Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Trong ánh mắt hâm mộ của các vị tướng, Cao Thuận cao giọng nhận lệnh. Trương Lãng chọn Cao Thuận là có lý do của mình. Nên biết rằng trong sách sử đánh giá Cao Thuận tuy không bằng Trương Liêu, Triệu Vân nhưng gã cũng là một vị tướng tài khó được. Trong các tướng nói chuyện, chỉ có Cao Thuận từng lĩnh binh dưới tay Tào Tháo, đánh giặc. Tuy rằng Trương Lãng tuyệt đối tin tưởng năng lực của Trương Liêu, Triệu Vân, nhưng gậy đầu thì nên cắm vững vàng, còn nhiều thời gian, rồi Triệu Vân, Trương Liêu sẽ có cơ hội biểu hiện.
Tiếp theo hắn ra lệnh Hàn Cử, Trần Dục, Điền Phong lĩnh số ít nhân mã giữ trại.
Trương Lãng lĩnh quân dàn trận tại mặt bằng rộng lớn ngoài Dương Đô thành, mình thì cầm đại đao trong tay, một ngựa đứng trước nhất. Dương Dung cưỡi ngựa sóng vai bên hắn. Sau lưng theo sát Điển Vi, Triệu Vân nghênh chiến giặc Khăn Vàng.
Ánh nắng chói chang, đao lóe sáng, gió hú ngựa kêu, tình hình chiến đấu căng thẳng như dây sắp đứt.
Trương Lãng nghiêng đầu nhìn lại, một mảnh vàng rực. Bên trái đội binh sĩ mặc giáp chỉnh tề, đội ngũ ngay ngắn, sát khí đằng đằng, có thể thấy ra là huấn luyện nghiêm chỉnh. Bên phải binh sĩ lại lỏng lẻo lười biếng.
Hắn quay đầu nói với người hai bên:
- Cánh trái chắc chắn là Tàng Bá, thật là vị tướng tài.
Trương Lãng cùng đám Trương Liêu ở chung đã lâu, tất nhiêu hiểu vài đạo lý bày binh bố trận. Nhưng ưu thế lớn nhất của hắn chính là binh vô chiến pháp, tuyệt không rập khuôn.
Trương Lãng đợi giặc Khăn Vàng bày xong trận giác, ngoái đầu cười với Triệu Vân.
- Giặc Khăn Vàng trừ Tàng Bá ra không ai là đối thủ một thương của ngươi.
Triệu Vân vẻ mặt hờ hững, trầm giọng xin lệnh:
- Triệu Vân nguyện xuất trận!
Trương Lãng lắc đầu nói:
- Giết gà không cần dùng dao mổ trâu.
Sau đó hắn gật đầu với Yến Minh.
Yến Minh thấy vậy thì phấn chấn tinh thần. Mình đi theo Trương Lãng đã lâu, khó được có cơ hội, hôm nay chắc chắn phải biểu hiện một phen. Yến Minh hưng phấn cầm tam tiêm lưỡng nhẫn đao giục ngựa xông lên.
Quân Khăn Vàng thấy từ trong quân Từ Châu lao ra một vị tướng khuôn mặt xấu xí thì lớn tiếng châm biếm. Thuộc hạ của Tôn Quan là Hòa Nam tâm cao khí ngạo, chưa đợi Tôn Quan đồng ý đã vung rìu chiến, xông lên trước.
Gã cười nhạo nói:
- Cái con quỷ xấu xí này, mặt mũi khó coi như vậy, ngươi còn có mặt đi ra chiến đấu?
Yến Minh bùng cháy lửa giận, cầm đao giết lên. Hai người giao tranh lướt qua nhau, chiến đến hiệp thứ mười thì Yến Minh hét lớn một tiếng, chém Hòa Nam xuống ngựa. Đám giặc Khăn Vàng thấy gã như gặp quỷ, tam tiêm đao lưỡng nhận không ngừng nhỏ giọt máu, lòng chúng sinh ra sợ hãi.
Tôn Quan thấy hao tổn Hòa Nam, nổi giận nói:
- Hay cho con quỷ xấu xí kia, dám giết đại tướng của ta, để mạng lại!Gã vỗ ngựa lao ra.
Trương Liêu thấy vậy thì vung nguyệt nha kích, xông lên cười lạnh nói:
- Cháu Khăn Vàng ơi, đừng vội huênh hoang, Văn Viễn đến gặp ngươi đây!
Tôn Quan bỏ Yến Minh vọt tới Trương Liêu.
Trương Liêu đôi chân kẹp hắc mã, hú dài một tiếng, đôi tay vung, nguyệt nha kích lực bổ núi, tựa tia chớp vụt ra. Tôn Quan thấy cú đâm tốc độ nhanh như vậy thì chấn kinh, đại đao chưa nâng đã bị Trương Liêu nâng kích một chiêu chém xuống ngựa.
Trương Lãng thấy vậy thì ra lệnh đánh trống trận, xua quân xung phong liều chết, đi trước làm gương. Quân Khăn Vàng thấy liên tục chết đại tướng, lòng nảy ý sợ hãi. Lại thấy quân Từ Châu giết tới, thuộc hạ Tôn Quan thấy chủ soái của mình đã chết, lần lượt xoay người chạy trốn.
Tàng Bá bỗng hét lớn một tiếng:
- Kẻ lâm trận bỏ trốn, lập tức chém ngay!
Tiếp theo gã một người một ngựa dẫn dắt thuộc hạ lao ra trước tiên. Bất đắc dĩ Đan Dương từng người sĩ khí cao, chen chúc nhau lên. Trái lại bên mình sĩ tốt muốn rút lui. Gã biết hôm nay đã thành bại cục, chỉ còn cách vừa đánh vừa lùi lại Dương Đô.
Trương Lãng đâu chịu tha, dẫn đầu xông vào trong trận địa quân địch, tay vung đao hạ, như là xắt rau tru sát giặc Khăn Vàng. Hắn đi qua đâu là không còn một ai sống sót. Ba nữ tướng nhóm Dương Dung chẳng tỏ ra yếu thế, như sư tử Hà Đông rống gầm, tựa Dương Môn nữ tướng, không ngừng khẽ quát giết người không gớm tay. Yến Minh, Triệu Vân, Trương Liêu tựa hổ vào bầy dê, tới chỗ không người, uy vũ không thể đỡ, giết cho quân Khăn Vàng tan tác.
Tàng Bá ngăn không được quân Từ Châu dũng mãnh xung phong liều chết, bất đắc dĩ dẫn theo thân tín bộ đội rút về Dương Đô thành.
Hạo Đôn, Doãn Lễ nghe Tàng Bá đại bại, vội vàng dẫn quân tới cứu. Ai ngờ nửa đường bị phục quân Cao Thuận giết, người người cởi bỏ mũ giáp chạy vắt giò lên cổ.
Quân kỳ Từ Châu tung tay, liên tục truy kích, giết người khắp núi đồi, thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông. Đội quân xông tới dưới Dương Đô thành mới thu binh lại.
Trương Lãng trận đầu thắng lợi, giết địch ba ngàn, tù binh tám ngàn, đạt được năm trăm chiến mã, vô số quân khí. Quân Từ Châu bỏ mình hai trăm người, thương sáu trăm người, thu hoạch toàn thắng.
Trong lều lớn Trương Lãng cười dài, khiến các tướng biểu thị chiến công, không nói nhiều, lại làm tiệc rượu mời mọi người cùng say.
Trần Dục thấy Trương Lãng mới thắng trận đầu đã vênh váo, tận tình chè chén thì sắc mặt không vui, chối từ quay về lều của mình.Trương Lãng thấy vậy liền nháy mắt với Điền Phong, sau đó tiếp tục uống rượu chúc mừng với các tướng.
Điền Phong lập tức hiểu ra, đi hướng lều Trần Dục.
Trần Dục biểu tình cô đơn quay về trong lều. Thấy Điền Phong tiến vào, gã không nói lời nào, chỉ thở dài.
Điền Phong khẽ cười, hỏi:
- Tại sao Trọng Đức không vui?
Trần Dục lắc đầu, thở dài nói:
- Nguyên Hạo, ngươi hại chết ta rồi.
Điền Phong ngẩn ra, khó hiểu hỏi:
- Tại sao nói vậy?
Trần Dục dừng lại bước chân, nghiêm túc nhìn Điền Phong, nói:
- Ta biết ngươi bản thân trung nghĩa, tính tình cương liệt, vốn tưởng rằng Lãng là minh chủ. Nhưng hôm nay vừa gặp, chỉ thắng trận nhỏ không đáng nhắc tới, vậy mà hiệu úy đại nhân lại bày rượu ăn chơi, mặc kệ giặc Khăn Vàng. Nếu chúng quân sĩ say sưa, Tàng Bá thừa cơ hội đêm đen tới tấn công trại chúng ta thì làm sao ngăn cản? Cứ thế xem ra hiệu úy không phải người làm thành việc lớn. Muốn bỏ đi thì lại rơi vào bất trung, tiến lùi khó khăn.
Điền Phong nghe Trần Dục nói xong thì cất tiếng cười dài.
Trần Dục thấy Điền Phong cười to, tức giận nói:
- Tại sao Nguyên Hạo cười? Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?
Điền Phong cười muốn nín thở, mới xoa bụng bảo:
- Trọng Đức giao tiếp với chúa công còn ít, khó trách sẽ có suy nghĩ như vậy. Đây thật là hết sức ngớ ngẩn. Mỗi ngày chủ tử đau đầu vắt óc, bày mưu nghĩ kế, ta không kịp ngài một phần vạn. Chắc là ngài đã có kế bắt Tàng Bá, cố ý ở đây mở rượu mua vui, ngầm sai người báo cho giặc Khăn Vàng, khiến Tàng Bá đánh lén doanh trại, đại nhân thì phục binh ở ngoài. Nếu nghĩ sâu hơn một chút thì rất có thể ngài đã phái Triệu Vân hoặc Trương Liêu suốt đêm đi tới Dương Đô thành, đợi tinh binh Tàng Bá vừa ra Dương Đô thì một phen kéo ngã Dương Đô.
Tiếp theo hắn ra lệnh Hàn Cử, Trần Dục, Điền Phong lĩnh số ít nhân mã giữ trại.
Trương Lãng lĩnh quân dàn trận tại mặt bằng rộng lớn ngoài Dương Đô thành, mình thì cầm đại đao trong tay, một ngựa đứng trước nhất. Dương Dung cưỡi ngựa sóng vai bên hắn. Sau lưng theo sát Điển Vi, Triệu Vân nghênh chiến giặc Khăn Vàng.
Ánh nắng chói chang, đao lóe sáng, gió hú ngựa kêu, tình hình chiến đấu căng thẳng như dây sắp đứt.
Trương Lãng nghiêng đầu nhìn lại, một mảnh vàng rực. Bên trái đội binh sĩ mặc giáp chỉnh tề, đội ngũ ngay ngắn, sát khí đằng đằng, có thể thấy ra là huấn luyện nghiêm chỉnh. Bên phải binh sĩ lại lỏng lẻo lười biếng.
Hắn quay đầu nói với người hai bên:
- Cánh trái chắc chắn là Tàng Bá, thật là vị tướng tài.
Trương Lãng cùng đám Trương Liêu ở chung đã lâu, tất nhiêu hiểu vài đạo lý bày binh bố trận. Nhưng ưu thế lớn nhất của hắn chính là binh vô chiến pháp, tuyệt không rập khuôn.
Trương Lãng đợi giặc Khăn Vàng bày xong trận giác, ngoái đầu cười với Triệu Vân.
- Giặc Khăn Vàng trừ Tàng Bá ra không ai là đối thủ một thương của ngươi.
Triệu Vân vẻ mặt hờ hững, trầm giọng xin lệnh:
- Triệu Vân nguyện xuất trận!
Trương Lãng lắc đầu nói:
- Giết gà không cần dùng dao mổ trâu.
Sau đó hắn gật đầu với Yến Minh.
Yến Minh thấy vậy thì phấn chấn tinh thần. Mình đi theo Trương Lãng đã lâu, khó được có cơ hội, hôm nay chắc chắn phải biểu hiện một phen. Yến Minh hưng phấn cầm tam tiêm lưỡng nhẫn đao giục ngựa xông lên.
Quân Khăn Vàng thấy từ trong quân Từ Châu lao ra một vị tướng khuôn mặt xấu xí thì lớn tiếng châm biếm. Thuộc hạ của Tôn Quan là Hòa Nam tâm cao khí ngạo, chưa đợi Tôn Quan đồng ý đã vung rìu chiến, xông lên trước.
Gã cười nhạo nói:
- Cái con quỷ xấu xí này, mặt mũi khó coi như vậy, ngươi còn có mặt đi ra chiến đấu?
Yến Minh bùng cháy lửa giận, cầm đao giết lên. Hai người giao tranh lướt qua nhau, chiến đến hiệp thứ mười thì Yến Minh hét lớn một tiếng, chém Hòa Nam xuống ngựa. Đám giặc Khăn Vàng thấy gã như gặp quỷ, tam tiêm đao lưỡng nhận không ngừng nhỏ giọt máu, lòng chúng sinh ra sợ hãi.
Tôn Quan thấy hao tổn Hòa Nam, nổi giận nói:
- Hay cho con quỷ xấu xí kia, dám giết đại tướng của ta, để mạng lại!Gã vỗ ngựa lao ra.
Trương Liêu thấy vậy thì vung nguyệt nha kích, xông lên cười lạnh nói:
- Cháu Khăn Vàng ơi, đừng vội huênh hoang, Văn Viễn đến gặp ngươi đây!
Tôn Quan bỏ Yến Minh vọt tới Trương Liêu.
Trương Liêu đôi chân kẹp hắc mã, hú dài một tiếng, đôi tay vung, nguyệt nha kích lực bổ núi, tựa tia chớp vụt ra. Tôn Quan thấy cú đâm tốc độ nhanh như vậy thì chấn kinh, đại đao chưa nâng đã bị Trương Liêu nâng kích một chiêu chém xuống ngựa.
Trương Lãng thấy vậy thì ra lệnh đánh trống trận, xua quân xung phong liều chết, đi trước làm gương. Quân Khăn Vàng thấy liên tục chết đại tướng, lòng nảy ý sợ hãi. Lại thấy quân Từ Châu giết tới, thuộc hạ Tôn Quan thấy chủ soái của mình đã chết, lần lượt xoay người chạy trốn.
Tàng Bá bỗng hét lớn một tiếng:
- Kẻ lâm trận bỏ trốn, lập tức chém ngay!
Tiếp theo gã một người một ngựa dẫn dắt thuộc hạ lao ra trước tiên. Bất đắc dĩ Đan Dương từng người sĩ khí cao, chen chúc nhau lên. Trái lại bên mình sĩ tốt muốn rút lui. Gã biết hôm nay đã thành bại cục, chỉ còn cách vừa đánh vừa lùi lại Dương Đô.
Trương Lãng đâu chịu tha, dẫn đầu xông vào trong trận địa quân địch, tay vung đao hạ, như là xắt rau tru sát giặc Khăn Vàng. Hắn đi qua đâu là không còn một ai sống sót. Ba nữ tướng nhóm Dương Dung chẳng tỏ ra yếu thế, như sư tử Hà Đông rống gầm, tựa Dương Môn nữ tướng, không ngừng khẽ quát giết người không gớm tay. Yến Minh, Triệu Vân, Trương Liêu tựa hổ vào bầy dê, tới chỗ không người, uy vũ không thể đỡ, giết cho quân Khăn Vàng tan tác.
Tàng Bá ngăn không được quân Từ Châu dũng mãnh xung phong liều chết, bất đắc dĩ dẫn theo thân tín bộ đội rút về Dương Đô thành.
Hạo Đôn, Doãn Lễ nghe Tàng Bá đại bại, vội vàng dẫn quân tới cứu. Ai ngờ nửa đường bị phục quân Cao Thuận giết, người người cởi bỏ mũ giáp chạy vắt giò lên cổ.
Quân kỳ Từ Châu tung tay, liên tục truy kích, giết người khắp núi đồi, thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông. Đội quân xông tới dưới Dương Đô thành mới thu binh lại.
Trương Lãng trận đầu thắng lợi, giết địch ba ngàn, tù binh tám ngàn, đạt được năm trăm chiến mã, vô số quân khí. Quân Từ Châu bỏ mình hai trăm người, thương sáu trăm người, thu hoạch toàn thắng.
Trong lều lớn Trương Lãng cười dài, khiến các tướng biểu thị chiến công, không nói nhiều, lại làm tiệc rượu mời mọi người cùng say.
Trần Dục thấy Trương Lãng mới thắng trận đầu đã vênh váo, tận tình chè chén thì sắc mặt không vui, chối từ quay về lều của mình.Trương Lãng thấy vậy liền nháy mắt với Điền Phong, sau đó tiếp tục uống rượu chúc mừng với các tướng.
Điền Phong lập tức hiểu ra, đi hướng lều Trần Dục.
Trần Dục biểu tình cô đơn quay về trong lều. Thấy Điền Phong tiến vào, gã không nói lời nào, chỉ thở dài.
Điền Phong khẽ cười, hỏi:
- Tại sao Trọng Đức không vui?
Trần Dục lắc đầu, thở dài nói:
- Nguyên Hạo, ngươi hại chết ta rồi.
Điền Phong ngẩn ra, khó hiểu hỏi:
- Tại sao nói vậy?
Trần Dục dừng lại bước chân, nghiêm túc nhìn Điền Phong, nói:
- Ta biết ngươi bản thân trung nghĩa, tính tình cương liệt, vốn tưởng rằng Lãng là minh chủ. Nhưng hôm nay vừa gặp, chỉ thắng trận nhỏ không đáng nhắc tới, vậy mà hiệu úy đại nhân lại bày rượu ăn chơi, mặc kệ giặc Khăn Vàng. Nếu chúng quân sĩ say sưa, Tàng Bá thừa cơ hội đêm đen tới tấn công trại chúng ta thì làm sao ngăn cản? Cứ thế xem ra hiệu úy không phải người làm thành việc lớn. Muốn bỏ đi thì lại rơi vào bất trung, tiến lùi khó khăn.
Điền Phong nghe Trần Dục nói xong thì cất tiếng cười dài.
Trần Dục thấy Điền Phong cười to, tức giận nói:
- Tại sao Nguyên Hạo cười? Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?
Điền Phong cười muốn nín thở, mới xoa bụng bảo:
- Trọng Đức giao tiếp với chúa công còn ít, khó trách sẽ có suy nghĩ như vậy. Đây thật là hết sức ngớ ngẩn. Mỗi ngày chủ tử đau đầu vắt óc, bày mưu nghĩ kế, ta không kịp ngài một phần vạn. Chắc là ngài đã có kế bắt Tàng Bá, cố ý ở đây mở rượu mua vui, ngầm sai người báo cho giặc Khăn Vàng, khiến Tàng Bá đánh lén doanh trại, đại nhân thì phục binh ở ngoài. Nếu nghĩ sâu hơn một chút thì rất có thể ngài đã phái Triệu Vân hoặc Trương Liêu suốt đêm đi tới Dương Đô thành, đợi tinh binh Tàng Bá vừa ra Dương Đô thì một phen kéo ngã Dương Đô.
Bình luận facebook