"Bà xã à, em đừng làm anh sợ. " Chu Duệ Trạch ôm lấy cánh tay của Hà Quyên, căng thẳng gọi một tiếng.
Hà Quyên sững sờ nhìn Chu Duệ Trạch, từ từ bắt đầu phản ứng, nháy mắt một cái, nước mắt liền không kìm được mà tuôn ra.
"Ông xã . . . . ."
Bộ dáng đáng thương này khiến cho Chu Duệ Trạch đau lòng, tim trong ngực cũng như bị người ta đào ra ngoài, vội vàng kéo cô vào lòng, kề sát bên tai cô không ngừng thấp giọng lẩm bẩm: " Không sao, không sao, anh ở đây, anh ở đây."
"Hắn, bọn họ. . . . . ." Hà Quyên uất ức hít hít lỗ mũi, trong đầu tất cả đều là cảm giác sợ hãi lúc đó.
Nhất là nụ cười kinh khủng của mấy gã đàn ông kia, còn có cái cảm giác nóng ran kia làm cô sợ hãi, hiện tại nhớ tới, cô liền không kìm được run rẫy, không ngừng vùi vào trong ngực Chu Duệ Trạch để tìm sự an ủi.
"Không sao, không sao, bọn họ đều không ở đây." Chu Duệ Trạch đau lòng vừa ôm Hà Quyên vừa vỗ vỗ sau lưng cô, người trong ngực dường như còn chưa hết sợ hãi, run lẩy bẩy, khiến anh không khỏi nghĩ đến, có phải trừng phạt với Tả Phỉ Bạch như vậy là còn quá nhẹ hay không?
Dưới sự trấn an của Chu Duệ Trạch, cảm xúc của Hà Quyên cũng dần dần bình tĩnh lại, nhấp nhấp môi dựa vào anh, ý bảo cô đã ổn.
Dán lên lồng ngực rộng lớn của Chu Duệ Trạch, nghe nhịp tim của anh đập thật mạnh, không khỏi thấy an tâm.
Thật may là anh tới.
Thật tốt.
Hà Quyên cứ an tĩnh dựa vào như vậy, hưởng thụ phần yên bình này, đột nhiên, trong đầu cô chợt nhớ đến một vấn đề, ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch: "Anh, anh. . . . . ."
Phản ứng kì lạ của Hà Quyên khiến Chu Duệ Trạch giật mình, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy, bà xã?"
Lời vừa mới dứt, Hà Quyên liền nắm cổ áo của anh, lập tức bắt đầu mở nút áo.
Hành động của Hà Quyên quá đột ngột, điều này khiến Chu Duệ Trạch nhất thời chưa kịp phản ứng, ngực chợt lạnh, lúc này mới phát hiện, thế mà tất cả nút áo sơ mi của mình đã bị bứt mất.
Ngây ngốc cúi đầu, nhìn bàn tay trắng noãn của Hà Quyên cứ sờ soạng lên khắp người mình, thật sự là đang sờ, từ phía trước sờ tới phía sau, sờ đến mức khiến tâm thần anh nhộn nhạo.
Anh là một người đàn ông bình thường, nhất là đối mặt với người mình yêu, bị sờ như vậy, nếu như không có cảm giác mới là kì quái đấy.
"Bà xã, em làm gì vậy?" Chỉ là, đánh chết Chu Duệ Trạch anh cũng không tin Hà Quyên đây có ý hấp dẫn anh, nhất định có lý do của cô.
" Là anh chạy tới cứu em, không có bị thương sao? Bọn họ có rất nhiều người." Mà Hà Quyên cũng không hề chú ý đến ánh mắt khác thường của Chu Duệ Trạch, chẳng qua là sờ khắp người Chu Duệ Trạch một lần, muốn xác định chắc chắn là anh không bị thương.
"Không có." Chu Duệ Trạch lập tức đè tay của Hà Quyên Tử lại, không dấu vết đặt tay của cô xuống, nếu sờ tiếp thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Hà Quyên mới vừa trải qua chuyện đó, nếu bây giờ anh mà có phản ứng như vậy với cô, chắc chắn cô sẽ sợ hãi.
"Thật không có?" Hà Quyên không yên lòng hỏi.
"Thật không có." Chu Duệ Trạch chỉ kém thề để bảo đảm.
"Nhưng mà, bọn họ nhiều người như vậy. . . . . ." Hà Quyên tạm thời tin lời Chu Duệ Trạch nói, nhưng mà, cô vẫn còn chút lo lắng.
"Yên tâm, không phải là một mình anh mà." Chu Duệ Trạch lập tức nói.
"Không phải là một mình anh?" Hà Quyên kỳ quái nhìn Chu Duệ Trạch, lúc này mới nghĩ đến mấu chốt vấn đề: "Làm sao anh biết em ở đâu?"
Chu Duệ Trạch cười cười, đây chính là bà xã của anh, trước tiên là quan tâm an nguy của anh, sau đó mới nghĩ đến vấn đề đó.
"Người bắt cóc em trước đây đã có tiền án, vẫn đang bị theo dõi. Sau đó, một lần triệt tiêu toàn bộ nhóm người đó. Em tan việc vẫn chưa có về nhà, anh gọi điện cho em liền được báo tin chuyện này, anh liền đến đấy." Lý do này anh đã sớm nghĩ xong, đối với Hà Quyên mà nói, cô sẽ không quá để ý những vấn đề kia.
Huống chi lời của anh nói càng phù hợp tình huống lúc đó, trước khi anh tới, người của anh đã xử lý xong những người đó.
"À, thì ra là những người mặc đồ thường kia." Hà Quyên bừng tỉnh hiểu ra mà gật đầu, giờ mới hiểu được trước lúc Chu Duệ Trạch đến những người đó là bị ai xử lí.
Nhìn Hà Quyên có vẻ tin tưởng, về phần thời gian có chút vấn đề, Chu Duệ Trạch một chút cũng không lo lắng, khi đó Hà Quyên còn mơ mơ màng màng, đối với thời gian sẽ không có khái niệm gì.
"Đúng vậy." Chu Duệ Trạch liền vội vàng gật đầu: "Cho nên lần này chủ mưu tất cả đều bị bắt, cộng thêm vụ án trước đây của bọn họ, có thể ngay lập tức định tội."
"Không cần em đi làm chứng, làm ghi chép sao?" Hà Quyên khó hiểu hỏi.
"Ơ. . . . . ." Khoé môi Chu Duệ Trạch co quắp một cái, anh lại quên mất chuyện này: "Thân thể em không tốt, bọn họ nói muốn ngày mai mới đến để làm ghi chép."
Cũng may đầu óc Chu Duệ Trạch rất tốt, rất nhanh nghĩ đến cách này, lập tức tìm ra được một lí do như vậy.
"Thì ra diễn biến trên ti vi là thật, họ thật sự sẽ đến nhà làm ghi chép." Hà Quyên thở phào nhẹ nhõm, cô không muốn đến đồn cảnh sát.
"Ừ, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, nên ăn trước ít đồ đã, từ tối hôm qua đến bây giờ em vẫn chưa ăn gì." Chu Duệ Trạch đau lòng sờ sờ mặt Hà Quyên, mặc dù là ngủ qua một đêm, nhưng mà trên mặt cô vẫn còn đầy mệt mỏi.
Trừ những tổn thương thân thể ở bên ngoài, quan trọng hơn là tinh thần căng thẳng.
Chu Duệ Trạch vừa muốn đứng dậy, lại phát hiện y phục của mình bị kéo lấy, cúi đầu, khó hiểu nhìn Hà Quyên, nhẹ giọng hỏi: "Thế nào?"
"Ngày hôm qua, ngày hôm qua. . . . . . Em, em làm sao lại tốt như vậy?" Hà Quyên nhỏ giọng nói, ánh mắt lóe lên sự lúng túng, nhìn chung quanh nhưng mà lại không nhìn Chu Duệ Trạch.
Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng cười một tiếng: "Có bác sĩ đến, giúp em châm cứu truyền nước."
"À." Hà Quyên kéo dài một hơi, yên tâm.
Nhìn quần áo của mình một chút, tự nhiên cô cũng cho là y tá đã thay cho mình.
Thấy Hà Quyên đang nhìn quần áo của chính cô, Chu Duệ Trạch cũng không giải thích, loại chuyện đó không có cần thiết cố ý nói ra.
Hà Quyên buông lỏng tay nắm áo của Chu Duệ Trạch ra, anh liền xoay người đi vào phòng bếp, lúc vừa đi ra khỏi phòng khách anh dừng lại, từng bước cài nút áo sơ mi lại.
Đột nhiên, khóe môi nâng lên một nụ cười vui vẻ, mới vừa rồi động tác của Hà Quyên, thật sự là khá nhanh, lần sau nếu như có cơ hội, anh nhất định phải nhanh hơn cô.
Anh là một người đàn ông cũng không thể lại bại dưới tay bà xã của mình chứ?
Còn có. . . . . . bàn tay nhỏ bé của bà xã anh, thật sự là rất mềm . . . . . .
Sau khi tự thoả mãn suy nghĩ xong, Chu Duệ Trạch đi vào phòng bếp, nồi canh vẫn giữ lửa nhỏ, vừa đúng lúc tắt lửa, lấy một chén ra ngoài bưng vào phòng ngủ cho Hà Quyên.
"Bà xã, uống trước nước canh nóng một chút, một lát muốn ăn chút gì không?" Chu Duệ Trạch nhìn nhìn khí sắc của Hà Quyên, cũng không vì chuyện ngày hôm qua mà có qua nhiều ảnh hưởng.
Kiên cường như vậy khiến cho Chu Duệ Trạch vừa vui mừng lại vừa đau lòng.
Biết không ai có thể làm chỗ dựa, vì thế không thể không ép mình kiên cường, bất kể là chuyện gì xảy ra, đều phải nhanh chóng đứng lên.
Chỉ là, có một điều khiến anh vui vẻ chính là vào lúc nhìn thấy anh, Hà Quyên hoàn toàn buông lỏng mình mà dựa vào anh, ngay cả chính cô cũng không phát hiện, bây giờ, cô đã càng ngày càng lệ thuộc vào anh.
Hiện tượng tốt.
"Không biết. . . . . ." Hà Quyên một chút khẩu vị cũng không có, ngày hôm qua bị kích động không nhỏ, cho dù là ngoài mặt nhìn không ra, nhưng mà bây giờ trong lòng cô vẫn còn có chút khó chịu.
"Không sao, anh đi mua cho em một ít điểm tâm nhẹ, 10 phút kiền trở lại. Chờ anh." Chu Duệ Trạch vừa nói, vừa vỗ vỗ mu bàn tay của Hà Quyên, an ủi cô.
Nhìn Hà Quyên khẽ gật đầu, lúc này mới nhanh chóng ra ngoài.
Cuộc điện thoại đầu tiên, trực tiếp gọi đến nhà hàng , dặn dò khẩu phần điểm tâm đến tận nhà, sau đó đi về hướng tiểu khu bên ngoài.
Vừa đi vừa gọi điện thoại cho Nhiếp Nghiêu: "Ngày mai phái người đến làm ghi chép."
"Ghi chép?" Nhiếp Nghiêu ở bên kia trực tiếp ngây ngốc hỏi: "Ghi chép cái gì?"
"Lần này, bắt cóc Hà Quyên chính là những kẻ có tiền án, tất cả tội phạm toàn bộ đều bị sa lưới một lần." Lời của Chu Duệ Trạch tuy không nói rõ trọng điểm, nhưng Nhiếp Nghiêu lại không phải ngu ngốc, dĩ nhiên đều đã hiểu.
"Ừ, biết rồi. Ngày mai lúc nào đi thì thích hợp?" Nhiếp Nghiêu hỏi Chu Duệ Trạch , nghe anh sắp xếp.Chu Duệ Trạch suy nghĩ một chút, nói: "Khoảng mười giờ đi, vừa vặn để Quyên Tử thức dậy ăn một chút điểm tâm, rồi nghỉ ngơi một lát."
"Được." Nhiếp Nghiêu đáp lời, đồng thời lại quan tâm hỏi một câu: "Cô ấy không sao chứ?"
"Không sao." Đang nói, vừa đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe chạy tới, ở chỗ cách Chu Duệ Trạch không xa thì dừng lại, mang theo hộp thức ăn đóng gói được giữ ấm.
"Cứ như vậy, có chuyện gì sẽ liên lạc lại." Chu Duệ Trạch vội vã cúp điện thoại, nhận lấy hộp đựng thức ăn người nhân viên ân cần chuyển đến, bước nhanh trở về.
Phía trên hộp đựng thức ăn không có một nhãn hiệu nào, chỉ là hộp đựng thức ăn được giữ ấm bình thường nhất, bình thường nhất là cái túi plastic (túi nhựa) màu trắng. Như vậy cũng tốt, khiến Chu Duệ Trạch giải thích vì sao có thể mua được thức ăn nhanh như vậy.
Trở về đến nhà, đầu tiên gọi một tiếng: "Bà xã anh đã trở về." Để cho Hà Quyên yên tâm, lúc này mới đi phòng bếp bày tất cả thức ăn ra, sau đó mang vào phòng của Hà Quyên.
"Vẫn là rất nhanh." Hà Quyên cảm thán.
"Anh đến mua ở gần đây, mau ăn một chút." Chu Duệ Trạch ngồi xuống cùng ăn với Hà Quyên, hai người bỗng chốc tán gẫu với nhau, nhưng ai cũng không nhắc lại chuyện của ngày hôm qua.
Chu Duệ Trạch vừa nói chuyện với Hà Quyên, vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô, xem ra chuyện đó cũng không lưu lại trong lòng cô quá nhiều dấu vết.
Âm thầm hạ quyết tâm , theo bồi bên cạnh Hà Quyên thật nhiều, cố hết sức quét những bóng ma xấu đó đều biến mất.
Ăn xong một chút điểm tâm, Hà Quyên lại có chút mệt mỏi.
Từ từ trượt vào trong chăn, đã ngủ thiếp đi.
Sau khi Chu Duệ Trạch rửa chén trở lại, nhìn thấy Hà Quyên đã ngủ say, vừa định rời đi, bước chân lại bị chân mày đang nhíu thật chặt của Hà Quyên Tử ngăn cản, lại quay trở về.
Vươn ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng vân vê kéo thẳng hàng chân mày nhíu thật chặt của Hà Quyên, người trên giường ngủ được nhưng lại không hề yên lòng.
Ta đặt hàng trấn an mọi người trước. Mai bổ sung cho đủ chương này nhé!
Xin lỗi mọi người nha! Để ta sắp xếp được công việc sẽ đăng đầy đủ và nhanh hơn.
Chu Duệ Trạch suy nghĩ một chút, ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng vén chăn của Hà Quyên lên nằm bên người cô, đang lúc suy nghĩ có nên ôm lấy Hà Quyên hay không, thì ở bên cạnh Hà Quyên lại chủ động nghiêng người ôm lấy cánh tay của anh.
Lỗ mũi ra sức hít sâu dường như là cảm giác tìm được hơi thở quen thuộc khiến cô an tâm, chen chúc lách về phía Chu Duệ Trạch, rồi chui vào trong lồng ngực của anh.
Vào trong ngực cọ cọ, tìm được một vị trí thoải mái, lúc này mới than nhẹ một tiếng, thoải mái thả lỏng chính mình mà ngủ.
Nhìn một loạt hàng động đáng yêu của Hà Quyên, trong mắt Chu Duệ Trạch ẩn chứa ý cười, đợi đến khi Hà Quyên rốt cục cũng tìm được vị trí cảm thấy thoải mái, không nhúc nhích nữa, anh mới duỗi tay, ôm cả người Hà Quyên vào trong lòng mình.
Cả đêm không đi ngủ, Chu Duệ Trạch cũng mệt mỏi, ôm Hà Quyên rồi từ từ tiến vào mộng đẹp.
Từng tia ánh mặt trời chiếu vào trên rèm cửa sổ, phần lớn ánh sáng đều bị che ở bên ngoài, bên trong phòng là một mảnh yên ắng ấm áp.
Trong công ty, Thịnh Nhạc Dục vẫn bất an nhìn chằm chằm điện thoại di động. Ngày hôm qua Tả Phỉ Bạch nói là muốn năm trăm vạn, sẽ khiến cho Hà Quyên li hôn, hắn đợi cả một đêm mà vẫn không có tin tức gì, vậy rốt cục chuyện gì đã xảy ra?
Cuối cùng phái trợ lý của mình ra ngoài, Thịnh Nhạc Dục một mình ngồi trong phòng làm việc, không nhịn được cầm lấy điện thoại lên gọi qua cho Tả Phỉ Bạch.
Hồi lâu, đường giây điện thoại mới được kết nối, là Tả Phỉ Bạch không kiên nhẫn mà “A lô” một tiếng.
Thịnh Nhạc Dục vừa nghe được giọng nói của Tả Phỉ Bạch, lập tức cũng không kiên nhẫn mà truy hỏi: "Chuyện đó cuối cùng là có kết quả hay không? Tiền của cô có còn cần hay không. . . . . ."
"Thất bại rồi, sau này đừng tìm tôi!" Sau khi Tả Phỉ Bạch tức giận gầm lên một tiếng, rồi “cụp” một tiếng, cúp điện thoại ngay.
Phản ứng lưu loát dứt khoát của Tả Phỉ Bạch khiến cho Thịnh Nhạc Dục kinh ngạc, chưa kịp phản ứng điện thoại đã bị cắt đứt, sau khi sửng sốt một lúc lâu, Thịnh Nhạc Dục mới khẽ nguyền rủa một tiếng: "Có bệnh!"
Nếu Tả Phỉ Bạch chưa chuẩn bị xong, thì thôi vậy, chuyện này sau này hãy nói.
Trong tay hắn còn có vài bản thiết kế phải làm, đều là những công ty làm ăn nổi tiếng, nếu như làm xong, tuyệt đối có thể khiến cho sự nghiệp của hắn nâng cao thêm một tầng nữa.
Gác lại mọi chuyện trong lòng, Thịnh Nhạc Dục bắt đầu chuyên chú với công việc.
Mặt khác, một bên Nhiếp Nghêu tắt một cái máy thu nhỏ đi, trên tay anh cầm chính là điện thoại di động của Tả Phỉ Bạch, bên trong phòng chỉ có mình anh, nên tất nhiên vừa rồi người nói chuyện vốn không phải là Tả Phỉ Bạch.
"Không nghĩ tới quả nhiên là Thịnh Nhạc Dục gọi đến." Nhiếp Nghiêu tiện tay liền ném cái máy nhỏ vào trong ngăn bàn, chán ghét lau miệng một cái: "Giả bộ phụ nữ nói chuyện, thật là quá buồn nôn."
Ngay lúc này, điện thoại di động của anh vang lên, nhìn thoáng qua tên người gọi trên màn hình, nhấn nghe: "Thế nào?"
"Đã cho người đưa Tả Phỉ Bạch ra ngoài, buổi chiều là có thể nhìn thấy bộ phim đầu tiên." Người trong điện thoại cung kính nói."Ừ, trở về gửi đến hộp thư (mail) cho tôi." Nhiếp Nghiêu tùy ý nói, trực tiếp cúp điện thoại.
Sau đó, lại bắt đầu phân phó người chuẩn bị cho chuyện ngày mai Hà Quyên làm ghi chép, vẫn là nên phái một người phụ nữ đi thì tốt hơn.
Sau khi tất cả đều sắp xếp xong lại đến xử lý chuyện của công ty, một ngày bận rộn thế là đã qua rồi.
Lúc chạng vạng tối, Chu Duệ Trạch đang ngủ say đột nhiên cảm giác được người trong ngực khẽ động đậy, anh liền tỉnh lại trước một bước, cảm thấy Hà Quyên sắp tỉnh giấc.
Lập tức nhẹ tay nhẹ chân buông Hà Quyên trong lòng ra, từ từ xuống giường, lặng lẽ bước ra ngoài, sau khi vào phòng vệ sinh rửa mặt, bắt đầu vào bếp làm cơm tối.
Cũng may là nguyên liệu nấu ăn đều đã vô cùng đầy đủ, làm cái gì cũng rất thuận tiện.
Hà Quyên vừa mới bị hoảng sợ, Chu Duệ Trạch quyết định không nấu món thịt, mà là chuẩn bị một ít tôm cá, và một chút món ăn nhẹ thanh đạm.
Lúc chuẩn bị xong cũng không sai biệt lắm, liền nghe được cửa phòng ngủ của Hà Quyên có tiếng vang nhỏ, Chu Duệ Trạch lập tức từ phòng bếp ló đầu ra, cười gọi: "Bà xã, tỉnh rồi. Cơm sẽ xong nhanh thôi. "
"Em giúp anh." Hà Quyên tự nhiên đi đến như vậy, Chu Duệ Trạch cũng không hề từ chối: "Tới đây, giúp anh dọn chén đũa ra đi. Thức ăn làm xong bưng ra là được rồi."
"Được." Hà Quyên lập tức lấy chén đũa từ trong tủ chén ra đặt vào trên bàn cơm, lại bưng món ăn Chu Duệ Trạch làm xong ra.
Vừa mới xoay người lại, nhìn thấy Chu Duệ Trạch bưng món rau đã xào xong ra bàn, cười dịu dàng với cô: "Một món ăn cuối cùng."
Sau khi đặt vào trên bàn ăn, Chu Duệ Trạch bới cơm cho Hà Quyên xong, nói: "Ăn cơm."
"Ăn cơm." Hà Quyên cười đáp lời.
Sau khi ban ngày ngủ được một giấc dài, cảm giác tinh thần đã tốt hơn rất nhiều, hơn nữa trong mộng còn rất an ổn, không hề gặp phải cơn ác mộng nào.
Lúc tỉnh lại, không biết vì sao, lại ngửi thấy mùi vị của Chu Duệ Trạch.
Vừa nghĩ tới đây, Hà Quyên liền có chút đỏ mặt, mùi hương của Chu Duệ Trạch làm sao có thể xuất hiện ở trong phòng của cô, bọn họ cũng không phải là ở chung một phòng.
Nghe thấy tiếng động ở bên trong phòng bếp, nhanh chóng rửa mặt, kéo màn cửa sổ ra, nhìn ánh chiều ta phía bên ngoài, bóng đen trong lòng cũng trở thành hư không.
Dường như, loại chuyện đó cũng không có gì ghê gớm lắm.
Bởi vì, Chu Duệ Trạch kịp thời chạy đến.
Càng nghĩ, trong lòng càng ngọt ngào, mang theo ý cười liền đi ra khỏi phòng, điều đầu tiên nhìn thấy chính là Chu Duệ Trạch lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn với cô, còn có tiếng gọi thân thiết của anh, bà xã.
Chưa từng có cảm giác được cách xưng hô này lại yên lòng như vậy, có thể giúp cô ngăn cách tất cả nỗi bất an xa người mình
"Bà xã, anh giúp em xin nghỉ vài ngày, nghỉ ngơi một chút rồi đi làm lại, được không?" Cơm nước xong xuôi, lúc này Chu Duệ Trạch mới cẩn thận hỏi Hà Quyên, chỉ sợ cô không vui, trách anh tự quyết định.
"Tất nhiên là được." Nhìn Chu Duệ Trạch giống như một đứa bé đang phạm sai lầm, Hà Quyên nhịn không được mà bật cười, cầm lấy quả phỉ (quả thuộc họ hạt dẻ) mua ngày thường, nhét vào tay anh: "Anh bị gì đó, xem tivi đi, để em đi rửa chén."
"Để anh rửa cho." Chu Duệ Trạch muốn đi rửa chén, lại bị Hà Quyên ngăn cản: "Anh bận rộn lâu như vậy rồi, nghỉ ngơi một lát đi."
"Được." Chu Duệ Trạch vui vẻ gật đầu, đến phòng khách, mở ti vi, tùy tiện nhấn một kênh, xem mà không yên lòng.
Hà Quyên rửa chén đũa từng bước thật sạch sẽ, dọn dẹp bàn ăn trong phòng bếp xong, trở lại phòng khách, rất tự nhiên ngồi ở bên người Chu Duệ Trạch, tùy ý hỏi: "Xem cái gì thế?"
"Ừm, tin tức." Chu Duệ Trạch nhanh chóng nhìn lướt qua màn hình TV, lúc này mới lên tiếng.
Trời mới biết vừa rồi đang chiếu cái gì, anh vốn không thích xem ti vi.
"Lại đây, bà xã, ăn đi." diễn१đàn१lê१quý१đôn Chu Duệ Trạch bưng chén thuỷ tinh phía trước đến đặt trước mặt Hà Quyên, bên trong chén là từng hạt phỉ được lột vỏ sạch sẽ, trên khay trà chất một đống vỏ quả phỉ.
Hà Quyên cười khẽ, ôm chén thủy tinh, bốc một hạt lên, đưa đến khoé môi Chu Duệ Trạch, giống như dụ dỗ một đứa trẻ, nói: "A. . . . . . Há miệng."
Chu Duệ Trạch lập tức há miệng, còn vô cùng phối hợp kéo dài giọng: "A. . . . . ."
Một hạt phỉ đưa vào trong miệng, Chu Duệ Trạch vui vẻ nhai, thấy Hà Quyên cũng ăn một hạt, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Sau vài cái đã ăn hết, Chu Duệ Trạch lại há to miệng: "Bà xã, muốn nữa."
"Tới, thêm một hạt nữa." Hà Quyên lại đút Chu Duệ Trạch một hạt.
Một chén quả phỉ nhỏ bị hai người mỗi người một viên, ăn hết rất nhanh. Sau đó, Chu Duệ Trạch vào phòng lấy một ít sữa chua và điểm tâm tới, cùng Hà Quyên vừa ăn vừa tùy ý xem TV, hai người tán gẫu đến khoảng chừng mười giờ, Hà Quyên mới có chút buồn ngủ.
Chu Duệ Trạch lập tức nói: “Bà xã, đi ngủ đi”.
“Ừm!” Hà Quyên đứng dậy, trở về phòng.
Chu Duệ Trạch chắc chắn là Hà Quyên đã ngủ say rồi, mới lặng lẽ mở cửa phòng cô, nhìn Hà Quyên ngủ hết sức an ổn, lúc ấy mới trở lại căn phòng của mình.
Sau khi tiến vào, mở máy tính lên, tin tức của Nhiếp Nghiêu đã truyền tới.
Sau khi Chu Duệ Trạch nhận được tập tin gửi tới, mở ra, bên trong lập tức phát ra một đoạn phim vừa nóng bỏng vừa kịch liệt.
Chu Duệ Trạch tựa vào gối đầu, nhìn những gã đàn ông thay nhau ra trận bên trong, dùng đủ loại đạo cụ, thật sự là đủ thứ chiêu trò.
Nếu đổi lại là một người khác nhìn thấy, nhất định sẽ lập tức có phản ứng bản năng.
Thế nhưng, Chu Duệ Trạch xem đoạn phim nhiệt huyết sôi trào như thế, mà ngoài vẻ cười nhạo lạnh lùng trên mặt, thì không hề có chút phản ứng bản năng nào của đàn ông.
Hết cách rồi, nhìn người đàn bà làm nhân vật chính bên trong, anh chỉ có oán hận, làm sao có thể có phản ứng.
Thời lượng phim cũng không phải ngắn, ước chừng nửa giờ, Chu Duệ Trạch cứ thế xem từ đầu đến cuối, mãi cho đến khi kết thúc đoạn phim.
Sau khi xem xong, Chu Duệ Trạch cầm điện thoại lên, đẩy cửa bước ra ngoài.
"Xem xong rồi à?" Giọng điệu hài hước của Nhiếp Nghiêu truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.
"Ừ, quay không tệ." Chu Duệ Trạch hài lòng gật đầu: “Nhưng thời lượng có hơi ngắn”.
Nhiếp Nghiêu ở đầu bên kia điện thoại thiếu chút nữa đã ngã từ trên giường xuống, nửa giờ mà còn ngắn nữa hả.
Tả Phỉ Bạch, chỉ có thể nói cô ta thật sự đã đắc tội nặng với Chu Duệ Trạch rồi.
Nhiếp Nghiêu cười cười, nói: “Lần đầu tiên cũng phải để cô ta thích ứng một chút, nếu làm mạnh ngay, đùa chết thì chẳng phải là quá lợi cho cô ta sao? Không phải cậu đã nói để cho cô ta làm thêm vài năm sao?”.
“Ừ, chắc là dùng thuốc.” Chu Duệ Trạch nói một cách cực kỳ quả quyết. Nhìn phản ứng của Tả Phỉ Bạch cũng biết, nếu không thì cô ta đã không thể giữ tỉnh táo đến cuối cùng mà không ngất xỉu.
Nửa giờ tuyệt đối là hình ảnh chất lượng cao, không hề cắt nối.
“Yên tâm đi, chỗ đó của bọn họ chuyên làm mấy việc này, nhất định sẽ khiến cậu hài lòng”. Nhiếp Nghiêu rất có lòng tin với điều đó, nhất định có thể đạt yêu cầu của Chu Duệ Trạch.
“Ừ, sau này không cần đưa tớ xem nữa, đừng để cô ta nhàn rỗi là được rồi”. Chu Duệ Trạch cười lạnh lùng: “Phim của cô ta cũng nên có nguồn tiêu thụ”.
"Đã biết." Nhiếp Nghiêu cười nói, ngừng một lát, mới hỏi: “Hôm nay Thịnh Nhạc Dục gọi cho Tả Phỉ Bạch, tớ dùng giọng cô ta đáp lại mấy câu, hẳn là Thịnh Nhạc Dục sẽ không tìm Tả Phỉ Bạch nữa”.
Một lúc sau, không nghe thấy câu trả lời của Chu Duệ Trạch, Nhiếp Nghiêu hỏi tiếp: “Cậu định đối phó với Thịnh Nhạc Dục như thế nào?”.
Hỏi xong, bên kia điện thoại vẫn không có tiếng đáp trả, Nhiếp Nghiêu vẫn cầm điện thoại, không ngắt, chờ Chu Duệ Trạch.
Anh ta biết nhất định không phải Chu Duệ Trạch tắt máy, mà là đang tức giận.
Nghe ý tứ của Tả Phỉ Bạch, thì Thịnh Nhạc Dục đã biết Tả Phỉ Bạch sẽ gây bất lợi cho Hà Quyên, thế mà Thịnh Nhạc Dục không hề có ý định ngăn cản, còn dung túng cho hành động của Tả Phỉ Bạch.
Chẳng qua là do sự ích kỷ của hắn ta, người như vậy căn bản chính là đồng lõa của Tả Phỉ Bạch, nếu không bị 500 vạn của Thịnh Nhạc Dục hấp dẫn, Tả Phỉ Bạch có trở nên như thế hay không?
Không có giao dịch giữa bọn họ, thì làm sao Hà Quyên có thể trải qua những việc như vậy.
Thế nên, anh biết, Chu Duệ Trạch nhất định sẽ không bỏ qua cho Thịnh Nhạc Dục, vấn đề là, trước đây vẫn chưa động đến Thịnh Nhạc Dục, hẳn là Chu Duệ Trạch đã có kế hoạch khác.
"Thịnh Nhạc Dục. . . . . ." Im lặng hồi lâu, mới nghe thấy giọng cười hứng thú của Chu Duệ Trạch truyền đến: “Tất nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn ta, từ từ đi, không cần phải nóng nảy.”
Nghe Chu Duệ Trạch nói vậy, Nhiếp Nghiêu không khỏi rùng mình một cái, sao anh lại không hề cảm giác được chút ý tứ muốn buông tha cho Thịnh Nhạc Dục nào thế?
Chu Duệ Trạch phản ứng như thế tức là anh đã có một kế hoạch chu đáo, kế hoạch kia hẳn là một cây dao găm, lăng trì Thịnh Nhạc Dục từng chút một.
Anh không rõ kế hoạch của Chu Duệ Trạch, hiện giờ anh chỉ có thể nói, hai người Thịnh Nhạc Dục và Tả Phỉ Bạch thật không có mắt, không nên chọc đến Hà Quyên, chẳng lẽ không biết sau lưng Hà Quyên có một con sói cô độc giết người không thấy máu sao?
Bình luận facebook