Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-14
Chương 14: Chúng ta là một đôi trời sinh
Nơi bọn họ đến là một nhà hàng do Tấn Nguyên Phong đầu tư.
Đến nhà hàng do chính mình mở, sẽ không cần phải lo lắng.
Sau khi ba người bọn họ ngồi xuống, quản lí nhanh chóng cho nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên, còn mang cả rượu ngon theo cùng.
Bọn họ ngồi trong phòng bao, bắt đầu uống rượu.
Lúc mở rượu, Thẩm Ý Đông ngã lưng tựa vào ghế nhìn hai người còn lại nói, “Nếu không tôi không uống, đợi lát nữa lại tiếp tục làm tài xế cho hai người.”
Tấn Nguyên Phong biết tỏng anh đang tính toán cái quái gì trong đầu rồi, một câu nói chặt đứt suy nghĩ của anh: “Cậu bốc bừa một ai trong nhà hàng của tôi họ cũng đều biết lái xe, cậu còn sợ không có tài xế?”
“Boss à, anh là đến thăm chúng tôi, có thể có chút thành ý của người đi thăm được không?” An Tình Úy dùng chiêu khích tướng, “Rượu cũng không uống, vậy anh đến đây làm gì thế?”
“Ạch.” Thẩm Ý Đông liếc cô một cái, “Thời gian cô đi đóng phim mới bao lâu, cô liền muốn “làm phản”?! Cô nhìn lại đi, tôi mới là Boss của cô, mới là người cùng treo trên một sợi dây với cô. Mục tiêu của ngày hôm nay không phải chuốc say đại vương của các cô hay sao?”
“Ờ.” An Tình Úy tức thì thế hiện thái độ trung lập, “Vậy thuận theo hai người đi.”
Tấn Nguyên Phong cầm lấy ba chai bia đặt lên bàn “Pựt pựt” mấy cái, “Bớt nói nhảm. Uống rượu.”
Lúc trước Thẩm Ý Đông thành lập công ty giải trí Húc Hoa, cũng không hề thuận buồm xuôi gió.
Khi đó, anh làm trái với ý nguyện của bố, đột nhiên đầu tư hết tài sản vào ngành công nghiệp giải trí, cũng từng trải qua thất bại, nhận lấy hết thảy những lời bình luận chê bai.
Nhưng anh vẫn là khăng khăng giữ lại công ty này.
Đoạn thời gian đó, An Tình Úy là bạn thân của anh, cô không có đổi nghề, trái lại còn hạ thấp thu nhập của bản thân xuống hai mươi phần trăm, chỉ là muốn giúp đỡ anh.
Vì lẽ đó quan hệ giữa bọn họ không hề cạn.
Trong khi đó mối quan hệ giữa Thẩm Ý Đông với Tấn Nguyên Phong càng không thể khéo hơn nữa, là bạn cùng phòng thời đại học, bằng vậy quan hệ giữa bọn họ hiển nhiên không thể tầm thường.
Ở trong cái vòng này, giữa một người với một người đều có sự liên kết chồng chéo lên nhau.
Trùng hợp sao, An Tình Úy với Tấn Nguyên Phong tựa hồ có thể xem là nhau bạn chí cốt, vì vậy tình bạn giữa ba người bọn họ hệt như ba cạnh của một hình tam giác, vô cùng bền chặt.
Tùy ý uống một chút rượu, sau đó cả ba cùng nhau nói chuyện phiếm.
Tấn Nguyên Phong đang ăn món phụ, bỗng ngước mắt nhìn Thẩm Ý Đông, hỏi: “Như thế nào đọc tin tức, nói cậu kí hợp đồng với một người mẫu quốc tế?”
“Ờ.” Ngón tay Thẩm Ý Đông đặt trên mép lon bia, nhè nhẹ xoay tròn.
“Thấy báo nói, người kia tuy rằng ở trường quốc tế tiếng tăm không có bao nhiêu lớn, nhưng dù sao cũng là một người mẫu chuyên nghiệp. Hơn nữa còn ra mắt ở nước ngoài, tiếng tăm so với trong nước hẳn cách nhau một đoạn dài đi. Cậu nghĩ cái gì mà kí hợp đồng với người ta thế?”
Thẩm Ý Đông không trả lời, khóe miệng không chút do dự mang theo ý cười.
Ánh mắt rơi trên bình rượu trước mặt, trong mắt lấp lánh ánh sáng, như là nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên tràn ra dịu dàng khiến hai người còn lại đều phải ngoác cả mồm.
Tấn Nguyên Phong mới không kiên nhẫn nhìn anh như vậy, co giò lên liền bồi anh một cú, “Uống đến phát ngốc rồi à!”
“Vậy cậu tới đây, ai sợ cậu?!”
An Tình Úy ngồi bên cạnh xen vào, “Tôi cũng có đọc báo, thấy bảo người đẹp kia gọi là Nam Nhược nhỉ?”
Chỉ là hai chữ, nhưng đã thành công hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Ý Đông.
Từ đầu mày đến khóe mắt cô ấy đều ngậm ý cười, trong mắt còn mang theo nét vui vẻ xấu xa “Sao tôi lại có cảm giác cái tên này nghe rất quen tai ah.”
“Hả?” Tấn Nguyên Phong dấy lên nghi ngờ “Giờ cô còn quan tâm cả cái vòng người mẫu nữa hả?”
An Tình Úy không nhịn được lườm anh ta, “Với cái trí nhớ củ lúa này của anh, đến cùng là bằng cách nào có thể học hết mớ lời thoại đó thế. Tôi thật nghi ngờ phần đại não này của anh sẽ làm chậm trễ công việc mất thôi.”
“…” Tôi đã làm gì cô chứ. Không dưng đi mắng cả đại não tôi?
“Sao anh có thể quên béng đi thế cơ chứ. Vị kia hẳn là chuyện tình tựa xưa(*) của người nào đó đi, tên gọi Nam Nam không sai nhỉ.”
(*) Nguyên văn “白月光” – Ánh trăng sáng. Nguồn gốc của từ 白月光 là: Trong “Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng” Trương Ái Linh viết: “Có lẽ mỗi người đàn ông đều có hai người phụ nữ như vậy. Khi đàn ông có được hoa hồng đỏ, dần dà, màu đỏ biến thành vết máu muỗi trên bờ tường, hoa hồng trắng thì là “trăng sáng rọi đầu giường”, chỉ có thể ngắm mà không với tới được; có hoa hồng trắng, màu trắng liền trở thành giọt nước cơm trên quần áo, hoa hồng đỏ lại là nốt chu sa trong tim, là dấu ấn vĩnh cửu, là nỗi đau muôn đời”. Cho nên Nam muội là chuyện tình như xưa của Đông ca.
Tấn Nguyên Phong đột nhiên tỉnh ngộ, mồm há hốc, xoay người nhìn Thẩm Ý Đông, chỉ chỉ ngón trỏ về phía anh.
“Không phải chứ? Thật là cô ấy??”
Thẩm Ý Đông chau mày, cố ý hỏi: “Cô ấy là ai?”
“Thì chính là cái kia, cậu uống say sau đó ôm tôi khóc nhè, liên tục gọi tên “Nam Nam” đấy!”
“Con mẹ nó. Ai ôm cậu khóc, cậu bớt vẽ vàng lên mặt đi.”
“Được được, cậu không ôm tôi khóc, cũng không ôm tôi đòi sống đòi chết muốn uống rượu, cũng không ôm tôi luôn mồm hỏi, “Vì sao đi liền không hề trở lại!”
“… …”
An Tình Úy uống một ngụm rượu, vô cùng chắc chắn gật đầu, “Anh vừa nói vậy, tôi càng xác định hơn rồi. Cô gái tên Nam Nhược kia, cá mẩm chính là ‘chuyện tình tựa xưa’ của anh ấy rồi.”
Cô ấy vỗ vai Tấn Nguyên Phong, “Cậu hẳn là còn nhớ bức hình đặt trong ví tiền của anh ấy nhỉ? Dáng dấp của cô gái kia, so cùng Nam Nhược quả thật giống.”
Tấn Nguyên Phong vui muốn điên, “Thẩm tổng, đến đến nói nghe chút chuyện xưa của cậu đi nào. Cậu đây là sau bao mùa ngóng trông, cuối cùng cũng mang được người trở về?”
Thẩm Ý Đông vốn không muốn chặt đứt đường vui sướng của anh ta, cười toe toét, “Ờ.”
Khóe miệng An Tình Úy giật giật, “Boss à, anh có biết anh của hiện tại cười ngốc hệt gã trai cuối cùng cũng cưới được cô vợ bên làng lắm không.”
Anh cầm lấy chai rượu đưa cho cô ấy, “Vậy sao cô không là người ngốc tiếp theo trong ba kẻ đó đi?”
“… …”
Ngày hôm nay gặp mặt Trần Trạm xong, sau khi về nhà Nam Nhược bị mất ngủ.
Nằm trên giường suốt một tối, trong đầu cô đều là kí ức của bọn họ lúc còn nằm dài người trên sân cỏ trường Nhất Trung, là những tháng ngày để gió thôi tung vạt áo, những tháng ngày bản thân có thể tùy ý làm những chuyện mình vui vẻ.
Cô nhớ đến, chính mình đã chặn Thẩm Ý Đông ở cửa căn-tin, còn hiên ngang lẫm liệt nói: “Chúng ta là một đôi trời sinh.”
Nhớ đến, anh kéo cổ áo khó chịu nhìn cô nói: “Cút!”
Cũng nhớ đến ngày nghỉ lể Quốc Khánh kia, cô đứng giữa biển người, chen chúc trong đoàn người chật ních trên toa xe lửa màu xanh đậm(*), lặn lội đường xá xa xôi một thân một mình đi đến thủ đô, tham gia cuộc thi người mẫu quốc gia.
(*) Xe lửa màu xanh: Là loại xe lửa được dùng trước những năm 1990, giá vé xe cực kì rẻ, loại tàu này sắp bị loại bỏ.
Khi đó, cô còn cho rằng chỉ cần thi xong, cầm được cúp quán quân, cô sẽ quay trở về Nhất Trung – Thiệu Thành, đứng trước mặt anh cầm chiếc cúp ném vào ngực anh.
Muốn dùng sự nghênh ngang kiêu ngạo hỏi anh: “Giờ tôi đã là quán quân rồi, đến cùng là cậu muốn hay không muốn tôi? Còn không muốn nữa, về sau cậu nhất định sẽ hối hận.”
Nhưng là, còn không chờ được đến ngày đó, cô đã bị đưa ra nước ngoài.
Mặc dù lần này quay về, vẫn là gặp lại anh. Nhưng cô chưa từng thật sự nghĩ đến, bọn họ có thể hay không lần nữa ở cùng nhau.
Chỉ là, ngày hôm nay cùng trò chuyện chuyện với Trần Trạm, cô liền bừng tỉnh nhớ ra: Đã nhiều năm trôi qua như vậy, cô thật không hề quên anh.
Mắt mở to cho đến tận hừng đông ngày sau, khoảnh khắc tia nắng đầu ngày len qua cửa sổ phủ lên người cô, cô đột nhiên tỉnh ngộ.
Như thế cất nhẹm một người đàn ông sâu trong lòng, không dễ gì gặp lại, làm sao muốn từ bỏ?
Cô quyết định cho cả hai một cơ hội.
Nếu lần này Thẩm Ý Đông còn không muốn cô, hoặc giả tổn thương cô thêm lần nữa, cô liền – –
Chặt anh thành khúc rồi ném cho chó ăn!
Có làm sao Nam Nhược cũng không nghĩ tới, cô vừa mới đưa ra một quyết định như vậy cho chính mình.
Nhưng Thẩm Ý Đông là tự mình chọc vào một ổ rắc rối rồi.
Chân trước, Thẩm Ý Đông mới cùng bọn Tấn Nguyên Phong đi ăn khuya, chân sau một câu chuyện “tình yêu” giữa anh và An Tình Úy bị lộ ra ánh sáng.
Lần này đám chó săn thật coi như dốc hết vốn liếng, muốn cho Thẩm Ý Đông nằm trong vòng nhiệt sưu(*).
(*) Hot search.
Lúc trời còn chưa kịp bảnh sáng đã cố ý thả ảnh ra, hòng để bộ bận quan hệ công chúng của Húc Hoa không kịp ứng phó. Bọn họ còn thuê cả một nhóm thủy quân lớn, chỉ bằng một đêm liền đem đoạn tình yêu có lẽ có(*) này thổi phồng lên đến mức người trong giới ai cũng đều biết.
(*) Có lẽ có: Một cụm từ được dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.
Hậu quả gây ra là, Nam Nhược sau một đêm không ngủ lúc rời giường bèn dứt khoát gọi điện cho anh, thời điểm mở di động lên liền thấy thông báo đề xuất.
#Tình nhân bí mật của Boss lớn Thẩm Ý Đông thật sự là An Tình Úy#
Tác giả có lời muốn nói:
Đông ca: Chúng ta là một đôi trời sinh!
Em gái Nam: Ai cùng anh một đôi trời sinh.
