Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-89
Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích - Chương 40
Nhâm Lăng mang theo rất nhiều thứ trở về, vừa đi vừa mơ màng tưởng tượng khung cảnh hạnh phúc một nhà ba người trong đầu hắn
Đương nhiên, hắn chỉ dám nghĩ mà thôi
Dạ Tiểu Vũ chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi, dựa vào đâu sẽ yêu thích hắn chứ
Nhưng đâu ai cấm việc hắn mơ tưởng hão huyền chứ ha ha
Thế nhưng cái ảo tưởng của Nhâm Lăng, vỡ nát!
"Nhâm Bạch! Nhâm Bạch! Em mang cô ấy đi đâu!!?" Căn phòng không một bóng người lạnh lẽo, trái tim Nhâm Lăng run lên, thoắt một cái hắn đã đứng trước cửa căn hầm bí mật của Nhâm Bạch
Một ngón tay giơ lên, cánh cửa kim loại dày 1 mét biến mất trong hư không!
"Nhâm" Nhâm Lăng hốt hoảng xông vào, sau đó sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt
Vũng mâu đỏ tươi yêu diễm trên sàn nhà kim loại lạnh lẽo, em gái của hắn Nhân Bạch, hai mắt mở to run rẩy bị Dạ Tiểu Vũ nắm cổ xách lên như xách con gà con
Trên sàn, chính là hai bàn tay lăn lóc trắng bệch
"Agh Agh Anh Cứu C Em" Nhâm Bạch nghẹn ngào thì thào, nước mắt cùng máu tươi dính đầy mặt thê thảm không nỡ nhìn
Đường đường một dị năng giả cấp S, lại bị một cô gái nắm lấy cổ xách như xách một con gà yếu ớt
"Dạ Tiểu Vũ Có thể tha cho Nhâm Bạch" Nhâm Lăng ngập ngừng nói, bàn tay khẽ run rẩy Hắn biết, chỉ sợ lần này Nhâm Bạch không cứu nổi Hắn cũng không có mặt mũi, cầu xin cho nó
Thế nhưng trái ngược với dự tính của Nhâm Lăng, Dạ Tiểu Vũ lại mỉm cười Cô rất tùy ý gật gật đầu "Tha cho cô ta một mạng, được thôi"
Nhâm Bạch giật mình, Nhâm Lăng ngẩn người
Dạ Tiểu Vũ cảm nhận sức mạnh cuồng bạo trong cơ thể, cười nhẹ ném Nhâm Lăng xuống đất
Sức mạnh ngươi sở hữu càng lớn, ánh mắt của ngươi sẽ càng cao
Dạ Tiểu Vũ lúc này cảm thấy, dường như sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng cô cũng đã chạm gần tới đỉnh cao của chiếc tháp này Những kẻ như Nhâm Bạch hay Phượng Ly Hy, thật sự không còn đáng để cô phải để ý nữa
Bọn họ thậm chí còn chưa xứng để cô phải nhăn mày
"Tha cho cô ta có thể nhưng mà" Dạ Tiểu Vũ ưu nhã ngồi lên chiếc giường kim loại, bàn chân trắng nõn tinh mỹ run rẩy, ngón chân nhảy múa theo nốt nhạc không tên Môi son khẽ nhếch "Nhưng tôi đang thiếu một cái vật trang trí trên chân, thật sự cảm thấy rất trống trải"
Cơ thể Nhâm Bạch run lên Ý ý của cô ta là gì Không lẽ Mấy cảnh tượng đẫm máu nhảy nhót trong đầu cô gái bé nhỏ, khiến cho cô ta rùng mình, nước mắt chảy ào ào
"Không Đừng" Cô ta nấc lên
Dạ Tiểu Vũ "kiều mị" liếc Nhâm Bạch một cái "Này không lẽ cô nghĩ tôi cần cô làm cái gì sao? Đến để giọt máu của cô làm bẩn tay tôi còn lười!"
Nhâm Lăng đến lúc này mới sực tỉnh, trân trân nhìn Dạ Tiểu Vũ Một dòng điện xẹt qua đại não, chạy thẳng vào tim hắn, phút chốc, hai chân hắn ngã quỵ, đầu gối chạm đất
"Anh? Anh???" Nhâm Bạch không thể tin tưởng vào mắt mình Anh trai của cô lại quỳ gối chỉ vì mấy lời nói của con đàn bà này???
"Đúng rồi!" Dạ Tiểu Vũ vui vẻ vỗ tay, bàn chân nhẹ nhàng vẫy vẫy Nhâm Lăng giống như trúng phải lời nguyền nào đó, từng chút tiến đến sát chân Dạ Tiểu Vũ, nhẹ nhàng hôn lên nó
Sau đó cả hai càng thêm làm càn, quấn lấy nhau, cơ thể ma sát tựa như ngọn lửa rực cháy
Nhâm Bạch trân trân nhìn, giống như phát điên rồi, hai mắt nổi lên vằn đỏ, tự mình cào nát mặt của bản thân, máu tươi tưới lên móng tay sắc nhọn
Anh ơi Anh
Nhâm Lăng cả cơ thể tựa như bị ma lực sợi xích trói lấy, không thể cử động, như bị ma quỷ sai khiến làm theo bất cứ thứ gì Dạ Tiểu Vũ nói Hắn biết bản thân lúc này quả thực rất thảm hại, rất biến thái, thế nhưng hắn lại không dậy được chút suy nghĩ phản kháng nào
Cô chấp nhận cho hắn được thuộc về cô, thật sự Là quá tốt a
Nhâm Lăng bế lấy Dạ Tiểu Vũ, thành kính đặt lên mỗi tấc trên cơ thể cô một nụ hôn, giống như đối xử với một thứ bảo bối trân quý
"Uh Lăng Cho tôi" Dạ Tiểu Vũ khẽ cắn môi, móng tay đâm thẳng vào tấm lưng Nhâm Lăng, cào ra những vết xé rách dữ tợn
Phòng ngự biến thái của cấp SS, lại chỉ như một tờ giấy trong tay cô
Nhâm Lăng cảm nhận được cơn đau mang lại, cơ thể khẽ run bắn lên, khoái cảm từ cơn đau khiến cho hạ thân hắn điên cuồng bành trướng
Quả nhiên, Dạ Tiểu Vũ nói thầm, một tên M biến thái
Dạ Tiểu Vũ nâng lên bàn tay đẫm máu, nắm lấy tóc của Nhâm Lăng ép hắn phải đối diện với ánh mắt của cô "Ngay bây giờ, làm tôi!"
Nghe thấy lời nói này, Nhâm Lăng khẽ rít lên như một con dã thú, không hề phản kháng đâm sâu vào cơ thể mềm mại phía dưới
Bên trong căn phòng văng vẳng tiếng cười như chuông bạc của cô gái, giống như một lời tuyên cáo
Nhâm Lăng, bây giờ đã là của cô ta!
===
Tiếp tới là những chương cuối của quyển hai, sau khi xong quyển hai cá sẽ tạm dừng pháo hôi để viết tiếp cốt truyện quyển ba trước khi cho nó lên kệ, và viết tiếp bộ huỷ diệt giả
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Nhâm Lăng mang theo rất nhiều thứ trở về, vừa đi vừa mơ màng tưởng tượng khung cảnh hạnh phúc một nhà ba người trong đầu hắn
Đương nhiên, hắn chỉ dám nghĩ mà thôi
Dạ Tiểu Vũ chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi, dựa vào đâu sẽ yêu thích hắn chứ
Nhưng đâu ai cấm việc hắn mơ tưởng hão huyền chứ ha ha
Thế nhưng cái ảo tưởng của Nhâm Lăng, vỡ nát!
"Nhâm Bạch! Nhâm Bạch! Em mang cô ấy đi đâu!!?" Căn phòng không một bóng người lạnh lẽo, trái tim Nhâm Lăng run lên, thoắt một cái hắn đã đứng trước cửa căn hầm bí mật của Nhâm Bạch
Một ngón tay giơ lên, cánh cửa kim loại dày 1 mét biến mất trong hư không!
"Nhâm" Nhâm Lăng hốt hoảng xông vào, sau đó sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt
Vũng mâu đỏ tươi yêu diễm trên sàn nhà kim loại lạnh lẽo, em gái của hắn Nhân Bạch, hai mắt mở to run rẩy bị Dạ Tiểu Vũ nắm cổ xách lên như xách con gà con
Trên sàn, chính là hai bàn tay lăn lóc trắng bệch
"Agh Agh Anh Cứu C Em" Nhâm Bạch nghẹn ngào thì thào, nước mắt cùng máu tươi dính đầy mặt thê thảm không nỡ nhìn
Đường đường một dị năng giả cấp S, lại bị một cô gái nắm lấy cổ xách như xách một con gà yếu ớt
"Dạ Tiểu Vũ Có thể tha cho Nhâm Bạch" Nhâm Lăng ngập ngừng nói, bàn tay khẽ run rẩy Hắn biết, chỉ sợ lần này Nhâm Bạch không cứu nổi Hắn cũng không có mặt mũi, cầu xin cho nó
Thế nhưng trái ngược với dự tính của Nhâm Lăng, Dạ Tiểu Vũ lại mỉm cười Cô rất tùy ý gật gật đầu "Tha cho cô ta một mạng, được thôi"
Nhâm Bạch giật mình, Nhâm Lăng ngẩn người
Dạ Tiểu Vũ cảm nhận sức mạnh cuồng bạo trong cơ thể, cười nhẹ ném Nhâm Lăng xuống đất
Sức mạnh ngươi sở hữu càng lớn, ánh mắt của ngươi sẽ càng cao
Dạ Tiểu Vũ lúc này cảm thấy, dường như sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng cô cũng đã chạm gần tới đỉnh cao của chiếc tháp này Những kẻ như Nhâm Bạch hay Phượng Ly Hy, thật sự không còn đáng để cô phải để ý nữa
Bọn họ thậm chí còn chưa xứng để cô phải nhăn mày
"Tha cho cô ta có thể nhưng mà" Dạ Tiểu Vũ ưu nhã ngồi lên chiếc giường kim loại, bàn chân trắng nõn tinh mỹ run rẩy, ngón chân nhảy múa theo nốt nhạc không tên Môi son khẽ nhếch "Nhưng tôi đang thiếu một cái vật trang trí trên chân, thật sự cảm thấy rất trống trải"
Cơ thể Nhâm Bạch run lên Ý ý của cô ta là gì Không lẽ Mấy cảnh tượng đẫm máu nhảy nhót trong đầu cô gái bé nhỏ, khiến cho cô ta rùng mình, nước mắt chảy ào ào
"Không Đừng" Cô ta nấc lên
Dạ Tiểu Vũ "kiều mị" liếc Nhâm Bạch một cái "Này không lẽ cô nghĩ tôi cần cô làm cái gì sao? Đến để giọt máu của cô làm bẩn tay tôi còn lười!"
Nhâm Lăng đến lúc này mới sực tỉnh, trân trân nhìn Dạ Tiểu Vũ Một dòng điện xẹt qua đại não, chạy thẳng vào tim hắn, phút chốc, hai chân hắn ngã quỵ, đầu gối chạm đất
"Anh? Anh???" Nhâm Bạch không thể tin tưởng vào mắt mình Anh trai của cô lại quỳ gối chỉ vì mấy lời nói của con đàn bà này???
"Đúng rồi!" Dạ Tiểu Vũ vui vẻ vỗ tay, bàn chân nhẹ nhàng vẫy vẫy Nhâm Lăng giống như trúng phải lời nguyền nào đó, từng chút tiến đến sát chân Dạ Tiểu Vũ, nhẹ nhàng hôn lên nó
Sau đó cả hai càng thêm làm càn, quấn lấy nhau, cơ thể ma sát tựa như ngọn lửa rực cháy
Nhâm Bạch trân trân nhìn, giống như phát điên rồi, hai mắt nổi lên vằn đỏ, tự mình cào nát mặt của bản thân, máu tươi tưới lên móng tay sắc nhọn
Anh ơi Anh
Nhâm Lăng cả cơ thể tựa như bị ma lực sợi xích trói lấy, không thể cử động, như bị ma quỷ sai khiến làm theo bất cứ thứ gì Dạ Tiểu Vũ nói Hắn biết bản thân lúc này quả thực rất thảm hại, rất biến thái, thế nhưng hắn lại không dậy được chút suy nghĩ phản kháng nào
Cô chấp nhận cho hắn được thuộc về cô, thật sự Là quá tốt a
Nhâm Lăng bế lấy Dạ Tiểu Vũ, thành kính đặt lên mỗi tấc trên cơ thể cô một nụ hôn, giống như đối xử với một thứ bảo bối trân quý
"Uh Lăng Cho tôi" Dạ Tiểu Vũ khẽ cắn môi, móng tay đâm thẳng vào tấm lưng Nhâm Lăng, cào ra những vết xé rách dữ tợn
Phòng ngự biến thái của cấp SS, lại chỉ như một tờ giấy trong tay cô
Nhâm Lăng cảm nhận được cơn đau mang lại, cơ thể khẽ run bắn lên, khoái cảm từ cơn đau khiến cho hạ thân hắn điên cuồng bành trướng
Quả nhiên, Dạ Tiểu Vũ nói thầm, một tên M biến thái
Dạ Tiểu Vũ nâng lên bàn tay đẫm máu, nắm lấy tóc của Nhâm Lăng ép hắn phải đối diện với ánh mắt của cô "Ngay bây giờ, làm tôi!"
Nghe thấy lời nói này, Nhâm Lăng khẽ rít lên như một con dã thú, không hề phản kháng đâm sâu vào cơ thể mềm mại phía dưới
Bên trong căn phòng văng vẳng tiếng cười như chuông bạc của cô gái, giống như một lời tuyên cáo
Nhâm Lăng, bây giờ đã là của cô ta!
===
Tiếp tới là những chương cuối của quyển hai, sau khi xong quyển hai cá sẽ tạm dừng pháo hôi để viết tiếp cốt truyện quyển ba trước khi cho nó lên kệ, và viết tiếp bộ huỷ diệt giả
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Bình luận facebook