Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Thẩm Hoài không định chỉ nói mấy câu đơn giản rồi để công nhân tán đi, hôm nay tình tự toàn xưởng đều khá kích động, cũng là thời cơ tốt để tiến hành động viên chỉnh đốn, hắn liền nắm lấy cơ hội, biến sân xưởng thành hội trường để phát biểu, cũng coi như là diễn văn trong ngày đầu nhận chức.
“Tôi thấy hầu như công nhân viên trong xưởng đều tụ tập hết ở đây. Tuy không được chuẩn bị, chuyện xảy ra hôm nay cũng không vui vẻ gì, nhưng nếu mọi người không ngại thì coi như đây là buổi nói chuyện gặp mặt lần đầu đi.” Thẩm Hoài án án tay xuống, tỏ ý để mọi người an tĩnh lại, không có micro, đành phải cất cao giọng, sao cho mọi người đều có thể nghe được hắn nói chuyện.
“Tôi mới đến nên có một số tình hình trong xưởng không được rõ cho lắm, tôi tin tưởng mỗi cán bộ công nhân viên ở đây đều hiểu sâu hơn tôi, cảm tình với xưởng cũng dày nặng hơn tôi, càng tin tưởng mọi người đều hiểu xưởng thép đã đến mức không thể không tiến hành chỉnh đốn. Cao thị trưởng đại biểu cho thị ủy, Đỗ bí thư đại biểu cho thị trấn cũng biểu thị kiên quyết ủng hộ xưởng thép triển khai hoạt động chỉnh đốn toàn diện, từ sản xuất kinh doanh đến tổ chức nhân sự…”
Đỗ Kiến súc người trong góc tường, thầm nhủ: “Mẹ nó, ông mày nói ủng hộ mày chỉnh đốn xưởng thép lúc nào? Tâm lý chửi rủa thì chửi rủa, nhưng lúc này Đỗ Kiến cũng không đủ gan để nhảy đi ra, hắn thậm chí còn không biết ngày sau sẽ đối đãi với Thẩm Hoài như thế nào cho phải.
Hùng Văn Bân và Triệu Đông, Dương Hải Bằng đứng ở phía sau, bọn họ chưa nhìn thấy năng lực quản lý một xí nghiệp quy mô lớn như xưởng thép của Thẩm Hoài, nhưng không thể không thừa nhận, Thẩm Hoài diễn giảng rất có sức cảm nhiễm, đây là tố chất căn bản mà người lãnh đạo cần có.
Như người ta vẫn thường nói: Thượng vị giả phải ép chắc được cục diện.
Thẩm Hoài bắt cóc Cao Thiên Hà, làm đối tượng để bài diễn văn thêm thuyết phục, nhưng sắc mặt Cao Thiên Hà vẫn bình tĩnh như thường, nhìn không ra đến cùng trong đầu hắn đang nghĩ những gì.
Hàm Học Đào nhìn Thẩm Hoài đứng nổi bật trong đám cán bộ, ánh mắt mang theo vài phần tán thưởng. Cho dù còn không rõ ô dù sau lưng hắn là ai, nhưng nghĩ hắn dám dùng thủ đoạn cường ngạnh thế với cha con Cao Thiên Hà, chắc phải có chỗ nào đó hơn người.
Hàm Học Đào lại nghĩ, hắn trẻ thế này, hẳn còn chưa kết hôn?
Đương nhiên, trước khi thế cuộc ở thị ủy rõ ràng, Hàm Học Đào sẽ chỉ bình tĩnh đứng xa xa quan sát Thẩm Hoài mà thôi.
