Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1627: Nghiêm trị phản đồ (mười một)
Edit: kaylee
Sau khi nói hoàn lời này, Mộ Dung Tiêu lại nhằm về phía Cố Nhược Vân.
...
Dưới hư không, hai bóng dáng giống như hai luồng sáng đang không ngừng giao chiến, một số người thực lực thấp kém căn bản là không cách nào thấy rõ tình cảnh giao chiến.
Thiên Bắc Dạ nắm chặt nắm tay, trái tim đều hung hăng co rút đau đớn một chút, phía trên khuôn mặt tuyệt thế tràn đầy lo lắng.
Hắn tin tưởng Cố Nhược Vân!
Lời Cố Nhược Vân nói ra, thì nhất định có thể làm được.
Nhưng mà, này không có nghĩa là, khi hắn nhìn thấy Cố Nhược Vân bị thương có thể thờ ơ! Cho dù là tin tưởng nàng, tùy ý nàng đi chiến đấu để tăng lên bản thân, hắn vẫn là sẽ đau lòng vì nàng bị thương.
Càng là hận không thể làm cho những vết thương này đều ở trên người của hắn...
Y phục của nữ tử tả tơi, trên bộ áo màu xanh dính đầy vết máu, Cửu Hoàng trong tay cũng theo thời gian mất đi hồng quang vạn trượng!
"Nha đầu, còn không nhận thua sao?"
Mộ Dung Tiêu cười lạnh một tiếng, bước chân giống như đạp ở phía trên không khí, từng bước một tiêu sái đi đến phía Cố Nhược Vân.
Bá!
Cố Nhược Vân lại động, nhanh chóng vọt tới phía sau Mộ Dung Tiêu, Cửu Hoàng trong tay đón đầu chém xuống, giờ khắc này, ngay cả không khí cũng giống như bị nàng chém mở, phát ra tiếng vang ‘tư tư’.
"Không biết lượng sức!"
Mộ Dung Tiêu hừ lạnh một tiếng, quay đầu đối mặt với Cố Nhược Vân, nâng tay muốn ngăn cản công kích, nhưng mà, ngay tại trong phút chốc này, một cảm giác áp bách cường đại từ trên người Cố Nhược Vân tán ra, phía trên đỉnh đầu càng là hình thành một cơn gió lốc vĩ đại.
Đột... Đột phá?
Nàng vậy mà sinh ra đột phá ở thời điểm đang công kích người khác?
Mọi người đều ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn chằm chằm nữ tử tiếp tục chém xuống kia, động tác của nàng cũng không có bởi vì đột nhiên đột phá mà có chút chần chờ.
Kỳ thực, ngày đó lúc ở cấm địa Minh phủ, Cố Nhược Vân đã tăng lực lượng lên tới Chí Tôn trung kỳ cao nhất, chỉ thiếu một bước nhỏ là có thể đột phá tới hậu kỳ, mà chiến đấu hôm nay trùng hợp chính là một bước nhỏ này, nàng cũng thuận lý thành chương đột phá.
Ầm!
Cự kiếm chém xuống, uy lực mười phần!
Mặt đất đều bị nàng chém ra một khe rãnh, nhìn thấy ghê người.
Lúc này đây Mộ Dung Tiêu chưa kịp né tránh, cả cánh tay đều bị nàng một kiếm chém xuống, máu tươi phun ra mạnh mẽ, cùng với một tiếng thét chói tai làm người phát run.
"A a a a a!"
Mộ Dung Tiêu tê tâm liệt phế hô to lên, biểu cảm bởi vì sợ hãi mà trở nên vô cùng dữ tợn, âm thanh của hắn ta trong âm trầm lộ ra khàn khàn: "Cố Nhược Vân, ngươi thương một tay của ta, một ngày nào đó, ta muốn chém ngươi thành tám khối!"
Nói xong lời này, Mộ Dung Tiêu không lại chần chờ, ôm bả vai không ngừng chảy máu, xoay người muốn chạy trốn về phía xa xa.
Bỗng nhiên, hắn ta dừng bước, khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, nhìn về phía hồng y nam tử trước mặt này.
Y phục màu đỏ của nam nhân bay lên, một đầu tóc bạc vũ động ở trong gió, trên khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành của hắn, con ngươi màu đỏ hàm chứa ánh sáng yêu dị, lúc này đang âm trầm nhìn hắn ta.
"Đi đâu?"
Âm thanh của hắn trầm thấp, lại mang theo áp bách trầm trọng, làm thân mình Mộ Dung Tiêu run lên.
"Thả ta, chỉ cần các ngươi thả ta, ta cam đoan sau này sẽ không tìm các ngươi phiền toái!"
Nam nhân trước mắt, làm cho hắn ta cảm thấy sợ hãi từ tâm ra ngoài.
Chẳng sợ chỉ là nghe được âm thanh nói chuyện của hắn, đều sẽ làm hắn ta cả người phát run.
Cho tới bây giờ, Mộ Dung Tiêu mới biết được đến cùng mình có bao nhiêu ngu xuẩn! Nơi này trừ bỏ đồ điên Cố Nhược Vân biến thái này ra, còn có một nam tử làm cho người ta sợ hãi như thế!
Nếu vừa rồi nam tử này đã ra tay, thì đến cùng mình có thể kiên trì mấy hiệp ở trong tay hắn?
Sau khi nói hoàn lời này, Mộ Dung Tiêu lại nhằm về phía Cố Nhược Vân.
...
Dưới hư không, hai bóng dáng giống như hai luồng sáng đang không ngừng giao chiến, một số người thực lực thấp kém căn bản là không cách nào thấy rõ tình cảnh giao chiến.
Thiên Bắc Dạ nắm chặt nắm tay, trái tim đều hung hăng co rút đau đớn một chút, phía trên khuôn mặt tuyệt thế tràn đầy lo lắng.
Hắn tin tưởng Cố Nhược Vân!
Lời Cố Nhược Vân nói ra, thì nhất định có thể làm được.
Nhưng mà, này không có nghĩa là, khi hắn nhìn thấy Cố Nhược Vân bị thương có thể thờ ơ! Cho dù là tin tưởng nàng, tùy ý nàng đi chiến đấu để tăng lên bản thân, hắn vẫn là sẽ đau lòng vì nàng bị thương.
Càng là hận không thể làm cho những vết thương này đều ở trên người của hắn...
Y phục của nữ tử tả tơi, trên bộ áo màu xanh dính đầy vết máu, Cửu Hoàng trong tay cũng theo thời gian mất đi hồng quang vạn trượng!
"Nha đầu, còn không nhận thua sao?"
Mộ Dung Tiêu cười lạnh một tiếng, bước chân giống như đạp ở phía trên không khí, từng bước một tiêu sái đi đến phía Cố Nhược Vân.
Bá!
Cố Nhược Vân lại động, nhanh chóng vọt tới phía sau Mộ Dung Tiêu, Cửu Hoàng trong tay đón đầu chém xuống, giờ khắc này, ngay cả không khí cũng giống như bị nàng chém mở, phát ra tiếng vang ‘tư tư’.
"Không biết lượng sức!"
Mộ Dung Tiêu hừ lạnh một tiếng, quay đầu đối mặt với Cố Nhược Vân, nâng tay muốn ngăn cản công kích, nhưng mà, ngay tại trong phút chốc này, một cảm giác áp bách cường đại từ trên người Cố Nhược Vân tán ra, phía trên đỉnh đầu càng là hình thành một cơn gió lốc vĩ đại.
Đột... Đột phá?
Nàng vậy mà sinh ra đột phá ở thời điểm đang công kích người khác?
Mọi người đều ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn chằm chằm nữ tử tiếp tục chém xuống kia, động tác của nàng cũng không có bởi vì đột nhiên đột phá mà có chút chần chờ.
Kỳ thực, ngày đó lúc ở cấm địa Minh phủ, Cố Nhược Vân đã tăng lực lượng lên tới Chí Tôn trung kỳ cao nhất, chỉ thiếu một bước nhỏ là có thể đột phá tới hậu kỳ, mà chiến đấu hôm nay trùng hợp chính là một bước nhỏ này, nàng cũng thuận lý thành chương đột phá.
Ầm!
Cự kiếm chém xuống, uy lực mười phần!
Mặt đất đều bị nàng chém ra một khe rãnh, nhìn thấy ghê người.
Lúc này đây Mộ Dung Tiêu chưa kịp né tránh, cả cánh tay đều bị nàng một kiếm chém xuống, máu tươi phun ra mạnh mẽ, cùng với một tiếng thét chói tai làm người phát run.
"A a a a a!"
Mộ Dung Tiêu tê tâm liệt phế hô to lên, biểu cảm bởi vì sợ hãi mà trở nên vô cùng dữ tợn, âm thanh của hắn ta trong âm trầm lộ ra khàn khàn: "Cố Nhược Vân, ngươi thương một tay của ta, một ngày nào đó, ta muốn chém ngươi thành tám khối!"
Nói xong lời này, Mộ Dung Tiêu không lại chần chờ, ôm bả vai không ngừng chảy máu, xoay người muốn chạy trốn về phía xa xa.
Bỗng nhiên, hắn ta dừng bước, khiếp sợ trừng lớn đôi mắt, nhìn về phía hồng y nam tử trước mặt này.
Y phục màu đỏ của nam nhân bay lên, một đầu tóc bạc vũ động ở trong gió, trên khuôn mặt tuyệt thế khuynh thành của hắn, con ngươi màu đỏ hàm chứa ánh sáng yêu dị, lúc này đang âm trầm nhìn hắn ta.
"Đi đâu?"
Âm thanh của hắn trầm thấp, lại mang theo áp bách trầm trọng, làm thân mình Mộ Dung Tiêu run lên.
"Thả ta, chỉ cần các ngươi thả ta, ta cam đoan sau này sẽ không tìm các ngươi phiền toái!"
Nam nhân trước mắt, làm cho hắn ta cảm thấy sợ hãi từ tâm ra ngoài.
Chẳng sợ chỉ là nghe được âm thanh nói chuyện của hắn, đều sẽ làm hắn ta cả người phát run.
Cho tới bây giờ, Mộ Dung Tiêu mới biết được đến cùng mình có bao nhiêu ngu xuẩn! Nơi này trừ bỏ đồ điên Cố Nhược Vân biến thái này ra, còn có một nam tử làm cho người ta sợ hãi như thế!
Nếu vừa rồi nam tử này đã ra tay, thì đến cùng mình có thể kiên trì mấy hiệp ở trong tay hắn?
Bình luận facebook