Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Trở lại phòng ngủ, Kiều Kiến Bang nhẹ nhàng đặt Hạ Du lên giường, cả hai yên lặng đưa mắt nhìn nhau, không gian chìm trong tĩnh lặng đến ngột ngạt. Biểu cảm Kiều Kiến Bang thư thả, thoáng lên nét cười ngọt ngào dành cho Hạ Du.
“Du Du, tôi không cấm em kết giao, nhưng phải được sự cho phép của tôi. Em biết, đối với tôi hiện tại điều gì là quan trọng nhất”
“Mọi chuyện đang bình thường, sao anh lại kéo Vĩ Kỳ vào rồi nghi ngờ?” Hạ Du khó hiểu nhìn Kiều Kiến Bang, cá nhân Hạ Du cảm thấy chuyện này không có gì, Kiều Kiến Bang lại xem đây là một vấn đề lớn.
Kiều Kiến Bang tiến mặt gần đến, hơi thở nóng hổi ám muội phả trên môi Hạ Du: “Vợ con của tôi, không cho phép ai có tư tưởng cướp đi”
Nghe Kiều Kiến Bang nói xong, Hạ Du chấn động trong lòng, chẳng lẽ anh ở cạnh cô lâu ngày nên suy nghĩ cũng trở nên đơn giản đi, kẻ dám cướp người của Kiều gia hẳn gan không nhỏ, chưa nói đến Hạ Du không phải một nhân vật vĩ đại hay gây tội lỗi lớn, vốn chẳng đáng để người khác tranh giành.
Huống chi, Hạ Du đang mang trong bụng con cháu của Kiều gia, cho dù có trốn chạy đến một nơi hẻo lánh trên thế giới này vẫn không thể nào thoát được, cô chỉ muốn an phận, bình an sinh đứa bé ra đời, chuyện sau đó đành phó mặc định mệnh.
Sau bảy tiếng bay không nghỉ, phi cơ đáp trên một hòn đảo, xung quanh bao phủ bởi nước biển trong xanh.
Những căn chòi lớn nằm san sát nhau, mặt đất phủ dày lớp cát trắng, thiết kế hòn đảo như một khu nghỉ mát, quan trọng hòn đảo này lại thuộc về Kiều gia, không phải ai muốn cũng có thể đặt chân đến.
Bên ngoài trời tối, ánh sáng từ những cột đèn dọc lối vào bên tít sâu bên trong sáng rực rỡ, Kiều Kiến Bang không nói lời nào liền bế Hạ Du lên bước xuống bậc thang máy bay, dẫm lên lớp cát ung dung bước đi.
Ngang qua một mặt phẳng bằng gỗ bắc hai đầu hồ bơi lớn vào căn hộ xa hoa lộng lẫy, nội thất từ trong ra ngoài đều được thiết kế dạng vàng kim lấp lánh, hòa cùng ánh đèn khiến cho căn hộ càng sang trọng.
Ở bên cạnh Kiều Kiến Bang không phải thời gian ngắn, Hạ Du vẫn chưa thể hình dung được sự giàu có của anh, cô chỉ biết Kiều Kiến Bang luôn dành cho cô những điều kiện tốt nhất, nhưng cô hiện tại nhận ra cuộc sống của cô và anh vốn khác biệt hoàn toàn, giá một bữa ăn của anh có khi lại hơn cả một tháng kham khổ của cô.
Sống cùng Kiều Kiến Bang, Hạ Du như sống một cuộc đời khác, nhà cao cửa rộng, kẻ hầu người hạ, được một người đàn ông xuất sắc chăm sóc bảo vệ, cuộc sống chẳng có điều gì phải lo nghĩ, nhưng mọi thứ quá đỗi hoàn hảo khiến Hạ Du không dám tin, ngay cả mơ cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến, cô sợ một ngày tỉnh lại, đây chỉ là ảo mộng.
Hàng nước nóng hổi chảy ra ở khóe mắt Hạ Du, trong chốc lát cô không thể xác nhận cô đang sống trong hiện thực hay cơn mê, cảm giác mông lung khó tả, thân phận của cô sao có thể gả cho một người quyền thế giàu sang như Kiều Kiến Bang, căn bản là không thể nào.
Kiều Kiến Bang ngồi ở mép giường, vẫn ôm Hạ Du trong lòng, thấy biểu cảm thẫn thờ rơi nước mắt của cô, trong lòng anh liền hoảng loạn, vội giơ tay ôm một bên mặt cô hỏi han: “Du Du, em có chỗ nào không thoải mái sao? Có phải mệt nhiều không?”
