• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Phòng Sách Lúc Nửa Đêm (2 Viewers)

  • chap-74

Chương 74: Người có tên, cây có bóng




Đây là một người phụ nữ, trên người cô phủ một chiếc váy trắng. Dưới chiếc váy trắng ấy là cơ thể chằng chịt những vết thương. Mỗi vùng trên cơ thể lại có một vết thương khác nhau, nó nhiều đến mức khi chạm vào không khỏi khiến họ giật mình.



Theo kinh nghiệm của Chu Trạch, cô gái này bị thương nặng như thế mà vẫn chưa chết đúng là một kỳ tích.



Trong những bộ phim đấu súng, khi nhân vật chính đang hấp hối vẫn có đủ thời gian và sức lực để nói lên lời trăn trối cuối cùng, thậm chí có những trường hợp bảo người thân mình chạy đi rồi chính bản thân người đang hấp hối đó sẽ kết liễu kẻ thù- người đã hãm hại mình. Trên thực tế mà nói, thì điều này là không thể.



Con người mà, mạng sống của ai cũng thực sự rất mong manh.



Người phụ nữ này trước mắt vẫn chưa chết, cô ấy còn thở một cách đều đều, ngực của cô ấy lên xuống nhẹ nhàng đã chứng minh điều đó.



Chu Trạch đi thẳng tới chỗ lão già kia, móng tay anh mọc dài ra. Anh chuẩn bị mở ra cánh cửa Địa ngục.



"Trực tiếp như vậy sao? Anh không hỏi thêm lão ta chuyện gì à?" Hứa Thanh Lãng hỏi.



"Tôi không có gì để hỏi."



Ông lão bên kia vẫn còn hôn mê, anh sẽ thừa dịp này đưa linh hồn của cô gái này xuống dưới Địa ngục, như vậy, tất cả đều hoàn hảo.



Tuy nhiên, đúng vào thời điểm này, bất chợt lão ta tỉnh dậy và chạy về phía Chu Trạch.



Hứa Thanh Lãng tiến lên một bước, vươn tay ra giữ lấy lão ta sau đó quăng lão ra một bên. Lão già vừa bị Chu Trạch bóp cổ, lúc này thân thể còn đang nhũn ra, tất nhiên không phải là đối thủ của Hứa Thanh Lãng.



"Đừng... đừng làm thế, bỏ qua cô ấy, cầu xin anh bỏ qua cô ấy."



Lão già nằm một bên, bắt đầu lên tiếng xin xỏ.



Nhưng Chu Trạch vẫn không mảy may quan tâm. Từ cơ thể của cô gái đó, anh rút ra một sợi trông như si-rô đen, rồi sau đó một vòng tròn được rút ra.



Chu Trạch đưa tay ra đón lấy linh hồn của cô ấy. Mặc dù bây giờ linh hồn này đang rất yếu ớt nhưng anh vẫn cảm nhận được sức mạnh của linh hồn này.



Đây là một con cá lớn béo bở so với những con cá và con tôm nhỏ anh đã đưa xuống địa ngục trước đó.



"Anh!!!"



Đột nhiên lão già nổi điên, lão ta lao cầm cây bút về phía Chu Trạch với mục đích định đâm anh.



Cũng may Chu Trạch vô cùng nhanh nhẹn. Anh lập tức ngả người ra phía sau để tránh cây bút.



Nhưng hình như mục tiêu của lão ta không phải Chu Trạch, lão ta đã đâm cây bút đó vào giữa yết hầu của Hứa Thanh Lãng.



Mặc dù cổ họng lúc này vô cùng đau đớn nhưng hai tay Hứa Thanh Lãng đang mở rộng ra. Anh ta nằm im trễn sàn và không nhúc nhích.



Trên sàn nhà, người phụ nữ kia vẫn hôn mê, nhưng tất cả những thứ đang diễn ra vừa rồi la do chính cô thao túng.



"Chu Trạch, bình tĩnh, đừng nóng vội!"



Hứa Thanh Lãng hét lên, anh sợ rằng Chu Trạch vì quá nóng giận sẽ không để ý đến tính mạng của bản thân. Giờ Hứa Thanh Lãng biết mình đang ở trong tình thế "ngàn cân treo sợi tóc" nên vội hét lên để Chu Trạch bình tĩnh trở lại.



Nhưng Chu Trạch lại không để ý đến lời nói của Hứa Thanh Lãng, những ngón tay của anh chụp vào trán của đối phương.



Cùng lúc đó, ngòi bút đã đâm xuyên qua cổ Hứa Thanh Lãng và tạo thành một lỗ nhỏ. Máu tươi đã chảy ra.



"Chu….." Hứa Thanh Lãng cảm nhận được rõ ràng cơn đau ở cổ nhưng cũng không dám đưa tay để rút cây bút ra. Anh linh cảm rằng, nếu động đến cây bút thì tính mạng của anh sẽ bị đe dọa ngay lập tức.



Người phụ nữ không tỉnh dậy, nhưng đối với Chu Trạch, đó là một mối đe dọa thầm lặng.



Cô ta không thể làm gì Chu Trạch nhưng có thể dùng tính mạng của Hứa Thanh Lãng để uy hiếp anh.



"Hai người đã tự sát, họ rất đáng thương." Chu Trạch đột nhiên mở miệng, nói.



Hứa Thanh Lãng rất ngạc nhiên, anh không biết Chu Trạch tự nhiên đề cập đến chuyện này nhằm mục đích gì.



"Anh lúc trước đã mắng tôi tại sao lại không nhắc nhở họ, để họ xảy ra cơ sự này. Anh còn nói tôi đã thay đổi." Chu Trạch tiếp tục.



"Hmmmm" Hứa Thanh Lãng.



"Cho nên, tôi thấy anh tình nguyện hy sinh tính mạng của anh để trả thù cho bọn họ?"



"...." Hứa Thanh Lãng.



Chu Trạch bỗng nhiên lấy một tay che lấy ngực trái của mình, tay kia chống xuống đất. Trên mặt anh bắt đầu toát mồ hôi lạnh, cả người dường như không còn sức lực.



Cây bút kia cũng rơi xuống đất, Hứa Thanh Lãng lấy tay che đi vết thương nhỏ trên cổ của mình rồi bắt đầu hít thở bằng miệng. Hai tai Hứa Thanh Lãng lúc này ù ù không nghe rõ.



Ông lão chạy đến bên người phụ nữ, xem xét tình hình của cô ta. Ông ta có chút lo lắng, cũng có chút mờ mịt.



Chu Trạch nhìn về phía Hứa Thanh Lãng và cảm thấy ân hận tại sao lại mang anh ta theo. Những tưởng có anh ta thì Chu Trạch sẽ có thêm trợ thủ, nào ngờ Hứa Thanh Lãng lại trở thành mục tiêu để đối phương lấy ra uy hiếp anh.



Ban đầu, Chu Trạch nghĩ rằng anh sẽ hoàn thành công việc mặc kệ sống chết của Hứa Thanh Lãng, nhưng anh đã không làm như vậy được. Thoáng một cái, ngực Chu Trạch đau như muốn nổ tung.



Chết tiệt,



Chuyện này là sao,



Việc làm vừa nãy cũng gọi là có lương tâm?



Điều này cũng làm cho tôi đau?



Vả lại, anh ta chết đi thì ai sẽ làm cho tôi nước ô mai để uống!



Cái này tôi chỉ suy nghĩ vì bản thân thôi mà!



Ông lão lại sờ lên đũng quần của mình rồi lấy ra một lá bùa khác. Ông lão này không biết dấu trong người bao nhiêu lá bùa, mà lại chuyên môn chỉ thích dấu vào chỗ đó, không biết có ý gì không.



"Xin lỗi người huynh đệ, tôi nhất định phải bảo vệ cô ấy đến cùng. Khó khăn lắm cô ấy mới trốn đến Thành Đô được, tôi không thể để cô ấy rơi vào tay anh."



Ông lão cầm lá bùa rồi cuối cùng nói Chu Trạch:



"Tôi xin lỗi."



Nói xong, lão ta cầm lá bùa lao về phía Chu Trạch.



Chu Trạch giật mình ngẩng đầu lên, trong mắt anh lóe lên một ánh sáng đen mờ ảo. Không đợi Chu Trạch kịp ra tay, hai người lạ đã xuất hiện đằng sau lưng của lão già đó.



Hứa Thanh Lãng lấy tay che cổ, trong miệng ú ở một thứ âm thanh không rõ ràng.



Cả người lão già bị nhấc lên, hắn ta không biết rằng đằng sau lưng đã xuất hiện một nam một nữ.



Hai người họ trông rất bình thường nhưng lại có sức mạnh không thua gì những lực sỹ có kinh nghiệm.



"Vút!...""



"Bịch…."



Ông ta bị ném sóng soài trên sàn gạch lạnh toát.



Uốn éo qua lại, ông ta lấy tay đặt lên eo của mình, khóc lớn"



"Tại sao anh lại….."



Cơn đau ở ngục của Chu Trạch đã dần dần thuyên giảm. Anh lại đưa tay mình lên một lần nữa, anh biết người phụ nữa đang nằm ở kia đã rất yếu ớt và trước sự cứng rắn kia là giới hạn cuối cùng cô có thể đạt được.



"Đại huynh, anh hãy tha cho cô ấy, thả chúng tôi đi. Có được không, tôi van xin anh…"



"Để hai người đi?" Hứa Thanh Lãng một tay che cổ, một tay kia lết trên nền gạch để kéo cơ thể đi,



"Vậy ai sẽ chịu trách nhiệm cho cái chết của hai người vô tội kia?"



"Hai người đó không pahir do chúng tôi giết. Chúng tôi không điều khiển họ mà ngược lại còn muốn cứu họ. Tại họ, họ muốn tìm đến cái chết." Lão già giải thích.



"Ông nghĩ chúng tôi sẽ tin ông?"" Hứa Thanh Lãng khịt mũi.



Lão già không nhìn về hướng Hứa Thanh Lãng nữa, lần này lão già quay sang Chu Trạch nài nỉ:



"Đại huynh, cô ấy là bạn của ông chủ tôi, vì cứu ông chủ tôi nên cô ấy mới bị trọng thương."



Lão đạo nhớ rằng lúc trước khi ông gặp Chu Trạch, Chu Trạch đã rất quan tâm đến công việc của ông chủ của ông ta, anh đã chỉ có thể đưa ông chủ của lão già đó ra ngoài.



Bàn tay của Chu Trạch mới đặt lên trán của người phụ nữa kia, tay còn chưa phát lực. Khi nghe lão già nói đến đó, anh lập tức dừng lại.



Là bạn của người đàn ông đó?



Cái người mà ngồi húp cháo sau quầy được camera ghi lại?



Là cái người mà khi trong mơ đã nhắc Chu Trạch về nữ Vô diện trong hồ nước.



Chu Trạch cảm thấy anh nợ người đó một tấm chân tình.



"Ahhhhh..."



Ngực anh lại đau lên từng cơn dữ dội.



Chu Trạch tiếp tục hít một hơi thật sâu, rồi lùi lại hai bước và lảo đảo đứng dậy.



May mắn thay, cảm giác đau đớn không kéo dài quá lâu. Những mỗi khi anh làm việc gì khi bắt buộc phải có sự lựa chọn vì lợi ích hay vì tình cảm, ngực của anh lại trở nên đau nhói- nó như đang nhắc nhở anh vậy.



Giống như một chất độc, nó đã được giấu trong ngực anh.



Từng có một thí nghiệm nổi tiếng về phản xạ, nó tương tự như việc Chu Trạch bây giờ phải chịu đựng.



Có lẽ, muốn đạt được mục đích thì không thể có lương tâm trong đó. Khi Chu Trạch làm một việc thể hiện lương tâm của mình, ngực anh lại đau nhói như bị sốc điện. Dần dà về sau, anh sẽ không còn làm những việc có lương tâm nữa.



"Anh tin vào điều đó sao?" Hứa Thanh Lãng nhìn về phía Chu Trạch.



Chu Trạch khoát khoát tay.



"Này, có người nào ngu ngốc đến mức tự tìm đến cái chết chứ, trước đây không phải anh đã nói..."



"Tôi tin ông ta." Chu Trạch liếc nhìn Hứa Thanh lãng rồi sau đó nhìn sang lão già kia. "Ông và cô ta hãy đi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."



Người có tên, cây có bóng. Cặp nam nữa kia cũng nhảy lầu tự tự cùng một ngày, Chu Trạch không nghĩ người phụ nữa này đã làm điều đó. Người phụ nữ này có thể đã nhúng tay vào trò chơi "bút tiên" nhưng chưa chắc cô ấy là hung thủ giết người.



