Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-62
Chương 62: Ồn hết cả tổ tiên ông rồi. 2
Sau cùng, bữa ăn kết thúc như sau “Trần Ân Tứ ăn hết đồ trong chén, Tần Kiết xóa tin nhắn cô gửi cho anh”.
Lúc trước Trần Ân Tứ có nói cho Lục Tinh hôm nay cô phải đi trả xe, vì thế Lục Tinh đã sắp xếp tài xế đến đón cô rồi.
Để tránh việc bị người ta phát hiện hai người đi chung, Trần Ân Tứ không chờ Tần Kiết tính tiền xong đã đi trước.
Cô mở cửa đi về hướng thang máy, chưa tới năm mét, cửa phòng bao bên cạnh vừa hay cũng mở, vài người đàn ông từ trong bước ra.
Trên người họ nồng nặc mùi rượu và mùi thuốc lá, cô cách họ còn khoảng hai mét nhưng bị mùi xông lên nhịn không được nâng tay quơ quơ trước mặt, chỉ là quơ chưa được hai cái, cô nhận ra một người trong số đó.
Họ nói về chuyện thương trường, tâng bốc lẫn nhau, anh tung tôi hứng.
Người đàn ông đó cũng vậy. Có lẽ ông ta bị cô nhìn mà quay đầu, chỉ lướt qua nơi cô đứng, hời hợt như người xa lạ rồi thu lại ánh mắt, tiếp tục cười đùa vui vẻ với những người kia, đi vào thang máy.
Rất nhanh, họ vào trong thang máy, hành lang lại yên tĩnh như cũ.
Trần Ân Tứ bất động, cô như hồ nước trong mùa đông khắc nghiệt, cả người lạnh thấu.
Cho đến khi điện thoại vang lên, tài xế gọi đến, cô mới cất bước vào thang máy.
Ngồi trên xe, cô không ngừng nhìn thành phố về đêm đang lùi về phía sau, trước mắt lại hiện ra cái nhìn của người đàn ông kia.
Cô không nhìn nhầm, ông ta thật sự không nhớ ra cô là ai.
Mắt cô cũng không bị hoa, người đó thật sự là Trần Thanh Vân, ba ruột cô.
Cô và ba của cô gặp nhau, nhưng ông không nhận ra cô là ai.
...
Tần Kiết từ hội sở 101 ra về, trực tiếp quay lại cao ốc Ngân Hà.
Một tiếng trước, Dung Dữ đã thúc hỏi Tần Kiết và Đường Cửu khi nào đến công ty.
Cửa thang máy mở ra, Dung Dữ thấy Tần Kiết và Đường Cửu lập tức nhảy sang:
- Không phải cậu nói tối nay chín giờ họp sao? Đã mười giờ rồi...
Tần Kiết không thèm quan tâm anh ta, cứ thế bước vào phòng làm việc của mình.
- Từ khi nào cậu không giữ lời như vậy? Lúc nào họp cậu cũng đến rất đúng giờ...
Dung Dữ ngồi trên bàn làm việc của Tần Kiết, thắc mắc hỏi:
- Nói đi, cậu với tiểu Cửu đã làm gì? Hai người chắc không làm chuyện xấu sau lưng tôi đâu ha?
Tần Kiết tiện tay cầm quyển sách đập lên lưng Dung Dữ, để anh ta từ trên bàn nhảy xuống:
- Cậu cút nhanh lên cho tôi.
- Cậu nói cho tôi biết cậu và tiểu Cửu làm gì, tôi lăn ngay lập tức.
- Ồn hết cả tổ tiên ông rồi.
Sau cùng, bữa ăn kết thúc như sau “Trần Ân Tứ ăn hết đồ trong chén, Tần Kiết xóa tin nhắn cô gửi cho anh”.
Lúc trước Trần Ân Tứ có nói cho Lục Tinh hôm nay cô phải đi trả xe, vì thế Lục Tinh đã sắp xếp tài xế đến đón cô rồi.
Để tránh việc bị người ta phát hiện hai người đi chung, Trần Ân Tứ không chờ Tần Kiết tính tiền xong đã đi trước.
Cô mở cửa đi về hướng thang máy, chưa tới năm mét, cửa phòng bao bên cạnh vừa hay cũng mở, vài người đàn ông từ trong bước ra.
Trên người họ nồng nặc mùi rượu và mùi thuốc lá, cô cách họ còn khoảng hai mét nhưng bị mùi xông lên nhịn không được nâng tay quơ quơ trước mặt, chỉ là quơ chưa được hai cái, cô nhận ra một người trong số đó.
Họ nói về chuyện thương trường, tâng bốc lẫn nhau, anh tung tôi hứng.
Người đàn ông đó cũng vậy. Có lẽ ông ta bị cô nhìn mà quay đầu, chỉ lướt qua nơi cô đứng, hời hợt như người xa lạ rồi thu lại ánh mắt, tiếp tục cười đùa vui vẻ với những người kia, đi vào thang máy.
Rất nhanh, họ vào trong thang máy, hành lang lại yên tĩnh như cũ.
Trần Ân Tứ bất động, cô như hồ nước trong mùa đông khắc nghiệt, cả người lạnh thấu.
Cho đến khi điện thoại vang lên, tài xế gọi đến, cô mới cất bước vào thang máy.
Ngồi trên xe, cô không ngừng nhìn thành phố về đêm đang lùi về phía sau, trước mắt lại hiện ra cái nhìn của người đàn ông kia.
Cô không nhìn nhầm, ông ta thật sự không nhớ ra cô là ai.
Mắt cô cũng không bị hoa, người đó thật sự là Trần Thanh Vân, ba ruột cô.
Cô và ba của cô gặp nhau, nhưng ông không nhận ra cô là ai.
...
Tần Kiết từ hội sở 101 ra về, trực tiếp quay lại cao ốc Ngân Hà.
Một tiếng trước, Dung Dữ đã thúc hỏi Tần Kiết và Đường Cửu khi nào đến công ty.
Cửa thang máy mở ra, Dung Dữ thấy Tần Kiết và Đường Cửu lập tức nhảy sang:
- Không phải cậu nói tối nay chín giờ họp sao? Đã mười giờ rồi...
Tần Kiết không thèm quan tâm anh ta, cứ thế bước vào phòng làm việc của mình.
- Từ khi nào cậu không giữ lời như vậy? Lúc nào họp cậu cũng đến rất đúng giờ...
Dung Dữ ngồi trên bàn làm việc của Tần Kiết, thắc mắc hỏi:
- Nói đi, cậu với tiểu Cửu đã làm gì? Hai người chắc không làm chuyện xấu sau lưng tôi đâu ha?
Tần Kiết tiện tay cầm quyển sách đập lên lưng Dung Dữ, để anh ta từ trên bàn nhảy xuống:
- Cậu cút nhanh lên cho tôi.
- Cậu nói cho tôi biết cậu và tiểu Cửu làm gì, tôi lăn ngay lập tức.
- Ồn hết cả tổ tiên ông rồi.
Bình luận facebook