Nơi bọn họ đến là một nhà hàng do Tấn Nguyên Phong đầu tư.
Đến nhà hàng do chính mình mở, sẽ không cần phải lo lắng.
Sau khi ba người bọn họ ngồi xuống, quản lí nhanh chóng cho nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên, còn mang cả rượu ngon theo cùng.
Bọn họ ngồi trong phòng bao, bắt đầu uống rượu.
Lúc mở rượu, Thẩm Ý Đông ngã lưng tựa vào ghế nhìn hai người còn lại nói, “Nếu không tôi không uống, đợi lát nữa lại tiếp tục làm tài xế cho hai người.”
Tấn Nguyên Phong biết tỏng anh đang tính toán cái quái gì trong đầu rồi, một câu nói chặt đứt suy nghĩ của anh: “Cậu bốc bừa một ai trong nhà hàng của tôi họ cũng đều biết lái xe, cậu còn sợ không có tài xế?”
“Boss à, anh là đến thăm chúng tôi, có thể có chút thành ý của người đi thăm được không?” An Tình Úy dùng chiêu khích tướng, “Rượu cũng không uống, vậy anh đến đây làm gì thế?”
“Ạch.” Thẩm Ý Đông liếc cô một cái, “Thời gian cô đi đóng phim mới bao lâu, cô liền muốn “làm phản”?! Cô nhìn lại đi, tôi mới là Boss của cô, mới là người cùng treo trên một sợi dây với cô. Mục tiêu của ngày hôm nay không phải chuốc say đại vương của các cô hay sao?”
“Ờ.” An Tình Úy tức thì thế hiện thái độ trung lập, “Vậy thuận theo hai người đi.”
Tấn Nguyên Phong cầm lấy ba chai bia đặt lên bàn “Pựt pựt” mấy cái, “Bớt nói nhảm. Uống rượu.”
Lúc trước Thẩm Ý Đông thành lập công ty giải trí Húc Hoa, cũng không hề thuận buồm xuôi gió.
Khi đó, anh làm trái với ý nguyện của bố, đột nhiên đầu tư hết tài sản vào ngành công nghiệp giải trí, cũng từng trải qua thất bại, nhận lấy hết thảy những lời bình luận chê bai.
Nhưng anh vẫn là khăng khăng giữ lại công ty này.
Đoạn thời gian đó, An Tình Úy là bạn thân của anh, cô không có đổi nghề, trái lại còn hạ thấp thu nhập của bản thân xuống hai mươi phần trăm, chỉ là muốn giúp đỡ anh.
Vì lẽ đó quan hệ giữa bọn họ không hề cạn.
Trong khi đó mối quan hệ giữa Thẩm Ý Đông với Tấn Nguyên Phong càng không thể khéo hơn nữa, là bạn cùng phòng thời đại học, bằng vậy quan hệ giữa bọn họ hiển nhiên không thể tầm thường.
Ở trong cái vòng này, giữa một người với một người đều có sự liên kết chồng chéo lên nhau.
Trùng hợp sao, An Tình Úy với Tấn Nguyên Phong tựa hồ có thể xem là nhau bạn chí cốt, vì vậy tình bạn giữa ba người bọn họ hệt như ba cạnh của một hình tam giác, vô cùng bền chặt.
Tùy ý uống một chút rượu, sau đó cả ba cùng nhau nói chuyện phiếm.
Tấn Nguyên Phong đang ăn món phụ, bỗng ngước mắt nhìn Thẩm Ý Đông, hỏi: “Như thế nào đọc tin tức, nói cậu kí hợp đồng với một người mẫu quốc tế?”
“Ờ.” Ngón tay Thẩm Ý Đông đặt trên mép lon bia, nhè nhẹ xoay tròn.
“Thấy báo nói, người kia tuy rằng ở trường quốc tế tiếng tăm không có bao nhiêu lớn, nhưng dù sao cũng là một người mẫu chuyên nghiệp. Hơn nữa còn ra mắt ở nước ngoài, tiếng tăm so với trong nước hẳn cách nhau một đoạn dài đi. Cậu nghĩ cái gì mà kí hợp đồng với người ta thế?”
Thẩm Ý Đông không trả lời, khóe miệng không chút do dự mang theo ý cười.
Ánh mắt rơi trên bình rượu trước mặt, trong mắt lấp lánh ánh sáng, như là nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên tràn ra dịu dàng khiến hai người còn lại đều phải ngoác cả mồm.
Tấn Nguyên Phong mới không kiên nhẫn nhìn anh như vậy, co giò lên liền bồi anh một cú, “Uống đến phát ngốc rồi à!”
“Vậy cậu tới đây, ai sợ cậu?!”
An Tình Úy ngồi bên cạnh xen vào, “Tôi cũng có đọc báo, thấy bảo người đẹp kia gọi là Nam Nhược nhỉ?”
Chỉ là hai chữ, nhưng đã thành công hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Ý Đông.
Từ đầu mày đến khóe mắt cô ấy đều ngậm ý cười, trong mắt còn mang theo nét vui vẻ xấu xa “Sao tôi lại có cảm giác cái tên này nghe rất quen tai ah.”
“Hả?” Tấn Nguyên Phong dấy lên nghi ngờ “Giờ cô còn quan tâm cả cái vòng người mẫu nữa hả?”
An Tình Úy không nhịn được lườm anh ta, “Với cái trí nhớ củ lúa này của anh, đến cùng là bằng cách nào có thể học hết mớ lời thoại đó thế. Tôi thật nghi ngờ phần đại não này của anh sẽ làm chậm trễ công việc mất thôi.”
“…” Tôi đã làm gì cô chứ. Không dưng đi mắng cả đại não tôi?
“Sao anh có thể quên béng đi thế cơ chứ. Vị kia hẳn là chuyện tình tựa xưa(*) của người nào đó đi, tên gọi Nam Nam không sai nhỉ.”
(*) Nguyên văn “白月光” – Ánh trăng sáng. Nguồn gốc của từ 白月光 là: Trong “Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng” Trương Ái Linh viết: “Có lẽ mỗi người đàn ông đều có hai người phụ nữ như vậy. Khi đàn ông có được hoa hồng đỏ, dần dà, màu đỏ biến thành vết máu muỗi trên bờ tường, hoa hồng trắng thì là “trăng sáng rọi đầu giường”, chỉ có thể ngắm mà không với tới được; có hoa hồng trắng, màu trắng liền trở thành giọt nước cơm trên quần áo, hoa hồng đỏ lại là nốt chu sa trong tim, là dấu ấn vĩnh cửu, là nỗi đau muôn đời”. Cho nên Nam muội là chuyện tình như xưa của Đông ca.
Tấn Nguyên Phong đột nhiên tỉnh ngộ, mồm há hốc, xoay người nhìn Thẩm Ý Đông, chỉ chỉ ngón trỏ về phía anh.
“Không phải chứ? Thật là cô ấy??”
Thẩm Ý Đông chau mày, cố ý hỏi: “Cô ấy là ai?”
“Thì chính là cái kia, cậu uống say sau đó ôm tôi khóc nhè, liên tục gọi tên “Nam Nam” đấy!”
“Con mẹ nó. Ai ôm cậu khóc, cậu bớt vẽ vàng lên mặt đi.”
“Được được, cậu không ôm tôi khóc, cũng không ôm tôi đòi sống đòi chết muốn uống rượu, cũng không ôm tôi luôn mồm hỏi, “Vì sao đi liền không hề trở lại!”
“… …”
An Tình Úy uống một ngụm rượu, vô cùng chắc chắn gật đầu, “Anh vừa nói vậy, tôi càng xác định hơn rồi. Cô gái tên Nam Nhược kia, cá mẩm chính là ‘chuyện tình tựa xưa’ của anh ấy rồi.”
Cô ấy vỗ vai Tấn Nguyên Phong, “Cậu hẳn là còn nhớ bức hình đặt trong ví tiền của anh ấy nhỉ? Dáng dấp của cô gái kia, so cùng Nam Nhược quả thật giống.”
Tấn Nguyên Phong vui muốn điên, “Thẩm tổng, đến đến nói nghe chút chuyện xưa của cậu đi nào. Cậu đây là sau bao mùa ngóng trông, cuối cùng cũng mang được người trở về?”
Thẩm Ý Đông vốn không muốn chặt đứt đường vui sướng của anh ta, cười toe toét, “Ờ.”
Khóe miệng An Tình Úy giật giật, “Boss à, anh có biết anh của hiện tại cười ngốc hệt gã trai cuối cùng cũng cưới được cô vợ bên làng lắm không.”
Anh cầm lấy chai rượu đưa cho cô ấy, “Vậy sao cô không là người ngốc tiếp theo trong ba kẻ đó đi?”
“… …”
Ngày hôm nay gặp mặt Trần Trạm xong, sau khi về nhà Nam Nhược bị mất ngủ.
Nằm trên giường suốt một tối, trong đầu cô đều là kí ức của bọn họ lúc còn nằm dài người trên sân cỏ trường Nhất Trung, là những tháng ngày để gió thôi tung vạt áo, những tháng ngày bản thân có thể tùy ý làm những chuyện mình vui vẻ.
Cô nhớ đến, chính mình đã chặn Thẩm Ý Đông ở cửa căn-tin, còn hiên ngang lẫm liệt nói: “Chúng ta là một đôi trời sinh.”
Nhớ đến, anh kéo cổ áo khó chịu nhìn cô nói: “Cút!”
Cũng nhớ đến ngày nghỉ lể Quốc Khánh kia, cô đứng giữa biển người, chen chúc trong đoàn người chật ních trên toa xe lửa màu xanh đậm(*), lặn lội đường xá xa xôi một thân một mình đi đến thủ đô, tham gia cuộc thi người mẫu quốc gia.
(*) Xe lửa màu xanh: Là loại xe lửa được dùng trước những năm 1990, giá vé xe cực kì rẻ, loại tàu này sắp bị loại bỏ.
Khi đó, cô còn cho rằng chỉ cần thi xong, cầm được cúp quán quân, cô sẽ quay trở về Nhất Trung – Thiệu Thành, đứng trước mặt anh cầm chiếc cúp ném vào ngực anh.
Muốn dùng sự nghênh ngang kiêu ngạo hỏi anh: “Giờ tôi đã là quán quân rồi, đến cùng là cậu muốn hay không muốn tôi? Còn không muốn nữa, về sau cậu nhất định sẽ hối hận.”
Nhưng là, còn không chờ được đến ngày đó, cô đã bị đưa ra nước ngoài.
Mặc dù lần này quay về, vẫn là gặp lại anh. Nhưng cô chưa từng thật sự nghĩ đến, bọn họ có thể hay không lần nữa ở cùng nhau.
Chỉ là, ngày hôm nay cùng trò chuyện chuyện với Trần Trạm, cô liền bừng tỉnh nhớ ra: Đã nhiều năm trôi qua như vậy, cô thật không hề quên anh.
Mắt mở to cho đến tận hừng đông ngày sau, khoảnh khắc tia nắng đầu ngày len qua cửa sổ phủ lên người cô, cô đột nhiên tỉnh ngộ.
Như thế cất nhẹm một người đàn ông sâu trong lòng, không dễ gì gặp lại, làm sao muốn từ bỏ?
Cô quyết định cho cả hai một cơ hội.
Nếu lần này Thẩm Ý Đông còn không muốn cô, hoặc giả tổn thương cô thêm lần nữa, cô liền – –
Chặt anh thành khúc rồi ném cho chó ăn!
Có làm sao Nam Nhược cũng không nghĩ tới, cô vừa mới đưa ra một quyết định như vậy cho chính mình.
Nhưng Thẩm Ý Đông là tự mình chọc vào một ổ rắc rối rồi.
Chân trước, Thẩm Ý Đông mới cùng bọn Tấn Nguyên Phong đi ăn khuya, chân sau một câu chuyện “tình yêu” giữa anh và An Tình Úy bị lộ ra ánh sáng.
Lần này đám chó săn thật coi như dốc hết vốn liếng, muốn cho Thẩm Ý Đông nằm trong vòng nhiệt sưu(*).
(*) Hot search.
Lúc trời còn chưa kịp bảnh sáng đã cố ý thả ảnh ra, hòng để bộ bận quan hệ công chúng của Húc Hoa không kịp ứng phó. Bọn họ còn thuê cả một nhóm thủy quân lớn, chỉ bằng một đêm liền đem đoạn tình yêu có lẽ có(*) này thổi phồng lên đến mức người trong giới ai cũng đều biết.
(*) Có lẽ có: Một cụm từ được dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.
Hậu quả gây ra là, Nam Nhược sau một đêm không ngủ lúc rời giường bèn dứt khoát gọi điện cho anh, thời điểm mở di động lên liền thấy thông báo đề xuất.
#Tình nhân bí mật của Boss lớn Thẩm Ý Đông thật sự là An Tình Úy#
Tác giả có lời muốn nói:
Đông ca: Chúng ta là một đôi trời sinh!
Em gái Nam: Ai cùng anh một đôi trời sinh.
Bình luận facebook