• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ông xã xấu xa, anh đừng hư quá (1 Viewer)

  • Chương 91

Ngày hôm qua, Chu Duệ Trạch trực tiếp mang theo Hà Quyên đến công ty, đến tầng cao nhất, không chút khách khí đẩy cửa phòng làm việc ra.
Bên trong, Nhiếp Nghiêu đang làm việc kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Chu Duệ Trạch và Hà Quyên ở cùng nhau, trong mắt tâm tình âm tình bất định nhìn bọn họ.

"Tôi muốn làm trợ lý." Chu Duệ Trạch vỗ bàn một cái, không có chút nào giống như đến tìm chức vụ, thái độ đàm phán của anh so với xã hội đen còn mạnh hơn.

"Trợ lý?" Nhiếp Nghiêu hơi nhíu mày, trên mặt lộ ra nụ cười châm chọc.

"Được là được, không được. . . . . . Hừ, chuyện lúc trước của chúng ta. . . . . ." Chu Duệ Trạch cười lạnh, "Bà xã tôi không để ý chút nào khi công khai những thứ đó."

Nhiếp Nghiêu trầm mặc, chỉ là ánh mắt quét nhìn trên mặt Chu Duệ Trạch và Hà Quyên.

Khí thế cường đại bộc phát, mang đến áp lực mạnh mẽ vô hình, khiến tim Hà Quyên đập rộn lên, ngay cả như thế, Hà Quyên vẫn mặt lạnh như cũ nhìn lạiNhiếp Nghiêu, không có chút nào lùi bước.

"Nếu muốn làm thì cậu đi xuống làm thử một chút." Nhiếp Nghiêu hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn, Chu Duệ Trạch, "Nếu như vậy, tôi liền tặng phòng làm việc của tôi lại cho cậu, hi vọng cậu không để cho tôi thất vọng."

Nhiếp Nghiêu nói, cố ý tỏ vẻ nặng nề, nói xong, kiêu căng hỏi Chu Duệ Trạch: "Các cậu còn có việc sao?"

"Nhân viên ở đó. . . . . ." Chu Duệ Trạch hỏi.

"Không cần cậu lo lắng." Nhiếp Nghiêu trầm mặt, hừ lạnh, sau đó giận dữ nói: "Còn sững sờ ở đây làm gì? Không cần làm việc sao?"

Chu Duệ Trạch xoay người mang theo Hà Quyên rời đi, đến phòng làm việc của anh.

Hà Quyên nhìn căn phòng làm việc này, quả nhiên là rất rộng rãi, bên trong hình như còn có phòng ngủ.

"Đang nhìn cái gì?" Chu Duệ Trạch hỏi, dùng nụ cười đè xuống khẩn trương trong lòng anh, chỉ sợ Hà Quyên nhìn ra đầu mối gì, dù là đã sắp xếp người sửa sang lại một phen thật tốt, nhưng mà anh vẫn có chút khẩn trương.

"Anh và anh ta sống cùng một tầng thật là đáng ghét." Hà Quyên chán ghét cau mày, ngay sau đó, trở tay ôm lấy hông của Chu Duệ Trạch, cọ xát ở bả vai anh, "Nhưng mà không có việc gì, em giúp anh. Chúng ta không muốn anh ta, chỉ cần chúng ta ước hẹn là được."

"Tốt." Chu Duệ Trạch toét miệng cười vui vẻ.

Chu Duệ Trạch bắt đầu giảng giải cặn kẽ tình huống hiện nay trong công ty cho Hà Quyên, Hà Quyên vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng không nhịn được cảm thán một tiếng: "Người cặn bã như Nhiếp Nghiêu vậy mà lại có thể đạt được địa vị đó."

Chu Duệ Trạch dùngánh mắt hỏi thăm Hà Quyên, Hà Quyên hơi nhún vai: "Trong thời gian ngắn ngủi, công ty có thể mở rộng đến như vậy, tương đối lợi hại, chỉ là. . . . . . Tổng giám đốc là thân phận của anh ta với phía đối tác, lợi hại nhất vẫn là ông chủ của các anh."

"Ông chủ của các anh bình thường không tới công ty sao?" Hà Quyên tò mò hỏi.

Nhìn đôi mắt sáng lên của Hà Quyên ánh mắt tràn đầy sùng bái, khiến trong lòng Chu Duệ Trạch rất khó chịu.

Tuy nói ông chủ và anh là một người, nhưng nhìn bà xã của mình sùng bái một người đàn ông khác, loại cảm giác này khá là khó chịu, cực kỳ khó chịu.

"Sau này em sẽ gặp được, bây giờ không cần nghĩ." Chu Duệ Trạch quyết định bỏ qua vấn đề kia, ghen với chính mình loại chuyện nhàm chán này, anh mới không biết làm, tuyệt đối sẽ không làm.

"Thật ra thì em càng muốn nhìn thấy ông chủ sớm một chút." Lời nói của Hà Quyên khiến trong lòng Chu Duệ Trạch toát ra vị chua, không nhịn được oán trách hỏi, "Tại sao?"

Chẳng lẽ mới vừa rồi anh hình dung mình quá tốt?

"Anh nghĩ nha, nếu như ông chủ các anh tới, nói chuyện vừa nói với Nhiếp Nghiêu, Nhiếp Nghiêu còn dám khi dễ anh sao?" Hà Quyên hưng phấn nói, "Anh ta không phải thích nhất mặt mũi sao? Tuyệt đối sẽ không bởi vì anh để cho anh ta mất mặt, công việc tốt như vậy, nhưng mà anh ta sẽ không buông ra."

Chu Duệ Trạch bình tĩnh ngưng mắt nhìn Hà Quyên, tâm tình phức tạp của anh khiến cho Hà Quyên mơ hồ, khiếp sợ hỏi: "Không thể được sao?"

"Theo anh được biết, ông chủ và anh ta hai người có tình cảm rất tốt." Chu Duệ Trạch than nhẹ.

Hà Quyên trầm mặc một chút, ngay sau đó ý chí chiến đấu lần nữa sục sôi: "Không sợ, chúng ta làm việc với nhau đến kết thúc!"

"Bà xã, em thật tốt." Chu Duệ Trạch bới ở trên người của Hà Quyên, giống như một chú chó khổng lồ.
Hà Quyên cười vỗ Chu Duệ Trạch, người này thiệt là, luôn làm một số cử động kỳ quái.

"Làm việc." Chu Duệ Trạch hoan hô, chưa bao giờ cảm thấy thì ra làm việc cũng là chuyện sung sướng như vậy, cánh tay hoan hô giơ lên một nửa, ấm ứcđể xuống, "Bà xã, chúng ta không phải nên đi ăn cơm trưa trước à?"

Cả buổi sáng liên tục giới thiệu chuyện của công ty với Hà Quyên, hiện tại cũng đến giờ cơm.

"Đúng rồi." Hà Quyên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cười xin lỗi, "Em quên mất, đi ăn cơm thôi."

"Anh biết gần đây có nhà hàng rất ngon, chúng ta đến đó. Ăn mừng ngày đầu tiên chúng ta làm việc cùng nhau." Chu Duệ Trạch hào hứng bừng bừng lôi kéo Hà Quyên chạy vào trong thang máy chuyên dụng.

Khi đi ngang qua phòng làm việc của Nhiếp Nghiêu, cũng không có dừng lại.

Nhưng Hà Quyên cố ý chú ý một chút, qua cửa thủy tinh xuyên thấu thấy Nhiếp Nghiêu đứng đó đang dùng ánh mắt âm lãnh nhìn bóng lưng Chu Duệ Trạch.

Hà Quyên hừ lạnh một tiếng, khi dễ con người ta xong rồi, còn muốn buộc người ta ở bên người, đúng là mơ tưởng.

Sau khi hai người tiến vào thang máy, ánh mắt âm lãnh của Nhiếp Nghiêu mới trở lạibình thường, bất đắc dĩ mà lắc đầu, xem ra người nào đó vui sướng cái gì cũng nhanh quên mất.

Anh phối hợp một chút như vậy, mới không làm Hà Quyên nghi ngờ.

Xem ra phải làm việc ở cái tầng lầu này một thời gian, cũng may là anh có hai phòng làm việc, lầu dưới trong phòng làm việc có thư ký, có chuyện gì có thể liên lạc nội tuyến.

Phiền toái duy nhất chính là, anh phải tự mình xuống lầu dưới lấy tài liệu.Nhiếp Nghiêu thấp giọng thở dài, đã bao giờ gặp qua Tổng giám đốc của tập đoàn nào có khả năng chịu uất ức như vậy?

Anh được coi là người đầu tiên hay không?

Nhưng mà. . . . . . Mới vừa rồi nhìn bóng lưng hưng phấn của Chu Duệ Trạch, cũng đáng.

Cái tên kia có thể vui vẻ như vậy, cũng chỉ từ sau khi ở chung với Hà Quyên.

Hi vọng vẫn có thể tiếp tục như vậy, không cần trở về Chu Duệ Trạch trước kia.

"Bà xã, ăn cái này, ăn cái này cũng tốt. . . . . ." Chu Duệ Trạch chỉ vào thực đơn, hướng về phía Hà Quyên không ngừng đề cử .

Chỗ hai người ngồi giống như là một phòng nhỏ độc lập, phòng ăn ở nhà hàng này rất chú trọng tính riêng tư, trừ đại sảnh ngăn cách ở ngoài, còn có loại phòng nhỏ dành cho bốn người, sáu người có thể tùy ý lựa chọn.

Chắc bởi vì chung quanh đều là làm buôn bán, nên thường sẽ có một số thương nhân tới đây ăn cơm, có lúc cần bàn một chút chuyện làm ăn, thiết kế như vậy sẽ thấy thoải mái hơn một chút.

Hà Quyên nhìn thực đơn một chút, hơi nhíu mày: "Anh ăn hết sao?"

Anh tùy tiện gọi một chút chính là sáu bảy món ăn, bọn họ chỉ có hai người, thật sự nghĩ rằng dạ dày bọn họ có thể chứa hết sao?

"Những món này anh đều thích ăn, ăn cũng thật ngon." Chu Duệ Trạch uất ức cúi đầu, len lén liếc Hà Quyên, tranh thủ đồng tình.

Dáng vẻ tội nghiệp, khiến Hà Quyên nhịn không được sờ sờ đầu của anh: "Chúng ta không phải chỉ ở chỗ này một ngày, sau này sẽ thường xuyên đến."

Vừa nghe Hà Quyên nói, mắt Chu Duệ Trạch đột nhiên sáng lên, lập tức gọi nhân viên phục vụ tới, gọi món ăn ngon, chờ mang thức ăn lên.

Hà Quyên nghe Chu Duệ Trạch gọi món, lúc này mới hài lòng gật đầu, món ăn vừa đủ cho hai người ăn, sẽ không lãng phí.

Công tác nhiều năm như vậy, trước kia chỉ cảm thấy nhà hàng này thức ăn cũng không tệ lắm, nhìn người đối diện, đột nhiên phát hiện, có phải nhà hàng này đã đặc biệt đổi đầu bếp rồi không?

"Ăn cơm đi, đừng ngẩn người nữa." Hà Quyên nhìn Chu Duệ Trạch ăn một miếng thức ăn, cười khúc khích nửa ngày, không nhịn được gắp tất cả món ăn anh thích ăn vào trong bát của anh.

"Ừ." Chu Duệ Trạch gật đầu, vừa cúi đầu, phát hiện trong bát cũng chất đầy, "Bà xã, em cũng ăn đi."

"Vâng, anh đừng ngẩn người là được." Hà Quyên thuận tay lột một con tôm cho Chu Duệ Trạch, trong bát không có chỗ để, Chu Duệ Trạch lập tức há miệng, "A. . . . . ."

Hà Quyên nhẹ nhàng nâng lên khóe môi, đưa đến trong miệng anh, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay đánh nhẹ môi của anh: "Ăn cơm thật ngon nha, ngoan."

"Ừ." Chu Duệ Trạch gật đầu cười, bắt đầu vùi đầu ăn cơm.

Bữa cơm vừa ăn được một chút, Hà Quyênngẩng đầu nhìn Chu Duệ Trạch: "Không phải một giờ rưỡi đi làm sao? Chúng ta trở về."

"Không có việc gì, anh có thể hai giờ mới đi làm." Chu Duệ Trạch lập tức nói, quy định của công ty không có tác dụng đối với anh.

"Được." Chu Duệ Trạch nói như vậy, Hà Quyên cũng không để ý, công ty đó như thế nào, không có chút quan hệ nào với cô, Chu Duệ Trạch nói cái gì chính là cái đó.

Hai người ăn cơm xong, lại đi dạo xung quanh một chút, Hà Quyên đi mua một chút bánh ngọt, mới đi lên làm việc.

"Anh ta không có ở đây." Khi Hà Quyên đi ngang qua phòng làm việc của Nhiếp Nghiêu, liếc mắt nhìn xuyên qua cửa sổ, bên trong trống không, không có ai ở đây.

"Có thể là đi xuống tầng dưới." Chu Duệ Trạch không để ý, "Anh ta thường chạy tới chạy lui như vậy."

"Em có thể giúp anh sửa sang lại tài liệu." Hà Quyên đi theo Chu Duệ Trạch vào phòng làm việc, cười nói, "Em sẽ không vô dụng ở đây."

Đề nghị của Hà Quyên khiến Chu Duệ Trạch suy nghĩ một chút, giao tài liệu của bộ phận công ty cho cô, để cho cô làm quen chuyện của công ty trước.

Hà Quyên ôm đống kia tài liệu, nghiêm túc nghiên cứu.

Chu Duệ Trạch nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Hà Quyên, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, cuộc đời của anh thật hạnh phúc.

Một buổi chiều rất nhanh đã trôi qua, trên đường trở về hai người đi vào siêu thị mua một chút thức ăn, trên đường Chu Duệ Trạch nói qua vài chuyện, Hà Quyên đột nhiên hỏi mấy vấn đề về hạng mục của công ty.

Chu Duệ Trạch hơi sững sờ, anh không ngờ chỉ nhìn một buổi chiều nhưng đối với tình huống của công ty Hà Quyên đã lý giải gần hết, còn có thể tìm được hạng mục trọng điểm trong đó.

Không có lười biếng của thường ngày, nghiêm túc trả lời Hà Quyên, ở trên đường hai người bàn về công việc, Hà Quyên vẫn trạng thái đặt câu hỏi đặt câu hỏi, nhưng thỉnh thoảng nói lên một vài vấn đề, khiến Chu Duệ Trạch cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Dường như anh phát hiện bà xã mình thật có tài, bà xã anh giống như trở thành một người phụ nữ có khả năng tiềm ẩn.

Về đến nhà, Hà Quyên thay quần áo đi vào phòng bếp.

Chu Duệ Trạch đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Hà Quyên đeo tạp dề, lưu loát chọn món ăn, rửa rau. . . . . . ánh sáng đèn huỳnh quang dìu dịu chiếu lên gò má, ở trong lòng của anh có một loại ấm áp đang lan tỏa. . . . . .

Hà Quyên hơi nghiêng đầu, nhìn đến anh, hướng về phía anh cười một tiếng: "Đứng ngốc ở đó làm gì? Còn không đi thay quần áo?"

"Ừ." Chu Duệ Trạch si ngốc gật đầu, xoay người, như một con rối bị giật dây trở về phòng thay quần áo.

Đợi đến khi thay đồ mặc ở nhà xong, Hà Quyên trực tiếp cắt gọn một quả cam đưa tới tay chu Duệ Trạch: "Ăn quả cam trước, buổi trưa anh chưa ăn chút rau quả nào."
Chu Duệ Trạch thuộc người chỉ thích ăn thịt, cô muốn thay anh chuẩn bị một vài món có mùi vị khác, không thể để anh thiếu dinh dưỡng.
Nhận lấy cái đĩa, Chu Duệ Trạch đưa một miếng cam vào miệng, cái tay còn lại cầm lên một miếng đưa đến khóe miệng Hà Quyên, Hà Quyên cúi đầu, ăn tự nhiên nói: "Anh tự ăn đi, em phải thái thức ăn nữa."

"Để anh." Chu Duệ Trạch nói xong, nhét tất cả phần còn lại của quả cam vào trong miệng, nhét xong liền đi đến nhận lấy dao trong tay Hà Quyên.

Hà Quyên cũng không tranh giành với Chu Duệ Trạch, dao cũng là đồ dùng nguy hiểm.

Đưa dao cho Chu Duệ Trạch, đi lấy gạo, sau khi chuẩn bị nồi cơm điện xong, còn cần phải chuẩn bị xong các loại gia vị khác nữa.

Đúng lúc Chu Duệ Trạch cũng vừa cắt gọn xong, trực tiếp bỏ vào nồi xào.

"Bà xã, hai ngày nữa đi sang tên căn phòng kia đi, sau đó mời Dì nhỏ tới nhà ăn một bữa cơm." Xào xong thức ăn, Chu Duệ Trạch quay đầu hỏi ý kiến Hà Quyên.

" Được!" Sau khi Hà Quyên đáp ứng, lại có chút khó khăn, "Công ty có thể xin nghỉ được không?"

"Không có vấn đề." Chu Duệ Trạch cười gật đầu, "Anh ta sĩ diện hão, chỉ là có chút xa cách người, bây giờ em đi, anh ta lại không dám càn rỡ."

"Tên Nhiếp Nghiêu này thật là có bệnh, có phải anh ta cảm thấy không có được mới là tốt nhất hay không?" Hà Quyên nghĩ đến Nhiếp Nghiêu liền không biết nói gì, tại sao anh ta nhất định quấn lấy Chu Duệ Trạch?

"Có thể thật sự là có bệnh." Chu Duệ Trạch gật đầu, nói đúng trọng tâm.

Dù sao Nhiếp Nghiêu cũng không nghe được, anh cũng không ngại.

Khi làm việc cùng Chu Duệ Trạch, trừ chuyện thỉnh thoảng sẽ thấy Nhiếp Nghiêu đáng ghét ở ngoài thì Hà Quyên cảm thấy rất vui vẻ.

Nhất là khi cô được tiếp xúc với nhiều công việc, rất vui vẻ.

Tiếp xúc làm việc với Hà Quyên được mộtthời gian dài, Chu Duệ Trạch phát hiện bà xã anh có rất nhiều điều muốn biết, giống như là bọt biển, nhanh chóng tiếp thu kiến thức mới.

"Người trợ lý đâu?" Nhiếp Nghiêu kỳ quái nhìn Chu Duệ Trạch đi vào phòng làm việc của mình, bọn họ luôn luôn như là hình với bóng, hiện tại thế nào?

Trẻ sinh đôi kết hợp tách ra sao?

"Đi ra ngoài xem cửa hàng một chút." Chu Duệ Trạch cười híp mắt nói, "Bà xã tôi rất có thiên phú với buôn bán."

"Bà xã tôi chính là ngọc thô chưa mài dũa. . . . . . Không đúng, có thể là vô số lần tiếp tục cắt kim cương, vốn là đã rất hoàn mỹ rồi, còn có thể tiếp tục hoàn mỹ hơn." Nhắc tới Hà Quyên, đôi mắt Chu Duệ Trạch sáng lên nhấp nháy rất hưng phấn.

Thấy Nhiếp Nghiêu một hồi im lặng, từ giữa kẽ răng cứng rắn nặn ra hai chữ nói: "Nô lệ của vợ."

"Tôi thích." Chu Duệ Trạch nhíu mày nói.

Nhiếp Nghiêu hừ lạnh một tiếng: "Cậu cam tâm tình nguyện, nếu cậu không cam tâm tình nguyện, ai dám?"

Chu Duệ Trạch cười không nói, hết cách rồi, ai bảo bà xã anh đáng yêu như vậy?

"Chuyện gì?" Nhiếp Nghiêu hỏi Chu Duệ Trạch, không có khả năng cậu ta vô duyên vô cớ tới tìm anh.

"À, buổi chiều xin phép nghỉ, đi ra ngoài sang tên." Lúc này Chu Duệ Trạch mới nhớ tới chuyện chính, tới thông báo Nhiếp Nghiêu một tiếng.

"Đi đi đi đi." Nhiếp Nghiêu buồn cười nói, "Làm xong mọi chuyện nhanh lên một chút, tôi nhanh được giải phóng."

Lúc nào cũng vậy, anh cũng không chịu nổi nha.

Đây từng là người bình thường sao?

Sau khi thay đổi mọi chuyện đều rất thuận lợi, phòng ốc được sang tên, lại mời Phương Thục Tú tới nhà ăn cơm.

Mới bắt đầu Phương Thục Tú không đồng ý lấy tên của bà, nhưng Hà Quyên vẫn kiên trì, nếu không, cô không cách nào an tâm, lúc này Phương Thục Tú mới không thể không đồng ý.

Tới nhà của Hà Quyên và Chu Duệ Trạch, Phương Thục Tú thấy Hà Quyên sống rất tốt, bà cũng an tâm. Lại qua một vài ngày, toàn bộ đồ đạc trong phòng cũng chuẩn bị xong.

Mang toàn bộ hàng hóa lên trên, trên tầng đồ trong nhà cũng mua xong, Phương Thục Tú mở quầy bán đồ tạp hóa.

Bởi vì chung quanh có không ít người đã về hưu, ở nhà nấu cơm, không có việc gì mua chút đồ lặt vặt, vừa đúng lúc tới nơi này của Phương Thục Tú.

Toàn bộ đồ bà bán ở đây, giá tiền cũng không đắt, lại dễ mang lại lợi ích kinh tế, hơn nữa con người Phương Thục Tú rất tốt. Thường xuyên qua lại với hàng xóm chung quanh nên tất cả đều thân quen, trong quầy hàng lúc nào cũng có rất nhiều người lớn tuổi tới nói chuyện phiếm.

Cuộc sống tuổi già của Phương Thục Tú cũng dần đi vào nề nếp, nhàn nhã lại vui vẻ.

Sắp xếp tốt mọi thứ cho Phương Thục Tú, Hà Quyên cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều, toàn tâm toàn ý làm việc.

Nhìn Hà Quyên nhiệt tình, Chu Duệ Trạch luôn ở bên cạnh toàn lực trợ giúp, nhìn Hà Quyên nhanh chóng trưởng thành, làm cho anh có cảm giác rất thỏa mãn.

Qua thời gian dài tiếp xúc, cũng không có cảm giác Nhiếp Nghiêu quá phận.

Hà Quyên suy nghĩ một chút, cảm thấy chắc là Nhiếp Nghiêu biết anh ta không có cơ hội gì, chỉ có chút không cam lòng mà thôi.

Chờ tới lúc bọn họ có thể rời đi, sau này vĩnh viễn có thể thoát khỏi Nhiếp Nghiêu.

Sau khi có ý nghĩ này, Hà Quyên cũng không còn lo lắng đề phòng như trước nữa, ngược lại những ngày sau này rất thoải mái, thoáng một cái đã đến mùa hạ.

Buổi tối sau khi cơm nước xong, Hà Quyên cùng Chu Duệ Trạch đi ra ngoài tản bộ, ở ngoài đường không có máy điều hòa không khí như ở trong phòng, nhưng mà, lại mang đến cảm giác khỏe mạnh tự nhiên, cũng may, bây giờ không phải là lúc nóng nhất, buổi tối ra ngoài, cũng mát mẻ.

Hai người đang tay trong tay đi dạo trên đường, bỗng nhiên Hà Quyên nhịn không được bật cười.
"Cười cái gì?" Chu Duệ Trạch kỳ quái hỏi.

"Bây giờ em đang nghĩ, chúng ta quen biết thật đúng là kỳ diệu nha!" Hà Quyên ngẩng đầu nhìn sắc trời, bởi vì hiện tại chỗ nào cũng có đèn đường, đều là đèn trang sức, hoàn toàn không thấy được bầu trời có bao nhiêu vì sao, ngược lại như thế có chút giống cảm giác gặp nhau ngày đó.

