Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
bút kí yêu em-38
[Phần 2] Bút Kí Yêu Em - Chương 37_Mất bình tĩnh
Sáng, đồng hồ điểm 7h, Tôn Tử Hạo mơ mơ màng màng mà thức giấc, lại cảm giác được phía bên hông anh có một thứ gì đó vừa mềm vừa tròn đang chạm vào
Anh hoảng hốt tỉnh giấc, kéo mền ra Anh bất ngờ đến bất động
Cô ta thức trước anh, bây giờ giả vờ ngồi dậy kéo mền che lại, mắt rưng rưng:"Hạo, tối qua em và anh đã quan hệ với nhau rồi"
Nghe cô ta nói, anh lấy tay vò đầu bức tóc:"Nói, tối qua tại sao tôi lại ở cùng cô chứ?"
Thiết Mị Nhu tiếp tục khóc lóc:"Em không biết, em hôm qua bị anh kéo vào phòng, anh cứ bảo em là Đồng Tranh của anh, trong khi em đã cố vùng vẫy, nhưng mà vẫn vô dụng"
"Tôi lúc đó rất say, làm sao mà"
Thiết Mị Nhu thầm hoảng trong lòng, liền kiếm cớ:"Em cũng không biết, hôm qua anh như con mảnh thú vậy, dù em có dùng sức thế nào cũng vô dụng, anh ôm chặt em và rồi chuyện ra như vậy"
Anh hạ chân, cầm lại áo quần mặc vào, gương mặt có đôi phần lạnh đi:"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô"
Thấy anh chuẩn bị rời đi, ả ta nhanh chóng ôm lấy anh:"Hạo, đùng đối với em như vậy, em không quan tâm tối qua anh đã làm gì, cũng không quan tâm anh có chịu trách nhiệm hay không, điều em cần chính là có thể yêu em, đừng vì việc này mà nói câu sẽ chịu trách nhiệm, trong khi đó anh lại lạnh nhạt với em"
Tôn Tử Hạo suy xét kĩ càng, anh không thể đối xử với cô ta như vậy Đúng, ai cũng có quyền được hạnh phúc, chỉ vì một phút nông nỗi mà khiến con gái nhà người ta mất đi trong trắng
Anh phải làm sao đây? Anh vẫn còn rất yêu Đồng Tranh, chuyện có lỗi như vậy, anh biết phải giải thích làm sao với cô ấy
Thấy anh im lặng, ả ta tiếp tục lên tiếng:"Em biết anh hiện tại vẫn còn rất yêu bạn học Đồng Tranh, nhưng mà em và anh cũng đã như vậy rồi, chỉ mong anh có thể một lần yêu em"
"Hiện tại chuyện này cô đừng nói với ai cả, tôi sẽ xử lí sau, còn bây giờ thì buông tay đi"
Ả ta nhếch môi cười khẩy, đôi mắt ẩn lên tia hiểm
Anh rời đi trong vô vàng hối hận
Tại sao mọi chuyện lại như vậy chứ?
Mộ Gia
Hôm qua sau khi giải đáp được thắc mắc trong lòng cô đã đánh một giấc đến trưa Do là chủ nhật nên cô mới ngủ lâu như vậy Và tin nhắn kia cô cũng chưa đọc qua
Cô đang chìm đấm trong một giấc mơ
Trong mơ cô và Tôn Tử Hạo đáng hạnh phúc bên nhau thì bất ngờ có một kẻ thứ ba chen vào giữa cả hai và anh quyết định đi theo cô ta
Đến đây, cô giật mình thức giấc, mồ hồi khắp trán, cô lau đi, vén chăn đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân
Sau khi xong tấc, cô mới xuống dưới nhà, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu Giấc mơ khi nãy khiến cô bất an
Mộ Tư Phàm nhìn thấy con gái yêu bảo:"Tiểu Tranh, đến đây ăn bánh của mẹ con làm này"
Cô đi đến ngồi xuống, gương mặt bơ phờ, không nói tiếng nào
Mục Lạc Anh vỗ vai cô:"Con gái yêu, ăn đi, thử xem có ngon không?"
"Vâng ạ!"
Cô ăn một miếng, mùi bánh thơm, cùng vị kem tan vào miệng, vừa ngọt vừa thơm, cảm giác tuyệt thật!!!
"Có ngon không?"
"Ngon ạ!"
Lúc này , Mộ Kính Hiên đang đi xuống, biết em gái vẫn còn giận nên ngồi đối diện cô Thường thì Kính Hiên đều ngồi bên cạnh, chọc ghẹo cô Hai anh em lúc nào cũng vui cả
Ấy mà, mấy ngày hôm nay lại biến thành kẻ mặt lạnh, kẻ buồn bã
"Con ăn xong rồi, con lên phòng đây"
"Ể! Sao con ăn út vậy, ăm thêm tí nữa đi"_Mục Lạc Anh đưa cô dĩa bánh
Cô cầm lấy:"Vậy con đem lên phòng ăn"
Họ nhìn theo, bất đắc dĩ thở dài Con gá lại lạnh như tảng băng nữa rồi
Cô đặt dĩa bánh kên bàn, ngồi lên giường, thuận tay lấy điện thoại, định gọi cho Thương A Hoành
Vừa mở máy đã thấy tin nhắm của anh Cô còn tưởng anh nhắn tin xin lỗi nhưng ai ngờ
Hai mắt cô mở to, miệng không nên thành lời, cảm thấy khó thở hơn Giống như cổ họng đang bị nghẹn lại
Cô tức giận ném chiếc điện thoại vào tường, vỡ tan nát
Những bức ảnh đó là như nào đây? Anh và Thiết Mị Nhu cả hai đều không mặc quần áo, anh và cô ta đã XXOO rồi sao?
Nghĩ đến đây cô mất đi sự bình tĩnh lúc đầu, thì ra giấc mơ đó đã thành sự thật rồi
Cô vung tay đánh đỗ mọi thứ, bình hoa rơi xuống sàn nhà, sách tập đều nằm gọn dưới đất, cô la hét, đến khi mấy ý thức cô quỳ xuống, ôm mặt, lại xui khiến quỳ vài những mảnh vở của bình hoa
Cô khóc, giọt nước mắt đã kiềm nén bấy lâu nay, cô thực sự không thể chịu nổi sự thật này Người yêu phải bội, người nhà, bạn bè hùa nhau đổ lỗi cho cô
Cô thật sự chịu không nổi nữa rồi
Giọt nước mắt cứ như vậy mà lăn dài trên má:"Tại sao? Tại sao các người lại làm vậy với tôi? Tại sao? Huhuhu"
Dưới nhà, cả ba nghe thấy tiếng động va vào nhau vô cùng chói tai ở phòng cô phát ra, hoảng hốt chạy lên
Cảnh tượng đập vào mắt họ chính kà cô đang khóc cùng máu đang chảy ở phía dưới, khắp phòng đồ đạt trở nên lộn xộn
Do bức tranh cô đã giấu đi nên khi vào phòng không ai biết đến
Mục Lạc Anh chạy đến đỡ lấy cô:"Con gái, con làm sao vậy hả?"
Mộ Tư Phàm,:"Hiên, mau gọi xe cấp cứu đi con"
"Vâng"_Mộ Kính Hiên cũng vô cùng lo lắng cho cô em gái này Chuyện gì đã xảy ra?
---------Còn------
Like, bỏ phiếu, theo dõi để đón chap tiếp theo nhé?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Sáng, đồng hồ điểm 7h, Tôn Tử Hạo mơ mơ màng màng mà thức giấc, lại cảm giác được phía bên hông anh có một thứ gì đó vừa mềm vừa tròn đang chạm vào
Anh hoảng hốt tỉnh giấc, kéo mền ra Anh bất ngờ đến bất động
Cô ta thức trước anh, bây giờ giả vờ ngồi dậy kéo mền che lại, mắt rưng rưng:"Hạo, tối qua em và anh đã quan hệ với nhau rồi"
Nghe cô ta nói, anh lấy tay vò đầu bức tóc:"Nói, tối qua tại sao tôi lại ở cùng cô chứ?"
Thiết Mị Nhu tiếp tục khóc lóc:"Em không biết, em hôm qua bị anh kéo vào phòng, anh cứ bảo em là Đồng Tranh của anh, trong khi em đã cố vùng vẫy, nhưng mà vẫn vô dụng"
"Tôi lúc đó rất say, làm sao mà"
Thiết Mị Nhu thầm hoảng trong lòng, liền kiếm cớ:"Em cũng không biết, hôm qua anh như con mảnh thú vậy, dù em có dùng sức thế nào cũng vô dụng, anh ôm chặt em và rồi chuyện ra như vậy"
Anh hạ chân, cầm lại áo quần mặc vào, gương mặt có đôi phần lạnh đi:"Tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô"
Thấy anh chuẩn bị rời đi, ả ta nhanh chóng ôm lấy anh:"Hạo, đùng đối với em như vậy, em không quan tâm tối qua anh đã làm gì, cũng không quan tâm anh có chịu trách nhiệm hay không, điều em cần chính là có thể yêu em, đừng vì việc này mà nói câu sẽ chịu trách nhiệm, trong khi đó anh lại lạnh nhạt với em"
Tôn Tử Hạo suy xét kĩ càng, anh không thể đối xử với cô ta như vậy Đúng, ai cũng có quyền được hạnh phúc, chỉ vì một phút nông nỗi mà khiến con gái nhà người ta mất đi trong trắng
Anh phải làm sao đây? Anh vẫn còn rất yêu Đồng Tranh, chuyện có lỗi như vậy, anh biết phải giải thích làm sao với cô ấy
Thấy anh im lặng, ả ta tiếp tục lên tiếng:"Em biết anh hiện tại vẫn còn rất yêu bạn học Đồng Tranh, nhưng mà em và anh cũng đã như vậy rồi, chỉ mong anh có thể một lần yêu em"
"Hiện tại chuyện này cô đừng nói với ai cả, tôi sẽ xử lí sau, còn bây giờ thì buông tay đi"
Ả ta nhếch môi cười khẩy, đôi mắt ẩn lên tia hiểm
Anh rời đi trong vô vàng hối hận
Tại sao mọi chuyện lại như vậy chứ?
Mộ Gia
Hôm qua sau khi giải đáp được thắc mắc trong lòng cô đã đánh một giấc đến trưa Do là chủ nhật nên cô mới ngủ lâu như vậy Và tin nhắn kia cô cũng chưa đọc qua
Cô đang chìm đấm trong một giấc mơ
Trong mơ cô và Tôn Tử Hạo đáng hạnh phúc bên nhau thì bất ngờ có một kẻ thứ ba chen vào giữa cả hai và anh quyết định đi theo cô ta
Đến đây, cô giật mình thức giấc, mồ hồi khắp trán, cô lau đi, vén chăn đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân
Sau khi xong tấc, cô mới xuống dưới nhà, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu Giấc mơ khi nãy khiến cô bất an
Mộ Tư Phàm nhìn thấy con gái yêu bảo:"Tiểu Tranh, đến đây ăn bánh của mẹ con làm này"
Cô đi đến ngồi xuống, gương mặt bơ phờ, không nói tiếng nào
Mục Lạc Anh vỗ vai cô:"Con gái yêu, ăn đi, thử xem có ngon không?"
"Vâng ạ!"
Cô ăn một miếng, mùi bánh thơm, cùng vị kem tan vào miệng, vừa ngọt vừa thơm, cảm giác tuyệt thật!!!
"Có ngon không?"
"Ngon ạ!"
Lúc này , Mộ Kính Hiên đang đi xuống, biết em gái vẫn còn giận nên ngồi đối diện cô Thường thì Kính Hiên đều ngồi bên cạnh, chọc ghẹo cô Hai anh em lúc nào cũng vui cả
Ấy mà, mấy ngày hôm nay lại biến thành kẻ mặt lạnh, kẻ buồn bã
"Con ăn xong rồi, con lên phòng đây"
"Ể! Sao con ăn út vậy, ăm thêm tí nữa đi"_Mục Lạc Anh đưa cô dĩa bánh
Cô cầm lấy:"Vậy con đem lên phòng ăn"
Họ nhìn theo, bất đắc dĩ thở dài Con gá lại lạnh như tảng băng nữa rồi
Cô đặt dĩa bánh kên bàn, ngồi lên giường, thuận tay lấy điện thoại, định gọi cho Thương A Hoành
Vừa mở máy đã thấy tin nhắm của anh Cô còn tưởng anh nhắn tin xin lỗi nhưng ai ngờ
Hai mắt cô mở to, miệng không nên thành lời, cảm thấy khó thở hơn Giống như cổ họng đang bị nghẹn lại
Cô tức giận ném chiếc điện thoại vào tường, vỡ tan nát
Những bức ảnh đó là như nào đây? Anh và Thiết Mị Nhu cả hai đều không mặc quần áo, anh và cô ta đã XXOO rồi sao?
Nghĩ đến đây cô mất đi sự bình tĩnh lúc đầu, thì ra giấc mơ đó đã thành sự thật rồi
Cô vung tay đánh đỗ mọi thứ, bình hoa rơi xuống sàn nhà, sách tập đều nằm gọn dưới đất, cô la hét, đến khi mấy ý thức cô quỳ xuống, ôm mặt, lại xui khiến quỳ vài những mảnh vở của bình hoa
Cô khóc, giọt nước mắt đã kiềm nén bấy lâu nay, cô thực sự không thể chịu nổi sự thật này Người yêu phải bội, người nhà, bạn bè hùa nhau đổ lỗi cho cô
Cô thật sự chịu không nổi nữa rồi
Giọt nước mắt cứ như vậy mà lăn dài trên má:"Tại sao? Tại sao các người lại làm vậy với tôi? Tại sao? Huhuhu"
Dưới nhà, cả ba nghe thấy tiếng động va vào nhau vô cùng chói tai ở phòng cô phát ra, hoảng hốt chạy lên
Cảnh tượng đập vào mắt họ chính kà cô đang khóc cùng máu đang chảy ở phía dưới, khắp phòng đồ đạt trở nên lộn xộn
Do bức tranh cô đã giấu đi nên khi vào phòng không ai biết đến
Mục Lạc Anh chạy đến đỡ lấy cô:"Con gái, con làm sao vậy hả?"
Mộ Tư Phàm,:"Hiên, mau gọi xe cấp cứu đi con"
"Vâng"_Mộ Kính Hiên cũng vô cùng lo lắng cho cô em gái này Chuyện gì đã xảy ra?
---------Còn------
Like, bỏ phiếu, theo dõi để đón chap tiếp theo nhé?
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook