-
Chương 93
"Liễu Như Tùy Phong Thân Pháp!" Một tiếng kinh hô vang lên, nhưng cái thanh âm này đã bị tiêngs chuyển động của kiếm trận vùi lấp, nhưng lại không thể thoát khỏi đôi tai linh mẫn của Phong Vân Vô Kị.
Thân thể của Phong Vân Vô Kị nhẹ nhàng rung động lên một cái, sau đó liền hướng về phía sau mà phiêu đãng, vòng kiếm khí cận thân công kích không trúng, liền lập tức lui trở lại, một vòng kiếm khí khác lại ập đến thay vào vị trí nguyên bổn vừa rồi, hướng về Phong Vân Vô Kị mà công đến, hai vòng kiếm trận tương hỗ giao hoán, khép chặt đến mức cả một giọt nước cũng không lọt, chẳng hề có chút nào trở ngại hay trì trệ.
Khắp bốn phía khác, lại có mấy vòng kiếm khí cấp tốc chuyển động và tấn công về phía Phong Vân Vô Kị, mỗi một vòng kiếm khí tự thành một kiếm trận, hơn nữa là giữa những kiếm trận nhỏ này lại tổ thành một đạo kiếm trận càng bàng đại hơn nữa, kiếm trận như thế, ảo diệu như thế, làm sao mà không khiến cho Phong Vân Vô Kị cảm thấy thích thú cho được.
"Ma ha Kiếm Trận" có bảy người lạp thành một tổ, câu thông với thiên địa, ma ha cũng chính là vô lượng, chính là ý chỉ kiếm trận có uy lực vô cùng. Ma Ha Kiếm Trận có uy lực của trận đơn đều rất cự đại, cơ hồ đủ để đối kháng với doid thủ có thực lực hơn bản thân gấp mười lần, gấp mấy chục lần, thậm chí là càng cường đại hơn. Nhưng sự liên kết giữa những Ma Ha Kiếm Trận với nhau lại không nhiều, giữa hai Ma Ha Kiếm Trận lại không hề có liên quan gì với nhau, đó cũng chính là chỗ mà Phong Vân Vô Kị cảm thấy hối tiếc sau khi sáng tạo ra, một là do thời gian không đủ, một nguyên nhân khác to lớn hơn là sự sản sinh của Ma Ha Kiếm Trận lại căn bổn không phải do sức của bản thân y, mà do y lĩnh ngộ ra, cơ sở của sự lĩnh ngộ lại là những hộ phái kiếm trận của vô số môn phái ở cái vị diện này.
Ngộ được sự tinh túy là một chuyện, nhưng nếu như nắm rõ như trong lòng bàn tay lại là một chuyện khác, thông qua chuyện xâm nhập vào kiếm trận mà lĩnh ngộ ra tâm pháp của kiếm trận, dù sao cũng bất đồng với kiếm trận tâm pháp chân chính của môn phái. Những kiếm trận đó đã được truyền thừa mấy ngàn năm, đã được truyền qua mấy chục đời, thậm chí là cả trăm đời tu sửa, cuối cùng rồi cũng thành hình, những chỗ ảo diệu của nó tất nhiên có rất nhiều. Phong Vân Vô Kị có thể từ trong đó mà ngộ ra chuyện câu thông với thiên địa chi lực, gia tăng lên mấy chục lần lực phòng ngự lẫn tấn công thì cũng đã là rất tuyệt rồi, còn chuyện như giữa những kiếm trận có biện pháp hô ứng với nhau, dựa vào năng lực của Phong Vân Vô Kị thì trước khi chưa có được khẩu quyết hoàn chỉnh, đúng là vô pháp ngộ thông.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Càng nhìn trong lòng càng hoan hỉ, nếu như có thể ngộ thông được sự ảo diệu của việc giữa những kiếm trận với nhau có biện pháp hô ứng, tức thì uy lực của Ma Ha Kiếm Trận khẳng định sẽ dề thăng lên mấy bậc. Có ý định như thế, nên Phong Vân Vô Kị cũng không vội li khai. Nhưng uy lực của trận pháp này cũng khiến cho Phong Vân Vô Kị không ngớt kinh tâm, nếu như không phải là có võ nghệ cao cường, thì lần này e rằng khó mà thoát được.
Từ trên khong nhìn xuống, kiếm trận bàng đại này do từng vòng từng vòng kiếm trận tương hỗ đan xen, không ngừng cấp tốc chuyển động, các kiếm trận từ khắp bốn phương tám hướng ập đến công kích Phong Vân Vô Kị, một vòng lại một vòng có tiết tấu rất nhanh. Nhưng Phong Vân Vô Kị lãi chẳng khác gì một cành liễu phiêu lãng bên trên những công kích của từng vòng từng vòng kiếm trận. Bộ kiếm trận này có uy lực tuy lớn, lại tịnh không có thuật khống chế gió, mỗi một vòng kiếm trận công kích, tất sẽ mang theo phong lôi, chỉ cần có gió, Liễu Như Tùy Phong Thân Pháp liền lập mảnh đất bất bại.
Trước cổng của Bắc Băng Kiếm Phái, mấy vạn võ giả ở cảnh giới phi thăng từ các môn phái trên đại lục tổ thành một hải dương bằng kiếm, còn Phong Vân Vô Kị thì chẳng khác gì một chiếc lá không ngừng nhấp nhô trên đầu ngọn sóng trong phiến hải dương này, nhưng lại không hề bị chìm xuống. Thân hình tùy theo kiếm khí mà đi lên rồi hạ xuống, nhưng những kiếm mang vẫn không thể chạm được vào thân thể của y.
Giữa kiếm trạn và kiếm trận với nhau, tất sẽ có khoảng trống, nhưng chỗ trống này tùy theo thời gian mà không ngừng biến hóa vị trí và di chuyển, còn Phong Vân Vô Kị thì cơ hồ chẳng hề phí chút tâm thần nào, chỉ vận dụng "Liễu Như Tùy Phong Thân Pháp" mà phiêu đãng tùy theo thế kiếm, những nơi thân thể ở đó đều là những chỗ trống uốn khúc vừa khít với thân người.
Ở trên một lâu các phía xa xa của Bắc Băng Kiếm Phái, một lão giả gầy ốm nhìn vào thân hình của Phong Vân Vô Kị như một cành liễu phất phơ bất định bên trong kiếm trận, trên mặt xuất hiện thần sắc trì nghi: "Trừ phi … đó có vẻ giống như … tuyệt học đã thất truyền của Kiếm Thần – "Liễu Như Tùy Phong Thân Pháp"?!!"
Những lão giả cáp biệt trưởng lão của các môn phái đang ở bên cạnh cũng lộ ra thần sắc nghi hoặc, một lão giả do dự một chóc rồi mở miệng nói: "Án chiếu theo như miêu tả trong truyền thuyết về Liễu Như Tùy Phong Thân Pháp, thì rất giống như thế, có thể dễ dàng phiêu lãng như thế trong bộ Đại Chu Thiên Đại Diễn kiếm trận do Thiên Cơ Môn "Bách Hiểu Sinh" tiền bối tốn bao tâm huyết mà sáng tạo ra, chỉ sợ là trừ bổn thân của Kiếm Thần tiền bối thì chẳng thể có ai khác nữa. Trừ phi, y thực sự là tổ sư từ trên thiên giới hạ xuống?!!!"
"Các ngươi đừng có phỏng đoán bậy bạ nữa." Chưởng môn của Thương Mang Kiếm Phái Bách Lí Lãng giận dữ quát lên một tiếng, người này đã hơn bốn trăm tuổi rồi, nhưng lại là hạc phát đồng nhan***, luận về bối phận thì còn hơn cả vị tông sư truyền kì Trì Thương, ông ta vừa lên tiếng, những người khắp chu vi liền ngậm miệng lại, cùng nhau nhìn về phía của ông ta.
*** Tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt trẻ tuổi
"Mấy ngàn người phi thăng lần trước, ông và ta tuy nhiên đều không có ở trên đó, nhưng cũng có thể nhìn thấy chúng nhân khi phi thăng, thì thông đạo được mở ra ở bên trên lại đột nhiên xuất hiện những quái nhân có cánh đó chứ? Mấy ngàn đồng môn phi thăng mới loáng một cái đã bị bọn họ tiêu diệt quá nửa, hiện tại lại xuất hiện mọt người có tu vi cao đến thế, chắc chằn là từ bên trên hạ xuống chứ chẳng nghi, nhưng có thể ở trong kiếm trận mà không bị thương thì có cần nhất định là Kiếm Thần sư tổ không? Chẳng lẽ là không có khả năng người ở bên trên có dã tâm hay sao? Mấy ngnà người phi thăng thân vong đã là một bài học giáo huấn to lớn, tiên giới cũng tịnh không đẹp đẽ như chúng ta tưởng tượng, nhất thiết đều chỉ là truyền thuyết, trước khi Kiếm Thần tiền bối phi thăng, đều chẳng hề có kí tái những chuyện liên quan đến phi thăng lên tiên giới. Tất cả mọi chuyện nên cẩn thận mới được."