“Tôi chưa từng được trải nghiệm công việc trong xưởng, lại trẻ tuổi, rất nhiều phương diện còn non kém.” Thẩm Hoài không rảnh để đi để ý cảm thụ của đám người đằng sau, tiếp tục bài diễn văn của mình: “Nhưng tôi tin tưởng, chỉ cần lắng tai nghe ý kiến của quảng đại cán bộ công nhân viên trong xưởng, chăm chỉ làm việc gắn với thực tế, thì mỗi việc chúng là làm, mỗi chi tiết, mỗi quá trình đều sẽ thổi bùng lên sức sống mới cho xưởng. Bởi thế, hôm nay, ở đây, tôi mong mọi người, mọi cán bộ công nhân viên, khi về nhà hãy nhìn nhận, suy xét cẩn thận về tương lai của xưởng: xem trong xưởng có những khiếm khuyết, thiếu sót gì, chỗ nào cần phải thay đổi, chỗ nào cần phải củng cố? Tất cả những ý kiến đó, trình lên cho các ban, các tổ tiến hành thảo luận trước, rồi tổng kết báo cáo lên cho văn phòng xưởng, cuối cùng sẽ tiến hành biểu quyết trong đại hội công nhân viên chức. Chúng ta sẽ chọn 100 vấn đề khẩn yếu, bức thiết nhất cần phải thay đổi ngay lập tức. 100 vấn đề đó là mục tiêu của toàn xưởng trong năm nay. Sau năm nữa, để xem chúng ta đã làm được những gì…”
“Tiện đây, tôi xin nêu trước một ý kiến với xưởng…” Thẩm Hoài dừng một chút, ngón tay chỉ vào một nam công nhân khá quen mặt: “Tôi nhớ được cậu, cậu gọi là Hồ Chí Cương, lúc chiều, cậu dẫn mọi người ra ngoài cổng, bị Đỗ bí thư chặn lại. Tôi muốn hỏi cậu, toàn bộ thu nhập trong một tháng của cậu là bao nhiêu…?”
“260 đồng.” Hồ Chí Cương đứng ra, lớn tiếng trả lời câu hỏi của Thẩm Hoài: “Còn chưa đủ tiền mua mấy bộ đồ cho bạn gái. Nhưng chừng ấy thu nhập, trong tổ của tôi đã là cao nhất…”
Mọi người khẽ cười, tâm tình khá thoải mái, cũng không cảm giác thấy chút tiền công thế kia có gì đáng thương.
Thẩm Hoài biết xưởng thép đã nợ tiền công nhân gần 3 tháng, có vẻ cậu Hồ Chí Cương này không chỉ là kẻ có uy tín, có thể dẫn đầu đám người gây chuyện, mà xác thực còn có chút năng lực, nếu không với tích cách ương ngạnh thế này, rất khó để lấy được tiền công cao hơn những công nhân bình thường khác.
“Cá nhân tôi có ý kiến với xưởng, chính là vấn đề này. Đại bộ phận công nhân đều làm việc chăm chỉ, nhưng tiền công một tháng còn chưa đủ mua cho bạn gái mấy bộ đồ, một tháng không ăn được mấy bữa thịt. Tôi biết, một số công nhân còn phải nuôi con em đi học, vì mấy trăm đồng học phí mà phải đi vay mượn khắp nơi. Tôi xin hứa với mọi người, cho dù phải vay mượn, xin xỏ ở đâu cũng được, nhưng trước khi đại hội công nhân viên chức toàn xưởng diễn ra, chắc chắn tôi sẽ trả số tiền lương mà xưởng còn đang nợ các vị. Về sau trong xưởng làm ăn có lãi, việc đầu tiên sẽ là tăng thêm thu nhập cho mọi người…”
Điều đám công nhân quan tâm nhất vẫn là thu nhập bản thân, nghe Thẩm Hoài hứa như vậy, tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm.
Đổi thành người khác, chưa chắc công nhân đã tin, có khi chỉ xem như chút lời hay hứa hão, nhưng hình tượng hôm nay của Thẩm Hoài đã gây ấn tượng mạnh trong đầu mọi người, nên không mấy ai nghi ngờ hắn nói được mà không làm được, chỉ có tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt liên hồi.
“Đương nhiên, lời xấu phải nói trước. Tôi chủ trương tiền lương giữa công nhân viên với nhau phải có sai biệt, để những người có tài năng, có kỹ thuật, am hiểu quản lý và nỗ lực công tác giành được thu nhập cao hơn.” Đợi tiếng vỗ tay lắng xuống, Thẩm Hoài tiếp tục nói: “Rất nhiều người sẽ nghi hoặc, đây không phải công khai ủng hộ tăng tiền công cho cán bộ quản lý ư? Điều này tôi phải giải thích một chút, cũng không có gì phải kiêng dè cả, chuyện cơm tập thể, rồi cha chung không ai khóc sớm đã được kêu gọi phải đánh phá, phải đổi mới, thế thì vì sao công nhân viên ưu tú lại không thể có thu nhập cao hơn bình thường? Chỉ cần là hành vi trợ giúp xưởng thép tăng thêm lợi nhuận, chúng ta đều có thể thử nghiệm. Tôi biết, rất nhiều công nhân có ý kiến với một số cán bộ của xưởng, cho rằng trình độ quản lý, trình độ kỹ thuật của họ không đủ, lại ngồi lên chức cao, nếu tăng tiền công cho bọn họ, vậy còn thiên lý hay không? Ở đây, tôi xin hứa với mọi người, nhờ thị ủy, nhờ trấn chính phủ ủng hộ nên vào đại hội công nhân viên chức toàn xưởng sắp tới, bộ phận quản lý và người phụ trách các phòng khoa, mỗi người tất phải đứng ra trần thuật chuyên môn bản thân, công khai tiếp nhận chất vấn của công nhân xem chức vụ có phù hợp với năng lực không, nếu đạt yêu cầu mới được bổ nhiệm. Kẻ không đạt, nhất luật xuống nhà máy làm công nhân bình thường. Công nhân có năng lực, tự thấy bản thân có trình độ quản lý hay kỹ thuật tôi đều ủng hộ họ tự ra ứng cử…”
Thẩm Hoài chỉ vào Hồ Chí Cương đang đứng dưới bậc thềm, nói: “Tôi ấn tượng rất sâu về cậu, cậu cũng khoe rằng tiền công của mình cao nhất trong tổ, chắc trình độ kỹ thuật không xoàng. Trong đại hội sắp tới, tôi rất chờ đợi biểu hiện của những người như cậu. Đương nhiên, nếu cậu cảm thấy mình có tư cách làm xưởng trưởng hơn tôi, hy vọng cậu báo trước với tôi một tiếng, để tôi còn sắp xếp thời gian chuẩn bị chất vấn…”
Đám công nhân lại xôn xao cười lớn.
Hồ Chí Cương được Thẩm Hoài đương chúng điểm tướng, nhiệt huyết sôi trào, mặt kích động đến đỏ bừng. Hắn bình thời lớn mật không sợ ai, hôm nay lại kích động nói không nên lời.
Thẩm Hoài tiếp tục: “Nói tóm lại kiến của tôi là, cán bộ quản lý mà vô năng, không có trách nhiệm nhất định phải thanh trừ, công nhân lười nhác, lại không tuân thủ kỷ luật công việc cũng tất phải được giáo dục và uốn nắn nghiêm túc. Hôm nay tôi nói đến đây, đã để lỡ giờ cơm chiều rồi, mọi người giải tán đi thôi.
Thẩm Hoài diễn giảng hoàn tất, nhưng tiếng vỗ tay của công nhân vẫn thật lâu không dứt, mọi người đứng đầy trước sân, không ai vội sớm rời đi.
Thẩm Hoài quay người, nói với đám Cao Thiên Hà, Hàm Học Đào, Hùng Văn Bân đứng sau: “Vừa rồi nói mấy câu, đã khiến Cao thị trưởng, Hàm cục trưởng, Hùng chủ nhiệm chê cười…”
Hùng Văn Bân thấy Thẩm Hoài nắm bắt rất chuẩn tâm thái của công nhân và vấn đề trong xưởng thép, hôm nay lại khai cuộc tốt thế này, ngày sau khó khăn khi đại phẫu thuật xưởng thép sẽ nhỏ đi nhiều. Giờ hắn mới thấu hiểu, Đàm Khải Bình để Thẩm Hoài làm tiên phong khi đến Đông Hoa không phải là không có duyên cớ.
Hùng Văn Bân cho rằng, khéo bối cảnh bản thân Thẩm Hoài không hề mạnh như trong tưởng tượng, mà thuần bởi tài năng đã thuyết phục được Đàm Khải Bình cũng nói không chừng. Hắn chỉ hơi kỳ quái, Thẩm Hoài ở bên Trần Minh Đức hơn nửa năm, sao không hề thấy biểu hiện gì quá nổi bật.
Sắc mặt Cao Thiên Hà âm tình bất định, Thẩm Hoài biểu hiện càng xuất sắc, càng có nghĩa tương lai phiền hà đến với hắn sẽ càng lớn, thực không có lý do gì để vui mừng cả.
Cao Thiên Hà chỉ gật gật đầu, biểu thị thái độ tán thưởng, tâm lý lại lười nhác nói thêm với Thẩm Hoài dù chỉ nửa câu: Không phải muốn quyền khống chế xưởng thép Mai Khê ư? Cho chúng mày là được chứ gì.
Đương nhiên, đoạn diễn văn vừa rồi càng khiến đám quản lý xưởng tâm như tro tàn, không ngờ Thẩm Hoài lại định gác bọn hắn lên giàn lửa trong kỳ đại hội công nhân viên sắp tới, mà tệ hơn là bọn hắn không có sức để giãy dụa hay phản đối.
Thẩm Hoài hướng Triệu Đông gật gật đầu, nói: “Triệu Đông, cậu cũng phải chuẩn bị cẩn thận, tuy trong cuộc họp vừa rồi tôi điểm danh cậu đảm nhiệm trợ lý đặc biệt, nhưng cậu vẫn phải tiếp thụ chất vấn trong đại hội sắp tới. Nếu không đạt, người mất mặt không chỉ mỗi cậu thôi đâu…”
Triệu Đông biết những lời này là Thẩm Hoài dùng để cảnh cáo những nhân viên quản lý khác của xưởng, bèn nói: “Nếu trong xưởng thép có người thích hợp với chức vụ trợ lý kỹ thuật sản xuất hơn, tôi xin tình nguyện xuống nhà máy làm công nhân.”
Thẩm Hoài cười cười, quay đầu nói với Đỗ Kiến và Hà Thanh Xã: “Tuy tôi cũng là phó bí thư đảng ủy trấn, nhưng thời gian này chủ yếu tinh lực tôi đều đặt hết vào trong xưởng, công tác mà tôi được phân quản, phiền Hà trấn trưởng giúp tôi chiếu cố một chút…”
Tâm lý Đỗ Kiến thầm rủa: Mẹ nó, trên trấn mày làm gì có công tác nào được phân quản? Rủa là rủa thế, nhưng hắn cũng biết Thẩm Hoài nói thế này là cố ý nhấc Hà Thanh Xã lên.
Đến lúc nghe được Thẩm Hoài nói câu vừa rồi, tâm tình Hà Thanh Xã mới thực sự nhẹ nhàng.
Tuy hắn không biết sau lưng Thẩm Hoài có bóng dáng của ai, nhưng có lẽ bởi vì quá trẻ, tư lịch không đủ, không cách nào trực tiếp đảm nhiệm ghế đứng đầu, mới bị khuất ở ghế phó bí thư mặc dù cấp bậc đã là chính khoa. Nghĩ chắc ngày sau Đỗ Kiến có ăn gan báo cũng không dám đối đầu với Thẩm Hoài … lại nhìn sang đám cán bộ trấn nãy giờ đứng câm như hến, đại khái chắc đang khổ sở suy nghĩ xem làm cách nào để cải thiện quan hệ với Thẩm phó bí thư đây?
Giờ phút này Hà Thanh Xã có cảm giác như bao uất khí trong lòng đều bốc hơi, toàn thân nhẹ nhàng thư thái, thầm nhủ: Chọn đội đúng là quá trọng yếu. Nếu hôm nay hắn hơi tỏ ra mềm yếu, bị Đỗ Kiến dắt mũi dẫn đi, kết quả ngày mai chưa hẳn đã tốt hơn Đỗ Kiến bao nhiêu.
Khi đám công nhân rời xưởng gần hết thì Cát Vĩnh Thu đại biểu cho huyện ủy huyện chính phủ mới lững thững mò tới.
Cao Thiên Hà khá là bất mãn với hành động chậm chạp của Cát Vĩnh Thu, nên vừa gặp mặt liền mắng như xối xả, cuối cùng mới phân phó: “Tuy sai lầm lần này là do công ty Vạn Hổ và cục công an thành phố tạo thành, nhưng huyện ủy huyện chính phủ Hà Phố cũng phải khắc sâu kiểm điểm…” Hắn không muốn ở lại đây chịu nhục thêm nữa, mà đem chuyện xử lý giao lại cho Cát Vĩnh Thu cũng khiến hắn yên tâm, mới mời Hàm Học Đào cùng lên đường về lại thị ủy.
Rốt cuộc Mai Khê thuộc quyền quản lý hành chính của Hà Phố, nếu Cát Vĩnh Thu đã đến, vậy thị ủy lui ra cũng là điều đương nhiên. Có điều sự tình hôm nay liên quan đến cục công an, bí thư thị ủy lại có chỉ thị rõ ràng, nên Hùng Văn Bân và Lưu Thành Quốc phải ở lại hỗ trợ giải quyết sự tình…
“Tôi thấy hầu như công nhân viên trong xưởng đều tụ tập hết ở đây. Tuy không được chuẩn bị, chuyện xảy ra hôm nay cũng không vui vẻ gì, nhưng nếu mọi người không ngại thì coi như đây là buổi nói chuyện gặp mặt lần đầu đi.” Thẩm Hoài án án tay xuống, tỏ ý để mọi người an tĩnh lại, không có micro, đành phải cất cao giọng, sao cho mọi người đều có thể nghe được hắn nói chuyện.
“Tôi mới đến nên có một số tình hình trong xưởng không được rõ cho lắm, tôi tin tưởng mỗi cán bộ công nhân viên ở đây đều hiểu sâu hơn tôi, cảm tình với xưởng cũng dày nặng hơn tôi, càng tin tưởng mọi người đều hiểu xưởng thép đã đến mức không thể không tiến hành chỉnh đốn. Cao thị trưởng đại biểu cho thị ủy, Đỗ bí thư đại biểu cho thị trấn cũng biểu thị kiên quyết ủng hộ xưởng thép triển khai hoạt động chỉnh đốn toàn diện, từ sản xuất kinh doanh đến tổ chức nhân sự…”
Đỗ Kiến súc người trong góc tường, thầm nhủ: “Mẹ nó, ông mày nói ủng hộ mày chỉnh đốn xưởng thép lúc nào? Tâm lý chửi rủa thì chửi rủa, nhưng lúc này Đỗ Kiến cũng không đủ gan để nhảy đi ra, hắn thậm chí còn không biết ngày sau sẽ đối đãi với Thẩm Hoài như thế nào cho phải.
Hùng Văn Bân và Triệu Đông, Dương Hải Bằng đứng ở phía sau, bọn họ chưa nhìn thấy năng lực quản lý một xí nghiệp quy mô lớn như xưởng thép của Thẩm Hoài, nhưng không thể không thừa nhận, Thẩm Hoài diễn giảng rất có sức cảm nhiễm, đây là tố chất căn bản mà người lãnh đạo cần có.
Như người ta vẫn thường nói: Thượng vị giả phải ép chắc được cục diện.
Thẩm Hoài bắt cóc Cao Thiên Hà, làm đối tượng để bài diễn văn thêm thuyết phục, nhưng sắc mặt Cao Thiên Hà vẫn bình tĩnh như thường, nhìn không ra đến cùng trong đầu hắn đang nghĩ những gì.
Hàm Học Đào nhìn Thẩm Hoài đứng nổi bật trong đám cán bộ, ánh mắt mang theo vài phần tán thưởng. Cho dù còn không rõ ô dù sau lưng hắn là ai, nhưng nghĩ hắn dám dùng thủ đoạn cường ngạnh thế với cha con Cao Thiên Hà, chắc phải có chỗ nào đó hơn người.
Hàm Học Đào lại nghĩ, hắn trẻ thế này, hẳn còn chưa kết hôn?
Đương nhiên, trước khi thế cuộc ở thị ủy rõ ràng, Hàm Học Đào sẽ chỉ bình tĩnh đứng xa xa quan sát Thẩm Hoài mà thôi.
“Tôi chưa từng được trải nghiệm công việc trong xưởng, lại trẻ tuổi, rất nhiều phương diện còn non kém.” Thẩm Hoài không rảnh để đi để ý cảm thụ của đám người đằng sau, tiếp tục bài diễn văn của mình: “Nhưng tôi tin tưởng, chỉ cần lắng tai nghe ý kiến của quảng đại cán bộ công nhân viên trong xưởng, chăm chỉ làm việc gắn với thực tế, thì mỗi việc chúng là làm, mỗi chi tiết, mỗi quá trình đều sẽ thổi bùng lên sức sống mới cho xưởng. Bởi thế, hôm nay, ở đây, tôi mong mọi người, mọi cán bộ công nhân viên, khi về nhà hãy nhìn nhận, suy xét cẩn thận về tương lai của xưởng: xem trong xưởng có những khiếm khuyết, thiếu sót gì, chỗ nào cần phải thay đổi, chỗ nào cần phải củng cố? Tất cả những ý kiến đó, trình lên cho các ban, các tổ tiến hành thảo luận trước, rồi tổng kết báo cáo lên cho văn phòng xưởng, cuối cùng sẽ tiến hành biểu quyết trong đại hội công nhân viên chức. Chúng ta sẽ chọn 100 vấn đề khẩn yếu, bức thiết nhất cần phải thay đổi ngay lập tức. 100 vấn đề đó là mục tiêu của toàn xưởng trong năm nay. Sau năm nữa, để xem chúng ta đã làm được những gì…”
“Tiện đây, tôi xin nêu trước một ý kiến với xưởng…” Thẩm Hoài dừng một chút, ngón tay chỉ vào một nam công nhân khá quen mặt: “Tôi nhớ được cậu, cậu gọi là Hồ Chí Cương, lúc chiều, cậu dẫn mọi người ra ngoài cổng, bị Đỗ bí thư chặn lại. Tôi muốn hỏi cậu, toàn bộ thu nhập trong một tháng của cậu là bao nhiêu…?”
“260 đồng.” Hồ Chí Cương đứng ra, lớn tiếng trả lời câu hỏi của Thẩm Hoài: “Còn chưa đủ tiền mua mấy bộ đồ cho bạn gái. Nhưng chừng ấy thu nhập, trong tổ của tôi đã là cao nhất…”
Mọi người khẽ cười, tâm tình khá thoải mái, cũng không cảm giác thấy chút tiền công thế kia có gì đáng thương.
Thẩm Hoài biết xưởng thép đã nợ tiền công nhân gần 3 tháng, có vẻ cậu Hồ Chí Cương này không chỉ là kẻ có uy tín, có thể dẫn đầu đám người gây chuyện, mà xác thực còn có chút năng lực, nếu không với tích cách ương ngạnh thế này, rất khó để lấy được tiền công cao hơn những công nhân bình thường khác.
“Cá nhân tôi có ý kiến với xưởng, chính là vấn đề này. Đại bộ phận công nhân đều làm việc chăm chỉ, nhưng tiền công một tháng còn chưa đủ mua cho bạn gái mấy bộ đồ, một tháng không ăn được mấy bữa thịt. Tôi biết, một số công nhân còn phải nuôi con em đi học, vì mấy trăm đồng học phí mà phải đi vay mượn khắp nơi. Tôi xin hứa với mọi người, cho dù phải vay mượn, xin xỏ ở đâu cũng được, nhưng trước khi đại hội công nhân viên chức toàn xưởng diễn ra, chắc chắn tôi sẽ trả số tiền lương mà xưởng còn đang nợ các vị. Về sau trong xưởng làm ăn có lãi, việc đầu tiên sẽ là tăng thêm thu nhập cho mọi người…”
Điều đám công nhân quan tâm nhất vẫn là thu nhập bản thân, nghe Thẩm Hoài hứa như vậy, tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm.
Đổi thành người khác, chưa chắc công nhân đã tin, có khi chỉ xem như chút lời hay hứa hão, nhưng hình tượng hôm nay của Thẩm Hoài đã gây ấn tượng mạnh trong đầu mọi người, nên không mấy ai nghi ngờ hắn nói được mà không làm được, chỉ có tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt liên hồi.
“Đương nhiên, lời xấu phải nói trước. Tôi chủ trương tiền lương giữa công nhân viên với nhau phải có sai biệt, để những người có tài năng, có kỹ thuật, am hiểu quản lý và nỗ lực công tác giành được thu nhập cao hơn.” Đợi tiếng vỗ tay lắng xuống, Thẩm Hoài tiếp tục nói: “Rất nhiều người sẽ nghi hoặc, đây không phải công khai ủng hộ tăng tiền công cho cán bộ quản lý ư? Điều này tôi phải giải thích một chút, cũng không có gì phải kiêng dè cả, chuyện cơm tập thể, rồi cha chung không ai khóc sớm đã được kêu gọi phải đánh phá, phải đổi mới, thế thì vì sao công nhân viên ưu tú lại không thể có thu nhập cao hơn bình thường? Chỉ cần là hành vi trợ giúp xưởng thép tăng thêm lợi nhuận, chúng ta đều có thể thử nghiệm. Tôi biết, rất nhiều công nhân có ý kiến với một số cán bộ của xưởng, cho rằng trình độ quản lý, trình độ kỹ thuật của họ không đủ, lại ngồi lên chức cao, nếu tăng tiền công cho bọn họ, vậy còn thiên lý hay không? Ở đây, tôi xin hứa với mọi người, nhờ thị ủy, nhờ trấn chính phủ ủng hộ nên vào đại hội công nhân viên chức toàn xưởng sắp tới, bộ phận quản lý và người phụ trách các phòng khoa, mỗi người tất phải đứng ra trần thuật chuyên môn bản thân, công khai tiếp nhận chất vấn của công nhân xem chức vụ có phù hợp với năng lực không, nếu đạt yêu cầu mới được bổ nhiệm. Kẻ không đạt, nhất luật xuống nhà máy làm công nhân bình thường. Công nhân có năng lực, tự thấy bản thân có trình độ quản lý hay kỹ thuật tôi đều ủng hộ họ tự ra ứng cử…”
Thẩm Hoài chỉ vào Hồ Chí Cương đang đứng dưới bậc thềm, nói: “Tôi ấn tượng rất sâu về cậu, cậu cũng khoe rằng tiền công của mình cao nhất trong tổ, chắc trình độ kỹ thuật không xoàng. Trong đại hội sắp tới, tôi rất chờ đợi biểu hiện của những người như cậu. Đương nhiên, nếu cậu cảm thấy mình có tư cách làm xưởng trưởng hơn tôi, hy vọng cậu báo trước với tôi một tiếng, để tôi còn sắp xếp thời gian chuẩn bị chất vấn…”
Đám công nhân lại xôn xao cười lớn.
Hồ Chí Cương được Thẩm Hoài đương chúng điểm tướng, nhiệt huyết sôi trào, mặt kích động đến đỏ bừng. Hắn bình thời lớn mật không sợ ai, hôm nay lại kích động nói không nên lời.
Thẩm Hoài tiếp tục: “Nói tóm lại kiến của tôi là, cán bộ quản lý mà vô năng, không có trách nhiệm nhất định phải thanh trừ, công nhân lười nhác, lại không tuân thủ kỷ luật công việc cũng tất phải được giáo dục và uốn nắn nghiêm túc. Hôm nay tôi nói đến đây, đã để lỡ giờ cơm chiều rồi, mọi người giải tán đi thôi.
Thẩm Hoài diễn giảng hoàn tất, nhưng tiếng vỗ tay của công nhân vẫn thật lâu không dứt, mọi người đứng đầy trước sân, không ai vội sớm rời đi.
Thẩm Hoài quay người, nói với đám Cao Thiên Hà, Hàm Học Đào, Hùng Văn Bân đứng sau: “Vừa rồi nói mấy câu, đã khiến Cao thị trưởng, Hàm cục trưởng, Hùng chủ nhiệm chê cười…”
Hùng Văn Bân thấy Thẩm Hoài nắm bắt rất chuẩn tâm thái của công nhân và vấn đề trong xưởng thép, hôm nay lại khai cuộc tốt thế này, ngày sau khó khăn khi đại phẫu thuật xưởng thép sẽ nhỏ đi nhiều. Giờ hắn mới thấu hiểu, Đàm Khải Bình để Thẩm Hoài làm tiên phong khi đến Đông Hoa không phải là không có duyên cớ.
Hùng Văn Bân cho rằng, khéo bối cảnh bản thân Thẩm Hoài không hề mạnh như trong tưởng tượng, mà thuần bởi tài năng đã thuyết phục được Đàm Khải Bình cũng nói không chừng. Hắn chỉ hơi kỳ quái, Thẩm Hoài ở bên Trần Minh Đức hơn nửa năm, sao không hề thấy biểu hiện gì quá nổi bật.
Sắc mặt Cao Thiên Hà âm tình bất định, Thẩm Hoài biểu hiện càng xuất sắc, càng có nghĩa tương lai phiền hà đến với hắn sẽ càng lớn, thực không có lý do gì để vui mừng cả.
Cao Thiên Hà chỉ gật gật đầu, biểu thị thái độ tán thưởng, tâm lý lại lười nhác nói thêm với Thẩm Hoài dù chỉ nửa câu: Không phải muốn quyền khống chế xưởng thép Mai Khê ư? Cho chúng mày là được chứ gì.
Đương nhiên, đoạn diễn văn vừa rồi càng khiến đám quản lý xưởng tâm như tro tàn, không ngờ Thẩm Hoài lại định gác bọn hắn lên giàn lửa trong kỳ đại hội công nhân viên sắp tới, mà tệ hơn là bọn hắn không có sức để giãy dụa hay phản đối.
Thẩm Hoài hướng Triệu Đông gật gật đầu, nói: “Triệu Đông, cậu cũng phải chuẩn bị cẩn thận, tuy trong cuộc họp vừa rồi tôi điểm danh cậu đảm nhiệm trợ lý đặc biệt, nhưng cậu vẫn phải tiếp thụ chất vấn trong đại hội sắp tới. Nếu không đạt, người mất mặt không chỉ mỗi cậu thôi đâu…”
Triệu Đông biết những lời này là Thẩm Hoài dùng để cảnh cáo những nhân viên quản lý khác của xưởng, bèn nói: “Nếu trong xưởng thép có người thích hợp với chức vụ trợ lý kỹ thuật sản xuất hơn, tôi xin tình nguyện xuống nhà máy làm công nhân.”
Thẩm Hoài cười cười, quay đầu nói với Đỗ Kiến và Hà Thanh Xã: “Tuy tôi cũng là phó bí thư đảng ủy trấn, nhưng thời gian này chủ yếu tinh lực tôi đều đặt hết vào trong xưởng, công tác mà tôi được phân quản, phiền Hà trấn trưởng giúp tôi chiếu cố một chút…”
Tâm lý Đỗ Kiến thầm rủa: Mẹ nó, trên trấn mày làm gì có công tác nào được phân quản? Rủa là rủa thế, nhưng hắn cũng biết Thẩm Hoài nói thế này là cố ý nhấc Hà Thanh Xã lên.
Đến lúc nghe được Thẩm Hoài nói câu vừa rồi, tâm tình Hà Thanh Xã mới thực sự nhẹ nhàng.
Tuy hắn không biết sau lưng Thẩm Hoài có bóng dáng của ai, nhưng có lẽ bởi vì quá trẻ, tư lịch không đủ, không cách nào trực tiếp đảm nhiệm ghế đứng đầu, mới bị khuất ở ghế phó bí thư mặc dù cấp bậc đã là chính khoa. Nghĩ chắc ngày sau Đỗ Kiến có ăn gan báo cũng không dám đối đầu với Thẩm Hoài … lại nhìn sang đám cán bộ trấn nãy giờ đứng câm như hến, đại khái chắc đang khổ sở suy nghĩ xem làm cách nào để cải thiện quan hệ với Thẩm phó bí thư đây?
Giờ phút này Hà Thanh Xã có cảm giác như bao uất khí trong lòng đều bốc hơi, toàn thân nhẹ nhàng thư thái, thầm nhủ: Chọn đội đúng là quá trọng yếu. Nếu hôm nay hắn hơi tỏ ra mềm yếu, bị Đỗ Kiến dắt mũi dẫn đi, kết quả ngày mai chưa hẳn đã tốt hơn Đỗ Kiến bao nhiêu.
Khi đám công nhân rời xưởng gần hết thì Cát Vĩnh Thu đại biểu cho huyện ủy huyện chính phủ mới lững thững mò tới.
Cao Thiên Hà khá là bất mãn với hành động chậm chạp của Cát Vĩnh Thu, nên vừa gặp mặt liền mắng như xối xả, cuối cùng mới phân phó: “Tuy sai lầm lần này là do công ty Vạn Hổ và cục công an thành phố tạo thành, nhưng huyện ủy huyện chính phủ Hà Phố cũng phải khắc sâu kiểm điểm…” Hắn không muốn ở lại đây chịu nhục thêm nữa, mà đem chuyện xử lý giao lại cho Cát Vĩnh Thu cũng khiến hắn yên tâm, mới mời Hàm Học Đào cùng lên đường về lại thị ủy.
Rốt cuộc Mai Khê thuộc quyền quản lý hành chính của Hà Phố, nếu Cát Vĩnh Thu đã đến, vậy thị ủy lui ra cũng là điều đương nhiên. Có điều sự tình hôm nay liên quan đến cục công an, bí thư thị ủy lại có chỉ thị rõ ràng, nên Hùng Văn Bân và Lưu Thành Quốc phải ở lại hỗ trợ giải quyết sự tình…
Bình luận facebook