"Ừ, có thể là vận mệnh đã định." Chu Duệ Trạch cười gật đầu.

"Ông xã. . . . . ." Hà Quyên đột nhiên khoác lên cánh tay Chu Duệ Trạch, ngọt ngào gọi một tiếng.

Nhưng một chút vui mừng Chu Duệ Trạch cũng không có, chỉ có kinh ngạc.

Bình thường mà nói, Hà Quyên chưa từng dùng giọng nói nũng nịu như vậy gọi anh, nói cách khác, bây giờ gọi anh như vậy, tuyệt đối không phải chuyện tốt.

"Em...em muốn làm gì?" Chu Duệ Trạch dùng cái tay còn lại muốn mở cánh tay Hà Quyên ra, đáng tiếc, thử hai lần nhưng không có hiệu quả.

Hà Quyên gắt gao ôm cánh tay Chu Duệ Trạch, ngẩng đầu lên nhìn anh, nhìn thấy đôi mắt nhỏ này Chu Duệ Trạch cũng không muốn cự tuyệt điều gì, không thể làm gì khác hơn là khẽ xoa mái tóc của mình, hỏi "Em muốn làm gì?"

"Ông xã, ngày nào đó chúng ta đi đến quán bar xem một chút được không?" Hà Quyên nháy một cái mắt, bắt đầu làm nũng.

Nghe được yêu cầu này của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch im lặng nhìn chằm chằm Hà Quyên: "Chỉ vì cái này?"

"Em còn chưa từng đi đến đấy." Hà Quyên cong môi lên, "Trước kia không có can đảm đi, lại sợ mình không an toàn. . . . . . Anh đã từng đi quầy rượu chưa?"

Chu Duệ Trạch trố mắt gật đầu, anh đâu chỉ đi qua quầy rượu, nơi "Nguy hiểm" hơn quầy rượu anh cũng đi qua.

"Không cần chờ ngày nào đó, hiện tại đi luôn." Sau đó Chu Duệ Trạch đưa tay đón xe.

Bị Chu Duệ Trạch kéo lên xe, Hà Quyên còn có chút không thể tin được hỏi anh: "Thật sự đi ngay bây giờ?"

"Đương nhiên là thật." Chu Duệ Trạch cười nói, "Nhưng mà, chúng ta sẽ không đi những nơi quá ồn ào đó, em cũng không thích những nơi náo nhiệt."

"Ừ." Hà Quyên gật đầu, cô không thích cái loại âm nhạc đinh tai nhức óc như trong TV, trước quầy rượu là một đám người nhảy múa lộn xộn, cô thích loại nhẹ nhàng một chút, chỉ là uống chút rượu tâm sự, buông lỏng tâm tình, mà không phải nơi phát tiết tâm tình.

Rất nhanh, hai người xuống xe, Chu Duệ Trạch và Hà Quyên đi tới cửa quán rượu, ngoài cửa có một bảng hiệu có đèn nê ông sáng nhấp nháy, màu sắc nhàn nhạt, không có màu sắc sặc sỡ khoa trương.

Mặc kệ bên trong như thế nào, vừa nhìn vẻ bên ngoài, Hà Quyên cũng cảm thấy rất thoải mái.

Đi theo Chu Duệ Trạch vào, bên trong đột nhiên tối xuống, khiến Hà Quyên có chút không thích ứng kịp, đi chậm một lát, mới thích ứng với ánh sáng bên trong.

Nghe được âm nhạc êm dịu, còn không hề có mùi thuốc lá.

Chu Duệ Trạch trực tiếp kéo Hà Quyên đến bên quầy bar, gọi hai ly rượu.

"Loại rượu này nồng độ rất thấp, nhưng cũng không thể uống nhiều." Chu Duệ Trạch cười nói, tiến tới bên tai Hà Quyên, "Tới ngồi ở quầy rượu rất tốt, có thể quan sát rất nhiều nơi."

"Nếu thích yên tĩnh, có thể đi những nơi kia. . . . . ." Chu Duệ Trạch chỉ cho Hà Quyên nhìn.

"Sao trong quán bar lại không có nhiều người nhỉ?" Sau khi nhìn một vòng Hà Quyên kỳ quái hỏi.

"Lúc này mới hơn tám giờ, khoảng mười giờ mới náo nhiệt." Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên mím môi trong ly rượu một chút, buồn cười hỏi, "Thế nào, uống không quen sao?"

"Không phải, uống rất ngon, nhưng mà sợ uống quá nhiều, sẽ dễ say." Hà Quyên nói, khiến Chu Duệ Trạch mỉm cười, quả nhiên bà xã anh rất đơn thuần nha.

Hai người ngồi đó một chút, điện thoại Chu Duệ Trạch vang lên, cúi đầu xem xét tên hiển thị phía trên, khẽ cau mày, nói với Hà Quyên: "Bà xã, anh đi nghe điện thoại một chút."

"Ừ." Hà Quyên gật đầu.

"Không biết người đến gần, không cần để ý." Chu Duệ Trạch không yên lòng dặn dò một câu, lúc này mới rời đi.

Hà Quyên ngồi một mình ở bên quầy bar, Chu Duệ Trạch vừa rời đi, cô thu hồi ánh mắt liền nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, không hề nhìn loạn chung quanh nữa.

Tò mò thì tò mò, nhưng nếu gây phiền toái sẽ không tốt.

Cứ như vậy, dễ dính phiền toái lớn.

Cảm thấy có người ngồi ở bên cạnh cô, Hà Quyên không nhịn được nhíu mày: "Xin lỗi, nơi này có người. . . . . ."

Nói được nửa câu, sau khi nhìn rõ dáng vẻ người bên cạnh, liền nuốt trở vào.

Người kia tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, nhìn Hà Quyên, cho tới bây giờ Hà Quyên cũng chưa từng thấy qua cái loại ánh mắt chuyên chú đó.

À, không đúng, người kia chưa từng nhìn cô như vậy.

