Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bút kí yêu em-34
[Phần 2] Bút Kí Yêu Em - Chương 33_Đến cuối cùng, bản thân vẫn cảm thấy cô đơn
Sau khi cúp máy, anh liền nhanh chóng gọi cho cô
"Alo"_đầu dây bên kia có phần hơi mệt mỏi
"Tranh gặp nhau một lát được không?"_Tôn Tử Hạo vừa lo lắng nói
"Được"
Tại Ngư Quán, một quán ăn được trang trí theo phong cách biển cả Vô cùng yên tĩnh
Cô đi vào, nhìn xung quanh tìm anh
"Đồng Tranh bên đây"
Nghe thấy tiếng anh gọi, cô đi lại, ngồi xuống
Anh đã gọi món và nước cả rồi Quả thật anh vẫn chu đáo như ngày nào
"Em ăn một chút đi"
Đúng là cô có hơi đói, gấp một chút thức ăn:"Anh hẹn em ra đây có việc gì sao?"
Tôn Tử Hạo e ngại,ấp úng:"Thật ra anh muốn em tha thứ cho Hiên được không, cậu ấy cũng đã hối lỗi rất nhiều rồi"
Nghe đến đây, thức ăn gấp vào bát, cô hạ đũa xuống, cầm khăn lau miệng, chậm rãi nói:"Là anh ta bảo anh nói phải không?"
Anh có hơi ngạc nhiên Kể cả cách xưng hô của cô đối với Kính Hiên cũng đã thay đổi rồi Vô cùng xa cách
"Trả lời em đi, em không thích chờ đợi đâu"_cô nói, thanh âm cáu gắt
"Không phải, chủ ý này là của anh, anh muốn em tha thứ cho Hiên, dù gì hai người cũng là anh em ruột mà, không lẽ em muốn nhìn cậu ấy sống trong buồn bã mãi sao?"
""_ngưng một hồi, cô bỗng nhiên cười, nụ cười ẩn ý:"Anh có hiểu em không? Nếu như việc em đã quyết thì không bao giờ em rút lại"
"Nhưng đó là anh trai của em"
"Thì sao? Cho dù người đó là bất kì ai cũng vậy thôi, nếu như đã đạt đến giới hạn cuối cùng của em thì xem như kẻ đó đối với em chỉ còn là hư vô, mãi không tồn tại"
"Nếu đổi lại là anh cũng vậy sao?"_Tôn Tử Hạo thay đổi biểu cảm trên gương mặt, anh có phần lạnh lùng hơn
"Anh đoán xem"
"Đồng Tranhnhư vậy là đủ rồi, anh nhớ lúc trước em đâu có như vậy, nhưng tại sao hôm nay em kain thay đổi một cách chóng mặt như vậy hả? Em không phải là em của trước kia"_Tôn Tử Hạo bức bối nói
Mộ Đồng Tranh nhìn anh chằm chằm:"Mới như vậy anh đã không chịu được tính khí của em, vậy làm sao có thể cùng em đi đến cuối đời được đây?"
""
"Nếu như anh cảm thấy mệt mỏi, vậy thì dừng lại đi, như vậy anh sẽ nhẹ nhỏm hơn đó"
Anh ngạc nhiên:"Em, em thực sự muốn như vậy?"
""_cô cười
"Được, được lắm, chia tay đi, anh quá thất vọng về em, một người coi thường tình cảm như em thì mãi mãi không thể nào có được hạnh phúc"_Tôn Tử Hạo đứng dậy nói, dù biết trái tim anh đang rất đau
Khi anh đi khỏi, cô dường như gục ngã, tay cầm lấy ngực, bóp chặt, chỉ mong nó đừng đau nữa, những giọt nước mắt lăn trên má
Đến cuối cùng, bản thân cũng thấy cô đơn
Cô tự hỏi đã có ai từng hiểu được cô không, anh hai, ba, mẹ, kể cả người cô yêu, bạn bè của cô, không ai hiểu cô cả
Đoạn tuyệt với anh hai cũng chỉ là một phần nằm trong kế hoạch của cô Nhưng mà lại một người không hiểu ra được, nói ra cảm xúc thật lòng của mình về cô
Thì ra cô là một người tệ như vậy, để lại một ác cảm trong lòng mọi người
Từ khi sinh ra, cho đến lớn lên, chưa một ai nhận ra rằng cô cần thứ gì và không cần thứ gì Cô chỉ có cô đơn làm bạn, bóng tôi trò chuyện mỗi đêm, thật sự cảm giác lạnh lẽo khi ở một mình đã làm cho cô trở nên khác lạ như vậy
Đừng nói tính khí của cô thay đổi, điều làm cô thay đổi chỉ có họ, những người thân,bạn bè của cô
Cô sẽ cho họ thấy, họ hoàn toàn sai khi đã chọn tin tưởng người ngoài, mà không tin cô
5h Chiều
"Hạo tôi bảo cậu nói chuyện với con bé, nhưng sao bây giờ thành ra như vậy, say bí tỉ"_Mộ Kính Hiên ngồi bên cạnh anh hỏi
Họ đang ở quán bar Từ lúc Kính Hiên đến đã thấy những chai rượu nằm ngổn ngang trên sàn nhà, lại nhìn lên anh, gương mặt sầu thảm kia
Tôn Tử Hạo cau mày:"Tôi và cô ấy chia tay rồi"
Mạc Nhất Phu xém chút nữa sặc rượu:"Cái gì? Không phải hai người tình nồng lắm sao? Bây giờ lại nói chia tay, có kì lạ quá không?"
"Là thật đó, cô ấy kể cả một chút đau lòng còn không có, tôi không hiểu cô ấy nghĩ gì nữa"_Tôn Tử Hạo uống tiếp ly nữa
Mộ Kính Hiên vò đầu:"Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ?"
Lãnh Thần nghiêm mặt:"Dạo gần đây tôi thấy Đồng Tranh có biểu hiện vô cùng kì lạ, từ hành động đến cả lời nói đều rất vô tình, giống như em ấy đã biến thành người khác vậy?"
""
--------Còn-----
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Sau khi cúp máy, anh liền nhanh chóng gọi cho cô
"Alo"_đầu dây bên kia có phần hơi mệt mỏi
"Tranh gặp nhau một lát được không?"_Tôn Tử Hạo vừa lo lắng nói
"Được"
Tại Ngư Quán, một quán ăn được trang trí theo phong cách biển cả Vô cùng yên tĩnh
Cô đi vào, nhìn xung quanh tìm anh
"Đồng Tranh bên đây"
Nghe thấy tiếng anh gọi, cô đi lại, ngồi xuống
Anh đã gọi món và nước cả rồi Quả thật anh vẫn chu đáo như ngày nào
"Em ăn một chút đi"
Đúng là cô có hơi đói, gấp một chút thức ăn:"Anh hẹn em ra đây có việc gì sao?"
Tôn Tử Hạo e ngại,ấp úng:"Thật ra anh muốn em tha thứ cho Hiên được không, cậu ấy cũng đã hối lỗi rất nhiều rồi"
Nghe đến đây, thức ăn gấp vào bát, cô hạ đũa xuống, cầm khăn lau miệng, chậm rãi nói:"Là anh ta bảo anh nói phải không?"
Anh có hơi ngạc nhiên Kể cả cách xưng hô của cô đối với Kính Hiên cũng đã thay đổi rồi Vô cùng xa cách
"Trả lời em đi, em không thích chờ đợi đâu"_cô nói, thanh âm cáu gắt
"Không phải, chủ ý này là của anh, anh muốn em tha thứ cho Hiên, dù gì hai người cũng là anh em ruột mà, không lẽ em muốn nhìn cậu ấy sống trong buồn bã mãi sao?"
""_ngưng một hồi, cô bỗng nhiên cười, nụ cười ẩn ý:"Anh có hiểu em không? Nếu như việc em đã quyết thì không bao giờ em rút lại"
"Nhưng đó là anh trai của em"
"Thì sao? Cho dù người đó là bất kì ai cũng vậy thôi, nếu như đã đạt đến giới hạn cuối cùng của em thì xem như kẻ đó đối với em chỉ còn là hư vô, mãi không tồn tại"
"Nếu đổi lại là anh cũng vậy sao?"_Tôn Tử Hạo thay đổi biểu cảm trên gương mặt, anh có phần lạnh lùng hơn
"Anh đoán xem"
"Đồng Tranhnhư vậy là đủ rồi, anh nhớ lúc trước em đâu có như vậy, nhưng tại sao hôm nay em kain thay đổi một cách chóng mặt như vậy hả? Em không phải là em của trước kia"_Tôn Tử Hạo bức bối nói
Mộ Đồng Tranh nhìn anh chằm chằm:"Mới như vậy anh đã không chịu được tính khí của em, vậy làm sao có thể cùng em đi đến cuối đời được đây?"
""
"Nếu như anh cảm thấy mệt mỏi, vậy thì dừng lại đi, như vậy anh sẽ nhẹ nhỏm hơn đó"
Anh ngạc nhiên:"Em, em thực sự muốn như vậy?"
""_cô cười
"Được, được lắm, chia tay đi, anh quá thất vọng về em, một người coi thường tình cảm như em thì mãi mãi không thể nào có được hạnh phúc"_Tôn Tử Hạo đứng dậy nói, dù biết trái tim anh đang rất đau
Khi anh đi khỏi, cô dường như gục ngã, tay cầm lấy ngực, bóp chặt, chỉ mong nó đừng đau nữa, những giọt nước mắt lăn trên má
Đến cuối cùng, bản thân cũng thấy cô đơn
Cô tự hỏi đã có ai từng hiểu được cô không, anh hai, ba, mẹ, kể cả người cô yêu, bạn bè của cô, không ai hiểu cô cả
Đoạn tuyệt với anh hai cũng chỉ là một phần nằm trong kế hoạch của cô Nhưng mà lại một người không hiểu ra được, nói ra cảm xúc thật lòng của mình về cô
Thì ra cô là một người tệ như vậy, để lại một ác cảm trong lòng mọi người
Từ khi sinh ra, cho đến lớn lên, chưa một ai nhận ra rằng cô cần thứ gì và không cần thứ gì Cô chỉ có cô đơn làm bạn, bóng tôi trò chuyện mỗi đêm, thật sự cảm giác lạnh lẽo khi ở một mình đã làm cho cô trở nên khác lạ như vậy
Đừng nói tính khí của cô thay đổi, điều làm cô thay đổi chỉ có họ, những người thân,bạn bè của cô
Cô sẽ cho họ thấy, họ hoàn toàn sai khi đã chọn tin tưởng người ngoài, mà không tin cô
5h Chiều
"Hạo tôi bảo cậu nói chuyện với con bé, nhưng sao bây giờ thành ra như vậy, say bí tỉ"_Mộ Kính Hiên ngồi bên cạnh anh hỏi
Họ đang ở quán bar Từ lúc Kính Hiên đến đã thấy những chai rượu nằm ngổn ngang trên sàn nhà, lại nhìn lên anh, gương mặt sầu thảm kia
Tôn Tử Hạo cau mày:"Tôi và cô ấy chia tay rồi"
Mạc Nhất Phu xém chút nữa sặc rượu:"Cái gì? Không phải hai người tình nồng lắm sao? Bây giờ lại nói chia tay, có kì lạ quá không?"
"Là thật đó, cô ấy kể cả một chút đau lòng còn không có, tôi không hiểu cô ấy nghĩ gì nữa"_Tôn Tử Hạo uống tiếp ly nữa
Mộ Kính Hiên vò đầu:"Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ?"
Lãnh Thần nghiêm mặt:"Dạo gần đây tôi thấy Đồng Tranh có biểu hiện vô cùng kì lạ, từ hành động đến cả lời nói đều rất vô tình, giống như em ấy đã biến thành người khác vậy?"
""
--------Còn-----
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook