏ em…hức hức…”
Đôi mày Hạ Du lập tức cau lại tức giận bố cậu bé, vẫn bình tĩnh trấn an: “Em nói chị nghe, bố em đâu?”
Cậu bé kéo tay Hạ Du đến một nhà hàng gần đó, chỉ ngón tay trỏ múp míp về phía cửa chính, cậu bé chợt khóc lớn gọi “bố” ngay lúc Kiều Kiến Bang xuất hiện, Hạ Du nhanh chân chạy đến chặn lối anh, nghiêm túc giảng nghĩa.
“Xin lỗi, nhưng anh không thể bỏ rơi con anh được, cho dù là ngoài ý muốn anh vẫn phải chịu trách nhiệm, nhiều người muốn có con không có, anh có một đứa con kháu khỉnh lại muốn từ bỏ, anh không cảm thấy mình quá độc ác rồi sao?”
Ánh mắt kinh ngạc của những người xung quanh nhìn vào Hạ Du và Kiều Kiến Bang, anh chậm rãi lên tiếng: “Tôi quen cô sao?”
“Không có, tôi thấy con anh đứng khóc một mình trên đường nên muốn nói với anh vài câu”
Nói rồi Hạ Du chỉ tay về phía cậu bé, người đàn ông đứng bên cạnh Kiều Kiến Bang liền hốt hoảng chạy đến bế cậu bé lên tay, quay lại chổ Kiều Kiến Bang, căng thẳng trình báo: “Xin lỗi Kiều tổng, là con của tôi, có mẹ nó theo trông nhưng không biết đi đâu mất”
Phát hiện bản thân hố một vố lớn, Hạ Du vội vàng cúi đầu xin lỗi ríu rít Kiều Kiến Bang.
“Xin lỗi anh, tôi tưởng cậu bé chỉ anh nên mới nói như vậy, thành thật xin lỗi”
Thấy Kiều Kiến Bang không có ý bắt bẻ, Hạ Du tìm cớ bỏ chạy trước, nào ngờ ngay sáng hôm sau lúc vừa ra khỏi nhà chuẩn bị đi làm, một người tự xưng là Khải Dực trợ lý của Kiều Kiến Bang bảo có chuyện muốn bàn bạc.
Sau khi lên xe của Khải Dực, anh ta thong thả vào chủ đề chính: “Người hôm qua cô đụng đến là Kiều Kiến Bang của Kiều gia, anh ấy có một yêu cầu. Tôi nhắc cô một chút, đã dính dáng đến Kiều gia, một là sống yên ổn không ai quấy rầy được, hai là chết thê thảm cả gia đình, cô chọn đi”
Tin đồn về quy luật sống chết của những người liên quan đến Kiều gia, Hạ Du từng nhiều lần nghe qua, không ngờ chính bản thân lại xui xẻo đắc tội với Kiều Kiến Bang. Để chắc chắn, Hạ Du lo lắng tìm hiểu: “Tôi có thể biết Kiều tổng muốn gì ở tôi?”
“Có con và kết hôn với anh ấy” Khải Dực nói ra vô cùng tự nhiên như một lẽ thường tình.
Hạ Du mơ màng, còn nghĩ Khải Dực đang đùa, cô gượng cười hỏi lại: “Sao lại là tôi?”
Vẻ mặt Khải Dực nghiêm nghị không đổi, anh không nhanh không chậm nói một câu đánh thẳng vào tinh thần của Hạ Du.
“Vì lời nói của cô chiều qua”
Có câu “Cái miệng hại cái thân” quả không sai, nhưng từ khi nào làm việc tốt lại trở thành chuyện đời người sống chết?
Thấy Hạ Du không có bất kỳ phản ứng nào, Khải Dực lấy trong túi áo vest bên trong một tấm danh thiếp đưa cho cô, nói thêm vài lời nhắc nhở.
“Cô có hai ngày để suy nghĩ, người của chúng tôi sẽ giám sát, đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, quyết định xong gọi điện cho tôi”
Sau cuộc nói chuyện với Khải Dực, cả ngày còn lại của Hạ Du chìm trong u tối, cô mới hai mươi tuổi đã phải làm vợ làm mẹ, còn làm dâu Kiều gia, e là cô không đủ khả năng.
Bình luận facebook