Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 738
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 740: Lấy đạo của người trả lại cho người. (2)
Nhóm dịch: Sói già
- Hơn nữa bình thường đều là do Đại Hạ Thị giữ nguyên chức chiếm đa số. Trong năm Trinh Quán thủ lĩnh Khiết Đan Quật Ca hàng Đường, từ đó về sau ban họ “Lý”, kẻ phản loạn Lý Tận Trung chính là hậu nhân của Quật Ca. Mà thủ lĩnh Khiết Đan hiện tại chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Lý Tận Trung.
Tần Tiêu tựa hồ hiểu ra được một ít, từ trên cao nhìn xuống Ảnh Tử nói:
- Lý tướng quân, ý của ngươi muốn nói Ảnh Tử này rất có thể là con trai mất tích năm đó của Lý Tận Trung?
Tần Ảnh vẫn phủ phục dưới đất, hoàn toàn bất động. Lý Giai Lạc nghi hoặc lắc đầu:
- Chuyện cách nhiều năm, tôi thật sự không dám đoán chắc. Nhưng theo lời nói vừa rồi của hắn, vô cùng có khả năng.
Lúc này Ảnh Tử chậm rãi ngồi thẳng dậy, thanh âm khàn khàn nói:
- Không cần đoán. Tôi chính là con trai của Lý Tận Trung, Lý Vi Ấn, còn gọi là Đại Hạ Đốt Tòng Ly. Hiện tại thủ lĩnh Lý Thất Hoạt của Khiết Đan chính là chú ruột của tôi.
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường kinh hãi!
Tần Tiêu lôi kéo Ảnh Tử đứng dậy, trong đầu xoay chuyển thật nhanh, cau mày nói:
- Hai mươi năm trước ngươi đột nhiên mất tích, là bởi vì cùng Lý Thất Hoạt tranh đoạt vị trí thủ lĩnh sao? Vì sao ngươi lại đi tới Trung Nguyên?
Tần Ảnh rũ cụp con mắt duy nhất, thản nhiên nói:
- Tôi chưa bao giờ muốn làm thủ lĩnh gì cả. Tôi chỉ muốn cưỡi ngựa của tôi, chạy băng băng trên đại thảo nguyên chăn dê bò của tôi, lại cưới một thê tử xinh xắn hiền lành trải qua cả đời này, vậy là đủ rồi. Nhưng thúc thúc của tôi luôn cho rằng tôi là chướng ngại lớn nhất tranh đoạt vị trí thủ lĩnh, vì vậy bố trí độc kế, muốn mưu hại tôi. Hắn phái hơn trăm nhất lưu sát thủ ám sát tôi, mắt của tôi bị mù lúc đó. Đáng tiếc lúc đó tôi lại không chết, xuôi nam trốn khỏi Khiết Đan đi tới Loan Hà, khi sinh mạng bị đe dọa, được một lão mục dân Trung Nguyên cứu, sau đó tôi ở trong nhà lão mục dân, về sau lão nhân gia trở thành nhạc phụ của tôi, tôi cưới nữ nhi của hắn. Tôi đổi tên là Lâm Hồng Quân, từ đó về sau trải qua ngày tháng mai danh ẩn tích. Mười năm trước sau khi nhạc phụ qua đời, chúng tôi từ Loan Hà di chuyển đến Ngụy Châu Hà Bắc. Cho dù Lý Thất Hoạt đối đãi với tôi như vậy, nhưng tôi cũng không oán hận hắn. Tôi chỉ muốn rời xa tranh đấu, mang theo vợ của mình trải qua cuộc sống người thường. Thật không ngờ mấy năm trước cha tôi phiến loạn, công phá U Châu, một đường giết tới Hà Bắc. Thúc thúc tốt luôn truy xét tin tức của tôi, tự mình suất binh giết tới Ngụy Châu, trăm phương ngàn kế tìm được chúng tôi, giết chết vợ cùng nữ nhi của tôi. Ông trời có mắt, cho tôi nhặt được tính mạng! Từ đó về sau cả đời này chuyện duy nhất mà tôi muốn làm, chính là giết Lý Thất Hoạt, báo thù cho thê tử cùng chính mình! Kỳ thật nếu đoán không sai, năm đó cha tôi đột nhiên chết bệnh, hắn cũng không thoát khỏi liên quan.
Thanh âm của Tần Ảnh rất lạnh, rất nhẹ, phảng phất như đang nói về chuyện gì đó không liên quan tới mình. Mọi người cảm giác được trong lòng giá lạnh, không nghĩ tới năm xưa hắn chịu đựng bao nhiêu thống khổ, hiện tại trong lòng hắn lại thù hận tới bao nhiêu.
Lý Giai Lạc kinh thanh kêu lên:
- Thật là ngươi! Lúc trước nhi tử của Lý Tận Trung đột nhiên mất tích, trong bộ tộc đồn đãi ngươi đi ra ngoài gặp đàn sói đã táng thân. Không nghĩ tới trong chuyện này còn có căn do khúc chiết như vậy! Lý Thất Hoạt quả nhiên là tiểu nhân dã tâm! Tên Khả Đột Vu kia là đại tướng chó săn trung thành nhất dưới trướng của hắn. Khiết Đan đệ nhất dũng sĩ, còn có danh xưng “Lang võ sĩ”!
Tần Ảnh chậm rãi nhắm mắt lại:
- Bọn hắn, đều đáng chết!
Tần Tiêu chậm rãi đi qua đi lại, trong lòng thầm nghĩ: Tần Ảnh quả nhiên thân phận bất thường, còn là con trai của Lý Tận Trung! Tuy rằng phương thức chọn lựa thủ lĩnh Khiết Đan hiện tại là đề cử mà không phải thừa kế, nhưng hắn là nhi tử của Lý Tận Trung, còn là võ sĩ khó được của Khiết Đan, lúc ấy đương nhiên là có khả năng trở thành người nhận ca lớn nhất Khiết Đan... Đây gọi là có thêm hi vọng sao? Ảnh Tử này sẽ mang tới cho ta thu hoạch gì đây?
Mọi người cùng nhau nhìn Tần Tiêu, chờ hắn quyết định.
Tần Ảnh một tay đặt lên ngực, cúi đầu nói:
- Tôi đã quên tên cùng thân phận ngày xưa. Hiện tại tôi chỉ là nô lệ bên người chủ nhân, là lính hầu dưới trướng đại soái. Mời chủ nhân nhất định phải đáp ứng tôi, nếu ra trận đối phó Khiết Đan nhất định mang tôi đi cùng, nhất là khi đối phó Khả Đột Vu! Người này tuyệt đối là đối thủ cường hãn nhất của chủ nhân!
Lý Tự Nghiệp không phục, tuy rằng hắn đối với vị “hoàng tử” Khiết Đan mang lòng thương hại lẫn đồng tình, nhưng vẫn nói kháy:
- Ngươi đừng hăm dọa người! Đại soái cần trấn thủ U Châu chỉ huy toàn cục, há có thể sơ sẩy? Đây là hành quân đánh giặc, không phải luận võ giang hồ, ngươi hiểu được cái gì? Ngươi luôn miệng nói võ nghệ của ta không bằng ngươi, có dám đối chiến với ta không?
Tần Ảnh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, con mắt lãnh liệt nhìn chằm chằm Lý Tự Nghiệp, nặng trĩu nói:
- Ta chưa từng tránh né khiêu chiến bao giờ!
Lý Tự Nghiệp kêu to:
đọc truyện tại❊//truyencuatui.net/
- Đến nha!
- Lớn mật!
Tần Tiêu quát một tiếng, hai người đều rụt xuống.
Trường họp nhất thời yên tĩnh trở lại, không ai dám lớn tiếng thở mạnh.
Tần Tiêu vung tay với Tần Ảnh:
- Ngươi lui ra ngoài trước, ta tự có tính toán!
Tần Ảnh khom người, một tay đặt lên ngực, lặng yên không tiếng động lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Tần Tiêu đi tới cạnh sa bàn, hai tay chống lên mặt bàn cau mày nói:
- Lần này ta dự tính tự mình dẫn Hổ Kỵ sư đảm đương đội kỵ binh chặt đứt cửa ra vào đông bắc của Hề cùng Khiết Đan. Lý Tự Nghiệp, ngươi dẫn ba vạn bộ binh Tả Uy Vệ nổi trống chậm rãi đẩy mạnh, thẳng đến khe núi Loan Hà, đợi hiệu lệnh của ta. Đỗ Tân Khách cùng Thạch Thu Giản đem một vạn kỵ binh Tả Uy Vệ cùng Lý Tự Nghiệp chia thành hai cánh, tùy thời chuẩn bị tiếp ứng Hổ Kỵ sư cùng Lý Tự Nghiệp. Nhớ kỹ một chút, nếu gặp được dân chúng du mục của Hề cùng Khiết Đan, không thể tùy tiện giết hại, lấy tù binh làm đầu.
Lý Tự Nghiệp cùng Đỗ Tân Khách nhất thời khó hiểu:
- Không giết người, đại soái có ý tứ gì? Nếu bọn hắn phản kháng đấu tranh đây?
Khóe môi Tần Tiêu nhíu lại, lạnh lùng nói:
- Nếu có ai phản kháng, Hề tộc nhân tận lực không thương tổn, người Khiết Đan giết không tha!
Mọi người cảm thấy khó hiểu, chỉ riêng Kim Lương Phượng vuốt râu cười to:
- Đại soái quả nhiên diệu chiêu!
Tần Tiêu mỉm cười nhìn Kim Lương Phượng:
- Xem ra Kim tiên sinh đã hiểu được ý của ta! Mọi người mời xem sa bàn. Vị trí địa lý của Hề tộc hết sức đặc thù. Nằm ở chỗ giao giới Đại Đường cùng Khiết Đan, Đột Quyết, là vùng giao tranh binh gia ba phương chúng ta. Hơn nữa Hề cùng Khiết Đan là tử thù trời sinh, luôn tranh đấu liên tục không ngừng. Hiện tại Hề tộc chỉ bất quá là bị Đột Quyết cùng Khiết Đan dùng uy thế áp bức mà bất đắc dĩ sát nhập, làm đồng lõa cho Khiết Đan. Nếu chúng ta muốn hoàn toàn định Hề cùng Khiết Đan, đại khái có thể lợi dụng mâu thuẫn giữa bọn hắn, dùng một chiêu châm ngòi ly gián xua hổ nuốt sói!
Tác giả: Tầm Hương Sư
Chương 740: Lấy đạo của người trả lại cho người. (2)
Nhóm dịch: Sói già
- Hơn nữa bình thường đều là do Đại Hạ Thị giữ nguyên chức chiếm đa số. Trong năm Trinh Quán thủ lĩnh Khiết Đan Quật Ca hàng Đường, từ đó về sau ban họ “Lý”, kẻ phản loạn Lý Tận Trung chính là hậu nhân của Quật Ca. Mà thủ lĩnh Khiết Đan hiện tại chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Lý Tận Trung.
Tần Tiêu tựa hồ hiểu ra được một ít, từ trên cao nhìn xuống Ảnh Tử nói:
- Lý tướng quân, ý của ngươi muốn nói Ảnh Tử này rất có thể là con trai mất tích năm đó của Lý Tận Trung?
Tần Ảnh vẫn phủ phục dưới đất, hoàn toàn bất động. Lý Giai Lạc nghi hoặc lắc đầu:
- Chuyện cách nhiều năm, tôi thật sự không dám đoán chắc. Nhưng theo lời nói vừa rồi của hắn, vô cùng có khả năng.
Lúc này Ảnh Tử chậm rãi ngồi thẳng dậy, thanh âm khàn khàn nói:
- Không cần đoán. Tôi chính là con trai của Lý Tận Trung, Lý Vi Ấn, còn gọi là Đại Hạ Đốt Tòng Ly. Hiện tại thủ lĩnh Lý Thất Hoạt của Khiết Đan chính là chú ruột của tôi.
Lời vừa nói ra, cả sảnh đường kinh hãi!
Tần Tiêu lôi kéo Ảnh Tử đứng dậy, trong đầu xoay chuyển thật nhanh, cau mày nói:
- Hai mươi năm trước ngươi đột nhiên mất tích, là bởi vì cùng Lý Thất Hoạt tranh đoạt vị trí thủ lĩnh sao? Vì sao ngươi lại đi tới Trung Nguyên?
Tần Ảnh rũ cụp con mắt duy nhất, thản nhiên nói:
- Tôi chưa bao giờ muốn làm thủ lĩnh gì cả. Tôi chỉ muốn cưỡi ngựa của tôi, chạy băng băng trên đại thảo nguyên chăn dê bò của tôi, lại cưới một thê tử xinh xắn hiền lành trải qua cả đời này, vậy là đủ rồi. Nhưng thúc thúc của tôi luôn cho rằng tôi là chướng ngại lớn nhất tranh đoạt vị trí thủ lĩnh, vì vậy bố trí độc kế, muốn mưu hại tôi. Hắn phái hơn trăm nhất lưu sát thủ ám sát tôi, mắt của tôi bị mù lúc đó. Đáng tiếc lúc đó tôi lại không chết, xuôi nam trốn khỏi Khiết Đan đi tới Loan Hà, khi sinh mạng bị đe dọa, được một lão mục dân Trung Nguyên cứu, sau đó tôi ở trong nhà lão mục dân, về sau lão nhân gia trở thành nhạc phụ của tôi, tôi cưới nữ nhi của hắn. Tôi đổi tên là Lâm Hồng Quân, từ đó về sau trải qua ngày tháng mai danh ẩn tích. Mười năm trước sau khi nhạc phụ qua đời, chúng tôi từ Loan Hà di chuyển đến Ngụy Châu Hà Bắc. Cho dù Lý Thất Hoạt đối đãi với tôi như vậy, nhưng tôi cũng không oán hận hắn. Tôi chỉ muốn rời xa tranh đấu, mang theo vợ của mình trải qua cuộc sống người thường. Thật không ngờ mấy năm trước cha tôi phiến loạn, công phá U Châu, một đường giết tới Hà Bắc. Thúc thúc tốt luôn truy xét tin tức của tôi, tự mình suất binh giết tới Ngụy Châu, trăm phương ngàn kế tìm được chúng tôi, giết chết vợ cùng nữ nhi của tôi. Ông trời có mắt, cho tôi nhặt được tính mạng! Từ đó về sau cả đời này chuyện duy nhất mà tôi muốn làm, chính là giết Lý Thất Hoạt, báo thù cho thê tử cùng chính mình! Kỳ thật nếu đoán không sai, năm đó cha tôi đột nhiên chết bệnh, hắn cũng không thoát khỏi liên quan.
Thanh âm của Tần Ảnh rất lạnh, rất nhẹ, phảng phất như đang nói về chuyện gì đó không liên quan tới mình. Mọi người cảm giác được trong lòng giá lạnh, không nghĩ tới năm xưa hắn chịu đựng bao nhiêu thống khổ, hiện tại trong lòng hắn lại thù hận tới bao nhiêu.
Lý Giai Lạc kinh thanh kêu lên:
- Thật là ngươi! Lúc trước nhi tử của Lý Tận Trung đột nhiên mất tích, trong bộ tộc đồn đãi ngươi đi ra ngoài gặp đàn sói đã táng thân. Không nghĩ tới trong chuyện này còn có căn do khúc chiết như vậy! Lý Thất Hoạt quả nhiên là tiểu nhân dã tâm! Tên Khả Đột Vu kia là đại tướng chó săn trung thành nhất dưới trướng của hắn. Khiết Đan đệ nhất dũng sĩ, còn có danh xưng “Lang võ sĩ”!
Tần Ảnh chậm rãi nhắm mắt lại:
- Bọn hắn, đều đáng chết!
Tần Tiêu chậm rãi đi qua đi lại, trong lòng thầm nghĩ: Tần Ảnh quả nhiên thân phận bất thường, còn là con trai của Lý Tận Trung! Tuy rằng phương thức chọn lựa thủ lĩnh Khiết Đan hiện tại là đề cử mà không phải thừa kế, nhưng hắn là nhi tử của Lý Tận Trung, còn là võ sĩ khó được của Khiết Đan, lúc ấy đương nhiên là có khả năng trở thành người nhận ca lớn nhất Khiết Đan... Đây gọi là có thêm hi vọng sao? Ảnh Tử này sẽ mang tới cho ta thu hoạch gì đây?
Mọi người cùng nhau nhìn Tần Tiêu, chờ hắn quyết định.
Tần Ảnh một tay đặt lên ngực, cúi đầu nói:
- Tôi đã quên tên cùng thân phận ngày xưa. Hiện tại tôi chỉ là nô lệ bên người chủ nhân, là lính hầu dưới trướng đại soái. Mời chủ nhân nhất định phải đáp ứng tôi, nếu ra trận đối phó Khiết Đan nhất định mang tôi đi cùng, nhất là khi đối phó Khả Đột Vu! Người này tuyệt đối là đối thủ cường hãn nhất của chủ nhân!
Lý Tự Nghiệp không phục, tuy rằng hắn đối với vị “hoàng tử” Khiết Đan mang lòng thương hại lẫn đồng tình, nhưng vẫn nói kháy:
- Ngươi đừng hăm dọa người! Đại soái cần trấn thủ U Châu chỉ huy toàn cục, há có thể sơ sẩy? Đây là hành quân đánh giặc, không phải luận võ giang hồ, ngươi hiểu được cái gì? Ngươi luôn miệng nói võ nghệ của ta không bằng ngươi, có dám đối chiến với ta không?
Tần Ảnh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, con mắt lãnh liệt nhìn chằm chằm Lý Tự Nghiệp, nặng trĩu nói:
- Ta chưa từng tránh né khiêu chiến bao giờ!
Lý Tự Nghiệp kêu to:
đọc truyện tại❊//truyencuatui.net/
- Đến nha!
- Lớn mật!
Tần Tiêu quát một tiếng, hai người đều rụt xuống.
Trường họp nhất thời yên tĩnh trở lại, không ai dám lớn tiếng thở mạnh.
Tần Tiêu vung tay với Tần Ảnh:
- Ngươi lui ra ngoài trước, ta tự có tính toán!
Tần Ảnh khom người, một tay đặt lên ngực, lặng yên không tiếng động lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Tần Tiêu đi tới cạnh sa bàn, hai tay chống lên mặt bàn cau mày nói:
- Lần này ta dự tính tự mình dẫn Hổ Kỵ sư đảm đương đội kỵ binh chặt đứt cửa ra vào đông bắc của Hề cùng Khiết Đan. Lý Tự Nghiệp, ngươi dẫn ba vạn bộ binh Tả Uy Vệ nổi trống chậm rãi đẩy mạnh, thẳng đến khe núi Loan Hà, đợi hiệu lệnh của ta. Đỗ Tân Khách cùng Thạch Thu Giản đem một vạn kỵ binh Tả Uy Vệ cùng Lý Tự Nghiệp chia thành hai cánh, tùy thời chuẩn bị tiếp ứng Hổ Kỵ sư cùng Lý Tự Nghiệp. Nhớ kỹ một chút, nếu gặp được dân chúng du mục của Hề cùng Khiết Đan, không thể tùy tiện giết hại, lấy tù binh làm đầu.
Lý Tự Nghiệp cùng Đỗ Tân Khách nhất thời khó hiểu:
- Không giết người, đại soái có ý tứ gì? Nếu bọn hắn phản kháng đấu tranh đây?
Khóe môi Tần Tiêu nhíu lại, lạnh lùng nói:
- Nếu có ai phản kháng, Hề tộc nhân tận lực không thương tổn, người Khiết Đan giết không tha!
Mọi người cảm thấy khó hiểu, chỉ riêng Kim Lương Phượng vuốt râu cười to:
- Đại soái quả nhiên diệu chiêu!
Tần Tiêu mỉm cười nhìn Kim Lương Phượng:
- Xem ra Kim tiên sinh đã hiểu được ý của ta! Mọi người mời xem sa bàn. Vị trí địa lý của Hề tộc hết sức đặc thù. Nằm ở chỗ giao giới Đại Đường cùng Khiết Đan, Đột Quyết, là vùng giao tranh binh gia ba phương chúng ta. Hơn nữa Hề cùng Khiết Đan là tử thù trời sinh, luôn tranh đấu liên tục không ngừng. Hiện tại Hề tộc chỉ bất quá là bị Đột Quyết cùng Khiết Đan dùng uy thế áp bức mà bất đắc dĩ sát nhập, làm đồng lõa cho Khiết Đan. Nếu chúng ta muốn hoàn toàn định Hề cùng Khiết Đan, đại khái có thể lợi dụng mâu thuẫn giữa bọn hắn, dùng một chiêu châm ngòi ly gián xua hổ nuốt sói!
Bình luận facebook