Hạ Du ngơ ngác nhìn Kiều Kiến Bang, trông anh vô cùng lo lắng, mày cũng cau chặt lại, cô chớp chớp mắt tự nhắc nhở bản thân bình tĩnh lại, vội vàng lắc đầu: “Không có gì”
“Xin lỗi” Kiều Kiến Bang ôm siết Hạ Du, áy náy nói: “Đáng lẽ không nên để em di chuyển liên tục như vậy”
Hạ Du bất giác mỉm cười, được quan tâm thật sự rất hạnh phúc, cô vòng tay ôm eo Kiều Kiến Bang, an lòng tựa đầu vào vai anh, nghẹn ngào nói: “Kiến Bang, sau này anh hãy đối tốt với con anh nhé”
Hiểu được ý tứ trong lời nói của Hạ Du, hẳn cô đã nghĩ đến chuyện sau khi sinh con sẽ rời khỏi Kiều Kiến Bang như giao hẹn lúc đầu, anh không ngờ Hạ Du đột nhiên lại nhớ đến chuyện đó, đây là lỗi thuộc về anh, những gì anh làm vẫn chưa đủ để cô nhận ra anh cần luôn cả cô, không phải duy nhất đứa bé.
“Du Du, có phải tôi vẫn chưa nói với em chuyện này?”
Hạ Du ngước mắt nhìn Kiều Kiến Bang chờ đợi, anh chậm rãi nói một cách rõ ràng: “Tôi xem em là vợ, không phải người đẻ thuê”
Đôi mắt Hạ Du liền ngập tràn nước nhìn Kiều Kiến Bang, chính miệng anh đã xác nhận, cô chẳng còn phải mông lung về tương lai phía trước.
Kiều Kiến Bang mỉm cười ôn nhu, dịu dàng nói: “Vậy nên, đừng nghĩ đến chuyện rời xa tôi, con có thể không có, em thì nhất định phải có”
Lần này Hạ Du không nhịn được bật khóc, thời gian luôn là thứ thay đổi tình cảm của con người, không ngắn thì dài, Kiều Kiến Bang luôn xem con anh là nhất, vậy mà có thể đẩy xuống hạng hai cho cô trở thành ưu tiên hàng đầu của anh, nghe anh nói Hạ Du vừa xúc động lại vừa buồn cười: “Anh không sợ con nghe thấy sao?”
Sắc mặt Kiều Kiến Bang lập tức cứng nhắc, thấp thoáng sự căng thẳng, tự lừa dối bản thân: “Chắc con sẽ hiểu”
Hạ Du cười bất lực, trong lòng vẫn chưa vơi đi cảm xúc ngọt ngào bất ngờ của Kiều Kiến Bang mang lại, cô hiểu rõ tình cảm của mình dành cho anh, những gì cô có hiện tại đã quá đầy đủ, cô thật sự mãn nguyện, chẳng mong mỏi gì hơn.
“Du Du, tôi không cấm em kết giao, nhưng phải được sự cho phép của tôi. Em biết, đối với tôi hiện tại điều gì là quan trọng nhất”
“Mọi chuyện đang bình thường, sao anh lại kéo Vĩ Kỳ vào rồi nghi ngờ?” Hạ Du khó hiểu nhìn Kiều Kiến Bang, cá nhân Hạ Du cảm thấy chuyện này không có gì, Kiều Kiến Bang lại xem đây là một vấn đề lớn.
Kiều Kiến Bang tiến mặt gần đến, hơi thở nóng hổi ám muội phả trên môi Hạ Du: “Vợ con của tôi, không cho phép ai có tư tưởng cướp đi”
Nghe Kiều Kiến Bang nói xong, Hạ Du chấn động trong lòng, chẳng lẽ anh ở cạnh cô lâu ngày nên suy nghĩ cũng trở nên đơn giản đi, kẻ dám cướp người của Kiều gia hẳn gan không nhỏ, chưa nói đến Hạ Du không phải một nhân vật vĩ đại hay gây tội lỗi lớn, vốn chẳng đáng để người khác tranh giành.
Huống chi, Hạ Du đang mang trong bụng con cháu của Kiều gia, cho dù có trốn chạy đến một nơi hẻo lánh trên thế giới này vẫn không thể nào thoát được, cô chỉ muốn an phận, bình an sinh đứa bé ra đời, chuyện sau đó đành phó mặc định mệnh.
Sau bảy tiếng bay không nghỉ, phi cơ đáp trên một hòn đảo, xung quanh bao phủ bởi nước biển trong xanh.
Những căn chòi lớn nằm san sát nhau, mặt đất phủ dày lớp cát trắng, thiết kế hòn đảo như một khu nghỉ mát, quan trọng hòn đảo này lại thuộc về Kiều gia, không phải ai muốn cũng có thể đặt chân đến.
Bên ngoài trời tối, ánh sáng từ những cột đèn dọc lối vào bên tít sâu bên trong sáng rực rỡ, Kiều Kiến Bang không nói lời nào liền bế Hạ Du lên bước xuống bậc thang máy bay, dẫm lên lớp cát ung dung bước đi.
Ngang qua một mặt phẳng bằng gỗ bắc hai đầu hồ bơi lớn vào căn hộ xa hoa lộng lẫy, nội thất từ trong ra ngoài đều được thiết kế dạng vàng kim lấp lánh, hòa cùng ánh đèn khiến cho căn hộ càng sang trọng.
Ở bên cạnh Kiều Kiến Bang không phải thời gian ngắn, Hạ Du vẫn chưa thể hình dung được sự giàu có của anh, cô chỉ biết Kiều Kiến Bang luôn dành cho cô những điều kiện tốt nhất, nhưng cô hiện tại nhận ra cuộc sống của cô và anh vốn khác biệt hoàn toàn, giá một bữa ăn của anh có khi lại hơn cả một tháng kham khổ của cô.
Sống cùng Kiều Kiến Bang, Hạ Du như sống một cuộc đời khác, nhà cao cửa rộng, kẻ hầu người hạ, được một người đàn ông xuất sắc chăm sóc bảo vệ, cuộc sống chẳng có điều gì phải lo nghĩ, nhưng mọi thứ quá đỗi hoàn hảo khiến Hạ Du không dám tin, ngay cả mơ cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến, cô sợ một ngày tỉnh lại, đây chỉ là ảo mộng.
Hàng nước nóng hổi chảy ra ở khóe mắt Hạ Du, trong chốc lát cô không thể xác nhận cô đang sống trong hiện thực hay cơn mê, cảm giác mông lung khó tả, thân phận của cô sao có thể gả cho một người quyền thế giàu sang như Kiều Kiến Bang, căn bản là không thể nào.
Kiều Kiến Bang ngồi ở mép giường, vẫn ôm Hạ Du trong lòng, thấy biểu cảm thẫn thờ rơi nước mắt của cô, trong lòng anh liền hoảng loạn, vội giơ tay ôm một bên mặt cô hỏi han: “Du Du, em có chỗ nào không thoải mái sao? Có phải mệt nhiều không?”
Hạ Du ngơ ngác nhìn Kiều Kiến Bang, trông anh vô cùng lo lắng, mày cũng cau chặt lại, cô chớp chớp mắt tự nhắc nhở bản thân bình tĩnh lại, vội vàng lắc đầu: “Không có gì”
“Xin lỗi” Kiều Kiến Bang ôm siết Hạ Du, áy náy nói: “Đáng lẽ không nên để em di chuyển liên tục như vậy”
Hạ Du bất giác mỉm cười, được quan tâm thật sự rất hạnh phúc, cô vòng tay ôm eo Kiều Kiến Bang, an lòng tựa đầu vào vai anh, nghẹn ngào nói: “Kiến Bang, sau này anh hãy đối tốt với con anh nhé”
Hiểu được ý tứ trong lời nói của Hạ Du, hẳn cô đã nghĩ đến chuyện sau khi sinh con sẽ rời khỏi Kiều Kiến Bang như giao hẹn lúc đầu, anh không ngờ Hạ Du đột nhiên lại nhớ đến chuyện đó, đây là lỗi thuộc về anh, những gì anh làm vẫn chưa đủ để cô nhận ra anh cần luôn cả cô, không phải duy nhất đứa bé.
“Du Du, có phải tôi vẫn chưa nói với em chuyện này?”
Hạ Du ngước mắt nhìn Kiều Kiến Bang chờ đợi, anh chậm rãi nói một cách rõ ràng: “Tôi xem em là vợ, không phải người đẻ thuê”
Đôi mắt Hạ Du liền ngập tràn nước nhìn Kiều Kiến Bang, chính miệng anh đã xác nhận, cô chẳng còn phải mông lung về tương lai phía trước.
Kiều Kiến Bang mỉm cười ôn nhu, dịu dàng nói: “Vậy nên, đừng nghĩ đến chuyện rời xa tôi, con có thể không có, em thì nhất định phải có”
Lần này Hạ Du không nhịn được bật khóc, thời gian luôn là thứ thay đổi tình cảm của con người, không ngắn thì dài, Kiều Kiến Bang luôn xem con anh là nhất, vậy mà có thể đẩy xuống hạng hai cho cô trở thành ưu tiên hàng đầu của anh, nghe anh nói Hạ Du vừa xúc động lại vừa buồn cười: “Anh không sợ con nghe thấy sao?”
Sắc mặt Kiều Kiến Bang lập tức cứng nhắc, thấp thoáng sự căng thẳng, tự lừa dối bản thân: “Chắc con sẽ hiểu”
Hạ Du cười bất lực, trong lòng vẫn chưa vơi đi cảm xúc ngọt ngào bất ngờ của Kiều Kiến Bang mang lại, cô hiểu rõ tình cảm của mình dành cho anh, những gì cô có hiện tại đã quá đầy đủ, cô thật sự mãn nguyện, chẳng mong mỏi gì hơn.
Bình luận facebook