Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Lướt qua bao ánh mắt hiếu kỳ, Kiều Kiến Bang ung dung bế Hạ Du ra xe đang đợi ngoài cửa chính của nhà hàng.
Để Hạ Du vào chỗ ngồi, Kiều Kiến Bang không khỏi lo lắng sờ tóc cô hỏi han: “Du Du, em thấy ổn hơn chưa?”
Hạ Du đẩy tay Kiều Kiến Bang ra khỏi đầu mình, khách sáo nói: “Không sao, cám ơn”
Cám ơn? Trong đầu Kiều Kiến Bang hiện lên hàng vạn câu hỏi tại sao, điều duy nhất anh có thể chắc chắn chính là việc Hạ Du đã giận.
“Du Du”
Giọng nói yếu ớt mang theo sự bất lực của Kiều Kiến Bang khiến trái tim Hạ Du khẽ rung lên, ngay giây phút ấy cô nhận ra bản thân đã quá trẻ con, ỷ anh bao dung liền tỏ ra thái độ quá đáng. Dù gì Kiều Kiến Bang và Thiên An chỉ là hứa với nhau thời niên thiếu, ngay cả Ngọc Ân mới đây anh cũng dứt tình thì chẳng có lý do nào cô phải tức giận vì lời nói cố ý kia.
Sắc mặt Hạ Du dịu lại, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: “Sao vậy?”
Kiều Kiến Bang sững sờ, còn sợ hơn lúc nãy, mồ hôi lạnh tuôn ra khiến tay anh lạnh ngắt.
Hạ Du lén mỉm cười, thầm đoán Kiều Kiến Bang đã bị thái độ của cô dọa một phen. Hạ Du đặt tay lên bụng, vô tư nói: “Con vẫn chưa ăn no”
“À… Ờ” Kiều Kiến Bang bối rối, tay chân luống cuống không biết để đâu cho đúng, vội nói: “Đợi một chút, về nhà anh sẽ nấu cho em ăn ngay”
Hạ Du nghiêm mặt nhìn Kiều Kiến Bang, cứng rắn nói: “Không phải em ăn, là con ăn”
“Phải, phải, là con ham ăn, không phải em” Kiều Kiến Bang vội vàng nịnh bợ, thấy được nụ cười hài lòng của Hạ Du, anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Vừa về nhà, Kiều Kiến Bang sau khi đưa Hạ Du lên phòng nghỉ ngơi liền xuống bếp xắn tay áo nấu ăn cho cô. Hạ Du lén Kiều Kiến Bang xuống lầu, nấp ngoài phòng bếp nhìn trộm, dáng vẻ bận rộn nghiêm túc của anh vô cùng hút mắt, qua một lúc xác nhận anh không để ý liền trốn ra vườn.
Xung quanh nhà được phủ mát bởi những bóng cây, tiếng thác nước nhân tạo hòa cùng khung cảnh thiên nhiên giống như một khu rừng thật sự.
Đến bên cạnh bờ hồ, thác nước đổ xuống văng tung tóe những hạt nước li ti mát rượi giữa trưa, Hạ Du ngồi xuống bàn ghế bằng đá gần đó, say sưa ngắm nhìn những con cá với hình dáng sặc sỡ hiếm thấy trong hồ.
“Còn dám chạy lung tung ra đây?” Kiều Kiến Bang từ sau lưng Hạ Du đi đến, mày cau nhẹ nhưng ánh mắt vẫn ôn nhu.
“Em muốn ăn cá” Hạ Du tinh nghịch chỉ tay xuống hồ, sắc mặt Kiều Kiến Bang chuyển từ hồng hào sang trắng bệch.
“Anh mua cá khác cho em nhé?” Nụ cười Kiều Kiến Bang gượng gạo khổ sở vội đề nghị.
Hạ Du nén cười, kiên quyết nói: “Nhưng mà con anh chỉ muốn ăn cái đó”
Kiều Kiến Bang hít thở không thông, vội xuống nước năn nỉ: “Ngoan, cá đó chỉ có thể làm cảnh, không ăn được”
Hạ Du gật gù, đứng lên thong thả xoay người đi, Kiều Kiến Bang vội ôm lấy cô chậm rãi bước đi, lên tiếng xoa dịu cô: “Du Du, em muốn ăn cái gì, anh lập tức cho người đi mua nguyên liệu về nấu cho em”
“Không cần, cái gì em cũng ăn được” Hạ Du lắc đầu, nụ cười có chút không tự nhiên.
