Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-91
Pháo Hôi Đại Náo Thịt Văn: Vật Hi Sinh Từng Bước Phản Kích - Giới thiệu cuốn 3: Kết Thúc + chương 1
Ta tự hỏi rốt cuộc cuối cùng ta đã có được gì, để rồi đánh mất đi thứ gì
Nếu như có thể trở lại một lần nữa, ta
____
"Nỗi đau thấm tận xương cốt này Lồng ngực thít chặt không thể nào thở được, giống như sinh mệnh đã mất đi một thứ gì đó vô cùng quý giá"
Nói cho ta biết, ta đã đánh mất thứ gì?
____
Thật là rõ ràng, không một ai còn nhớ rõ ngươi, chỉ còn mình ta, thật đơn giản, vì ta không phải con người
Thế nhưng ngươi thấy sao, để bọn họ cô đơn như vậy tìm kiếm một người trong hư vô, ngày ngày chịu đựng sự thống khổ tận sâu trong linh hồn Có đúng không
_____
Chương 1:
Không khí trong Thủ phủ Liên bang vô cùng căng thẳng, bởi lẽ 5 ngày trước, một tối hậu thư từ Liên Minh Lam tinh đã được gửi đến cho bọn họ, yêu cầu bọn họ nêu ra lập trường của mình
Đó là tham gia Liên minh rồi cùng tấn công đế quốc Liam hay là giữ trung lập hoặc đi theo Liam để bị Liên minh Lam tinh tiến công xoá sổ!
Không khí lo lắng dần chiếm trọn bộ trung ương Liên Bang
Đỗ Phủ nhàm chán vung vẩy tối hậu thư trên tay, một bên phàn nàn "Rốt cuộc là cái tiểu thư Dạ Tiểu Vũ của em bao giờ mới trở về? Hay là chúng ta lại lần nữa đảo chính đem em làm Nguyên soái nhỉ, Lâm Lam?"
Hắn liếm liếm môi
"Nhàm chán" Ngân Bạch lườm hắn một cái, tiếp tục lau chùi chiếc nòng súng trên tay
Chiến tranh, hắn chưa bao giờ ngại ngần
Thế nhưng Dạ Tiểu Vũ Ngân Bạch nhớ về cô bé năm ấy, nằng nặc kéo tay hắn cùng Lâm Lam đòi bế lên, khoé môi lặng ngắt khẽ kéo kéo
Hắn tin tưởng lấy quyết định của cô bé, chỉ cần đợi cô bé trở về quyết định
Còn về việc vì sao hắn lại gọi Dạ Tiểu Vũ là cô bé Nam nhân tỏ vẻ, tuổi tác của hắn hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến việc này
"Cô ấy sắp trở về rồi" Lâm Lam mỉm cười nói, ngón tay chỉ về một phía căn phòng
Đỗ Phủ:"?"
"Rắc!" Không trung trống rỗng xuất hiện một vết nứt, một ngón tay trắng nõn đột phá khe nứt, sinh sinh bẻ nát không gian bước vào
Đổ Phủ:"" Cách xuất hiện đủ đặc biệt, đủ bá đạo ah!
"Lâm Lam" Dạ Tiểu Vũ gật đầu "Em đã về rồi đây!"
"Ừ, có thích món quà tôi tặng em không?" Lâm Lam cong cong mắt mỉm cười
"Chiếc ghế Nguyên soái này, em thích!" Dạ Tiểu Vũ bật cười
Lâm Lam liếc nhìn hai bóng người phía sau Dạ Tiểu Vũ, tấm tắc mình lại có thêm em rể Đột ngột, hắn hơi đứng hình nhìn cô một lát Sau đó chần chờ mở miệng
"Tiểu Vũ"
"Ừ?" Dạ Tiểu Vũ nựng nựng chiếc má của Nhâm Lăng
"Nguyên soái Vũ Chinh đâu"
Dạ Tiểu Vũ:""
Chết rồi Cô quên mất hắn!!!!!!
Nhìn sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Dạ Tiểu Vũ, mọi người trong phòng lạnh run rên một câu
Tội nghiệp ai yêu phải cô nàng này!!!
Vũ Chinh nằm thở dốc, đôi mắt mơ màng nhìn kẻ ngã xuống bên cạnh
Ha ha Được thoả sức đánh một trận như thế này
Cho dù có chết đi Cũng không có gì nuối tiếc
Không Vẫn có một điều
"Ta" Đôi môi hắn run lên
"Rắc!" Ngay khi Vũ Chinh nghĩ buông xuôi, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên má hắn vuốt ve
Một giọt nước mắt lăn ra từ khoé mắt Vũ Chinh
"Ta yêu em" Thật may mắn, rằng em còn sống
"Ừ, em biết" Dạ Tiểu Vũ hôn lên khoé mắt ướt át của nam nhân, xắn tay áo ôm lấy hắn, chuẩn bị bước vào khe nứt thời không mang đi
Đột nhiên trời xui đất khiến, cô hơi liếc nhìn xung quanh, sau đó thì khoé mắt co rút
Được rồi
Vũ Chinh đang tận hưởng cảm giác được mỹ nhân ôm vào lòng, đột ngột trời đất đảo lộn, hắn nhận ra, hắn đã bị cô vác qua vai, đồng thời tên nam nhân kia cũng được cô mang theo bên vai kia
Dạ Tiểu Vũ:"" Đừng hỏi gì cả, ok?
Nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của cô, Vũ Chinh chỉ có thể nuốt bình dấm lại vào bụng
Chắc chắn, tên này Phải diệt!!!
Dạ Tiểu Vũ thừa biết người bên cạnh đang áp suất thấp, thế nhưng cô biết phải làm sao a Chẳng lẽ lại để đồ ngốc này nằm ở đấy phơi mưa dãi nắng rồi bị sói xám nuốt vào bụng?
Nói mới nhớ, hình như lúc đấy cô còn hi sinh bản thân mình để ném tên ngốc này về nhà đấy! Tiền lời cô còn chưa kịp đòi sao lại nỡ để hắn xuống được?
Nghĩ đến mấy ngày đẫm máu và nước mắt ở phi thuyền tên Lục Lãnh kia, Dạ Tiểu Vũ cô chỉ muốn tìm đến chỗ hắn mà răng rắc một trận!!!
Không đem tên kia cưỡi một đêm, hết lên rồi lại xuống, phòng bếp rồi giường ngủ, cô không phải họ Dạ!
Con dâm ma trong lòng Dạ Tiểu Vũ lại rục rịch
Khoan, bây giờ đâu phải là lúc nghĩ đến mấy chuyện này???
Dạ Tiểu Vũ lau nước miếng lên áo Vũ Chinh, lại một phen răng rắc thời không, trở về thủ phủ Liên Bang
Sắp tới chính là, một cuộc chiến tranh không thể tránh khỏi!
"Thế bây giờ ý kiến của em như thế nào? Chỉ cần là điều em muốn, anh sẽ thực hiện mọi thứ cho em!" Lâm Lam mỉm cười xoa xoa đầu cô
Dạ Tiểu Vũ vuốt cằm, chiếc huy hiệu trên áo khoác Nguyên Soái loé lên Rồi tối hậu thư trên tay Dạ Tiểu Vũ bị cô xé nát
"Liên lạc với đế quốc Liam, Liên Bang sẽ trợ giúp bọn họ tiêu diệt những kẻ phản nhân loại kia!" Dạ Tiểu Vũ vuốt vuốt cằm "Từ trước đến nay, Dạ Tiểu Vũ này chưa bao giờ e ngại chiến tranh! Nhưng sai lầm của bọn người Liên minh Lam tinh này, chính là việc dám đe doạ em!!!"
Lam tinh nằm trong Liên bang đúng không, vậy thì trước tiên diệt bọn họ!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Ta tự hỏi rốt cuộc cuối cùng ta đã có được gì, để rồi đánh mất đi thứ gì
Nếu như có thể trở lại một lần nữa, ta
____
"Nỗi đau thấm tận xương cốt này Lồng ngực thít chặt không thể nào thở được, giống như sinh mệnh đã mất đi một thứ gì đó vô cùng quý giá"
Nói cho ta biết, ta đã đánh mất thứ gì?
____
Thật là rõ ràng, không một ai còn nhớ rõ ngươi, chỉ còn mình ta, thật đơn giản, vì ta không phải con người
Thế nhưng ngươi thấy sao, để bọn họ cô đơn như vậy tìm kiếm một người trong hư vô, ngày ngày chịu đựng sự thống khổ tận sâu trong linh hồn Có đúng không
_____
Chương 1:
Không khí trong Thủ phủ Liên bang vô cùng căng thẳng, bởi lẽ 5 ngày trước, một tối hậu thư từ Liên Minh Lam tinh đã được gửi đến cho bọn họ, yêu cầu bọn họ nêu ra lập trường của mình
Đó là tham gia Liên minh rồi cùng tấn công đế quốc Liam hay là giữ trung lập hoặc đi theo Liam để bị Liên minh Lam tinh tiến công xoá sổ!
Không khí lo lắng dần chiếm trọn bộ trung ương Liên Bang
Đỗ Phủ nhàm chán vung vẩy tối hậu thư trên tay, một bên phàn nàn "Rốt cuộc là cái tiểu thư Dạ Tiểu Vũ của em bao giờ mới trở về? Hay là chúng ta lại lần nữa đảo chính đem em làm Nguyên soái nhỉ, Lâm Lam?"
Hắn liếm liếm môi
"Nhàm chán" Ngân Bạch lườm hắn một cái, tiếp tục lau chùi chiếc nòng súng trên tay
Chiến tranh, hắn chưa bao giờ ngại ngần
Thế nhưng Dạ Tiểu Vũ Ngân Bạch nhớ về cô bé năm ấy, nằng nặc kéo tay hắn cùng Lâm Lam đòi bế lên, khoé môi lặng ngắt khẽ kéo kéo
Hắn tin tưởng lấy quyết định của cô bé, chỉ cần đợi cô bé trở về quyết định
Còn về việc vì sao hắn lại gọi Dạ Tiểu Vũ là cô bé Nam nhân tỏ vẻ, tuổi tác của hắn hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến việc này
"Cô ấy sắp trở về rồi" Lâm Lam mỉm cười nói, ngón tay chỉ về một phía căn phòng
Đỗ Phủ:"?"
"Rắc!" Không trung trống rỗng xuất hiện một vết nứt, một ngón tay trắng nõn đột phá khe nứt, sinh sinh bẻ nát không gian bước vào
Đổ Phủ:"" Cách xuất hiện đủ đặc biệt, đủ bá đạo ah!
"Lâm Lam" Dạ Tiểu Vũ gật đầu "Em đã về rồi đây!"
"Ừ, có thích món quà tôi tặng em không?" Lâm Lam cong cong mắt mỉm cười
"Chiếc ghế Nguyên soái này, em thích!" Dạ Tiểu Vũ bật cười
Lâm Lam liếc nhìn hai bóng người phía sau Dạ Tiểu Vũ, tấm tắc mình lại có thêm em rể Đột ngột, hắn hơi đứng hình nhìn cô một lát Sau đó chần chờ mở miệng
"Tiểu Vũ"
"Ừ?" Dạ Tiểu Vũ nựng nựng chiếc má của Nhâm Lăng
"Nguyên soái Vũ Chinh đâu"
Dạ Tiểu Vũ:""
Chết rồi Cô quên mất hắn!!!!!!
Nhìn sắc mặt lúc trắng lúc xanh của Dạ Tiểu Vũ, mọi người trong phòng lạnh run rên một câu
Tội nghiệp ai yêu phải cô nàng này!!!
Vũ Chinh nằm thở dốc, đôi mắt mơ màng nhìn kẻ ngã xuống bên cạnh
Ha ha Được thoả sức đánh một trận như thế này
Cho dù có chết đi Cũng không có gì nuối tiếc
Không Vẫn có một điều
"Ta" Đôi môi hắn run lên
"Rắc!" Ngay khi Vũ Chinh nghĩ buông xuôi, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên má hắn vuốt ve
Một giọt nước mắt lăn ra từ khoé mắt Vũ Chinh
"Ta yêu em" Thật may mắn, rằng em còn sống
"Ừ, em biết" Dạ Tiểu Vũ hôn lên khoé mắt ướt át của nam nhân, xắn tay áo ôm lấy hắn, chuẩn bị bước vào khe nứt thời không mang đi
Đột nhiên trời xui đất khiến, cô hơi liếc nhìn xung quanh, sau đó thì khoé mắt co rút
Được rồi
Vũ Chinh đang tận hưởng cảm giác được mỹ nhân ôm vào lòng, đột ngột trời đất đảo lộn, hắn nhận ra, hắn đã bị cô vác qua vai, đồng thời tên nam nhân kia cũng được cô mang theo bên vai kia
Dạ Tiểu Vũ:"" Đừng hỏi gì cả, ok?
Nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của cô, Vũ Chinh chỉ có thể nuốt bình dấm lại vào bụng
Chắc chắn, tên này Phải diệt!!!
Dạ Tiểu Vũ thừa biết người bên cạnh đang áp suất thấp, thế nhưng cô biết phải làm sao a Chẳng lẽ lại để đồ ngốc này nằm ở đấy phơi mưa dãi nắng rồi bị sói xám nuốt vào bụng?
Nói mới nhớ, hình như lúc đấy cô còn hi sinh bản thân mình để ném tên ngốc này về nhà đấy! Tiền lời cô còn chưa kịp đòi sao lại nỡ để hắn xuống được?
Nghĩ đến mấy ngày đẫm máu và nước mắt ở phi thuyền tên Lục Lãnh kia, Dạ Tiểu Vũ cô chỉ muốn tìm đến chỗ hắn mà răng rắc một trận!!!
Không đem tên kia cưỡi một đêm, hết lên rồi lại xuống, phòng bếp rồi giường ngủ, cô không phải họ Dạ!
Con dâm ma trong lòng Dạ Tiểu Vũ lại rục rịch
Khoan, bây giờ đâu phải là lúc nghĩ đến mấy chuyện này???
Dạ Tiểu Vũ lau nước miếng lên áo Vũ Chinh, lại một phen răng rắc thời không, trở về thủ phủ Liên Bang
Sắp tới chính là, một cuộc chiến tranh không thể tránh khỏi!
"Thế bây giờ ý kiến của em như thế nào? Chỉ cần là điều em muốn, anh sẽ thực hiện mọi thứ cho em!" Lâm Lam mỉm cười xoa xoa đầu cô
Dạ Tiểu Vũ vuốt cằm, chiếc huy hiệu trên áo khoác Nguyên Soái loé lên Rồi tối hậu thư trên tay Dạ Tiểu Vũ bị cô xé nát
"Liên lạc với đế quốc Liam, Liên Bang sẽ trợ giúp bọn họ tiêu diệt những kẻ phản nhân loại kia!" Dạ Tiểu Vũ vuốt vuốt cằm "Từ trước đến nay, Dạ Tiểu Vũ này chưa bao giờ e ngại chiến tranh! Nhưng sai lầm của bọn người Liên minh Lam tinh này, chính là việc dám đe doạ em!!!"
Lam tinh nằm trong Liên bang đúng không, vậy thì trước tiên diệt bọn họ!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Bình luận facebook