Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-12
Chương 12: Là Đông ca của chúng ta mở cờ trong bụng
Nam Nhược cho rằng Thẩm Ý Đông hẳn là sẽ đưa cô đi mấy nơi như phòng ăn kiểu Pháp í, hoặc giả cũng là phòng ăn kiểu Ý gì đó đi, hoặc không nữa thì cũng là đưa cô đến một nhà hàng tư nhân chẳng hạn.
Không phải vì Nam Nhược thích ăn ở những chỗ này.
Mà bởi vì sau khi gặp lại, mỗi một giờ một khắc ở trước mặt cô Thẩm Ý Đông đều làm ra vẻ cả. Cô nghĩ rằng hôm nay hẳn cũng như vậy, sẽ ra vẻ cho đến nơi đến chốn.
Như thế nào cũng không nghĩ tới, Thẩm Ý Đông lái một con xe thể thao trị giá tận mấy triệu, “gầm gừ” một đường liền chạy đến con phố ăn vặt của học sinh.
Xe đỗ ở lề đường lớn. Hai người đi bộ vào.
Phố học sinh này vẫn náo nhiệt hệt như ngày xưa.
Hai bên đường cửa hàng chen chúc nhau, mỗi một cửa hàng đều sạch sẽ ngăn nắp, chuyện làm ăn rất phát đạt người ra ra vào vào, tất cả đều là học sinh của Thiệu Đại và Nhất Trung.
Nam Nhược nhìn hai cô bé trước mặt trên người là đồng phục học sinh ở vai còn đeo theo ba lô, không biết như thế nào tận sâu thăm thẳm trong đáy lòng cũng dật dào hơi thở thanh xuân ngọt ngào.
Cúi đầu nhìn áo quần trên người mình, thật may hôm nay cô không có làm quá, mặc mấy thứ váy áo đẹp đẽ kia.
Bằng không đi trên con phố ngập tràn hơi thở học sinh này, nhất định sẽ vô cùng bắt mắt.
Thẩm Ý Đông chú ý đến từng cứ động nhỏ của cô, tầm mắt cũng hướng về phía cô đang nhìn.
“Hẳn thật lâu rồi không trở về nơi này nhỉ? Có phải trong lòng dường như đang bập bùng sóng lớn đi? Muôn đầu nghìn mối đổ tới, làm sao cũng không thể ngừng được?”
Cô quay sang nhìn anh.
Con người anh vẫn luôn yêu thích để kiểu đầu húi cua.
Không phải là cái loại rất ngắn kia, vẫn giữ lại vài ba phân tóc, từng sợi từng sợi dựng đứng kiên cường, hoàn toàn bộc lộ rõ cỗ anh khí trên người anh.
Anh có gương mặt sắc nét góc cạnh rõ ràng, hốc mắt khá sâu. Đôi mắt đen láy trong veo, xưa nay ánh mắt anh luôn là sắc bén.
Hết thảy khí chất ấy, đều thuộc về người anh trai mang vẻ mặt lạnh lùng khi nào cũng treo lên biểu cảm xem thường.
Một người lạnh lùng như thế, ngay tại ánh mắt anh nhìn cô lúc này, hỏi cô vấn đề này, như thế nào cũng có cảm giác khóe mắt cay cay.
Vì vậy, Nam Nhược dứt khoát lườm anh, căn bản là không muốn trả lời.
Thẩm Ý Đông: “…” Lại còn xem thường ông đây!
Đi bộ khoảng năm, sáu phút, hai người dừng lại trước một tiệm lẩu.
Nam Nhược ngẩng đầu lên, nhìn tiệm ăn tinh xảo trước mặt, bên trên cửa tiệm treo một tấm biển gỗ, đề bốn chữ “Tiệm lẩu Tẩm Tẩm”.
Như thế nào có cảm giác cái tên này nghe rất quen tai nhỉ?
Tuy nhiên cô rất chắc chắn rằng bản thân tuyệt đối chưa từng đến tiệm lẩu này. Trước kia lúc bọn họ còn học ở Nhất Trung, cũng không có tiệm nào như này cả.
Thẩm Ý Đông vỗ vỗ vai cô, “Vào thôi.”
Hai người bước vào tiệm ăn, một quả chuông lục lạc treo trên đỉnh đầu “đinh đinh đang đang” vang lên.
Nhân viên phục vụ lập tức cởi mở nói, “Hoan nghênh quý khách đến tiệm!”
Nam Nhược nhìn nhìn, dáng dấp kia hẳn là còn đang đi học, đoán chừng là đương làm thêm ở đây.
“Ôi ôi, tôi nói rốt cục cậu cũng đến. Tôi đã chuẩn bị xong hết đâu vào đấy nước dùng rồi, chỉ sợ cậu lại thả bồ câu(*) tôi đấy!”
(*) Cho leo cây.
Một người đàn ông đi ra, nhìn nhân viên phục vụ đứng cạnh vẫy vẫy tay, “Đây là Đông ca của mấy cậu, không phải khách khứa gì đâu. Con người cậu ta cực kì thô lỗ đấy! Nhớ cho kĩ nha!”
Hai cậu bé nhân viên quay sang nhìn Thẩm Ý Đông ra sức khom người chào. “Chào Đông ca ạ!”
Khóe miệng Thẩm Ý Đông hơi hơi giương, nhìn người đàn ông đang đi tới kia nói, “Không biết còn tưởng đi nhầm vào cái cửa hàng nào khác đấy. Cái dáng vẻ này!”
Người đàn ông đi đến bá lấy vai của anh, “Bị Đông ca chê cười rồi.”
Nam Nhược nhìn kĩ lại thì, cô nhận ra người đàn ông này.
Thật khéo sao người đàn ông cũng xoay sang, lộ ra hàm răng trắng sáng, “Nam Nhược! Hẳn là không nhận ra tôi là ai nhỉ?”
Nam Nhược cười cười, “Trần Trạm.”
Trần Trạm chỉ chỉ cô, “Đông ca, cậu nhìn đi ah. Nam muội(*) của chúng ta vẫn là thông minh như xưa ah, ánh mắt vẫn còn rất tốt đấy!”
(*) Em gái Nam. Là t thích để như vậy thôi ha ha ~~
Thẩm Ý Đông huých cùi chỏ vào bụng anh ta, “Chớ có nói nhảm, nhanh chóng đưa đồ lên. Ông đây sắp đói chết rồi.”
“Ôi chao, mời cậu nhanh nhanh vào trong.”
Trần Trạm dẫn người đến chỗ phòng bao.
Phòng bao kia rất lớn, có thể chứa đến tận mười mấy người, hiện tại chỉ có ba người bọn họ, nhìn qua có hơi trông trống.
Bàn rất lớn, ba người bọn họ sóng vai nhau ngồi.
Trần Trạm chủ động đứng ra đảm nhiệm nấu lẩu, thời điểm nhân viên phục vụ lần lượt mang nước dùng cùng đồ ăn kèm lên, cậu ta từng món từng món thả vào trong nồi lẩu.
“Nam Nhược, đoạn thời gian trước Đông ca có gởi cho tôi một đoạn video, có cậu ở trong đó đấy. Lúc ấy cậu đang đi catwalk trên sàn chữ T, trông qua vô cùng có phong độ của người mẫu quốc thế ah!”
Nam Nhược nắm lấy tay của mình: “Cũng không hẳn.”
Ánh mắt lấp lánh tràn ra sự bình tĩnh thong dong tựa nằm tận trong xương cốt, đây chính là tự tin thuộc riêng về Nam Nhược.
Trần Trạm nhìn vẻ mặt này của cô, cái cảm giác đã từng quen thuộc lũ lượt gọi nhau trở về.
Anh ta cười toe “Ôi chao, vừa trông thấy mĩ nữ liền nghĩ tới với giá trị nhan sắc cao như này, khí chất tốt như này, hệt như nhìn thấy Lâm Chí Linh vậy, làm sao có khả năng là Nam muội của chúng ta cơ chứ. Nhưng cái người ngay lúc này ngồi ở đây nói chuyện cùng tôi này tôi liền chắc chắn rằng, đây không phải Nam muội của Đông ca chúng ta, thì còn có thể là ai!”
(*) Lâm Chí Linh: Siêu mẫu Đài Loan được giới truyền hình gọi là “Người đẹp số một Đài Loan.”
Nghe được cụm câu “Nam muội của Đông ca” này, trong lơ đãng khóe môi Thẩm Ý Đông ngậm ý cười.
“Tôi còn cho rằng mấy năm qua cậu gặp không ít người, mắt nhìn hẳn nên tốt lên không ít đi. Thế nhưng hôm nay mới phát hiện ra bằng cách nào vẫn mù như cũ vậy. Lâm Chí Linh? Đừng làm tôi vì cười mà chết chứ.”
“A.” Trần Trạm còn chưa mở miệng, Nam Nhược đã hừ lạnh một tiếng, “Anh có ý gì đó? Tôi so với Lâm Chí Linh kém hơn?”
“Làm sao có thể kém chứ.”
Trần Trạm sao có thể không biết phương thức ở chung của hai người này cơ chứ, không chém nhau đến khi một mất một còn thề không bỏ qua.
Anh ta lập tức đứng ra làm người hòa giải, “Này tuyệt đối là không kém rồi. Nhìn những ảnh chụp của Nam muội chúng ta đi. Chậc chậc, tôi đều nhìn đến mở cờ trong bụng đấy.”
Thẩm Ý Đông đạp anh ta một cú, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu mở cờ trong bụng cái rắm!”
Trần Trạm khe khẽ đưa đầu ngón trỏ lên đặt ở trước miệng mình, “Ôi cái miệng này của tôi! Nói sai rồi, là Đông ca của chúng ta mở cờ trong bụng, đều hận đến độ không thể cầm chúng lên mà liếm í chứ.”
“Thật lâu không đánh cậu rồi nhỉ, ngứa đòn có đúng không!”
Trần Trạm nghịch ngợm một hồi, chính là muốn điều tiết bầu không khí nhưng vẫn biết đúng lúc đúng giờ thu tay lại.
“Lẩu đều nấu xong rồi, nhanh nhanh ăn nào.”
Tựa là lơ đãng, Thẩm Ý Đông cầm lấy muôi múc một muôi lớn thịt bò, thả vào trong chén Nam Nhược.
Cô cúi đầu nhìn, trái tim có chút rối bời.
Nếu là trong tình huống bình thường, nhiều thịt như này cô chắc chắn sẽ không ăn. Nhưng hôm nay hiếm dịp gặp lại bạn cũ cùng nhau tụ tập, bầu không khí cũng còn tốt.
Cô không muốn phá hoại bầu không khí, bèn cầm đũa lên, chầm chậm ăn.
Nam Nhược nhớ lại ngày ấy, đi theo đằng sau Thẩm Ý Đông luôn có một nhóm người, trong đó Trần Trạm là người có quan hệ với Thẩm Ý Đông tốt nhất.
Có người nói, gia đình hai người vốn là thế giao(*), tính cách lại tương đồng, vì vậy khá hợp tính nhau. Có lẽ Trần Trạm là cố ý đi theo anh, cho nên từ khi còn ngồi trong vườn trẻ, hai người này đã cùng lớp với nhau rồi.
(*) Nhiều đời thân quen.
Đến tận năm lớp 11 cũng là như vậy.
Thật ra Thẩm Ý Đông có rất nhiều thói quen chả tốt đẹp gì cho cam, mặt mũi lúc nào cũng bí xị, vô cùng không thích giao tiếp với người khác. Rất nhiều rất nhiều chuyện, đều là Trần Trạm đứng ra giúp anh giải quyết hậu quả.
Mà người này cũng thật sự xem Trần Trạm là bạn tốt, có một số việc, anh cũng sẽ giúp Trần Trạm gánh trách nhiệm.
Cơm nước xong xuôi rồi thì, có mấy lời cũng từ từ nói ra.
Nam Nhược đặt đũa xuống, cầm ly đồ uống lên uống một ngụm, hỏi Trần Trạm: “Làm thế nào cậu mở tiệm lẩu này vậy?”
Trần Trạm cười ha hả, trong nụ cười kia tựa như ngậm hoa giữa mùa nở rộ rực rỡ, ngập tràn hơi thở hạnh phúc.
Anh ta cho khối khoai tây vào miệng, “Là mở cho vợ tôi. Bởi vì cô ấy đặc biệt thích ăn lẩu, tôi không yên tâm với mấy tiệm ăn ngoài kia, vì vậy liền mở một tiệm lẩu cho cô ấy ăn.”
“… Tại sao tôi lại đi hỏi cái vấn đề này cơ chứ, khi khổng khi không bị nhét một miệng đầy thức ăn cho chó.”
“Ha ha.”
Nam Nhược: “Cậu thật đã kết hôn rồi?”
Tác giả có lời muốn nói:
Đông ca nhìn thấy Nam muội, cờ trong bụng liền mở đến bay phấp phới.
Giống như tôi nhìn thấy lời nhắn của các bạn vậy ah! (Đây là tác giả nói ha ha~~)
Nam Nhược cho rằng Thẩm Ý Đông hẳn là sẽ đưa cô đi mấy nơi như phòng ăn kiểu Pháp í, hoặc giả cũng là phòng ăn kiểu Ý gì đó đi, hoặc không nữa thì cũng là đưa cô đến một nhà hàng tư nhân chẳng hạn.
Không phải vì Nam Nhược thích ăn ở những chỗ này.
Mà bởi vì sau khi gặp lại, mỗi một giờ một khắc ở trước mặt cô Thẩm Ý Đông đều làm ra vẻ cả. Cô nghĩ rằng hôm nay hẳn cũng như vậy, sẽ ra vẻ cho đến nơi đến chốn.
Như thế nào cũng không nghĩ tới, Thẩm Ý Đông lái một con xe thể thao trị giá tận mấy triệu, “gầm gừ” một đường liền chạy đến con phố ăn vặt của học sinh.
Xe đỗ ở lề đường lớn. Hai người đi bộ vào.
Phố học sinh này vẫn náo nhiệt hệt như ngày xưa.
Hai bên đường cửa hàng chen chúc nhau, mỗi một cửa hàng đều sạch sẽ ngăn nắp, chuyện làm ăn rất phát đạt người ra ra vào vào, tất cả đều là học sinh của Thiệu Đại và Nhất Trung.
Nam Nhược nhìn hai cô bé trước mặt trên người là đồng phục học sinh ở vai còn đeo theo ba lô, không biết như thế nào tận sâu thăm thẳm trong đáy lòng cũng dật dào hơi thở thanh xuân ngọt ngào.
Cúi đầu nhìn áo quần trên người mình, thật may hôm nay cô không có làm quá, mặc mấy thứ váy áo đẹp đẽ kia.
Bằng không đi trên con phố ngập tràn hơi thở học sinh này, nhất định sẽ vô cùng bắt mắt.
Thẩm Ý Đông chú ý đến từng cứ động nhỏ của cô, tầm mắt cũng hướng về phía cô đang nhìn.
“Hẳn thật lâu rồi không trở về nơi này nhỉ? Có phải trong lòng dường như đang bập bùng sóng lớn đi? Muôn đầu nghìn mối đổ tới, làm sao cũng không thể ngừng được?”
Cô quay sang nhìn anh.
Con người anh vẫn luôn yêu thích để kiểu đầu húi cua.
Không phải là cái loại rất ngắn kia, vẫn giữ lại vài ba phân tóc, từng sợi từng sợi dựng đứng kiên cường, hoàn toàn bộc lộ rõ cỗ anh khí trên người anh.
Anh có gương mặt sắc nét góc cạnh rõ ràng, hốc mắt khá sâu. Đôi mắt đen láy trong veo, xưa nay ánh mắt anh luôn là sắc bén.
Hết thảy khí chất ấy, đều thuộc về người anh trai mang vẻ mặt lạnh lùng khi nào cũng treo lên biểu cảm xem thường.
Một người lạnh lùng như thế, ngay tại ánh mắt anh nhìn cô lúc này, hỏi cô vấn đề này, như thế nào cũng có cảm giác khóe mắt cay cay.
Vì vậy, Nam Nhược dứt khoát lườm anh, căn bản là không muốn trả lời.
Thẩm Ý Đông: “…” Lại còn xem thường ông đây!
Đi bộ khoảng năm, sáu phút, hai người dừng lại trước một tiệm lẩu.
Nam Nhược ngẩng đầu lên, nhìn tiệm ăn tinh xảo trước mặt, bên trên cửa tiệm treo một tấm biển gỗ, đề bốn chữ “Tiệm lẩu Tẩm Tẩm”.
Như thế nào có cảm giác cái tên này nghe rất quen tai nhỉ?
Tuy nhiên cô rất chắc chắn rằng bản thân tuyệt đối chưa từng đến tiệm lẩu này. Trước kia lúc bọn họ còn học ở Nhất Trung, cũng không có tiệm nào như này cả.
Thẩm Ý Đông vỗ vỗ vai cô, “Vào thôi.”
Hai người bước vào tiệm ăn, một quả chuông lục lạc treo trên đỉnh đầu “đinh đinh đang đang” vang lên.
Nhân viên phục vụ lập tức cởi mở nói, “Hoan nghênh quý khách đến tiệm!”
Nam Nhược nhìn nhìn, dáng dấp kia hẳn là còn đang đi học, đoán chừng là đương làm thêm ở đây.
“Ôi ôi, tôi nói rốt cục cậu cũng đến. Tôi đã chuẩn bị xong hết đâu vào đấy nước dùng rồi, chỉ sợ cậu lại thả bồ câu(*) tôi đấy!”
(*) Cho leo cây.
Một người đàn ông đi ra, nhìn nhân viên phục vụ đứng cạnh vẫy vẫy tay, “Đây là Đông ca của mấy cậu, không phải khách khứa gì đâu. Con người cậu ta cực kì thô lỗ đấy! Nhớ cho kĩ nha!”
Hai cậu bé nhân viên quay sang nhìn Thẩm Ý Đông ra sức khom người chào. “Chào Đông ca ạ!”
Khóe miệng Thẩm Ý Đông hơi hơi giương, nhìn người đàn ông đang đi tới kia nói, “Không biết còn tưởng đi nhầm vào cái cửa hàng nào khác đấy. Cái dáng vẻ này!”
Người đàn ông đi đến bá lấy vai của anh, “Bị Đông ca chê cười rồi.”
Nam Nhược nhìn kĩ lại thì, cô nhận ra người đàn ông này.
Thật khéo sao người đàn ông cũng xoay sang, lộ ra hàm răng trắng sáng, “Nam Nhược! Hẳn là không nhận ra tôi là ai nhỉ?”
Nam Nhược cười cười, “Trần Trạm.”
Trần Trạm chỉ chỉ cô, “Đông ca, cậu nhìn đi ah. Nam muội(*) của chúng ta vẫn là thông minh như xưa ah, ánh mắt vẫn còn rất tốt đấy!”
(*) Em gái Nam. Là t thích để như vậy thôi ha ha ~~
Thẩm Ý Đông huých cùi chỏ vào bụng anh ta, “Chớ có nói nhảm, nhanh chóng đưa đồ lên. Ông đây sắp đói chết rồi.”
“Ôi chao, mời cậu nhanh nhanh vào trong.”
Trần Trạm dẫn người đến chỗ phòng bao.
Phòng bao kia rất lớn, có thể chứa đến tận mười mấy người, hiện tại chỉ có ba người bọn họ, nhìn qua có hơi trông trống.
Bàn rất lớn, ba người bọn họ sóng vai nhau ngồi.
Trần Trạm chủ động đứng ra đảm nhiệm nấu lẩu, thời điểm nhân viên phục vụ lần lượt mang nước dùng cùng đồ ăn kèm lên, cậu ta từng món từng món thả vào trong nồi lẩu.
“Nam Nhược, đoạn thời gian trước Đông ca có gởi cho tôi một đoạn video, có cậu ở trong đó đấy. Lúc ấy cậu đang đi catwalk trên sàn chữ T, trông qua vô cùng có phong độ của người mẫu quốc thế ah!”
Nam Nhược nắm lấy tay của mình: “Cũng không hẳn.”
Ánh mắt lấp lánh tràn ra sự bình tĩnh thong dong tựa nằm tận trong xương cốt, đây chính là tự tin thuộc riêng về Nam Nhược.
Trần Trạm nhìn vẻ mặt này của cô, cái cảm giác đã từng quen thuộc lũ lượt gọi nhau trở về.
Anh ta cười toe “Ôi chao, vừa trông thấy mĩ nữ liền nghĩ tới với giá trị nhan sắc cao như này, khí chất tốt như này, hệt như nhìn thấy Lâm Chí Linh vậy, làm sao có khả năng là Nam muội của chúng ta cơ chứ. Nhưng cái người ngay lúc này ngồi ở đây nói chuyện cùng tôi này tôi liền chắc chắn rằng, đây không phải Nam muội của Đông ca chúng ta, thì còn có thể là ai!”
(*) Lâm Chí Linh: Siêu mẫu Đài Loan được giới truyền hình gọi là “Người đẹp số một Đài Loan.”
Nghe được cụm câu “Nam muội của Đông ca” này, trong lơ đãng khóe môi Thẩm Ý Đông ngậm ý cười.
“Tôi còn cho rằng mấy năm qua cậu gặp không ít người, mắt nhìn hẳn nên tốt lên không ít đi. Thế nhưng hôm nay mới phát hiện ra bằng cách nào vẫn mù như cũ vậy. Lâm Chí Linh? Đừng làm tôi vì cười mà chết chứ.”
“A.” Trần Trạm còn chưa mở miệng, Nam Nhược đã hừ lạnh một tiếng, “Anh có ý gì đó? Tôi so với Lâm Chí Linh kém hơn?”
“Làm sao có thể kém chứ.”
Trần Trạm sao có thể không biết phương thức ở chung của hai người này cơ chứ, không chém nhau đến khi một mất một còn thề không bỏ qua.
Anh ta lập tức đứng ra làm người hòa giải, “Này tuyệt đối là không kém rồi. Nhìn những ảnh chụp của Nam muội chúng ta đi. Chậc chậc, tôi đều nhìn đến mở cờ trong bụng đấy.”
Thẩm Ý Đông đạp anh ta một cú, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu mở cờ trong bụng cái rắm!”
Trần Trạm khe khẽ đưa đầu ngón trỏ lên đặt ở trước miệng mình, “Ôi cái miệng này của tôi! Nói sai rồi, là Đông ca của chúng ta mở cờ trong bụng, đều hận đến độ không thể cầm chúng lên mà liếm í chứ.”
“Thật lâu không đánh cậu rồi nhỉ, ngứa đòn có đúng không!”
Trần Trạm nghịch ngợm một hồi, chính là muốn điều tiết bầu không khí nhưng vẫn biết đúng lúc đúng giờ thu tay lại.
“Lẩu đều nấu xong rồi, nhanh nhanh ăn nào.”
Tựa là lơ đãng, Thẩm Ý Đông cầm lấy muôi múc một muôi lớn thịt bò, thả vào trong chén Nam Nhược.
Cô cúi đầu nhìn, trái tim có chút rối bời.
Nếu là trong tình huống bình thường, nhiều thịt như này cô chắc chắn sẽ không ăn. Nhưng hôm nay hiếm dịp gặp lại bạn cũ cùng nhau tụ tập, bầu không khí cũng còn tốt.
Cô không muốn phá hoại bầu không khí, bèn cầm đũa lên, chầm chậm ăn.
Nam Nhược nhớ lại ngày ấy, đi theo đằng sau Thẩm Ý Đông luôn có một nhóm người, trong đó Trần Trạm là người có quan hệ với Thẩm Ý Đông tốt nhất.
Có người nói, gia đình hai người vốn là thế giao(*), tính cách lại tương đồng, vì vậy khá hợp tính nhau. Có lẽ Trần Trạm là cố ý đi theo anh, cho nên từ khi còn ngồi trong vườn trẻ, hai người này đã cùng lớp với nhau rồi.
(*) Nhiều đời thân quen.
Đến tận năm lớp 11 cũng là như vậy.
Thật ra Thẩm Ý Đông có rất nhiều thói quen chả tốt đẹp gì cho cam, mặt mũi lúc nào cũng bí xị, vô cùng không thích giao tiếp với người khác. Rất nhiều rất nhiều chuyện, đều là Trần Trạm đứng ra giúp anh giải quyết hậu quả.
Mà người này cũng thật sự xem Trần Trạm là bạn tốt, có một số việc, anh cũng sẽ giúp Trần Trạm gánh trách nhiệm.
Cơm nước xong xuôi rồi thì, có mấy lời cũng từ từ nói ra.
Nam Nhược đặt đũa xuống, cầm ly đồ uống lên uống một ngụm, hỏi Trần Trạm: “Làm thế nào cậu mở tiệm lẩu này vậy?”
Trần Trạm cười ha hả, trong nụ cười kia tựa như ngậm hoa giữa mùa nở rộ rực rỡ, ngập tràn hơi thở hạnh phúc.
Anh ta cho khối khoai tây vào miệng, “Là mở cho vợ tôi. Bởi vì cô ấy đặc biệt thích ăn lẩu, tôi không yên tâm với mấy tiệm ăn ngoài kia, vì vậy liền mở một tiệm lẩu cho cô ấy ăn.”
“… Tại sao tôi lại đi hỏi cái vấn đề này cơ chứ, khi khổng khi không bị nhét một miệng đầy thức ăn cho chó.”
“Ha ha.”
Nam Nhược: “Cậu thật đã kết hôn rồi?”
Tác giả có lời muốn nói:
Đông ca nhìn thấy Nam muội, cờ trong bụng liền mở đến bay phấp phới.
Giống như tôi nhìn thấy lời nhắn của các bạn vậy ah! (Đây là tác giả nói ha ha~~)
Bình luận facebook