Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122
Điện thoại vang lên, Thẩm Hoài thình lình tỉnh dậy từ trong mộng. Cô gái khuôn mặt thanh lệ mà thống khổ trong giấc mơ cũng đột nhiên tan biến, nhưng cảm giác lại chân thực như chính bản thân hắn vừa trải qua.
Giấc mơ càng chân thực, càng ám ảnh thì càng dễ tan biến. Thẩm Hoài chợt ngồi dậy, thấy Trần Đan, tiểu Lê và Tôn Á Lâm đều kinh ngạc nhìn mình, bị thần sắc kinh ngạc của các nàng làm cho hơi sững, cũng quên luôn trong mơ đã trải qua những chuyện gì.
“Có chuyện gì à? Sao nhìn anh lạ thế?” Thẩm Hoài sờ sờ lên mặt, hỏi.
“Anh nói mớ, cứ kêu “tiểu Đường, tiểu Đường” suốt… Trần Đan nói.
“Không ngờ anh cũng có lúc bất an…” Tôn Á Lâm đứng lên, cảm khái nói một tiếng. Ngoài ý liệu chính là, nàng không châm chích Thẩm Hoài như trước, mà lặng lẽ ôm gối về lại phòng, hình như không muốn cùng đối mặt ký ức cũ với hắn.
Cổ họng Thẩm Hoài đắng chát, hắn không cách nào giải thích với Trần Đan “tiểu Đường” là ai. Trần Đan cũng không có ý truy hỏi, chỉ giúp Thẩm Hoài cầm điện thoại lại. Là Dương Hải Bằng đang gọi.
Nhân điện thoại, Thẩm Hoài cố tránh ra ánh mắt trong mắt, không chút ô nhiễm của nàng.
“Nghe nói thị trấn đang tổ chức quyên góp, Chử Hợp Lương còn quyên 10 vạn. Bằng Hải không so được với hắn, quyên 6 vạn thôi, cậu không chê chứ?” trong điện thoại, Dương Hải Bằng cười hỏi.
“Quyên nhiều quyên ít đều là một phần tâm ý, tôi đại biểu cho thị trấn cảm tạ công ty Bằng Hải. Đương nhiên, cũng cảm tạ cậu luôn…” Thẩm Hoài cười nói.
Công ty thương mại Bằng Hải đang trong giai đoạn cất bước, kiếm được lãi cũng mới là chuyện của hai tháng gần đây. Dương Hải Bằng quyên 6 vạn, phần nhiều là ủng hộ cho công tác của Thẩm Hoài.
Lại bậy bạ mấy câu rồi cúp điện thoại, Trần Đan ngồi xuống nói: “Em cũng tiếp nhận nhà hàng được hai tháng rồi, hạch toán ra thì đại khái kiếm chừng 6 vạn, ngày mai em lên thị trấn quyên luôn.”
“…” Thẩm Hoài nắm chặt tay Trần Đan, đặt lên gối; trước mặt tiểu Lê, Trần Đan không tiện quá thân thiết với hắn, bèn rụt tay về.
Thẩm Hoài ôm đầu ngồi dựa bên giường, nói: “Không phải anh tiếc giùm em mấy vạn đồng tiền, nhưng em mới nhận thầu nhà hàng 2 tháng, đột nhiên quyên ra 6 vạn. Có lẽ đại đa số người sẽ cảm thấy em tâm địa thiện lương, nhưng cũng sẽ có không ít người nghi ngờ rằng: Phải hay không trong hai tháng này em đã kiếm được 12 vạn, 20 vạn, thậm chí càng nhiều…”
“Vậy em…” Trần Đan không phải người ngây thơ, hoàn toàn không biết sự đời. Hiểu những điều Thẩm Hoài nói hoàn toàn là sự thật: Trong cái thế giới này, không phải ngươi tự nhận mình trong sạch, người khác cũng sẽ cho rằng ngươi trong sạch. Nàng mà quyên khoản tiền đó ra, đối với Thẩm Hoài sẽ rất bất lợi.
“Em cứ quyên chừng năm ba ngàn, không cần nhiều.” Thẩm Hoài nói: “Cứu tai quan trọng nhất là ‘một phương có nạn, tám phương chi viện’, có điều trách nhiệm lớn nhất vẫn nằm trên vai trấn chính phủ. Tâm ý của em, anh sẽ hoàn thành giúp, được không?”
Trần Đan đành chịu, cười cười, nói: “Nghe anh cả!”
“Tình hình tai nạn ở Hạc Đường là nghiêm trọng hơn cả, nhà em có bị ảnh hưởng gì không?” Thẩm Hoài hỏi.
“Chiều hôm qua Trần Đồng về Hạc Đường một chuyến rồi, trưa nay lại về tiếp. Nhà em không bị sao cả.” Trần Đan nói: “Đúng rồi, ngày mai nhà hàng tạm nghỉ kinh doanh, mẹ em muốn em dẫn tiểu Lê về Hạc Đường đón Tết. Anh thấy thế nào?”
“Không sao, cô đơn chẳng chết ai cả đâu mà sợ.” Thẩm Hoài nói rằng.
“Đừng làm bộ đáng thương.” Trần Đan cười lớn, nhẹ nhàng vuốt lên gò má Thẩm Hoài, nói: “Hay là bọn em ở lại?”
“Các em cứ về đó đón Tết đi, anh không sao cả. Vốn cho là Tết nhất rảnh được mấy ngày, giờ thế này, em nghĩ anh có thể ngủ được an lành ư?” Thẩm Hoài nói tiếp: “Em mà ở lại, anh cũng không có thời gian để ở cùng…”
Trước đây ba Trần Đan là công nhân trong xưởng cơ khí, bị tai nạn nghề nghiệp, què chân, đi lại không vững.
Đàn bà xinh đẹp thị phi nhiều. Trần Đan tiếp nhận kinh doanh nhà hàng, vốn định tiếp cả ba mẹ sang, có điều ba mẹ nàng nói không muốn đến Mai Khê nghe người khác chửi xéo sau lưng, cố chấp không chịu sang ở chung.
Đây cũng là một chuyện thương tâm trong nhà Trần Đan.
Những năm 93, mọi người còn chưa có thói quen ăn cơm Tết trong nhà hàng. Từ 30 đến mồng 5 Tết, sinh ý trong nhà hàng vắng vẻ hơn thường lệ nhiều. Nhà hàng lớn nhỏ trong thị trấn cũng đều đóng cửa ngừng kinh doanh cả. Do đại bộ phận công nhân viên chức đều yêu cầu nghỉ đông, năm thứ nhất nhà hàng đành tuân theo truyền thống cũ; Ngày mai Tôn Á Lâm cũng phải dời lên thành phố trú tạm.
Thẩm Hoài không quản mới ngủ được chừng hơn một tiếng, bị điện thoại nhao tỉnh, không ngủ thêm nữa, rửa ráy qua một cái rồi tiếp tục chạy tới trấn chính phủ.
Lý Phong không ở cơ quan, chỉ có Hà Thanh Xã ở lại trực chiến.
Thẩm Hoài tìm Hà Thanh Xã hỏi chuyện đóng cửa xưởng nhuộm thế nào rồi. Hiện tại tai nạn còn chưa qua hẳn, nhưng hắn và Hà Thanh Xã, cả Lý Phong nữa, trong ba người phải đảm bảo có một người thường trực trong cơ quan để ứng phó với tình hình kịp thời.
“Bị Thẩm bí thư cậu quát cho một trận, Phan Thạch Quý thực thà nhiều, đây là điều kiện của hắn…” Hà Thanh Xã kể lại quá trình thương thảo với Phan Thạch Quý hồi chiều, đưa cho Thẩm Hoài nhìn.
“Được rồi, chỉ cần hắn phối hợp thị trấn đóng cửa xưởng nhuộm, chuyển dời công nhân, thị trấn sẽ bồi thường cho hắn theo đúng điều kiện…” Thẩm Hoài nói: “Nếu hắn có thể kinh doanh đúng pháp luật, không trộm, không trốn thuế, không tổn hại đến môi trường… Về sau, thị trấn luôn hoan nghênh hắn về lại Mai Khê kiến xưởng. Còn chuyện đóng cửa cụ thể, cứ giao cho Quách Toàn phụ trách…”
Hà Thanh Xã gật gật đầu, trước đây sợ Quách Toàn không trấn nổi cục diện hắn mới ra mặt. Giờ Phan Thạch Quý đã đồng ý phối hợp, phía Chử Hợp Lương cũng tích cực tiếp nhận công nhân, giao cho Quách Toàn phụ trách sự vụ cụ thể đã không có vấn đề gì nhiều.
Mãi đến 9h, Lý Phong mới từ ngoài chạy về cơ quan, thấy Thẩm Hoài và Hà Thanh Xã đang ngồi trong phòng họp hút thuốc, liền mò qua, nói: “Tìm được hai nhà thầu, một là Dương Quế Vinh ở Tần Gia Bá, một là Bạch Giang trên thị trấn. Tôi vừa dẫn bọn hắn tới xem qua xưởng nhuộm, trước Tết bọn hắn sẽ đưa ra báo giá; cũng đồng ý ký hợp đồng, tranh thủ đầu năm động công luôn…”
Thời buổi này ở hương trấn còn chưa thịnh hành trò ra giá trả giá, thông thường là tìm mấy thầu khoán trên trấn báo giá, đám lãnh đạo thương nghị một cái rồi vỗ bàn quyết định luôn. Trừ phi là công trình lớn nhất định muốn đảm bảo chất lượng, trình tự mới sẽ nghiêm cách hơn chút. Chẳng qua quyền quyết định những công trình lớn thường không nằm ở trên trấn.
“Đúng rồi, người nhận thầu nhà văn hóa trước kia là ai nhỉ?” Nhất thời Thẩm Hoài không nhớ ra được tên người này.
“Thẩm bí thư nói Chu Lập – Chu mập mạp?”
“Đúng, chính là Chu Lập, nhà văn hóa là do hắn xây, đúng không?” Thẩm Hoài nghi hoặc hỏi, hắn không biết tên hiệu của Chu Lập, từ khi đến Mai Khê, cũng chưa giao lưu với Chu Lập lần nào: “Chất lượng của nhà văn hóa không tệ, sao lần này không đến tìm hắn?”
Tuy lúc Trần Đan nhận lại nhà hàng Chử Cốc không tiến hành tu sửa nhiều, nhưng cũng cải tạo một chút. Thẩm Hoài có cơ hội quan sát vật liệu sau mặt tường. Dù dùng ánh mắt của dân chuyên nghiệp, vẫn phải đánh giá nhà văn hóa làm rất tốt, không hề có hiện tượng “rút ruột công trình”.
Điều này ở Đông Hoa rất là hiếm được.
Thiết kế bên ngoài và bố cục bên trong của nhà văn hóa hoàn toàn mang hơi hớm kiến trúc hiện đại, cho dù đặt ở thành phố lớn, cũng tuyệt đối là kiến trúc đáng chú ý.
Ấn tượng của Thẩm Hoài với nhà văn hóa rất rốt, có điều mãi mà không có dịp tiếp xúc với cha đẻ của nó. Chỉ biết tên Chu Lập này cũng là người Mai Khê, thầm nghĩ giờ thị trấn muốn xây khu nhà tạm cho tai dân, Lý Phong hẳn sẽ đặt Chu Lập vào trong danh sách. Không ngờ Lý Phong chỉ nhắc đến Dương Quế Vinh, Bạch Giang, chứ không hề đề tới Chu Lập.
Thẩm Hoài thầm nghĩ: Chẳng lẽ giữa Lý Phong và Chu Lập có ân oán gì ư?
Nhưng tình huống thực tế không hề phức tạp như Thẩm Hoài tưởng tượng, Lý Phong cười khổ nói: “Tôi gọi điện thoại cho Chu Lập rồi, hắn mắng tôi một trận, rồi cúp điện thoại luôn, chắc là không muốn nhận công trình này…”
“Chuyện là thế nào?” Thẩm Hoài truy hỏi. Cho dù Chu Lập đang bận công trình dở dang, không điều được người, hẳn không nên có thái độ như vậy với thị trấn mới đúng.
“Riêng công trình nhà văn hóa còn thiếu hắn 100 vạn tiền ứng trước, Chu Lập phát thệ không nhận bất kỳ dự án nào từ thị trấn nữa.” Hà Thanh Xã lúng túng nói.
“Còn nợ?” Thẩm Hoài kinh ngạc hỏi, nhà văn hóa xây xong đã là chuyện từ năm nào tháng nào rồi, ai ngờ sau lưng còn vướng víu khoản nợ to tổ bố thế kia.
“Ừ!” Hà Thanh Xã gật đầu, kể rõ tiền nhân hậu quả của nhà văn hóa cho Thẩm Hoài nghe.
“Hồi trước xây nhà văn hóa là chuyện được Đỗ Kiến vỗ bàn quyết định. Đương thời Chu Lập đứng ra nhận thầu, ở Đông Hoa hắn cũng có chút danh tiếng, nên thị trấn giao cả công trình cho hắn làm, điều kiện là hắn phải ứng ra một khoản thi công trước. Sau khi hoàn thành, kết quả là còn thiếu Chu Lập hơn 280 vạn tiền công trình. Hai năm trước, tài chính thị trấn còn tạm ổn, dần dần trả cho Chu Lập được chừng 7-80 vạn. Nhưng hai năm nay tình hình đột nhiên khốn quẫn, mỗi năm chỉ có thể trích ra gần 10 vạn trả nợ. Đến hiện tại còn thiếu hắn tổng cộng gần 180 vạn, vì khoản nợ này mà Chu Lập cũng khổ sở không ít…”
Chuyện nợ nần của thị trấn với Chu Lập do ban tài chính phụ trách, Thẩm Hoài tiếp nhiệm bí thư đảng ủy mới hơn một tuần, công việc đổ lên đầu lại nhiều không thể tả, nên chưa có cơ hội quan tâm đến vấn đề này.
Lúc Đỗ Kiến rời Mai Khê, cũng không nói chuyện mông đít không sạch sẽ này cho hắn để tìm cách giải quyết.
“Lý bí thư có biết nhà Chu Lập không?” Thẩm Hoài hỏi.
“Biết.” Lý Phong gật gật đầu.
“Vậy chuyện ở đây nhờ Hà trấn trưởng chủ trì nhé, Lý bí thư dẫn tôi đến nhà Chu Lập một chuyện, việc này là do sai lầm của thị trấn mà ra cả…” Thẩm Hoài nói.
“Đây là trách nhiệm của Đỗ Kiến.” Chắc trong điện thoại Lý Phong bị Chu Lập mắng rất thậm tệ, khá không tình nguyện khi phải dẫn đường tới nhà y, cũng cảm giác thấy Thẩm Hoài không cần ôm đồm chuyện này vào làm gì. Rất hiển nhiên thị trấn không đủ khả năng trả liền một lúc gần 180 vạn cho Chu Lập. Giờ Tết nhất đến nơi rồi, chẳng ai muốn đến nhà chủ nợ nghe chửi xéo làm gì cả.
Hà Thanh Xã nói: “Phí nhận thầu trạm tiếp đãi tăng lên 24 vạn, Chu Lập lên thị trấn tìm Đỗ bí thư và tôi, tôi đã đáp ứng về sau mỗi năm sẽ trả cho hắn 20 vạn, hắn không có ý kiến, chấp nhận đi về…” Bản thân Hà Thanh Xã cũng thấy Thẩm Hoài không cần thiết phải vơ việc này lên thân mình làm gì.
Thẩm Hoài cười cười, nói: “Đỗ bí thư đã rời Mai Khê, việc này mà không xử lý tốt, đó là trách nhiệm của tôi; Nếu Lý bí thư sợ dẫn tôi tới đó lại bị mắng thì viết địa chỉ ra đây cũng được…”
Thẩm Hoài kiên trì muốn đến nhà Chu Lập, tất nhiên Lý Phong không thể trốn ở cơ quan, bèn gọi Hoàng Tân Lương, Chử Cường đang trực trong phòng làm việc xuống, lái xe đến tìm Chu Lập.
Giấc mơ càng chân thực, càng ám ảnh thì càng dễ tan biến. Thẩm Hoài chợt ngồi dậy, thấy Trần Đan, tiểu Lê và Tôn Á Lâm đều kinh ngạc nhìn mình, bị thần sắc kinh ngạc của các nàng làm cho hơi sững, cũng quên luôn trong mơ đã trải qua những chuyện gì.
“Có chuyện gì à? Sao nhìn anh lạ thế?” Thẩm Hoài sờ sờ lên mặt, hỏi.
“Anh nói mớ, cứ kêu “tiểu Đường, tiểu Đường” suốt… Trần Đan nói.
“Không ngờ anh cũng có lúc bất an…” Tôn Á Lâm đứng lên, cảm khái nói một tiếng. Ngoài ý liệu chính là, nàng không châm chích Thẩm Hoài như trước, mà lặng lẽ ôm gối về lại phòng, hình như không muốn cùng đối mặt ký ức cũ với hắn.
Cổ họng Thẩm Hoài đắng chát, hắn không cách nào giải thích với Trần Đan “tiểu Đường” là ai. Trần Đan cũng không có ý truy hỏi, chỉ giúp Thẩm Hoài cầm điện thoại lại. Là Dương Hải Bằng đang gọi.
Nhân điện thoại, Thẩm Hoài cố tránh ra ánh mắt trong mắt, không chút ô nhiễm của nàng.
“Nghe nói thị trấn đang tổ chức quyên góp, Chử Hợp Lương còn quyên 10 vạn. Bằng Hải không so được với hắn, quyên 6 vạn thôi, cậu không chê chứ?” trong điện thoại, Dương Hải Bằng cười hỏi.
“Quyên nhiều quyên ít đều là một phần tâm ý, tôi đại biểu cho thị trấn cảm tạ công ty Bằng Hải. Đương nhiên, cũng cảm tạ cậu luôn…” Thẩm Hoài cười nói.
Công ty thương mại Bằng Hải đang trong giai đoạn cất bước, kiếm được lãi cũng mới là chuyện của hai tháng gần đây. Dương Hải Bằng quyên 6 vạn, phần nhiều là ủng hộ cho công tác của Thẩm Hoài.
Lại bậy bạ mấy câu rồi cúp điện thoại, Trần Đan ngồi xuống nói: “Em cũng tiếp nhận nhà hàng được hai tháng rồi, hạch toán ra thì đại khái kiếm chừng 6 vạn, ngày mai em lên thị trấn quyên luôn.”
“…” Thẩm Hoài nắm chặt tay Trần Đan, đặt lên gối; trước mặt tiểu Lê, Trần Đan không tiện quá thân thiết với hắn, bèn rụt tay về.
Thẩm Hoài ôm đầu ngồi dựa bên giường, nói: “Không phải anh tiếc giùm em mấy vạn đồng tiền, nhưng em mới nhận thầu nhà hàng 2 tháng, đột nhiên quyên ra 6 vạn. Có lẽ đại đa số người sẽ cảm thấy em tâm địa thiện lương, nhưng cũng sẽ có không ít người nghi ngờ rằng: Phải hay không trong hai tháng này em đã kiếm được 12 vạn, 20 vạn, thậm chí càng nhiều…”
“Vậy em…” Trần Đan không phải người ngây thơ, hoàn toàn không biết sự đời. Hiểu những điều Thẩm Hoài nói hoàn toàn là sự thật: Trong cái thế giới này, không phải ngươi tự nhận mình trong sạch, người khác cũng sẽ cho rằng ngươi trong sạch. Nàng mà quyên khoản tiền đó ra, đối với Thẩm Hoài sẽ rất bất lợi.
“Em cứ quyên chừng năm ba ngàn, không cần nhiều.” Thẩm Hoài nói: “Cứu tai quan trọng nhất là ‘một phương có nạn, tám phương chi viện’, có điều trách nhiệm lớn nhất vẫn nằm trên vai trấn chính phủ. Tâm ý của em, anh sẽ hoàn thành giúp, được không?”
Trần Đan đành chịu, cười cười, nói: “Nghe anh cả!”
“Tình hình tai nạn ở Hạc Đường là nghiêm trọng hơn cả, nhà em có bị ảnh hưởng gì không?” Thẩm Hoài hỏi.
“Chiều hôm qua Trần Đồng về Hạc Đường một chuyến rồi, trưa nay lại về tiếp. Nhà em không bị sao cả.” Trần Đan nói: “Đúng rồi, ngày mai nhà hàng tạm nghỉ kinh doanh, mẹ em muốn em dẫn tiểu Lê về Hạc Đường đón Tết. Anh thấy thế nào?”
“Không sao, cô đơn chẳng chết ai cả đâu mà sợ.” Thẩm Hoài nói rằng.
“Đừng làm bộ đáng thương.” Trần Đan cười lớn, nhẹ nhàng vuốt lên gò má Thẩm Hoài, nói: “Hay là bọn em ở lại?”
“Các em cứ về đó đón Tết đi, anh không sao cả. Vốn cho là Tết nhất rảnh được mấy ngày, giờ thế này, em nghĩ anh có thể ngủ được an lành ư?” Thẩm Hoài nói tiếp: “Em mà ở lại, anh cũng không có thời gian để ở cùng…”
Trước đây ba Trần Đan là công nhân trong xưởng cơ khí, bị tai nạn nghề nghiệp, què chân, đi lại không vững.
Đàn bà xinh đẹp thị phi nhiều. Trần Đan tiếp nhận kinh doanh nhà hàng, vốn định tiếp cả ba mẹ sang, có điều ba mẹ nàng nói không muốn đến Mai Khê nghe người khác chửi xéo sau lưng, cố chấp không chịu sang ở chung.
Đây cũng là một chuyện thương tâm trong nhà Trần Đan.
Những năm 93, mọi người còn chưa có thói quen ăn cơm Tết trong nhà hàng. Từ 30 đến mồng 5 Tết, sinh ý trong nhà hàng vắng vẻ hơn thường lệ nhiều. Nhà hàng lớn nhỏ trong thị trấn cũng đều đóng cửa ngừng kinh doanh cả. Do đại bộ phận công nhân viên chức đều yêu cầu nghỉ đông, năm thứ nhất nhà hàng đành tuân theo truyền thống cũ; Ngày mai Tôn Á Lâm cũng phải dời lên thành phố trú tạm.
Thẩm Hoài không quản mới ngủ được chừng hơn một tiếng, bị điện thoại nhao tỉnh, không ngủ thêm nữa, rửa ráy qua một cái rồi tiếp tục chạy tới trấn chính phủ.
Lý Phong không ở cơ quan, chỉ có Hà Thanh Xã ở lại trực chiến.
Thẩm Hoài tìm Hà Thanh Xã hỏi chuyện đóng cửa xưởng nhuộm thế nào rồi. Hiện tại tai nạn còn chưa qua hẳn, nhưng hắn và Hà Thanh Xã, cả Lý Phong nữa, trong ba người phải đảm bảo có một người thường trực trong cơ quan để ứng phó với tình hình kịp thời.
“Bị Thẩm bí thư cậu quát cho một trận, Phan Thạch Quý thực thà nhiều, đây là điều kiện của hắn…” Hà Thanh Xã kể lại quá trình thương thảo với Phan Thạch Quý hồi chiều, đưa cho Thẩm Hoài nhìn.
“Được rồi, chỉ cần hắn phối hợp thị trấn đóng cửa xưởng nhuộm, chuyển dời công nhân, thị trấn sẽ bồi thường cho hắn theo đúng điều kiện…” Thẩm Hoài nói: “Nếu hắn có thể kinh doanh đúng pháp luật, không trộm, không trốn thuế, không tổn hại đến môi trường… Về sau, thị trấn luôn hoan nghênh hắn về lại Mai Khê kiến xưởng. Còn chuyện đóng cửa cụ thể, cứ giao cho Quách Toàn phụ trách…”
Hà Thanh Xã gật gật đầu, trước đây sợ Quách Toàn không trấn nổi cục diện hắn mới ra mặt. Giờ Phan Thạch Quý đã đồng ý phối hợp, phía Chử Hợp Lương cũng tích cực tiếp nhận công nhân, giao cho Quách Toàn phụ trách sự vụ cụ thể đã không có vấn đề gì nhiều.
Mãi đến 9h, Lý Phong mới từ ngoài chạy về cơ quan, thấy Thẩm Hoài và Hà Thanh Xã đang ngồi trong phòng họp hút thuốc, liền mò qua, nói: “Tìm được hai nhà thầu, một là Dương Quế Vinh ở Tần Gia Bá, một là Bạch Giang trên thị trấn. Tôi vừa dẫn bọn hắn tới xem qua xưởng nhuộm, trước Tết bọn hắn sẽ đưa ra báo giá; cũng đồng ý ký hợp đồng, tranh thủ đầu năm động công luôn…”
Thời buổi này ở hương trấn còn chưa thịnh hành trò ra giá trả giá, thông thường là tìm mấy thầu khoán trên trấn báo giá, đám lãnh đạo thương nghị một cái rồi vỗ bàn quyết định luôn. Trừ phi là công trình lớn nhất định muốn đảm bảo chất lượng, trình tự mới sẽ nghiêm cách hơn chút. Chẳng qua quyền quyết định những công trình lớn thường không nằm ở trên trấn.
“Đúng rồi, người nhận thầu nhà văn hóa trước kia là ai nhỉ?” Nhất thời Thẩm Hoài không nhớ ra được tên người này.
“Thẩm bí thư nói Chu Lập – Chu mập mạp?”
“Đúng, chính là Chu Lập, nhà văn hóa là do hắn xây, đúng không?” Thẩm Hoài nghi hoặc hỏi, hắn không biết tên hiệu của Chu Lập, từ khi đến Mai Khê, cũng chưa giao lưu với Chu Lập lần nào: “Chất lượng của nhà văn hóa không tệ, sao lần này không đến tìm hắn?”
Tuy lúc Trần Đan nhận lại nhà hàng Chử Cốc không tiến hành tu sửa nhiều, nhưng cũng cải tạo một chút. Thẩm Hoài có cơ hội quan sát vật liệu sau mặt tường. Dù dùng ánh mắt của dân chuyên nghiệp, vẫn phải đánh giá nhà văn hóa làm rất tốt, không hề có hiện tượng “rút ruột công trình”.
Điều này ở Đông Hoa rất là hiếm được.
Thiết kế bên ngoài và bố cục bên trong của nhà văn hóa hoàn toàn mang hơi hớm kiến trúc hiện đại, cho dù đặt ở thành phố lớn, cũng tuyệt đối là kiến trúc đáng chú ý.
Ấn tượng của Thẩm Hoài với nhà văn hóa rất rốt, có điều mãi mà không có dịp tiếp xúc với cha đẻ của nó. Chỉ biết tên Chu Lập này cũng là người Mai Khê, thầm nghĩ giờ thị trấn muốn xây khu nhà tạm cho tai dân, Lý Phong hẳn sẽ đặt Chu Lập vào trong danh sách. Không ngờ Lý Phong chỉ nhắc đến Dương Quế Vinh, Bạch Giang, chứ không hề đề tới Chu Lập.
Thẩm Hoài thầm nghĩ: Chẳng lẽ giữa Lý Phong và Chu Lập có ân oán gì ư?
Nhưng tình huống thực tế không hề phức tạp như Thẩm Hoài tưởng tượng, Lý Phong cười khổ nói: “Tôi gọi điện thoại cho Chu Lập rồi, hắn mắng tôi một trận, rồi cúp điện thoại luôn, chắc là không muốn nhận công trình này…”
“Chuyện là thế nào?” Thẩm Hoài truy hỏi. Cho dù Chu Lập đang bận công trình dở dang, không điều được người, hẳn không nên có thái độ như vậy với thị trấn mới đúng.
“Riêng công trình nhà văn hóa còn thiếu hắn 100 vạn tiền ứng trước, Chu Lập phát thệ không nhận bất kỳ dự án nào từ thị trấn nữa.” Hà Thanh Xã lúng túng nói.
“Còn nợ?” Thẩm Hoài kinh ngạc hỏi, nhà văn hóa xây xong đã là chuyện từ năm nào tháng nào rồi, ai ngờ sau lưng còn vướng víu khoản nợ to tổ bố thế kia.
“Ừ!” Hà Thanh Xã gật đầu, kể rõ tiền nhân hậu quả của nhà văn hóa cho Thẩm Hoài nghe.
“Hồi trước xây nhà văn hóa là chuyện được Đỗ Kiến vỗ bàn quyết định. Đương thời Chu Lập đứng ra nhận thầu, ở Đông Hoa hắn cũng có chút danh tiếng, nên thị trấn giao cả công trình cho hắn làm, điều kiện là hắn phải ứng ra một khoản thi công trước. Sau khi hoàn thành, kết quả là còn thiếu Chu Lập hơn 280 vạn tiền công trình. Hai năm trước, tài chính thị trấn còn tạm ổn, dần dần trả cho Chu Lập được chừng 7-80 vạn. Nhưng hai năm nay tình hình đột nhiên khốn quẫn, mỗi năm chỉ có thể trích ra gần 10 vạn trả nợ. Đến hiện tại còn thiếu hắn tổng cộng gần 180 vạn, vì khoản nợ này mà Chu Lập cũng khổ sở không ít…”
Chuyện nợ nần của thị trấn với Chu Lập do ban tài chính phụ trách, Thẩm Hoài tiếp nhiệm bí thư đảng ủy mới hơn một tuần, công việc đổ lên đầu lại nhiều không thể tả, nên chưa có cơ hội quan tâm đến vấn đề này.
Lúc Đỗ Kiến rời Mai Khê, cũng không nói chuyện mông đít không sạch sẽ này cho hắn để tìm cách giải quyết.
“Lý bí thư có biết nhà Chu Lập không?” Thẩm Hoài hỏi.
“Biết.” Lý Phong gật gật đầu.
“Vậy chuyện ở đây nhờ Hà trấn trưởng chủ trì nhé, Lý bí thư dẫn tôi đến nhà Chu Lập một chuyện, việc này là do sai lầm của thị trấn mà ra cả…” Thẩm Hoài nói.
“Đây là trách nhiệm của Đỗ Kiến.” Chắc trong điện thoại Lý Phong bị Chu Lập mắng rất thậm tệ, khá không tình nguyện khi phải dẫn đường tới nhà y, cũng cảm giác thấy Thẩm Hoài không cần ôm đồm chuyện này vào làm gì. Rất hiển nhiên thị trấn không đủ khả năng trả liền một lúc gần 180 vạn cho Chu Lập. Giờ Tết nhất đến nơi rồi, chẳng ai muốn đến nhà chủ nợ nghe chửi xéo làm gì cả.
Hà Thanh Xã nói: “Phí nhận thầu trạm tiếp đãi tăng lên 24 vạn, Chu Lập lên thị trấn tìm Đỗ bí thư và tôi, tôi đã đáp ứng về sau mỗi năm sẽ trả cho hắn 20 vạn, hắn không có ý kiến, chấp nhận đi về…” Bản thân Hà Thanh Xã cũng thấy Thẩm Hoài không cần thiết phải vơ việc này lên thân mình làm gì.
Thẩm Hoài cười cười, nói: “Đỗ bí thư đã rời Mai Khê, việc này mà không xử lý tốt, đó là trách nhiệm của tôi; Nếu Lý bí thư sợ dẫn tôi tới đó lại bị mắng thì viết địa chỉ ra đây cũng được…”
Thẩm Hoài kiên trì muốn đến nhà Chu Lập, tất nhiên Lý Phong không thể trốn ở cơ quan, bèn gọi Hoàng Tân Lương, Chử Cường đang trực trong phòng làm việc xuống, lái xe đến tìm Chu Lập.
Bình luận facebook