• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ông xã xấu xa, anh đừng hư quá (2 Viewers)

  • Chương 94

"Cô ta là người như vậy, anh cũng đã nghĩ đến rồi." Chu Duệ Trạch tỉnh táo lại rất nhanh, cười nói, "Thật ra lúc anh bắt đầu nói với cô ta, chỉ là muốn xem cô ta lựa chọn như thế nào."

"Thiết kế, kế toán, tất cả đều thành thạo, nhưng cô ấy lại cố tình không làm. Quản lý doanh nghiệp, l.q.d cô ta có thể làm tốt sao? Đoán chừng chính là muốn đến chỗ đó để tìm kiếm một người đàn ông có tiền." Chu Duệ Trạch liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của Triệu Vân Văn, loại phụ nữ này, anh thấy nhiều rồi.

"Như vậy cũng tốt." Hà Quyên thoải mái cười cười.

"Cho nên, em không cần phải suy nghĩ nhiều." Chu Duệ Trạch sờ sờ đầu Hà Quyên, thời gian qua hai người rất tốt, rất tốt.

Thoáng một cái thời gian đã đến mùa thu, mùa thu hoạch cũng là mùa vắng lặng.

Có người thu hoạch được mùa thì vui sướng, cũng có người nhìn lá rụng đầy đất, mà cô quạnh vô tận.

Nói thí dụ như ở công ty đá quý, đang huyên náo xôn xao sự kiện hàng giả, khiến cho những người trong nghành đá quý vô cùng lo lắng, l.q.d không ngờ lại xuất hiện một phần tử bại hoại như vậy, toàn bộ các đối tác đều cắt hợp đồng với Thịnh Nhạc Dục.

Không có hợp tác, đương nhiên sẽ không có tiền thu vào.

Tiền thuê văn phòng không còn cách nào trả nổi, có thể xem như sự nghiệp của anh ta đã kết thúc, đành phải chạy khỏi thành phố này.

Trong nghành đá quý huyên náo như vậy nên ai ai cũng biết, chỉ có công việc của Hà Quyên không không liên quan gì đến nghành đá quý kia nên đương nhiên cũng không hay biết gì.

Cô chỉ biết Triệu Vân Văn cùng với một người đàn ông đi khỏi chỗ này, cũng không biết đi đâu.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả công việc cũng đã làm xong, Hà Quyên cảm thấy mình là một người thật hạnh phúc.

Thỉnh thoảng gọi điện thoại cho Phan Kỳ, nói về cuộc sống lẫn nhau.

"Được rồi, bây giờ Quyên Tử của chúng ta là cô gái hạnh phúc nhất rồi." Trong điện thoại Phan Kỳ trêu ghẹo, "Khi nào rảnh tôi muốn đến tìm cậu để ăn chực."

"Đến đi đến đi." Hà Quyên vui vẻ nói, "Đều tại cậu cả, đột nhiên lại làm ra loại công kích bất ngờ này, không chịu trở lại, muốn ở lại quê, cũng bỏ rơi tôi luôn rồi."

"Nói cái gì là bỏ rơi cậu chứ, không phải là cậu đã có Chu Duệ Trạch thương yêu rồi sao?" Phan Kỳ lại trêu ghẹo trong điện thoại, "Tôi làm sao dám trở về, cản trở thế giới hai người của các cậu, sẽ bị sét đánh nha."

"Đừng nói dễ nghe như vậy, cậu chính là không nỡ rời xa bạn trai của cậu thôi." Hà Quyên không nhịn được cười mắng, "Người cũng đã lớn như vậy rồi, lại còn chơi cái trò vừa thấy đã yêu."

"Ai. . . . . . Duyên phận đến, muốn ngăn cản cũng không được nha." Phan Kỳ cười ha hả nói, cô cũng không nghĩ tới, về nhà mừng năm mới thế nhưng lại gặp được một nữa của cô.

Thời gian dài như vậy cô vẫn luôn gọi điện thoại liên lạc với Hà Quyên, công việc cũng vội vã từ chức, cũng chưa từng suy nghĩ nhiều.