Tiểu Louli từng nói rằng người đàn ông ở Thành đô đã thoát khỏi đám cháy một cách ngoạn mục như đùa với lửa. Anh ta như một thẩm phán đã thoát khỏi được pháp luật của cơ thể, do đó anh ta đã không chết.



Do đó, bạn của con người không thể là linh hồn xấu xa. Nếu cô ấy xấu xa thì chắc hẳn người chết đầu tiên trong tay anh ấy là cô ta.



Suy luận này đáng tin cậy hơn bất kỳ những chứng cứ khác. Bởi vì, cho dù tiểu Louli đã nói như vậy cũng chỉ là châm chọc anh ta trời cao đất rộng, không biết tự lượng sức mình.



Lão già lập tức đứng dậy và cúi đầu cảm ơn Chu Trạch. Khi đến bên cạnh người phụ nữ kia, ông ta đau khổ nói:



"Người huynh đệ, vì không có chỗ nào đi nên tôi đã mang cô ấy đến đây, chính là dựa vào sức mạnh của anh mà tránh những kẻ đang vây bắt cô ấy."



Nếu bây giờ tôi cùng cô ấy rời đi, không phải tự dâng mỡ đến miệng mèo sao?"



"Hai người... Đang bị truy nã?" Chu Trạch hỏi.



"Nói tóm lại, những kẻ đang tìm kiếm chúng tôi xuất quỷ nhập thần, chúng có thể ở khắp mọi nơi: trong gương, trong đám đông, thậm chí trên cỏ, dưới mặt đất, chúng tôi có thể trốn thoát được đến đây thực sự đã là may mắn."



"Điều đó không có nghĩa là cô gái kia bị thương nặng đến mức không chống cự được." Chu Trạch xoa xoa ngón tay của mình. "Một khi thân thể cô ấy bị hủy, chỉ còn lại linh hồn thì cô ấy sẽ rất nhanh bị phát hiện hoặc sẽ bị tôi đưa xuống dưới Địa ngục."



"Chúng tôi có đến bệnh viện để xử lý vết thương. Nhưng khi những bác sỹ ở đó vừa thấy chúng tôi, họ đã cởi bỏ bộ quần áo và lao vào định giết chúng tôi."



Lão già rất khổ sở nói:



"Chính vì thế tôi và cô ấy đã đến đây hai ngày trước, ở gần anh chúng tôi đã an toàn hơn."



"Tôi không thể giúp được." Chu Trạch nhún vai.



Chu Trạch đối với lão già kia mà nói, anh còn một chút nể mặt nên mới mắt nhắm mắt mở thả lão đi.



Nếu bây giờ còn tiếp tục cho lão ở lại đây thì không chừng tiểu Louli sẽ trực tiếp dẫn theo một đoàn quỷ sai đến phá tan hiệu sách mất.



Lúc này, cây bút ban đầu nằm trên mặt đất đột nhiên dựng đứng lên. Sắc mặt Hứa Thanh Lãng thay đổi ngay lập tức, lộ rõ vẻ cảnh giác.



Nhưng cây bút chỉ viết một vài từ trên mặt đất:



"Hãy cứu tôi, tôi sẽ cho anh trái tim của tôi."



Thấy những lời này, ánh mắt của Chu Trạc lập tức đọng lại.



"Không biết xấu hổ!



Dựa vào ngoại hình của cô mà có thể trao đổi trái tim của cô để người khác cứu cô?"



Hứa Thanh Lãng nói một cách đầy giễu cợt. "Dù trước mặt tôi có cô gái xinh đẹp thế nào, tôi cũng không đồng ý."



"Tôi đồng ý."



"Cái gì? "Hứa Thanh Lãng sững sờ nhìn Chu Trạch, tự nhiên anh nghĩ tới Bác sỹ Lâm, cô ấy xinh đẹp như vậy mà Chu Trạch còn không chịu, thì ra khẩu vị của anh mặc như thế này.



"Người huynh đệ, không phải lúc này anh nói không có cách sao?" Lão già nghi ngờ nói.



"Ồ, tôi quên mất. Chỉ cần nhớ rằng tôi là bác sỹ phẫu thuật giỏi nhất Thành Đô."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom