Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bút kí yêu em-18
[Phần 2] Bút Kí Yêu Em - Chương 17_Từ chối
Tôn Tử Hạo lái xe một mạch đến thảo nguyên,nơi mà cô bây giờ đang tập vẽ
Tay cô cũng đã lành hẳn nên vẽ vài bức tranh đơn sơ chắc cũng được
Đỗ xe trên thảo nguyên, ánh mắt lạnh lẽo lúc nãy đã thay bằng đôi mắt ôn nhu dịu dàng , nhìn vào bóng lưng thẳng tấp của cô
Mái tóc dài được búi gọn lên , cùng bộ đầm đơn giản đáng yêu Bàn tay nhẹ nhàng vẽ
Anh đi nhẹ nhàng từ phía sau , bất chợt ôm lấy cô , vụi đầu vào vai cô , nói:"Đồng Tranh , nếu bây giờ anh nói anh yêu em , em có nguyện làm bạn gái của anh không?"
Thoạt đầu, cô có chút kinh ngạc khi anh ôm lấy mình , lại nghe anh nói vậy , cô im lặng hồi lâu , chậm rãi đáp :"Xin lỗi , hiện tại tôi muốn thực hiện ước mơ của mình , còn việc tình cảm thì tạm gác qua đi"
Tôn Tử Hạo cười chua xót :"Anh hỏi em , em có yêu anh không?"
Mộ Đông Tranh ậm ừ , khó xử:"Cái đó thì tôi không rõ , tình cảm của anh dành cho tôi xin hãy giữ lấy , tôi không muốn làm tổn thương nó"
Tôn Tử Hạo buông tay mình ra , đứng dậy, đút tay vào túi quần , ánh mắt nhìn xa xăm :"Dù cho bao lâu , anh cũng đợi em , đợi em yêu anh , đợi em bên cạnh anh, nếu em không có một chút tình cảm với anh , anh cũng sẽ khiến em phải yêu anh "
Mộ Đồng Tranh im lặng , nhân cơ hội , vẽ dáng vẻ này của anh Cô vẽ rất nhanh , cho cô 5' cô đã vẽ xong , dáng người anh nằm gọn trong bức tranh , tăng thêm vẻ đẹp tuyệt hảo của nó
Nhanh chóng gói gọn bức tranh lại , kéo tay anh đi :"Mình về thành phố đi "
Tôn Tử Hạo ngạc nhiên , cô chủ động nắm tay anh , cộng thêm thanh âm dịu dàng này , thật dễ nghe , anh mỉm cười nắm chặt tay cô:"Ừ , về thôi"
Mộ Đồng Tranh cô có lẽ có chút tình cảm với anh, nhưng hiện tại cô chỉ muốn làm bạn với anh Cô sợ , sợ khi mình đặt niềm tin tuyệt đối vào ai , thì càng mang lại thất vọng
Trên xe , cô ngồi im lặng nhìn ra phía ngoài , anh vừa chăm chú lái xe ,lâu lâu lại nhìn sang cô
Mộ Đồng Tranh chợt nhớ ra điều gì ,nói:"Tôn Tử Hạo , có chuyện này tôi muốn hỏi anh"
"Em hỏi đi"
"Anh và anh hai tôi là bạn sao?"
"Bạn thân thì đúng hơn nhỉ? Lúc đó tôi bị người ám hại , cậu ta đã cứu tôi, từ đó hai người chúng tôi kết nghĩa thành anh em "
"Àgiống như chuyện tình lãng mạn ,ha ha ha"
Tôn Tử Hạo buồn cười, gì mà chuyện tình lãng mạn , cô gái nhỏ này có ý nghĩ thật phong phú mà
Tôn Tử Hạo đưa cô đến tận nhà , lại vô tình gặp Mộ Kính Hiên
Anh mời Tôn Tử Hạo cùng vào nhà chơi
Mộ Tư Phàm ngồi ôm vợ yêu vào lòng , lại nhìn thấy con gái , hai mắt sáng như trăng , nói:"Ôi! Con gái yêu của ta , con đi mới mấy ngày mà ta đã nhớ con rồi"
Mộ Đồng Tranh nhìn ba mình , bĩu lộ:"Con thấy ba cũng đã có mẹ bên cạnh , nào có nhớ gì đến con "
Mục Lạc Anh cười ha hả với hai cha con nhà này, nhìn phía sau , thắc mắc:"Là Tử Hạo phải không?"
Tôn Tử Hạo lễ phép nói:"Vâng ạ , chào bác trai bác gái"
Mộ Tư Phàm nhìn , cậu bé này nhìn giống ba nó vậy , có chút nghiêm túc, nếu xét về tài lĩnh chắc ngang ngửa với Kính Hiên Xét về nhan sắc cũng không thua kém con trai
Mộ Tư Phàm chặc lưỡi:"Quả là cực phẩm "
Bốn người nhìn Mộ Tư Phàm , một dấu chấm hỏi to đùng
Mục Lạc Anh quay sang chồng ,nói:"Anh đang nói cái gì vậy?"
Mộ Tư Phàm cười ngốc , chỉ tay về phía Tôn Tử Hạo:"Là cậu ta đó , cực phẩm "
Tôn Tử Hạo lạ kì:"Con sao?Bác trai quá khen rồi"
"Ha ha ha , ta thích cậu rồi , Tranh Tranh , nhất định con phải tìm một chàng rễ như này"
Mộ Đồng Tranh liếc nhẹ ba mình:" Muốn tìm thì ba tự tìm , con còn tuổi ăn học , không muốn lấy chồng"
Tôn Tử Hạo không em ngại nói:"Dù gì sau này em cũng làm vợ anh , cần gì phản bác nhanh như vậy"
Mộ Đồng Tranh nhéo vào hông anh , nghiến răng nói:"Anh im miệng cho tôi , nói một lời nào nữa tôi liền đá anh khỏi đây"
Tôn Tử Hạo đầu hàng:"Được , nghe lời em, "
"Cũng đến giờ ăn trưa rồi,mấy đứa vào ăn cùng đi"
---------
Lát sau , anh cùng Mộ Kính Hiên ra vườn
Hai người đàn ông có nhan sắc đẹp hoàn mĩ, hai người với nhiều cô gái ước mơ đến
Sắc lạnh , thông minh , tài sắc họ đều có đủ , chỉ là đường tình duyên còn lận đận quá thôi
Mộ Kính Hiên nhép miếng trà , nói:"Cậu và em gái tôi đi đâu?"
Tôn Tử Hạo :"Đến thảo nguyên ở ngoại ô"
"Vui không?"
"Vui? Cậu biết mình đã yêu thầm em gái cậu lâu như vậy , được cơ hội lần này cùng cô ấy bên nhau, quả thật mình rất muốn thời gian ngừng lại , để mình được yêu cô ấy nhiều hơn"
Mộ Kính Hiên không ngờ người bạn này lại yêu em gái mình như vậy Có lẽ đây là ông trời thương nó nên mới ban cho nó một người đàn ông tốt như vậy
Mộ Kính Hiên hỏi:"Lúc nãy , nhìn biểu hiện cùng hàng động của nó , tôi thấy nó hình như đã thay đổi , không còn khép kín, lạnh lùng nữa"
"Ừm , đó là nhờ công lao của tôi đó nha"
"Hảo hảo , mời cậu một chầu , thấy sao?"
"Ok , cậu nói đấy nhé?"
"Mộ Kính Hiên mình chưa bao giờ thất hứa cả"
Tôn Tử Hạo vô tư nói:"Kính Hiên , có phải tiểu Tranh rất thích trang sức?"
Mộ Kính Hiên ngã người ra ghế , cười:"Đó là sở thích từ lúc nhỏ của nó rồi , tôi nhớ lần sinh nhật đầu tiên của nó tôi đã tặng nó một sợi dây chuyền , nó lúc đó vì vậy đã cất tiếng nói đầu tiên"
Tôn Tử Hạo ngạc nhiên:"Thì ra vì một sợi dây chuyền mà cô ấy mới nói chuyện "
"Mà cậu hỏi để làm gì?"
Tôn Tử Hạo thẳng thừng trả lời :"Mình đang cho xây dựng một cửa hàng trang sức , mình muốn tặng cô ấy"
Mộ Kính Hiên mở to mắt nhìn anh :"Cậu thật sự yêu con bé rồi , lại vì nó mà xây một cửa hàng , tình yêu này quá to lớn đi"
Tôn Tử Hạo đăm tư:" Vì cô ấy tôi có thể làm tất cả , dù cho đó có là việc thật nguy hiểm"
Mộ Đồng Tranh lúc này đi ra , chỉ nghe được câu nói cuối cùng của Tôn Tử Hạo , còn lại thì không nghe
Cô trở nên buồn bã Thì ra , Tôn Tử Hạo vẫn còn nhớ người con gái đó Vậy tại sao , anh lại nói yêu cô Mà có lẽ là sai , lúc đó anh đã nói nếu như thôi , chưa nói rằng yêu cô Thì ra cô đã hiểu lầm anh yêu cô
Mộ Đồng Tranh gạt nước mắt đi thẳng lên phòng , khóc một lúc cũng ngưng
Tôn Tử Hạo cũng đã về khi nào
------------
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Tôn Tử Hạo lái xe một mạch đến thảo nguyên,nơi mà cô bây giờ đang tập vẽ
Tay cô cũng đã lành hẳn nên vẽ vài bức tranh đơn sơ chắc cũng được
Đỗ xe trên thảo nguyên, ánh mắt lạnh lẽo lúc nãy đã thay bằng đôi mắt ôn nhu dịu dàng , nhìn vào bóng lưng thẳng tấp của cô
Mái tóc dài được búi gọn lên , cùng bộ đầm đơn giản đáng yêu Bàn tay nhẹ nhàng vẽ
Anh đi nhẹ nhàng từ phía sau , bất chợt ôm lấy cô , vụi đầu vào vai cô , nói:"Đồng Tranh , nếu bây giờ anh nói anh yêu em , em có nguyện làm bạn gái của anh không?"
Thoạt đầu, cô có chút kinh ngạc khi anh ôm lấy mình , lại nghe anh nói vậy , cô im lặng hồi lâu , chậm rãi đáp :"Xin lỗi , hiện tại tôi muốn thực hiện ước mơ của mình , còn việc tình cảm thì tạm gác qua đi"
Tôn Tử Hạo cười chua xót :"Anh hỏi em , em có yêu anh không?"
Mộ Đông Tranh ậm ừ , khó xử:"Cái đó thì tôi không rõ , tình cảm của anh dành cho tôi xin hãy giữ lấy , tôi không muốn làm tổn thương nó"
Tôn Tử Hạo buông tay mình ra , đứng dậy, đút tay vào túi quần , ánh mắt nhìn xa xăm :"Dù cho bao lâu , anh cũng đợi em , đợi em yêu anh , đợi em bên cạnh anh, nếu em không có một chút tình cảm với anh , anh cũng sẽ khiến em phải yêu anh "
Mộ Đồng Tranh im lặng , nhân cơ hội , vẽ dáng vẻ này của anh Cô vẽ rất nhanh , cho cô 5' cô đã vẽ xong , dáng người anh nằm gọn trong bức tranh , tăng thêm vẻ đẹp tuyệt hảo của nó
Nhanh chóng gói gọn bức tranh lại , kéo tay anh đi :"Mình về thành phố đi "
Tôn Tử Hạo ngạc nhiên , cô chủ động nắm tay anh , cộng thêm thanh âm dịu dàng này , thật dễ nghe , anh mỉm cười nắm chặt tay cô:"Ừ , về thôi"
Mộ Đồng Tranh cô có lẽ có chút tình cảm với anh, nhưng hiện tại cô chỉ muốn làm bạn với anh Cô sợ , sợ khi mình đặt niềm tin tuyệt đối vào ai , thì càng mang lại thất vọng
Trên xe , cô ngồi im lặng nhìn ra phía ngoài , anh vừa chăm chú lái xe ,lâu lâu lại nhìn sang cô
Mộ Đồng Tranh chợt nhớ ra điều gì ,nói:"Tôn Tử Hạo , có chuyện này tôi muốn hỏi anh"
"Em hỏi đi"
"Anh và anh hai tôi là bạn sao?"
"Bạn thân thì đúng hơn nhỉ? Lúc đó tôi bị người ám hại , cậu ta đã cứu tôi, từ đó hai người chúng tôi kết nghĩa thành anh em "
"Àgiống như chuyện tình lãng mạn ,ha ha ha"
Tôn Tử Hạo buồn cười, gì mà chuyện tình lãng mạn , cô gái nhỏ này có ý nghĩ thật phong phú mà
Tôn Tử Hạo đưa cô đến tận nhà , lại vô tình gặp Mộ Kính Hiên
Anh mời Tôn Tử Hạo cùng vào nhà chơi
Mộ Tư Phàm ngồi ôm vợ yêu vào lòng , lại nhìn thấy con gái , hai mắt sáng như trăng , nói:"Ôi! Con gái yêu của ta , con đi mới mấy ngày mà ta đã nhớ con rồi"
Mộ Đồng Tranh nhìn ba mình , bĩu lộ:"Con thấy ba cũng đã có mẹ bên cạnh , nào có nhớ gì đến con "
Mục Lạc Anh cười ha hả với hai cha con nhà này, nhìn phía sau , thắc mắc:"Là Tử Hạo phải không?"
Tôn Tử Hạo lễ phép nói:"Vâng ạ , chào bác trai bác gái"
Mộ Tư Phàm nhìn , cậu bé này nhìn giống ba nó vậy , có chút nghiêm túc, nếu xét về tài lĩnh chắc ngang ngửa với Kính Hiên Xét về nhan sắc cũng không thua kém con trai
Mộ Tư Phàm chặc lưỡi:"Quả là cực phẩm "
Bốn người nhìn Mộ Tư Phàm , một dấu chấm hỏi to đùng
Mục Lạc Anh quay sang chồng ,nói:"Anh đang nói cái gì vậy?"
Mộ Tư Phàm cười ngốc , chỉ tay về phía Tôn Tử Hạo:"Là cậu ta đó , cực phẩm "
Tôn Tử Hạo lạ kì:"Con sao?Bác trai quá khen rồi"
"Ha ha ha , ta thích cậu rồi , Tranh Tranh , nhất định con phải tìm một chàng rễ như này"
Mộ Đồng Tranh liếc nhẹ ba mình:" Muốn tìm thì ba tự tìm , con còn tuổi ăn học , không muốn lấy chồng"
Tôn Tử Hạo không em ngại nói:"Dù gì sau này em cũng làm vợ anh , cần gì phản bác nhanh như vậy"
Mộ Đồng Tranh nhéo vào hông anh , nghiến răng nói:"Anh im miệng cho tôi , nói một lời nào nữa tôi liền đá anh khỏi đây"
Tôn Tử Hạo đầu hàng:"Được , nghe lời em, "
"Cũng đến giờ ăn trưa rồi,mấy đứa vào ăn cùng đi"
---------
Lát sau , anh cùng Mộ Kính Hiên ra vườn
Hai người đàn ông có nhan sắc đẹp hoàn mĩ, hai người với nhiều cô gái ước mơ đến
Sắc lạnh , thông minh , tài sắc họ đều có đủ , chỉ là đường tình duyên còn lận đận quá thôi
Mộ Kính Hiên nhép miếng trà , nói:"Cậu và em gái tôi đi đâu?"
Tôn Tử Hạo :"Đến thảo nguyên ở ngoại ô"
"Vui không?"
"Vui? Cậu biết mình đã yêu thầm em gái cậu lâu như vậy , được cơ hội lần này cùng cô ấy bên nhau, quả thật mình rất muốn thời gian ngừng lại , để mình được yêu cô ấy nhiều hơn"
Mộ Kính Hiên không ngờ người bạn này lại yêu em gái mình như vậy Có lẽ đây là ông trời thương nó nên mới ban cho nó một người đàn ông tốt như vậy
Mộ Kính Hiên hỏi:"Lúc nãy , nhìn biểu hiện cùng hàng động của nó , tôi thấy nó hình như đã thay đổi , không còn khép kín, lạnh lùng nữa"
"Ừm , đó là nhờ công lao của tôi đó nha"
"Hảo hảo , mời cậu một chầu , thấy sao?"
"Ok , cậu nói đấy nhé?"
"Mộ Kính Hiên mình chưa bao giờ thất hứa cả"
Tôn Tử Hạo vô tư nói:"Kính Hiên , có phải tiểu Tranh rất thích trang sức?"
Mộ Kính Hiên ngã người ra ghế , cười:"Đó là sở thích từ lúc nhỏ của nó rồi , tôi nhớ lần sinh nhật đầu tiên của nó tôi đã tặng nó một sợi dây chuyền , nó lúc đó vì vậy đã cất tiếng nói đầu tiên"
Tôn Tử Hạo ngạc nhiên:"Thì ra vì một sợi dây chuyền mà cô ấy mới nói chuyện "
"Mà cậu hỏi để làm gì?"
Tôn Tử Hạo thẳng thừng trả lời :"Mình đang cho xây dựng một cửa hàng trang sức , mình muốn tặng cô ấy"
Mộ Kính Hiên mở to mắt nhìn anh :"Cậu thật sự yêu con bé rồi , lại vì nó mà xây một cửa hàng , tình yêu này quá to lớn đi"
Tôn Tử Hạo đăm tư:" Vì cô ấy tôi có thể làm tất cả , dù cho đó có là việc thật nguy hiểm"
Mộ Đồng Tranh lúc này đi ra , chỉ nghe được câu nói cuối cùng của Tôn Tử Hạo , còn lại thì không nghe
Cô trở nên buồn bã Thì ra , Tôn Tử Hạo vẫn còn nhớ người con gái đó Vậy tại sao , anh lại nói yêu cô Mà có lẽ là sai , lúc đó anh đã nói nếu như thôi , chưa nói rằng yêu cô Thì ra cô đã hiểu lầm anh yêu cô
Mộ Đồng Tranh gạt nước mắt đi thẳng lên phòng , khóc một lúc cũng ngưng
Tôn Tử Hạo cũng đã về khi nào
------------
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook