Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bút kí yêu em-15
[Phần 2] Bút Kí Yêu Em - Chương 14_Nụ cười đã quay trở lại
"Tranh Tranh , đến đây , tôi chụp cho em vài bức ảnh"_Tôn Tử Hạo từ xa gọi cô
Mộ Đồng Tranh ngồi trên thảo nguyên rộng lớn , hưởng thụ từng làn gió mát , cùng những chú cừu đang ăn ngon lành
Dường như lời nói của Tôn Tử Hạo cô không nghe thấy thì phải Mặc kệ , Tôn Tử Hạo nhẹ nhàng đi lại gần cô hơn , dùng mấy ảnh chụp những bức ảnh tự nhiên nhất của cô
Như phát hiện có người chụp lén , cô liền quay lại , vô tình để anh chụp được hình ảnh cô cùng gương đẹp như tiên nữ , giữa đồng cỏ xanh ngát, một cô gái đẹp như hoa đã tăng thêm sức sinh động của nơi đây
Mộ Đồng Tranh đứng dậy , gầm gừ:"Anh chụp được gì rồi ?"
Tôn Tử Hạo cười cười:"Em yên tâm , tôi chụp thì tất nhiên sẽ đẹp rồi , muốn xem thử không?"
Mộ Đồng Tranh liếc mắt gian xảo , chiếc máy ảnh vừa đưa đến tay , cô liền nhanh nhẹn chọp lấy , bấm nút chụp anh , bức ảnh vô cùng tức cười Gương mặt anh , nhăn nhăn nhó nhó
"Ha ha ha ha ha"_Mộ Đồng Tranh bậc cười hí hửng
Tôn Tử Hạo ngây người, thật sự ấy , đã quay trở lại rồi Thật đẹp
Mộ Đồng Tranh nhìn anh, quơ tay trước mặt:"Nè , anh bị làm sao vậy hả?"
"Ừm , hả? Em cười đẹp thật"
Mộ Đồng Tranh e ngại không dám nhìn, cũng lạ thật , mỗi khi anh nói gì cô đều có cảm giác hơi vui , và cũng hơi ngại ngùng
Cô lắp lờ bỏ đi , Tôn Tử Hạo nhìn theo , mỉm cười ngọt ngào Rồi cũng lò tò đi theo
Về đến nhà , cô mệt mỏi ngồi xuống , anh cũng thuận vậy mà ngồi theo, chợt anh nắm lấy bàn tay bị thương của cô , lo lắng :"Em còn đau không?"
Mộ Đồng Tranh nhìn anh:"Không còn nữa"
"Để tôi thay băng cho em , để lâu không tốt"
Cô gật đầu , anh đứng dậy lấy hộp thuốc , rồi nhẹ nhàng tháo từng băng vải của cô , vết thương từ từ hiện ra
Cũng khá nặng đấy chứ!
Anh rửa vết thương cho cô , từng hành động nhẹ nhàng , ôn nhu của anh cứ vậy mà lọt vào đôi mắt của cô Người đàn ông này , tại sao lại đối tốt với cô như vậy? Tại sao lại lo lắng cho cô? Tại sao lại làm cô có cảm giác kì lạ?
"Xong rồi đó , ngày mai tôi lại tiếp tục"
"Ừm , cảm ơn anh"
Nói rồi , cô bỏ vào phòng, đắp chăn thật kín để che đậy đi sự ngại ngùng của mình
Tôn Tử Hạo ngồi ngã ra sau , lấy điện thoại ra, gọi :"Alo , A Lập , cho người âm thầm đi bắt Trang Liễu Mị , chờ tôi về sử lí "
A Lập tuân mệnh nói:"Vâng , thưa bang chủ"
Tôn Tử Hạo cất điện thoại đi Nhếch môi Dám làm hại đến người còn gái tôi yêu , chắc chắn cô sống không yên đâu
-------------
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
"Tranh Tranh , đến đây , tôi chụp cho em vài bức ảnh"_Tôn Tử Hạo từ xa gọi cô
Mộ Đồng Tranh ngồi trên thảo nguyên rộng lớn , hưởng thụ từng làn gió mát , cùng những chú cừu đang ăn ngon lành
Dường như lời nói của Tôn Tử Hạo cô không nghe thấy thì phải Mặc kệ , Tôn Tử Hạo nhẹ nhàng đi lại gần cô hơn , dùng mấy ảnh chụp những bức ảnh tự nhiên nhất của cô
Như phát hiện có người chụp lén , cô liền quay lại , vô tình để anh chụp được hình ảnh cô cùng gương đẹp như tiên nữ , giữa đồng cỏ xanh ngát, một cô gái đẹp như hoa đã tăng thêm sức sinh động của nơi đây
Mộ Đồng Tranh đứng dậy , gầm gừ:"Anh chụp được gì rồi ?"
Tôn Tử Hạo cười cười:"Em yên tâm , tôi chụp thì tất nhiên sẽ đẹp rồi , muốn xem thử không?"
Mộ Đồng Tranh liếc mắt gian xảo , chiếc máy ảnh vừa đưa đến tay , cô liền nhanh nhẹn chọp lấy , bấm nút chụp anh , bức ảnh vô cùng tức cười Gương mặt anh , nhăn nhăn nhó nhó
"Ha ha ha ha ha"_Mộ Đồng Tranh bậc cười hí hửng
Tôn Tử Hạo ngây người, thật sự ấy , đã quay trở lại rồi Thật đẹp
Mộ Đồng Tranh nhìn anh, quơ tay trước mặt:"Nè , anh bị làm sao vậy hả?"
"Ừm , hả? Em cười đẹp thật"
Mộ Đồng Tranh e ngại không dám nhìn, cũng lạ thật , mỗi khi anh nói gì cô đều có cảm giác hơi vui , và cũng hơi ngại ngùng
Cô lắp lờ bỏ đi , Tôn Tử Hạo nhìn theo , mỉm cười ngọt ngào Rồi cũng lò tò đi theo
Về đến nhà , cô mệt mỏi ngồi xuống , anh cũng thuận vậy mà ngồi theo, chợt anh nắm lấy bàn tay bị thương của cô , lo lắng :"Em còn đau không?"
Mộ Đồng Tranh nhìn anh:"Không còn nữa"
"Để tôi thay băng cho em , để lâu không tốt"
Cô gật đầu , anh đứng dậy lấy hộp thuốc , rồi nhẹ nhàng tháo từng băng vải của cô , vết thương từ từ hiện ra
Cũng khá nặng đấy chứ!
Anh rửa vết thương cho cô , từng hành động nhẹ nhàng , ôn nhu của anh cứ vậy mà lọt vào đôi mắt của cô Người đàn ông này , tại sao lại đối tốt với cô như vậy? Tại sao lại lo lắng cho cô? Tại sao lại làm cô có cảm giác kì lạ?
"Xong rồi đó , ngày mai tôi lại tiếp tục"
"Ừm , cảm ơn anh"
Nói rồi , cô bỏ vào phòng, đắp chăn thật kín để che đậy đi sự ngại ngùng của mình
Tôn Tử Hạo ngồi ngã ra sau , lấy điện thoại ra, gọi :"Alo , A Lập , cho người âm thầm đi bắt Trang Liễu Mị , chờ tôi về sử lí "
A Lập tuân mệnh nói:"Vâng , thưa bang chủ"
Tôn Tử Hạo cất điện thoại đi Nhếch môi Dám làm hại đến người còn gái tôi yêu , chắc chắn cô sống không yên đâu
-------------
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook