Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Trên chiến trường cổ đại này không như hiện tại cầm AK- 47 đánh đã tay, hoặc một cái tên lửa xuyên lục địa khiến mặt ngươi nở hoa. Ưu khuyết thành bại trong chiến tranh chủ yếu là phải xem làm sao phát huy ra sở trường của mỗi binh chủng, công tác phối hợp với nhau. Như vậy thì mới trên dưới một lòng, bù đắp cho nhau.
Tiếng tù và viễn hành vang lên, Trương Lãng đã mặc huyền giáp vàng, đây là Đào Khiêm chuyên môn mời người chế tạo cho hắn. Màu giáp sáng chói, độ dày khó bị thủng. Mặc lên người tôn lên uy phong lẫm lẫm, như là chiến thần kim giáp giáng thế, khí thế nhiếp tâm trí người. Khi hắn từ biệt các nàng, chỉ thấy mắt ai cũng lộ ra si mê ái mộ.
Cao Thuận, Trương Liêu, Điển Vi, Triệu Vân, Yến Minh, Hàn Cử, Điền Phong, Trần Dục xuất phát. Kỳ lạ là Triệu Vũ cũng mặc giáp trắng, đỉnh đầu đội tước linh, tay cầm trường thương, sóng vai cưỡi ngựa cùng Triệu Vân, nếu nhìn không kỹ sẽ tưởng là hai huynh đệ.
Dương Dung chết sống không chịu ở lại, nhất định phải cùng Trương Lãng đi Lang Gia. Trong ánh mắt hâm mộ của các nàng, Dương Dung rất là vui vẻ mặc bộ giáp bạc, cưỡi ngựa đen, lưng giắt liễu diệp, thêm vào Trương Sở cùng Cao Thuận như hình với bóng, Triệu Vũ bướng bỉnh đáng yêu, trong quân của Trương Lãng lại cótới ba nữ tướng.
Trương Lãng lắc đầu cười khổ, nếu không phải đôi tỷ muội Hàn Tuyết, Hàn Sương phải ở lại nhà cùng Văn Cơ, chắc chắn cũng sẽ theo mình ra trận. Thế thì dưới tay mình không lẽ toàn là nữ tướng, Dương Môn nữ tướng?
Đi tới trước mặt Văn Cơ, Trương Lãng thấy đôi mắt nàng đỏ ửng, chắc là đau lòng mình đi chiến trường, trong lòng nảy ra yêu thương, ôm nàng vào lòng, nhẹ vuốt ve.
- Bảo bối, lão công của muội sẽ nhanh chóng quay về.
Văn Cơ cắn răng ngấn lệ, không muốn giọt nước tràn ra, nhẹ gật đầu. Trương Lãng khẽ hôn lên mặt Văn Cơ và tỷ muội sinh đôi, sau đó đặt quyết tâm, xoay người lên ngựa. Hắn thầm than, anh hùng hụt hơi, nhi nữ tình trường.
Trương Liêu thấy vậy vung tay lên, thanh âm như tiếng trống trận nói:
- Đại quân xuất phát!
Cao Thuận tiên phong lĩnh ba ngàn kỵ binh, đầu tiên xuất phát. Móng ngựa đạp vó, bụi bốc lên bốn phía. Gặp sơn thì mở đường, gặp nước thì bắc cầu.
Trương Lãng tự lĩnh trung quân chậm rãi theo sau.
Đường hành quân trải qua Điền Phong và Trần Dục bàn bạc, quyết định chiến lược binh ra Tức Khâu, truân trụ Lợi Thành, bắc thủ đông an, nam tiến Dương Đô.
Trương Lãng lựa chọn đi đều là đường lớn của Hán triều, vì giữ thể lực cho quân đội, mỗi ngày canh năm rời giường nấu cơm, sáng sớm lên đường, buổi chiều dựng trại nghỉ ngơi. Cho nên sĩ tốt không mấy cực khổ. Trương Liêu, Triệu Vân am hiểu bày binh bố trận, tuy đường đi bình an nhưng không chút thả lỏng, lựa chọn địa thế có lợi dựng lều trại. Sáu ngày sau, đại quân vào Lợi Thành, một đường không gặp mưa gió cản trở.
Trương Lãng đang nghỉ ngơi tại Lợi Thành thì có thám tử đến báo, Tàng Bá nghe Từ Châu xuất binh thảo phạt, vội vàng liên hợp đám giặc Khăn Vàng Tôn Quan, Ngô Đôn, Doãn Lễ, Xương Hi hơn bốn vạn người đóng quân Dương Đô, muốn tử chiến đến cùng.
Trương Lãng vội vàng triệu tập các vị tướng đến bàn bạc.
Trương Liêu vô cùng tự tin, đầu tiên mở miệng nói:
- Đám giặc Khăn Vàng Tôn Quan, Ngô Đôn tuy rằng binh nhiều hơn chúng ta gấp đôi, nhưng trong mắt Liêu thì chỉ là bọn gà chó không đáng lo. Chỉ mình Tàng Bá là có mưu lược, không thể không đề phòng.
Trần Dục vuốt râu nói:
- Không sai, thân tín của đám Tôn Quan, Ngô Đôn đều là dân man rợ, tính tình táo bạo, chỉ cần dùng chút kế là diệt sạch chúng được. Ngược lại Tàng Bá có dũng có mưu, là tướng tài hiếm có trong loạn thế.
Điển Vi thô giọng nói:
- Đợi sau này bày trận thế, lão Điển sẽ chém Tàng Bá xuống ngựa!
Lúc này Triệu Vũ đáng yêu cũng nói xên vào:
- Tàng Bá tép riu đó cứ giao cho bổn tiểu thư, dễ như trở bàn tay thôi.
Triệu Vân tức giận trừng Triệu Vũ, cao giọng nói:
- Mai sau Tử Long chỉ cần ba ngàn binh sĩ là có thể phá giặc Khăn Vàng, tru sát Tàng Bá.
Điền Phong thấy Trương Lãng chỉ mỉm cười nhìn mọi người chứ không nói lời nào, cẩn thận ngẫm nghĩ tâm tư của hắn, nửa ngày mới ra vẻ chắc nịch nói.
- Nghe nói đám giặc Khăn Vàng Tôn Văn, Ngô Đôn, Doãn Lễ, Xương Hi không có chuyện ác nào không làm, quân đội đi tới đâu thì đốt nhà cướp của gian dâm giết chóc. Binh Khăn Vàng là bọn ô hợp, chỉ cần có thể chiến thắng trấn áp quân uy, sĩ khí sẽ giảm, binh không còn tâm tình chiến đấu, rồi mới xua đại quân xung phong liều chết là có thể đại thắng.
Điền Phong dừng một lúc, lại vuốt râu cười nói:
- Giết Tàng Bá thì đáng tiếc, chúng ta có thể thu dụng.
Trương Lãng thế này mới gật đầu cười nói:
- Không sai, chúng ta có thể dùng kế thu Tàng Bá, đợi chúng ta trước đánh một trận. Truyền lệnh xuống, ngày mai đại quân sẽ đến Dương Đô thành.
Chúng tướng cùng đáp lời nghe lệnh.
Hai ngày sau, bộ đội của Trương Lãng cách Dương Đô thành ngoài hai mươi dặm dựng lều trại. Có Trương Liêu, Cao Thuận lão luyện cho nên dựng trại rất dễ dàng. Hơn nữa Trương Lãng không e ngại thấp thân phận, thỉnh thoảng hỏi han, học được nhiều điều.
Tàng Bá nghe quân Từ Châu đã đến, ra lệnh Hạo Đôn, Doãn Lệ đóng quân đội lưng dựa Mông Sơn, nam dựa vào Nghi Thủy, trình thế kỷ giác. Gã tự dẫn đại quân cách Dương Đô thành mười dặm nghênh chiến Trương Lãng.
Thám tử báo lại trong quân, Trương Lãng ngồi trong đại trướng gọi mọi người đến bàn bạc.
Cả đám ngồi xuống ghế xong Trương Lãng trước tiên lên tiếng:
- Hạo Đôn, Doãn Lễ lĩnh binh một vạn, lưng dựa Mông Sơn dựng trại, cùng Dương Đô hình thành thế kỷ giác. Các tướng có cách gì không?
Trương Liêu ngẫm nghĩ, nói:
- Cái gọi là thế kỷ giác tức quân ta công Tàng Bá, Ngô Đôn đến cứu. Đánh Ngô Đôn thì Tàng Bá xuất binh. Trước sau giáp kích, sách lược như thế không thể khinh thường.
Điền Phong ngẫm nghĩ, nói:
- Có thể chia binh công kích, khiến hai bên không thể tiếp ứng nhau.
Trần Dục mắt lóe sáng, vuốt tóc mai dài, cười nói:
- Nguyên Hạo nói không sai, thế kỷ giác chỉ là trò con nít, có gì phải sợ. Mông Sơn đến quận Dương Đô phải đi qua đường Nam Bình. Con đường hẹp dài khó đi, cây cối hai bên lại um tùm, sau này có thể ra lệnh binh tướng mai phục tại đây. Đợi đám Ngô Đôn xuất binh một nửa thì một kích có lẽ sẽ đánh bại tặc binh.
Trương Lãng đồng ý gật gù, bỗng nhiên đứng dậy, cầm lệnh bài trong tay, quát:
- Cao Thuận!
Cao Thuận lập tức bước ra khỏi hàng, lòng đầy vui sướng, không ngờ trước tiên là mình được gọi lên, vội lớn tiếng đáp:
- Có Cao Thuận!
Trương Lãng trầm giọng nói:
- Lệnh cho ngươi lĩnh năm ngàn tinh binh, mai phục trong rừng cây đường Mông Sơn Nam, đợi giặc Khăn Vàng đi qua phân nửa thì xung phong liều chết. Các ngươi tuyệt đối phải hành động cẩn thận, không được thất bại. Ta sẽ lĩnh đại quân gặp Tàng Bá.
Tiếng tù và viễn hành vang lên, Trương Lãng đã mặc huyền giáp vàng, đây là Đào Khiêm chuyên môn mời người chế tạo cho hắn. Màu giáp sáng chói, độ dày khó bị thủng. Mặc lên người tôn lên uy phong lẫm lẫm, như là chiến thần kim giáp giáng thế, khí thế nhiếp tâm trí người. Khi hắn từ biệt các nàng, chỉ thấy mắt ai cũng lộ ra si mê ái mộ.
Cao Thuận, Trương Liêu, Điển Vi, Triệu Vân, Yến Minh, Hàn Cử, Điền Phong, Trần Dục xuất phát. Kỳ lạ là Triệu Vũ cũng mặc giáp trắng, đỉnh đầu đội tước linh, tay cầm trường thương, sóng vai cưỡi ngựa cùng Triệu Vân, nếu nhìn không kỹ sẽ tưởng là hai huynh đệ.
Dương Dung chết sống không chịu ở lại, nhất định phải cùng Trương Lãng đi Lang Gia. Trong ánh mắt hâm mộ của các nàng, Dương Dung rất là vui vẻ mặc bộ giáp bạc, cưỡi ngựa đen, lưng giắt liễu diệp, thêm vào Trương Sở cùng Cao Thuận như hình với bóng, Triệu Vũ bướng bỉnh đáng yêu, trong quân của Trương Lãng lại cótới ba nữ tướng.
Trương Lãng lắc đầu cười khổ, nếu không phải đôi tỷ muội Hàn Tuyết, Hàn Sương phải ở lại nhà cùng Văn Cơ, chắc chắn cũng sẽ theo mình ra trận. Thế thì dưới tay mình không lẽ toàn là nữ tướng, Dương Môn nữ tướng?
Đi tới trước mặt Văn Cơ, Trương Lãng thấy đôi mắt nàng đỏ ửng, chắc là đau lòng mình đi chiến trường, trong lòng nảy ra yêu thương, ôm nàng vào lòng, nhẹ vuốt ve.
- Bảo bối, lão công của muội sẽ nhanh chóng quay về.
Văn Cơ cắn răng ngấn lệ, không muốn giọt nước tràn ra, nhẹ gật đầu. Trương Lãng khẽ hôn lên mặt Văn Cơ và tỷ muội sinh đôi, sau đó đặt quyết tâm, xoay người lên ngựa. Hắn thầm than, anh hùng hụt hơi, nhi nữ tình trường.
Trương Liêu thấy vậy vung tay lên, thanh âm như tiếng trống trận nói:
- Đại quân xuất phát!
Cao Thuận tiên phong lĩnh ba ngàn kỵ binh, đầu tiên xuất phát. Móng ngựa đạp vó, bụi bốc lên bốn phía. Gặp sơn thì mở đường, gặp nước thì bắc cầu.
Trương Lãng tự lĩnh trung quân chậm rãi theo sau.
Đường hành quân trải qua Điền Phong và Trần Dục bàn bạc, quyết định chiến lược binh ra Tức Khâu, truân trụ Lợi Thành, bắc thủ đông an, nam tiến Dương Đô.
Trương Lãng lựa chọn đi đều là đường lớn của Hán triều, vì giữ thể lực cho quân đội, mỗi ngày canh năm rời giường nấu cơm, sáng sớm lên đường, buổi chiều dựng trại nghỉ ngơi. Cho nên sĩ tốt không mấy cực khổ. Trương Liêu, Triệu Vân am hiểu bày binh bố trận, tuy đường đi bình an nhưng không chút thả lỏng, lựa chọn địa thế có lợi dựng lều trại. Sáu ngày sau, đại quân vào Lợi Thành, một đường không gặp mưa gió cản trở.
Trương Lãng đang nghỉ ngơi tại Lợi Thành thì có thám tử đến báo, Tàng Bá nghe Từ Châu xuất binh thảo phạt, vội vàng liên hợp đám giặc Khăn Vàng Tôn Quan, Ngô Đôn, Doãn Lễ, Xương Hi hơn bốn vạn người đóng quân Dương Đô, muốn tử chiến đến cùng.
Trương Lãng vội vàng triệu tập các vị tướng đến bàn bạc.
Trương Liêu vô cùng tự tin, đầu tiên mở miệng nói:
- Đám giặc Khăn Vàng Tôn Quan, Ngô Đôn tuy rằng binh nhiều hơn chúng ta gấp đôi, nhưng trong mắt Liêu thì chỉ là bọn gà chó không đáng lo. Chỉ mình Tàng Bá là có mưu lược, không thể không đề phòng.
Trần Dục vuốt râu nói:
- Không sai, thân tín của đám Tôn Quan, Ngô Đôn đều là dân man rợ, tính tình táo bạo, chỉ cần dùng chút kế là diệt sạch chúng được. Ngược lại Tàng Bá có dũng có mưu, là tướng tài hiếm có trong loạn thế.
Điển Vi thô giọng nói:
- Đợi sau này bày trận thế, lão Điển sẽ chém Tàng Bá xuống ngựa!
Lúc này Triệu Vũ đáng yêu cũng nói xên vào:
- Tàng Bá tép riu đó cứ giao cho bổn tiểu thư, dễ như trở bàn tay thôi.
Triệu Vân tức giận trừng Triệu Vũ, cao giọng nói:
- Mai sau Tử Long chỉ cần ba ngàn binh sĩ là có thể phá giặc Khăn Vàng, tru sát Tàng Bá.
Điền Phong thấy Trương Lãng chỉ mỉm cười nhìn mọi người chứ không nói lời nào, cẩn thận ngẫm nghĩ tâm tư của hắn, nửa ngày mới ra vẻ chắc nịch nói.
- Nghe nói đám giặc Khăn Vàng Tôn Văn, Ngô Đôn, Doãn Lễ, Xương Hi không có chuyện ác nào không làm, quân đội đi tới đâu thì đốt nhà cướp của gian dâm giết chóc. Binh Khăn Vàng là bọn ô hợp, chỉ cần có thể chiến thắng trấn áp quân uy, sĩ khí sẽ giảm, binh không còn tâm tình chiến đấu, rồi mới xua đại quân xung phong liều chết là có thể đại thắng.
Điền Phong dừng một lúc, lại vuốt râu cười nói:
- Giết Tàng Bá thì đáng tiếc, chúng ta có thể thu dụng.
Trương Lãng thế này mới gật đầu cười nói:
- Không sai, chúng ta có thể dùng kế thu Tàng Bá, đợi chúng ta trước đánh một trận. Truyền lệnh xuống, ngày mai đại quân sẽ đến Dương Đô thành.
Chúng tướng cùng đáp lời nghe lệnh.
Hai ngày sau, bộ đội của Trương Lãng cách Dương Đô thành ngoài hai mươi dặm dựng lều trại. Có Trương Liêu, Cao Thuận lão luyện cho nên dựng trại rất dễ dàng. Hơn nữa Trương Lãng không e ngại thấp thân phận, thỉnh thoảng hỏi han, học được nhiều điều.
Tàng Bá nghe quân Từ Châu đã đến, ra lệnh Hạo Đôn, Doãn Lệ đóng quân đội lưng dựa Mông Sơn, nam dựa vào Nghi Thủy, trình thế kỷ giác. Gã tự dẫn đại quân cách Dương Đô thành mười dặm nghênh chiến Trương Lãng.
Thám tử báo lại trong quân, Trương Lãng ngồi trong đại trướng gọi mọi người đến bàn bạc.
Cả đám ngồi xuống ghế xong Trương Lãng trước tiên lên tiếng:
- Hạo Đôn, Doãn Lễ lĩnh binh một vạn, lưng dựa Mông Sơn dựng trại, cùng Dương Đô hình thành thế kỷ giác. Các tướng có cách gì không?
Trương Liêu ngẫm nghĩ, nói:
- Cái gọi là thế kỷ giác tức quân ta công Tàng Bá, Ngô Đôn đến cứu. Đánh Ngô Đôn thì Tàng Bá xuất binh. Trước sau giáp kích, sách lược như thế không thể khinh thường.
Điền Phong ngẫm nghĩ, nói:
- Có thể chia binh công kích, khiến hai bên không thể tiếp ứng nhau.
Trần Dục mắt lóe sáng, vuốt tóc mai dài, cười nói:
- Nguyên Hạo nói không sai, thế kỷ giác chỉ là trò con nít, có gì phải sợ. Mông Sơn đến quận Dương Đô phải đi qua đường Nam Bình. Con đường hẹp dài khó đi, cây cối hai bên lại um tùm, sau này có thể ra lệnh binh tướng mai phục tại đây. Đợi đám Ngô Đôn xuất binh một nửa thì một kích có lẽ sẽ đánh bại tặc binh.
Trương Lãng đồng ý gật gù, bỗng nhiên đứng dậy, cầm lệnh bài trong tay, quát:
- Cao Thuận!
Cao Thuận lập tức bước ra khỏi hàng, lòng đầy vui sướng, không ngờ trước tiên là mình được gọi lên, vội lớn tiếng đáp:
- Có Cao Thuận!
Trương Lãng trầm giọng nói:
- Lệnh cho ngươi lĩnh năm ngàn tinh binh, mai phục trong rừng cây đường Mông Sơn Nam, đợi giặc Khăn Vàng đi qua phân nửa thì xung phong liều chết. Các ngươi tuyệt đối phải hành động cẩn thận, không được thất bại. Ta sẽ lĩnh đại quân gặp Tàng Bá.
Bình luận facebook