• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full PHÓNG TÚNG (5 Viewers)

  • Chương C14

images.php


Người lái xe nhìn đôi tình nhân ngoại quốc ôm nhau cười tủm tỉm phía sau, thì thầm trò chuyện mà tâm tình cũng trở nên tốt hơn, huýt sáo vài cái.
Con đường kéo dài uốn lượn trên sườn núi, rừng phong cũng theo đó trải dài bất tận.
Một lúc sau, xe dừng lại trên lưng chừng ngọn đồi, gần công viên. Ngụy Trì Vũ và Vu Duyệt bước xuống xe, vòng ra sau cốp xách hai vali xuống. Con đường rộng rãi, lúc này có rất nhiều du khách đi thành từng nhóm một thì thì thầm trò chuyện, chụp ảnh.
Không khí trên núi vào sáng sớm mùa thu hơi ướt át và se lạnh, mọi vật im lìm.
Vu Duyệt xốc balo lên vai, kéo vali đi theo Ngụy Trì Vũ tìm khách sạn. Khách sạn ở đây không nhiều và cũng không được xây thành cao ốc, chỉ có rất nhiều khách sạn 2,3 tầng rải rác dọc khắp con đường trải đầy màu vàng của lá phong.
Hầu hết đều theo phong cách vừa cổ điển vừa hiện đại nên rất dễ hoà vào bức tranh phong cảnh ở nơi này. Vì đang mùa du lịch nên khách sạn ở gần đây đã hết sạch phòng, Ngụy Trì Vũ bất đắc dĩ sử dụng chút quan hệ mà đặt được cho hai người một phòng lớn tại khách sạn cuối cùng của con đường.
Hai người thả bước đi bên lề đường, đôi giày thể thao của Vu Duyệt dẫm lên lá phong đỏ thẫm rải đầy trên mặt đường, từ đầu tới cuối trên miệng cô vẫn treo nụ cười thích thú, đưa mắt nhìn khắp nơi, trầm trồ khen ngợi.
Ngụy Trì Vũ nhìn cô thật lâu, trong lòng hơi tự đắc, nhìn cô hạnh phúc như vậy, có phải anh đã lập công lớn rồi không?
Khách sạn hai người ở là một căn biệt thự nằm ở gần cuối con đường, căn biệt thự hai tầng màu trắng nằm lấp phía sau những hàng phong cao lớn, Vu Duyệt theo đường mòn đi vào trong, từ xa đã thấy người ra tiếp đón, là một lễ tân người Canada xinh đẹp, thấy hai người liền lễ phép chào hỏi,
"Ngài Vũ?"
Ngụy Trì Vũ gật đầu, cô ấy liền nói,
"Ông chủ đã đặc biệt dặn dò về ngài, mời đi theo tôi."
Ngụy Trì Vũ một tay kéo vali, một tay ôm lấy eo Vu Duyệt thong thả bước vào trong nhà.
Nói là khách sạn nhưng không hề giống khách sạn tí nào, giống như một căn nhà độc lập vậy.
Căn biệt thự hai tầng thiết kế theo phong cách sang trọng nhưng hoà nhã, vừa bước vào đập vào mắt cô là lò sưởi âm tường, trước lò trải một tấm thảm màu đỏ, bên cạnh là bộ sofa nhỏ mềm mại, đi lên tầng là phòng ngủ lớn giành cho hai người, ga giường màu tím và rèm cửa cùng màu, mở cửa ra ban công còn có bể bơi nhỏ lộ thiên, nước trong bể xanh ngắt, sạch sẽ, nữ lễ tân nói nhẹ nhàng,
"Nước ở đây mỗi ngày đều được thay một lần, ngoài ra hai người còn có thể có một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn."
Vu Duyệt nhìn rừng phong ngay trước mắt, híp mắt nép vào lòng Ngụy Trì Vũ. Sáng sớm 6h trời vẫn còn hơi se lạnh, đứng một lúc đã thấy tay chân tê rần, Ngụy Trì Vũ quyết định không chiều cô nữa, bế thẳng người vào phòng tắm, Vu Duyệt cởi áo khoác, đứng một bên nhìn anh kiểm tra nước ấm của căn biệt thự rồi xả nước đầy bồn. Làm xong một loạt hành động, Ngụy Trì Vũ vuốt vuốt tóc cô,
"Em mệt lắm rồi, tắm trước đã rồi anh dẫn em đi ăn sáng."
Vu Duyệt gật đầu, cởi quần áo, bước vào bồn.
Ngụy Trì Vũ mở vali lấy ra cho cô một bộ đồ dài tay thoải mái và đồ lót.
Phòng tắm bốc hơi ấm nghi ngút, Vu Duyệt trần như nhộng lười biếng nằm dài trong bồn tắm, cơ thể đẹp đẽ căng mọng dưới làn nước trong. Ngụy Trì Vũ đặt đồ vào giỏ trúc, nhìn cô một lát rồi cũng xoay người ra ngoài.
Khoảng 30ph sau, Vu Duyệt tóc tai ướt rượt ra khỏi phòng tắm.
Vì ngâm nước nóng nên cả người cô ửng đỏ, đặc biệt là hai gò má, ánh mắt trong suốt ướt át. Ngụy Trì Vũ vẫn đang tìm hiểu nơi này trên điện thoại, thấy cô ra liền bỏ điện thoại lên đầu giường, giang tay ôm cô ngồi xuống bên cạnh, anh cầm lấy khăn lau nhẹ nhàng lên mái tóc cô, vừa hỏi,
"Thoải mái không?"
Vu Duyệt cầm lấy điện thoại anh, tự nhiên mở khoá, xem lại nội dung anh vừa đọc, lơ đãng trả lời,
"Thoải mái ạ."
------------
Nói là khách sạn nhưng thực ra chỉ là một căn biệt thự hai tầng không quá lớn nằm ngay bìa rừng, mà ở nơi này chỉ có hai người ở. Xung quanh còn có rất nhiều căn biệt thự cùng nhà hàng lấp ló sau từng hàng cây phong đang trong mùa thay áo mới.
Giày Vu Duyệt dẫm sột soạt lên thảm lá phong đỏ rực dưới lòng đường, cô quay người một vòng, hít thật sâu không khí trong lành, cười khúc khích.
Ngụy Trì Vũ mặc chiếc áo măng tô dài đến đầu gối màu đen cùng chiếc khăn quàng cổ màu đỏ đậm mà Vu Duyệt tự tay đan cho anh vào mùa đông năm ngoái, anh thong thả rải bước phía sau, hai tay bỏ vào túi áo, nhìn Vu Duyệt bị anh gói thành cái bánh chưng chạy nhảy phía trước, híp mắt cười.
Con đường xuyên qua rừng phong không lớn, lúc này đã rải dày lá phong màu đỏ vàng chói mắt, dưới chân là lá phong, trên đầu cũng là từng tán cây cao vút, nắng nhè nhẹ xuyên qua kẽ lá chiếu xuống mặt đường.
Ngụy Trì Vũ nhìn Vu Duyệt, rảo ba bước đã kịp bắt lấy tay cô, ôm chặt vai cô, cúi đầu nói,
"Đi ăn thôi nào."
Vu Duyệt nhìn bàn tay to đang bọc lấy tay mình, truyền vào cơ thể cô hơi ấm quen thuộc, tâm tình kích động thoáng yên bình, nhìn con đường phía trước, xung quanh im lặng, cả con đường chỉ có hai người.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom