-
Chương 94
Tràng cảnh mấy vạn võ giả ở cảnh giơi phi thăng dùng tư thế triêu bái quỳ về phia Phong Vân Vô Kị rất là tráng quan, tuy nhiên ở trong tràng cảnh quỳ bái này thì ở trên đỉnh của một tiểu lâu ở đằng xa, một thân ảnh vẫn còn đứng thẳng người ra lại hiển hiện rất là dễ phát hiện.
Phong Vân Vô Kị cơ hồ như chỉ nhìn lướt qua một cái đã nhìn thấy được người này: Thương Mang Kiếm Phái chưởng môn – Bách Lí Lãng, năm xưa trước khi phi thăng, Phong Vân Vô Kị đã khiêu chiến với võ giả khắp cả thiên hạ, đến thì vội vàng, bại thì lui ngay, vì thế nên rất có ít người biết được dung mạo chân thật của y. Năm xưa Phong Vân Vô Kị nhân vì duyên cố của Trì Thương, nên y chỉ đưa ra những chiêu thức phá giải Thương Mang Kiếm Pháp danh chấn thiên hạ, chứ tịnh không đi đến khiêu chiến tận sơn môn, nhân vì duyên cố này mà đã gián tiếp mang lại thanh danh cho Thương Mang Kiếm Phái, khiến cho nó dần dần lớn mạnh lên.
Thương Mang Kiếm Phái vốn đã là đại phái, lại là môn phái trước đây của Trì Thương – học trò của Kiếm Thần Phong Vân Vô Ki, nên dần đần được các môn phái trên đại lục tôn trọng, trải qua cả trăm năm chấp chưởng những địa vị chí cai trong võ lâm, địa vị thậm chí còn cao hơn cả ba phái Mộ Tử, Bắc Băng, Nam Tinh. Hành động lần này cũng chỉ có Thương Mang Kiếm Phái mới có thể có lực triệu tập lớn đến vậy.
Phong Vân Vô Kị nhìn thấy Bách Lí Lãng có thể không thụ sự uy áp của Kiếm Hoàng Chi Cảnh, theo lí thường mà nói thì với tu vi của Bách Lí Lãng, cho dù là có gặp kì ngộ, tu vi thông thiên, nhưng chỉ cần la tu kiếm đạo, chỉ cần công lực không bằng Phong Vân Vô Kị, thì tất phải thụ chế ước của kiếm hoàng, nhưng tình huống thực tế thì lại tương phản hoàn toàn.
Bách Lí lãng tất có điều cổ quái! Đó chính là ý nghĩ thuấn gian lướt qua trong đầu của Phong Vân Vô Kị, thân hình vừa động đậy, Phong Vân Vô Kị dĩ nhiên là đã lao thẳng về phía Bách Lí Lãng như chớp xạ, đi phía trước thân pháp siêu tuyệt của y, là thần thức cường hãn đã phá thể phi xuất, như một thanh cự chùy đánh thẳng về phia Bách Lí Lãng.
Trên sắc mặt của Bách Lí Lãng hiện lên thần sắc khủng hoảng, liên tục thối lui, thụ lấy một kích thần thức của Phong Vân Vô Kị, thân thể lắc lư, khóe miệng rỉ máu, sau đó liền dùng tốc độ tuyệt khoái lao xuống phía dưới vách núi Bắc Băng.
Tình huống này nằm ngoài ý liệu của Phong Vân Vô Kị, với đòn thần thức công kích như vừa rồi, Phong Vân Vô Kị tự nhận bản thân có trúng cũng không thể chỉ rỉ một chút máu, chỉ thụ thương một cách giản đơn như thế, nhưng sự thật lại là như thế. Mắt thấy Bách Lí Lãng đã lao tới gần vách núi của Bắc Băng Kiếm Phái, Phong Vân Vô Kị lí nào lại để cho ông ta li khai một cách dễ dàng như thế, liền giận dữ quát lên một tiếng, dĩ nhiên là đã truy theo, Đệ Ngũ Kiếm Đảm sắc tuyệt thiên hạ dĩ nhiên là cũng đã xuất thủ.
Dưới vách núi vân vụ phiêu đãng, mắt thấy bản thân đã thoát khỏi thị tuyến của mọi người, Bách Lí Lãng đột nhiên quay đầu lại, mĩm cười một cách quỷ dị, rồi đưa một cánh tay đưa ra khỏi ống tay áo.
Tranh!
Một tiếng kim thiết trong trẻo vang vọng khắp không trung, Bách Lí Lãng lấy ra một vũ khí hình thoi, nhưng lại không biết là do thứ gì đúc thành, dựa vào mức độ sắc bén của Đệ Ngũ Kiếm Đảm mà cũng không thể chặt đứt được nó. Một kích không trúng, tay phải ngoắc xuống, Đệ Ngũ Kiếm Đảm dùng một góc độ xảo diệu một lần nữa chém xuống, đồng thừoi tay trái giơ lên, vô số kiếm khí xán lạn liền xuất hiện trên đầu ngón tay, năm ngón tay xòe ra, mấy trăm khí kiếm dày đặc đồng thời phát xuất.
Tranh!
Lại một tiếng kim thiết va chạm vang lên, Đệ Ngũ Kiếm Đảm một lần nữa bị ngăn chặn, nhưng trên vũ khí hình thoi đó cũng đã xuất hiện một vết kiếm sâu mấy thốn, Bách Lí Lãng tuy nhiên rất là cổ quái, nhưng mấy trăm đạo khí kiếm do Phong Vân Vô Kị phát ra đều tiến nhập vào trong nội thể của ông ta.
Bách Lí Lãng liền rên lên một tiếng, trên thân thể xuất hiện mấy cái huyết động, nhưng điều cổ quái là tịnh không có máu chảy ra, chỉ thấy thân thể của ông ta xoay mình đi, rồi đột nhiên đâm sầm vào trong lòng núi của Bắc Băng Kiếm Phái, những tiếng ầm ầm vang lên không dứt, thân hình của Bách Lí Lãng đã hoàn toàn biến mất trong lòng núi của Bắc Băng Kiếm Phái.
Phong Vân Vô Kị hừ lạnh một cái, thần thức phát xuất, tấn tốc truy tìm tung tích của Bách Lí Lãng, chẳng chút nghi vấn liền trực tiếp oanh kích một kiếm vào vị trí mà Bách Lí Lãng biến mất tron glòng núi.
Oanh!
Kiếm khí trên thân Đệ Ngũ Kiếm Đảm bạo trướng, mọt đạo kiếm khí dài phá kiếm phi xuất, mang theo quang mang xán lạn oanh nhập vào trong lòng núi, những nơi đi qua, thế như chẻ tre oanh xuất ra một thông đạo, ấn vào trên người của Bách Lí Lãng.
A!
Bách Lí Lãng rốt cuộc cũng phát xuất một tiếng kêu thảm thiết, càng đúng lúc Phong Vân Vô Kị chuẩn bị tiến thêm một bước để truy sát thì Bách Lí Lãng đã mượn lực của một kiếm đó, phá xuyên lòng núi bay ra xa mấy dặm, hơn nữa thần thức tỏa định trên thân thể của ông ta cũng đột nhiên mất đi cảm ứng.
Trong lòng Phong Vân Vô Kị có chút bất cam, thần thức khoách triển khắp mấy chục dặm phạm vi, liên tục tra thám nhiều lần cả trên trời và dưới đất, tuy nhiên bất luận là dụng tâm như thế nào, thì có một chuyện mà y cải biến không được: Bách Lí Lãng đã quỷ dị biến mất trong cảm ứng của Phong Vân Vô Kị.
"Ở trên trời ta gọi là Kiếm Hoàng, tại cái vị diện này ta đã từng được gọi là Kiếm Thần, mọi võ giả đạt đến cảnh giới phi thăng nghe lệnh, ta dùng thân phận của Kiếm Thần, yêu cầu các ngươi trong vòng ba tháng không được phi thăng, nguyên do trong chuyện này thì sau này các ngươi sẽ biết."
Phong Vân Vô Kị bỏ qua chuyện truy tung Bách Lí Lãng, quay người trở lại thượng không của Bắc Băng Kiếm Phái, trong ánh mắt vừa kinh vừa sợ của mọi người, nói ra những lời đó, sau đó bất quản là bọn họ có phản ứng như thế nào, trực tiếp điện xạ lao đi, li khai khỏi Bắc Băng Kiếm Phái.
Bất quản chúng nhân có tin tưởng hay không, Phong Vân Vô Ki tin rằng với tu vi về kiếm đạo mà bản thân triển lộ ra, thì cũng đủ khiến cho một bộ phận người bắt đầu hoài nghi những lồi nói dối của Bách Lí Lãng, chỉ cần có một bộ phận là đủ rồi ….
Thần thức lướt qua, Phong Vân Vô Kị đã phát hiện thấy Cổ Nguyệt Thiên đang trốn ở phía sau một ngọn núi ở một phía khác, nhưng điều kì quái là Phong Vân Vô Kị chỉ lạnh lùng liếc sang y một cái, sau đó hướng một cái phương hướng khác mà bay đi.
Thần y Quỷ Kiến Sầu, người này hào xưng là có khả năng siêu phàm, chỉ cần là còn một hơi thở thì ông ta cũng có thể cứu sống, nhưng tính tình lại rất là cổ quái, cứu hay không cứu đều hoàn toàn do bản thân có thích hay không, hơn nữa người cần cứu chữa phải trả ra một cái giá cổ quái mới chịu cứu trị.
Thân Đồ Ma Quân Hách Liên Nam Sơn thưa xe ngựa chở Lãnh Nhược Sương đi đến chổ ở của thần y Quỷ Kiến Sầu, nhưng lại phát hiện bản thân căn bổn vô pháp tiến vào trong đó.
Quỷ Kiến Sầu do chuyên tâm nghiên cứu y thuật nên võ công tịnh không cao, nhưng ông ta đã công bố rộng rãi là nơi ở của ông ta đã nuôi dưỡng khá nhiều độc trùng để bố thành trận pháp, bảo hộ nơi ở. Rất nhiều độc trùng thậm chí là được sản sinh từ thời kì hồng hoang, độc tính cực kì bá liệt, dù cho có là phi thăng giả khi bị cắn một cái thì cũng khó chịu vô cùng.
Bất quản là Thân Đồ ma Quân hao phí bao nhiêu tâm lực mới có thể vượt qua được độc trận này, nhưng nếu như không có phần công lực thâm hậu mà trước đây Phong Vân Vô Kị truyền cho thì e là hắn ta đã trở thành một cái xác rồi.
Khi gặp được Quỷ Kiến Sầu, ông ta liền nhìn thấy ngay Lãnh Nhược Sương, sắc mặt liền lộ ra nụ cười, ngay lúc Thân Đồ Ma Quân vừa mới nghĩ là người này có ý cứu chữa thì câu hỏi tiếp theo sau đó của Quỷ Kiến Sầu đã khiến cho hắn ta rơi thẳng xuống đáy cốc.
Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
"Ngươi dùng cái gì để trả công cho ta sau khi ta cứu chữa cho y?" Tiểu lão đầu gầy gò xấu xí Quỷ Kiến Sầu mĩm cười híp cả mắt hỏi.
Thân Đồ Ma Quân đang định hồi đáp, nhưng miệng vừa mở ra thì đột nhiên ngơ ngác. Kim tiền? Những ngừoi mà Quỷ Kiến Sầu cứu thì đa phần là kẻ giàu sang, lí nào lại thiếu tiền, nghe nói ông ta đã từng cứu một kẻ giàu có, cái giá phải trả là toàn bộ tài sản.
Nữ nhân? Niên kỉ của Quỷ Kiến Sầu đã quá lớn, sớm đã qua cái thời ham muốn rồi, tuy là danh y nhưng cũng không thể trị khỏi những chứng trạng của tuổi già***.
*** Già yếu thì không thể abc được.
Địa vị? Tuyệt đỉnh cao thủ trong giang hồ cũng không dám trêu vào vị thần y Quỷ Kiến Sầu này, dù cho Thân Đồ Ma Quân có ngang ngược nhưng cũng không dám khing địch đắc tội với lão đầu tử này, những người trong giang hồ nợ ân tình với ông ta thì quá nhiều, đặc biệt là những năm nay, ngừoi nợ ân tình của ông ta lại càng nhiều hơn.
Quỷ Kiến Sầu vừa nhìn thấy thần sắc của Thân Đồ Ma Quân thì đốn thời biến sắc, phất ống tay áo một cái, rồi đi vào trong phòng: "Cầu người khác cứu trị, nhưng lại không trả công, hay là ngươi đi tìm người khác cao minh hơn đi."
Thân Đồ Ma Quân thực sự vừa lo vừa giận vừa bực lại vừa bất lực, dựa vào thân phận Thân Đồ Ma Quân của y thì dù đi đến đâu, ăn ở đâu cũng căn bổn không thèm trả tiền nên trước giờ không thèm mang theo gì, lí nào lại có vật gì lấy ra, hơn nữa lại phải khiến cho Quỷ Kiến Sầu thở mãn.
"Nếu như tặng cho ngươi một trăm năm thọ mạng thì sao?" Một thanh âm từ bên ngoài truyền vào, khi ông ta ngẩng đầu lên thì Phong Vân Vô Kị đã ở trong căn phòng này rồi ….
Phong Vân Vô Kị cơ hồ như chỉ nhìn lướt qua một cái đã nhìn thấy được người này: Thương Mang Kiếm Phái chưởng môn – Bách Lí Lãng, năm xưa trước khi phi thăng, Phong Vân Vô Kị đã khiêu chiến với võ giả khắp cả thiên hạ, đến thì vội vàng, bại thì lui ngay, vì thế nên rất có ít người biết được dung mạo chân thật của y. Năm xưa Phong Vân Vô Kị nhân vì duyên cố của Trì Thương, nên y chỉ đưa ra những chiêu thức phá giải Thương Mang Kiếm Pháp danh chấn thiên hạ, chứ tịnh không đi đến khiêu chiến tận sơn môn, nhân vì duyên cố này mà đã gián tiếp mang lại thanh danh cho Thương Mang Kiếm Phái, khiến cho nó dần dần lớn mạnh lên.
Thương Mang Kiếm Phái vốn đã là đại phái, lại là môn phái trước đây của Trì Thương – học trò của Kiếm Thần Phong Vân Vô Ki, nên dần đần được các môn phái trên đại lục tôn trọng, trải qua cả trăm năm chấp chưởng những địa vị chí cai trong võ lâm, địa vị thậm chí còn cao hơn cả ba phái Mộ Tử, Bắc Băng, Nam Tinh. Hành động lần này cũng chỉ có Thương Mang Kiếm Phái mới có thể có lực triệu tập lớn đến vậy.
Phong Vân Vô Kị nhìn thấy Bách Lí Lãng có thể không thụ sự uy áp của Kiếm Hoàng Chi Cảnh, theo lí thường mà nói thì với tu vi của Bách Lí Lãng, cho dù là có gặp kì ngộ, tu vi thông thiên, nhưng chỉ cần la tu kiếm đạo, chỉ cần công lực không bằng Phong Vân Vô Kị, thì tất phải thụ chế ước của kiếm hoàng, nhưng tình huống thực tế thì lại tương phản hoàn toàn.
Bách Lí lãng tất có điều cổ quái! Đó chính là ý nghĩ thuấn gian lướt qua trong đầu của Phong Vân Vô Kị, thân hình vừa động đậy, Phong Vân Vô Kị dĩ nhiên là đã lao thẳng về phía Bách Lí Lãng như chớp xạ, đi phía trước thân pháp siêu tuyệt của y, là thần thức cường hãn đã phá thể phi xuất, như một thanh cự chùy đánh thẳng về phia Bách Lí Lãng.
Trên sắc mặt của Bách Lí Lãng hiện lên thần sắc khủng hoảng, liên tục thối lui, thụ lấy một kích thần thức của Phong Vân Vô Kị, thân thể lắc lư, khóe miệng rỉ máu, sau đó liền dùng tốc độ tuyệt khoái lao xuống phía dưới vách núi Bắc Băng.
Tình huống này nằm ngoài ý liệu của Phong Vân Vô Kị, với đòn thần thức công kích như vừa rồi, Phong Vân Vô Kị tự nhận bản thân có trúng cũng không thể chỉ rỉ một chút máu, chỉ thụ thương một cách giản đơn như thế, nhưng sự thật lại là như thế. Mắt thấy Bách Lí Lãng đã lao tới gần vách núi của Bắc Băng Kiếm Phái, Phong Vân Vô Kị lí nào lại để cho ông ta li khai một cách dễ dàng như thế, liền giận dữ quát lên một tiếng, dĩ nhiên là đã truy theo, Đệ Ngũ Kiếm Đảm sắc tuyệt thiên hạ dĩ nhiên là cũng đã xuất thủ.
Dưới vách núi vân vụ phiêu đãng, mắt thấy bản thân đã thoát khỏi thị tuyến của mọi người, Bách Lí Lãng đột nhiên quay đầu lại, mĩm cười một cách quỷ dị, rồi đưa một cánh tay đưa ra khỏi ống tay áo.
Tranh!
Một tiếng kim thiết trong trẻo vang vọng khắp không trung, Bách Lí Lãng lấy ra một vũ khí hình thoi, nhưng lại không biết là do thứ gì đúc thành, dựa vào mức độ sắc bén của Đệ Ngũ Kiếm Đảm mà cũng không thể chặt đứt được nó. Một kích không trúng, tay phải ngoắc xuống, Đệ Ngũ Kiếm Đảm dùng một góc độ xảo diệu một lần nữa chém xuống, đồng thừoi tay trái giơ lên, vô số kiếm khí xán lạn liền xuất hiện trên đầu ngón tay, năm ngón tay xòe ra, mấy trăm khí kiếm dày đặc đồng thời phát xuất.
Tranh!
Lại một tiếng kim thiết va chạm vang lên, Đệ Ngũ Kiếm Đảm một lần nữa bị ngăn chặn, nhưng trên vũ khí hình thoi đó cũng đã xuất hiện một vết kiếm sâu mấy thốn, Bách Lí Lãng tuy nhiên rất là cổ quái, nhưng mấy trăm đạo khí kiếm do Phong Vân Vô Kị phát ra đều tiến nhập vào trong nội thể của ông ta.
Bách Lí Lãng liền rên lên một tiếng, trên thân thể xuất hiện mấy cái huyết động, nhưng điều cổ quái là tịnh không có máu chảy ra, chỉ thấy thân thể của ông ta xoay mình đi, rồi đột nhiên đâm sầm vào trong lòng núi của Bắc Băng Kiếm Phái, những tiếng ầm ầm vang lên không dứt, thân hình của Bách Lí Lãng đã hoàn toàn biến mất trong lòng núi của Bắc Băng Kiếm Phái.
Phong Vân Vô Kị hừ lạnh một cái, thần thức phát xuất, tấn tốc truy tìm tung tích của Bách Lí Lãng, chẳng chút nghi vấn liền trực tiếp oanh kích một kiếm vào vị trí mà Bách Lí Lãng biến mất tron glòng núi.
Oanh!
Kiếm khí trên thân Đệ Ngũ Kiếm Đảm bạo trướng, mọt đạo kiếm khí dài phá kiếm phi xuất, mang theo quang mang xán lạn oanh nhập vào trong lòng núi, những nơi đi qua, thế như chẻ tre oanh xuất ra một thông đạo, ấn vào trên người của Bách Lí Lãng.
A!
Bách Lí Lãng rốt cuộc cũng phát xuất một tiếng kêu thảm thiết, càng đúng lúc Phong Vân Vô Kị chuẩn bị tiến thêm một bước để truy sát thì Bách Lí Lãng đã mượn lực của một kiếm đó, phá xuyên lòng núi bay ra xa mấy dặm, hơn nữa thần thức tỏa định trên thân thể của ông ta cũng đột nhiên mất đi cảm ứng.
Trong lòng Phong Vân Vô Kị có chút bất cam, thần thức khoách triển khắp mấy chục dặm phạm vi, liên tục tra thám nhiều lần cả trên trời và dưới đất, tuy nhiên bất luận là dụng tâm như thế nào, thì có một chuyện mà y cải biến không được: Bách Lí Lãng đã quỷ dị biến mất trong cảm ứng của Phong Vân Vô Kị.
"Ở trên trời ta gọi là Kiếm Hoàng, tại cái vị diện này ta đã từng được gọi là Kiếm Thần, mọi võ giả đạt đến cảnh giới phi thăng nghe lệnh, ta dùng thân phận của Kiếm Thần, yêu cầu các ngươi trong vòng ba tháng không được phi thăng, nguyên do trong chuyện này thì sau này các ngươi sẽ biết."
Phong Vân Vô Kị bỏ qua chuyện truy tung Bách Lí Lãng, quay người trở lại thượng không của Bắc Băng Kiếm Phái, trong ánh mắt vừa kinh vừa sợ của mọi người, nói ra những lời đó, sau đó bất quản là bọn họ có phản ứng như thế nào, trực tiếp điện xạ lao đi, li khai khỏi Bắc Băng Kiếm Phái.
Bất quản chúng nhân có tin tưởng hay không, Phong Vân Vô Ki tin rằng với tu vi về kiếm đạo mà bản thân triển lộ ra, thì cũng đủ khiến cho một bộ phận người bắt đầu hoài nghi những lồi nói dối của Bách Lí Lãng, chỉ cần có một bộ phận là đủ rồi ….
Thần thức lướt qua, Phong Vân Vô Kị đã phát hiện thấy Cổ Nguyệt Thiên đang trốn ở phía sau một ngọn núi ở một phía khác, nhưng điều kì quái là Phong Vân Vô Kị chỉ lạnh lùng liếc sang y một cái, sau đó hướng một cái phương hướng khác mà bay đi.