“Du Du, em vẫn còn giận anh sao? Đó là chuyện của quá khứ” Kiều Kiến Bang biết rõ tâm tình Hạ Du vẫn chưa thực sự thoải mái trở lại, chắc chắn cô vẫn còn đang để tâm đến lời nói của Thiên An.
Bước chân Hạ Du dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn tia nắng xuyên qua những kẽ lá, thở dài một hơi chán nản: “Em không giận anh, chỉ là em hối hận rồi”
Mày Kiều Kiến Bang cau chặt, chưa kịp lên tiếng thì Hạ Du đã xoay đầu nhìn anh, ánh mắt cô lộ rõ vẻ trầm buồn: “Đáng lẽ ra em không nên xuất hiện trong cuộc sống của anh”
“Du Du…”
Hạ Du dùng tay che miệng Kiều Kiến Bang đang gấp gáp muốn nói, cô bình thản tiếp lời: “Em chỉ xin anh một chuyện, từ giờ cho đến lúc em sinh con, anh hãy cố gắng đừng dính dáng đến cô gái khác, chuyện sau đó tùy anh, em nhất định sẽ không quản nữa”
Kiều Kiến Bang gỡ tay Hạ Du ra, anh cúi người áp mặt sát mặt cô, mang tâm tư từ tận đáy lòng ra giải thích: “Du Du, kể từ lúc gặp em, anh chưa từng nhung nhớ cô gái khác, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm một cô gái khác thay thế vị trí của em. Anh thừa nhận bản thân anh là một người đào hoa, nhưng anh tuyệt đối không trăng hoa”
Mi mắt Hạ Du sụp xuống, cô vươn tay ôm lấy Kiều Kiến Bang, dựa đầu vào ngực anh cảm nhận sự bình yên. Xuất thân quá khác biệt đôi lúc khiến Hạ Du lạc lõng, những cô gái xuất hiện bên cạnh anh quá đỗi xinh đẹp, quá đỗi xuất sắc, còn cô ngoài việc mang thai con anh, chẳng còn tích sự gì nữa.
Kiều Kiến Bang vòng tay ôm Hạ Du trong lòng, cúi xuống hôn đỉnh đầu cô, xung quanh anh có nhiều cô gái như vậy, khó tránh việc Hạ Du hay suy nghĩ không đâu. Nhưng những lời anh nói đều là sự thật, kể từ khi Hạ Du xuất hiện thì tất cả tâm trí của anh đều đặt lên cô và con, nếu có liên quan đến cô gái khác thì cũng là vì mục đích khác.
Để Hạ Du vào chỗ ngồi, Kiều Kiến Bang không khỏi lo lắng sờ tóc cô hỏi han: “Du Du, em thấy ổn hơn chưa?”
Hạ Du đẩy tay Kiều Kiến Bang ra khỏi đầu mình, khách sáo nói: “Không sao, cám ơn”
Cám ơn? Trong đầu Kiều Kiến Bang hiện lên hàng vạn câu hỏi tại sao, điều duy nhất anh có thể chắc chắn chính là việc Hạ Du đã giận.
“Du Du”
Giọng nói yếu ớt mang theo sự bất lực của Kiều Kiến Bang khiến trái tim Hạ Du khẽ rung lên, ngay giây phút ấy cô nhận ra bản thân đã quá trẻ con, ỷ anh bao dung liền tỏ ra thái độ quá đáng. Dù gì Kiều Kiến Bang và Thiên An chỉ là hứa với nhau thời niên thiếu, ngay cả Ngọc Ân mới đây anh cũng dứt tình thì chẳng có lý do nào cô phải tức giận vì lời nói cố ý kia.
Sắc mặt Hạ Du dịu lại, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: “Sao vậy?”
Kiều Kiến Bang sững sờ, còn sợ hơn lúc nãy, mồ hôi lạnh tuôn ra khiến tay anh lạnh ngắt.
Hạ Du lén mỉm cười, thầm đoán Kiều Kiến Bang đã bị thái độ của cô dọa một phen. Hạ Du đặt tay lên bụng, vô tư nói: “Con vẫn chưa ăn no”
“À… Ờ” Kiều Kiến Bang bối rối, tay chân luống cuống không biết để đâu cho đúng, vội nói: “Đợi một chút, về nhà anh sẽ nấu cho em ăn ngay”
Hạ Du nghiêm mặt nhìn Kiều Kiến Bang, cứng rắn nói: “Không phải em ăn, là con ăn”
“Phải, phải, là con ham ăn, không phải em” Kiều Kiến Bang vội vàng nịnh bợ, thấy được nụ cười hài lòng của Hạ Du, anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Vừa về nhà, Kiều Kiến Bang sau khi đưa Hạ Du lên phòng nghỉ ngơi liền xuống bếp xắn tay áo nấu ăn cho cô. Hạ Du lén Kiều Kiến Bang xuống lầu, nấp ngoài phòng bếp nhìn trộm, dáng vẻ bận rộn nghiêm túc của anh vô cùng hút mắt, qua một lúc xác nhận anh không để ý liền trốn ra vườn.
Xung quanh nhà được phủ mát bởi những bóng cây, tiếng thác nước nhân tạo hòa cùng khung cảnh thiên nhiên giống như một khu rừng thật sự.
Đến bên cạnh bờ hồ, thác nước đổ xuống văng tung tóe những hạt nước li ti mát rượi giữa trưa, Hạ Du ngồi xuống bàn ghế bằng đá gần đó, say sưa ngắm nhìn những con cá với hình dáng sặc sỡ hiếm thấy trong hồ.
“Còn dám chạy lung tung ra đây?” Kiều Kiến Bang từ sau lưng Hạ Du đi đến, mày cau nhẹ nhưng ánh mắt vẫn ôn nhu.
“Em muốn ăn cá” Hạ Du tinh nghịch chỉ tay xuống hồ, sắc mặt Kiều Kiến Bang chuyển từ hồng hào sang trắng bệch.
“Anh mua cá khác cho em nhé?” Nụ cười Kiều Kiến Bang gượng gạo khổ sở vội đề nghị.
Hạ Du nén cười, kiên quyết nói: “Nhưng mà con anh chỉ muốn ăn cái đó”
Kiều Kiến Bang hít thở không thông, vội xuống nước năn nỉ: “Ngoan, cá đó chỉ có thể làm cảnh, không ăn được”
Hạ Du gật gù, đứng lên thong thả xoay người đi, Kiều Kiến Bang vội ôm lấy cô chậm rãi bước đi, lên tiếng xoa dịu cô: “Du Du, em muốn ăn cái gì, anh lập tức cho người đi mua nguyên liệu về nấu cho em”
“Không cần, cái gì em cũng ăn được” Hạ Du lắc đầu, nụ cười có chút không tự nhiên.
“Du Du, em vẫn còn giận anh sao? Đó là chuyện của quá khứ” Kiều Kiến Bang biết rõ tâm tình Hạ Du vẫn chưa thực sự thoải mái trở lại, chắc chắn cô vẫn còn đang để tâm đến lời nói của Thiên An.
Bước chân Hạ Du dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn tia nắng xuyên qua những kẽ lá, thở dài một hơi chán nản: “Em không giận anh, chỉ là em hối hận rồi”
Mày Kiều Kiến Bang cau chặt, chưa kịp lên tiếng thì Hạ Du đã xoay đầu nhìn anh, ánh mắt cô lộ rõ vẻ trầm buồn: “Đáng lẽ ra em không nên xuất hiện trong cuộc sống của anh”
“Du Du…”
Hạ Du dùng tay che miệng Kiều Kiến Bang đang gấp gáp muốn nói, cô bình thản tiếp lời: “Em chỉ xin anh một chuyện, từ giờ cho đến lúc em sinh con, anh hãy cố gắng đừng dính dáng đến cô gái khác, chuyện sau đó tùy anh, em nhất định sẽ không quản nữa”
Kiều Kiến Bang gỡ tay Hạ Du ra, anh cúi người áp mặt sát mặt cô, mang tâm tư từ tận đáy lòng ra giải thích: “Du Du, kể từ lúc gặp em, anh chưa từng nhung nhớ cô gái khác, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm một cô gái khác thay thế vị trí của em. Anh thừa nhận bản thân anh là một người đào hoa, nhưng anh tuyệt đối không trăng hoa”
Mi mắt Hạ Du sụp xuống, cô vươn tay ôm lấy Kiều Kiến Bang, dựa đầu vào ngực anh cảm nhận sự bình yên. Xuất thân quá khác biệt đôi lúc khiến Hạ Du lạc lõng, những cô gái xuất hiện bên cạnh anh quá đỗi xinh đẹp, quá đỗi xuất sắc, còn cô ngoài việc mang thai con anh, chẳng còn tích sự gì nữa.
Kiều Kiến Bang vòng tay ôm Hạ Du trong lòng, cúi xuống hôn đỉnh đầu cô, xung quanh anh có nhiều cô gái như vậy, khó tránh việc Hạ Du hay suy nghĩ không đâu. Nhưng những lời anh nói đều là sự thật, kể từ khi Hạ Du xuất hiện thì tất cả tâm trí của anh đều đặt lên cô và con, nếu có liên quan đến cô gái khác thì cũng là vì mục đích khác.
Bình luận facebook