Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-73
Chương 73: Gặp lại người cũ
Mọi người tập trung lại và bàn tán rất xôn xao.
Chu Trạch vẫn ngồi xổm trên nền gạch, trong lòng anh buồn nặng trĩu. Sàn gạch hơi lạnh, nhưng trái tim anh còn cảm thấy lạnh hơn gấp bội phần.
A,
Quên mất,
Anh đâu có trái tim.
Khi Chu Trạch mở áo ra, anh thấy vết thương trên ngực đã hoàn toàn bình phục và liền lại chỉ sau một đêm.
Điều này khiến Chu Trạch không khỏi hoài nghi. Anh tự hỏi liệu trong ngực mình vẫn còn trái tim hay không. Trên thực tế, trái tim của anh vẫn còn trong lồng ngực.
Bởi vì anh có thể cảm nhận được nhịp tim, cơ thể anh ta vẫn còn sống, hoạt động bình thường và không có vấn đề gì.
Nhưng dường như một số loại cảm xúc đã bị lấy đi.
Một số phản ứng bản năng của anh cũng không còn nữa, những phản ứng ấy tựa như bị một bức tường vô hình nào đó cản lại.
Đêm qua, lẽ ra anh phải cùng Hứa Thanh Lãng chạy sang chỗ nạn nên, dù anh cả khi anh biết người ấy sẽ chết thôi nhưng anh của hồi trước chắc chắn vẫn sẽ chạy lại xem tình hình.
Cũng như lúc nãy khi Hứa Thanh Lãng quát lớn với anh, anh lại hỏi lại: "Việc đó có liên quan gì đến tôi?"
Tối hôm nọ anh đã chém chết con khỉ kia, sau đó lại bị một ông già khó hiểu làm trọng thương rồi anh bị kéo đi. Buổi sáng tinh mơ ông già kia lại cho anh ăn một món ăn mà ông ta gọi là "tim anh"- điều này có chút hoảng hốt.
Ngay cả chuyện tối hôm qua, khi câu lạc bộ kia chơi trò bút tiên để gọi quỷ, anh có thể cảm nhận được nhưng lại không thực sự rõ ràng.
Bản thân anh đêm qua thật lạ như bị người nào "Xúi giục" vậy. Ngẫm lại cũng có chút hợp lý.
Tất nhiên, đây chỉ là những lời bào chữa. Chu Trạch cảm thấy mình như đang phải đi chỉnh răng. Khi đi chỉnh răng xong, bạn vẫn có thể ăn uống bình thường, sinh hoạt bình thường nhưng phải chịu một số hạn chế nhất định- chính là sự khó chịu, không thoải mái như bình thường.
Con người chính là như vậy. Khi gặp phải những khó khăn cản bước họ trên cuộc sống, miễn là còn có hy vọng và nỗ lực, họ có thể vượt qua được khó khăn đó và tiếp tục vững bước trong cuộc sống.
Chu Trạch trong trại trẻ mồ côi luôn nỗ lực, khi trong bệnh viện vẫn vậy,
Cho dù nay đã ở một kiếp khác, anh vẫn nỗ lực không ngừng.
Nói khó nghe hay nói dễ nghe thì "Chết vinh còn hơn sống nhục".
Hai tay chống đất,
Anh ngẩng đầu,
Thở một hơi dài nhẹ nhõm,
Anh vẫn chưa kịp làm gì cả,
Anh luôn muốn tìm thấy cái thứ bí ẩn kia sớm hơn một chút, sau đó sẽ ném nó vào Địa ngục, vấn đề sẽ được giải quyết. Hơn nữa, khi làm xong việc công trạng của anh sẽ đi lên. Một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng thực sự thứ bí ẩn đó không thể tìm ra trong ngày một ngày hai, nhưng chỉ cần có người chết sẽ lại có nạn nhân tiếp theo.
Đã là một con quỷ thì sau khi giết người nó lại càng trở nên điên cuồng hơn. Việc tỉnh ngộ đối với quỷ mà nói sẽ chẳng có lợi gì cả, khi đó nó sẽ bị tan thành mây khói.
Cũng bởi vậy, sẽ không ngừng có những người tự kết liễu đời mình như hai nạn nhân vừa rồi.
Nhưng Chu Trạch không thể nghĩ như vậy. Khi quá quan tâm đến một vấn đề, ngực trái của anh sẽ đau đến quằn quại, đau đến mức không muốn sống nữa.
Như ông lão bí ẩm hôm nọ, khi trên bàn ăn đã nói: một người khi không có lương tâm thì sẽ tốt hơn.
Lúc nãy, Chu Trạch nhìn lên trần nhà. Anh kinh ngạc khi thấy trên đó một một điểm nhỏ kỳ lạ, nó có một đường kẻ nhỏ màu đen.
Đột nhiên,
Cơ thể của Chu Trạch bỗng chốc run lên,
Anh tìm thấy nó.
Anh đã tìm thấy cái thứ bí ẩn kia.
Căn bản tối qua nó đã không tiến vào hiệu sách lúc nào cả.
Nó đã ở phía trên trần nhà,
Đưa phần mắt bao quát hết phía dưới,
Chăm chú quan sát nơi này!
Thậm chí, tối qua bàn tay nó đã duỗi ra rồi tác động lên chiếc "bút tiên", điều khiển trò chơi từng chút từng chút một.
Đây là một cách đáng kinh ngạc, nó đã thoát khỏi được tầm mắt của Chu Trạch.
"Lần này…..chắc sẽ không có thêm người phải chết nữa!"
"Ôi... đau quá..."
Vừa mới đứng lên, Chu Trạch đã đau đớn không chịu nổi, anh phải ngồi xổm xuống ngay lập tức để xoa dịu cơn đau.
"Lần này, rốt cục vấn đề đã được tìm ra!"
Chà, đau thật.
Hazzzz!
....
"Người chết tối qua là Trần Nông- chính là người định tỏ tình tối qua". Hứa Thanh Lãng vừa nhai miếng cau trong miệng vừa đi đến nói với Chu Trạch.
"Người đàn ông chuẩn bị tỏ tình đêm qua?" Chu Trạch hỏi.
"Đúng là anh ấy. Tôi vừa mới đến sở cảnh sát, nghe cảnh sát trong đồn kể lại tối qua anh ta cũng có đến để lấy lời khai, xong khi xong xuôi, anh ta đã đến tòa cao ốc và nhảy xuống."
Cảnh sát chưa chắc chắn được hung thủ, nên khi Chu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng lấy lời khai xong, những người còn lại cũng sẽ bị lấy lời khai rồi mới được ra về. Họ không bị hạn chế đi lại, hạn chế duy nhất chỉ là không được rời khỏi thành phố trong thời gian này.
"Anh ta cảm thấy bị chế giễu sau khi từ đồn cảnh sát về?" Chu Trạch thở dài. "Đúng là một màn tỏ tình khủng khiếp."
"Này, anh có thể nói năng tích đức một chút không, có người đã chết đấy." Hứa Thanh Lãng nói với Chu Trạch.
"Tích đức? Anh cần tích đức à? Tôi còn một số tiền âm phủ trong ngăn bàn, nếu cần anh có thể đốt nó để tích đức." Chu Trạch nhún vai.
"Không biết việc đốt tiền âm phủ để tích đức do ai nghĩ ra. Anh nghĩ đốt tiền âm phủ có thể tích đức và giải quyết được vấn đề ư?"
"Anh nói nghe như tiền là nguồn gốc của mọi tội lỗi ấy, vậy sao anh không bán 20 căn nhà của anh và tặng chúng cho "Dự án hy vọng"?
"...….." Hứa Thanh Lãng.
"Hãy cùng tôi đến một nơi." Chu Trạch nói.
"Ở đâu?"
Chu Trạch chỉ tay về hướng tòa tháp: "Ở chỗ đó"
.....
Cao ốc này là nơi nhiều trung tâm thương mại cùng liên kết với nhau. Tất nhiên vì sự bỏ bê không còn đầu tư sửa sang lại cao ốc lên các trung tâm thương mại trong cao ốc này cũng đã sớm rời đi.
Đây là một biểu hiện của việc đô thị hóa quá nhanh ở đô thị, việc xây dựng quá nhiều tòa nhà cao tầng vượt quá nhu cầu của người dân xung quanh đã dẫn đến những nơi như thế này bị phá sản, gây lãng phí rất lớn.
Thang máy đã không còn hoạt động từ lâu. Hứa Thanh Lãng cùng Chu Trạch phải đi lên bằng lối cầu thang bộ.
"Này, hai người kia tự tử ở tòa nhà đối diện cơ mà, chúng ta lên đây để làm gì?" Hứa Thanh Lãng nhắc nhở.
Lúc này hai người họ đang ở tòa nhà đối diện tòa nhà có người tự sát, cách hiện trường khoảng tầm 100 mét.
"Anh cũng có thể được coi như là siêu hình, vậy thì, điều gì khiến người trong cuộc nghĩ anh là hung thủ. Giết người cũng có cần trực tiếp cầm dao để đi đâm đâu?" Chu Trạch hỏi ngược lại.
"Vậy anh dựa vào cái gì mà cho rằng thứ đó ở đây?"
"Rãnh trên gạch."
Hai người đã lên đến tầng thứ tư. Chu Trạch đã kẻ một đường thẳng tắp với mình và cửa hàng. Sau đó anh chọn vị trí cách đó ngắn nhất, duỗi ngón trỏ ra, chỉ về phía trước và trượt đi.
"Đây là ý gì?" Hứa Thanh Lãng hỏi.
"Nếu anh chỉ có thể như một đứa bé đứng trước mặt tôi và luôn miệng hỏi "tại sao", tôi khuyên anh nên đi đóng phim trinh thám kinh dị, trong đó luôn có một vai trợ thủ ngốc nghếch, luôn đứng cạnh nhân vật chính và hỏi "tại sao", cho nên nhân vật đó có vai trò để làm nên cho nhân vật chính."
"Really? Anh nói chuyện càng ngày càng đanh đá." Hứa Thanh Lãng bất mãn nói.
"Bởi vì tôi luôn coi anh là một người anh em cho nên tôi không đành lòng cho anh đóng vai phụ để làm nền cho tôi." Chu Trạch vỗ vai Hứa Thanh Lãng.
"Vậy anh cũng chẳng đối xử dịu dàng với Oanh Oanh chút nào."
Chu Trạch lại đưa ngón trỏ ra một lần nữa rồi nói: ""Đây là một đường thẳng song song, anh hiểu không?"
"Khi họ chơi trò "bút tiên" tối qua, họ đã triệu tập được thứ gì đó, nhưng nó đã không tiến vào hiệu sách mà đứng ở vị trí như chúng ta đang đứng bây giờ,
Sau đó, nó dùng tay để điều khiển cây bút, để cây bút chỉ về phía anh?"
"Đúng vậy." Chu Trạch khóe miệng nở ra một nụ cười. "Tối qua khi những người trong câu lạc bộ yêu thích phám khá kia hỏi hôm nay liệu họ có thể nhìn thấy quỷ không, nó đã điều khiển cây bút chỉ về phía tôi,
Nó không ngại mạo phạm đến tôi, thậm chí không nể mặt tôi rồi giết người ngay trước mắt tôi."
"Thật điên rồ? "
"Không, trong mắt tôi nó có giá trị rất lớn, khi bắt được thứ này rồi trả nó về Địa ngục, công trạng của tôi sẽ đi lên. Đây là một con cá lớn."
"Việc này có nguy hiểm không?" Hứa Thanh Lãng hỏi.
"Vì vậy tôi mới gọi anh đến đây cùng tôi. Tôi coi anh như là anh em tốt. Cùng làm điều nguy hiểm rồi chết cùng nhau. Anh có thấy rất lãng mạn không?"
"...….." Hứa Thanh Lãng.
"Lãng mạn cái con khỉ khô."
"Không có gì, cùng lắm thì chúng ta xuống Địa ngục. Anh đừng lo, đường ở đó tôi đã quen rồi."
Chu Trạch lại khoanh tay, sau đó rút điện thoại ra, nhìn vào đó rồi tính toán gì đó, sau đó chỉ lên đỉnh tòa nhà, nói: ""Tại tầng thứ năm, không có chênh lệch quá lớn."
"Này, ít nhất anh cũng phải thông báo cho tôi một tiếng để tôi cò chuẩn bị chứ." Hứa Thanh Lãng vừa đi theo Chu Trạch lên cầu thang vừa nói.
"Anh hãy nhớ lại đêm thu phục Oanh Oanh đi, anh cũng không có chuẩn bị gì cả."
Hứa Thanh Lãng nghẹn lời, nói: "Anh đúng là cái đồ không có lương tâm."
Chu Trạch chợt dùng bước và mỉm cười.
Sau đó,
Hai người đã lên đến tầng thứ năm ở phía đông- Nơi gần nhất với vị trí có người tự sát.
Nơi này vốn là một nơi để tập gym, nhưng đã bỏ hoang từ lâu nên đã bị tích bụi, một số máy móc cũng chưa được chuyển đi nên nơi này rất hoang vắng.
Hứa Thanh Lãng có chút lo lắng. Chu Trạch thì vẫn tiến về phía trước không chút do dự.
Nó ở vị trí này đây.
Đột nhiên Chu Trạch dừng bước trước một cái đệm khí đồ chơi.
"Ồ, tôi đã không gặp anh trong một thời gian dài!"
Giọng nói quen thuộc phát ra.
Chu Trạch ngẩng đầu nhìn lên,
Anh thấy một ông lão mặc áo choàng vô cùng bẩn thỉu nhảy xuống.
"Người anh em, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Tối nay chúng ta hãy cùng uống với nhau vài ly, tôi mời anh, trả lại ân tình của anh lần trước!"
Ông già đi tới bên Chu Trạch và chào hỏi.
Lúc này,
Hai tay Hứa Thanh Lãng lúc này theo bản năng, cung kính chào:
"Thiên Địa Vô Cực, Huyền Tâm chính pháp!"
Sau đó anh ta trực tiếp cắn ngón trỏ của mình rồi chỉ vào lông mày.
Tốc độ rất nhanh, không chút chậm trễ.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo đã làm Hứa Thanh Lãng bị sốc, ông lão kia tự nhiên nhìn sang Hứa Thanh Lãng, nói"
"Đây là vợ của anh sao? Cô ấy bị bệnh gì hay đây là phong tục chào hỏi chỗ cô ấy, khi gặp người khác phải bôi máu lên mặt rồi nói xin chào? Cô ấy làm như vậy làm ta liên tưởng đến lễ hội Songkran của nhà Tống!
Đi tới đây nào, tôi sẽ dạy cho cô nương phong tục chào hỏi ở chỗ tôi"
Nói xong, lão đạo đưa tay gãi gãi vào đũng quần của mình, giống như là muốn đáp lễ Hứa Thanh Lãng.
Nhưng đúng lúc này, Chu Trạch vươn ra là lấy móng tay bóp lấy cổ của ông già kia.
Ông ấy khi gãi đũng quần không biết móc từ đâu ra một lá bùa màu vàng sáng, kinh ngạc nhìn sang Chu Trạch với ánh mắt kỳ lạ:
"Anh…..anh nhanh hơn tôi."
Chu Trạch liếc nhìn lá bùa, sau đó móng tay phát lực. Cả người lão đạo kia rung lên như bị điện giật.
Cuối cùng Chu Trạch đẩy nhẹ nhàng, lão ta ngã xuống đất và lăn lông lốc vài vòng.
Khi lão đạo hôn mê, Chu Trạch đã nhảy qua đệm khí,
Đằng sau đệm khí,
Có một người đang nằm ở đó,
Trên mình đầy những vết thương chằng chịt.
Tìm được rồi,
Quả nhiên là ở đây.
Mọi người tập trung lại và bàn tán rất xôn xao.
Chu Trạch vẫn ngồi xổm trên nền gạch, trong lòng anh buồn nặng trĩu. Sàn gạch hơi lạnh, nhưng trái tim anh còn cảm thấy lạnh hơn gấp bội phần.
A,
Quên mất,
Anh đâu có trái tim.
Khi Chu Trạch mở áo ra, anh thấy vết thương trên ngực đã hoàn toàn bình phục và liền lại chỉ sau một đêm.
Điều này khiến Chu Trạch không khỏi hoài nghi. Anh tự hỏi liệu trong ngực mình vẫn còn trái tim hay không. Trên thực tế, trái tim của anh vẫn còn trong lồng ngực.
Bởi vì anh có thể cảm nhận được nhịp tim, cơ thể anh ta vẫn còn sống, hoạt động bình thường và không có vấn đề gì.
Nhưng dường như một số loại cảm xúc đã bị lấy đi.
Một số phản ứng bản năng của anh cũng không còn nữa, những phản ứng ấy tựa như bị một bức tường vô hình nào đó cản lại.
Đêm qua, lẽ ra anh phải cùng Hứa Thanh Lãng chạy sang chỗ nạn nên, dù anh cả khi anh biết người ấy sẽ chết thôi nhưng anh của hồi trước chắc chắn vẫn sẽ chạy lại xem tình hình.
Cũng như lúc nãy khi Hứa Thanh Lãng quát lớn với anh, anh lại hỏi lại: "Việc đó có liên quan gì đến tôi?"
Tối hôm nọ anh đã chém chết con khỉ kia, sau đó lại bị một ông già khó hiểu làm trọng thương rồi anh bị kéo đi. Buổi sáng tinh mơ ông già kia lại cho anh ăn một món ăn mà ông ta gọi là "tim anh"- điều này có chút hoảng hốt.
Ngay cả chuyện tối hôm qua, khi câu lạc bộ kia chơi trò bút tiên để gọi quỷ, anh có thể cảm nhận được nhưng lại không thực sự rõ ràng.
Bản thân anh đêm qua thật lạ như bị người nào "Xúi giục" vậy. Ngẫm lại cũng có chút hợp lý.
Tất nhiên, đây chỉ là những lời bào chữa. Chu Trạch cảm thấy mình như đang phải đi chỉnh răng. Khi đi chỉnh răng xong, bạn vẫn có thể ăn uống bình thường, sinh hoạt bình thường nhưng phải chịu một số hạn chế nhất định- chính là sự khó chịu, không thoải mái như bình thường.
Con người chính là như vậy. Khi gặp phải những khó khăn cản bước họ trên cuộc sống, miễn là còn có hy vọng và nỗ lực, họ có thể vượt qua được khó khăn đó và tiếp tục vững bước trong cuộc sống.
Chu Trạch trong trại trẻ mồ côi luôn nỗ lực, khi trong bệnh viện vẫn vậy,
Cho dù nay đã ở một kiếp khác, anh vẫn nỗ lực không ngừng.
Nói khó nghe hay nói dễ nghe thì "Chết vinh còn hơn sống nhục".
Hai tay chống đất,
Anh ngẩng đầu,
Thở một hơi dài nhẹ nhõm,
Anh vẫn chưa kịp làm gì cả,
Anh luôn muốn tìm thấy cái thứ bí ẩn kia sớm hơn một chút, sau đó sẽ ném nó vào Địa ngục, vấn đề sẽ được giải quyết. Hơn nữa, khi làm xong việc công trạng của anh sẽ đi lên. Một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng thực sự thứ bí ẩn đó không thể tìm ra trong ngày một ngày hai, nhưng chỉ cần có người chết sẽ lại có nạn nhân tiếp theo.
Đã là một con quỷ thì sau khi giết người nó lại càng trở nên điên cuồng hơn. Việc tỉnh ngộ đối với quỷ mà nói sẽ chẳng có lợi gì cả, khi đó nó sẽ bị tan thành mây khói.
Cũng bởi vậy, sẽ không ngừng có những người tự kết liễu đời mình như hai nạn nhân vừa rồi.
Nhưng Chu Trạch không thể nghĩ như vậy. Khi quá quan tâm đến một vấn đề, ngực trái của anh sẽ đau đến quằn quại, đau đến mức không muốn sống nữa.
Như ông lão bí ẩm hôm nọ, khi trên bàn ăn đã nói: một người khi không có lương tâm thì sẽ tốt hơn.
Lúc nãy, Chu Trạch nhìn lên trần nhà. Anh kinh ngạc khi thấy trên đó một một điểm nhỏ kỳ lạ, nó có một đường kẻ nhỏ màu đen.
Đột nhiên,
Cơ thể của Chu Trạch bỗng chốc run lên,
Anh tìm thấy nó.
Anh đã tìm thấy cái thứ bí ẩn kia.
Căn bản tối qua nó đã không tiến vào hiệu sách lúc nào cả.
Nó đã ở phía trên trần nhà,
Đưa phần mắt bao quát hết phía dưới,
Chăm chú quan sát nơi này!
Thậm chí, tối qua bàn tay nó đã duỗi ra rồi tác động lên chiếc "bút tiên", điều khiển trò chơi từng chút từng chút một.
Đây là một cách đáng kinh ngạc, nó đã thoát khỏi được tầm mắt của Chu Trạch.
"Lần này…..chắc sẽ không có thêm người phải chết nữa!"
"Ôi... đau quá..."
Vừa mới đứng lên, Chu Trạch đã đau đớn không chịu nổi, anh phải ngồi xổm xuống ngay lập tức để xoa dịu cơn đau.
"Lần này, rốt cục vấn đề đã được tìm ra!"
Chà, đau thật.
Hazzzz!
....
"Người chết tối qua là Trần Nông- chính là người định tỏ tình tối qua". Hứa Thanh Lãng vừa nhai miếng cau trong miệng vừa đi đến nói với Chu Trạch.
"Người đàn ông chuẩn bị tỏ tình đêm qua?" Chu Trạch hỏi.
"Đúng là anh ấy. Tôi vừa mới đến sở cảnh sát, nghe cảnh sát trong đồn kể lại tối qua anh ta cũng có đến để lấy lời khai, xong khi xong xuôi, anh ta đã đến tòa cao ốc và nhảy xuống."
Cảnh sát chưa chắc chắn được hung thủ, nên khi Chu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng lấy lời khai xong, những người còn lại cũng sẽ bị lấy lời khai rồi mới được ra về. Họ không bị hạn chế đi lại, hạn chế duy nhất chỉ là không được rời khỏi thành phố trong thời gian này.
"Anh ta cảm thấy bị chế giễu sau khi từ đồn cảnh sát về?" Chu Trạch thở dài. "Đúng là một màn tỏ tình khủng khiếp."
"Này, anh có thể nói năng tích đức một chút không, có người đã chết đấy." Hứa Thanh Lãng nói với Chu Trạch.
"Tích đức? Anh cần tích đức à? Tôi còn một số tiền âm phủ trong ngăn bàn, nếu cần anh có thể đốt nó để tích đức." Chu Trạch nhún vai.
"Không biết việc đốt tiền âm phủ để tích đức do ai nghĩ ra. Anh nghĩ đốt tiền âm phủ có thể tích đức và giải quyết được vấn đề ư?"
"Anh nói nghe như tiền là nguồn gốc của mọi tội lỗi ấy, vậy sao anh không bán 20 căn nhà của anh và tặng chúng cho "Dự án hy vọng"?
"...….." Hứa Thanh Lãng.
"Hãy cùng tôi đến một nơi." Chu Trạch nói.
"Ở đâu?"
Chu Trạch chỉ tay về hướng tòa tháp: "Ở chỗ đó"
.....
Cao ốc này là nơi nhiều trung tâm thương mại cùng liên kết với nhau. Tất nhiên vì sự bỏ bê không còn đầu tư sửa sang lại cao ốc lên các trung tâm thương mại trong cao ốc này cũng đã sớm rời đi.
