• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Phòng cấp cứu (4 Viewers)

  • Chap-1

Chương 1: Không có sự lựa chọn

1591015077430.png



95624.png
Học thì học thôi, vất vả học xong rồi lẽ ra nên được phân vào khoa Thần kinh mà cô mong muốn từ lâu, vậy mà sao bệnh viện lại đột nhiên cử cô tới khoa Cấp cứu?



Nghe tin cô tới khoa Cấp cứu, biểu cảm mọi người thế này:



Mẹ nổi giận: An Phi, con tới khoa Cấp cứu, sao không nói với mẹ một tiếng? Con xem mẹ là người chết à?



Ba ôm trán: Phi Phi, bảo bối của ba, để ba điều con tới khoa khác, ba không thể trơ mắt nhìn con nhảy vào hố lửa được!



Bạn thân ngạc nhiên: Thần tượng, bây giờ tớ xem thường IQ của cậu lắm nhé, cậu đã chuẩn bị cho nửa cuộc đời còn lại sống trong cô đơn chưa?



Bạn học nắm cổ tay: Tiểu Phi, đàn ông khoa Cấp cứu toàn là thú dữ đó, đã vậy họ còn làm phụ nữ cùng khoa thành thú dữ luôn, một con nhóc được cưng chiều từ bé như cậu cũng muốn giành suất nhảy vào vũng nước đục sao?



Được rồi, một tuần trước, lúc cô biết được tin Chủ nhiệm Thôi tự mình đề cử cô tới khoa Cấp cứu với Viện trưởng vì cô là người có điểm thi thử tốt nhất, cô vô cùng hối hận, nếu có cơ hội được lựa chọn lại, cô thà thi xếp bét để vào phòng Điện tâm đồ còn hơn.



Trước mắt thì tình trạng của khoa Cấp cứu Bệnh viện Nhân dân thành phố L là như thế này:



Muốn thêm người nhưng không có người, bởi vì Viện trưởng cũ là người có tầm nhìn hạn hẹp, thêm nữa là những người ở cái khoa Cấp cứu này cũng cho rằng mình không được coi trọng, các bác sĩ có tài nhưng không được trọng dụng vẫn kiên cường bất khuất đấu tranh trong gian khổ, từ năm 1993, khoa Cấp cứu của bệnh viện này giải tán tại chỗ, ngoại trừ hai Chủ nhiệm cũ không ai thèm ra, thì các bác sĩ trẻ tuổi khác đều chuyển đến những khoa mà họ cho rằng có tương lai hơn.



Muốn có chỗ nhưng không có chỗ: phòng Cấp cứu, khoa Điều trị, phòng Chăm sóc đặc biệt chật vật chen chúc nhau trong một tầng.



Muốn tiền cũng không có tiền: Tiền thưởng thuộc loại trung bình thấp trong số tất cả các khoa Nội. Cô muốn biết sao không so sánh với khoa Ngoại à, ừm, phòng tệ nhất của khoa Ngoại cũng còn cao cấp hơn khoa Nội, không thể so sánh được.



Bởi vì đang đợi xét duyệt bệnh viện cấp ba, tiến tới sẽ thăng lên thành bệnh viện cấp tỉnh, nên Viện trưởng mới nhậm chức đã mời khoa Cấp cứu Thôi Phượng Dương về làm tân Chủ nhiệm khoa Cấp cứu với mức lương vô cùng cao.



Chủ nhiệm Thôi phải đối mặt với một sự thật phũ phàng của khoa, số lượng bác sĩ cố định không đạt chuẩn, số người có chức danh cao cấp không đạt chuẩn, thiết bị, trang bị không đạt chuẩn, mạnh mẽ đưa ra “một hy vọng đủ đầy” cho kế hoạch mười năm của khoa Cấp cứu: Thành lập đội ngũ theo tuổi tác già, trung niên và trẻ, xây dựng phòng phẫu thuật vô trùng mới, biến phòng Cấp cứu thành Trung tâm cấp cứu hiện đại hóa, nhất thể hóa không rào cản, thông qua xét duyệt của Bộ, trở thành khoa Cấp cứu tiêu chuẩn cấp tỉnh.



Mười năm trồng cây trăm năm trồng người, Chủ nhiệm Thôi vội vã đi tìm Viện trưởng để tuyển người, phải là người có thành tích tốt nhất.



An Phi chính là một trong ba người xui xẻo được chọn tới nơi này, may chỉ là một trong ba người, An Phi tự an ủi.



An Phi, 25 tuổi, tốt nghiệp hệ chính quy ngành Y học lâm sàng Đại học Y, sau đó tham gia khóa nội trú hai năm tại Bệnh viện Nhân dân thành phố L, trước mắt cô được xếp vào khoa Cấp cứu. Trước khi vào khoa Cấp cứu, cô lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, còn bây giờ thì cô tối tăm hết mặt.



