Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương C17
Phóng túng quá độ hậu quả đương nhiên là hai ngày sau đó, hai người cứ loanh quanh trên giường rồi ra phòng khách.
Thỉnh thoảng Vu Duyệt ngâm mình dưới làn nước ấm của hồ hơi lộ thiên. Nguỵ Trì Vũ bên cạnh cô hai năm, những thói xấu của cô anh gần như nắm trong lòng bàn tay.
Cô gái nhỏ của anh lười biếng nhưng lại chịu khó đưa cơm hộp lên trường cho anh, muốn đi chơi nhưng khi được đi rồi lại muốn về nhà, bằng không thì muốn anh cõng.
Mỗi lần hai người giận nhau, rõ ràng là cô sai nhưng vẫn khóc lóc làm nũng tủi thân khiến anh chưa kịp nhăn mày đã vội ôm cô vào lòng lau nước mắt.
Mà tất cả, anh đều bao dung.
Kết quả là chiều ngày hôm sau, Vu Duyệt lúc đang vùi vào chăn ngủ đã bị Nguỵ Trì Vũ nửa ôm nửa lôi kéo vào phòng tắm, hôn đến tỉnh ra.
Những ngày tiếp theo, hai người đều tay trong tay đi khắp nơi.
Vu Duyệt nhớ kĩ, Đó là mùa thu năm 2012, cô hưng phấn đến nỗi nằm bẹp trên thảm lá phong đỏ rực dưới chân núi, Nguỵ Trì Vũ lặng lẽ đứng bên cạnh giúp cô quay lại khoảnh khắc hạnh phúc nhất của hai người.
Đêm nay là đêm cuối cùng hai người ở lại khách sạn trên lưng núi. Vu Duyệt ngồi trên sofa vừa múc kem tươi trong cốc, hai chân đeo đôi tất bông màu hồng ngoan ngoãn dụi dụi lên bụng anh, vừa xem phim.
Nguỵ Trì Vũ đang đặt vé máy bay, ngày mai hai người sẽ lên máy bay lúc 2h chiều về Trung Quốc. Nguỵ Trì Vũ nhìn điện thoại, một tay ôm trọn cả đôi bàn chân cô đang nghịch ngợm trên bụng mình, khẽ vuốt ve. Anh lơ đãng hỏi,
"Ngon không?"
Vu Duyệt gật đầu không đáp. Nguỵ Trì Vũ nhếch môi,
"Ăn miếng cuối cùng đi rồi đưa anh đi cất, tối ăn lạnh không tốt đâu."
Vu Duyệt ngoan ngoan nghe lời, múc một miếng lớn gần hết trong cốc rồi dúi cốc kem chỉ còn một ít vào tay anh, cầm điều khiển tivi, im lặng thả người xuống sofa. Nguỵ Trì Vũ nhìn chút kem còn sót lại trong cốc, thở dài, cúi người véo mạnh vào má cô, giọng nghiêm nghị,
"Mèo con không nghe lời."
Vu Duyệt cong chân đạp nhẹ vào đùi anh,
"Tránh ra, anh chắn mất tivi của em rồi."
Nhìn cô phụng phịu vì giận dỗi, Nguỵ Trì Vũ buồn cười, lại muốn nhìn cô giận thêm nữa, anh ngồi bệt lên tấm thảm trước sôfa, nắm lấy cằm cô hôn mạnh, Vu Duyệt nắm tóc anh kéo mạnh ra, Nguỵ Trì Vũ kêu đau nhả đầu lưỡi cô ra,
"Thôi nào, cho anh hôn một lát."
Vu Duyệt "hừ" một tiếng, chu miệng,
"Một cái thôi đấy."
Nguỵ Trì Vũ thả cốc kem lên thảm, rướn người lên thành một chân quỳ trên sofa, đè lên người cô, nhẹ nhàng áp xuống đôi môi còn mát lạnh của cô. Nụ hôn nhẹ nhàng triền miên không mang chút dục vọng.
Anh hôn thật sâu, nuốt hết dư vị của li kem vừa nãy, ngọt ngào đến ngất ngây, đầu lưỡi anh nhận được sự đáp trả nhiệt tình của Vu Duyệt, càng càn quấy, cuốn lấy lưỡi cô về phía mình rồi dùng môi mút mạnh.
Đôi môi cô ướt át bị anh ngậm lấy, một bên ngực bị bàn tay to lớn của anh bao trọn, nhẹ nhàng xoa nắn, khiến cô bất giác ruón người lên. Nguỵ Trì Vũ trả tự do cho đầu lưỡi cô, thở gấp gáp, trán đụng trán, anh còn lưu luyến mổ nhẹ vào môi cô vài cái, véo nhẹ đầu ngực cô, khàn giọng,
"Trừng phạt em."
Vu Duyệt cắn môi dưới của anh, đôi tay bất thình lình từ trên lưng đưa về phía trước, cách một cái quần thể thao mỏng, bóp mạnh vào gậy thịt đã sớm căng phồng của anh, cười khúc khích.
Nguỵ Trì Vũ bị cô làm đau đến nỗi rên lên thành tiếng, anh vỗ mạnh vào mông cô, giả vờ quát,
"Không muốn sống nữa đúng không?"
Vu Duyệt càng cười lớn, thân hình như con rắn uốn éo trên cơ thể anh, mái tóc đen dài đổ xuống sôfa trắng như tuyết, đôi môi sưng mọng ướt át.
Nhìn người con gái dưới thân quyến rũ như vậy, Nguỵ Trì Vũ quyết định dẹp hết mọi kế hoạch tối nay qua một bên, trực tiếp bế cô vào phòng ngủ.
Vu Duyệt bị ném lên giường, váy ngủ ngắn bị tốc lên đến thắt lưng lộ ra quần lót màu tím. Cô hét lớn một tiếng rồi kéo váy xuống, nhanh chóng trốn vào trong chăn.
Nguỵ Trì Vũ cởi áo trèo lên giường, hoá thành con sói tìm cừu trong đống chăn gối hỗn độn.
Tiếng cô cười khúc khích trong chăn, trong trẻo, anh không mất chút sức lực nắm lấy bàn chân lộ ra bên ngoài của cô, kéo mạnh. Vu Duyệt hét lên,
"Anh ăn gian..."
Nguỵ Trì Vũ nhếch môi vỗ nhẹ vào mông cô, môi mỏng dí sát vào tai cô, giọng trầm đục,
"Đêm nay anh sẽ đặc biệt "ăn gian" cho em xem."
Thỉnh thoảng Vu Duyệt ngâm mình dưới làn nước ấm của hồ hơi lộ thiên. Nguỵ Trì Vũ bên cạnh cô hai năm, những thói xấu của cô anh gần như nắm trong lòng bàn tay.
Cô gái nhỏ của anh lười biếng nhưng lại chịu khó đưa cơm hộp lên trường cho anh, muốn đi chơi nhưng khi được đi rồi lại muốn về nhà, bằng không thì muốn anh cõng.
Mỗi lần hai người giận nhau, rõ ràng là cô sai nhưng vẫn khóc lóc làm nũng tủi thân khiến anh chưa kịp nhăn mày đã vội ôm cô vào lòng lau nước mắt.
Mà tất cả, anh đều bao dung.
Kết quả là chiều ngày hôm sau, Vu Duyệt lúc đang vùi vào chăn ngủ đã bị Nguỵ Trì Vũ nửa ôm nửa lôi kéo vào phòng tắm, hôn đến tỉnh ra.
Những ngày tiếp theo, hai người đều tay trong tay đi khắp nơi.
Vu Duyệt nhớ kĩ, Đó là mùa thu năm 2012, cô hưng phấn đến nỗi nằm bẹp trên thảm lá phong đỏ rực dưới chân núi, Nguỵ Trì Vũ lặng lẽ đứng bên cạnh giúp cô quay lại khoảnh khắc hạnh phúc nhất của hai người.
Đêm nay là đêm cuối cùng hai người ở lại khách sạn trên lưng núi. Vu Duyệt ngồi trên sofa vừa múc kem tươi trong cốc, hai chân đeo đôi tất bông màu hồng ngoan ngoãn dụi dụi lên bụng anh, vừa xem phim.
Nguỵ Trì Vũ đang đặt vé máy bay, ngày mai hai người sẽ lên máy bay lúc 2h chiều về Trung Quốc. Nguỵ Trì Vũ nhìn điện thoại, một tay ôm trọn cả đôi bàn chân cô đang nghịch ngợm trên bụng mình, khẽ vuốt ve. Anh lơ đãng hỏi,
"Ngon không?"
Vu Duyệt gật đầu không đáp. Nguỵ Trì Vũ nhếch môi,
"Ăn miếng cuối cùng đi rồi đưa anh đi cất, tối ăn lạnh không tốt đâu."
Vu Duyệt ngoan ngoan nghe lời, múc một miếng lớn gần hết trong cốc rồi dúi cốc kem chỉ còn một ít vào tay anh, cầm điều khiển tivi, im lặng thả người xuống sofa. Nguỵ Trì Vũ nhìn chút kem còn sót lại trong cốc, thở dài, cúi người véo mạnh vào má cô, giọng nghiêm nghị,
"Mèo con không nghe lời."
Vu Duyệt cong chân đạp nhẹ vào đùi anh,
"Tránh ra, anh chắn mất tivi của em rồi."
Nhìn cô phụng phịu vì giận dỗi, Nguỵ Trì Vũ buồn cười, lại muốn nhìn cô giận thêm nữa, anh ngồi bệt lên tấm thảm trước sôfa, nắm lấy cằm cô hôn mạnh, Vu Duyệt nắm tóc anh kéo mạnh ra, Nguỵ Trì Vũ kêu đau nhả đầu lưỡi cô ra,
"Thôi nào, cho anh hôn một lát."
Vu Duyệt "hừ" một tiếng, chu miệng,
"Một cái thôi đấy."
Nguỵ Trì Vũ thả cốc kem lên thảm, rướn người lên thành một chân quỳ trên sofa, đè lên người cô, nhẹ nhàng áp xuống đôi môi còn mát lạnh của cô. Nụ hôn nhẹ nhàng triền miên không mang chút dục vọng.
Anh hôn thật sâu, nuốt hết dư vị của li kem vừa nãy, ngọt ngào đến ngất ngây, đầu lưỡi anh nhận được sự đáp trả nhiệt tình của Vu Duyệt, càng càn quấy, cuốn lấy lưỡi cô về phía mình rồi dùng môi mút mạnh.
Đôi môi cô ướt át bị anh ngậm lấy, một bên ngực bị bàn tay to lớn của anh bao trọn, nhẹ nhàng xoa nắn, khiến cô bất giác ruón người lên. Nguỵ Trì Vũ trả tự do cho đầu lưỡi cô, thở gấp gáp, trán đụng trán, anh còn lưu luyến mổ nhẹ vào môi cô vài cái, véo nhẹ đầu ngực cô, khàn giọng,
"Trừng phạt em."
Vu Duyệt cắn môi dưới của anh, đôi tay bất thình lình từ trên lưng đưa về phía trước, cách một cái quần thể thao mỏng, bóp mạnh vào gậy thịt đã sớm căng phồng của anh, cười khúc khích.
Nguỵ Trì Vũ bị cô làm đau đến nỗi rên lên thành tiếng, anh vỗ mạnh vào mông cô, giả vờ quát,
"Không muốn sống nữa đúng không?"
Vu Duyệt càng cười lớn, thân hình như con rắn uốn éo trên cơ thể anh, mái tóc đen dài đổ xuống sôfa trắng như tuyết, đôi môi sưng mọng ướt át.
Nhìn người con gái dưới thân quyến rũ như vậy, Nguỵ Trì Vũ quyết định dẹp hết mọi kế hoạch tối nay qua một bên, trực tiếp bế cô vào phòng ngủ.
Vu Duyệt bị ném lên giường, váy ngủ ngắn bị tốc lên đến thắt lưng lộ ra quần lót màu tím. Cô hét lớn một tiếng rồi kéo váy xuống, nhanh chóng trốn vào trong chăn.
Nguỵ Trì Vũ cởi áo trèo lên giường, hoá thành con sói tìm cừu trong đống chăn gối hỗn độn.
Tiếng cô cười khúc khích trong chăn, trong trẻo, anh không mất chút sức lực nắm lấy bàn chân lộ ra bên ngoài của cô, kéo mạnh. Vu Duyệt hét lên,
"Anh ăn gian..."
Nguỵ Trì Vũ nhếch môi vỗ nhẹ vào mông cô, môi mỏng dí sát vào tai cô, giọng trầm đục,
"Đêm nay anh sẽ đặc biệt "ăn gian" cho em xem."
Bình luận facebook