Đây là một biểu hiện của việc đô thị hóa quá nhanh ở đô thị, việc xây dựng quá nhiều tòa nhà cao tầng vượt quá nhu cầu của người dân xung quanh đã dẫn đến những nơi như thế này bị phá sản, gây lãng phí rất lớn.
Thang máy đã không còn hoạt động từ lâu. Hứa Thanh Lãng cùng Chu Trạch phải đi lên bằng lối cầu thang bộ.
"Này, hai người kia tự tử ở tòa nhà đối diện cơ mà, chúng ta lên đây để làm gì?" Hứa Thanh Lãng nhắc nhở.
Lúc này hai người họ đang ở tòa nhà đối diện tòa nhà có người tự sát, cách hiện trường khoảng tầm 100 mét.
"Anh cũng có thể được coi như là siêu hình, vậy thì, điều gì khiến người trong cuộc nghĩ anh là hung thủ. Giết người cũng có cần trực tiếp cầm dao để đi đâm đâu?" Chu Trạch hỏi ngược lại.
"Vậy anh dựa vào cái gì mà cho rằng thứ đó ở đây?"
"Rãnh trên gạch."
Hai người đã lên đến tầng thứ tư. Chu Trạch đã kẻ một đường thẳng tắp với mình và cửa hàng. Sau đó anh chọn vị trí cách đó ngắn nhất, duỗi ngón trỏ ra, chỉ về phía trước và trượt đi.
"Đây là ý gì?" Hứa Thanh Lãng hỏi.
"Nếu anh chỉ có thể như một đứa bé đứng trước mặt tôi và luôn miệng hỏi "tại sao", tôi khuyên anh nên đi đóng phim trinh thám kinh dị, trong đó luôn có một vai trợ thủ ngốc nghếch, luôn đứng cạnh nhân vật chính và hỏi "tại sao", cho nên nhân vật đó có vai trò để làm nên cho nhân vật chính."
"Really? Anh nói chuyện càng ngày càng đanh đá." Hứa Thanh Lãng bất mãn nói.
"Bởi vì tôi luôn coi anh là một người anh em cho nên tôi không đành lòng cho anh đóng vai phụ để làm nền cho tôi." Chu Trạch vỗ vai Hứa Thanh Lãng.
"Vậy anh cũng chẳng đối xử dịu dàng với Oanh Oanh chút nào."
Chu Trạch lại đưa ngón trỏ ra một lần nữa rồi nói: ""Đây là một đường thẳng song song, anh hiểu không?"
"Khi họ chơi trò "bút tiên" tối qua, họ đã triệu tập được thứ gì đó, nhưng nó đã không tiến vào hiệu sách mà đứng ở vị trí như chúng ta đang đứng bây giờ,
Sau đó, nó dùng tay để điều khiển cây bút, để cây bút chỉ về phía anh?"
"Đúng vậy." Chu Trạch khóe miệng nở ra một nụ cười. "Tối qua khi những người trong câu lạc bộ yêu thích phám khá kia hỏi hôm nay liệu họ có thể nhìn thấy quỷ không, nó đã điều khiển cây bút chỉ về phía tôi,
Nó không ngại mạo phạm đến tôi, thậm chí không nể mặt tôi rồi giết người ngay trước mắt tôi."
"Thật điên rồ? "
"Không, trong mắt tôi nó có giá trị rất lớn, khi bắt được thứ này rồi trả nó về Địa ngục, công trạng của tôi sẽ đi lên. Đây là một con cá lớn."
"Việc này có nguy hiểm không?" Hứa Thanh Lãng hỏi.
"Vì vậy tôi mới gọi anh đến đây cùng tôi. Tôi coi anh như là anh em tốt. Cùng làm điều nguy hiểm rồi chết cùng nhau. Anh có thấy rất lãng mạn không?"
"...….." Hứa Thanh Lãng.
"Lãng mạn cái con khỉ khô."
"Không có gì, cùng lắm thì chúng ta xuống Địa ngục. Anh đừng lo, đường ở đó tôi đã quen rồi."
Chu Trạch lại khoanh tay, sau đó rút điện thoại ra, nhìn vào đó rồi tính toán gì đó, sau đó chỉ lên đỉnh tòa nhà, nói: ""Tại tầng thứ năm, không có chênh lệch quá lớn."
"Này, ít nhất anh cũng phải thông báo cho tôi một tiếng để tôi cò chuẩn bị chứ." Hứa Thanh Lãng vừa đi theo Chu Trạch lên cầu thang vừa nói.
"Anh hãy nhớ lại đêm thu phục Oanh Oanh đi, anh cũng không có chuẩn bị gì cả."
Hứa Thanh Lãng nghẹn lời, nói: "Anh đúng là cái đồ không có lương tâm."
Chu Trạch chợt dùng bước và mỉm cười.
Sau đó,
Hai người đã lên đến tầng thứ năm ở phía đông- Nơi gần nhất với vị trí có người tự sát.
Nơi này vốn là một nơi để tập gym, nhưng đã bỏ hoang từ lâu nên đã bị tích bụi, một số máy móc cũng chưa được chuyển đi nên nơi này rất hoang vắng.
Hứa Thanh Lãng có chút lo lắng. Chu Trạch thì vẫn tiến về phía trước không chút do dự.
Nó ở vị trí này đây.
Đột nhiên Chu Trạch dừng bước trước một cái đệm khí đồ chơi.
"Ồ, tôi đã không gặp anh trong một thời gian dài!"
Giọng nói quen thuộc phát ra.
Chu Trạch ngẩng đầu nhìn lên,
Anh thấy một ông lão mặc áo choàng vô cùng bẩn thỉu nhảy xuống.
"Người anh em, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Tối nay chúng ta hãy cùng uống với nhau vài ly, tôi mời anh, trả lại ân tình của anh lần trước!"
Ông già đi tới bên Chu Trạch và chào hỏi.
Lúc này,
Hai tay Hứa Thanh Lãng lúc này theo bản năng, cung kính chào:
"Thiên Địa Vô Cực, Huyền Tâm chính pháp!"
Sau đó anh ta trực tiếp cắn ngón trỏ của mình rồi chỉ vào lông mày.
Tốc độ rất nhanh, không chút chậm trễ.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo đã làm Hứa Thanh Lãng bị sốc, ông lão kia tự nhiên nhìn sang Hứa Thanh Lãng, nói"
"Đây là vợ của anh sao? Cô ấy bị bệnh gì hay đây là phong tục chào hỏi chỗ cô ấy, khi gặp người khác phải bôi máu lên mặt rồi nói xin chào? Cô ấy làm như vậy làm ta liên tưởng đến lễ hội Songkran của nhà Tống!
Đi tới đây nào, tôi sẽ dạy cho cô nương phong tục chào hỏi ở chỗ tôi"
Nói xong, lão đạo đưa tay gãi gãi vào đũng quần của mình, giống như là muốn đáp lễ Hứa Thanh Lãng.
Nhưng đúng lúc này, Chu Trạch vươn ra là lấy móng tay bóp lấy cổ của ông già kia.
Ông ấy khi gãi đũng quần không biết móc từ đâu ra một lá bùa màu vàng sáng, kinh ngạc nhìn sang Chu Trạch với ánh mắt kỳ lạ:
"Anh…..anh nhanh hơn tôi."
Chu Trạch liếc nhìn lá bùa, sau đó móng tay phát lực. Cả người lão đạo kia rung lên như bị điện giật.
Cuối cùng Chu Trạch đẩy nhẹ nhàng, lão ta ngã xuống đất và lăn lông lốc vài vòng.
Khi lão đạo hôn mê, Chu Trạch đã nhảy qua đệm khí,
Đằng sau đệm khí,
Có một người đang nằm ở đó,
Trên mình đầy những vết thương chằng chịt.
Tìm được rồi,
Quả nhiên là ở đây.
Bình luận facebook