Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Cao Thiên Hà ngồi xe về lại thị ủy, qua cầu Mai Khê thì chia tay với Hàm Học Đào, lúc này chợt thấy có mấy chiếc xe từ phía sau đuổi tới.
Thấy chiếc đi đầu là xe cũ của Cao Tiểu Hổ, Cao Thiên Hà bèn gọi tài xế ngừng lại.
Cao Thiên Hà nhìn con trai ngồi trên ghế lái phụ, mặt mũi đầy vẻ tức tối, hận sắt không thành thép mắng rằng: “Đồ ngu!”
“Chiếc Mercedes kia mua mất gần 2 triệu, hơn nữa có tiền cũng cần giấy phép mới mua nổi, chẳng lẽ cứ bỏ qua thế này?” Cao Tiểu Hổ đuổi đến Mai Khê từ lúc gần trưa, nhưng từ đầu đến cuối không hề lộ diện, mà hắn cũng không có cơ hội để lộ diện, mãi đến sau mới nghe được biến chuyển từ mồm Tống Tam Hà vừa bị trục xuất ra khỏi xưởng: “Ba, xe của con bị phá rồi, ba lại không quản, không giúp, chẳng lẽ lại đi giúp người ngoài?”
“Đồ ngu, không khéo có ngày tao bị mày làm cho tức chết mất.” Cao Thiên Hà khắc chế xung động không tát cho thằng con trời đánh này mấy cái bạt tai, cáu lửa trách mắng: “Bình thời tao nói với mày bao lần rồi, xã hội này có cả đống người mày đắc tội không nổi đâu; có rất nhiều chuyện cha mày muốn che cũng che không được. Mày cho rằng bố mày làm thị trưởng thì to lắm chắc, tưởng có thể làm thiên vương lão tử ở Đông Hoa, vô pháp vô thiên không coi ai ra gì?”
“…” Cao Tiểu Hổ bị mắng một trận ngập đầu, mới rụt rè hỏi: “Thằng nhãi Thẩm Hoài kia có bối cảnh gì ư?”
“Trước khi gây sự mày nghĩ qua chuyện này có phải đỡ hơn không. Không đến nỗi đem đao nhét vào trong tay người ta, để chúng cầm đao đâm lại bố mày.” Cao Thiên Hà bực đến nổ phổi, ngực phập phồng kích động chửi: “Đến chừng nào thì đầu óc mày mới khôn ra được!”
“Ba, đừng nóng, con sai rồi, được chưa.” Cao Tiểu Hổ thấy bệnh tim của cha có dấu hiệu phát tác liền hoảng thần, gấp gáp an ủi: “Ba nói gì con cũng nghe hết…”
Cao Thiên Hà cố gắng khôi phục bình tĩnh, đợi cơn đau nơi ngực dịu đi, mới nhướng mày, ngữ trọng tâm trường nói với con trai: “Có phải mày muốn ba mày bị đá khỏi ghế thị trưởng thì mới vừa lòng, mới thoải mái? Mày cho rằng tao bằng này tuổi rồi còn cam tâm tình nguyện chạy đến ăn nói khép nép với một thằng nhãi râu còn chưa mọc? Mày phải hiểu một điều, quyền chủ động nằm trong tay kẻ mạnh a…”
Cao Tiểu Hổ không nghĩ đến sự tình sẽ nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng quan vị của cha, đương nhiên hắn biết cái ghế thị trưởng cha hắn đang ngồi quan trọng với mình thế nào, lập tức cúi đầu nhận sai, thỏ thẻ hỏi lại: “Thật không thể chọc?”
“Nếu Hùng Văn Bân không lừa tao, nhiều khả năng bí thư thị ủy sắp đến Đông Hoa sẽ là phó trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Đàm Khải Bình.” Thấy trong mắt con trai còn có vẻ chưa xác định được là ai, Cao Thiên Hà nói: “Là Đàm Khải Bình hồi trước đến Đông Hoa xử lý hậu sự cho Trần Minh Đức. Chắc Thẩm Hoài đã sớm biết Đàm Khải Bình sẽ đến Đông Hoa, thậm chí có khi Hùng Văn Bân được hắn dẫn tiến cho Đàm Khải Bình rồi cũng nên. Hôm nay chính Hùng Văn Bân đến tìm tao nói rõ nội tình. Hơn nữa trước khi Đàm Khải Bình đến Đông Hoa nhận chức, Thẩm Hoài lại chủ động xin đi Mai Khê, chuyện này chính do Ngô Hải Phong chủ động phối hợp. Mày cũng hơn 30 rồi, sau lưng chuỗi sự việc này ý vị điều gì, chắc không cần tao giải thích thêm chứ?”
Cao Tiểu Hổ làm sao ngờ nổi sau lưng còn nhiều uẩn khúc đến thế, từ đáy lòng thăng lên một cỗ hàn khí. Nhưng chợt nghĩ đến chuyện lúc sáng, tà hỏa trong lòng lại nhịn không nổi phún lên, hung hăng chửi đổng một câu: “Đm, thằng Chu Tri Bạch, sáng nay con còn đánh golf với nó, không ngờ hắn nhìn con nhảy vào hố lửa mà không nói lời nào…”
“Ba mươi mấy tuổi đầu rồi còn không biết nhân tâm hiểm ác? Tự mình mù mắt nhảy vào hố * thì đừng nên oán người khác tâm ngoan thủ lạt” Cao Thiên Hà nói tiếp: “Hy vọng qua lần này rút ra chút kinh nghiệm, nếu không đến khi chết cũng không biết vì sao mà chết đâu…”
“Bọn hắn cứ thế bỏ qua ư?” Cao Tiểu Hổ lại lo lắng hỏi: “Vạn nhất để chúng nắm giữ xưởng thép Mai Khê, từ đó tra ra vấn đề gì…”
“Ngàn dặm làm quan đều vì phát tài, liều đến ngươi chết ta sống, đối với chúng cũng không có chỗ tốt.” Cao Thiên Hà không bận tâm đến chuyện ấy lắm, hơn nữa hắn cũng có thể nhìn ra, mục đích Thẩm Hoài ngay ở chỗ nắm giữ xưởng thép, liền nói: “Có điều, mày phải nhớ kỹ cho tao, về sau nếu gặp chuyện gì thì đừng hở ra là động tay động chân, làm lớn lên rất khó xử lý ổn thỏa. Tạm thời mày đừng quản chuyện ở công ty Vạn Hổ nữa, trung ương năm lần bảy lượt yêu cầu con em cán bộ đảng chính không được kinh thương, chí ít từ bề ngoài phải chặt đứt quan hệ với bên Vạn Hổ. Tao thấy tốt nhất nên rời khỏi Đông Hoa một thời gian…”
“Con không làm loạn nữa còn không được ư?” nghe nói cha muốn đuổi mình khỏi Đông Hoa, Cao Tiểu Hổ cũng hoảng lên, vội xin tha: “Chuyện công ty con không quan tâm, ngồi trong nhà là được chứ gì?”
“Con a…” Cao Thiên Hà ngữ trọng tâm trường khuyên nhủ: “Với tính của mày, nếu không đến vạn bất đắc dĩ, sao tao dám yên tâm để mày rời Đông Hoa? Có điều chuyện Đàm Khải Bình chuẩn bị đảm nhiệm ghế bí thư thị ủy, mãi đến hôm nay tao mới biết từ mồm Hùng Văn Bân, chắc Ngô Hải Phong cũng không được thông báo như tao… mày biết điều này ý vị điều gì ư?”
Cao Tiểu Hổ không phải không có khứu giác chính trị, hôm nay rơi vào hố là bởi hắn hoành hoành ở Đông Hoa quen rồi, lại giận quá mất khôn nên mới hồ đồ, lúc này bình tĩnh lại liền suy nghĩ thông suốt.
“Phía tỉnh ủy chắc thất vọng với Đông Hoa đến cực điểm rồi, mới đến nỗi không có ai nguyện ý hoặc giả có gan để lộ tin tức ra cho bọn ta biết.” Cao Thiên Hà biết cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là mất đi tín nhiệm từ trên tỉnh mới thực sự chí mạng. Điều này có nghĩa rằng, từ nay về sau Đàm Khải Bình muốn khai đao với ai đều sẽ được trong tỉnh ủng hộ, mới nói: “Tao muốn mày rời Đông Hoa không phải để chui rúc đi đâu cả, mà là lên tỉnh thành. Sau khi lên tỉnh, ngàn vạn lần đừng có gây sự, nhưng phải xài tiền mà chạy quan hệ. Giờ có bao nhiêu đều phải chi không tiếc tay. Mấy triệu, mấy chục triệu, thậm chí trăm triệu cũng phải nện ra ngoài cho tao, đừng có tiếc. Xài tiền thế nào, xài với ai, đại khái không cần tao dạy mày nữa chứ? Mày tiêu tiền ở trên tỉnh càng nhiều, cơ hội cho chúng ta giành lại quyền chủ động càng lớn…”
“Con hiểu rồi.” Cao Tiểu Hổ gật gật đầu.