8 giờ 30 phút sáng ngày 7 tháng 7 năm 2007, tại bệnh viện lớn nhất thành phố L - lầu hai văn phòng Chủ nhiệm khoa Cấp cứu Bệnh viện Nhân dân thành phố L, An Phi, Tôn Hạ Bình, Lữ Tiêu Tiêu, ba người ngồi mỉm cười nhìn Chủ nhiệm khoa Cấp cứu đối diện - Thôi Phượng Dương, vị Chủ nhiệm có biệt danh là “phán quan Thôi” cười híp mắt hỏi một câu nằm trong dự tính của ba người, vừa khó trả lời, lại vừa là câu hỏi mà chẳng ai thiết tha muốn trả lời: “Tại sao ba em lại muốn vào khoa Cấp cứu?”



“Tại sao à? Còn sao được nữa đây? Là vì Chủ nhiệm Thôi đây chạy tới yếu đuối khóc lóc trước mặt Viện trưởng, nên Viện trưởng vung bút một cái, bọn em liền thành cấp dưới của Chủ nhiệm rồi, chị còn hỏi bọn em tại sao nữa à?” An Phi không nhịn được thầm rủa trong lòng, ngón tay nhỏ bé cào đi cào lại trên thành ghế, thể hiện sự tức giận của mình.



Thôi Phượng Dương, người có biệt danh là “phán quan Thôi”, Chủ nhiệm mới của khoa Cấp cứu, tại sao lại nói là mới, bởi vì chị chỉ tới khoa Cấp cứu sớm hơn An Phi ba ngày. Nhìn sơ bề ngoài của Chủ nhiệm Thôi cũng đủ biết chị chắc chắn là một mỹ nữ tài trí, dáng người cao 1m7, đôi mắt như nước thu, đôi mày lá liễu, vóc người nhỏ nhắn, lúc còn trẻ nhất định là người đẹp, còn bây giờ là người đẹp từng trải.



Nhưng biệt danh “phán quan Thôi” này không phải tự nhiên mà có, 28 tuổi trở thành phó Chủ nhiệm khoa Nhi, 30 tuổi lên chức Chủ nhiệm khoa Nhi, 35 tuổi đột nhiên nổi hứng cùng chồng nghỉ việc tại Bệnh viện Trung tâm thành phố L để chuyển tới thành phố ven biển năm năm, bây giờ 41 tuổi lại được Viện trưởng mời về với danh nghĩa “cầu người tài như ruộng hạn chờ mưa”, vì danh tiếng “sát phạt quyết đoán” nên chị được Viện trưởng xem là ứng cử viên sáng giá cho chức danh Chủ nhiệm khoa Cấp cứu. Phải biết một điều, trong ngành y, đổi chuyên khoa không phải là chuyện đùa, dám đổi chuyên khoa ở tuổi hơn 40 thế này, ấy vậy mà còn đổi tới khoa mà ai cũng sợ hãi, nhận nhiệm vụ trong lúc khoa đang lâm nguy, chắc ngoại trừ phán quan Thôi ra thì không còn ai muốn nhảy xuống vũng nước đục này. Tất nhiên, đây là tình nguyện hay là bị lão Viện trưởng cáo già lừa gạt hay là không trâu bắt chó đi cày thì không biết được. Dù sao thì trong bệnh viện cũng có rất nhiều người đang đợi để xem trò hay vì ghen tị với chị.



Phán quan Thôi là một người thông minh, chị biết để phát triển được thì cái gì là quan trọng nhất, người tài, thứ quan trọng nhất thế kỷ 21 chính là người tài, bây giờ ba người ngồi trước mặt chị chính là người được chị chọn trong số những người tốt nghiệp khoa lâm sàng được sắp xếp vào. Chị không muốn chọn bác sĩ ở khoa khác, thứ nhất là vì không có ai đến, thứ hai là vì không xin được; không cần bác sĩ Phó Chủ nhiệm, thứ nhất là vì chị còn chưa đứng vững, thứ hai là không muốn có người cản đường. Người mới ấy à, chính là một tờ giấy trắng dễ dạy bảo, nhưng một nhóm mới cũng không thể quá nhiều người được, muốn phát triển lâu dài thì phải có một “đội quân bậc thang”, ba người là vừa đủ.



An Phi, nhìn thì có vẻ dịu dàng đáng yêu, hơi lơ mơ một chút, nhưng thật sự lại là một cô gái linh hoạt, lúc đầu cô thi kỹ năng, phán quan Thôi chỉ liếc mắt thôi mà đã nhìn trúng cô. Tôn Hạ Bình, người cũng như tên, bình tĩnh không vội vàng, rất thích hợp với công việc khoa Cấp cứu. Còn Lữ Tiêu Tiêu, cô ta là con gái bảo bối của Lữ Đạt Hàn - Chủ nhiệm khoa Chỉnh hình, trình độ chuyên môn cũng nổi bật nhất nhóm, khuyết điểm duy nhất chính là chỉ có bằng chuyên ngành, nhanh mồm nhanh miệng thẳng tính, chị rất thích kiểu thông minh của cô ta, Chủ nhiệm Lữ không muốn Lữ Tiêu Tiêu vào khoa Cấp cứu, Viện trưởng đã bảo đảm với ông ấy, chỉ thử một chút thôi, nếu không hợp thì sẽ điều Tiêu Tiêu tới khoa khác nên ông ấy mới miễn cưỡng đồng ý.



Nghe thấy ba người miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, chị cũng tự hiểu được nhưng không muốn nói, Thôi Phượng Dương hơi buồn cười, không muốn tới thì cứ nói là không muốn tới thôi, miễn cưỡng trả lời, chị dễ bị gạt vậy à?



“Thực ra chị cũng biết mấy đứa không muốn tới.” Thôi Phượng Dương lạnh lùng cười, giọng nói hơi trầm thấp, ngữ điệu của chị làm người khác khó lòng từ chối: “Xem phim “Chuyện phòng cấp cứu chưa”? Có thích Mark và Douglas không? Xem phim Mỹ “Bác sĩ thực tập Grey” chưa? Có thích kiểu chạy đua giữa sự sống và cái chết khắp nơi trong đó không? Khoa Nội thần kinh toàn nhận bệnh nhân bị liệt, hoặc là ông bà lão sắp liệt hay liệt nửa người đó; khoa Tim mạch thì lúc nào cũng nhận một đám bệnh nhân có thể không chết ngay lập tức, nhưng cũng có thể chết ngay sau đó; khoa Nội tiết thì nhận bệnh nhân chữa không khỏi, mà bệnh tình cũng chẳng nặng thêm, cả ngày chỉ băn khoăn về đường huyết, là những gương mặt quen thuộc mà hormone tuyến giáp không cao thì thấp; khoa Huyết học và khoa Ung bướu đều phải nhìn bệnh nhân của mình đau đớn rồi từng bước tới gần cái chết, rối rắm đau khổ, ngoài ra còn có một đống bệnh án có viết mãi cũng không bao giờ hết được, mấy đứa muốn lãng phí cuộc đời ở nơi như vậy sao, hay là muốn vào khoa Cấp cứu đầy kích thích và bí ẩn này để thể hiện bản thân?”



“Kích thích, bí ẩn, tồn tại như một vị chúa cứu thế”, những thứ mà An Phi mong đợi từ lúc học Y tới bây giờ được Chủ nhiệm nói ra, ngọn lửa trong lòng cô dường như đã được đốt lên. Các tin tức tiêu cực về khoa Cấp cứu trong quá khứ cô đã nghe rất nhiều, còn bây giờ, Chủ nhiệm xinh đẹp đối diện nói vài câu châm ngòi thổi gió đã làm cô cảm thấy có lẽ khoa Cấp cứu cũng không tệ tới vậy, biết đâu cô cũng có thể trở thành một “nữ siêu nhân khoa Cấp cứu” giống như Grey vậy.



“Chủ nhiệm Thôi, chị cũng biết đó, thật ra mức lương của khoa Cấp cứu thấp hơn những khoa lâm sàng khác, lúc nào cũng trong tâm trạng lo lắng của kẻ bán hàng trắng nhưng tiền kiếm được cũng chỉ như bà bán rau, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, những khoa mà chị nói đến ấy, thu nhập đều rất ổn, chỉ cần kiên trì đợi tới khi thành chuyên gia rồi thì thu nhập càng cao hơn, ai mà không muốn vào chứ?” Tôn Hạ Bình buồn buồn nói, anh ta tới từ vùng quê của thành phố L, là một chàng trai chỉ muốn sống yên thân yên phận, cảm giác khủng hoảng của anh ta nặng nề hơn mọi người.



Thôi Phượng Dương nhìn anh ta một cái, ánh mắt hiện lên nụ cười ấm áp, chị rất thích những người thành thật, “Trời sinh voi sinh cỏ, Hạ Bình, tuy chị không dám nói sau này lương khoa Cấp cứu sẽ cao hơn những khoa lâm sàng khác, nhưng chị sẽ không để mấy đứa chịu thiệt đâu. Từ tháng này trở đi, viện sẽ điều chỉnh lại tiền thưởng cho chúng ta, đồng thời mỗi tháng sẽ trích ra 800 tệ cho vào quỹ thưởng riêng của khoa, thân là Chủ nhiệm, đây là món quà gặp mặt đầu tiên chị tặng mấy đứa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom