Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1626: Nghiêm trị phản đồ (mười)
Edit: kaylee
Một Chí Tôn trung kỳ hơn hai mươi tuổi, nếu tuyên dương ra ngoài, cả đại lục đều sẽ chấn động!
Mộ Dung Tiêu nhưng là không để ý lời nói của mình tạo ra ảnh hưởng thế nào, âm trầm nhìn Cố Nhược Vân, sát khí trên người không giảm chút nào.
"Ta ngược lại thật ra có chút luyến tiếc giết ngươi, nếu không, ngươi thần phục ta, ta lưu lại một cái mệnh của ngươi?"
Cố Nhược Vân lạnh lùng cười: "Thật có lỗi, cho dù ngươi muốn nô lệ làm của ta, ta cũng không nghĩ tha cho ngươi."
Kiêu ngạo!
Người này quá kiêu ngạo!
Đối phương chỉ nói một câu, làm cho nàng thần phục hắn, hắn sẽ buông tha cho nàng! Nhưng nàng vậy mà nói cho dù đối phương muốn làm nô lệ của nàng, nàng cũng không tha!
Phải biết rằng, Mộ Dung Tiêu là một cường giả Cửu Chuyển, thiên phú của nàng cường thịnh cỡ nào, cũng chỉ là Chí Tôn trung kỳ, đến cùng lực lượng gì làm cho nàng có dũng khí, nói ra lời nói như vậy?
Tộc trưởng theo bản năng nhìn Thiên Bắc Dạ, ở trong mắt của ông, đúng là có Thiên Bắc Dạ ở chỗ này làm chỗ dựa cho nàng, nàng mới có thể làm càn như thế, dù sao thực lực của Thiên Bắc Dạ cũng là ở cảnh giới Cửu Chuyển, ai thắng ai thua còn không nhất định!
"Hừ, nha đầu, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội, ngươi đã muốn chết, ta cũng dung không được ngươi!"
Mộ Dung Tiêu hừ một tiếng, không bao giờ khách khí với Cố Nhược Vân nữa, thân mình giống như một cơn gió, rất nhanh đã xuất hiện ở phía sau Cố Nhược Vân.
"Cố cô nương, cẩn thận!"
Long Linh Nhi thấy một màn như vậy, sợ tới mức thiếu chút ngay cả trái tim đều nhảy ra ngoài, vội vàng hô to một tiếng.
Ngay tại sau khi âm thanh của nàng vang lên, bóng dáng ban đầu đưa lưng về phía Mộ Dung Tiêu kia cuối cùng cũng có phản ứng, nàng thong thả xoay người, Cửu Hoàng trong tay vung tới phía Mộ Dung Tiêu, kiếm quang sắc bén lộ ra hơi thở không ai bì nổi tiếp cận hắn ta.
Hiện giờ, Mộ Dung Tiêu muốn thu tay lại cũng không kịp, vì vậy lúc nắm tay của hắn ta dừng ở ngực của Cố Nhược Vân, kiếm quang kia cũng đánh tới trên người của hắn.
Nhưng mà, bởi vì Mộ Dung Tiêu kịp thời né một chút, kiếm quang chỉ là cắt qua cánh tay hắn ta.
Máu tươi, chảy xuôi xuống từ cánh tay kia, ‘tí tách’ rơi trên mặt đất, rồi sau đó máu kia càng chảy càng nhiều, nhìn mà ghê người.
"Khụ khụ!"
Cố Nhược Vân ho ra một ngụm máu tươi, sắc mặt có chút ngưng trọng nhìn Mộ Dung Tiêu, giờ khắc này, sắc mặt của nàng vô cùng tái nhợt, khóe môi hàm chứa một nụ cười lạnh châm chọc.
"Đồ điên, ngươi mẹ-nó chính là người điên!"
Dù là nhân vật cao ngạo như Mộ Dung Tiêu, lúc này cũng nhịn không được chửi ầm lên.
"Ta chưa từng gặp đồ điên như ngươi, đối mặt với công kích của kẻ địch vậy mà không bảo vệ bản thân trước, lại cũng công kích kẻ địch, không tiếc lưỡng bại câu thương!"
Cố Nhược Vân mím khóe môi, từ trên đất đứng lên.
"Ngươi có biết ngoại hiệu của cha ta là gì không?"
"Cái gì?" Mộ Dung Tiêu sửng sốt một chút, hỏi.
"Phụ thân ta..." Cố Nhược Vân dừng một chút, tiếp tục nói: "Hắn đã bị thế nhân xưng là đồ điên! Ta thân là nữ nhi của ông ấy, tất nhiên là truyền lưu máu của phụ thân, cho nên, ta đây làm người điên là đương nhiên!"
Không tự chủ được, trong đầu Cố Nhược Vân hiện ra khuôn mặt lãnh khốc mà anh tuấn kia của Hồng Liên Lĩnh chủ, ý cười trên mặt cũng càng nồng đậm.
Khoảng cách lần trước tách ra, hiện giờ đã qua đi rất lâu, sau khi giải quyết xong chuyện bên này, cũng là thời điểm nàng đi Hồng Liên Lĩnh tìm phụ mẫu... Thuận tiện nói cho bọn họ biết chuyện của huynh trưởng!
Mộ Dung Tiêu hừ một tiếng, ánh mắt càng âm trầm: "Cho dù ngươi là người điên cũng không thể làm gì, thực lực chênh lệch, làm cho ngươi vĩnh viễn cũng không cách nào chiến thắng ta..."
Một Chí Tôn trung kỳ hơn hai mươi tuổi, nếu tuyên dương ra ngoài, cả đại lục đều sẽ chấn động!
Mộ Dung Tiêu nhưng là không để ý lời nói của mình tạo ra ảnh hưởng thế nào, âm trầm nhìn Cố Nhược Vân, sát khí trên người không giảm chút nào.
"Ta ngược lại thật ra có chút luyến tiếc giết ngươi, nếu không, ngươi thần phục ta, ta lưu lại một cái mệnh của ngươi?"
Cố Nhược Vân lạnh lùng cười: "Thật có lỗi, cho dù ngươi muốn nô lệ làm của ta, ta cũng không nghĩ tha cho ngươi."
Kiêu ngạo!
Người này quá kiêu ngạo!
Đối phương chỉ nói một câu, làm cho nàng thần phục hắn, hắn sẽ buông tha cho nàng! Nhưng nàng vậy mà nói cho dù đối phương muốn làm nô lệ của nàng, nàng cũng không tha!
Phải biết rằng, Mộ Dung Tiêu là một cường giả Cửu Chuyển, thiên phú của nàng cường thịnh cỡ nào, cũng chỉ là Chí Tôn trung kỳ, đến cùng lực lượng gì làm cho nàng có dũng khí, nói ra lời nói như vậy?
Tộc trưởng theo bản năng nhìn Thiên Bắc Dạ, ở trong mắt của ông, đúng là có Thiên Bắc Dạ ở chỗ này làm chỗ dựa cho nàng, nàng mới có thể làm càn như thế, dù sao thực lực của Thiên Bắc Dạ cũng là ở cảnh giới Cửu Chuyển, ai thắng ai thua còn không nhất định!
"Hừ, nha đầu, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội, ngươi đã muốn chết, ta cũng dung không được ngươi!"
Mộ Dung Tiêu hừ một tiếng, không bao giờ khách khí với Cố Nhược Vân nữa, thân mình giống như một cơn gió, rất nhanh đã xuất hiện ở phía sau Cố Nhược Vân.
"Cố cô nương, cẩn thận!"
Long Linh Nhi thấy một màn như vậy, sợ tới mức thiếu chút ngay cả trái tim đều nhảy ra ngoài, vội vàng hô to một tiếng.
Ngay tại sau khi âm thanh của nàng vang lên, bóng dáng ban đầu đưa lưng về phía Mộ Dung Tiêu kia cuối cùng cũng có phản ứng, nàng thong thả xoay người, Cửu Hoàng trong tay vung tới phía Mộ Dung Tiêu, kiếm quang sắc bén lộ ra hơi thở không ai bì nổi tiếp cận hắn ta.
Hiện giờ, Mộ Dung Tiêu muốn thu tay lại cũng không kịp, vì vậy lúc nắm tay của hắn ta dừng ở ngực của Cố Nhược Vân, kiếm quang kia cũng đánh tới trên người của hắn.
Nhưng mà, bởi vì Mộ Dung Tiêu kịp thời né một chút, kiếm quang chỉ là cắt qua cánh tay hắn ta.
Máu tươi, chảy xuôi xuống từ cánh tay kia, ‘tí tách’ rơi trên mặt đất, rồi sau đó máu kia càng chảy càng nhiều, nhìn mà ghê người.
"Khụ khụ!"
Cố Nhược Vân ho ra một ngụm máu tươi, sắc mặt có chút ngưng trọng nhìn Mộ Dung Tiêu, giờ khắc này, sắc mặt của nàng vô cùng tái nhợt, khóe môi hàm chứa một nụ cười lạnh châm chọc.
"Đồ điên, ngươi mẹ-nó chính là người điên!"
Dù là nhân vật cao ngạo như Mộ Dung Tiêu, lúc này cũng nhịn không được chửi ầm lên.
"Ta chưa từng gặp đồ điên như ngươi, đối mặt với công kích của kẻ địch vậy mà không bảo vệ bản thân trước, lại cũng công kích kẻ địch, không tiếc lưỡng bại câu thương!"
Cố Nhược Vân mím khóe môi, từ trên đất đứng lên.
"Ngươi có biết ngoại hiệu của cha ta là gì không?"
"Cái gì?" Mộ Dung Tiêu sửng sốt một chút, hỏi.
"Phụ thân ta..." Cố Nhược Vân dừng một chút, tiếp tục nói: "Hắn đã bị thế nhân xưng là đồ điên! Ta thân là nữ nhi của ông ấy, tất nhiên là truyền lưu máu của phụ thân, cho nên, ta đây làm người điên là đương nhiên!"
Không tự chủ được, trong đầu Cố Nhược Vân hiện ra khuôn mặt lãnh khốc mà anh tuấn kia của Hồng Liên Lĩnh chủ, ý cười trên mặt cũng càng nồng đậm.
Khoảng cách lần trước tách ra, hiện giờ đã qua đi rất lâu, sau khi giải quyết xong chuyện bên này, cũng là thời điểm nàng đi Hồng Liên Lĩnh tìm phụ mẫu... Thuận tiện nói cho bọn họ biết chuyện của huynh trưởng!
Mộ Dung Tiêu hừ một tiếng, ánh mắt càng âm trầm: "Cho dù ngươi là người điên cũng không thể làm gì, thực lực chênh lệch, làm cho ngươi vĩnh viễn cũng không cách nào chiến thắng ta..."
Bình luận facebook