“Hiểu được thì tốt” Cao Thiên Hà mệt nhọc nhắm mắt lại, để tài xế dừng xe cho Cao Tiểu Hổ xuống.
Đào Kế Hưng nhanh chân lủi đến hương Tân Liên kịp thời, hơn nữa chuyện còn liên quan đến Cao Thiên Hà và công ty Vạn Hổ, thế nên dù có trăm ngàn lần không tình nguyện, Cát Vĩnh Thu vẫn phải cắn răng đại biểu cho huyện ủy chạy đến Mai Khê thu thập bãi chiến trường do Thẩm Hoài để lại.
May mà đám công nhân đã tán về hết, hành vi chắn cửa của công ty Vạn Hổ và tự tiện điều động lực lượng cảnh sát của Tống Tam Hà đã được Cao Thiên Hà, Hàm Học Đào định tính. Trừ phải đối đầu với bản mặt khó ưa của Thẩm Hoài, cũng không có sự tình gì khó xử khiến Cát Vĩnh Thu phiền lòng.
Trước khi rời đi, Cao Thiên Hà đã đem đại thể sự tình kể lại rõ ràng cho Cát Vĩnh Thu, muốn hắn qua đây, chủ yếu là để phòng ngừa sự tình có biến chuyển đột ngột.
Ăn qua buổi cơm chiều đơn giản ngay trong nhà ăn xưởng thép, Cát Vĩnh Thu mượn luôn phòng hội nghị, triệu tập lãnh đạo trấn và cán bộ xưởng đến họp, bàn chuyện xử lý cụ thể sự tình và vấn đề chỉnh đốn công tác của xưởng.
“Xưởng thép phải được chỉnh đốn, đây là quyết định đã được Cao thị trưởng thông qua, bài diễn văn của Thẩm bí thư với công nhân viên tôi không được nghe, đúng là hơi đáng tiếc. Nhưng thái độ của huyện ủy là kiên định ủng hộ.”
Cát Vĩnh Thu ngồi ghế trung tâm trong phòng họp, lãnh đạo trấn và cán bộ xưởng chia ra hai bên, Hùng Văn Bân đại biểu thị ủy ngồi bên cạnh Cát Vĩnh Thu, Thẩm Hoài làm xưởng trưởng thì ngồi phía đối diện, nhìn qua nhiều ít có chút ý vị phân đình kháng lễ với Cát Vĩnh Thu.
Bí thư đảng ủy trấn Đỗ Kiến ngồi lọt thỏm bên bàn họp như quỷ chết trôi. Nhân lúc mọi người ăn cơm, hắn không cam tâm thử liên lạc với bí thư huyện ủy Đào Kế Hưng. Lần này thì có liên hệ được, nhưng kẻ nghe điện thoại lại là thư ký, nói sau khi đến Tân Liên thì Đào bí thư bị cảm, giờ này đã ngủ rồi, không tiện quấy nhiễu.
Mới chưa đến 8h đã ngủ rồi? Ngủ với đàn bà chắc? Đỗ Kiến tuyệt vọng rủa thầm. Hắn có là thằng ngu cũng biết mình bị Đào Kế Hưng vứt bỏ rồi. Hắn thực sự không biết vận mệnh chờ đợi mình phía trước sẽ như thế nào.
“Về vấn đề chỉnh đốn, tôi đã nhấn mạnh mấy lần với cán bộ công nhân viên trong xưởng, rằng ai không hợp cách đều phải xuống nhà máy làm công nhân.” Thẩm Hoài cúi đầu nhìn cổ tay hẵng còn sưng đỏ, nói: “Nói thế chủ yếu là để đề chấn sĩ khí công nhân viên, nhưng cũng không thể coi như nói suông. Nếu có người cảm thấy mình không ứng phó được với cục diện này, hiện tại có thể đứng ra, tôi nghĩ phía huyện ủy hoặc trấn ủy sẽ sắp xếp được một số chức vụ cho bọn họ…”
Xưởng thép Mai Khê là một trong số ít các xí nghiệp có quy mô khá lớn của huyện Hà Phố, tuy mang tính chất xí nghiệp hương trấn, nhưng trừ Đỗ Kiến trước đây làm bí thư đảng ủy trấn kiêm nhiệm xưởng trưởng ra, những cán bộ phụ trách chủ yếu còn lại đều mang thân phận ủy viên đảng ủy trấn, luận cấp bậc đều là phó khoa.
