Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-60
Chương 60: Tôi rất để ý 2
Lúc nghe Tần Kiết và Lâm Tĩnh Xu nhắc vụ Weibo, Trần Ân Tứ vô thức rút điện thoại ra, vào Weibo.
Cô nhấn vào trang của Lâm Tĩnh Xu, vừa nghe bọn họ nói chuyện.
Trần Ân Tứ vào trang của Lâm Tĩnh Xu tạo mới vài lần, sau lại nghe câu:
- Còn nữa, không tiễn.
Lời vừa dứt, Lâm Tĩnh Xu cũng vừa đăng Weibo xong.
@LâmTĩnhXu: "Chiếc đồng hồ này do ba ngày trước tôi đấu giá từ thiện thành công với 800 nghìn NDT, tôi không biết đây là đồng hồ của Tần tiên sinh, để cho mọi người hiểu lầm. Tôi rất xin lỗi, đồng thời cũng xin lỗi Tần tiên sinh."
Ảnh đi kèm là một giấy chứng nhận.
Vì vậy vụ việc hoàn chỉnh là thế này:
Tên cẩu làm mất đồng hồ, vừa hay Trương tổng tìm được, Lâm Tĩnh Xu tưởng đây là đồng hồ của Trương tổng, mượn đeo cả ngày, sau đó mới có vụ trên mạng.
Mà hôm nay tên cẩu hẹn Lâm Tĩnh Xu ra gặp mặt không phải hẹn hò, mà là bàn điều kiện với Lâm Tĩnh Xu.
Lâm Tĩnh Xu bị Tần cẩu hại đủ thảm, mượn đeo một ngày mà phải trả tận 800 nghìn. Lần mua bán này đúng là quá lời và quá lỗ.
Nghĩ đến Lâm Tĩnh Xu lớn như vậy còn ngã từ trên người Tần Kiết xuống, chỉ sợ nơi này không có chỗ để cô ta nằm khóc lóc, Trần Ân Tứ nhịn không được bên môi ẩn hiện ý cười.
Xem ra, tên cẩu kia cũng không bị thoái hóa mắt đến nỗi nhìn chẳng rõ mắt mũi miệng.
Cảm nhận được tiếng bước chân đi về phía mình, Trần Ân Tứ hơi xoay người.
Thấy người vòng qua bức bình phong là Tần Kiết, Trần Ân Tứ nhanh chóng khóa màn hình, nhịn ý cười bên môi, tiếp tục quay về trạng thái như trước:
- Lâm Tĩnh Xu đi rồi?
Tần Kiết lạnh nhạt "Ừ" một tiếng.
Trần Ân Tứ cầm chiếc túi xách bên cạnh, đứng dậy:
- Vậy tôi cũng có thể đi rồi.
Không chờ cô nhấc chân, Tần Kiết lai gọi tên cô:
- Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào mắt Tần Kiết.
Tần Kiết.
- Cùng ăn bữa cơm đi.
Trần Ân Tứ không nghĩ Tần Kiết lại nói câu này, ngẩn người, rất nhanh, cô lấy lại bình tĩnh:
- Tôi và anh không quen.
Tần Kiết:
- Ừ, Trần tiểu thư không quen biết, ăn bữa cơm nha.
Chưa chờ Trần Ân Tứ mở miệng, Tần Kiết lại bình tĩnh lên tiếng:
- "Tiểu Tiên Nữ Của Anh" không quen gì đó ơi, có thể giải thích chút, trong tử cung của em là gì thế?
Sắc mặt Trần Ân Tứ cứng đờ.
Tần Kiết:
- Còn có Weibo, tin nhắn...
Thấy Tần Kiết nói nửa vời cái này cái kia, Trần Ân Tứ nghĩ cũng chẳng nghĩ trực tiếp cắt đứt lời của anh:
- Anh im miệng đi.
Nói xong, cô chẳng nhìn Tần Kiết dù chỉ một cái, trực tiếp đi đến bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống:
- Không phải chỉ ăn một bữa cơm à? Ai sợ ai?! Gọi món đi má!
(Đoạn cuối dịch cho đúng kiểu người yêu giận dỗi nhau thôi mà )))
Lúc nghe Tần Kiết và Lâm Tĩnh Xu nhắc vụ Weibo, Trần Ân Tứ vô thức rút điện thoại ra, vào Weibo.
Cô nhấn vào trang của Lâm Tĩnh Xu, vừa nghe bọn họ nói chuyện.
Trần Ân Tứ vào trang của Lâm Tĩnh Xu tạo mới vài lần, sau lại nghe câu:
- Còn nữa, không tiễn.
Lời vừa dứt, Lâm Tĩnh Xu cũng vừa đăng Weibo xong.
@LâmTĩnhXu: "Chiếc đồng hồ này do ba ngày trước tôi đấu giá từ thiện thành công với 800 nghìn NDT, tôi không biết đây là đồng hồ của Tần tiên sinh, để cho mọi người hiểu lầm. Tôi rất xin lỗi, đồng thời cũng xin lỗi Tần tiên sinh."
Ảnh đi kèm là một giấy chứng nhận.
Vì vậy vụ việc hoàn chỉnh là thế này:
Tên cẩu làm mất đồng hồ, vừa hay Trương tổng tìm được, Lâm Tĩnh Xu tưởng đây là đồng hồ của Trương tổng, mượn đeo cả ngày, sau đó mới có vụ trên mạng.
Mà hôm nay tên cẩu hẹn Lâm Tĩnh Xu ra gặp mặt không phải hẹn hò, mà là bàn điều kiện với Lâm Tĩnh Xu.
Lâm Tĩnh Xu bị Tần cẩu hại đủ thảm, mượn đeo một ngày mà phải trả tận 800 nghìn. Lần mua bán này đúng là quá lời và quá lỗ.
Nghĩ đến Lâm Tĩnh Xu lớn như vậy còn ngã từ trên người Tần Kiết xuống, chỉ sợ nơi này không có chỗ để cô ta nằm khóc lóc, Trần Ân Tứ nhịn không được bên môi ẩn hiện ý cười.
Xem ra, tên cẩu kia cũng không bị thoái hóa mắt đến nỗi nhìn chẳng rõ mắt mũi miệng.
Cảm nhận được tiếng bước chân đi về phía mình, Trần Ân Tứ hơi xoay người.
Thấy người vòng qua bức bình phong là Tần Kiết, Trần Ân Tứ nhanh chóng khóa màn hình, nhịn ý cười bên môi, tiếp tục quay về trạng thái như trước:
- Lâm Tĩnh Xu đi rồi?
Tần Kiết lạnh nhạt "Ừ" một tiếng.
Trần Ân Tứ cầm chiếc túi xách bên cạnh, đứng dậy:
- Vậy tôi cũng có thể đi rồi.
Không chờ cô nhấc chân, Tần Kiết lai gọi tên cô:
- Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào mắt Tần Kiết.
Tần Kiết.
- Cùng ăn bữa cơm đi.
Trần Ân Tứ không nghĩ Tần Kiết lại nói câu này, ngẩn người, rất nhanh, cô lấy lại bình tĩnh:
- Tôi và anh không quen.
Tần Kiết:
- Ừ, Trần tiểu thư không quen biết, ăn bữa cơm nha.
Chưa chờ Trần Ân Tứ mở miệng, Tần Kiết lại bình tĩnh lên tiếng:
- "Tiểu Tiên Nữ Của Anh" không quen gì đó ơi, có thể giải thích chút, trong tử cung của em là gì thế?
Sắc mặt Trần Ân Tứ cứng đờ.
Tần Kiết:
- Còn có Weibo, tin nhắn...
Thấy Tần Kiết nói nửa vời cái này cái kia, Trần Ân Tứ nghĩ cũng chẳng nghĩ trực tiếp cắt đứt lời của anh:
- Anh im miệng đi.
Nói xong, cô chẳng nhìn Tần Kiết dù chỉ một cái, trực tiếp đi đến bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống:
- Không phải chỉ ăn một bữa cơm à? Ai sợ ai?! Gọi món đi má!
(Đoạn cuối dịch cho đúng kiểu người yêu giận dỗi nhau thôi mà )))
Bình luận facebook