Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Chương 12: Người phong lưu. (1)
» - (¯`v´¯) -» Nhóm dịch: Sói Già» - (¯`v´¯) -»
Chương 12: Người phong lưu. (1)
Mọi người xoay người xuống ngựa, mấy người áo đen sau lưng cùng đi liền nhận lấy cương ngựa trong tay của áo bào tím và Tần Tiêu, bọn họ dẫn theo ngựa đi, người áo bào tím vung tay lên.
- Huynh đài, thỉnh!
- Thỉnh!
Trong nội tâm Tần Tiêu thầm tán thưởng: Không hổ là đô thành Trường An, ngay cả quán rượu cũng có vận khí như vậy, cũng xem như khách sạn năm sao trong vương triều Đại Chu.
Hai người đi vào trong quán rượu thì sớm có người nghênh đón, quán lúc này đã đông nghẹt người, khom người đi qua một bên, cúi đầu nói:
- Công tử gia đến, mau mời lên lầu.
- A...
Âm thanh người áo tím đáp, áo choàng trên người chấn động, nhìn qua người kia, nói:
- Sinh ý của Triệu lão bản tốt chứ? Bằng hữu của ta đến chưa?
Triệu lão bản cúi đầu khom lưng:
- Nhờ phúc ấm của công tử, sinh ý tiểu điếm xem như khá lắm. Hai vị bằng hữu cua công tử đã tới, hiện đang chờ trên lầu.
Trong nội tâm Tần Tiêu thầm suy nghĩ: Vị “Công tử gia” này xem ra gia thế không kém, ngay cả lão bản của quán rượu này cũng phải ăn nói khép nép, đoán chừng là nhị thế tổ gia tộc quyền quý a?
Công tử gia cởi bỏ áo choàng tím đưa cho Triệu lão bản, nhưng tư thái lỗi lạc bề ngoài của hắn không phải tục, tuổi cùng Tần Tiêu tương xứng, trên người lộ ra quý khí.
- Huynh đài, chúng ta nên đi lên lầu gặp hai vị bằng hữu của ta.
Công tử gia nhìn Tần Tiêu cười nói.
- Bọn hắn đều là nhân vật thú vị.
- Huynh đài mời lên trước.
Triệu lão bản đứng hầu ở một bên trong lòng kinh hoàng: Đây cũng là hậu duệ vương công quý tộc sao, không ngờ có thể xưng huynh gọi đệ với Lâm Truy Vương, nhìn bề ngoài của hắn không giống đệ tử thế gia a...
Tần Tiêu theo sát sau lưng công tử sau này đi lên lầu hai, nhìn thấy bố trí tinh xảo của quán rượu này, bình phong cẩm tú tường gỗ điêu khắc tỉ mỉ, dưới chân được trải lụa đỏ. Lan can sáng bóng không nhiễm hạt bụi nào, ngay cả mấy tấm tranh chữ bên cạnh cũng có phong thái bất phàm, nghiễm nhiên xuất từ thủ bút của danh gia. Khách ở quán rượu này là người phong lưu, hoặc ngâm thi tác đối, hoặc hành lệnh so rượu, lúc nào cũng phát ra tiếng cười vui sướng.
Thái bình thịnh thế dân phong vật phụ, xem ra đây mới là thái bình thại thế thật sự..
Lầu hai cơ bản đều là phòng ngăn cách với nhau, công tử mang theo Tần Tiêu đi vào ‘Lưu Vân Phủ Nguyệt Các’ thì dừng lại, tiện tay đẩy cửa và một làn hơi ấm phà vào mặt, không ngờ bên trong bố trí lò sưởi tinh xảo.
Tần Tiêu đưa mắt nhìn vào bên trong, trừ thán phục nhã các tráng lệ ra đồng thời trong lòng thầm cả kinh, chỉ thấy có một người nằm trên mặt đất, trên thân cởi sạch sẽ, bên người có thùng mực nước và tờ giấy trắng lớn, dùng tóc của mình chấm mực viết nhanh trên tờ giấy!
Tần Tiêu sinh hoạt trong Đại Đường này cũng hơn mười năm, đối với kiểu hưởng thụ của của thi nhân trong lịch sử cũng có hiểu biết, lúc này thốt lên:
- Người đang viết chữ hắn là Trương Húc?
Công tử quay đầu cười cười, khen:
- Hảo nhãn lực, kiến văn rộng rãi!
Tần Tiêu trong nội tâm nói thầm: ‘Trương Húc Tam Bôi Thảo Thánh Truyện, ngũ mũ trước vương công, múa bút rơi giấy như mây khói’, một số năm sau trong thơ Đỗ Phủ chẳng phải có nói hắn cởi sạch sẽ dùng tóc viết chữ sao? Không thể ngờ ta được may mắn nhìn thấy, cùng thơ ca của Lý Bạch thì Bùi Mân Kiếm Vũ được xưng là “Tam tuyệt” với lối viết chữ của Trương Húc...
Hai người đi vào nhã các, Trương Húc đang vùi đầu viết nhanh, một người đang ngồi chờ còn lại thì cười lên:
- A Man, rốt cuộc ngươi cũng tới rồi! Ngươi xem tên điên này đi, uống mấy chén rượu đã quên mọi thứ rồi!
Công tử cũng lên tiếng cười to:
- Đại ca luôn đi trước tiểu đệ một bước nha, đi đầu làm cho tên điên này uống quá chén, lại lừa bịp một bản vẽ đẹp của hắn rồi, dụng tâm bất lương, dụng tâm bất lương nha!
Tần Tiêu nhìn người nọ một chút, người này cũng không phải ăn mặc quá đẹp đẽ, tuổi chừng hai mươi hai đầu lông mày hào khí tách ra.
Công tử dẫn Tần Tiêu tới bên cạnh người nọ, nhìn thiếu niên nói ra:
- Vị huynh đài này chính là huynh trưởng của ta, Trọng Tuấn. Đại ca, đây là chí sĩ hào kiệt mà ta gặp trên đường!
- Tại hạ Tần Tiêu.
Tần Tiêu ôm quyền cười cười. Trọng Tuấn cẩn thận dò xét Tần Tiêu, gật đầu nói:
- Tốt, tốt! Quả nhiên là người phong lưu! A Man, ngươi luôn gặp được kỳ nhân dị sĩ a, đại ca ta đúng là hâm mộ đấy!
A Man?! Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: Cái tên hiệu này quá kỳ quái, còn “May mắn” nữa chứ! Mà Tào Tháo dùng hai chữ này làm nhũ danh của hắn a. Trước kia ngẫu nhiên có người nghe nói qua, Vương hậu trong triều có người lấy tên hiệu cho con mình là A Man, là ai đây? Chẳng lẽ là...
Công tử (A Man) khẽ cười nói:
- Thì ra Tần huynh tục danh khí thế lớn như vậy, đúng là không phải nhân vật bình thường! Đến, A Man trước kính Tần huynh một ly, tương thỉnh không bằng vô tình gặp được, chúng ta gặp mặt xem như duyên phận.
Ba người cùng ngồi xuống, riêng phần mình nâng chén đối ẩm một ly, đã thấy Trương Húc kia đang nằm rạp trên mặt đất rung đùi đắc ý, trên người mồ hôi rơi như mưa. Mái tóc dính mực của hắn lúc này lại như lưu thủy hành văn, trên tờ giấy viết xuống mấy chữ to, thực ‘thay đổi vẫn còn quỷ thần, không thấy mánh khóe’!
Tuy Tần Tiêu không tính là nhà thơ văn nhân gì đó, nhưng hắn cũng bị hấp dẫn thật sâu, nhìn chằm chằm vào mấy chữ mà Trương Húc đang viết, đó là một bài thơ:
Bản vi quý công tử,
Bình sinh thực ái tài.
Cảm thì tư báo quốc,
Bạt kiếm khởi hao lai.
Tây trì đinh linh tái,
Bắc thượng đan vu đài.
Đăng sơn kiến thiên lý,
Hoài cổ tâm du tai.
Thuỳ ngôn vị vong hoạ,
Ma diệt thành trần ai?
Dịch thơ:
Vốn ta công tử thế gia
Thật tâm mến đức, thiết tha yêu tài!
Ưu tư nợ nước bao ngày
Hùng anh vung kiếm quét loài cỏ hoang.
Bao phen rong ruổi Tây phương
Đan vu mạc Bắc phong sương dãi dầu.
Trông xa muôn dặm non cao
Nhớ ngày xưa ấy mà nao nao lòng.
Mấy ai bảo nạn hanh thông?
Cũng thành các bụi hư không thôi mà!
(* Đầy là bài Cảm ngộ kỳ 35 của Trần Tử Ngang.)
- Chữ tốt! Thơ hay!
Tần Tiêu thán phục từ tận đáy lòng, âm thanh thở dài vang lên.
Trương Húc viết xong chữ cuối cùng đột nhiên đứng dậy, mực trên mái tóc của hắn chưa khô nên rơi tí tách xuống sàn, hắn cất tiếng cười to:
- Diệu quá thay diệu quá thay, thống khoái thống khoái!
Sau đó xoay người lại cầm bầu rượu trên bàn giật miếng che ở miệng hủ và uống cạn.
A Man mỉm cười: Nguồn
- Đúng là si nhân mà!
Hai người cùng cười to.
» - (¯`v´¯) -» Nhóm dịch: Sói Già» - (¯`v´¯) -»
Chương 12: Người phong lưu. (1)
Mọi người xoay người xuống ngựa, mấy người áo đen sau lưng cùng đi liền nhận lấy cương ngựa trong tay của áo bào tím và Tần Tiêu, bọn họ dẫn theo ngựa đi, người áo bào tím vung tay lên.
- Huynh đài, thỉnh!
- Thỉnh!
Trong nội tâm Tần Tiêu thầm tán thưởng: Không hổ là đô thành Trường An, ngay cả quán rượu cũng có vận khí như vậy, cũng xem như khách sạn năm sao trong vương triều Đại Chu.
Hai người đi vào trong quán rượu thì sớm có người nghênh đón, quán lúc này đã đông nghẹt người, khom người đi qua một bên, cúi đầu nói:
- Công tử gia đến, mau mời lên lầu.
- A...
Âm thanh người áo tím đáp, áo choàng trên người chấn động, nhìn qua người kia, nói:
- Sinh ý của Triệu lão bản tốt chứ? Bằng hữu của ta đến chưa?
Triệu lão bản cúi đầu khom lưng:
- Nhờ phúc ấm của công tử, sinh ý tiểu điếm xem như khá lắm. Hai vị bằng hữu cua công tử đã tới, hiện đang chờ trên lầu.
Trong nội tâm Tần Tiêu thầm suy nghĩ: Vị “Công tử gia” này xem ra gia thế không kém, ngay cả lão bản của quán rượu này cũng phải ăn nói khép nép, đoán chừng là nhị thế tổ gia tộc quyền quý a?
Công tử gia cởi bỏ áo choàng tím đưa cho Triệu lão bản, nhưng tư thái lỗi lạc bề ngoài của hắn không phải tục, tuổi cùng Tần Tiêu tương xứng, trên người lộ ra quý khí.
- Huynh đài, chúng ta nên đi lên lầu gặp hai vị bằng hữu của ta.
Công tử gia nhìn Tần Tiêu cười nói.
- Bọn hắn đều là nhân vật thú vị.
- Huynh đài mời lên trước.
Triệu lão bản đứng hầu ở một bên trong lòng kinh hoàng: Đây cũng là hậu duệ vương công quý tộc sao, không ngờ có thể xưng huynh gọi đệ với Lâm Truy Vương, nhìn bề ngoài của hắn không giống đệ tử thế gia a...
Tần Tiêu theo sát sau lưng công tử sau này đi lên lầu hai, nhìn thấy bố trí tinh xảo của quán rượu này, bình phong cẩm tú tường gỗ điêu khắc tỉ mỉ, dưới chân được trải lụa đỏ. Lan can sáng bóng không nhiễm hạt bụi nào, ngay cả mấy tấm tranh chữ bên cạnh cũng có phong thái bất phàm, nghiễm nhiên xuất từ thủ bút của danh gia. Khách ở quán rượu này là người phong lưu, hoặc ngâm thi tác đối, hoặc hành lệnh so rượu, lúc nào cũng phát ra tiếng cười vui sướng.
Thái bình thịnh thế dân phong vật phụ, xem ra đây mới là thái bình thại thế thật sự..
Lầu hai cơ bản đều là phòng ngăn cách với nhau, công tử mang theo Tần Tiêu đi vào ‘Lưu Vân Phủ Nguyệt Các’ thì dừng lại, tiện tay đẩy cửa và một làn hơi ấm phà vào mặt, không ngờ bên trong bố trí lò sưởi tinh xảo.
Tần Tiêu đưa mắt nhìn vào bên trong, trừ thán phục nhã các tráng lệ ra đồng thời trong lòng thầm cả kinh, chỉ thấy có một người nằm trên mặt đất, trên thân cởi sạch sẽ, bên người có thùng mực nước và tờ giấy trắng lớn, dùng tóc của mình chấm mực viết nhanh trên tờ giấy!
Tần Tiêu sinh hoạt trong Đại Đường này cũng hơn mười năm, đối với kiểu hưởng thụ của của thi nhân trong lịch sử cũng có hiểu biết, lúc này thốt lên:
- Người đang viết chữ hắn là Trương Húc?
Công tử quay đầu cười cười, khen:
- Hảo nhãn lực, kiến văn rộng rãi!
Tần Tiêu trong nội tâm nói thầm: ‘Trương Húc Tam Bôi Thảo Thánh Truyện, ngũ mũ trước vương công, múa bút rơi giấy như mây khói’, một số năm sau trong thơ Đỗ Phủ chẳng phải có nói hắn cởi sạch sẽ dùng tóc viết chữ sao? Không thể ngờ ta được may mắn nhìn thấy, cùng thơ ca của Lý Bạch thì Bùi Mân Kiếm Vũ được xưng là “Tam tuyệt” với lối viết chữ của Trương Húc...
Hai người đi vào nhã các, Trương Húc đang vùi đầu viết nhanh, một người đang ngồi chờ còn lại thì cười lên:
- A Man, rốt cuộc ngươi cũng tới rồi! Ngươi xem tên điên này đi, uống mấy chén rượu đã quên mọi thứ rồi!
Công tử cũng lên tiếng cười to:
- Đại ca luôn đi trước tiểu đệ một bước nha, đi đầu làm cho tên điên này uống quá chén, lại lừa bịp một bản vẽ đẹp của hắn rồi, dụng tâm bất lương, dụng tâm bất lương nha!
Tần Tiêu nhìn người nọ một chút, người này cũng không phải ăn mặc quá đẹp đẽ, tuổi chừng hai mươi hai đầu lông mày hào khí tách ra.
Công tử dẫn Tần Tiêu tới bên cạnh người nọ, nhìn thiếu niên nói ra:
- Vị huynh đài này chính là huynh trưởng của ta, Trọng Tuấn. Đại ca, đây là chí sĩ hào kiệt mà ta gặp trên đường!
- Tại hạ Tần Tiêu.
Tần Tiêu ôm quyền cười cười. Trọng Tuấn cẩn thận dò xét Tần Tiêu, gật đầu nói:
- Tốt, tốt! Quả nhiên là người phong lưu! A Man, ngươi luôn gặp được kỳ nhân dị sĩ a, đại ca ta đúng là hâm mộ đấy!
A Man?! Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: Cái tên hiệu này quá kỳ quái, còn “May mắn” nữa chứ! Mà Tào Tháo dùng hai chữ này làm nhũ danh của hắn a. Trước kia ngẫu nhiên có người nghe nói qua, Vương hậu trong triều có người lấy tên hiệu cho con mình là A Man, là ai đây? Chẳng lẽ là...
Công tử (A Man) khẽ cười nói:
- Thì ra Tần huynh tục danh khí thế lớn như vậy, đúng là không phải nhân vật bình thường! Đến, A Man trước kính Tần huynh một ly, tương thỉnh không bằng vô tình gặp được, chúng ta gặp mặt xem như duyên phận.
Ba người cùng ngồi xuống, riêng phần mình nâng chén đối ẩm một ly, đã thấy Trương Húc kia đang nằm rạp trên mặt đất rung đùi đắc ý, trên người mồ hôi rơi như mưa. Mái tóc dính mực của hắn lúc này lại như lưu thủy hành văn, trên tờ giấy viết xuống mấy chữ to, thực ‘thay đổi vẫn còn quỷ thần, không thấy mánh khóe’!
Tuy Tần Tiêu không tính là nhà thơ văn nhân gì đó, nhưng hắn cũng bị hấp dẫn thật sâu, nhìn chằm chằm vào mấy chữ mà Trương Húc đang viết, đó là một bài thơ:
Bản vi quý công tử,
Bình sinh thực ái tài.
Cảm thì tư báo quốc,
Bạt kiếm khởi hao lai.
Tây trì đinh linh tái,
Bắc thượng đan vu đài.
Đăng sơn kiến thiên lý,
Hoài cổ tâm du tai.
Thuỳ ngôn vị vong hoạ,
Ma diệt thành trần ai?
Dịch thơ:
Vốn ta công tử thế gia
Thật tâm mến đức, thiết tha yêu tài!
Ưu tư nợ nước bao ngày
Hùng anh vung kiếm quét loài cỏ hoang.
Bao phen rong ruổi Tây phương
Đan vu mạc Bắc phong sương dãi dầu.
Trông xa muôn dặm non cao
Nhớ ngày xưa ấy mà nao nao lòng.
Mấy ai bảo nạn hanh thông?
Cũng thành các bụi hư không thôi mà!
(* Đầy là bài Cảm ngộ kỳ 35 của Trần Tử Ngang.)
- Chữ tốt! Thơ hay!
Tần Tiêu thán phục từ tận đáy lòng, âm thanh thở dài vang lên.
Trương Húc viết xong chữ cuối cùng đột nhiên đứng dậy, mực trên mái tóc của hắn chưa khô nên rơi tí tách xuống sàn, hắn cất tiếng cười to:
- Diệu quá thay diệu quá thay, thống khoái thống khoái!
Sau đó xoay người lại cầm bầu rượu trên bàn giật miếng che ở miệng hủ và uống cạn.
A Man mỉm cười: Nguồn
- Đúng là si nhân mà!
Hai người cùng cười to.
Bình luận facebook