Thẩm Hoài không thể đẩy những người này xuống nhà máy làm công nhân bình thường được, vậy chỉ có thể mời bọn hắn rời xưởng thép thôi.
Cát Vĩnh Thu gật gật đầu, nói: “Vấn đề này huyện ủy sẽ xem xét nghiêm túc, sẽ có câu trả lời cho các anh trong thời gian sớm nhất.” Đây đều là điều kiện mà Cao Thiên Hà đã ngầm đáp ứng với Thẩm Hoài. Không đá một số kẻ đi sẽ trở ngại cho quá trình nắm quyền khống chế xưởng thép; Cát Vĩnh Thu chỉ có thể tận lực thay Cao Thiên Hà chùi đít cho sạch sẽ, cũng không biết ở huyện ủy Đào Kế Hưng có níu chân sau hay không nữa.
Mấy tên phó xưởng trưởng và ban quản lý phòng khoa ngồi trong phòng đều thầm thả lỏng một hơi, tốt xấu gì thì Thẩm Hoài cũng thả cho bọn hắn một con đường sống. Có thể về huyện ủy hoặc lên trấn ủy, cho dù bị đẩy đến ghế lạnh uống trà thì cũng hơn ngồi đây chịu chết, chí ít còn nằm trong biên chế, đãi ngộ vẫn còn…
“Tôi nghe nói trước đây Hùng chủ nhiệm từng đảm nhiệm xưởng trưởng ở xưởng thép thành phố.” Thẩm Hoài lại đem câu chuyện chuyển đến đầu Hùng Văn Bân, nói: “Xưởng thép Mai Khê nên chỉnh đốn thế nào, làm sao để lấy tốc độ nhanh nhất về lại chính quỹ, mong Hùng chủ nhiệm chỉ điểm nhiều hơn…”
“Biện pháp của tôi giờ đã lỗi thời rồi.” Hùng Văn Bân ha ha cười lớn, nói: “Với tình trạng hiện giờ của xưởng thép thành phố, chứng tỏ những biện pháp trước đây của tôi cũng không phải sách lược hoàn toàn đúng đắn…” Ở trước mặt Cát Vĩnh Thu nên hắn không muốn nói quá nhiều.
Cát Vĩnh Thu nhìn Thẩm Hoài không thuận mắt, đương nhiên nhìn mặt Hùng Văn Bân cũng rất không thoải mái.
Cát Vĩnh Thu biết, nếu Hùng Văn Bân chịu cúi đầu, Cao Thiên Hà vẫn sẽ dùng lại đại tướng đắc lực này. Chính bởi như thế, Cát Vĩnh Thu mới nỗ lực giẫm Hùng Văn Bân dưới chân. Nói đến cùng, Cát Vĩnh Thu vẫn sợ Hùng Văn Bân cướp mất địa vị trong mắt Cao Thiên Hà.
Không nghĩ đến a, thật đúng là không nghĩ đến.
Ai ngờ được Hùng Văn Bân lại vu hồi thông qua Thẩm Hoài bắt được liên hệ với tân bí thư thị ủy Đàm Khải Bình, càng không nghĩ đến Thẩm Hoài chủ động đến Mai Khê là do Đàm Khải Bình cài cắm trước, hơn nữa dưới loại tình huống ấy, Ngô Hải Phong còn có thể quay sang phối hợp với Thẩm Hoài…
Sự tình trong xưởng đến đây xem như đã kết thúc, điều kiện để vụ việc được dàn xếp ổn thỏa là trao lại quyền khống chế cho Thẩm Hoài mặc sức chỉnh đốn. Cho dù xưởng thép chỉnh đốn thành họ Thẩm hay họ Đàm, mọi người đều phải cúi đầu chấp nhận.
Cát Vĩnh Thu cho rằng như thế cũng tốt, Đàm Khải Bình đến Đông Hoa đảm nhiệm ghế bí thư thị ủy, không thể không nhường chút nước dầu cho ông ta vét. Chỉ cần tướng ăn không quá khó coi, chỉ cần không đem bọn hắn thành dê béo ăn vào bụng, thì cái gì cũng có thể thương lượng. Thời buổi này châm ngôn là mọi người phát tài, ăn đồng chia đều, lợi ích đều dính, kẻ ăn một mình thường thường đều không có kết cục tốt…
Hội nghị kéo dài đến tận đêm, trên cơ sở giao dịch giữa hai bên, đem vấn đề chỉnh đốn xưởng thép bàn bạc càng cụ thể, càng đi vào thực chất, cũng ghi chép ra thành công văn do huyện ủy phát xuống, dọn đường chính sách cho Thẩm Hoài mặc sức tung hoành.
Thấy chiếc đi đầu là xe cũ của Cao Tiểu Hổ, Cao Thiên Hà bèn gọi tài xế ngừng lại.
Cao Thiên Hà nhìn con trai ngồi trên ghế lái phụ, mặt mũi đầy vẻ tức tối, hận sắt không thành thép mắng rằng: “Đồ ngu!”
“Chiếc Mercedes kia mua mất gần 2 triệu, hơn nữa có tiền cũng cần giấy phép mới mua nổi, chẳng lẽ cứ bỏ qua thế này?” Cao Tiểu Hổ đuổi đến Mai Khê từ lúc gần trưa, nhưng từ đầu đến cuối không hề lộ diện, mà hắn cũng không có cơ hội để lộ diện, mãi đến sau mới nghe được biến chuyển từ mồm Tống Tam Hà vừa bị trục xuất ra khỏi xưởng: “Ba, xe của con bị phá rồi, ba lại không quản, không giúp, chẳng lẽ lại đi giúp người ngoài?”
“Đồ ngu, không khéo có ngày tao bị mày làm cho tức chết mất.” Cao Thiên Hà khắc chế xung động không tát cho thằng con trời đánh này mấy cái bạt tai, cáu lửa trách mắng: “Bình thời tao nói với mày bao lần rồi, xã hội này có cả đống người mày đắc tội không nổi đâu; có rất nhiều chuyện cha mày muốn che cũng che không được. Mày cho rằng bố mày làm thị trưởng thì to lắm chắc, tưởng có thể làm thiên vương lão tử ở Đông Hoa, vô pháp vô thiên không coi ai ra gì?”
“…” Cao Tiểu Hổ bị mắng một trận ngập đầu, mới rụt rè hỏi: “Thằng nhãi Thẩm Hoài kia có bối cảnh gì ư?”
“Trước khi gây sự mày nghĩ qua chuyện này có phải đỡ hơn không. Không đến nỗi đem đao nhét vào trong tay người ta, để chúng cầm đao đâm lại bố mày.” Cao Thiên Hà bực đến nổ phổi, ngực phập phồng kích động chửi: “Đến chừng nào thì đầu óc mày mới khôn ra được!”
“Ba, đừng nóng, con sai rồi, được chưa.” Cao Tiểu Hổ thấy bệnh tim của cha có dấu hiệu phát tác liền hoảng thần, gấp gáp an ủi: “Ba nói gì con cũng nghe hết…”
Cao Thiên Hà cố gắng khôi phục bình tĩnh, đợi cơn đau nơi ngực dịu đi, mới nhướng mày, ngữ trọng tâm trường nói với con trai: “Có phải mày muốn ba mày bị đá khỏi ghế thị trưởng thì mới vừa lòng, mới thoải mái? Mày cho rằng tao bằng này tuổi rồi còn cam tâm tình nguyện chạy đến ăn nói khép nép với một thằng nhãi râu còn chưa mọc? Mày phải hiểu một điều, quyền chủ động nằm trong tay kẻ mạnh a…”
Cao Tiểu Hổ không nghĩ đến sự tình sẽ nghiêm trọng đến mức ảnh hưởng quan vị của cha, đương nhiên hắn biết cái ghế thị trưởng cha hắn đang ngồi quan trọng với mình thế nào, lập tức cúi đầu nhận sai, thỏ thẻ hỏi lại: “Thật không thể chọc?”
“Nếu Hùng Văn Bân không lừa tao, nhiều khả năng bí thư thị ủy sắp đến Đông Hoa sẽ là phó trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Đàm Khải Bình.” Thấy trong mắt con trai còn có vẻ chưa xác định được là ai, Cao Thiên Hà nói: “Là Đàm Khải Bình hồi trước đến Đông Hoa xử lý hậu sự cho Trần Minh Đức. Chắc Thẩm Hoài đã sớm biết Đàm Khải Bình sẽ đến Đông Hoa, thậm chí có khi Hùng Văn Bân được hắn dẫn tiến cho Đàm Khải Bình rồi cũng nên. Hôm nay chính Hùng Văn Bân đến tìm tao nói rõ nội tình. Hơn nữa trước khi Đàm Khải Bình đến Đông Hoa nhận chức, Thẩm Hoài lại chủ động xin đi Mai Khê, chuyện này chính do Ngô Hải Phong chủ động phối hợp. Mày cũng hơn 30 rồi, sau lưng chuỗi sự việc này ý vị điều gì, chắc không cần tao giải thích thêm chứ?”