"Thật là trùng hợp." Nếu đã từng quen biết, Hà Quyên cũng không thể làm như không biết, nhưng là lời nên nói, cô vẫn phải nói, "Nơi này đã có người, làm phiền anh đổi một chỗ ngồi khác."

Thịnh Nhạc Dục giống như không nghe thấy, chỉ ngưng mắt nhìn Hà Quyên như vậy, tự nhiên nói: "Em chưa bao giờ tới chỗ như thế này sao?"

Kinh ngạc biến mất, Hà Quyên tự nhiên cười nói, "Tôi vẫn luôn tò mò về nơi này, chồng tôi đã dẫn tôi tới rồi."

Giọng nói giống như đối mặt với một người đồng nghiệp bình thường vậy, không thể nói quen thuộc cũng không nói là xa lạ, giống như, người trước mắt không hề có một chút quan hệ nào với cô.

Thái độ như vậy, khiến Thịnh Nhạc Dục rất không quen.

"Không ngờ em lại tò mò với nơi này, nơi này có cái gì tốt mà tò mò? Chẳng lẽ em cũng tò mò rơi xuống có cảm giác như thế nào sao?" Thịnh Nhạc Dục không nói được tại sao, trong lòng mang theo một luồng khí nóng.
"Cảm thấy sa đoạ sao?" Hà Quyên liếc nhìn Thịnh Nhạc Dục, hỏi, "Chẳng lẽ ở trong lòng của anh cho rằng đến quán bar nhất định là sa đoạ sao?"

"Vậy thì anh tới quán bar cũng chính là sa đoạ hay sao?" Bên môi Hà Quyên treo lên một nụ cười mỉa mai.

Cười như vậy khiến trong lòng Thịnh Nhạc Dục không thoải mái, chân mày nhíu chặt: "Tại sao bây giờ em lại trở thành cái bộ dạng này?"

"Là do anh khiêu khích tôi trước, chẳng lẽ anh còn mong tôi tự mình tìm tới cửa để anh làm nhục hay sao?" Hà Quyên buồn cười hỏi Thịnh Nhạc Dục, "Tư tưởng của anh thật sự là rất buồn cười."

"Xem ra sau khi em kết hôn cả người đều không giống nhau." Thịnh Nhạc Dục khinh thường hừ lạnh một tiếng, dùng một loại thái độ khinh bỉ đối mặt với Hà Quyên, muốn cô cảm thấy tự ti.

"Thật sao?" Hà Quyên cười híp mắt hỏi, làm bộ dạng không sao cả nhún nhún vai, "Tôi thay đổi hay không thay đổi, thì thế nào, có liên quan gì tới anh sao?"

"Anh ở chỗ này chỉ tay năm ngón, rất thích sao?" Hà Quyên phát hiện

Thịnh Nhạc Dục có lối suy nghĩ càng ngày càng kỳ lạ, chẳng lẽ anh ta cảm thấy toàn thế giới phải chuyển động xung quanh anh ta sao?

Tất cả sự vật đều phải lấy tâm trạng vui hay buồn của anh ta mà thay đổi sao?

Thật là. . . . . . Suy nghĩ khoa trương, cô là một người bình thường, không thể giải thích lý luận anh dũng này được.

"Tôi là tốt bụng đến nhắc nhở cô." Thịnh Nhạc Dục bị Hà Quyên nói đến không được tự nhiên, trầm mặt, "Tại sao cô lại không biết tốt xấu như vậy?"

"Anh là gì của tôi?" Hà Quyên cười lạnh hỏi, "Tôi phạm pháp hay làm trái quy định, cần người khác giúp tôi sửa chữa sao?"

"Tôi theo chồng tôi tới quán bar vui đùa một chút có vấn đề sao? Cho dù có vấn đề, cũng có chồng tôi để ý tới tôi, anh là cái thá gì?"

Giọng điệu Hà Quyên như vậy, khiến Thịnh Nhạc Dục không tìm được lời nào phản bác, cuối cùng chỉ có thể nặn ra một câu: "Tôi là quan tâm cô. . . . . ."

"Cám ơn, tôi có chồng thân yêu của tôi quan tâm rồi. Ngài vẫn là quan tâm chính mình thì hơn." Hà Quyên nhìn Thịnh Nhạc Dục một chút, hỏi, "Bây giờ anh có thể đi được chưa? Chỗ này là chỗ của chồng tôi."

"Tôi thật sự không ngờ cô là người tuyệt tình như vậy." Thịnh Nhạc Dục nửa hí tròng mắt nhìn chằm chằm Hà Quyên.

"Tôi thật sự không ngờ anh là người có da mặt dày như vậy." Hà Quyên cũng không thấy ngượng chút nào, thậm chí cũng không có tức giận, cảm thấy bản thân thật tốt, anh ta cảm thấy toàn thế giới có lỗi với anh ta sao, chẳng lẽ phải nói đạo lý với anh ta sao?

Cô không có thời gian rãnh rỗi như vậy.

"Phụ nữ bây giờ quả nhiên rất thực tế." Thịnh Nhạc Dục hừ lạnh, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Hà Quyên.

Hà Quyên cười nhún vai: "Chính là bởi vì thực tế, tôi mới biết yêu thương không cần bắt cá hai tay, đừng làm chuyện gì trái với lương tâm, tôi đương nhiên thực tế. Dáng vẻ anh lợi hại như vậy, cho mình là Đế Vương có thể có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, ngài vẫn sống ở trong ảo tưởng, tôi đương nhiên kém hơn anh."

Hà Quyên nói một phen làm mặt Thịnh Nhạc Dục lúc trắng lúc xanh: "Cô. . . . . ."

"Người này nói cái gì tôi thực tế, có phải là gần đây mọi chuyện của anh không được như ý? Cho nên, nhìn tôi thoải mái, anh liền khó chịu rồi hả?" Hà Quyên đưa ngón trỏ ra quơ quơ trước mặt Thịnh Nhạc Dục, "Như vậy cũng không hay, muốn tìm thăng bằng trên người tôi, như vậy là quá ác độc rồi, loại người không có nhân phẩm như anh, ai dám hợp tác với anh?"

"Vợ làm sao vậy?" Chu Duệ Trạch nói chuyện điện thoại xong trở lại, vừa hay nhìn thấy một người đáng ghét, vội vàng tới đây.

"Có một tên bị bệnh thần kinh từ bệnh viện chạy ra ngoài." Hà Quyên quay đầu, uất ức nhìn Chu Duệ Trạch.

"Không có việc gì, không có việc gì." Chu Duệ Trạch ôm Hà Quyên, trực tiếp ném tiền xuống , an ủi, "Chúng ta đi tới nơi khác, cách xa nguồn ô nhiễm."

"Ừ." Hà Quyên ngoan ngoãn tựa vào trong ngực Chu Duệ Trạch, hô hấp an tĩnh, hai người ôm nhau rời đi.

"Cho tôi một ly rượu." Thịnh Nhạc Dục tức giận vỗ quầy bar.

Bên trong người pha chế rượu liếc mắt nhìn Thịnh Nhạc Dục, chậm rãi nói một câu: "Tiên sinh, nơi này chúng tôi không hoan nghênh ngài, mời đi ra ngoài."

Thái độ cứng rắn làm cho Thịnh Nhạc Dục sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới một người pha chế rượu lại dám nói chuyện như vậy với anh.

"Nói thế nào đây?" Thịnh Nhạc Dục chợt vỗ quầy bar, tức giận trợn trừng mắt nhìn.

Vốn là gần đây anh ta liên tục gặp chuyện xui xẻo tới cực điểm, hiện tại ngay cả người pha chế rượu cũng dám nói chuyện như vậy với anh ta, còn không thành công sao được?

Người pha rượu trực tiếp nói một câu vào tai nghe: "Có người quấy rối."

"Cậu mới quấy rối!" Lời nói của Thịnh Nhạc Dục vừa mới dứt, sau lưng của anh ta lập tức xuất hiện hai người, làm dấu hiệu mời, "Vị tiên sinh này, xin rời đi, không nên gây chuyện."

"Người nào gây chuyện? Rõ ràng là các người. . . . . ." Thịnh Nhạc Dục kích động đứng lên, phần sau còn chưa nói hết, liền bị hai người kia dùng động tác trực tiếp cắt đứt.

Cánh tay của anh ta, trực tiếp bị vặn đến sau lưng, bị đè ép đi ra ngoài đi ra ngoài từ cửa sau.

"Tôi muốn đi kiện các người!" Thịnh Nhạc Dục không cam lòng la to, đổi lấy là bụng chịu một đòn nghiêm trọng, trong dạ dày một trận sôi trào, nôn mửa.

"Tôi. . . . . ." Mới nói một chữ, lập tức đổi lấy nhiều cú đánh hơn.

Hai người kia thật nghiêm chỉnh huấn luyện, đánh Thịnh Nhạc Dục ở chỗ không bị nhìn người khác nhìn thấy, trên mặt một chút dấu vết cũng không có.

Đợi đến lúc bọn họ dừng tay, Thịnh Nhạc Dục đã nằm co quắp trên mặt đất không phát ra được tiếng nào.

Hai người nhìn Thịnh Nhạc Dục nằm trên đất tựa như con chó chết, xoay người trở lại quán bar, cũng không thèm để ý đến việc ở hẻm sau có người.

Thịnh Nhạc Dục chóng mặt nằm trên mặt đất nửa ngày, lúc này mới thử nhúc nhích.

Mới vừa nhúc nhích, trên người mỗi một chỗ đều không ngừng kháng nghị, kêu đau.

Thịnh Nhạc Dục nhịn không được hừ một tiếng, nặng nề té xuống.

Quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển thật lâu, lúc này mới giùng giằng, từ từ, từ từ bò dậy.

Đỡ vách tường cố nén nôn ọe, chờ trận chóng mặt đi qua, anh ta mới di chuyển từng chút một ra bên ngoài.Đi tới trên đường cái, nhìn trên đường xe cộ đông nghịt, chậm rãi đi qua, đưa tay đón xe.

Vừa rồi bị đánh, cũng may trên mặt không có bị thương, quần áo cũng bị dính một chút đất, cũng không đến nổi nhếch nhác, không đến mức khiến tài xế taxi không chở.

Về đến nhà, Thịnh Nhạc dục cởi quần áo ra nhìn, trên người xanh xanh tím tím, vô cùng thê thảm không nỡ nhìn.

Không phải không nghĩ tới báo cảnh sát, vấn đề là, quán bar kia dám lộ liễu đối phó anh ta . . . . . Ngẫm lại, cảm giác bên trong quán bar có một người, anh không thể chọc tới.

Hơn nữa, dù là báo cảnh sát, ngày mai anh ta cũng không có thời gian, ngày mai anh ta còn có công việc quan trọng.

Nghĩ đến công việc ngày mai, Thịnh Nhạc Dục nằm ở trong bồn tắm cũng không nhớ tới, chuyện của ngày mai anh thật sự là không muốn đi, nhưng mà . . . .

Phiền não dùng khăn lông đắp lên mặt, anh ta không muốn đi, nghĩ tới tình huống ngày mai mà mình phải đối mặt, nhưng mà, nếu anh ta không đi, sự nghiệp của anh ta sẽ không có chút hy vọng nào.

Mặc kệ như thế nào, cũng muốn nhắm mắt đi một chuyến.

Buổi tối về đến nhà, Chu Duệ Trạch mới hỏi Hà Quyên: "Cái tên kia với em xảy ra chuyện gì?"

"Bệnh thần kinh chứ sao." Hà Quyên cười lạnh một tiếng, "Không biết bị đả kích gì, muốn tìm thăng bằng trên người em."

"Không có việc gì, không cần để ý đến tên khốn đó." Hà Quyên cũng không để ý đến một người nhàm chán, bây giờ, mỗi ngày bọn họ trôi qua tốt như vậy, một người không quan trọng, một con ruồi theo chân bọn họ thì có quan hệ gì?

Hai người cũng không xem chuyện của Thịnh Nhạc Dục là chuyện to tát gì.

