Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Tiếng chốt cửa bị mở ra, Hạ Du ngước mắt dõi theo Kiều Kiến Bang sắc mặt không tốt đi vào, tiến đến gần chổ cô. Hạ Du đảo mắt tránh đi, trong lòng dâng lên cảm giác không lành.
Kiều Kiến Bang đến trước mặt Hạ Du, khom người áp sát, Hạ Du nhìn anh đầy cảnh giác, ngã người ra sau tránh né anh. Đến khi Kiều Kiến Bang hoàn toàn áp đảo Hạ Du dưới thân mình, hai vai anh bị cô dùng lực mạnh đẩy ra, anh thong thả kéo hai tay cô đang đẩy vai anh nhấn xuống giường.
Ánh mắt Kiều Kiến Bang lộ rõ vẻ sâu xa tăm tối, Hạ Du sợ hãi mở to mắt đề phòng, lắp bắp nói: “Anh… anh…”
Khóe môi Kiều Kiến Bang khẽ nhếch lên tà mị, Hạ Du căng thẳng cố ép mình chặt xuống giường giữ khoảng cách với anh. Theo như kinh nghiệm mà Hạ Du có, Kiều Kiến Bang chắc chắn đang nghĩ đen tối.
Ngay khi Kiều Kiến Bang áp sát mặt, Hạ Du nhắm chặt mắt căng thẳng, anh bỗng hôn lên trán cô, hơi thở dần cách xa. Hạ Du từ từ hé mắt nhìn, Kiều Kiến Bang bất ngờ bế cô lên đặt giữa giường.
Từng ngón tay dài, bàn tay nam tính lướt trên dãy nút váy của Hạ Du, từng nút được cởi ra, ánh mắt của Kiều Kiến Bang sâu thăm thẳm không có đường lần.
Hạ Du vội vàng giữ chặt lấy vạt áo chặn hành động của Kiều Kiến Bang, tròn mắt đề phòng, hoảng loạn hỏi: “Anh muốn gì?”
Kiều Kiến Bang thong thả nhấc tay Hạ Du ra, bình thản đáp: “Anh giúp em thay đồ”
“Không cần” Hạ Du đẩy Kiều Kiến Bang ra, chồm ngồi dậy, chợt bị anh phủ môi chiếm lấy.
Hạ Du bị Kiều Kiến Bang khống chế ý thức, mơ màng bị cuốn theo vòng xoáy của anh. Tay Kiều Kiến Bang vừa chạm ngực Hạ Du, cô bừng tỉnh đẩy ra, khó chịu ra mặt đẩy anh tránh xa, cô vội nằm xuống kéo chăn lên cổ xoay mặt lại với anh.
Kiều Kiến Bang nhất quyết không bỏ cuộc, anh nằm bên cạnh, kéo chăn xuống hôn lên cổ Hạ Du. Hạ Du tức giận đẩy anh ra, ngồi bật dậy trong sự ngỡ ngàng của Kiều Kiến Bang.
Biểu cảm Hạ Du vừa giận dữ vừa khó chịu nhìn chằm chằm vào Kiều Kiến Bang, môi anh mím nhẹ không dám cử động.
Hạ Du leo xuống giường, cài nút áo lại đi ra khỏi phòng, Kiều Kiến Bang vừa thấy cô đến cửa anh đã vội vàng lao xuống giường.
Hạ Du không xuống dưới nhà mà sang phòng dành cho em bé bên cạnh, đóng cửa khóa chốt nhốt Kiều Kiến Bang bên ngoài.
Căn phòng được chính Kiều Kiến Bang thiết kế và tu sửa, từ vật dụng, nội thất cho đến trang trí đều tự anh thực hiện, xuất phát ban đầu trong lòng anh là đứa con trong bụng Hạ Du, vậy nên anh đã rất tâm huyết.
Nằm lên chiếc giường được thiết kế theo dạng được bao phủ bởi căn lều, Hạ Du nằm một mình yên tĩnh, trong đầu lại sinh ra nhiều ý nghĩ. Hạ Du dùng tay gối đầu nằm nghiêng, nhìn trên mái lều treo nhiều đồ chơi rất dễ thương, so với cô lúc nhỏ, con cô được sống tốt hơn rất nhiều.
Nghĩ đến, Hạ Du chợt cảm thấy sợ hãi, nếu Kiều Kiến Bang giả vờ yêu cô, đến lúc cô sinh em bé thì cô phải ra đi, đồng nghĩa với việc cô phải vĩnh viễn từ bỏ chính đứa con cô mang nặng đẻ đau. Trước đây Hạ Du chỉ nghĩ cho bản thân, cô hiện tại lại không dám tưởng tượng đến tương lai.
Lúc còn đi làm ở cửa hàng hoa tươi, Hạ Du vẫn thường cùng đồng nghiệp xem phim bộ tình cảm, nếu ở trường hợp hiện tại, cuộc đời cô có thể viết cả một bộ phim cho chính mình.
Kiều Kiến Bang biết mẹ Hạ Du ở Nhật, nếu anh cố tình tỏ tình ẩn ý, cho đến khi cô hỏi mẹ thì cô chắc chắn sẽ động lòng. Về chuyện Ngọc Ân, Kiều Kiến Bang như vừa đấm vừa xoa, cô đã từng nghi ngờ cũng đã từng tin tưởng anh, nhưng mọi chuyện lại trở nên mập mờ không rõ ràng.
Kiều Kiến Bang ở bên Ngọc Ân hơn hai năm, anh cũng từng có ý định chỉ cần đứa bé mà không cần Hạ Du. Anh biết Hạ Du cũng như bao cô gái khác, sớm muộn gì cũng sẽ động lòng với anh, nói không chừng anh giả vờ yêu cô để cô cảm thấy vui, tinh thần tốt để không ảnh hưởng đến con anh.
Vì là người bị chú ý trên mặt truyền thông, Kiều Kiến Bang vốn không thể giấu được mối quan hệ với Ngọc Ân, anh khiến cho sự nghiệp của Ngọc Ân không còn nữa, lại không chừng Ngọc Ân đã quyết định rút khỏi showbiz, an phận lui về chờ ngày Hạ Du sinh con, sau đó đường đường chính chính cùng anh và con cô trở thành một gia đình.
Ngay giây phút này, Hạ Du chỉ muốn ôm đứa con bỏ trốn, dù Kiều Kiến Bang yêu cô là thật lòng hay giả dối thì cô vẫn có thể giữ con cô bên cạnh.
Cửa bật mở, Hạ Du xoay người vào trong quay lưng ra ngoài, Kiều Kiến Bang đến ngồi xuống giường cạnh cô, thấp giọng dỗ dành: “Du Du, anh thật sự đã cắt đứt với cô ta”
Hạ Du ngồi dậy, nghiêm túc hỏi Kiều Kiến Bang: “Nếu tôi sinh con xong, anh trả tôi bao nhiêu tiền?”
Sắc mặt Kiều Kiến Bang lập tức tối sầm xuống, anh cau mày khó hiểu nhìn Hạ Du: “Em muốn gì?”
“Tôi sẽ đúng trả anh số tiền anh đã hứa cho tôi, anh xem như tôi chưa từng xuất hiện có được không?”
“Du Du, em có biết em đang nói gì không?” Kiều Kiến Bang trầm giọng, cơn giận sắp sửa bộc phát.
Hạ Du khóc trong đau đớn: “Tôi không thể sống thiếu đứa bé. Kiến Bang, bên cạnh anh có nhiều phụ nữ như vậy, đừng bắt tôi phải sinh con cho anh”
Nhận ra tinh thần Hạ Du không ổn, Kiều Kiến Bang bất an chồng chất bất an: “Du Du, anh thật lòng yêu em”
Kiều Kiến Bang vừa chồm người tới gần, Hạ Du đã vội lùi người về sau, liên tục lắc đầu: “Không, anh nói dối!”
Kiều Kiến Bang đến trước mặt Hạ Du, khom người áp sát, Hạ Du nhìn anh đầy cảnh giác, ngã người ra sau tránh né anh. Đến khi Kiều Kiến Bang hoàn toàn áp đảo Hạ Du dưới thân mình, hai vai anh bị cô dùng lực mạnh đẩy ra, anh thong thả kéo hai tay cô đang đẩy vai anh nhấn xuống giường.
Ánh mắt Kiều Kiến Bang lộ rõ vẻ sâu xa tăm tối, Hạ Du sợ hãi mở to mắt đề phòng, lắp bắp nói: “Anh… anh…”
Khóe môi Kiều Kiến Bang khẽ nhếch lên tà mị, Hạ Du căng thẳng cố ép mình chặt xuống giường giữ khoảng cách với anh. Theo như kinh nghiệm mà Hạ Du có, Kiều Kiến Bang chắc chắn đang nghĩ đen tối.
Ngay khi Kiều Kiến Bang áp sát mặt, Hạ Du nhắm chặt mắt căng thẳng, anh bỗng hôn lên trán cô, hơi thở dần cách xa. Hạ Du từ từ hé mắt nhìn, Kiều Kiến Bang bất ngờ bế cô lên đặt giữa giường.
Từng ngón tay dài, bàn tay nam tính lướt trên dãy nút váy của Hạ Du, từng nút được cởi ra, ánh mắt của Kiều Kiến Bang sâu thăm thẳm không có đường lần.
Hạ Du vội vàng giữ chặt lấy vạt áo chặn hành động của Kiều Kiến Bang, tròn mắt đề phòng, hoảng loạn hỏi: “Anh muốn gì?”
Kiều Kiến Bang thong thả nhấc tay Hạ Du ra, bình thản đáp: “Anh giúp em thay đồ”
“Không cần” Hạ Du đẩy Kiều Kiến Bang ra, chồm ngồi dậy, chợt bị anh phủ môi chiếm lấy.
Hạ Du bị Kiều Kiến Bang khống chế ý thức, mơ màng bị cuốn theo vòng xoáy của anh. Tay Kiều Kiến Bang vừa chạm ngực Hạ Du, cô bừng tỉnh đẩy ra, khó chịu ra mặt đẩy anh tránh xa, cô vội nằm xuống kéo chăn lên cổ xoay mặt lại với anh.
Kiều Kiến Bang nhất quyết không bỏ cuộc, anh nằm bên cạnh, kéo chăn xuống hôn lên cổ Hạ Du. Hạ Du tức giận đẩy anh ra, ngồi bật dậy trong sự ngỡ ngàng của Kiều Kiến Bang.
Biểu cảm Hạ Du vừa giận dữ vừa khó chịu nhìn chằm chằm vào Kiều Kiến Bang, môi anh mím nhẹ không dám cử động.
Hạ Du leo xuống giường, cài nút áo lại đi ra khỏi phòng, Kiều Kiến Bang vừa thấy cô đến cửa anh đã vội vàng lao xuống giường.
Hạ Du không xuống dưới nhà mà sang phòng dành cho em bé bên cạnh, đóng cửa khóa chốt nhốt Kiều Kiến Bang bên ngoài.
Căn phòng được chính Kiều Kiến Bang thiết kế và tu sửa, từ vật dụng, nội thất cho đến trang trí đều tự anh thực hiện, xuất phát ban đầu trong lòng anh là đứa con trong bụng Hạ Du, vậy nên anh đã rất tâm huyết.
Nằm lên chiếc giường được thiết kế theo dạng được bao phủ bởi căn lều, Hạ Du nằm một mình yên tĩnh, trong đầu lại sinh ra nhiều ý nghĩ. Hạ Du dùng tay gối đầu nằm nghiêng, nhìn trên mái lều treo nhiều đồ chơi rất dễ thương, so với cô lúc nhỏ, con cô được sống tốt hơn rất nhiều.
Nghĩ đến, Hạ Du chợt cảm thấy sợ hãi, nếu Kiều Kiến Bang giả vờ yêu cô, đến lúc cô sinh em bé thì cô phải ra đi, đồng nghĩa với việc cô phải vĩnh viễn từ bỏ chính đứa con cô mang nặng đẻ đau. Trước đây Hạ Du chỉ nghĩ cho bản thân, cô hiện tại lại không dám tưởng tượng đến tương lai.
Lúc còn đi làm ở cửa hàng hoa tươi, Hạ Du vẫn thường cùng đồng nghiệp xem phim bộ tình cảm, nếu ở trường hợp hiện tại, cuộc đời cô có thể viết cả một bộ phim cho chính mình.
Kiều Kiến Bang biết mẹ Hạ Du ở Nhật, nếu anh cố tình tỏ tình ẩn ý, cho đến khi cô hỏi mẹ thì cô chắc chắn sẽ động lòng. Về chuyện Ngọc Ân, Kiều Kiến Bang như vừa đấm vừa xoa, cô đã từng nghi ngờ cũng đã từng tin tưởng anh, nhưng mọi chuyện lại trở nên mập mờ không rõ ràng.
Kiều Kiến Bang ở bên Ngọc Ân hơn hai năm, anh cũng từng có ý định chỉ cần đứa bé mà không cần Hạ Du. Anh biết Hạ Du cũng như bao cô gái khác, sớm muộn gì cũng sẽ động lòng với anh, nói không chừng anh giả vờ yêu cô để cô cảm thấy vui, tinh thần tốt để không ảnh hưởng đến con anh.
Vì là người bị chú ý trên mặt truyền thông, Kiều Kiến Bang vốn không thể giấu được mối quan hệ với Ngọc Ân, anh khiến cho sự nghiệp của Ngọc Ân không còn nữa, lại không chừng Ngọc Ân đã quyết định rút khỏi showbiz, an phận lui về chờ ngày Hạ Du sinh con, sau đó đường đường chính chính cùng anh và con cô trở thành một gia đình.
Ngay giây phút này, Hạ Du chỉ muốn ôm đứa con bỏ trốn, dù Kiều Kiến Bang yêu cô là thật lòng hay giả dối thì cô vẫn có thể giữ con cô bên cạnh.
Cửa bật mở, Hạ Du xoay người vào trong quay lưng ra ngoài, Kiều Kiến Bang đến ngồi xuống giường cạnh cô, thấp giọng dỗ dành: “Du Du, anh thật sự đã cắt đứt với cô ta”
Hạ Du ngồi dậy, nghiêm túc hỏi Kiều Kiến Bang: “Nếu tôi sinh con xong, anh trả tôi bao nhiêu tiền?”
Sắc mặt Kiều Kiến Bang lập tức tối sầm xuống, anh cau mày khó hiểu nhìn Hạ Du: “Em muốn gì?”
“Tôi sẽ đúng trả anh số tiền anh đã hứa cho tôi, anh xem như tôi chưa từng xuất hiện có được không?”
“Du Du, em có biết em đang nói gì không?” Kiều Kiến Bang trầm giọng, cơn giận sắp sửa bộc phát.
Hạ Du khóc trong đau đớn: “Tôi không thể sống thiếu đứa bé. Kiến Bang, bên cạnh anh có nhiều phụ nữ như vậy, đừng bắt tôi phải sinh con cho anh”
Nhận ra tinh thần Hạ Du không ổn, Kiều Kiến Bang bất an chồng chất bất an: “Du Du, anh thật lòng yêu em”
Kiều Kiến Bang vừa chồm người tới gần, Hạ Du đã vội lùi người về sau, liên tục lắc đầu: “Không, anh nói dối!”
Bình luận facebook