Thần y Quỷ Kiến Sầu, người này hào xưng là có khả năng siêu phàm, chỉ cần là còn một hơi thở thì ông ta cũng có thể cứu sống, nhưng tính tình lại rất là cổ quái, cứu hay không cứu đều hoàn toàn do bản thân có thích hay không, hơn nữa người cần cứu chữa phải trả ra một cái giá cổ quái mới chịu cứu trị.
Thân Đồ Ma Quân Hách Liên Nam Sơn thưa xe ngựa chở Lãnh Nhược Sương đi đến chổ ở của thần y Quỷ Kiến Sầu, nhưng lại phát hiện bản thân căn bổn vô pháp tiến vào trong đó.
Quỷ Kiến Sầu do chuyên tâm nghiên cứu y thuật nên võ công tịnh không cao, nhưng ông ta đã công bố rộng rãi là nơi ở của ông ta đã nuôi dưỡng khá nhiều độc trùng để bố thành trận pháp, bảo hộ nơi ở. Rất nhiều độc trùng thậm chí là được sản sinh từ thời kì hồng hoang, độc tính cực kì bá liệt, dù cho có là phi thăng giả khi bị cắn một cái thì cũng khó chịu vô cùng.
Bất quản là Thân Đồ ma Quân hao phí bao nhiêu tâm lực mới có thể vượt qua được độc trận này, nhưng nếu như không có phần công lực thâm hậu mà trước đây Phong Vân Vô Kị truyền cho thì e là hắn ta đã trở thành một cái xác rồi.
Khi gặp được Quỷ Kiến Sầu, ông ta liền nhìn thấy ngay Lãnh Nhược Sương, sắc mặt liền lộ ra nụ cười, ngay lúc Thân Đồ Ma Quân vừa mới nghĩ là người này có ý cứu chữa thì câu hỏi tiếp theo sau đó của Quỷ Kiến Sầu đã khiến cho hắn ta rơi thẳng xuống đáy cốc.
Đọc Truyện Online Tại https://truyenfull.vn
"Ngươi dùng cái gì để trả công cho ta sau khi ta cứu chữa cho y?" Tiểu lão đầu gầy gò xấu xí Quỷ Kiến Sầu mĩm cười híp cả mắt hỏi.
Thân Đồ Ma Quân đang định hồi đáp, nhưng miệng vừa mở ra thì đột nhiên ngơ ngác. Kim tiền? Những ngừoi mà Quỷ Kiến Sầu cứu thì đa phần là kẻ giàu sang, lí nào lại thiếu tiền, nghe nói ông ta đã từng cứu một kẻ giàu có, cái giá phải trả là toàn bộ tài sản.
Nữ nhân? Niên kỉ của Quỷ Kiến Sầu đã quá lớn, sớm đã qua cái thời ham muốn rồi, tuy là danh y nhưng cũng không thể trị khỏi những chứng trạng của tuổi già***.
*** Già yếu thì không thể abc được.
Địa vị? Tuyệt đỉnh cao thủ trong giang hồ cũng không dám trêu vào vị thần y Quỷ Kiến Sầu này, dù cho Thân Đồ Ma Quân có ngang ngược nhưng cũng không dám khing địch đắc tội với lão đầu tử này, những người trong giang hồ nợ ân tình với ông ta thì quá nhiều, đặc biệt là những năm nay, ngừoi nợ ân tình của ông ta lại càng nhiều hơn.
Quỷ Kiến Sầu vừa nhìn thấy thần sắc của Thân Đồ Ma Quân thì đốn thời biến sắc, phất ống tay áo một cái, rồi đi vào trong phòng: "Cầu người khác cứu trị, nhưng lại không trả công, hay là ngươi đi tìm người khác cao minh hơn đi."
Thân Đồ Ma Quân thực sự vừa lo vừa giận vừa bực lại vừa bất lực, dựa vào thân phận Thân Đồ Ma Quân của y thì dù đi đến đâu, ăn ở đâu cũng căn bổn không thèm trả tiền nên trước giờ không thèm mang theo gì, lí nào lại có vật gì lấy ra, hơn nữa lại phải khiến cho Quỷ Kiến Sầu thở mãn.
"Nếu như tặng cho ngươi một trăm năm thọ mạng thì sao?" Một thanh âm từ bên ngoài truyền vào, khi ông ta ngẩng đầu lên thì Phong Vân Vô Kị đã ở trong căn phòng này rồi ….
Bình luận facebook