Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Cố Uyên đối mặt một đôi mắt đen láy lạnh lùng, đôi mắt kia sâu thẳm, như là vực sâu nhìn không thấy đáy.
Rất nhanh cô muốn thu tay lại.
Nhưng mà đã chậm.
Người đàn ông mạnh mẽ nắm lấy tay của cô, đôi mắt đen láy dần dần rõ ràng, tiếng nói người đàn ông mang theo lười biếng vừa tỉnh ngủ: "Nhìn lén tôi sao?"
Gò má Cố Uyên ửng đỏ: "Không có."
Cô muốn rút tay về, nhưng người đàn ông nắm thật chặt.
Cô thật không ngờ, Tô Ngọc Kỳ lại... Tỉnh.
Trong lòng có chút ảo não.
Càng sợ hơn, sợ làm anh tức giận.
"Còn nói không có!" Người đàn ông chăm chú nắm tay của cô, người phụ nữ này có một đôi tay mềm mại không xương, anh nắm trong lòng bàn tay, mềm nhũn, làm cho lực của anh không khỏi nhẹ đi một chút: "Không dám thừa nhận? Hả?"
Anh duỗi tay kia ra, nâng cằm của cô, ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau, ánh sáng trong mắt anh thâm thúy ôn mát, đáy mắt cô dường như nhộn nhạo ấm áp, có thể hòa tan vạn vật lạnh như băng, Tô Ngọc Kỳ nhìn đôi mắt xinh đẹp, cho dù anh không thích Lưu Thanh Vũ, nhưng có một chút không thể không thừa nhận, đôi mắt này, con mẹ nó thực đẹp mắt.
"Nói, vừa mới rồi cô có nhìn lén tôi hay không?"
Cố Uyên thật không ngờ Tô Ngọc Kỳ nói thẳng đến vấn đề này, da mặt cô vốn mỏng, làn da vừa trắng, gò má chỉ cần ửng hồng liền thấy rất rõ ràng.
Tiếng người phụ nữ nói rất nhỏ, rất nhẹ, có chút run rẩy: "Ngài Tô, thực xin lỗi, từ nay về sau tôi sẽ chú ý."
Cố Uyên trông thấy sắc mặt người đàn ông trầm xuống, ảo não cắn một chút môi, cô vừa làm anh mất hứng sao?
Một câu này Cố Uyên mới vừa dứt lời.
Sắc mặt Tô Ngọc Kỳ càng kém rồi, lại là một câu nói tương tự tối hôm qua, người phụ nữ này có phải là cố ý chọc tức mình, động một chút lại xin lỗi, người đàn ông xoay người, áp Cố Uyên dưới thân thể.
Cố Uyên kinh sợ la một tiếng.
Tay của người đàn ông rất lớn, một tay dễ dàng cầm hai cánh tay Cố Uyên, đặt trên gối ở đỉnh đầu cô, cúi người, hé ra khuôn mặt anh tuấn bức người cách mặt Cố Uyên chỉ có một cm.
Lúc nói chuyện, hơi thở dồn dập trên khuôn mặt của Cố Uyên.
Khuôn mặt của Cố Uyên “pằng” đỏ hồng.
Cô và anh không phải là chưa có qua tiếp xúc thân mật, cũng không phải không có ở khoảng cách gần như vậy nhìn qua anh, nhưng mà giờ phút này, lúc Tô Ngọc Kỳ nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào trên mặt Cố Uyên, cứ như vậy không hề chớp mắt nhìn cô.
Làm cho trong lòng Cố Uyên hốt hoảng.
"Tôi hỏi lại cô một lần cuối cùng, có nhìn lén tôi hay không!"
Cố Uyên do dự vài giây đồng hồ, nhẹ gật đầu, bất kể anh ta có tức giận hay không, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Cố Uyên vốn cho là Tô Ngọc Kỳ sẽ nổi giận, nhưng mà thật không ngờ, sau khi nghe từ này, sắc mặt anh ta dịu đi rất nhiều, khóe môi nhếch lên một chút: "Muốn nhìn thì quang minh chính đại nhìn, tôi cũng không ăn thịt cô."
Cố Uyên không thể hiểu được tính khí của anh.
Cô biết rõ người đàn ông này chán ghét mình.
Bị bắt gặp nhìn lén anh nhất định sẽ không vui.
Vừa mới rồi còn có vẻ tức giận, bây giờ thì tốt hơn nhiều.
Đầu tiên là cô nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhìn kỹ vào sắc mặt Tô Ngọc Kỳ, nhìn thấy anh không có tiếp tục muốn tức giận, mới mở miệng nói ra: "Tôi đã biết, Ngài Tô."
Tô Ngọc Kỳ nhìn cổ người phụ nữ trắng nõn thon dài, cô mặc đồ ngủ rộng thùng thình, ba cái nút áo buông lỏng ra, lộ ra bên trong da thịt trắng nõn, đáy mắt Tô Ngọc Kỳ có chút tối sầm lại.
Cổ họng bỗng lên xuống một cái.
Cố Uyên nhìn khuôn mặt người đàn ông, phát giác được bộ vị thân dưới người đàn ông chống đỡ cô đã xảy ra phản ứng, có chút gấp, cô sốt ruột hốc mắt liền dễ dàng hồng lên: "Ngài.. Ngài Tô... Đã sáng rồi..."
Tô Ngọc Kỳ đối mặt con ngươi người phụ nữ lấp lánh nước, đáy mắt mang theo hơi nước, hốc mắt ửng đỏ, trong sáng và ngây thơ, không nhìn còn khá, nhìn xem, con mẹ nó con mắt người phụ nữ này dường như có thể đi vào linh hồn của anh rồi.
Người phụ nữ này, cứ nằm như vậy trong lúc này liếc anh một cái, có thể làm cho anh sắp không khống chế nổi bản thân, tránh ra bên cạnh, lập tức lạnh nhạt nói: "Đừng nhìn tôi!"
Cố Uyên run lên, nhắm mắt lại, nghiêng đầu.
Cô ngay cả hít thở đều thả nhẹ.
"Lưu Thanh Vũ..." tiếng nói người đàn ông có chút nặng: "Gọi tôi."
"Ngài.. Ngài Tô..."
"Gọi tên của tôi!"
"Tô Ngọc Kỳ..." Cố Uyên nhắm chặt mắt lại, người đàn ông này, thật là vui buồn thất thường, vừa mới sáng sớm, nhưng Cố Uyên không có thời gian để nghĩ về những điều này, bởi vì cô cảm giác được, một nơi nào đó trong người đàn ông này càng ngày càng...
Toàn thân Cố Uyên run rẩy, nhắm chặt lại lông mi run rẩy: "Ngài Tô, hiện tại đã là buổi sáng, chờ một lát, phải ăn điểm tâm rồi.. Ngài có thể hay không.." Đừng chạm vào tôi...
Mấy chữ cuối cùng Cố Uyên không dám nói ra tiếng.
Cô cũng không muốn đợi lát nữa xương sống thắt lưng đau xuống dưới chân, nếu là thường ngày ở biệt thự Ngân Phong cũng thôi đi, đây là đang ở trong nhà họ Tô...
Cố Uyên đánh bạo rút ra một tay, đẩy ngực của người đàn ông.
Tô Ngọc Kỳ không nhìn thẳng đôi tay này, vạch tìm đồ ngủ của Cố Uyên, cúi đầu, bá đạo mà hôn dầy đặc vào trên cổ người phụ nữ.
Cố Uyên suy nghĩ làm sao bây giờ.
Người đàn ông lên tiếng: "Tiếp tục gọi."
Gọi cái gì?
Cố Uyên choáng váng trong hai giây, người đàn ông đang hôn đột nhiên cắn cô, Cố Uyên mở miệng: "Tô Ngọc Kỳ.. Kỳ..."
Người đàn ông cảm thấy, người phụ nữ này ngoại trừ thân thể làm cho anh dùng thoải mái, cuống họng cũng tốt, tiếng nói vừa nhỏ nhẹ vừa vụng về, như móng vuốt của con mèo cào vào đáy lòng.
Nếu như người phụ nữ này không phải Lưu Thanh Vũ làm cho anh chán ghét, anh thật sự muốn giữ người phụ nữ này bên người.
Đáng tiếc, cô là Lưu Thanh Vũ.
Ham muốn trong đáy mắt người đàn ông lạnh xuống rất nhiều.
Cố Uyên phát giác được Tô Ngọc Kỳ buông lỏng cô ra, cô mở mắt, nhìn anh, đôi mắt người đàn ông đối mặt đôi mắt người phụ nữ, mang theo mơ mộng hồn nhiên chưa tỉnh vào sáng sớm, nhất là bộ dáng sắp khóc này, trong con ngươi xinh đẹp rưng rưng nước, làm người xem ngứa trong lòng, lập tức chỉ cảm thấy dưới bụng nóng rực một hồi, lúc này rống lên một câu: "Nhắm mắt lại, đừng nhìn tôi như vậy!"
Cố Uyên bị rống lớn tiếng như vậy, anh cứ như vậy chán ghét mình sao? Cô liếc anh một cái đều không được sao?
Anh vừa mới rồi không phải nói... Muốn nhìn liền quang minh chính đại nhìn anh à...
Tô Ngọc Kỳ cảm thấy, dường như là anh bị điên rồi, tim đập như trống ngực đều có chút không khống chế rồi, lúc này người đàn ông cầm qua áo ném vào trên mặt Cố Uyên, trực tiếp bước vào phòng tắm.
Đóng sầm cửa lại.
Tô Ngọc Kỳ nhìn thân dưới mình, mắng một câu, anh lại bị một người phụ nữ nhìn mấy lần liền cứng rắn, tựa ở cửa phòng tắm, anh nghĩ hút điếu thuốc yên tĩnh một chút, phát hiện trong phòng tắm không có yên.
Anh mở nước lạnh ra, nước lạnh buốt rơi vào trên người, nhưng đầy trong đầu đều là đôi mắt Lưu Thanh Vũ ngân ngấn nước, làn da trắng nõn như tuyết, còn có từng tiếng nói của cô nhẹ nhàng gọi tên của mình.
Sau khi tắm nước lạnh hơn mười phút.
Lửa dục trên người Tô Ngọc Kỳ, con mẹ nó một chút cũng không có tiêu tán.
Người đàn ông nhấc chân, bực bội một cước đạp lật ra kệ chồng chất trong góc tường.
Ngược lại có loại cảm giác càng ngày càng mãnh liệt.
Cố Uyên mặc quần áo xong, đang chuẩn bị xuống lầu, mở cửa một cái chỉ nghe thấy một âm thanh phát ra từ phòng tắm, bả vai cô co lại một chút, có chút sợ, vội vàng đi xuống lầu.
Rất nhanh cô muốn thu tay lại.
Nhưng mà đã chậm.
Người đàn ông mạnh mẽ nắm lấy tay của cô, đôi mắt đen láy dần dần rõ ràng, tiếng nói người đàn ông mang theo lười biếng vừa tỉnh ngủ: "Nhìn lén tôi sao?"
Gò má Cố Uyên ửng đỏ: "Không có."
Cô muốn rút tay về, nhưng người đàn ông nắm thật chặt.
Cô thật không ngờ, Tô Ngọc Kỳ lại... Tỉnh.
Trong lòng có chút ảo não.
Càng sợ hơn, sợ làm anh tức giận.
"Còn nói không có!" Người đàn ông chăm chú nắm tay của cô, người phụ nữ này có một đôi tay mềm mại không xương, anh nắm trong lòng bàn tay, mềm nhũn, làm cho lực của anh không khỏi nhẹ đi một chút: "Không dám thừa nhận? Hả?"
Anh duỗi tay kia ra, nâng cằm của cô, ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau, ánh sáng trong mắt anh thâm thúy ôn mát, đáy mắt cô dường như nhộn nhạo ấm áp, có thể hòa tan vạn vật lạnh như băng, Tô Ngọc Kỳ nhìn đôi mắt xinh đẹp, cho dù anh không thích Lưu Thanh Vũ, nhưng có một chút không thể không thừa nhận, đôi mắt này, con mẹ nó thực đẹp mắt.
"Nói, vừa mới rồi cô có nhìn lén tôi hay không?"
Cố Uyên thật không ngờ Tô Ngọc Kỳ nói thẳng đến vấn đề này, da mặt cô vốn mỏng, làn da vừa trắng, gò má chỉ cần ửng hồng liền thấy rất rõ ràng.
Tiếng người phụ nữ nói rất nhỏ, rất nhẹ, có chút run rẩy: "Ngài Tô, thực xin lỗi, từ nay về sau tôi sẽ chú ý."
Cố Uyên trông thấy sắc mặt người đàn ông trầm xuống, ảo não cắn một chút môi, cô vừa làm anh mất hứng sao?
Một câu này Cố Uyên mới vừa dứt lời.
Sắc mặt Tô Ngọc Kỳ càng kém rồi, lại là một câu nói tương tự tối hôm qua, người phụ nữ này có phải là cố ý chọc tức mình, động một chút lại xin lỗi, người đàn ông xoay người, áp Cố Uyên dưới thân thể.
Cố Uyên kinh sợ la một tiếng.
Tay của người đàn ông rất lớn, một tay dễ dàng cầm hai cánh tay Cố Uyên, đặt trên gối ở đỉnh đầu cô, cúi người, hé ra khuôn mặt anh tuấn bức người cách mặt Cố Uyên chỉ có một cm.
Lúc nói chuyện, hơi thở dồn dập trên khuôn mặt của Cố Uyên.
Khuôn mặt của Cố Uyên “pằng” đỏ hồng.
Cô và anh không phải là chưa có qua tiếp xúc thân mật, cũng không phải không có ở khoảng cách gần như vậy nhìn qua anh, nhưng mà giờ phút này, lúc Tô Ngọc Kỳ nói chuyện, hơi thở ấm áp phả vào trên mặt Cố Uyên, cứ như vậy không hề chớp mắt nhìn cô.
Làm cho trong lòng Cố Uyên hốt hoảng.
"Tôi hỏi lại cô một lần cuối cùng, có nhìn lén tôi hay không!"
Cố Uyên do dự vài giây đồng hồ, nhẹ gật đầu, bất kể anh ta có tức giận hay không, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Cố Uyên vốn cho là Tô Ngọc Kỳ sẽ nổi giận, nhưng mà thật không ngờ, sau khi nghe từ này, sắc mặt anh ta dịu đi rất nhiều, khóe môi nhếch lên một chút: "Muốn nhìn thì quang minh chính đại nhìn, tôi cũng không ăn thịt cô."
Cố Uyên không thể hiểu được tính khí của anh.
Cô biết rõ người đàn ông này chán ghét mình.
Bị bắt gặp nhìn lén anh nhất định sẽ không vui.
Vừa mới rồi còn có vẻ tức giận, bây giờ thì tốt hơn nhiều.
Đầu tiên là cô nhẹ nhàng gật đầu một cái, nhìn kỹ vào sắc mặt Tô Ngọc Kỳ, nhìn thấy anh không có tiếp tục muốn tức giận, mới mở miệng nói ra: "Tôi đã biết, Ngài Tô."
Tô Ngọc Kỳ nhìn cổ người phụ nữ trắng nõn thon dài, cô mặc đồ ngủ rộng thùng thình, ba cái nút áo buông lỏng ra, lộ ra bên trong da thịt trắng nõn, đáy mắt Tô Ngọc Kỳ có chút tối sầm lại.
Cổ họng bỗng lên xuống một cái.
Cố Uyên nhìn khuôn mặt người đàn ông, phát giác được bộ vị thân dưới người đàn ông chống đỡ cô đã xảy ra phản ứng, có chút gấp, cô sốt ruột hốc mắt liền dễ dàng hồng lên: "Ngài.. Ngài Tô... Đã sáng rồi..."
Tô Ngọc Kỳ đối mặt con ngươi người phụ nữ lấp lánh nước, đáy mắt mang theo hơi nước, hốc mắt ửng đỏ, trong sáng và ngây thơ, không nhìn còn khá, nhìn xem, con mẹ nó con mắt người phụ nữ này dường như có thể đi vào linh hồn của anh rồi.
Người phụ nữ này, cứ nằm như vậy trong lúc này liếc anh một cái, có thể làm cho anh sắp không khống chế nổi bản thân, tránh ra bên cạnh, lập tức lạnh nhạt nói: "Đừng nhìn tôi!"
Cố Uyên run lên, nhắm mắt lại, nghiêng đầu.
Cô ngay cả hít thở đều thả nhẹ.
"Lưu Thanh Vũ..." tiếng nói người đàn ông có chút nặng: "Gọi tôi."
"Ngài.. Ngài Tô..."
"Gọi tên của tôi!"
"Tô Ngọc Kỳ..." Cố Uyên nhắm chặt mắt lại, người đàn ông này, thật là vui buồn thất thường, vừa mới sáng sớm, nhưng Cố Uyên không có thời gian để nghĩ về những điều này, bởi vì cô cảm giác được, một nơi nào đó trong người đàn ông này càng ngày càng...
Toàn thân Cố Uyên run rẩy, nhắm chặt lại lông mi run rẩy: "Ngài Tô, hiện tại đã là buổi sáng, chờ một lát, phải ăn điểm tâm rồi.. Ngài có thể hay không.." Đừng chạm vào tôi...
Mấy chữ cuối cùng Cố Uyên không dám nói ra tiếng.
Cô cũng không muốn đợi lát nữa xương sống thắt lưng đau xuống dưới chân, nếu là thường ngày ở biệt thự Ngân Phong cũng thôi đi, đây là đang ở trong nhà họ Tô...
Cố Uyên đánh bạo rút ra một tay, đẩy ngực của người đàn ông.
Tô Ngọc Kỳ không nhìn thẳng đôi tay này, vạch tìm đồ ngủ của Cố Uyên, cúi đầu, bá đạo mà hôn dầy đặc vào trên cổ người phụ nữ.
Cố Uyên suy nghĩ làm sao bây giờ.
Người đàn ông lên tiếng: "Tiếp tục gọi."
Gọi cái gì?
Cố Uyên choáng váng trong hai giây, người đàn ông đang hôn đột nhiên cắn cô, Cố Uyên mở miệng: "Tô Ngọc Kỳ.. Kỳ..."
Người đàn ông cảm thấy, người phụ nữ này ngoại trừ thân thể làm cho anh dùng thoải mái, cuống họng cũng tốt, tiếng nói vừa nhỏ nhẹ vừa vụng về, như móng vuốt của con mèo cào vào đáy lòng.
Nếu như người phụ nữ này không phải Lưu Thanh Vũ làm cho anh chán ghét, anh thật sự muốn giữ người phụ nữ này bên người.
Đáng tiếc, cô là Lưu Thanh Vũ.
Ham muốn trong đáy mắt người đàn ông lạnh xuống rất nhiều.
Cố Uyên phát giác được Tô Ngọc Kỳ buông lỏng cô ra, cô mở mắt, nhìn anh, đôi mắt người đàn ông đối mặt đôi mắt người phụ nữ, mang theo mơ mộng hồn nhiên chưa tỉnh vào sáng sớm, nhất là bộ dáng sắp khóc này, trong con ngươi xinh đẹp rưng rưng nước, làm người xem ngứa trong lòng, lập tức chỉ cảm thấy dưới bụng nóng rực một hồi, lúc này rống lên một câu: "Nhắm mắt lại, đừng nhìn tôi như vậy!"
Cố Uyên bị rống lớn tiếng như vậy, anh cứ như vậy chán ghét mình sao? Cô liếc anh một cái đều không được sao?
Anh vừa mới rồi không phải nói... Muốn nhìn liền quang minh chính đại nhìn anh à...
Tô Ngọc Kỳ cảm thấy, dường như là anh bị điên rồi, tim đập như trống ngực đều có chút không khống chế rồi, lúc này người đàn ông cầm qua áo ném vào trên mặt Cố Uyên, trực tiếp bước vào phòng tắm.
Đóng sầm cửa lại.
Tô Ngọc Kỳ nhìn thân dưới mình, mắng một câu, anh lại bị một người phụ nữ nhìn mấy lần liền cứng rắn, tựa ở cửa phòng tắm, anh nghĩ hút điếu thuốc yên tĩnh một chút, phát hiện trong phòng tắm không có yên.
Anh mở nước lạnh ra, nước lạnh buốt rơi vào trên người, nhưng đầy trong đầu đều là đôi mắt Lưu Thanh Vũ ngân ngấn nước, làn da trắng nõn như tuyết, còn có từng tiếng nói của cô nhẹ nhàng gọi tên của mình.
Sau khi tắm nước lạnh hơn mười phút.
Lửa dục trên người Tô Ngọc Kỳ, con mẹ nó một chút cũng không có tiêu tán.
Người đàn ông nhấc chân, bực bội một cước đạp lật ra kệ chồng chất trong góc tường.
Ngược lại có loại cảm giác càng ngày càng mãnh liệt.
Cố Uyên mặc quần áo xong, đang chuẩn bị xuống lầu, mở cửa một cái chỉ nghe thấy một âm thanh phát ra từ phòng tắm, bả vai cô co lại một chút, có chút sợ, vội vàng đi xuống lầu.
Bình luận facebook