Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Chương 11: Phong lưu Trường An. (2)
» - (¯`v´¯) -» Nhóm dịch: Sói Già» - (¯`v´¯) -»
Chương 11: Phong lưu Trường An. (2)
Mọi người bên cạnh mắt thấy sắp có tai họa đều ngay ngắn kinh hô một tiếng, sau đó nhao nhao lắc đầu thầm hô: Thân thủ thật nhanh! Giữa ban ngày hẳn là gặp quỷ rồi?
Ngay cả người đang cưỡi ngựa cũng cả kinh, con ngựa đang chạy đột nhiên bị cả kinh liền hí vang đem người áo đen đang cưỡi ngựa hất xuống đất.
- Ah nha!
Lưng của người áo đen chạm vào mặt đất cứng rắn nhưng may mắn có tuyết động dày cho nên không bị thương.
Trong nội tâm Tần Tiêu cười lạnh: Vi phạm luật lệ thì có ngã chết cũng đáng đời! Nếu đổi lại là ngàn năm sau tiểu tử ngươi gặp gỡ ta làm cảnh sát giao thông thì trước sau phải phạt ngươi thật đau mới được, sau đó giam ngươi lại vài ngày cho bê trễ công việc, chậm rãi tra tấn ngươi.
Người áo đen làm xấu trước mặt mọi người thì tức giận không chịu nổi, hắn lòm còm bò dậy và đi lên vài bước vung rơi ngựa trong tay quất xuống Tần Tiêu!
Tần Tiêu ngồi chồm hổm trên mặt đất vuốt đầu đứa trẻ mỉm cười an ủi nó. Bỗng nghe tiếng gió sau lưng thì khóe miệng nở nụ cười lạnh khinh thường, ôm thân hình hài đồng nhanh nhẹn nhảy qua vài bước, đưa nó vào trong đám trẻ đang ngây người ở bên kia, buông đứa trẻ ra và lắc đầu nói:
- Tiểu đệ đệ, về sau phải cẩn thận đấy, chơi trong sân không nên đi ra ngoài đường.
Hài đồng vẻ mặt sùng bái nhìn qua Tần Tiêu, trong đôi mắt ngây thơ tràn ngập nước mắt chăm chú gật gật đầu:
- Cám ơn đại ca ca! Ta biết rõ!
Trong nội tâm Tần Tiêu xuất hiện một tia khoái ý: Không thể tưởng được ta cũng có ngày trở thành “Hiệp khách”. Nếu tại ở thế kỷ hai mươi mốt có một thân bổn sự này tối thiểu nhất có thể trở thành đại minh tinh, chơi đùa kinh công trên màn ảnh cũng không cần cáp treo sau lưng, còn hơn Lý Tiểu Long nữa đấy. Nếu không thì che mặt đi ra ngoài làm Spider Man? Được a! Chơi cái này rất là dọa người, người ngoại quốc sẽ sùng bái siêu anh hùng như hắn.
Những năm gần đây hắn được lão nhân trong mộng dạy một bộ pháp “Trong truyền thuyết, vô cùng huyền diệu, kinh công đệ nhất thiên hạ” “Phi Tiên Bộ”, Tần Tiêu sau khi dung hợp với Tán Thủ của mình thì còn huyền diệu hơn nữa.
Tên áo đen kia thẹn quá hóa giận, quái thanh thét to:
- Tốt cho một điêu dân không biết sống chết, lại dám miệt thị vương pháp?
Hắn hét lên rồi dùng roi quát Tần Tiêu.
Tần Tiêu nhịn không được đã tức giận lên, nếu không phải những năm gần đầy hắn từ bỏ rất nhiều thói quen được bồi dưỡng trong bộ đội thì còn kém trách mắng câu: “Ngươi mới là điêu dân! Mẹ ngươi bị lợn lòi chơi nên sinh ra một ngu dân như ngươi!”
Mắt thấy tên áo đen xông tới gần Tần Tiêu nắm tay lại và mặt đầy tức giận, trong nội tâm quát: Còn dám đánh lén cảnh sát? Ngươi còn dám lấy roi quất lão tử, lão tử cho một chiêu “Ma Vân Câu Quyền” đánh ngươi thành Transformers!
Ma Vân Câu Quyền chính là Tần Tiêu học được từ “Ma Vân Chưởng” được lão nhân trong mộng dạy cho, uy lực cực kỳ bá đạo!
Đúng vào lúc này sau lưng có tiếng hét chói tai vang lên:
- Nô tài lớn mật, còn không ngừng tay!
Người áo đen nghe tiếng quát này lập tức như bị định thân, thân thể cứng ngắt lại, roi ngựa đang giơ cao trong tay cũng rủ xuống.
Trong nội tâm Tần Tiêu cả kinh, lẳng lặng xoay người lại nhìn qua người hét lên. Chỉ thấy người nọ mặc cẩm bào màu tím và mang theo một cái áo gió, thân hình dung quang đẹp đẽ mà cao quý, mặc dù nhất thời không thấy rõ mặt nhưng mà Tần Tiêu cũng biết người như vậy không phú cũng quý.
Người áo tím chậm rãi đi tới bên cạnh Tần Tiêu, thời điểm đi qua người của tên áo đen trầm giọng quát lên:
- Kỹ thuật cưỡi ngựa không tinh suýt nữa đụng vào người đi đường, cũng nhờ vị công tử này ra tay mới tránh được một hồi tai nạn. Ngươi dám công nhiên gây chuyện! Bản thân của ngươi trở về lĩnh năm mươi côn, nếu có đánh nhẹ không nghiêm thì ta sẽ cho người đánh lại!
Toàn thân người áo đen khẽ run rẩy, thân thể mềm nhũn như quỵ xuống.
- Nô... Nô tài tuân mệnh...
- Còn không mau cút đi!
- Vâng...
Người áo đen đi tới con ngựa kia không ngờ người áo tím lại quát chói tai:
- Ngựa lưu lại, bản thân ngươi chạy về!
Nhìn qua người áo đen chán nản bỏ chạy trở về thì nội tâm của Tần Tiêu xuất hiện khoái ý, xem ra người áo tím này cũng không phải là người không phân phải trái, cho nên sinh ra vài phần hảo cảm.
Người áo tím thấy người áo đen đã rời đi thì gương mặt anh tuấn nở nụ cười lạnh nhạt, ôm quyền nhìn qua Tần Tiêu, nói:
- Đa tạ huynh đài nghĩa khí viện thủ mới miễn một hồi tai họa! Huynh đài có thân thủ thật tốt!
Tần Tiêu ôm quyền đáp lễ:
- Huynh đài không cần phải nói vậy, chỉ là tiện tay mà thôi, nên không cần phải cảm tạ.
Người áo tím sảng khoái cười to.
- Tốt cho một câu tiện tay mà thôi, trong mắt của ta thì thủ đoạn này quá phi phàm! Nhanh như sóc tuyết, huynh đài có thể uống với ta vài ly được không, cùng nhau thưởng thức cảnh tuyết hôm nay?
Trong nội tâm Tần Tiêu vui lên:
- Tốt, cầu còn không được! Ta đang lo tìm không thấy được khách điếm đây! Trường An lớn như vậy rất nhiều khách điếm đã đầy người rồi.
Âm thanh của người áo tím vui sướng, nói:
- Ha ha, như thế rất tốt, có thể gặp được huynh đệ thì chúng ta có duyên phận rất sâu a! Tại hạ bình sinh thích kết giao với anh hùng hào kiệt, anh hùng hiệp sĩ như huynh đệ thật sự là cầu không được! Huynh đài, chúng ta cùng đi uống rượu nào!
Người áo tím này nhìn qua thì có tuổi tác tương tự như Tần Tiêu, trên mặt toát ra nét phú quý hồn nhiên thiên thành, làm cho Tần Tiêu âm thầm khâm phục.
Người áo tím vung tay lên đem thiếu niên dẫn tới bên cạnh con ngựa của người áo đen lúc nãy, tự tay đưa dây cương cho Tần Tiêu.
- Thỉnh!
- Ngựa tốt!
Tần Tiêu xoay người lên ngựa.
- Hảo thân thủ! Hảo nam nhi!
Người áo tím cũng trở lại ngựa của mình, âm thanh tán thưởng.
- Ha ha ha!
Hai người cất tiếng cười to phấn khởi cưỡi ngựa đi về phía trước, sau lưng lại một đám bông tuyết.
Dân chúng sau lưng âm thầm nói với nhau:
- Thiếu niên kia là người nào, không ngờ có thể đồng hành với Lâm Truy Vương!
- Ngươi không biết rồi! Lâm Truy Vương thuở nhỏ hào sảng hơn người, không bao giờ ra oai với dân chúng bình thường, trong gia tộc vương công hiếm có người nào như Lâm Truy Vương!
- Nghe nói hắn còn rất trẻ tuổi nhưng rất được hoàng đế yêu thích.
- Cũng không phải, năm nay Lâm Truy Vương còn chưa tới mười tám tuổi đâu...
Gió tuyết càng ngày càng mạnh, trời đất như đông cứng lại nhưng mà công tác chuẩn bị lễ xuân vẫn đang được chuẩn bị.
Một đoàn người ngựa dừng lại trước một quán rượu, Tần Tiêu đưa mắt nhìn nó, quán rượu tên là Thiên Khách Vạn Lai!
» - (¯`v´¯) -» Nhóm dịch: Sói Già» - (¯`v´¯) -»
Chương 11: Phong lưu Trường An. (2)
Mọi người bên cạnh mắt thấy sắp có tai họa đều ngay ngắn kinh hô một tiếng, sau đó nhao nhao lắc đầu thầm hô: Thân thủ thật nhanh! Giữa ban ngày hẳn là gặp quỷ rồi?
Ngay cả người đang cưỡi ngựa cũng cả kinh, con ngựa đang chạy đột nhiên bị cả kinh liền hí vang đem người áo đen đang cưỡi ngựa hất xuống đất.
- Ah nha!
Lưng của người áo đen chạm vào mặt đất cứng rắn nhưng may mắn có tuyết động dày cho nên không bị thương.
Trong nội tâm Tần Tiêu cười lạnh: Vi phạm luật lệ thì có ngã chết cũng đáng đời! Nếu đổi lại là ngàn năm sau tiểu tử ngươi gặp gỡ ta làm cảnh sát giao thông thì trước sau phải phạt ngươi thật đau mới được, sau đó giam ngươi lại vài ngày cho bê trễ công việc, chậm rãi tra tấn ngươi.
Người áo đen làm xấu trước mặt mọi người thì tức giận không chịu nổi, hắn lòm còm bò dậy và đi lên vài bước vung rơi ngựa trong tay quất xuống Tần Tiêu!
Tần Tiêu ngồi chồm hổm trên mặt đất vuốt đầu đứa trẻ mỉm cười an ủi nó. Bỗng nghe tiếng gió sau lưng thì khóe miệng nở nụ cười lạnh khinh thường, ôm thân hình hài đồng nhanh nhẹn nhảy qua vài bước, đưa nó vào trong đám trẻ đang ngây người ở bên kia, buông đứa trẻ ra và lắc đầu nói:
- Tiểu đệ đệ, về sau phải cẩn thận đấy, chơi trong sân không nên đi ra ngoài đường.
Hài đồng vẻ mặt sùng bái nhìn qua Tần Tiêu, trong đôi mắt ngây thơ tràn ngập nước mắt chăm chú gật gật đầu:
- Cám ơn đại ca ca! Ta biết rõ!
Trong nội tâm Tần Tiêu xuất hiện một tia khoái ý: Không thể tưởng được ta cũng có ngày trở thành “Hiệp khách”. Nếu tại ở thế kỷ hai mươi mốt có một thân bổn sự này tối thiểu nhất có thể trở thành đại minh tinh, chơi đùa kinh công trên màn ảnh cũng không cần cáp treo sau lưng, còn hơn Lý Tiểu Long nữa đấy. Nếu không thì che mặt đi ra ngoài làm Spider Man? Được a! Chơi cái này rất là dọa người, người ngoại quốc sẽ sùng bái siêu anh hùng như hắn.
Những năm gần đây hắn được lão nhân trong mộng dạy một bộ pháp “Trong truyền thuyết, vô cùng huyền diệu, kinh công đệ nhất thiên hạ” “Phi Tiên Bộ”, Tần Tiêu sau khi dung hợp với Tán Thủ của mình thì còn huyền diệu hơn nữa.
Tên áo đen kia thẹn quá hóa giận, quái thanh thét to:
- Tốt cho một điêu dân không biết sống chết, lại dám miệt thị vương pháp?
Hắn hét lên rồi dùng roi quát Tần Tiêu.
Tần Tiêu nhịn không được đã tức giận lên, nếu không phải những năm gần đầy hắn từ bỏ rất nhiều thói quen được bồi dưỡng trong bộ đội thì còn kém trách mắng câu: “Ngươi mới là điêu dân! Mẹ ngươi bị lợn lòi chơi nên sinh ra một ngu dân như ngươi!”
Mắt thấy tên áo đen xông tới gần Tần Tiêu nắm tay lại và mặt đầy tức giận, trong nội tâm quát: Còn dám đánh lén cảnh sát? Ngươi còn dám lấy roi quất lão tử, lão tử cho một chiêu “Ma Vân Câu Quyền” đánh ngươi thành Transformers!
Ma Vân Câu Quyền chính là Tần Tiêu học được từ “Ma Vân Chưởng” được lão nhân trong mộng dạy cho, uy lực cực kỳ bá đạo!
Đúng vào lúc này sau lưng có tiếng hét chói tai vang lên:
- Nô tài lớn mật, còn không ngừng tay!
Người áo đen nghe tiếng quát này lập tức như bị định thân, thân thể cứng ngắt lại, roi ngựa đang giơ cao trong tay cũng rủ xuống.
Trong nội tâm Tần Tiêu cả kinh, lẳng lặng xoay người lại nhìn qua người hét lên. Chỉ thấy người nọ mặc cẩm bào màu tím và mang theo một cái áo gió, thân hình dung quang đẹp đẽ mà cao quý, mặc dù nhất thời không thấy rõ mặt nhưng mà Tần Tiêu cũng biết người như vậy không phú cũng quý.
Người áo tím chậm rãi đi tới bên cạnh Tần Tiêu, thời điểm đi qua người của tên áo đen trầm giọng quát lên:
- Kỹ thuật cưỡi ngựa không tinh suýt nữa đụng vào người đi đường, cũng nhờ vị công tử này ra tay mới tránh được một hồi tai nạn. Ngươi dám công nhiên gây chuyện! Bản thân của ngươi trở về lĩnh năm mươi côn, nếu có đánh nhẹ không nghiêm thì ta sẽ cho người đánh lại!
Toàn thân người áo đen khẽ run rẩy, thân thể mềm nhũn như quỵ xuống.
- Nô... Nô tài tuân mệnh...
- Còn không mau cút đi!
- Vâng...
Người áo đen đi tới con ngựa kia không ngờ người áo tím lại quát chói tai:
- Ngựa lưu lại, bản thân ngươi chạy về!
Nhìn qua người áo đen chán nản bỏ chạy trở về thì nội tâm của Tần Tiêu xuất hiện khoái ý, xem ra người áo tím này cũng không phải là người không phân phải trái, cho nên sinh ra vài phần hảo cảm.
Người áo tím thấy người áo đen đã rời đi thì gương mặt anh tuấn nở nụ cười lạnh nhạt, ôm quyền nhìn qua Tần Tiêu, nói:
- Đa tạ huynh đài nghĩa khí viện thủ mới miễn một hồi tai họa! Huynh đài có thân thủ thật tốt!
Tần Tiêu ôm quyền đáp lễ:
- Huynh đài không cần phải nói vậy, chỉ là tiện tay mà thôi, nên không cần phải cảm tạ.
Người áo tím sảng khoái cười to.
- Tốt cho một câu tiện tay mà thôi, trong mắt của ta thì thủ đoạn này quá phi phàm! Nhanh như sóc tuyết, huynh đài có thể uống với ta vài ly được không, cùng nhau thưởng thức cảnh tuyết hôm nay?
Trong nội tâm Tần Tiêu vui lên:
- Tốt, cầu còn không được! Ta đang lo tìm không thấy được khách điếm đây! Trường An lớn như vậy rất nhiều khách điếm đã đầy người rồi.
Âm thanh của người áo tím vui sướng, nói:
- Ha ha, như thế rất tốt, có thể gặp được huynh đệ thì chúng ta có duyên phận rất sâu a! Tại hạ bình sinh thích kết giao với anh hùng hào kiệt, anh hùng hiệp sĩ như huynh đệ thật sự là cầu không được! Huynh đài, chúng ta cùng đi uống rượu nào!
Người áo tím này nhìn qua thì có tuổi tác tương tự như Tần Tiêu, trên mặt toát ra nét phú quý hồn nhiên thiên thành, làm cho Tần Tiêu âm thầm khâm phục.
Người áo tím vung tay lên đem thiếu niên dẫn tới bên cạnh con ngựa của người áo đen lúc nãy, tự tay đưa dây cương cho Tần Tiêu.
- Thỉnh!
- Ngựa tốt!
Tần Tiêu xoay người lên ngựa.
- Hảo thân thủ! Hảo nam nhi!
Người áo tím cũng trở lại ngựa của mình, âm thanh tán thưởng.
- Ha ha ha!
Hai người cất tiếng cười to phấn khởi cưỡi ngựa đi về phía trước, sau lưng lại một đám bông tuyết.
Dân chúng sau lưng âm thầm nói với nhau:
- Thiếu niên kia là người nào, không ngờ có thể đồng hành với Lâm Truy Vương!
- Ngươi không biết rồi! Lâm Truy Vương thuở nhỏ hào sảng hơn người, không bao giờ ra oai với dân chúng bình thường, trong gia tộc vương công hiếm có người nào như Lâm Truy Vương!
- Nghe nói hắn còn rất trẻ tuổi nhưng rất được hoàng đế yêu thích.
- Cũng không phải, năm nay Lâm Truy Vương còn chưa tới mười tám tuổi đâu...
Gió tuyết càng ngày càng mạnh, trời đất như đông cứng lại nhưng mà công tác chuẩn bị lễ xuân vẫn đang được chuẩn bị.
Một đoàn người ngựa dừng lại trước một quán rượu, Tần Tiêu đưa mắt nhìn nó, quán rượu tên là Thiên Khách Vạn Lai!
Bình luận facebook