Chúng nhân nghe thấy thế đều gật đầu, mấy ngàn người phi thăng lần trước chính là một cử động tráng quan, các môn phái cơ hồ đều có người hộ tống những trưởng bối trong môn phái của mình phi thăng, nhưng đột nhiên tất cả mọi chuyện lại biến hóa như thế, chỉ có những đoạn tay chân đứt đoạn từ bên trên rơi xuống, máu nhuộm ướt đẫm đại địa, đó hoàn toàn không phải là tình huống xuất hiện khi độ kiếp thất bại, mà là tình huống gặp phải công kích. Cũng nhân vì cố sự này mà trở về sau rất nhiều võ giả ở cảnh giới phi thăng đều cường hành lưu lại nơi này, không dám phi thăng, công lấy tất cả những võ giả ở cảnh giới phi thăng của các môn phái lại thì đã đạt đến một con số kinh nhân.
Dần dần, Phong Vân Vô Kị cũng đã tìm thấy quy luật chuyển động của kiếm trận này, còn liên quan đến sự tương hỗ giữa các kiếm trận với nhau thì y cũng đã có chút thành quả, có ở thêm ở trong này cũng không thể hoàn toàn ngộ thông, trừ phi có được khẩu quyết và đồ hình của bộ kiếm trận này.
Phong Vân Vô Kị dĩ nhiên đã khẳng định, trước khi đám người của bản thân trở về vị diện, thì đã có một thế lực khác tiềm nhập vào trong, tại trước khi tra rõ tử tế về cổ thế lực này thì Phong Vân Vô Kị cũng không vội dẫn những võ giả này dẫn đi, chỉ cần khống chế tốt, không để trên đại lục này có bất kì một phi thăng giả nào, thì án chiếu theo ước định của Thiên Đường và Thánh Điện, Thiên Đường không được hạ thủ.
Phong Vân Vô Kị cuối cùng cũng sử dụng tuyệt học áp tướng của mình, Kiếm Hoàng Chi Cảnh được giải khai hoàn toàn, mấy vòng kiếm khí khi cách thân thể của Phong Vân Vô Kị mấy xích thì liền ngưng trệ, sau đó thì vang lên hàng loạt những tiếng kiếm coong coong ngân lên, mọi trường kiếm đang tấn công về phía y đều không ngừng chấn động, cường hành thu lại kiếm phong, tựa hồ như biểu hiện trạng thái thần phục, khiến cho chúng phi thăng giả đại hãi.
"Quỳ xuống!" Phong Vân Vô Kị lạnh lùng hét lên, khí thế một lần nữa được tăng thêm một bậc, dưới sự uy áp của kiếm hoàng, mọi người tu kiếm liền thân bất do kỉ đồng thời quỳ bái xuống đất, thực hiện đại lễ ngũ thể đầu địa.
Đại Chu Thiên Đại Diễn kiếm trận hoàn toàn bị phá giải, chỉu cần là có liên quan tới kiếm, tại tình huống cảnh giới không đủ thì căn bổn vô pháp tạo thành bất kì thương hại nào đối với Phong Vân Vô Kị, không chỉ như thế, chỉ cần là tu kiếm giả, căn bổn vô pháp phản kháng uy áp của kiếm hoàng.
Trong lòng mọi người đều dâng lên một cảm giác như đang diện kiến quân chủ của mình, chỉ cảm thấy bản thân nên thành tâm làm như thế, nhưng một phương diện khác là tu nhục và không thể tin được.
Phong Vân Vô Kị chắp tay sau lưng là lơ lửng trên không trung, nhất thân trường bào phất phơ trong gió, lấy y làm trung tâm, từng vòng từng vòng kiếm giả chống tay quỳ xuống, từ trong ra ngoài, từng tầng từng tầng quỳ xuống, dù là những trưởng lão của các phái ở lâu các đằng xa kia khi đối diện với Kiếm Hoàng Chi Cảnh cũng căn bổn không có sức lực phản kháng.
Trong lòng mọi người vừa kinh vừa khủng, lúc này -- cho dù bọn họ có lòng phản kháng thì cũng căn bổn không có sức lực để phản kháng, ý nghĩ thần phục khôgn ngừng cường hành thông suốt thân thể, đó là một ý nghĩ không thể bị chuyển di từ ý chí, mà hoàn toàn là một loại chấn động đến từ sâu trong linh hồn ….
Thân thể của Phong Vân Vô Kị nhẹ nhàng rung động lên một cái, sau đó liền hướng về phía sau mà phiêu đãng, vòng kiếm khí cận thân công kích không trúng, liền lập tức lui trở lại, một vòng kiếm khí khác lại ập đến thay vào vị trí nguyên bổn vừa rồi, hướng về Phong Vân Vô Kị mà công đến, hai vòng kiếm trận tương hỗ giao hoán, khép chặt đến mức cả một giọt nước cũng không lọt, chẳng hề có chút nào trở ngại hay trì trệ.
Khắp bốn phía khác, lại có mấy vòng kiếm khí cấp tốc chuyển động và tấn công về phía Phong Vân Vô Kị, mỗi một vòng kiếm khí tự thành một kiếm trận, hơn nữa là giữa những kiếm trận nhỏ này lại tổ thành một đạo kiếm trận càng bàng đại hơn nữa, kiếm trận như thế, ảo diệu như thế, làm sao mà không khiến cho Phong Vân Vô Kị cảm thấy thích thú cho được.
"Ma ha Kiếm Trận" có bảy người lạp thành một tổ, câu thông với thiên địa, ma ha cũng chính là vô lượng, chính là ý chỉ kiếm trận có uy lực vô cùng. Ma Ha Kiếm Trận có uy lực của trận đơn đều rất cự đại, cơ hồ đủ để đối kháng với doid thủ có thực lực hơn bản thân gấp mười lần, gấp mấy chục lần, thậm chí là càng cường đại hơn. Nhưng sự liên kết giữa những Ma Ha Kiếm Trận với nhau lại không nhiều, giữa hai Ma Ha Kiếm Trận lại không hề có liên quan gì với nhau, đó cũng chính là chỗ mà Phong Vân Vô Kị cảm thấy hối tiếc sau khi sáng tạo ra, một là do thời gian không đủ, một nguyên nhân khác to lớn hơn là sự sản sinh của Ma Ha Kiếm Trận lại căn bổn không phải do sức của bản thân y, mà do y lĩnh ngộ ra, cơ sở của sự lĩnh ngộ lại là những hộ phái kiếm trận của vô số môn phái ở cái vị diện này.
Ngộ được sự tinh túy là một chuyện, nhưng nếu như nắm rõ như trong lòng bàn tay lại là một chuyện khác, thông qua chuyện xâm nhập vào kiếm trận mà lĩnh ngộ ra tâm pháp của kiếm trận, dù sao cũng bất đồng với kiếm trận tâm pháp chân chính của môn phái. Những kiếm trận đó đã được truyền thừa mấy ngàn năm, đã được truyền qua mấy chục đời, thậm chí là cả trăm đời tu sửa, cuối cùng rồi cũng thành hình, những chỗ ảo diệu của nó tất nhiên có rất nhiều. Phong Vân Vô Kị có thể từ trong đó mà ngộ ra chuyện câu thông với thiên địa chi lực, gia tăng lên mấy chục lần lực phòng ngự lẫn tấn công thì cũng đã là rất tuyệt rồi, còn chuyện như giữa những kiếm trận có biện pháp hô ứng với nhau, dựa vào năng lực của Phong Vân Vô Kị thì trước khi chưa có được khẩu quyết hoàn chỉnh, đúng là vô pháp ngộ thông.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Càng nhìn trong lòng càng hoan hỉ, nếu như có thể ngộ thông được sự ảo diệu của việc giữa những kiếm trận với nhau có biện pháp hô ứng, tức thì uy lực của Ma Ha Kiếm Trận khẳng định sẽ dề thăng lên mấy bậc. Có ý định như thế, nên Phong Vân Vô Kị cũng không vội li khai. Nhưng uy lực của trận pháp này cũng khiến cho Phong Vân Vô Kị không ngớt kinh tâm, nếu như không phải là có võ nghệ cao cường, thì lần này e rằng khó mà thoát được.
Từ trên khong nhìn xuống, kiếm trận bàng đại này do từng vòng từng vòng kiếm trận tương hỗ đan xen, không ngừng cấp tốc chuyển động, các kiếm trận từ khắp bốn phương tám hướng ập đến công kích Phong Vân Vô Kị, một vòng lại một vòng có tiết tấu rất nhanh. Nhưng Phong Vân Vô Kị lãi chẳng khác gì một cành liễu phiêu lãng bên trên những công kích của từng vòng từng vòng kiếm trận. Bộ kiếm trận này có uy lực tuy lớn, lại tịnh không có thuật khống chế gió, mỗi một vòng kiếm trận công kích, tất sẽ mang theo phong lôi, chỉ cần có gió, Liễu Như Tùy Phong Thân Pháp liền lập mảnh đất bất bại.
Trước cổng của Bắc Băng Kiếm Phái, mấy vạn võ giả ở cảnh giới phi thăng từ các môn phái trên đại lục tổ thành một hải dương bằng kiếm, còn Phong Vân Vô Kị thì chẳng khác gì một chiếc lá không ngừng nhấp nhô trên đầu ngọn sóng trong phiến hải dương này, nhưng lại không hề bị chìm xuống. Thân hình tùy theo kiếm khí mà đi lên rồi hạ xuống, nhưng những kiếm mang vẫn không thể chạm được vào thân thể của y.
Giữa kiếm trạn và kiếm trận với nhau, tất sẽ có khoảng trống, nhưng chỗ trống này tùy theo thời gian mà không ngừng biến hóa vị trí và di chuyển, còn Phong Vân Vô Kị thì cơ hồ chẳng hề phí chút tâm thần nào, chỉ vận dụng "Liễu Như Tùy Phong Thân Pháp" mà phiêu đãng tùy theo thế kiếm, những nơi thân thể ở đó đều là những chỗ trống uốn khúc vừa khít với thân người.
Ở trên một lâu các phía xa xa của Bắc Băng Kiếm Phái, một lão giả gầy ốm nhìn vào thân hình của Phong Vân Vô Kị như một cành liễu phất phơ bất định bên trong kiếm trận, trên mặt xuất hiện thần sắc trì nghi: "Trừ phi … đó có vẻ giống như … tuyệt học đã thất truyền của Kiếm Thần – "Liễu Như Tùy Phong Thân Pháp"?!!"
Những lão giả cáp biệt trưởng lão của các môn phái đang ở bên cạnh cũng lộ ra thần sắc nghi hoặc, một lão giả do dự một chóc rồi mở miệng nói: "Án chiếu theo như miêu tả trong truyền thuyết về Liễu Như Tùy Phong Thân Pháp, thì rất giống như thế, có thể dễ dàng phiêu lãng như thế trong bộ Đại Chu Thiên Đại Diễn kiếm trận do Thiên Cơ Môn "Bách Hiểu Sinh" tiền bối tốn bao tâm huyết mà sáng tạo ra, chỉ sợ là trừ bổn thân của Kiếm Thần tiền bối thì chẳng thể có ai khác nữa. Trừ phi, y thực sự là tổ sư từ trên thiên giới hạ xuống?!!!"
"Các ngươi đừng có phỏng đoán bậy bạ nữa." Chưởng môn của Thương Mang Kiếm Phái Bách Lí Lãng giận dữ quát lên một tiếng, người này đã hơn bốn trăm tuổi rồi, nhưng lại là hạc phát đồng nhan***, luận về bối phận thì còn hơn cả vị tông sư truyền kì Trì Thương, ông ta vừa lên tiếng, những người khắp chu vi liền ngậm miệng lại, cùng nhau nhìn về phía của ông ta.
*** Tóc bạc trắng nhưng khuôn mặt trẻ tuổi
"Mấy ngàn người phi thăng lần trước, ông và ta tuy nhiên đều không có ở trên đó, nhưng cũng có thể nhìn thấy chúng nhân khi phi thăng, thì thông đạo được mở ra ở bên trên lại đột nhiên xuất hiện những quái nhân có cánh đó chứ? Mấy ngàn đồng môn phi thăng mới loáng một cái đã bị bọn họ tiêu diệt quá nửa, hiện tại lại xuất hiện mọt người có tu vi cao đến thế, chắc chằn là từ bên trên hạ xuống chứ chẳng nghi, nhưng có thể ở trong kiếm trận mà không bị thương thì có cần nhất định là Kiếm Thần sư tổ không? Chẳng lẽ là không có khả năng người ở bên trên có dã tâm hay sao? Mấy ngnà người phi thăng thân vong đã là một bài học giáo huấn to lớn, tiên giới cũng tịnh không đẹp đẽ như chúng ta tưởng tượng, nhất thiết đều chỉ là truyền thuyết, trước khi Kiếm Thần tiền bối phi thăng, đều chẳng hề có kí tái những chuyện liên quan đến phi thăng lên tiên giới. Tất cả mọi chuyện nên cẩn thận mới được."
Chúng nhân nghe thấy thế đều gật đầu, mấy ngàn người phi thăng lần trước chính là một cử động tráng quan, các môn phái cơ hồ đều có người hộ tống những trưởng bối trong môn phái của mình phi thăng, nhưng đột nhiên tất cả mọi chuyện lại biến hóa như thế, chỉ có những đoạn tay chân đứt đoạn từ bên trên rơi xuống, máu nhuộm ướt đẫm đại địa, đó hoàn toàn không phải là tình huống xuất hiện khi độ kiếp thất bại, mà là tình huống gặp phải công kích. Cũng nhân vì cố sự này mà trở về sau rất nhiều võ giả ở cảnh giới phi thăng đều cường hành lưu lại nơi này, không dám phi thăng, công lấy tất cả những võ giả ở cảnh giới phi thăng của các môn phái lại thì đã đạt đến một con số kinh nhân.
Dần dần, Phong Vân Vô Kị cũng đã tìm thấy quy luật chuyển động của kiếm trận này, còn liên quan đến sự tương hỗ giữa các kiếm trận với nhau thì y cũng đã có chút thành quả, có ở thêm ở trong này cũng không thể hoàn toàn ngộ thông, trừ phi có được khẩu quyết và đồ hình của bộ kiếm trận này.
Phong Vân Vô Kị dĩ nhiên đã khẳng định, trước khi đám người của bản thân trở về vị diện, thì đã có một thế lực khác tiềm nhập vào trong, tại trước khi tra rõ tử tế về cổ thế lực này thì Phong Vân Vô Kị cũng không vội dẫn những võ giả này dẫn đi, chỉ cần khống chế tốt, không để trên đại lục này có bất kì một phi thăng giả nào, thì án chiếu theo ước định của Thiên Đường và Thánh Điện, Thiên Đường không được hạ thủ.
Phong Vân Vô Kị cuối cùng cũng sử dụng tuyệt học áp tướng của mình, Kiếm Hoàng Chi Cảnh được giải khai hoàn toàn, mấy vòng kiếm khí khi cách thân thể của Phong Vân Vô Kị mấy xích thì liền ngưng trệ, sau đó thì vang lên hàng loạt những tiếng kiếm coong coong ngân lên, mọi trường kiếm đang tấn công về phía y đều không ngừng chấn động, cường hành thu lại kiếm phong, tựa hồ như biểu hiện trạng thái thần phục, khiến cho chúng phi thăng giả đại hãi.
"Quỳ xuống!" Phong Vân Vô Kị lạnh lùng hét lên, khí thế một lần nữa được tăng thêm một bậc, dưới sự uy áp của kiếm hoàng, mọi người tu kiếm liền thân bất do kỉ đồng thời quỳ bái xuống đất, thực hiện đại lễ ngũ thể đầu địa.
Đại Chu Thiên Đại Diễn kiếm trận hoàn toàn bị phá giải, chỉu cần là có liên quan tới kiếm, tại tình huống cảnh giới không đủ thì căn bổn vô pháp tạo thành bất kì thương hại nào đối với Phong Vân Vô Kị, không chỉ như thế, chỉ cần là tu kiếm giả, căn bổn vô pháp phản kháng uy áp của kiếm hoàng.
Trong lòng mọi người đều dâng lên một cảm giác như đang diện kiến quân chủ của mình, chỉ cảm thấy bản thân nên thành tâm làm như thế, nhưng một phương diện khác là tu nhục và không thể tin được.
Phong Vân Vô Kị chắp tay sau lưng là lơ lửng trên không trung, nhất thân trường bào phất phơ trong gió, lấy y làm trung tâm, từng vòng từng vòng kiếm giả chống tay quỳ xuống, từ trong ra ngoài, từng tầng từng tầng quỳ xuống, dù là những trưởng lão của các phái ở lâu các đằng xa kia khi đối diện với Kiếm Hoàng Chi Cảnh cũng căn bổn không có sức lực phản kháng.
Trong lòng mọi người vừa kinh vừa khủng, lúc này -- cho dù bọn họ có lòng phản kháng thì cũng căn bổn không có sức lực để phản kháng, ý nghĩ thần phục khôgn ngừng cường hành thông suốt thân thể, đó là một ý nghĩ không thể bị chuyển di từ ý chí, mà hoàn toàn là một loại chấn động đến từ sâu trong linh hồn ….
Bình luận facebook