Cao Tiểu Hổ làm sao ngờ nổi sau lưng còn nhiều uẩn khúc đến thế, từ đáy lòng thăng lên một cỗ hàn khí. Nhưng chợt nghĩ đến chuyện lúc sáng, tà hỏa trong lòng lại nhịn không nổi phún lên, hung hăng chửi đổng một câu: “Đm, thằng Chu Tri Bạch, sáng nay con còn đánh golf với nó, không ngờ hắn nhìn con nhảy vào hố lửa mà không nói lời nào…”
“Ba mươi mấy tuổi đầu rồi còn không biết nhân tâm hiểm ác? Tự mình mù mắt nhảy vào hố * thì đừng nên oán người khác tâm ngoan thủ lạt” Cao Thiên Hà nói tiếp: “Hy vọng qua lần này rút ra chút kinh nghiệm, nếu không đến khi chết cũng không biết vì sao mà chết đâu…”
“Bọn hắn cứ thế bỏ qua ư?” Cao Tiểu Hổ lại lo lắng hỏi: “Vạn nhất để chúng nắm giữ xưởng thép Mai Khê, từ đó tra ra vấn đề gì…”
“Ngàn dặm làm quan đều vì phát tài, liều đến ngươi chết ta sống, đối với chúng cũng không có chỗ tốt.” Cao Thiên Hà không bận tâm đến chuyện ấy lắm, hơn nữa hắn cũng có thể nhìn ra, mục đích Thẩm Hoài ngay ở chỗ nắm giữ xưởng thép, liền nói: “Có điều, mày phải nhớ kỹ cho tao, về sau nếu gặp chuyện gì thì đừng hở ra là động tay động chân, làm lớn lên rất khó xử lý ổn thỏa. Tạm thời mày đừng quản chuyện ở công ty Vạn Hổ nữa, trung ương năm lần bảy lượt yêu cầu con em cán bộ đảng chính không được kinh thương, chí ít từ bề ngoài phải chặt đứt quan hệ với bên Vạn Hổ. Tao thấy tốt nhất nên rời khỏi Đông Hoa một thời gian…”
“Con không làm loạn nữa còn không được ư?” nghe nói cha muốn đuổi mình khỏi Đông Hoa, Cao Tiểu Hổ cũng hoảng lên, vội xin tha: “Chuyện công ty con không quan tâm, ngồi trong nhà là được chứ gì?”
“Con a…” Cao Thiên Hà ngữ trọng tâm trường khuyên nhủ: “Với tính của mày, nếu không đến vạn bất đắc dĩ, sao tao dám yên tâm để mày rời Đông Hoa? Có điều chuyện Đàm Khải Bình chuẩn bị đảm nhiệm ghế bí thư thị ủy, mãi đến hôm nay tao mới biết từ mồm Hùng Văn Bân, chắc Ngô Hải Phong cũng không được thông báo như tao… mày biết điều này ý vị điều gì ư?”
Cao Tiểu Hổ không phải không có khứu giác chính trị, hôm nay rơi vào hố là bởi hắn hoành hoành ở Đông Hoa quen rồi, lại giận quá mất khôn nên mới hồ đồ, lúc này bình tĩnh lại liền suy nghĩ thông suốt.
“Phía tỉnh ủy chắc thất vọng với Đông Hoa đến cực điểm rồi, mới đến nỗi không có ai nguyện ý hoặc giả có gan để lộ tin tức ra cho bọn ta biết.” Cao Thiên Hà biết cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là mất đi tín nhiệm từ trên tỉnh mới thực sự chí mạng. Điều này có nghĩa rằng, từ nay về sau Đàm Khải Bình muốn khai đao với ai đều sẽ được trong tỉnh ủng hộ, mới nói: “Tao muốn mày rời Đông Hoa không phải để chui rúc đi đâu cả, mà là lên tỉnh thành. Sau khi lên tỉnh, ngàn vạn lần đừng có gây sự, nhưng phải xài tiền mà chạy quan hệ. Giờ có bao nhiêu đều phải chi không tiếc tay. Mấy triệu, mấy chục triệu, thậm chí trăm triệu cũng phải nện ra ngoài cho tao, đừng có tiếc. Xài tiền thế nào, xài với ai, đại khái không cần tao dạy mày nữa chứ? Mày tiêu tiền ở trên tỉnh càng nhiều, cơ hội cho chúng ta giành lại quyền chủ động càng lớn…”
“Con hiểu rồi.” Cao Tiểu Hổ gật gật đầu.
“Hiểu được thì tốt” Cao Thiên Hà mệt nhọc nhắm mắt lại, để tài xế dừng xe cho Cao Tiểu Hổ xuống.
Đào Kế Hưng nhanh chân lủi đến hương Tân Liên kịp thời, hơn nữa chuyện còn liên quan đến Cao Thiên Hà và công ty Vạn Hổ, thế nên dù có trăm ngàn lần không tình nguyện, Cát Vĩnh Thu vẫn phải cắn răng đại biểu cho huyện ủy chạy đến Mai Khê thu thập bãi chiến trường do Thẩm Hoài để lại.
May mà đám công nhân đã tán về hết, hành vi chắn cửa của công ty Vạn Hổ và tự tiện điều động lực lượng cảnh sát của Tống Tam Hà đã được Cao Thiên Hà, Hàm Học Đào định tính. Trừ phải đối đầu với bản mặt khó ưa của Thẩm Hoài, cũng không có sự tình gì khó xử khiến Cát Vĩnh Thu phiền lòng.
Trước khi rời đi, Cao Thiên Hà đã đem đại thể sự tình kể lại rõ ràng cho Cát Vĩnh Thu, muốn hắn qua đây, chủ yếu là để phòng ngừa sự tình có biến chuyển đột ngột.
Ăn qua buổi cơm chiều đơn giản ngay trong nhà ăn xưởng thép, Cát Vĩnh Thu mượn luôn phòng hội nghị, triệu tập lãnh đạo trấn và cán bộ xưởng đến họp, bàn chuyện xử lý cụ thể sự tình và vấn đề chỉnh đốn công tác của xưởng.
“Xưởng thép phải được chỉnh đốn, đây là quyết định đã được Cao thị trưởng thông qua, bài diễn văn của Thẩm bí thư với công nhân viên tôi không được nghe, đúng là hơi đáng tiếc. Nhưng thái độ của huyện ủy là kiên định ủng hộ.”
Cát Vĩnh Thu ngồi ghế trung tâm trong phòng họp, lãnh đạo trấn và cán bộ xưởng chia ra hai bên, Hùng Văn Bân đại biểu thị ủy ngồi bên cạnh Cát Vĩnh Thu, Thẩm Hoài làm xưởng trưởng thì ngồi phía đối diện, nhìn qua nhiều ít có chút ý vị phân đình kháng lễ với Cát Vĩnh Thu.
Bí thư đảng ủy trấn Đỗ Kiến ngồi lọt thỏm bên bàn họp như quỷ chết trôi. Nhân lúc mọi người ăn cơm, hắn không cam tâm thử liên lạc với bí thư huyện ủy Đào Kế Hưng. Lần này thì có liên hệ được, nhưng kẻ nghe điện thoại lại là thư ký, nói sau khi đến Tân Liên thì Đào bí thư bị cảm, giờ này đã ngủ rồi, không tiện quấy nhiễu.
Mới chưa đến 8h đã ngủ rồi? Ngủ với đàn bà chắc? Đỗ Kiến tuyệt vọng rủa thầm. Hắn có là thằng ngu cũng biết mình bị Đào Kế Hưng vứt bỏ rồi. Hắn thực sự không biết vận mệnh chờ đợi mình phía trước sẽ như thế nào.
“Về vấn đề chỉnh đốn, tôi đã nhấn mạnh mấy lần với cán bộ công nhân viên trong xưởng, rằng ai không hợp cách đều phải xuống nhà máy làm công nhân.” Thẩm Hoài cúi đầu nhìn cổ tay hẵng còn sưng đỏ, nói: “Nói thế chủ yếu là để đề chấn sĩ khí công nhân viên, nhưng cũng không thể coi như nói suông. Nếu có người cảm thấy mình không ứng phó được với cục diện này, hiện tại có thể đứng ra, tôi nghĩ phía huyện ủy hoặc trấn ủy sẽ sắp xếp được một số chức vụ cho bọn họ…”
Xưởng thép Mai Khê là một trong số ít các xí nghiệp có quy mô khá lớn của huyện Hà Phố, tuy mang tính chất xí nghiệp hương trấn, nhưng trừ Đỗ Kiến trước đây làm bí thư đảng ủy trấn kiêm nhiệm xưởng trưởng ra, những cán bộ phụ trách chủ yếu còn lại đều mang thân phận ủy viên đảng ủy trấn, luận cấp bậc đều là phó khoa.
Thẩm Hoài không thể đẩy những người này xuống nhà máy làm công nhân bình thường được, vậy chỉ có thể mời bọn hắn rời xưởng thép thôi.
Cát Vĩnh Thu gật gật đầu, nói: “Vấn đề này huyện ủy sẽ xem xét nghiêm túc, sẽ có câu trả lời cho các anh trong thời gian sớm nhất.” Đây đều là điều kiện mà Cao Thiên Hà đã ngầm đáp ứng với Thẩm Hoài. Không đá một số kẻ đi sẽ trở ngại cho quá trình nắm quyền khống chế xưởng thép; Cát Vĩnh Thu chỉ có thể tận lực thay Cao Thiên Hà chùi đít cho sạch sẽ, cũng không biết ở huyện ủy Đào Kế Hưng có níu chân sau hay không nữa.
Mấy tên phó xưởng trưởng và ban quản lý phòng khoa ngồi trong phòng đều thầm thả lỏng một hơi, tốt xấu gì thì Thẩm Hoài cũng thả cho bọn hắn một con đường sống. Có thể về huyện ủy hoặc lên trấn ủy, cho dù bị đẩy đến ghế lạnh uống trà thì cũng hơn ngồi đây chịu chết, chí ít còn nằm trong biên chế, đãi ngộ vẫn còn…
“Tôi nghe nói trước đây Hùng chủ nhiệm từng đảm nhiệm xưởng trưởng ở xưởng thép thành phố.” Thẩm Hoài lại đem câu chuyện chuyển đến đầu Hùng Văn Bân, nói: “Xưởng thép Mai Khê nên chỉnh đốn thế nào, làm sao để lấy tốc độ nhanh nhất về lại chính quỹ, mong Hùng chủ nhiệm chỉ điểm nhiều hơn…”
“Biện pháp của tôi giờ đã lỗi thời rồi.” Hùng Văn Bân ha ha cười lớn, nói: “Với tình trạng hiện giờ của xưởng thép thành phố, chứng tỏ những biện pháp trước đây của tôi cũng không phải sách lược hoàn toàn đúng đắn…” Ở trước mặt Cát Vĩnh Thu nên hắn không muốn nói quá nhiều.
Cát Vĩnh Thu nhìn Thẩm Hoài không thuận mắt, đương nhiên nhìn mặt Hùng Văn Bân cũng rất không thoải mái.
Cát Vĩnh Thu biết, nếu Hùng Văn Bân chịu cúi đầu, Cao Thiên Hà vẫn sẽ dùng lại đại tướng đắc lực này. Chính bởi như thế, Cát Vĩnh Thu mới nỗ lực giẫm Hùng Văn Bân dưới chân. Nói đến cùng, Cát Vĩnh Thu vẫn sợ Hùng Văn Bân cướp mất địa vị trong mắt Cao Thiên Hà.
Không nghĩ đến a, thật đúng là không nghĩ đến.
Ai ngờ được Hùng Văn Bân lại vu hồi thông qua Thẩm Hoài bắt được liên hệ với tân bí thư thị ủy Đàm Khải Bình, càng không nghĩ đến Thẩm Hoài chủ động đến Mai Khê là do Đàm Khải Bình cài cắm trước, hơn nữa dưới loại tình huống ấy, Ngô Hải Phong còn có thể quay sang phối hợp với Thẩm Hoài…
Sự tình trong xưởng đến đây xem như đã kết thúc, điều kiện để vụ việc được dàn xếp ổn thỏa là trao lại quyền khống chế cho Thẩm Hoài mặc sức chỉnh đốn. Cho dù xưởng thép chỉnh đốn thành họ Thẩm hay họ Đàm, mọi người đều phải cúi đầu chấp nhận.
Cát Vĩnh Thu cho rằng như thế cũng tốt, Đàm Khải Bình đến Đông Hoa đảm nhiệm ghế bí thư thị ủy, không thể không nhường chút nước dầu cho ông ta vét. Chỉ cần tướng ăn không quá khó coi, chỉ cần không đem bọn hắn thành dê béo ăn vào bụng, thì cái gì cũng có thể thương lượng. Thời buổi này châm ngôn là mọi người phát tài, ăn đồng chia đều, lợi ích đều dính, kẻ ăn một mình thường thường đều không có kết cục tốt…
Hội nghị kéo dài đến tận đêm, trên cơ sở giao dịch giữa hai bên, đem vấn đề chỉnh đốn xưởng thép bàn bạc càng cụ thể, càng đi vào thực chất, cũng ghi chép ra thành công văn do huyện ủy phát xuống, dọn đường chính sách cho Thẩm Hoài mặc sức tung hoành.
Bình luận facebook