Hà Quyên không để ý đến Thịnh Nhạc Dục, người kia đối với cô mà nói cũng chính là người xa lạ mà thôi, anh ta như thế nào, cùng cô có quan hệ gì sao?

Về phần Chu Duệ Trạch, chỉ cần Hà Quyên không có chuyện gì, anh càng không quan tâm tới.

Hai người đều không xảy ra chuyện gì hết, cứ thế cùng nhau nghỉ ngơi.

Hôm nay, bên trong phòng họp rộng rãi , đoạn phim chiếu từng hình ảnh trang sức xinh đẹp, đợi đến khi tất cả hình ảnh đều chiếu xong, Thịnh Nhạc Dục ngồi ở bên cạnh quản lý hỏi: "Giám đốc Trần, ngài cảm thấy như thế nào?"

Đối với thiết kế của mình, Thịnh Nhạc Dục có lòng tin rất lớn, hỏi như thế, cũng chính là xử lý khách sáo trên công việc.

Giám đốc Trần nhìn tư liệu hình ảnh trong tay một chút, cứ như vậy cúi đầu lật tài liệu, cũng không để ý tới Thịnh Nhạc Dục.

Thịnh Nhạc Dục luôn luôn tự phụ lúc này trán đã nổi gân xanh, lửa giận trong lòng thiếu chút nữa lao ra, chỉ là suy nghĩ tình cảnh trước mắt của mình, không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ nhịn xuống.

Chờ Giám đốc Trần từ từ nhìn, rốt cuộc, lúc tính nhẫn nại của Thịnh Nhạc Dục sắp bị hao hết, Giám đốc Trần rốt cuộc xem xong rồi.

Giám đốc Trần ngẩng đầu nhìn Thịnh Nhạc Dục, chỉ phun ra hai chữ: "Đồ bỏ đi."

Vọt lên cao, mới vừa rồi bị đè nén thật lâu cơn tức lập tức dâng cao đứng lên: "Ông rốt cuộc có biết nhìn hay không? Trang sức do tôi thiết kế mà là đồ bỏ đi?"

Đối mặt với sự giận dữ của Thịnh Nhạc Dục, giám đốc Trần không nhanh không chậm châm chọc nói: "Cậu không phải là đồ bỏ đi thì là cái gì? Dù sao tôi vẫn không nhìn ra có gì tốt."

"Ông xem không được, đó là bởi vì ông không có ánh mắt tinh tường, xem không hiểu!" Thịnh Nhạc Dục thật nhanh giễu cợt, "Đừng tưởng rằng nhà ông mở công ty vàng bạc đá quý là thật sự hiểu biết về trang sức, còn là công ty nhỏ như vậy, khó trách vẫn không thể mở rộng được quy mô công ty. Đã không có mắt nhìn, làm sao có thể kiêu ngạo như vậy?"

Thịnh Nhạc Dục giễu cợt cũng không làm cho giám đốc Trần tức giận, ngược lại cười theo lời của anh ta nói: "Không sai, công ty của tôi rất nhỏ. Anh đã lợi hại như vậy, tới công ty nhỏ của tôi làm gì? Tập đoàn lớn Quốc Tế và nhiều công ty lớn khác, sao anh không đi tìm đi?"

Một câu hỏi khiến Thịnh Nhạc Dục á khẩu không trả lời được.

Không phải là anh ta không tìm, mà là không biết vì sao, từ sau khi xảy ra chuyện Phỉ Bạch, những công ty có hợp tác với công ty của anh ta đột nhiên chấm dứt hợp tác.

Sau đó lại đi tìm những công ty có thực lực khác, đều là không ngừng vấp phải trắc trở, không còn có người nào muốn anh ta thiết kế.

Không chỉ có như thế, những người đó còn phê bình thiết kế của anh ta từ đầu đến chân nói anh ta là một kẻ vô dụng, mỗi một lần đều khiến anh ta giận đến điên người.

Vì sao anh ta phải chịu sự sỉ nhục như vậy?

Thịnh Nhạc Dục anh là ai?

Cũng là một người tài giỏi, là nhà thiết kế trang sức có danh tiếng.

Những người kia không có ánh mắt tinh tường, tại sao lại sỉ nhục thiết kế của anh như vậy?

Trong cơn tức giận ầm ĩ với những công ty đó một trận, hợp tác dĩ nhiên là không được.

Đã không hợp tác được với tập đoàn lớn, anh ta còn có thể hợp tác với những công ty hạng vừa, ai biết sau khi tìm được, vẫn không có ai chịu dùng thiết kế của anh ta.

Làm cho anh ta lâm vào hoàn cảnh khó khăn trong thời gian ngắn.

Không có bạn bè hợp tác chung, tiền thuê nhà, tiền lương của nhân viên anh ta phải làm thế nào?

Xem như anh còn có một chút tiền để dành cũng không kiên trì được bao lâu.

Vì muốn thoát khỏi cảnh khó khăn, anh ta không thể không đi tìm những công ty nhỏ hợp tác, nếu là trước kia, anh ta là người có điạ vị cao làm sao có thể hạ mình đi hợp tác cùng với những công ty nhỏ như vậy?

Vốn chỉ muốn tìm một cái bàn đạp, nào nghĩ đến, cái công ty nhỏ này lại dám đối xử với anh ta như thế!

"Ông cho là tôi yêu thích công ty của ông sao?" Thịnh Nhạc Dục cực kỳ tức giận rống lên một câu, cầm tài liệu xoay người rời đi.

Nhìn Thịnh Nhạc Dục nặng nề xô ngã cửa phòng họp, giám đốc Trần lạnh lùng cười: "Tánh khí như vậy khó trách sẽ đắc tội nhiều người, cho là có chút bản lãnh mà có thể vô pháp vô thiên trong mắt không xem người khác ra gì?"

"Đắc tội với người khác, sau này ở nơi này không thể làm việc yên ổn được." Giám đốc Trần không có chút đồng tình nào với Thịnh Nhạc Dục.

Chớ nhìn thấy công ty của ông nhỏ, nhưng là do chính ông tay trắng dựng lên sự nghiệp dựa vào chính thực lực của mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom