Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 123
Nhà Chu Lập ở đầu đông thị trấn, xuống công lộ Hạ Mai rồi rẽ vào đường đất thôn Hoa Khê, đi thêm chừng 7-8 phút thì đến nơi. Là một nhà ba tầng theo kiến trúc phương Tây, ánh đèn sáng trưng, từ xa xa đã hiển hiện rất nổi bật.
Trên đường, Lý Phong thuật lại giản đơn tình hình Chu Lập cho Thẩm Hoài nghe.
Chu Lập là người Mai Khê, đầu những năm 80 là giám đốc cho công ty xây dựng thành phố. Khi đợt “xuống biển” thứ nhất lên tới cao trào vào giữa những năm 80, Chu Lập cũng nghỉ việc, về Mai Khê nhận thầu kiến trúc, kéo đội ngũ nhận công trình, cũng là nhúm thiểu sổ giàu lên sớm nhất ở Mai Khê.
Nếu không phải dính cú phốt tai hại ở nhà văn hóa thị trấn, chưa chắc gia tài của hắn đã thua kém đám Chử Hợp Lương, Phan Thạch Quý nửa phần.
Không cần Lý Phong nói kỹ, Thẩm Hoài đã có thể tưởng tượng ra một số tình hình cụ thể.
Đương sơ lúc nhận thầu nhà văn hóa, Chu Lập phải nện vào đó chừng 300 vạn.
Khi ấy chắc Chu Lập chưa tích nổi gia tài ngần ấy, một bộ phận vốn liếng là vay mượn từ trong dân. Có điều không ngờ công trình này lại thành cái hố chôn hắn lâu đến thế.
Năm 93 chịu khổ vì lạm phát, lãi suất ngân hàng tư nhân bị nhà nước bắt định mức cao tới 16%, vay mượn trong dân thường thường đều phải từ 20-25%, thậm chí càng cao….
Hiện tại thị trấn còn nợ Chu Lập hơn 180 vạn, cho dù Hà Thanh Xã đồng ý về sau mỗi năm tăng khoản trả lên 20 vạn, thì chừng đó còn xa xa chưa đủ để bù lợi tức.
Cú phốt hắn dính ở nhà văn hóa quá lớn, tự nhiên không phải nể nang lãnh đạo trấn làm gì, thậm chí tâm hoài oán hận là điều hoàn toàn có thể hiểu được.
Thẩm Hoài để Chử Cường dừng xe lại ven đường, bọn hắn xuống xe, men theo đường đất đá đi vào trong.
“Tên Chu Lập này làm người rất được, hồi trước khi còn dư dả, chính hắn đã bỏ tiền túi ra sửa đường cát đá này cho bà con.” Lý Phong cũng như Hà Thanh Xã, đều đã công tác ở Mai Khê khá lâu, nên rất quen thuộc tình hình nơi đây.
Đi đến gần, thông qua cửa pha lê, nhìn vào trong, thấy ngoài sân, trong phòng khách đứng đầy người là người.
Lý Phong thầm cười khổ, biết đây đều là chủ nợ cuối năm đến giục Chu Lập thanh toán. Giờ hắn dẫn Thẩm Hoài tới tìm, chỉ có nước tìm khổ ăn, không khéo còn bị đám chủ nợ quấn cũng không chừng.
“Tên mập mạp kia là Chu Lập.” Lý Phong chỉ vào người trung niên mập mạp, đang cố gắng nặn ra nụ cười tiếp chuyện với « khách hàng ».
Thẩm Hoài tưởng Chu Lập hẳn phải như Chử Hợp Lương, đều là xí nghiệp gia khí độ bất phàm, ai ngờ được là tên to mập hơi có vẻ vô lại thế này.
Lý Phong không dám trực tiếp dẫn Thẩm Hoài vào trong phòng khách, thấy mặt tây có bóng người, biết là người nhà Chu Lập, bèn lôi Thẩm Hoài chạy lại, nhỏ giọng gọi vào: “Nhà Chu Lập phải không, tôi là Lý Phong ở trên trấn…”
Trong nhà trầm mặc mất một lúc, hình như có tiếng hai người phụ nữ đang nhỏ giọng nói chuyện. Thẩm Hoài không nghe được rõ ràng, muốn chạy tới gõ cửa cho có vẻ càng thành ý, không nghĩ đến lúc này cửa chợt mở ra, “xào” một tiếng, cả chậu nước hắt xuống.
Thẩm Hoài không tránh kịp, nước đổ cả từ đầu đến chân, hệt như gà mắc mưa, dốt sững lại ngay trước cửa. So với chậu nước, thì điều càng khiến hắn trở tay không kịp chính là người bưng chậu nước đứng trước cửa- Chu Nghi.
Thẩm Hoài ngơ ngác chết sững, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu: Sao thế giới này nhỏ đến vậy?
Có lẽ cho hắn một trăm ngày làm thời gian chuẩn bị tâm lý, hắn đều sẽ không nghĩ đến sẽ Chu Nghi ở Mai Khê trong tình huống thế này.
Lý Phong tịnh không biết tâm tình đang như sóng biển cuộn trào trong lòng Thẩm Hoài, hắn chỉ thấy Thẩm Hoài đứng ngớ ra khi bị hắt nguyên chậu nước bẩn vào mặt, dù có đổi lại là ai cũng khó mà trở tay cho kịp.
Lý Phong thấy con gái Chu Lập cầm bồn nước bẩn đứng trước cửa, mặc kệ vẻ chấn kinh trên mặt nàng, thấy nàng đi chân trần dép lê, biết đúng bồn nước hắt lúc nãy là nước rửa chân rồi, hận không thể xông lên tát cho con bé hỗn hào mấy tát, con mẹ nó, dám hành xử với cán bộ chính quyền vậy à?
Lý Phong cố cưỡng nén lửa giận trong đầu, thấy vợ Chu Lập cũng đứng trong phòng, đoán chắc bà già này sai con gái hắt nước đây, mới phát hỏa hét to: “Mấy người uống nhầm thuốc, đầu óc bị bệnh à?”
Tuy Lý Phong biết Thẩm Hoài chịu oan một chậu nước bẩn, nhưng hắn thà để mình đứng ra hứng, còn hơn so Thẩm Hoài tự gánh. Đám Hoàng Tân Lương, Chử Cường đi theo cũng bị dọa hết hồn…
Đến đây thì quá giới hạn chịu đựng của Lý Phong rồi, mặc kệ đám chủ nợ, phăm phăm đi vào trong sân, đạp cửa, cách qua lớp pha lê mắng to: “Mẹ nó, Chu mập mạp, lăn ra đây! Hôm nay không lột da mày, tao đếch phải họ Lý!”
Chu Lập còn không biết đã xảy ra chuyện gì, mở cửa chạy ra, thấy Lý Phong và chủ nhiệm văn phòng đảng chính đang đứng ở ngoài, còn có một cậu thanh niên ướt như gà nhúng nước, song không biết là ai. Có điều nhìn bộ dạng Lý Phong, đủ để biết dù chậu nước không hắt lên đầu y, cũng đã triệt để kích giận hắn.
“Xin lỗi, xin lỗi, bọn tôi ngồi trong phòng, không nghe rõ là ai kêu ngoài cửa?” Tuy trong lòng Chu Lập cũng đầy bụng bất mãn với đám Lý Phong, tuy không biết cậu thanh niên đi cùng Lý Phong là ai, nhưng chỉ cần là cán bộ thị trấn, hắn đều hận không lột da xẻ thịt, sá chi chỉ là một chậu nước. Dù vậy, ngoài mặt vẫn không thể làm quá mức khó coi, quay sang quở mắng con gái lấy lệ: “Mắt mũi để đâu đấy, hắt nước cũng phải để ý xem bên ngoài có người không chứ?”
“Con mẹ mày Chu mập mạp, mù à!” Lý Phong cáu giận xông vào, đụng mạnh vào bả vai Chu Lập, đẩy hắn vào góc tường: “Bố mày đã lên tiếng gọi cửa rồi, thế mà còn hắt nước ra, có phải cố ý hay không?” Vừa nói vừa túm chặt cổ áo Chu Lập, hận không đập được mấy cú cho hả giận.
Đám chủ nợ đều tuôn ra nhìn trò vui, có mấy người cũng ở Mai Khê, thấy phó bí thư đảng ủy muốn đánh Chu Lập, vội đứng ra khuyên ngăn, Chử Hợp Lương cũng có ở trong.
Thấy cậu thanh niên bị hắt thành gà luộc, ướt từ đầu đến chân không ngờ là Thẩm Hoài, con trai hắn Chử Cường và Hoàng Tân Lương cũng theo sau, biết lần này nhà Chu Lập gây họa lớn rồi, vội đi qua định hòa giải, hỏi: “Thẩm bí thư, sao anh và Lý bí thư cũng qua đây?”
“Chử… Chử tổng, sao anh ở đây?” Nửa thân trên Thẩm Hoài đều sũng nước, không biết do lạnh, hay do gặp phải Chu Nghi trong trường hợp bất ngờ này, mà giọng nói của hắn run cả lên.
Thấy Thẩm Hoài hỏi mình vì sao trong đêm lại có mặt ở nhà Chu mập mạp, Chử Hợp Lương hơi lúng túng.
Thì ra, Chử Hợp Lương cũng là chủ nợ của Chu Lập, hồi trước có cho y mượn 30 vạn, đến nay vẫn chưa trả hết. Ba mươi vạn không phải số nhỏ, dù Chử Hợp Lương khảng khái quyên 10 vạn ủng hộ tai dân, cũng tuyệt sẽ không để 30 vạn bên chỗ Chu mập mạp này mất trắng.
Chử Hợp Lương sờ sờ mũi trả lời câu hỏi của Thẩm Hoài.
“Chu mập nợ tôi 30 vạn, không quản có trả được hay không, đến cuối năm vẫn phải đến giục nợ một lần.” Chử Hợp Lương thấy Thẩm Hoài nhếch nhác vô cùng, vội nắm lấy cổ áo Chu Lập, kéo qua một bên mắng: “Chu mập, đây là tân nhiệm bí thư Mai Khê Thẩm bí thư, cậu ấy có gì không phải mà ngươi sai con gái hắt nguyên chậu nước lên người?”
Chu Lập cũng sững sờ, ai biết đứa thanh niên này là bí thư đảng ủy Mai Khê, tuy hắn thường xuyên nhận công trình bên ngoài, nhưng đối với tên bí thư mới cường thế ở thị trấn thì vẫn được nghe nói ít nhiều.
“Hôm nay Thẩm bí thư vừa được biết chuyện của nhà văn hóa, không quản hai ngày qua mất ăn mất ngủ bận rộn công tác cứu tai, kiên trì lôi tôi tới đây giúp anh xử lý việc này, còn nói hy vọng tiếp tục giao công trình trên trấn cho anh làm. Chuyện của nhà văn hóa là đống * Đỗ Kiến không lau sạch sẽ, anh có giỏi thì cầm chậu nước kia đổ lên đầu Đỗ Kiến đi; Mẹ nó, lại mù mắt hắt lên người Thẩm bí thư, anh uống nhầm thuốc phải không?” Lý Phong cũng tức điên rồi, lắp bắp chỉ vào mặt béo tròn của Chu Lập mà mắng, tiện thể phát tiết luôn cả oán khí với Đỗ Kiến trước đây.
Lý Phong nói rõ ngọn nguồn ra, Chu Lập càng biết mình lầm lớn. Đây đã không chỉ là vấn đề đắc tội bí thư thị trấn nữa rồi. Người ta vốn mang ý tốt, chủ động tới cửa giải quyết sự tình. Một chậu nước hắt ra, khéo sẽ cuốn theo rất nhiều thứ. Từ ấy thị trấn móc chặt 180 vạn tiền công trình không nhả lấy một xu, hắn lại có thể làm sao?
Vừa nghĩ đến hậu quả, Chu Lập đã lạnh cả người, vội rối rít xin lỗi Thẩm Hoài, gấp đến mức chỉ còn nước quỳ xuống thỉnh tội. Thấy con gái còn ngây người đứng đó, gấp hỏa công tâm, vội chạy tới định vỗ đánh hai cái, để Thẩm Hoài, Lý Phong bớt giận.
Thẩm Hoài nắm chắc Chu Lập, hắn chưa tiếp xúc với y lần nào, nhưng thầm nghĩ mình bị Chu Nghi hắt chậu nước này đúng là không oan, ánh mắt phức tạp nhìn sang Chu Nghi.
Đến lúc ba nàng định xông qua Chu Nghi mới tỉnh thần, ném chậu nước lại, quay người chạy lên lầu, tựa hồ nhìn Thẩm Hoài thêm một giây đều cảm thấy nôn mửa. Thấy đến nước này con gái còn giở tính tiểu thư giận dỗi, Chu Lập càng tức điên người, quay sang mắng vợ: “Nhìn coi, bình thời bà chiều quen rồi, giờ dám lật cả trời.” Trong lòng càng bận tâm thái độ của con gái như thế chỉ khiến Thẩm Hoài, Lý Phong càng có cớ phát hỏa, đến lúc đó càng gay to.
Lý Phong đang bực đến hết cách, nhưng hắn còn chưa mất bình tĩnh đến mức đi mắng con gái Chu Lập. Song đối với Chu mập mạp thì không có gì để “tế nhị” nữa rồi, nếu không phải có người khuyên ngăn, khéo đã có đánh nhau to.
Nước rửa chân vốn hơi âm ấm, khi mới hắt lên người còn chưa thấy lạnh. Nhưng đứng trước cửa dây dưa một hồi, Thẩm Hoài bắt đầu rét run. Hắn biết Chu Nghi đã nhận ra mình, ánh mắt vừa chấn kinh lại vừa oán hận lúc quay đi của nàng, cũng khiến tâm lý Thẩm Hoài như nuốt phải cục nghẹn, khó chịu vô cùng.
Nếu không bởi những chuyện “trời đánh” trước kia, nói không chừng con nhà người ta vẫn là cô thiếu nữ ngây thơ trong trắng, được rất nhiều bạn trai theo đuổi, ái mộ, trải nghiệm cuộc sống đơn thuần mà khoái lạc trong cổng trường đại học.
Thẩm Hoài đè bả vai Lý Phong lại, muốn hắn tiêu cơn giận. Nhưng thân thể chính mình lại run lên liên hồi, răng lập cập va vào nhau, lời muốn nói mà không cách nào ra khỏi miệng.
May mà Hoàng Tân Lương và Chử Cường thấy Thẩm Hoài không bình thường, vội nhanh tay nhanh chân dìu hắn vào nhà. Trong nhà có hệ thống sưởi ấm, Chử Hợp Lương lại bận rộn xoa dầu, cạo gió, đồng thời kêu Chu Lập nhanh tìm đồ áo sạch sẽ tới thay cho Thẩm Hoài kẻo hơi lạnh vào người.
Dưới lầu toàn là chủ nợ, đám người phải bận rộn dìu Thẩm Hoài lên tầng hai thay quần áo.
Trên đường, Lý Phong thuật lại giản đơn tình hình Chu Lập cho Thẩm Hoài nghe.
Chu Lập là người Mai Khê, đầu những năm 80 là giám đốc cho công ty xây dựng thành phố. Khi đợt “xuống biển” thứ nhất lên tới cao trào vào giữa những năm 80, Chu Lập cũng nghỉ việc, về Mai Khê nhận thầu kiến trúc, kéo đội ngũ nhận công trình, cũng là nhúm thiểu sổ giàu lên sớm nhất ở Mai Khê.
Nếu không phải dính cú phốt tai hại ở nhà văn hóa thị trấn, chưa chắc gia tài của hắn đã thua kém đám Chử Hợp Lương, Phan Thạch Quý nửa phần.
Không cần Lý Phong nói kỹ, Thẩm Hoài đã có thể tưởng tượng ra một số tình hình cụ thể.
Đương sơ lúc nhận thầu nhà văn hóa, Chu Lập phải nện vào đó chừng 300 vạn.
Khi ấy chắc Chu Lập chưa tích nổi gia tài ngần ấy, một bộ phận vốn liếng là vay mượn từ trong dân. Có điều không ngờ công trình này lại thành cái hố chôn hắn lâu đến thế.
Năm 93 chịu khổ vì lạm phát, lãi suất ngân hàng tư nhân bị nhà nước bắt định mức cao tới 16%, vay mượn trong dân thường thường đều phải từ 20-25%, thậm chí càng cao….
Hiện tại thị trấn còn nợ Chu Lập hơn 180 vạn, cho dù Hà Thanh Xã đồng ý về sau mỗi năm tăng khoản trả lên 20 vạn, thì chừng đó còn xa xa chưa đủ để bù lợi tức.
Cú phốt hắn dính ở nhà văn hóa quá lớn, tự nhiên không phải nể nang lãnh đạo trấn làm gì, thậm chí tâm hoài oán hận là điều hoàn toàn có thể hiểu được.
Thẩm Hoài để Chử Cường dừng xe lại ven đường, bọn hắn xuống xe, men theo đường đất đá đi vào trong.
“Tên Chu Lập này làm người rất được, hồi trước khi còn dư dả, chính hắn đã bỏ tiền túi ra sửa đường cát đá này cho bà con.” Lý Phong cũng như Hà Thanh Xã, đều đã công tác ở Mai Khê khá lâu, nên rất quen thuộc tình hình nơi đây.
Đi đến gần, thông qua cửa pha lê, nhìn vào trong, thấy ngoài sân, trong phòng khách đứng đầy người là người.
Lý Phong thầm cười khổ, biết đây đều là chủ nợ cuối năm đến giục Chu Lập thanh toán. Giờ hắn dẫn Thẩm Hoài tới tìm, chỉ có nước tìm khổ ăn, không khéo còn bị đám chủ nợ quấn cũng không chừng.
“Tên mập mạp kia là Chu Lập.” Lý Phong chỉ vào người trung niên mập mạp, đang cố gắng nặn ra nụ cười tiếp chuyện với « khách hàng ».
Thẩm Hoài tưởng Chu Lập hẳn phải như Chử Hợp Lương, đều là xí nghiệp gia khí độ bất phàm, ai ngờ được là tên to mập hơi có vẻ vô lại thế này.
Lý Phong không dám trực tiếp dẫn Thẩm Hoài vào trong phòng khách, thấy mặt tây có bóng người, biết là người nhà Chu Lập, bèn lôi Thẩm Hoài chạy lại, nhỏ giọng gọi vào: “Nhà Chu Lập phải không, tôi là Lý Phong ở trên trấn…”
Trong nhà trầm mặc mất một lúc, hình như có tiếng hai người phụ nữ đang nhỏ giọng nói chuyện. Thẩm Hoài không nghe được rõ ràng, muốn chạy tới gõ cửa cho có vẻ càng thành ý, không nghĩ đến lúc này cửa chợt mở ra, “xào” một tiếng, cả chậu nước hắt xuống.
Thẩm Hoài không tránh kịp, nước đổ cả từ đầu đến chân, hệt như gà mắc mưa, dốt sững lại ngay trước cửa. So với chậu nước, thì điều càng khiến hắn trở tay không kịp chính là người bưng chậu nước đứng trước cửa- Chu Nghi.
Thẩm Hoài ngơ ngác chết sững, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu: Sao thế giới này nhỏ đến vậy?
Có lẽ cho hắn một trăm ngày làm thời gian chuẩn bị tâm lý, hắn đều sẽ không nghĩ đến sẽ Chu Nghi ở Mai Khê trong tình huống thế này.
Lý Phong tịnh không biết tâm tình đang như sóng biển cuộn trào trong lòng Thẩm Hoài, hắn chỉ thấy Thẩm Hoài đứng ngớ ra khi bị hắt nguyên chậu nước bẩn vào mặt, dù có đổi lại là ai cũng khó mà trở tay cho kịp.
Lý Phong thấy con gái Chu Lập cầm bồn nước bẩn đứng trước cửa, mặc kệ vẻ chấn kinh trên mặt nàng, thấy nàng đi chân trần dép lê, biết đúng bồn nước hắt lúc nãy là nước rửa chân rồi, hận không thể xông lên tát cho con bé hỗn hào mấy tát, con mẹ nó, dám hành xử với cán bộ chính quyền vậy à?
Lý Phong cố cưỡng nén lửa giận trong đầu, thấy vợ Chu Lập cũng đứng trong phòng, đoán chắc bà già này sai con gái hắt nước đây, mới phát hỏa hét to: “Mấy người uống nhầm thuốc, đầu óc bị bệnh à?”
Tuy Lý Phong biết Thẩm Hoài chịu oan một chậu nước bẩn, nhưng hắn thà để mình đứng ra hứng, còn hơn so Thẩm Hoài tự gánh. Đám Hoàng Tân Lương, Chử Cường đi theo cũng bị dọa hết hồn…
Đến đây thì quá giới hạn chịu đựng của Lý Phong rồi, mặc kệ đám chủ nợ, phăm phăm đi vào trong sân, đạp cửa, cách qua lớp pha lê mắng to: “Mẹ nó, Chu mập mạp, lăn ra đây! Hôm nay không lột da mày, tao đếch phải họ Lý!”
Chu Lập còn không biết đã xảy ra chuyện gì, mở cửa chạy ra, thấy Lý Phong và chủ nhiệm văn phòng đảng chính đang đứng ở ngoài, còn có một cậu thanh niên ướt như gà nhúng nước, song không biết là ai. Có điều nhìn bộ dạng Lý Phong, đủ để biết dù chậu nước không hắt lên đầu y, cũng đã triệt để kích giận hắn.
“Xin lỗi, xin lỗi, bọn tôi ngồi trong phòng, không nghe rõ là ai kêu ngoài cửa?” Tuy trong lòng Chu Lập cũng đầy bụng bất mãn với đám Lý Phong, tuy không biết cậu thanh niên đi cùng Lý Phong là ai, nhưng chỉ cần là cán bộ thị trấn, hắn đều hận không lột da xẻ thịt, sá chi chỉ là một chậu nước. Dù vậy, ngoài mặt vẫn không thể làm quá mức khó coi, quay sang quở mắng con gái lấy lệ: “Mắt mũi để đâu đấy, hắt nước cũng phải để ý xem bên ngoài có người không chứ?”
“Con mẹ mày Chu mập mạp, mù à!” Lý Phong cáu giận xông vào, đụng mạnh vào bả vai Chu Lập, đẩy hắn vào góc tường: “Bố mày đã lên tiếng gọi cửa rồi, thế mà còn hắt nước ra, có phải cố ý hay không?” Vừa nói vừa túm chặt cổ áo Chu Lập, hận không đập được mấy cú cho hả giận.
Đám chủ nợ đều tuôn ra nhìn trò vui, có mấy người cũng ở Mai Khê, thấy phó bí thư đảng ủy muốn đánh Chu Lập, vội đứng ra khuyên ngăn, Chử Hợp Lương cũng có ở trong.
Thấy cậu thanh niên bị hắt thành gà luộc, ướt từ đầu đến chân không ngờ là Thẩm Hoài, con trai hắn Chử Cường và Hoàng Tân Lương cũng theo sau, biết lần này nhà Chu Lập gây họa lớn rồi, vội đi qua định hòa giải, hỏi: “Thẩm bí thư, sao anh và Lý bí thư cũng qua đây?”
“Chử… Chử tổng, sao anh ở đây?” Nửa thân trên Thẩm Hoài đều sũng nước, không biết do lạnh, hay do gặp phải Chu Nghi trong trường hợp bất ngờ này, mà giọng nói của hắn run cả lên.
Thấy Thẩm Hoài hỏi mình vì sao trong đêm lại có mặt ở nhà Chu mập mạp, Chử Hợp Lương hơi lúng túng.
Thì ra, Chử Hợp Lương cũng là chủ nợ của Chu Lập, hồi trước có cho y mượn 30 vạn, đến nay vẫn chưa trả hết. Ba mươi vạn không phải số nhỏ, dù Chử Hợp Lương khảng khái quyên 10 vạn ủng hộ tai dân, cũng tuyệt sẽ không để 30 vạn bên chỗ Chu mập mạp này mất trắng.
Chử Hợp Lương sờ sờ mũi trả lời câu hỏi của Thẩm Hoài.
“Chu mập nợ tôi 30 vạn, không quản có trả được hay không, đến cuối năm vẫn phải đến giục nợ một lần.” Chử Hợp Lương thấy Thẩm Hoài nhếch nhác vô cùng, vội nắm lấy cổ áo Chu Lập, kéo qua một bên mắng: “Chu mập, đây là tân nhiệm bí thư Mai Khê Thẩm bí thư, cậu ấy có gì không phải mà ngươi sai con gái hắt nguyên chậu nước lên người?”
Chu Lập cũng sững sờ, ai biết đứa thanh niên này là bí thư đảng ủy Mai Khê, tuy hắn thường xuyên nhận công trình bên ngoài, nhưng đối với tên bí thư mới cường thế ở thị trấn thì vẫn được nghe nói ít nhiều.
“Hôm nay Thẩm bí thư vừa được biết chuyện của nhà văn hóa, không quản hai ngày qua mất ăn mất ngủ bận rộn công tác cứu tai, kiên trì lôi tôi tới đây giúp anh xử lý việc này, còn nói hy vọng tiếp tục giao công trình trên trấn cho anh làm. Chuyện của nhà văn hóa là đống * Đỗ Kiến không lau sạch sẽ, anh có giỏi thì cầm chậu nước kia đổ lên đầu Đỗ Kiến đi; Mẹ nó, lại mù mắt hắt lên người Thẩm bí thư, anh uống nhầm thuốc phải không?” Lý Phong cũng tức điên rồi, lắp bắp chỉ vào mặt béo tròn của Chu Lập mà mắng, tiện thể phát tiết luôn cả oán khí với Đỗ Kiến trước đây.
Lý Phong nói rõ ngọn nguồn ra, Chu Lập càng biết mình lầm lớn. Đây đã không chỉ là vấn đề đắc tội bí thư thị trấn nữa rồi. Người ta vốn mang ý tốt, chủ động tới cửa giải quyết sự tình. Một chậu nước hắt ra, khéo sẽ cuốn theo rất nhiều thứ. Từ ấy thị trấn móc chặt 180 vạn tiền công trình không nhả lấy một xu, hắn lại có thể làm sao?
Vừa nghĩ đến hậu quả, Chu Lập đã lạnh cả người, vội rối rít xin lỗi Thẩm Hoài, gấp đến mức chỉ còn nước quỳ xuống thỉnh tội. Thấy con gái còn ngây người đứng đó, gấp hỏa công tâm, vội chạy tới định vỗ đánh hai cái, để Thẩm Hoài, Lý Phong bớt giận.
Thẩm Hoài nắm chắc Chu Lập, hắn chưa tiếp xúc với y lần nào, nhưng thầm nghĩ mình bị Chu Nghi hắt chậu nước này đúng là không oan, ánh mắt phức tạp nhìn sang Chu Nghi.
Đến lúc ba nàng định xông qua Chu Nghi mới tỉnh thần, ném chậu nước lại, quay người chạy lên lầu, tựa hồ nhìn Thẩm Hoài thêm một giây đều cảm thấy nôn mửa. Thấy đến nước này con gái còn giở tính tiểu thư giận dỗi, Chu Lập càng tức điên người, quay sang mắng vợ: “Nhìn coi, bình thời bà chiều quen rồi, giờ dám lật cả trời.” Trong lòng càng bận tâm thái độ của con gái như thế chỉ khiến Thẩm Hoài, Lý Phong càng có cớ phát hỏa, đến lúc đó càng gay to.
Lý Phong đang bực đến hết cách, nhưng hắn còn chưa mất bình tĩnh đến mức đi mắng con gái Chu Lập. Song đối với Chu mập mạp thì không có gì để “tế nhị” nữa rồi, nếu không phải có người khuyên ngăn, khéo đã có đánh nhau to.
Nước rửa chân vốn hơi âm ấm, khi mới hắt lên người còn chưa thấy lạnh. Nhưng đứng trước cửa dây dưa một hồi, Thẩm Hoài bắt đầu rét run. Hắn biết Chu Nghi đã nhận ra mình, ánh mắt vừa chấn kinh lại vừa oán hận lúc quay đi của nàng, cũng khiến tâm lý Thẩm Hoài như nuốt phải cục nghẹn, khó chịu vô cùng.
Nếu không bởi những chuyện “trời đánh” trước kia, nói không chừng con nhà người ta vẫn là cô thiếu nữ ngây thơ trong trắng, được rất nhiều bạn trai theo đuổi, ái mộ, trải nghiệm cuộc sống đơn thuần mà khoái lạc trong cổng trường đại học.
Thẩm Hoài đè bả vai Lý Phong lại, muốn hắn tiêu cơn giận. Nhưng thân thể chính mình lại run lên liên hồi, răng lập cập va vào nhau, lời muốn nói mà không cách nào ra khỏi miệng.
May mà Hoàng Tân Lương và Chử Cường thấy Thẩm Hoài không bình thường, vội nhanh tay nhanh chân dìu hắn vào nhà. Trong nhà có hệ thống sưởi ấm, Chử Hợp Lương lại bận rộn xoa dầu, cạo gió, đồng thời kêu Chu Lập nhanh tìm đồ áo sạch sẽ tới thay cho Thẩm Hoài kẻo hơi lạnh vào người.
Dưới lầu toàn là chủ nợ, đám người phải bận rộn dìu Thẩm Hoài lên tầng hai thay quần áo.
Bình luận facebook