• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full PHÓNG TÚNG (4 Viewers)

  • Chương C15

Lúc Vu Duyệt tỉnh dậy đã là 11h hơn, giường bên cạnh trống trải, cô lật người đưa tay sờ sờ vào ga giường, mát lạnh, chắc anh không ngủ. Cô ngồi dậy, vuốt vuốt lại chiếc áo len rồi ra ngoài.
Ngụy Trì Vũ ngồi trên sofa xem điện thoại. Thói quen này của anh nhiều lần Vu Duyệt đã nhắc nhở nhưng anh cũng không chịu bỏ, mỗi lần rảnh rỗi đều mở điện thoại lên. Cô đi đến phía sau vòng tay ôm lấy cổ anh, cúi đầu áp mặt vào hõm vai anh, nũng nịu,
"Đói quá."
Ngụy Trì Vũ vẫn dán mắt vào màn hình, đưa tay vuốt ve cánh tay đang vòng trước ngực mình của cô, cười khẽ.
"Đợi một lát nhé, anh đã gọi cơm rồi."
Một lát anh lại xoay người, buông điện thoại xuống,
"Hay em thích ra ngoài ăn?"
Vu Duyệt ngồi lên sofa, dựa vào ngực anh, cầm điện thoại anh vừa bỏ xuống, thành thạo bấm mật mã, lười biếng.
"Anh đã gọi rồi mà, ăn ở đây cũng được."
Ngụy Trì Vũ nhìn làn mi hơi sập xuống của cô gái nhỏ, bàn tay đưa lên vuốt ve mái tóc đen dài đang xoã trên đùi mình, Vu Duyệt lơ đãng hỏi.
"Anh vừa xem gì đấy?"
Ngụy Trì Vũ đáp,
"Xem thử nên dẫn em đi đâu chơi thôi."
Nhắc đến chuyện này, Vu Duyệt lại bắt đầu sôi nổi,
"Mình đi công viên xong, rồi đi xuống núi đi anh, dù sao trên này cũng không có gì nữa mà. Được không?"
Ngụy Trì Vũ hơi cau mày, vuốt vuốt má cô,
"An ninh ở đây không tốt lắm, chúng ta nên đi theo đoàn, đi lẻ dễ gặp nguy hiểm lắm."
Vu Duyệt đâu nghĩ sâu xa được như thế, vòng tay ôm lấy cổ anh, cọ cọ, giọng nũng nịu như mèo con,
"Đi mà anh, một lần thôi, em chỉ xuống đó xem có gì thôi, hứa là không chạy lung tung mà."
Ngụy Trì Vũ nhìn cô, cười bất đắc dĩ, ôm cô vào ngực,
"Được rồi, chiều tối anh sẽ đưa em xuống núi ăn tối, rồi về thật nhanh, được không nào?"
Được anh đồng ý, Vu Duyệt mừng đến híp mắt, chủ động dâng môi cho anh. Hai người lại quấn quít nhau trên sofa, đến khi tiếng chuông cửa vang lên, Vu Duyệt mới rút tay ra khỏi lưng quần anh, ánh mắt mơ màng, đôi môi đỏ mọng ướt át.
Ngụy Trì Vũ cũng cài lại móc áo lót cho cô, rồi bất lực nhìn xuống nơi nào đó trong đũng quần đã thức tỉnh, cười bất đắc dĩ, kéo kéo vạt áo rồi đi ra mở cửa.
Anh gọi một cái bánh kem 2 tầng loại nhỏ cùng một vài món ăn nhẹ, Vu Duyệt ngồi trên sofa xem điện thoại, thấy anh đem đồ vào mới bỏ xuống, sáng mắt,
"Đói đến chết mất."
Ngụy Trì Vũ nhìn chiếc áo len xộc xệch lộ ra bờ vai gầy của cô, híp mắt. Vu Duyệt không kiêng dè ăn lấy ăn để, cô thuộc dạng người ăn bao nhiêu cũng không bị béo, nên bánh ngọt anh gọi, thoáng cái cô đã ăn hết một nửa. Ngụy Trì Vũ ăn xong ngồi bên cạnh nhìn cô cắt bánh, tựa cằm lên vai cô, trầm giọng.
"Ngọt không?"
Vu Duyệt gật gật đầu, cắt cho anh một miếng dâng tận miệng. Ngụy Trì Vũ nhìn chằm chằm vào vệt kem trắng dính trên khoé miệng cô, ánh mắt càng sâu thăm thẳm, anh ăn hết mấy miếng bánh Vu Duyệt cắt cho, lại đòi thêm miếng nữa, Vu Duyệt chau mày, cầm muỗng liếm liếm chút kem còn sót lại,

"Hết rồi."

Giọng Ngụy Trì Vũ khàn đục,
"Vẫn còn mà."
Trong lúc Vu Duyệt vẫn đang ngơ ngác, đôi môi anh đã ập xuống, mềm mại, ngọt ngào. Cô trợn tròn mắt, đối diện với ánh mắt tràn ngập ý cười của anh, giận dỗi cắn nhẹ lên môi dưới anh.
Ngụy Trì Vũ lại áp sát người, Vu Duyệt ngồi trong lòng anh, ngẩng đầu bị động đáp trả. Hai tay anh vòng lấy eo thon nhỏ của cô, ép về hạ bộ đã nóng rực của mình.
Cánh môi mút mát, đầu lưỡi dịu dàng trơn mớn hàm răng ngọc rồi đến lưỡi đinh hương của cô, càn quét khắp nơi trong khoang miệng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom