Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
“Một mình uống rượu, thật là chán quá đi.” Người phụ nữ nói, bạo dạn ngồi cạnh bên Tô Ngọc Kỳ, đôi tay mềm mại như không xương đặt trên ngực người đàn ông, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn.
Người đàn ông này, có gia thế hiển hách, vẻ ngoài tuấn mỹ, nhiều người phụ nữ trong ghế lô dừng ánh mắt trên người Tô Ngọc Kỳ, nhưng không ai dám lại gần, dù gì thì người đàn ông này cũng rất nguy hiểm.
Nhưng Linda không giống thế, cô ta có lá gan lớn, là đóa hoa khá nổi trong những cuộc ăn chơi đàn điếm, ỷ vào sức hút bản thân, chìa ra khuôn mặt quyến rũ, bản thân cô ta cũng không tin là không có người đàn ông nào nhìn khuôn mặt cô ta mà không động lòng.
Đến ngay cả cậu Kiều thay đàn bà như thay áo cũng bám riết không tha cô ta, nhưng Linda thích người đàn ông nguy hiểm như Tô Ngọc Kỳ, người đàn ông như vậy mới có thể làm cô ta nổi máu mê cuồng dại.
Khiến tim cô ta đập mạnh.
Trong phòng bao, trừ Mạc Kiên Trung và Đường Cảnh Ngọc, còn có không ít công tử thiếu gia, lúc nào cũng có phụ nữ đi theo người.
Mạc Kiên Trung quen biết Tô Ngọc Kỳ nhiều năm, đương nhiên biết tính Tô Ngọc Kỳ cũng không thích loại phụ nữ như thế, sợ Tô Ngọc Kỳ tức giận, chuẩn bị lôi cái cô Linda kia đi.
Bỗng Tô Ngọc Kỳ cầm tay Linda, ánh mắt người đàn ông dừng lại trên khuôn mặt quyến rũ của Linda, đây là khuôn mặt rất đẹp, trẻ trung và kiều diễm.
Hai má Linda ửng đỏ, bị người đàn ông cầm tay, quả nhiên nam thần cấm dục thế nào cô ta cũng bắt được, lúc này nũng nịu nói: “Tổng Giám đốc Tô, em mời anh uống rượu.”
Nói rồi, đôi tay nhỏ đưa chén rượu đến bên môi người đàn ông, Tô Ngọc Kỳ uống một hớp, sau đó mở chiếc ví da lấy thẻ, đặt trên bàn, đáy mắt bình thản: “Cởi quần áo ra.”
Chiếc thẻ trị giá gần mười lăm tỷ.
Linda nhìn thấy chiếc thẻ, cười duyên bắt đầu cởi quần áo: “Tổng Giám đốc Tô, anh thật là xấu xa.”
Mấy người phụ nữ xung quanh ghen tị đỏ cả mắt, gần mười lăm tỷ đấy, trong lòng ảo não, không phải Tổng Giám đốc Tô lạnh lùng cấm dục, vui giận thất thường sao?
Có anh chàng công tử huýt sáo bên cạnh: “Tổng Giám đốc Tô, không ngờ đó, anh thích giọng này à, nếu anh thích, Cải Minh tôi tặng cho anh một món quà, bảo đảm dùng thoải mái trên giường.
Tô Ngọc Kỳ luôn không thích đến nơi ăn chơi đàn điếm, đến đây cũng chỉ uống rượu, chưa từng có người phụ nữ nào bên người, ngày hôm nay lại có ngoại lệ.
Đường Cảnh Ngọc nhìn thoáng qua Mạc Kiên Trung, lấy điếu thuốc trong bao thuốc lá đưa cho anh ta, nhỏ giọng hỏi: “Anh ba sao vậy?”
Mạc Kiên Trung ngậm điếu thuốc: “Tôi cũng không biết.”
Anh ba đúng là kì quặc.
Anh ba tới đây uống rượu, chưa bao giờ ở chung với phụ nữ.
Trong phòng bao, mấy công tử vui đùa cởi mở, sinh hoạt cá nhân bình thường cũng rất loạn, mấy bạn gái bên người cũng thế, có người huýt sáo để Linda cởi nhanh hơn.
Linda cởi chiếc áo khoác bạc của cô ta, để lộ áo lót đen bên trong, bao lấy bộ ngực trắng như tuyết đầy đặn trong tầm mắt mọi người.
Có anh chàng công tử nhìn thấy chảy máu mũi tại chỗ, không kiềm được lôi cô bạn gái bên cạnh đến chỗ mờ tối, cô bạn gái hô: “Cậu Hàn, anh nhẹ thôi.”
Linda là cái tên đứng đầu bảng trong hội ăn chơi, dáng người nóng bỏng, vẻ đẹp động lòng người, cô ta ngồi dạn chân khóa trên lưng Tổng Giám đốc Tô, vòng eo như rắn nước vặn vẹo, hai má đỏ như trái mật đào: “Tổng Giám đốc Tô, hay chúng ta lên tầng đi…”
Trên tầng tám, có một phòng nghỉ.
Giành riêng phục vụ khách hàng.
Tô Ngọc Kỳ nhìn Linda, quanh mũi là mùi hương nước hoa nồng nặc trên người người phụ nữ, đây là một cô gái rất được, so ra còn xinh đẹp hơn Lưu Thanh Vũ thanh nhã trong trẻo như dòng nước, nhưng nhìn thế nào vẫn thấy khuôn mặt Lưu Thanh Vũ thuận mắt hơn.
Còn cả mùi nước hoa này nữa, trên người người phụ nữ kia chỉ có mùi hương nhẹ thoang thoảng trong nhà.
Linda nhìn Tô Ngọc Kỳ không cử động, cô nhìn ngũ quan tuấn mỹ khắc sâu như đao của người đàn ông, khiến cô ta si mê điên cuồng, cô ta cởi hẳn chiếc áo lót đen, bộ ngực trắng như tuyết thoải mái vươn ra, cô ta ôm lấy người đàn ông, mát xa ngực anh.
Mấy người đàn ông bên cạnh trố mắt nhìn.
Cô ta dùng thủ đoạn quyến rũ đàn ông, cô nhìn tầm mắt mọi người xung quanh dừng trước ngực cô, nóng bỏng hoặc ghen tị, Linda không ngừng vặn eo, nhưng cô nàng phát hiện, chỉ có người đàn ông trước mặt…
Thân dưới không hề có phản ứng…
Vài giây sau, người đàn ông lạnh như băng thốt một chữ: “Biến.”
Sắc mặt Linda vừa đỏ vừa trắng, cô nàng run rẩy nửa thân trên trần trụi, ngã ngồi trên mặt đất, Tô Ngọc Kỳ đứng lên, ánh mắt không nhìn Linda, anh lấy điếu thuốc đi tới trước cửa sổ, híp mắt hút ngụm thuốc.
Trong lòng thấy hơi muộn phiền.
Anh phát hiện, lúc tỉnh táo, đối mặt với người phụ nữ khác không có phản ứng, Linda có dáng vẻ nóng bỏng hơn hẳn Lưu Thanh Vũ, bạo dạn và hào phóng, nhưng anh đối mặt với sự quyến rũ bạo dạn của Linda, thế mà không có phản ứng gì.
Mà đôi mắt trong trẻo của Lưu Thanh Vũ chỉ liếc anh một cái, anh đã cứng.
Mạc Kiên Trung đi tới: “Anh ba, làm sao vậy.”
Tô Ngọc Kỳ nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ đầy sao ảm đạm: “Cậu nói thử xem, ngoại hình Lưu Thanh Vũ có đẹp không?”
Mạc Kiên Trung không ngờ anh ba lại hỏi cậu ta vấn đề như vậy, chị dâu xem không được sao… Cậu ta không dám trả lời, ai biết được đấy có phải cái hố anh ba đào không.
Đường Cảnh Ngọc ở bên nghe được, nói một câu: “Chị dâu tốt lắm, dù sao em cũng thích kiểu người như thế này, vừa thanh thuần vừa ôn nhu…” Đường Cảnh Ngọc còn chưa nói hết lời, thì thấy Mạc Kiên Trung trừng mắt nhìn cậu ta, cậu ta nói gì sai ư?
Lão Mạc trừng cậu ta làm gì?
“Anh ba, anh không cảm thấy ngoại hình chị dâu rât non còn có khí chất sao….” Đường Cảnh Ngọc tiếp tục nói hết: “Giống như sinh viên mới bước vào Đại học… Mặc chiếc váy trắng, cười rạng rỡ trẻ trung…” Ôi trời, sao anh ba lại trừng mắt nhìn cậu, sắc mặt còn ngày càng khó coi…
“A!!Anh ba à tự dưng em bị đau bụng, em đi toilet cái đã.” Đường Cảnh Ngọc cuối cùng phát hiện chuyện không đúng, như cậu ta còn nhiều lời thêm một câu nào nữa thì anh ba sẽ giết chết cậu ta, đành giả vờ thành bộ dạng đau khổ ôm bụng, vội vàng lấy cớ chạy đi.
Mạc Kiên Trung cảm thấy bị đe dọa, sợ tới mức nâng tay xoa trán đầy mồ hôi, cậu còn tưởng rằng lát nữa còn phải khiêng Đường Cảnh Ngọc ra ngoài.
Dù sao thân thể Đường Cảnh Ngọc nhỏ làm sao đủ để anh ba đánh mấy cái.
Bóng đêm bao trùm.
Trong phòng ngủ mở ngọn đèn sáng dịu.
Cố Uyên hòa làm một với chiếc giường, khóe môi mang ý cười nhợt nhạt, cô mơ một giấc mông, trong mộng cô gặp Tô Ngọc Kỳ ôm Tinh Tinh, Tinh Tinh ngọt ngào gọi anh tiếng ba, người đàn ông nắm tay cô, một nhà ba người đi trên vỉa hè ngã tư đường.
Giấc mộng này có thể kéo dài mãi thì tốt quá.
Đột nhiên chìm xuống, dường như có thứ gì đó đã ôm lấy cô, khiến cô không thể nín thở, cô muốn vùng vẫy, và đột nhiên cô không biết thứ gì chặn môi mình.
Cô sắp không thở nổi.
Cố Uyên mở mắt, chống cự đôi mắt sâu như vực thẳm, trong đôi mắt ấy, có thể dễ dàng thấy ngọn lửa phủ kín, xuyên qua đôi mắt người đàn ông, đốt cháy cô.
Người đàn ông này, có gia thế hiển hách, vẻ ngoài tuấn mỹ, nhiều người phụ nữ trong ghế lô dừng ánh mắt trên người Tô Ngọc Kỳ, nhưng không ai dám lại gần, dù gì thì người đàn ông này cũng rất nguy hiểm.
Nhưng Linda không giống thế, cô ta có lá gan lớn, là đóa hoa khá nổi trong những cuộc ăn chơi đàn điếm, ỷ vào sức hút bản thân, chìa ra khuôn mặt quyến rũ, bản thân cô ta cũng không tin là không có người đàn ông nào nhìn khuôn mặt cô ta mà không động lòng.
Đến ngay cả cậu Kiều thay đàn bà như thay áo cũng bám riết không tha cô ta, nhưng Linda thích người đàn ông nguy hiểm như Tô Ngọc Kỳ, người đàn ông như vậy mới có thể làm cô ta nổi máu mê cuồng dại.
Khiến tim cô ta đập mạnh.
Trong phòng bao, trừ Mạc Kiên Trung và Đường Cảnh Ngọc, còn có không ít công tử thiếu gia, lúc nào cũng có phụ nữ đi theo người.
Mạc Kiên Trung quen biết Tô Ngọc Kỳ nhiều năm, đương nhiên biết tính Tô Ngọc Kỳ cũng không thích loại phụ nữ như thế, sợ Tô Ngọc Kỳ tức giận, chuẩn bị lôi cái cô Linda kia đi.
Bỗng Tô Ngọc Kỳ cầm tay Linda, ánh mắt người đàn ông dừng lại trên khuôn mặt quyến rũ của Linda, đây là khuôn mặt rất đẹp, trẻ trung và kiều diễm.
Hai má Linda ửng đỏ, bị người đàn ông cầm tay, quả nhiên nam thần cấm dục thế nào cô ta cũng bắt được, lúc này nũng nịu nói: “Tổng Giám đốc Tô, em mời anh uống rượu.”
Nói rồi, đôi tay nhỏ đưa chén rượu đến bên môi người đàn ông, Tô Ngọc Kỳ uống một hớp, sau đó mở chiếc ví da lấy thẻ, đặt trên bàn, đáy mắt bình thản: “Cởi quần áo ra.”
Chiếc thẻ trị giá gần mười lăm tỷ.
Linda nhìn thấy chiếc thẻ, cười duyên bắt đầu cởi quần áo: “Tổng Giám đốc Tô, anh thật là xấu xa.”
Mấy người phụ nữ xung quanh ghen tị đỏ cả mắt, gần mười lăm tỷ đấy, trong lòng ảo não, không phải Tổng Giám đốc Tô lạnh lùng cấm dục, vui giận thất thường sao?
Có anh chàng công tử huýt sáo bên cạnh: “Tổng Giám đốc Tô, không ngờ đó, anh thích giọng này à, nếu anh thích, Cải Minh tôi tặng cho anh một món quà, bảo đảm dùng thoải mái trên giường.
Tô Ngọc Kỳ luôn không thích đến nơi ăn chơi đàn điếm, đến đây cũng chỉ uống rượu, chưa từng có người phụ nữ nào bên người, ngày hôm nay lại có ngoại lệ.
Đường Cảnh Ngọc nhìn thoáng qua Mạc Kiên Trung, lấy điếu thuốc trong bao thuốc lá đưa cho anh ta, nhỏ giọng hỏi: “Anh ba sao vậy?”
Mạc Kiên Trung ngậm điếu thuốc: “Tôi cũng không biết.”
Anh ba đúng là kì quặc.
Anh ba tới đây uống rượu, chưa bao giờ ở chung với phụ nữ.
Trong phòng bao, mấy công tử vui đùa cởi mở, sinh hoạt cá nhân bình thường cũng rất loạn, mấy bạn gái bên người cũng thế, có người huýt sáo để Linda cởi nhanh hơn.
Linda cởi chiếc áo khoác bạc của cô ta, để lộ áo lót đen bên trong, bao lấy bộ ngực trắng như tuyết đầy đặn trong tầm mắt mọi người.
Có anh chàng công tử nhìn thấy chảy máu mũi tại chỗ, không kiềm được lôi cô bạn gái bên cạnh đến chỗ mờ tối, cô bạn gái hô: “Cậu Hàn, anh nhẹ thôi.”
Linda là cái tên đứng đầu bảng trong hội ăn chơi, dáng người nóng bỏng, vẻ đẹp động lòng người, cô ta ngồi dạn chân khóa trên lưng Tổng Giám đốc Tô, vòng eo như rắn nước vặn vẹo, hai má đỏ như trái mật đào: “Tổng Giám đốc Tô, hay chúng ta lên tầng đi…”
Trên tầng tám, có một phòng nghỉ.
Giành riêng phục vụ khách hàng.
Tô Ngọc Kỳ nhìn Linda, quanh mũi là mùi hương nước hoa nồng nặc trên người người phụ nữ, đây là một cô gái rất được, so ra còn xinh đẹp hơn Lưu Thanh Vũ thanh nhã trong trẻo như dòng nước, nhưng nhìn thế nào vẫn thấy khuôn mặt Lưu Thanh Vũ thuận mắt hơn.
Còn cả mùi nước hoa này nữa, trên người người phụ nữ kia chỉ có mùi hương nhẹ thoang thoảng trong nhà.
Linda nhìn Tô Ngọc Kỳ không cử động, cô nhìn ngũ quan tuấn mỹ khắc sâu như đao của người đàn ông, khiến cô ta si mê điên cuồng, cô ta cởi hẳn chiếc áo lót đen, bộ ngực trắng như tuyết thoải mái vươn ra, cô ta ôm lấy người đàn ông, mát xa ngực anh.
Mấy người đàn ông bên cạnh trố mắt nhìn.
Cô ta dùng thủ đoạn quyến rũ đàn ông, cô nhìn tầm mắt mọi người xung quanh dừng trước ngực cô, nóng bỏng hoặc ghen tị, Linda không ngừng vặn eo, nhưng cô nàng phát hiện, chỉ có người đàn ông trước mặt…
Thân dưới không hề có phản ứng…
Vài giây sau, người đàn ông lạnh như băng thốt một chữ: “Biến.”
Sắc mặt Linda vừa đỏ vừa trắng, cô nàng run rẩy nửa thân trên trần trụi, ngã ngồi trên mặt đất, Tô Ngọc Kỳ đứng lên, ánh mắt không nhìn Linda, anh lấy điếu thuốc đi tới trước cửa sổ, híp mắt hút ngụm thuốc.
Trong lòng thấy hơi muộn phiền.
Anh phát hiện, lúc tỉnh táo, đối mặt với người phụ nữ khác không có phản ứng, Linda có dáng vẻ nóng bỏng hơn hẳn Lưu Thanh Vũ, bạo dạn và hào phóng, nhưng anh đối mặt với sự quyến rũ bạo dạn của Linda, thế mà không có phản ứng gì.
Mà đôi mắt trong trẻo của Lưu Thanh Vũ chỉ liếc anh một cái, anh đã cứng.
Mạc Kiên Trung đi tới: “Anh ba, làm sao vậy.”
Tô Ngọc Kỳ nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ đầy sao ảm đạm: “Cậu nói thử xem, ngoại hình Lưu Thanh Vũ có đẹp không?”
Mạc Kiên Trung không ngờ anh ba lại hỏi cậu ta vấn đề như vậy, chị dâu xem không được sao… Cậu ta không dám trả lời, ai biết được đấy có phải cái hố anh ba đào không.
Đường Cảnh Ngọc ở bên nghe được, nói một câu: “Chị dâu tốt lắm, dù sao em cũng thích kiểu người như thế này, vừa thanh thuần vừa ôn nhu…” Đường Cảnh Ngọc còn chưa nói hết lời, thì thấy Mạc Kiên Trung trừng mắt nhìn cậu ta, cậu ta nói gì sai ư?
Lão Mạc trừng cậu ta làm gì?
“Anh ba, anh không cảm thấy ngoại hình chị dâu rât non còn có khí chất sao….” Đường Cảnh Ngọc tiếp tục nói hết: “Giống như sinh viên mới bước vào Đại học… Mặc chiếc váy trắng, cười rạng rỡ trẻ trung…” Ôi trời, sao anh ba lại trừng mắt nhìn cậu, sắc mặt còn ngày càng khó coi…
“A!!Anh ba à tự dưng em bị đau bụng, em đi toilet cái đã.” Đường Cảnh Ngọc cuối cùng phát hiện chuyện không đúng, như cậu ta còn nhiều lời thêm một câu nào nữa thì anh ba sẽ giết chết cậu ta, đành giả vờ thành bộ dạng đau khổ ôm bụng, vội vàng lấy cớ chạy đi.
Mạc Kiên Trung cảm thấy bị đe dọa, sợ tới mức nâng tay xoa trán đầy mồ hôi, cậu còn tưởng rằng lát nữa còn phải khiêng Đường Cảnh Ngọc ra ngoài.
Dù sao thân thể Đường Cảnh Ngọc nhỏ làm sao đủ để anh ba đánh mấy cái.
Bóng đêm bao trùm.
Trong phòng ngủ mở ngọn đèn sáng dịu.
Cố Uyên hòa làm một với chiếc giường, khóe môi mang ý cười nhợt nhạt, cô mơ một giấc mông, trong mộng cô gặp Tô Ngọc Kỳ ôm Tinh Tinh, Tinh Tinh ngọt ngào gọi anh tiếng ba, người đàn ông nắm tay cô, một nhà ba người đi trên vỉa hè ngã tư đường.
Giấc mộng này có thể kéo dài mãi thì tốt quá.
Đột nhiên chìm xuống, dường như có thứ gì đó đã ôm lấy cô, khiến cô không thể nín thở, cô muốn vùng vẫy, và đột nhiên cô không biết thứ gì chặn môi mình.
Cô sắp không thở nổi.
Cố Uyên mở mắt, chống cự đôi mắt sâu như vực thẳm, trong đôi mắt ấy, có thể dễ dàng thấy ngọn lửa phủ kín, xuyên qua đôi mắt người đàn ông, đốt cháy cô.
Bình luận facebook