Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 737
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 739: Lấy đạo của người trả lại cho người. (1)
Nhóm dịch: Sói già
- Tốt lắm! Một đao này đi xuống, đem cả lãnh thổ quốc gia đông bắc Đại Đường đều hoạch rõ. Giống như cắt ổ bánh mì, cắt xuống chỗ này chỉ chờ chúng ta há mồm đi ăn. Chẳng qua người Hề cùng Khiết Đan cũng không ngu ngốc, huống chi còn có Đột Quyết chuyên đứng phía sau chầu chực. Hành động này kỳ thật cũng vô cùng mạo hiểm! Nếu không cẩn thận đội kỵ binh chúng ta sẽ bị giáp công bốn phía, chết không chỗ chôn. Kế sách này mặc dù tốt nhưng lại quá cay độc một chút. Trước tiên đưa tự chúng ta vào chỗ chết tìm một đường sống thôi!
Kim Lương Phượng cười ha ha:
- Đại soái thương lính như con mình, ty chức biết ngài chắc chắn sẽ không tiếp thu hiểm kế này. Đội kỵ binh đi ra hẳn phải mang theo quyết tâm tín niệm hẳn là phải chết mới có thể đem một đao này chém xuống. Nếu nhìn trước nhìn sau chân tay co cóng, sẽ gặp nguy cơ trùng trùng.
Tần Tiêu lắc nhẹ đầu nói:
- Sợ chết hay không là chuyện không liên quan, nhưng nếu thật chết rồi thì không đáng giá. Thu phục Doanh Châu chính là bước chiến lược đầu tiên, nếu phải trả giá như vậy thì thật không đáng. Kế sách của Kim tiên sinh có kỳ hiệu riêng, có khuyết lẫn ưu điểm. Kỳ thật chúng ta đại khái có thể đem cả hai tổng hợp lại dùng!
Kim Lương Phượng vuốt râu cười ha ha:
- Người hiểu ta chính là đại soái! Ty chức nói ra hai kế sách này kỳ thật là vì tách ra mà nói. Nếu như tổng hợp lại dùng, sẽ hoàn mỹ vô khuyết! Đội kỵ binh ra biên cảnh, chính binh đẩy mạnh, nghĩ tới có thể bảo đảm quân cứu viện! Hai bên hô ứng lẫn nhau, bổ trợ cho nhau. Như vậy...
Mọi người cùng vỗ tay cười:
- Hay!
Tần Tiêu cười nói:
- Xem ra đích thật là có thể. Tình hình này cuối cùng có thể đem Doanh Châu ăn xuống! Hiện tại ta chỉ có một lo lắng, năm nay đồng cỏ bình nguyên không biết có phong phú không, có thể đem dê bò ngựa của Bắc Địch nuôi mập hay không. Hiện tại chúng ta cũng nên bắt chước bọn họ, đến một lần cướp đoạt, nếu cướp về súc vật gầy ốm, thật không ý nghĩa!
Trong phòng nghị sự tiếng cười của mọi người vang to như sấm, dị thường vui mừng.
Đúng lúc này cửa phòng vang lên thanh âm, không nhanh không chậm, “đốc đốc” hai tiếng.
Tần Tiêu nhíu mày, có chút không vui:
- Ai?
- Chủ nhân, là tôi.
Lại là Tần Ảnh.
Tần Tiêu quát một tiếng:
- Chúng ta đang thương nghị việc quân cơ đại sự, ngươi đến làm chi?
- Tôi có chuyện muốn nói.
Mọi người đều nghi hoặc nhìn Tần Tiêu. Tần Tiêu ngẫm nghĩ, trong ngày thường Tần Ảnh không muốn nói một câu nào, hiện tại lại muốn chủ động nói chuyện, hay là có chuyện trọng yếu?
- Vào đi!
Cửa phòng bị đẩy ra, Tần Ảnh đi vào, thân hình cuộn thành một đoàn trước mặt Tần Tiêu, đầu dán sát mặt đất.
Tần Tiêu cảm thấy hứng thú nhìn hắn:
- Đứng lên nói chuyện.
Tần Ảnh chỉ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt nhấp nháy vẻ sáng rọi chưa từng có:
- Chủ nhân, nếu muốn xuất binh, thỉnh mang tôi theo!
Tần Tiêu không khỏi cười nhẹ, trong lòng nhủ thầm: Quả nhiên là vì chuyện này!
- Hành quân đánh giặc trọng yếu như vậy, sao có thể vì chuyện của ngươi làm hỏng việc? Lần này chúng ta còn chưa dự tính đánh thật sự, chỉ gây rối cùng cướp giật. Nếu mang theo ngươi đến lúc đó ngươi một lòng báo thù đánh loạn, phá hủy đại sự làm sao bây giờ?
Tần Tiêu tùy ý khoát tay:
- Ngươi lui ra đi, việc này trong lòng ta có tính toán.
- Chủ nhân!
Tần Ảnh có chút kích động, dùng đầu gối lết tới trước vài bước:
- Chủ nhân nhất định phải tự mình xuất chiến! Bởi vì trừ ngươi ra không ai là đối thủ của hắn!
Tần Tiêu thoáng kinh hãi, lại bị gợi lên hứng thú:
- Lời này của ngươi là có ý gì?
Trong ánh mắt Tần Ảnh lộ ra cỗ sát khí, trầm giọng nói:
- Sở dĩ tôi đến cậy nhờ chủ nhân cũng bởi vì chủ nhân có võ nghệ cái thế vô song... Tôi ám sát nhiều lần như vậy, mỗi lần đều thua bại trong tay một gã dũng sĩ Khiết Đan! Trong những người Khiết Đan kia, Lý Thất Hoạt chỉ là một tên thủ lĩnh bao cỏ, chân chính đáng sợ là đại tướng Khiết Đan Khả Đột Vu! Võ công của hắn tuyệt đỉnh, dã tâm thật lớn. Là Lang võ sĩ mà toàn bộ chiến sĩ Khiết Đan công nhận! Ngoại trừ chủ nhân không ai là đối thủ của hắn!
Lý Tự Nghiệp cực độ khinh miệt hừ lạnh một tiếng:
- Tên man di Khiết Đan ngươi, nói bậy bạ cái gì? Bắc Địch luôn thổi phồng nói mình là đệ nhất dũng sĩ gì đó, lợi hại ra sao, Lực Hạ Đạt kia còn không phải bị một đao của đại soái chém chết? Chỉ biết nói cho dữ tợn! Lần này lão Lý ta đây phải đi gặp mặt tên Khả Đột Vu kia!
Tần Ảnh đưa mắt nhìn Lý Tự Nghiệp, cúi đầu khẽ nhếch môi, thập phần khinh miệt nói:
- Ngươi ngay cả ta đều đánh không lại... Căn bản không xứng giao thủ cùng hắn!
Lý Tự Nghiệp giận dữ:
- Ngươi nói cái gì?
Tần Tiêu vung tay ngăn cản Lý Tự Nghiệp, cau mày nhìn Tần Ảnh:
- Ngươi phải biết rằng hành quân đánh giặc không phải là so đấu giang hồ, chém giết chiến trường không giống như so kiếm so chiêu. Ta biết kiếm thuật của ngươi không tệ, khinh công cũng rất tốt. Nhưng người như ngươi đi ra chiến trường căn bản không phát huy được bổn sự gì, đôi bên chém giết binh lính tràn ngập, đao thương không có mắt, căn bản không thể nói tới có chiêu thức võ công là được.
Tần Ảnh lại phủ phục trên mặt đất, ngữ điệu thập phần cứng rắn nói:
- Ảnh Tử biết sai, thỉnh chủ nhân trừng phạt! Nhưng chủ nhân đừng quên, Ảnh Tử là người Khiết Đan. Khi chỉ mới bảy tám tuổi đã ngồi trên lưng ngựa rong ruổi trên đại thảo nguyên. Khi tôi được mười lăm tuổi, toàn bộ Khiết Đan chỉ có một người võ nghệ cao hơn tôi. Người kia chính là Khả Đột Vu! Khi đó hắn chỉ mới mười ba tuổi! Đến nay tôi ba mươi lăm tổi, hắn đang lúc tráng niên... Chênh lệch giữa tôi cùng hắn cũng càng lúc càng lớn. Kỳ thật Ảnh Tử cũng không thể xác định chủ nhân có thể đánh thắng được Khả Đột Vu hay không!
- Càn rỡ!
Mọi người cùng nhau gầm lớn.
Tần Tiêu vung tay, ánh mắt như điện nhìn Tần Ảnh:
- Ngươi mới vừa nói khi ngươi mười lăm tuổi đã là một trong những dũng sĩ nổi danh nhất Khiết Đan, nói cho ta biết rốt cục ngươi là ai?
Lý Giai Lạc đứng sau lưng Tần Tiêu ngưng thần suy nghĩ hồi lâu, lúc này sải bước đi tới trước mặt Tần Ảnh, đưa tay xách hắn nâng lên, nhìn kỹ vài lần, liên tục lắc đầu:
- Nhận không ra, thật nhận không ra. Cách biệt nhiều năm như vậy khuôn mặt của hắn lại bị hủy, ta thật sự không thể phân biệt!
Tần Tiêu cảnh giác nhìn Lý Giai Lạc:
- Lý tướng quân, năm xưa ngươi là một trong tám bộ thủ lĩnh Khiết Đan, ngươi nghĩ tới ai?
Lý Giai Lạc tràn đầy nghi hoặc lắc đầu:
- Kỳ thật tôi cũng không nhớ được nhiều lắm, tôi đã rời Khiết Đan mười mấy năm. Chỉ nhớ rõ ước chừng ở hai mươi năm trước, nhi tử của thủ lĩnh Đại Hạ Thị vô duyên vô cớ mất tích, lúc ấy hắn được Khiết Đan công nhận dũng sĩ. Thủ lĩnh Khiết Đan bình thường đều là Đại Hạ Thị, sau đó dựa vào Đại Đường nên được ban họ “Lý”, thủ lĩnh Đại Hạ Thị năm đó chính là Lý Tận Trung đã cử binh phản Đường.
Kim Lương Phượng rành mạch nói:
- Khiết Đan phân tám bộ, chính là: Đại Hạ, Tất Vạn Đan, Phục Phất Úc, Vũ Lăng, Thất Cát, Lê, Thổ Lục Vu, Nhật Liên. Mỗi bộ đều có tù trưởng, sau đó mỗi ba năm đề cử một người làm thủ lĩnh tám bộ.
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 739: Lấy đạo của người trả lại cho người. (1)
Nhóm dịch: Sói già
- Tốt lắm! Một đao này đi xuống, đem cả lãnh thổ quốc gia đông bắc Đại Đường đều hoạch rõ. Giống như cắt ổ bánh mì, cắt xuống chỗ này chỉ chờ chúng ta há mồm đi ăn. Chẳng qua người Hề cùng Khiết Đan cũng không ngu ngốc, huống chi còn có Đột Quyết chuyên đứng phía sau chầu chực. Hành động này kỳ thật cũng vô cùng mạo hiểm! Nếu không cẩn thận đội kỵ binh chúng ta sẽ bị giáp công bốn phía, chết không chỗ chôn. Kế sách này mặc dù tốt nhưng lại quá cay độc một chút. Trước tiên đưa tự chúng ta vào chỗ chết tìm một đường sống thôi!
Kim Lương Phượng cười ha ha:
- Đại soái thương lính như con mình, ty chức biết ngài chắc chắn sẽ không tiếp thu hiểm kế này. Đội kỵ binh đi ra hẳn phải mang theo quyết tâm tín niệm hẳn là phải chết mới có thể đem một đao này chém xuống. Nếu nhìn trước nhìn sau chân tay co cóng, sẽ gặp nguy cơ trùng trùng.
Tần Tiêu lắc nhẹ đầu nói:
- Sợ chết hay không là chuyện không liên quan, nhưng nếu thật chết rồi thì không đáng giá. Thu phục Doanh Châu chính là bước chiến lược đầu tiên, nếu phải trả giá như vậy thì thật không đáng. Kế sách của Kim tiên sinh có kỳ hiệu riêng, có khuyết lẫn ưu điểm. Kỳ thật chúng ta đại khái có thể đem cả hai tổng hợp lại dùng!
Kim Lương Phượng vuốt râu cười ha ha:
- Người hiểu ta chính là đại soái! Ty chức nói ra hai kế sách này kỳ thật là vì tách ra mà nói. Nếu như tổng hợp lại dùng, sẽ hoàn mỹ vô khuyết! Đội kỵ binh ra biên cảnh, chính binh đẩy mạnh, nghĩ tới có thể bảo đảm quân cứu viện! Hai bên hô ứng lẫn nhau, bổ trợ cho nhau. Như vậy...
Mọi người cùng vỗ tay cười:
- Hay!
Tần Tiêu cười nói:
- Xem ra đích thật là có thể. Tình hình này cuối cùng có thể đem Doanh Châu ăn xuống! Hiện tại ta chỉ có một lo lắng, năm nay đồng cỏ bình nguyên không biết có phong phú không, có thể đem dê bò ngựa của Bắc Địch nuôi mập hay không. Hiện tại chúng ta cũng nên bắt chước bọn họ, đến một lần cướp đoạt, nếu cướp về súc vật gầy ốm, thật không ý nghĩa!
Trong phòng nghị sự tiếng cười của mọi người vang to như sấm, dị thường vui mừng.
Đúng lúc này cửa phòng vang lên thanh âm, không nhanh không chậm, “đốc đốc” hai tiếng.
Tần Tiêu nhíu mày, có chút không vui:
- Ai?
- Chủ nhân, là tôi.
Lại là Tần Ảnh.
Tần Tiêu quát một tiếng:
- Chúng ta đang thương nghị việc quân cơ đại sự, ngươi đến làm chi?
- Tôi có chuyện muốn nói.
Mọi người đều nghi hoặc nhìn Tần Tiêu. Tần Tiêu ngẫm nghĩ, trong ngày thường Tần Ảnh không muốn nói một câu nào, hiện tại lại muốn chủ động nói chuyện, hay là có chuyện trọng yếu?
- Vào đi!
Cửa phòng bị đẩy ra, Tần Ảnh đi vào, thân hình cuộn thành một đoàn trước mặt Tần Tiêu, đầu dán sát mặt đất.
Tần Tiêu cảm thấy hứng thú nhìn hắn:
- Đứng lên nói chuyện.
Tần Ảnh chỉ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt nhấp nháy vẻ sáng rọi chưa từng có:
- Chủ nhân, nếu muốn xuất binh, thỉnh mang tôi theo!
Tần Tiêu không khỏi cười nhẹ, trong lòng nhủ thầm: Quả nhiên là vì chuyện này!
- Hành quân đánh giặc trọng yếu như vậy, sao có thể vì chuyện của ngươi làm hỏng việc? Lần này chúng ta còn chưa dự tính đánh thật sự, chỉ gây rối cùng cướp giật. Nếu mang theo ngươi đến lúc đó ngươi một lòng báo thù đánh loạn, phá hủy đại sự làm sao bây giờ?
Tần Tiêu tùy ý khoát tay:
- Ngươi lui ra đi, việc này trong lòng ta có tính toán.
- Chủ nhân!
Tần Ảnh có chút kích động, dùng đầu gối lết tới trước vài bước:
- Chủ nhân nhất định phải tự mình xuất chiến! Bởi vì trừ ngươi ra không ai là đối thủ của hắn!
Tần Tiêu thoáng kinh hãi, lại bị gợi lên hứng thú:
- Lời này của ngươi là có ý gì?
Trong ánh mắt Tần Ảnh lộ ra cỗ sát khí, trầm giọng nói:
- Sở dĩ tôi đến cậy nhờ chủ nhân cũng bởi vì chủ nhân có võ nghệ cái thế vô song... Tôi ám sát nhiều lần như vậy, mỗi lần đều thua bại trong tay một gã dũng sĩ Khiết Đan! Trong những người Khiết Đan kia, Lý Thất Hoạt chỉ là một tên thủ lĩnh bao cỏ, chân chính đáng sợ là đại tướng Khiết Đan Khả Đột Vu! Võ công của hắn tuyệt đỉnh, dã tâm thật lớn. Là Lang võ sĩ mà toàn bộ chiến sĩ Khiết Đan công nhận! Ngoại trừ chủ nhân không ai là đối thủ của hắn!
Lý Tự Nghiệp cực độ khinh miệt hừ lạnh một tiếng:
- Tên man di Khiết Đan ngươi, nói bậy bạ cái gì? Bắc Địch luôn thổi phồng nói mình là đệ nhất dũng sĩ gì đó, lợi hại ra sao, Lực Hạ Đạt kia còn không phải bị một đao của đại soái chém chết? Chỉ biết nói cho dữ tợn! Lần này lão Lý ta đây phải đi gặp mặt tên Khả Đột Vu kia!
Tần Ảnh đưa mắt nhìn Lý Tự Nghiệp, cúi đầu khẽ nhếch môi, thập phần khinh miệt nói:
- Ngươi ngay cả ta đều đánh không lại... Căn bản không xứng giao thủ cùng hắn!
Lý Tự Nghiệp giận dữ:
- Ngươi nói cái gì?
Tần Tiêu vung tay ngăn cản Lý Tự Nghiệp, cau mày nhìn Tần Ảnh:
- Ngươi phải biết rằng hành quân đánh giặc không phải là so đấu giang hồ, chém giết chiến trường không giống như so kiếm so chiêu. Ta biết kiếm thuật của ngươi không tệ, khinh công cũng rất tốt. Nhưng người như ngươi đi ra chiến trường căn bản không phát huy được bổn sự gì, đôi bên chém giết binh lính tràn ngập, đao thương không có mắt, căn bản không thể nói tới có chiêu thức võ công là được.
Tần Ảnh lại phủ phục trên mặt đất, ngữ điệu thập phần cứng rắn nói:
- Ảnh Tử biết sai, thỉnh chủ nhân trừng phạt! Nhưng chủ nhân đừng quên, Ảnh Tử là người Khiết Đan. Khi chỉ mới bảy tám tuổi đã ngồi trên lưng ngựa rong ruổi trên đại thảo nguyên. Khi tôi được mười lăm tuổi, toàn bộ Khiết Đan chỉ có một người võ nghệ cao hơn tôi. Người kia chính là Khả Đột Vu! Khi đó hắn chỉ mới mười ba tuổi! Đến nay tôi ba mươi lăm tổi, hắn đang lúc tráng niên... Chênh lệch giữa tôi cùng hắn cũng càng lúc càng lớn. Kỳ thật Ảnh Tử cũng không thể xác định chủ nhân có thể đánh thắng được Khả Đột Vu hay không!
- Càn rỡ!
Mọi người cùng nhau gầm lớn.
Tần Tiêu vung tay, ánh mắt như điện nhìn Tần Ảnh:
- Ngươi mới vừa nói khi ngươi mười lăm tuổi đã là một trong những dũng sĩ nổi danh nhất Khiết Đan, nói cho ta biết rốt cục ngươi là ai?
Lý Giai Lạc đứng sau lưng Tần Tiêu ngưng thần suy nghĩ hồi lâu, lúc này sải bước đi tới trước mặt Tần Ảnh, đưa tay xách hắn nâng lên, nhìn kỹ vài lần, liên tục lắc đầu:
- Nhận không ra, thật nhận không ra. Cách biệt nhiều năm như vậy khuôn mặt của hắn lại bị hủy, ta thật sự không thể phân biệt!
Tần Tiêu cảnh giác nhìn Lý Giai Lạc:
- Lý tướng quân, năm xưa ngươi là một trong tám bộ thủ lĩnh Khiết Đan, ngươi nghĩ tới ai?
Lý Giai Lạc tràn đầy nghi hoặc lắc đầu:
- Kỳ thật tôi cũng không nhớ được nhiều lắm, tôi đã rời Khiết Đan mười mấy năm. Chỉ nhớ rõ ước chừng ở hai mươi năm trước, nhi tử của thủ lĩnh Đại Hạ Thị vô duyên vô cớ mất tích, lúc ấy hắn được Khiết Đan công nhận dũng sĩ. Thủ lĩnh Khiết Đan bình thường đều là Đại Hạ Thị, sau đó dựa vào Đại Đường nên được ban họ “Lý”, thủ lĩnh Đại Hạ Thị năm đó chính là Lý Tận Trung đã cử binh phản Đường.
Kim Lương Phượng rành mạch nói:
- Khiết Đan phân tám bộ, chính là: Đại Hạ, Tất Vạn Đan, Phục Phất Úc, Vũ Lăng, Thất Cát, Lê, Thổ Lục Vu, Nhật Liên. Mỗi bộ đều có tù trưởng, sau đó mỗi ba năm đề cử một người làm thủ lĩnh tám bộ.
Bình luận facebook