Cũng may tình cảm giữa hai người rất tốt cũng không ngại khoảng cách xa như vậy, vẫn liên lạc qua Internet, l.q.d sau khi kể chuyện cuộc sống của mỗi người cho nhau nghe, cũng vì nha mà cảm thấy vui mừng.

Sau khi hai người cười đùa náo loạn một phen, cũng cúp điện thoại.

Đúng lúc Chu Duệ Trạch vừa tắm xong đi ra ngoài, dùng khăn lông lau tóc của mình: "Phan Kỳ thế nào rồi?"

"Đang tình cảm nồng nhiệt với bạn trai của cô ấy." Hà Quyên cười kéo áo choàng tắm của Chu Duệ Trạch một cái, để anh ngồi bên mép giường, nhận lấy khăn lông trong tay anh giúp anh lau khô tóc.

Khi tóc vừa khô, đưa tay ra đấm bóp cho anh.

"Cô ấy cũng đã tìm được hạnh phúc rồi, nghe cô ấy nói, người bạn trai kia đối xử với cô ấy rất tốt. Ở quê, chăm sóc cha mẹ, lại có bạn trai, thật vô cùng tốt." Hà Quyên cười nói.

Tuy không thể gặp Phan Kỳ, thế nhưng cô ấy hạnh phúc, trong lòng Hà Quyên so với ai nấy cũng vui mừng không kém.

Nhìn trong mắt Hà Quyên đầy nét cười, Chu Duệ Trạch cũng cười, nhẹ nhàng vươn cánh tay, ôm thật chặc eo của cô, gương mặt áp vào da thịt ấm áp của Hà Quyên, thoải mái than nhẹ một tiếng.

Hạnh phúc như vậy, thật tốt.

Gần đây công việc trong công ty rất nhiều, Hà Quyên thấy Chu Duệ Trạch bận rộn, đi xuống lầu mua cơm trưa giúp anh.

Hà Quyên mới xuống lầu không lâu, điện thoại của Chu Duệ Trạch liền vang lên, anh cũng không ngẩng đầu trực tiếp tiện tay nhận điện thoại: "A lô."

"Ba cậu bị bệnh, cậu cũng nên trở về xem một chút hay không?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói có chút xa lạ, khiến động tác trên tay Chu Duệ Trạch dừng lại.

"Sắp chết rồi sao? Nếu chi phí mai táng không đủ, tôi có thể gởi chi phiếu của công ty qua đó." Giọng nói Chu Duệ Trạch lạnh nhạt như khối băng, một chút độ ấm cũng không có.

"Khốn kiếp, cậu cứ mong đợi tôi chết như vậy sao?" Đột nhiên điện thoại bị người ở bên cạnh đoạt lấy, rống to về phía điện thoại.

Chu Duệ Trạch lạnh lùng cười: "Thì ra là còn chưa chết, không chết gọi cho tôi làm gì?"

Nói xong định cúp điện thoại, bên kia lại bắt đầu quát tháo: "Đừng cho là bây giờ tôi không quản được cậu!"

Chu Duệ Trạch chỉ hừ lạnh một tiếng, không chút do dự cúp điện thoại.Đầu điện thoại bên kia là một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi đang nhìn chằm chằm điện thoại đã bị cắt đứt trong tay, l.q.d tức giận ném ra ngoài, pằng một cái đụng vào vách tường, vỡ thành nhiều mảnh.

"Ông đừng tức giận, chú ý sức khỏe." Đổng Nhu Bình vội vàng an ủi chồng mình.

"Cái tên chết tiệc này, càng ngày càng hư hỏng, dám nói chuyện với cha của nó như vậy." Chu Kỳ Côn tức giận đùng đùng nhìn chằm chằm "Thi thể" của cái điện thoại thở một hơi.

"Tính tình của nó ông còn không biết sao? Từ từ khuyên là được rồi, ông tức giận con trai ruột thịt của mình làm cái gì?" Đổng Nhu Bình khuyên Chu Kỳ Côn, “Tôi vừa mới dỗ nó trở về, l.q.d bây giờ ông lại mắng nó như vậy, chắc nó sẽ không trở về rồi.”

"Trở về hay không trở về có ích lợi gì sao?" Chu Kỳ Côn tức giận mắng, "Cho dù nó chết ở bên ngoài, cũng không có chút quan hệ nào với tôi."

"Nó đã kết hôn." Đổng Nhu Bình thở dài nhẹ một hơi, nói ra thì gần đây bà mới biết chuyện.

"Cái gì?" Chu Kỳ Côn kinh ngạc nhìn chằm chằm vợ mình, như không thể tin được chuyện này, "Nó, kết hôn?"

"Người đó là ai?" Chu Kỳ Côn lập tức hỏi tới.

"Chuyện này tôi cũng không rõ ràng lắm, là do Tiểu Manh nói cho tôi biết." Đổng Nhu Bình khẽ than, "Nghe nói là một cô gái làm nghề mát xa, điều kiện gia đình không được tốt, l.q.d lúc còn nhỏ cha mẹ đã chết, được dượng nuôi lớn. Khi trưởng thành, cũng cắt đứt liên lạc với người dượng đó, quanh năm suốt tháng cũng không trở về thăm một lần."

Càng nghe Đổng Nhu Bình nói, sắc mặt Chu Kỳ Côn càng không nhịn được: "Đây là cái loại con gái gì vậy? Làm nghề xoa bóp? Lại còn bất hiếu như vậy, người đã nuôi nó lớn cũng không chăm sóc. Cô ta muốn kết hôn sao? Nói rõ chính là tham tiền của thằng ngốc kia."

"Đúng vậy, cho nên tôi mới nghĩ cách gọi nó trở về. Nào ngờ ông lại mắng nó một câu như vậy, ngay cả một cơ hội để tôi khuyên nó trở về cũng không có." Đổng Nhu Bình trợn mắt oán trách nhìn Chu Kỳ Côn một cái.

Chu Kỳ Côn chau mày suy nghĩ một chút: "Tôi có cách."

Nói xong, đứng dậy đi vào thư phòng.

"Ông có biện pháp gì?" Đổng Nhu Bình lập tức hỏi tới, không biết Chu Kỳ Côn hoàn toàn cũng không muốn nhiều lời với bà, chỉ nói lại một câu, "Bà không cần xía vào." Sau đó bước nhanh vào thư phòng.

Hà Quyên mua cơm trưa trở lại, thấy sắc mặt Chu Duệ Trạch có chút khó coi, đưa tay sờ sờ trán anh: "Làm sao sắc mặt lại khó coi như vậy, không thoải mái sao?"

"Công việc có một chút phiền toái." Chu Duệ Trạch vuốt vuốt cái trán, "Một chút nữa lúc xế chiều, anh đến nói chuyện một chút với quản lý."

Người được nhắc trong miệng của Chu Duệ Trạch chính là Nhiếp Nghiêu, mấy tháng làm việc chung như vậy, Nhiếp Nghiêu đã coi bọn họ là đồng nghiệp bình thường, Hà Quyên cũng liền buông lỏng cảnh giác.

"Được, vậy ăn cơm trước đi." Hà Quyên để thức ăn lên bàn, hai người vừa ăn vừa qua loa nói chuyện phiếm.

Nhìn thấy Chu Duệ Trạch rất để tâm đến chuyện công việc, Hà Quyên cũng không nói gì nhiều, nhanh chóng ăn cơm xong, đi dọn dẹp: "Anh đi đi."

Không giải quyết công việc xong, Chu Duệ Trạch sẽ luôn luôn phiền não, cô không muốn trong lòng anh phiền não mà vẫn ở chỗ này cùng cô.

"Được, em trước tiên nên nghỉ ngơi một chút, vẫn đang là giờ nghỉ trưa." Chu Duệ Trạch gật đầu nói, cầm một sấp tài liệu lên đi tìm Nhiếp Nghiêu.

Nhiếp Nghiêu đang ăn cơm trưa, mắt nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính đang xem cái gì đó, nghe được tiếng cửa phòng mở ra liền ngẩng đầu lên, ngậm pizza kêu Chu Duệ Trạch: "Cậu tới thật đúng lúc, gần đây. . . . . ."

"Hai người bọn họ lại tới làm phiền tôi." Chu Duệ Trạch hoàn toàn không muồn nghe Nhiếp Nghiêu nói cái gì, trước tiên nói ra vấn đề của anh.

"Người nào?" Nhiếp Nghiêu bị công việc làm cho đầu óc choáng váng, nhất thời đầu óc chưa kịp phản ứng, thấy bộ dáng Chu Duệ Trạch không nhịn được, lúc này mới nghĩ ra anh đang nói tới ai.

"Bọn họ muốn thế nào lại gọi điện thoại cho cậu?" Nhiếp Nghiêu đương nhiên biết quan hệ của Chu Duệ Trạch với cha mẹ anh như thế nào.

Hầu như nước sông không phạm nước giếng, ai cũng không để ý đến ai.

Nếu nói trước kia anh còn không hiểu vì sao thái độ của Chu Duệ Trạch đối đãi với cha mẹ cậu ta lại lạnh lùng như vậy, sau này từ từ hiểu rõ, mới phát hiện, thật sự cũng không thể trách cậu ta được.

Nếu không phải tại cha mẹ cậu ta, tính tình của Chu Duệ Trạch cũng sẽ không trở nên như vậy.

"Bọn họ gọi điện thoại cho cậu vẫn là suy nghĩ muốn gọi cậu trở về sao?" Nhiếp Nghiêu đã đoán thì cũng đoán được nội dung cuộc điện thoại.

Nhiều năm như vậy, hai người kia gọi điện thoại cho Chu Duệ Trạch cũng không có chuyện gì khác, ngoài việc muốn dụ dỗ Chu Duệ Trạch trở về.

"Ừ." Chu Duệ Trạch gật đầu một cái, ngoắc ngoắc ngón tay với Nhiếp Nghiêu, "Toàn bộ công việc buổi chiều tôi đã xử lý xong, cùng đấu một trận với tôi."

Nhiếp Nghiêu ném pizza đã ăn được một nửa qua một bên, cười cười đứng dậy: "Trận đấu này rất có lời nha."

Trực tiếp đi đến phòng bên cạnh.

Tầng lầu này vốn là khu vực riêng của Chu Duệ Trạch, người không phận sự cũng không được đến.

Cũng bố trí một phòng làm việc ở đây cho Nhiếp Nghiêu, coi như là bây giờ Hà Quyên đã tới đây làm việc, nhưng có rất nhiều căn phòng đều bị khóa.

Lý do để giải thích cho Hà Quyên cũng là đây là khu vực riêng của tổng giám đốc.

Hà quyên là một người hiểu chuyện, những chuyện cô ấy không cần biết, cô ấy cũng sẽ tuyệt đối không tò mò, vẫn luôn ở trong phòng làm việc của Chu Duệ Trạch làm việc.

Cho nên, cô hoàn toàn không biết trong tầng lầu này còn có một phòng hiệu quả cách âm rất tốt chính là phòng tập thể thao.

Sau khi Chu Duệ Trạch đi vào, tới phòng thay quần áo, khi ra ngoài, Nhiếp Nghiêu đã chuẩn bị xong, hai người nhanh chóng triển khai võ thuật, liền trở thành một trận đấu.

Động tác lưu loát, ánh mắt tóe lửa, cho dù máy vi tính có kỹ năng đặc biệt mấy cũng không thể tạo ra được cảm giác như thế.

Nơi này đã không còn giống như hai người đang đánh nhau nữa, mà hoàn toàn trở thành mãnh thú đang chém giết lẫn nhau.

Cái loại tàn nhẫn đó, cái loại ra tay mạnh bạo đó, làm cho người xem phải kinh hồn bạt vía.

Hai người đã hoàn toàn cởi bỏ vẻ ôn hòa cùng khôn khéo như ngày thường, hóa thân thành ác ma khát máu, ra tay không chút nể nang gì.

Nếu là người có chút hiểu biết về kỹ xảo đánh võ, khi nhìn thấy nhất định sẽ bị sợ đến sắc mặt trắng bệch, l.q.d hai người kia làm sao gọi là so tài, hoàn toàn chính là đang đánh nhau đến chết thì có.

Tất cả động tác kia, nếu không né tránh được, tuyệt đối có thể bị lấy mạng.

Đã lâu rồi, Nhiếp Nghiêu và Chu Duệ Trạch chưa đánh nhau như vậy, tuy nói ngày thường cũng có tập luyện như cũ, nhưng cảm giác vui vẻ kích thích như vậy đã rất lâu rồi chưa trải nghiệm qua.

Hai người đánh khoảng hơn một giờ, mới dừng tay lại, thở hổn hển nhìn chằm chằm đối phương, ai cũng không nói gì, ánh mắt nhìn nhau giống như muốn xé nát đối phương.

Đột nhiên, hai người cùng nở nụ cười.

Chu Duệ Trạch dựa người ra sau, ngồi trên mặt đất, Nhiếp Nghiêu lại há hốc nằm xuống, vuốt bụng của mình, bất đắc dĩ cười mắng: "Thật là một chút thể diện cũng không để lại cho tôi."

Hiện tại cảm thấy bụng vẫn đang còn cảm giác đau đớn âm ỷ, may mà nhờ lúc mới vừa rồi anh phản ứng nhanh, nếu không, l.q.d chớp mắt một cái liền có thể đưa anh vào phòng săn sóc đặc biệt rồi.

"Cậu cũng đâu có nể nang gì." Chu Duệ Trạch hừ lạnh một tiếng, ý tứ chính là nói cậu ta, bây giờ toàn thân anh cũng toàn là vết thương.

"Tôi nói này, gần đây bản lĩnh của cậu bị thục lùi rồi hả?” Nhiếp Nghiêu cười ha hả nói, "Thế nào? Cuộc sống sau khi cưới quá hạnh phúc, nên thư giãn?"

Chu Duệ Trạch khẽ mỉm cười, trong mắt tràn đầy hạnh phúc: "Đương nhiên là muốn tốn thêm một ít thời gian chơi với vợ tôi."

Sau khi đánh một trận, tâm tình Chu Duệ Trạch cực tốt, nhất là khi nghĩ tới Hà Quyên, càng thêm nhẹ nhõm.

Cuộc điện thoại làm cho anh phiền não sớm đã bị quăng lên chín tầng mây, cả người mới dễ chịu.

"Tôi đi tắm." Chu Duệ Trạch không thích cảm giác toàn thân mình đầy mồ hôi, có thể do năm đó phải chịu một trận lỡ loét nghiêm trọng, nên đã tạo cho anh thói quen thích sạch sẽ.

Nhìn Chu Duệ Trạch đi phòng tắm, đôi con ngươi của Nhiếp Nghiêu tối lại, rốt cuộc cha mẹ của Chu Duệ Trạch muốn làm cái gì?

Chẳng lẽ còn muốn kéo cậu ta về nhà sao?

Mặc dù Chu Duệ Trạch từng nói chuyện của nhà đó cậu sẽ không thèm để ý, nhưng mà, dù sao cũng là cha mẹ của mình, có thể nói mặc kệ thì sẽ mặc kệ sao?

Nhìn Chu Duệ Trạch lạnh lùng như vậy, lại làm việc tàn nhẫn, nhưng thật ra, cậu ta là một người rất trọng tình cảm.

Nếu không phải như lời nói, bọn họ làm sao có thể làm bạn tốt nhiều năm như vậy, Chu Duệ Trạch như thế nào lại đợi Hà Quyên nhiều năm như vậy?

Hi vọng không có việc gì, phải cho người điều tra xem chỗ bọn họ có chuyện gì không, tránh cho Chu Duệ Trạch rướt lấy phiền toái mới được.

Suy nghĩ trong chốc lát, Chu Duệ Trạch đã thay quần áo xong ra ngoài, nhìn Nhiếp Nghiêu cười cười ra khỏi cửa, trở lại phòng làm việc của cậu ấy.

Sau khi Nhiếp Nghiêu tắm xong, gọi điện thoại bảo mọi người đi ra ngoài, vừa cúp điện thoại, l.q.d đi vào phòng làm việc. Mới vừa ngồi lên ghế, điện thoại nội tuyến vang lên, là điện thoại từ thư ký của anh: "Chuyện gì?"

"Nhiếp tổng, đồ ăn mà anh đặt bên ngoài đã được đưa đến." Thư ký thận trọng hỏi, "Em đã đưa đến ngoài thang máy."

"Ừ, tốt." Nhiếp Nghiêu hơi sững sờ, ngay sau đó liền hiểu đồ ăn đặt mua bên ngoài là chuyện gì.Đi thang máy xuống, cửa thang máy mở ra, nhận lấy đồ ăn thư ký đưa tới.

Vào phòng làm việc, mở đồ ăn ra, đều là mấy món anh thích ăn, nghĩ cũng biết là lúc đi khỏi Chu Duệ Trạch đặt cho anh.

Một bên là pizza đã lạnh, một bên là thức ăn nóng hổi mới mua về, hoàn toàn không cần lựa chọn cũng biết nên ăn cái gì rồi.

Nhiếp Nghiêu là người sẽ không bạc đãi bản thân mình, há miệng thật to ăn cơm, nhanh chống lấp đầy dạ dày trống không.

Đừng nói cái gì mà trước khi ăn cơm hay sau khi ăn xong không nên vận động kịch liệt với anh, đối với bọn anh mà nói, đã sớm quen cuộc sống như thế.

Lúc trước khi bôn ba chạy trốn cũng tranh thủ thời gian ăn vài miếng qua loa, vì bảo vệ tánh mạng, ai còn quan tâm sau khi vận động không thể ăn này nọ?

Có thể tranh thủ thời gian ăn được vài miếng cũng đã rất tốt rồi, chẳng lẽ còn muốn hy vọng vào kẻ thù dừng lại, để cho bọn họ ăn no nê trước, nghỉ ngơi tiêu hóa đủ rồi sau đó mới đuổi giết bọn họ sao?

Thấy sau khi Chu Duệ Trạch trở về, vẻ mặt rất tốt, Hà Quyên khẽ mỉm cười, biết anh đã giải quyết được phiền não, sau đó mới ngồi trước máy vi tính vùi đầu tiếp tục công việc.

Theo thói quen mỗi ngày, mở hộp thư điện tử ra, bên trong có mấy phong thư không có tiêu đề, liền dọn vào thư rác, còn dư lại một phong thư, tựa đề làm cho chân mày cô hơi nhíu lại.

Tựa đề chỉ có ba chữ “Chu Duệ Trạch.”

Đây là cái gì?

Hà Quyên mở thư điện tử ra, nhanh chóng xem, nội dung bên trong làm cho trái tim Hà Quyên đột nhiên co rút lại, l.q.d giống như toàn bộ dòng máu đều bị đè ép đi ra ngoài, làm toàn thân cô cảm thấy vô lực cứng ngắc.

Hà Quyên bình tĩnh xem, đã không chú ý đến chuyện bên ngoài, tất cả hình ảnh bên trong đều ùa vào đầu óc của cô, làm cho cô hoàn toàn không có cách nào tiêu hóa.

Tại sao có thể như vậy?

Hà Quyên không dám ngẩng đầu, không dám nhìn Chu Duệ Trạch cách đây không xa, cô sợ sắc mặt của mình không bình thường, sẽ làm cho anh cảm nhận được cái gì đó.

Nhưng mà, những điều trong bưu kiện viết đều là thật sao?

Cô có nên đi gặp người kia hay không?

Vừa lúc đó, điện thoại của Hà Quyên vang lên âm thanh nhắc nhở có tin nhắn, Hà Quyên mở ra vừa xem, phía trên chỉ có đơn giản mấy chữ: "Bây giờ ra gặp tôi." Bên dưới là địa điểm, cũng không xa chỗ này lắm.

Hà Quyên cũng không trả lời, vẫn ngồi trước máy vi tính làm việc bận rộn như cũ, qua gần ba mươi phút, mới đứng dậy.

Chu Duệ Trạch cũng không để ý, cho là cô muốn đi vệ sinh, vẫn vùi đầu vào trong công việc.

Hà Quyên ra khỏi công ty, lửng thững đi ra ngoài, thời gian đang là buổi chiều, người đi trên đường cũng không nhiều lắm, tất cả mọi người đều đang làm việc.

Bây giờ trong lòng cô có chút rối loạn, rất loạn, rất loạn. . . . . .

Cái phong thư này, giống như mở ra một cánh cửa, một cánh cửa mà cho tới bây giờ cô cũng chưa từng tiếp xúc qua, là thế giới mà cô chưa từng đặt chân đến.

Điện thoại di động trong túi lại vang lên, Hà Quyên mở ra xem, bên trong vẫn là một tin nhắn được gởi từ một dãy số xa lạ: "Như thế nào còn chưa đến? Chẳng lẽ cô không muốn biết được sự thật sao?"

Hà Quyên cầm điện thoại di động nhìn tin nhắn kia một hồi lâu, cuối cùng từ từ viết ra từng chữ từng chữ: "Tôi sẽ không đến."

Nói xong, tắt điện thoại.

Cô muốn đến một nơi yên tĩnh.

Hướng mà Hà Quyên đi hoàn toàn ngược lại với địa điểm của người kia gởi, cô không muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với người núp trong chỗ tối kia.

Bên trong phòng làm việc, Chu Duệ Trạch ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã mười phút rồi, thế nào Quyên Tử còn chưa trở lại?

Lại đợi thêm một lát, hơn 20 phút, như thế nào Chu Duệ Trạch cũng đợi không nổi nữa, vụt một cái đi ra ngoài, chạy thẳng tới phòng vệ sinh.

Cũng không gõ cửa một cái, trực tiếp đi vào, bên trong không có bất kỳ ai.

Chu Duệ Trạch nhướng mày, xoay người đi vào phòng làm việc của Nhiếp Nghiêu: "Có thấy Quyên Tử không?"

"Không có, làm sao vậy?" Nhiếp Nghiêu vừa thấy sắc mặt của Chu Duệ Trạch cũng biết có chuyện gì không đúng.

"Cô ấy đến phòng vệ sinh, hơn hai mươi phút rồi, vẫn chưa trở lại, trong phòng vệ sinh cũng không có ai." Chu Duệ Trạch nhanh chóng nói xong, cũng lập tức bấm số điện thoại của Hà Quyên, giọng nói lạnh lẽo nhắc nhở anh tắt máy, "Điện thoại không liên lạc được."

"Tôi cùng đi tìm với cậu." Nhiếp Nghiêu đẩy Chu Duệ Trạch, "Mau cầm lấy áo khoác."

Chu Duệ Trạch cầm áo khoác lên, vừa muốn thúc giục Nhiếp Nghiêu nhanh lên, lại bị Nhiếp Nghiêu gọi lại: "Cậu có xem qua cái này chưa?"

Chu Duệ Trạch kỳ quái đi đến bên cạnh Nhiếp Nghiêu, nhìn cậu ta bấm mấy cái vào máy vi tính của Hà Quyên, nhìn thấy phong thư làm cho anh khiếp sợ, trong nháy mắt gương mặt liền mất hết huyết sắc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom