Còn mấy ngày nữa sẽ đến lễ mừng năm mới.
Phố lớn ngõ nhỏ đã náo nhiệt lên, thị trường chồng chất quảng cáo khuyến mãi, khắp nơi tràn ngập không khí năm mới.
"Mua nhiều như vậy, ăn hết sao?" Tay Chu Duệ Trạch đẩy xe siêu thi, nhìn bên trong tràn đầy đồ.
"Không nhiều lắm. Lễ mừng năm mới trong nhà luôn là phải hầm thịt làm đồ tết , còn có kẹo ăn vặt gì đó. Yên tâm đi, sẽ không mua nhiều." Hà Quyên nói xong với Chu Duệ Trạch, vừa tìm thúe cô cần trên kệ hàng.
Nhìn Hà Quyên không ngừng ngồi xổm xuống tầng dưới giá hàng xem đồ, đứng lên ngồi xuống như vậy, Chu Duệ Trạch nhìn cũng mệt mỏi, không nhịn được nói: "Bà xã, em đặc biệt thích nhãn hiệu nài sao?"
Rõ ràng nhìn bề ngoài không có gì khác nhau, sao phải phiền toái như vậy?
Hơn nữa, anh cảm thấy rất nhiều đồ, một nhãn hiệu vơi khác nhãn hiệu cũng không có quá nhiều khác nhau.
"Dĩ nhiên không phải." Hà Quyên tùm được thứ cô cần tại tầng dưới cuat giá hàng, bỏ vào shopping cart lúc này mới giải thích, "Siêu thị đều nhìn vào người bình thường trở xuống để giảm giá khuyến mãi, đồ giống nhau, chũng ta cần gì phải uổng phí nhiều tiền như vậy?"
"Bà xã, em thật biết tính toán." Chu Duệ Trạch hưng phấn nhìn Hà Quyên, mặt tràn đầy bội phục.
Nhìn dáng vẻ này của Chu Duệ Trạch, đột nhiên Hà Quyên ý vị sâu xa nở nụ cười, lần này cười đến Chu Duệ Trạch không giải thích được, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy, bà xã?"
"Không có việc gì, chỉ là em đang nghĩ tới một vấn đề." Hà Quyên nhẹ nhàng cười, quay đầu, tiếp tục xem gì đó trên giá hàng, đồng thời cũng đáp lại lời nói của Chu Duệ Trạch, "Tính cách một người, là khuyết điểm ở trước mặt một người nào đó, lại là ưu điểm trong mắt người khác."
Chu Duệ Trạch là người rất thông minh, lập tức hiểu ý trong lời nói của Hà Quyên.
"Đó là bởi vì tính cách hai người không giống nhau nêm mới xem là khuyết điểm, căn bản không nên ở chung một chỗ." Chu Duệ Trạch lập tức tiếp một câu.
Hà Quyên quay mặt về phía giá hàng ở trong lòng thấp giọng một tiếng, Chu Duệ Trạch người này thật biết tận dụng cơ hội.
Cuối năm, quầy thu tiền của siêu thị nơi đó đội ngũ xếp hàng thật dài, Hà Quyên vừa đứng trong đội ngũ xếp hàng, Vừa bắt đầu tính toán làm món ăn gì trong lễ mừng năm mới, và an bài mấy ngày.
"Lễ mừng năm mới, anh có người thân nào phải đi chúc tết hay không?" Hà Quyên tính toán an bàu hết cho lễ mừng năm mới, thuận tiện hỏi Chu Duệ Trạch.
Chu Duệ Trạch lắc đầu, rất dứt khoát nói: "Không có."
Sau khi trầm mặc một chút, lại nhỏ giọng nói một câu: "Đã sớm cãi nhau, không thế nào liên lạc."
Lần này Hà Quyên nhớ lại, vấn đề ban đầu của Nhiếp Nghiêu và Chu Duệ Trạch.
Suy nghĩ một chút, thận trọng hỏi "Hiện tại anh và anh ta không có quan hệ, không thể hoà hoãn một chút với người trong nhà sao?"
Thật sự Hà Quyên khôngnghĩ đến, ban đầu Chu Duệ Trạch to gan như vậy, thế nhưng vì Nhiếp Nghiêu cắt đứt quan hệ với người trong nhà.
Càng như vậy, cô càng cảm thấy Nhiếp Nghiêu vô sỉ.
Ban đầu trêu chọc Chu Duệ Trạch, sau lại liều mạng một mình muốn chạy đi kết hôn.
Đối với đề nghị của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch chỉ khẽ động khóe môi, hiển nhiên là không muốn nói nhiều.
Hà Quyên càng không đâm vào vết thương của Chu Duệ Trạch, cười vỗ bờ vai của anh: "Vậy thì tốt, lễ mừng năm mới, anh cứ đi theo em."
"Được, cám ơn bà xã chứa chấp." Nói xong, Chu Duệ Trạch còn cố ý làm bộ đáng thương mở trừng hai mắt, giống như con cún bị vứt bỏ, chọc Hà Quyên nhịn không được cười lên.
Mua bao lớn bao nhỏ gì đó, tất cả Chu Duệ Trạch một mình xách trên tay, bởi vì siêu thị cách nhà cũng không phải rất xa, nên không lái xe tới.
Hà Quyên nhìn trong tay Chu Duệ Trạch xách đầy đồ, nói: "Cho em một nửa."
"Không cần, cũng không nặng." Căn bản Chu Duệ Trạch không muốn Hà Quyên giúp anh, một đấng mày râu như anh còn không xác được chút đồ này sao?
"Đường đi còn dài, siết tay." Dĩ nhiên Hà Quyên biết nhiều thứ, quỵ xuống, túi tinh tế này ghì vào lòng bàn tay sẽ có cảm giác gì.
Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên một chút, hỏi "Thật muốn giúp anh cầm?"
"Dĩ nhiên." Hà Quyên buồn cười nhìn Chu Duệ Trạch, cái này thì có gì thật hay giả?
"Được, vậy em cầm cái nhẹ một chút ." Chu Duệ Trạch giơ hai tay của bản thân lên nhìn một chút gì đó, bỏ đồ trên tay phải sang tay trái.
Cứ như vậy Hà Quyên nhìn hành động của anh, chờ anh đưa túi cho cô.
Không ngờ, một bàn tay to đưa đến trước mặt cô, ngay sau đó nghe được: "Ưm, nhẹ."
Nhìn bàn tay trước mắt khớp xương rõ ràng, trên mặt Hà Quyên nháy mắt đỏ lên, căn bản không khống chế được khoé môi bản thân, không ngừng giơ lên, giơ lên, nụ cười kia làm sao cũng không dừng lại được.
Nhẹ nhàng bỏ tay vào trong bàn tay Chu Duệ Trạch, lập tức bị nắm thật chặt, mười ngón tay đan xen.
Hà Quyên không nhịn được cười mắng một tiếng: "Ngu ngốc."
Đổi lấy chỉ là Chu Duệ Trạch hạnh phúc cười khúc khích.
Lễ mừng năm mới lần này, thế mà tiệm của Hà Quyên lại nghỉ, khiến Hà Quyên cảm thấy bất ngờ đồng thời cũng có chút vui vẻ, thật lâu cũng chưa từng có năm an ổn.
Ngày 29 tết, Phan Kỳ muốn ngồi xe về quê, cũng may quê cũng không phải rất xa, ngồi xe hơn hai giờ là đến.
"Nói không cần làm phiền, các ngươi còn tới." Ở trên xe Phan Kỳ ngượng ngùng nói.
"Không có việc gì, vừa đúng chúng tôi cũng nghỉ, thuận tiện." Chu Duệ Trạch lái xe ở phía trước, cười nói một câu.
Hà Quyên và Phan Kỳ ngồi ở phía sau, Hà Quyên nói: "Đưa cậu đến trạm xe, tránh cho cậu vác bao lớn bao nhỏ chen lên xe buýt."
"Vậy tớ nhưng chiếm tiện nghi rồi." Phan Kỳ cười nói, ba người ở trong xe tán gẫu, rất nhanh đã tới chạm xe.
Sau khi xuống xe, Chu Duệ Trạch tự động đảm đương trọng trách khuân vác, mang đồ ra cho Phan Kỳ.
"Quyên Tử, cậu giúp tớ mua chai nước đi." Phan Kỳ đột nhiên nói.
"Được, không thành vấn đề." Hà Quyên không hề nghĩ ngợi quay đầu rời đi.
Phan Kỳ quay đầu lại, nặng nề nhìn Chu Duệ Trạch, nàng chưa kịp mở miệng, Chu Duệ Trạch đã để hành lý của Phan Kỳ xuống, nói thật: "Yên tâm, tôi sẽ đối tốt với Quyên Tử."
Phan Kỳ không nghĩ tới tâm tư của Chu Duệ Trạch lại tinh tế như thế, bình tĩnh ngưng mắt nhìn Chu Duệ Trạch chỉ chốc lát sau mở miệng: "Nếu anh dám khi dễ Quyên Tử, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ."
Nhìn Phan kỳ siết chặt quả đấm uy hiếp anh, chu duệ trạch cười không ra tiếng đứng lên: "Cô vĩnh viễn sẽ không cơ hội này."
"Hi vọng." Phan Kỳ nhướng mày.
Đối thoại ngắn ngủi của hai người bị Hà Quyên mua nước trở về cắt đứt, Phan Kỳ nhận lấy nước , hướng về phía Hà Quyên cười: "Được rồi, Quyên Tử, tớ đi đây, chính cậu phải cẩn thận. Có chuyện thì điện thoại cho tớ."
"Được, Phan Kỳ, lên đường thuận buồm xuôi gió." Hà Quyên ôm lấy chị em tốt của mình, đưa cô lên xe.
Dọc theo đường đi, Hà Quyên cũng không nói gì, hiển nhiên Phan Kỳ rời khỏi làm tâm tình của cô không tốt lắm. Ngoài dự đoán, Chu Duệ Trạch cũng không nói gì, một đường an tĩnh lái xe trơt về.
Thật ra thì, Hà Quyên tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi nếu biết ý tưởng trong đầu Chu Duệ Trạch, tuyệt đối sẽ xúc động nhảy xe chạy trốn.
Bởi vì, hiện tại trong đầu Chu Duệ vẫn đang quanh quẩn mấy từ then chốt, hai người, một chỗ, thời cơ, đột phá. . . . . .
Bình luận facebook