Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
“Nếu thế thì thôi vậy.” Bà Dương gật đầu vẻ thất vọng, “Lần sau đến chơi đừng ở khách sạn nữa nhé, nhà cô chú vẫn có phòng trống.”
“Vâng, cám ơn cô.”
Ông Dương càng nhìn người thanh niên lịch sự, nhã nhặn trước mắt càng cảm thấy hài lòng, ông suy nghĩ một lát, hỏi: “Tiểu Đường, gia đình cháu làm gì? Có nhà ở Bắc Kinh không?”
“Cả gia đình cháu đều ăn lương công chức, có một hai căn hộ ạ.”
Bà Dương không hiểu vì sao đột nhiên chồng bà lại hỏi vấn đề này, cứ y như lúc điều tra về gia đình của Tiêu Nhiên hồi trước vậy.
“À, khá đấy chứ, vậy hiện giờ cháu có bạn gái không?”
“Không có ạ.”
Phù Hiểu có linh cảm chẳng lành, cô thấy cái nhạc điệu này quen lắm.
“Thế cháu thấy Hiểu Hiểu của chúng ta thế nào?”
Quả nhiên! Phù Hiểu xém cười sặc sụa.
Bà Dương sực hiểu ra, đưa mắt nhìn hai người, bà cũng thấy rất đẹp đôi nha, trai xinh gái đẹp, ừm, đúng là trời đất sinh một đôi, “Đúng rồi, Hiểu Hiểu của chúng ta cũng đang không có bạn trai, cơ hội tốt thế này cháu đừng bỏ qua nhá.”
Trán Phù Hiểu chảy xuống ba sọc đen, cô là món hàng cần thúc đẩy việc tiêu thụ sao?
Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt Đường Học Chính, anh nhìn Phù Hiểu một cái, sau đó nói vẻ thành khẩn: “Cháu thấy Phù Hiểu rất được, nhưng nhà cháu ở Bắc Kinh, còn cô ấy thì ở đây…”
“Vậy thì phải tăng tốc lên, để Hiểu Hiểu cũng lên Bắc Kinh là được rồi, nếu được thế Mật Nhi cũng có bạn, chờ các con ổn định, hai ông bà già chúng ta cũng lên đó luôn!” Bà Dương nói một cách quả quyết.
“Dừng lại –” Phù Hiểu hấp tấp xen vào, “Mọi người đùa gì vậy, đừng để Đường Học Chính mất tự nhiên chứ, điều kiện của anh ấy tốt thế lo gì không tìm được người điều kiện tốt?” Cô không trèo cao nổi, “Ăn thôi, ăn thôi.”
Thế là đề tài trên dừng lại một cách dở dang, trên gương mặt Đường Học Chính cũng không xuất hiện biểu cảm ‘đặc biệt’ nào, anh khẽ cười rồi tiếp tục ăn.
Về được đến nhà thật nhẹ cả người, Phù Hiểu để Đường Học Chính đi tắm trước, cô ngồi phịch xuống sô pha chợp mắt, chuông điện thoại vang lên, cô nhắm tịt mắt, cầm lên, “A lô?”
“Hiểu, Đường thiếu đến quê chúng ta chơi thế nào rồi?” Giọng của Dương Mật truyền đến.
“Ừ, tốt lắm.”
“Tao có bảo với ba mẹ rồi, hai người có gọi ày không?”
“Tụi tao vừa ở nhà mày về đây.”
“Gì?”
“Tụi tao đến nhà mày ăn cơm.”
“Vậy ba mẹ có nói gì không?”
“… Chú Dương răn dạy Đường Học Chính một phen có tính không?” Đương nhiên không thể nhắc đến việc hai người họ mai mối linh tinh rồi.
“Hả?” Dương Mật muốn xỉu luôn, người ba làm giáo viên của con ơi! “Thế Đường thiếu không khó chịu vì chuyện đó chứ!”
“Anh ta còn hợp tác chán, yên tâm đi, mọi chuyện ổn cả.”
“Phùuuu, thế thì tốt, nhưng mày vẫn phải để ý đấy, giúp tao tiếp đãi anh ta cho tốt nhé.” Dương Mật lại một lần nữa nhấn mạnh.
“… Biết rồi.”
Không lâu sau khi cô cúp điện thoại, Đường Học Chính đi ra từ phòng tắm, bảo: “Phù Hiểu, đi tắm đi em.”
“Ừm.” Phù Hiểu uể oải đáp lời, cô nằm úp trên sô pha và không buồn nhúc nhích.
Đường Học Chính lau tóc, đi đến gần sô pha, thấy cô thế thì anh bật cười, “Em mệt thế cơ à, hôm nay chỉ leo núi có chút xíu thôi đó.”
“Bây giờ tôi mới phát hiện: xương cốt tôi sắp rời nhau hết rồi.”
“Xấu hổ chưa kìa.” Đường Học Chính nhẹ lắc đầu, đi đến giữa sô pha, ngồi xuống, “Em nên tập thể dục đi.” Dứt lời, anh dùng bàn tay to lớn bóp bả vai mảnh khảnh của cô.
“Anh làm gì vậy?” Phù Hiểu cứng người lại.
“Giúp em thư giãn gân cốt, thả lỏng nào.”
“Không cần đâu.”
“Thả lỏng.” Đường Học Chính không để ý tới cô, điều chỉnh lực bóp vai cô.
“Ối, đau quá.”
“Có vậy mà cũng đau?” Đường Học Chính nhíu mày, anh chỉ dùng ba phần lực thôi.
“Anh có chắc là anh không định mưu sát không?”
“Thế này thì sao?” Đường Học Chính nhẹ tay hơn một ít.
“Hì hì, nhột quá.”
“…” Sao cô nàng này còn khó hầu hơn cả anh vậy? “Bớt càu nhàu đi, nhẫn nại chút nào.”
Thế là: trong tình huống Phù Hiểu lúc thì: “Đau quá,” một chốc lại: “Nhột quá,” Đường Học Chính đã hoàn thành công việc mát xa của anh chàng một cách không dễ chút nào. Anh đứng dậy, “Bây giờ đi tắm một cái là ổn thôi, anh đi ngủ trước đây.” Cảm giác truyền đến từ lòng bàn tay khiến anh hơi mất tự nhiên, anh không quay đầu lại mà đi luôn vào buồng ngủ của mình.
Phù Hiểu cử động thân mình, cô thấy cơ thể mình quả thật không còn đau nhức như ban nãy nữa. Cô thở phào nhẹ nhõm, may mà anh đã về buồng chứ không thì cô cũng chẳng biết phải đối mặt với anh ra làm sao nữa.
Tóm lại, Đường Học Chính ở nhà Phù Hiểu suốt năm ngày, có vẻ như anh chàng đã đi thăm quan sạch cái thị trấn nho nhỏ ấy, thậm chí cả trường tiểu học và trung học mà Phù Hiểu từng theo học anh cũng đã đến thăm. Mà anh chàng cũng đâu có tình nguyện đi về chứ, do anh nhận được một cú điện thoại nào đó nên mới không thể không mua vé máy bay về Bắc Kinh. Tâm trạng của Phù Hiểu rất phức tạp, khi tiễn Đường Học Chính lên máy bay, cô nhìn anh một cách chăm chú, há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng, lời cô nói ra vẫn chỉ là: “Đường Học Chính, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Đường Học Chính cũng không có biểu cảm gì khác thường, anh cười khẽ, chào từ biệt cô, lên máy bay đi rồi.
Mới chớp mắt đã lại sắp hết năm, thị trấn nhỏ – nơi chưa từng đón trận tuyết rơi nào – vẫn như xưa. Chỉ có những nhánh cây trụi lá là được nhuốm một bầu không khí của dịp năm hết Tết đến. Dương Mật về quê ăn Tết, Phù Hiểu và cô nàng cùng đi mua hàng Tết, Dương Mật bảo: “Hiểu, hôm nay mày sang nhà tao ăn cơm tất niên nhé.”
Phù Hiểu đang cầm trên tay một chữ ‘Phúc’ (福) lớn, màu đỏ tươi, vừa ngắm nghía món hàng vừa trả lời: “Năm sau nhớ mời sớm hơn nhé, tao hẹn cô tao trước rồi.”
“Hả?” Dương Mật dẩu đôi môi đỏ thắm, “Ê này, chả mấy khi tao về nhà ăn Tết, hay mày từ chối khéo cô mày đi?”
“Không được rồi, để lần sau đi.” Phù Hiểu khoát tay, cầm thêm đôi câu đối Tết đưa cho chủ quán, “Tổng cộng bao nhiêu tiền?”
“Cái con ranh này nữa!” Dương Mật đánh yêu cô, cũng chọn mấy mức tranh Tết rồi thanh toán tiền. Sau đó, cô nàng kéo kéo Phù Hiểu, ra vẻ thần bí, hỏi: “Dạo rồi Đường thiếu có liên lạc gì với mày không?”
Phù Hiểu đang mải nhìn đoàn người tấp nập qua lại trên đường cái, cô hồi hồn, “Không.”
Thấy vẻ mặt thờ ơ của cô, ngược lại là Dương Mật không biết phải nói tiếp thế nào.
“Sao đột nhiên lại nhắc đến anh ta?” Phù Hiểu chủ động nhắc đến vấn đề, “Anh ta thì có liên quan gì tới tao?”
“Không, tao hỏi chơi ý mà.”
Phù Hiểu cùng Dương Mật bắt xe về nhà, xe dừng dưới lầu khu nhà cô trước, Phù Hiểu xuống xe, “Chúc mừng năm mới nha mày.” Cô cúi xuống, cười tủm tỉm, chúc bạn.
Dương Mật còn chưa hết hy vọng: “Nếu bên chỗ cô mày mà tan sớm thì sang nhà tao nhé.”
“Biết rồi, bye bye.”
Trông theo chiếc taxi đến khi chiếc xe khuất đằng xa, Phù Hiểu nhấc túi đồ lên tay, bỏ đi, cất mấy thứ này lại đi mua đồ ăn tiếp vậy. Cô xoay người lên nhà, tối nay nên ăn gì đây nhỉ? Nấu tô canh gà, thêm món đậu hũ Ma Bà[1] nữa? Cô vừa nghĩ vừa lên cầu thang, vì mải nghĩ quá nên cô không phát hiện ra bóng dáng cao to, cường tráng đang đứng dựa vào bức tường cạnh cửa nhà cô.
Cô rút chìa khóa ra mở cửa, ngay sát cửa nhà cô, có một người đàn ông đang đứng – là một người luôn khiến người ta không thể không chú ý đến sự tồn tại của anh, anh đang nheo mắt lại nhìn cô. Cửa mở, thấy cô định vào nhà luôn, anh ta mới thong dong cất tiếng: “Tối nay ăn gì?”
“Ừm – mua thêm con cá nữa là ổn rồi.” Phù Hiểu nghiêng đầu trả lời, nhưng, ngay lập tức, cô phát hiện sự kỳ quái của tình huống, cô đứng thẳng người, giọng nói này… Cô quay đầu lại vẻ khó tin, cô ngắm từ trên xuống dưới chàng trai anh tuấn đứng nơi góc khuất đang nửa cười nửa không ấy, “Đường Học Chính?” Ánh mắt cô đầy vẻ ngạc nhiên – ngạc nhiên cứ như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy, “Sao anh lại ở đây!”
[1] Nguyên văn: 麻婆豆腐 (Ma Bà Đậu Hũ): món cay của Tứ Xuyên,
“Vâng, cám ơn cô.”
Ông Dương càng nhìn người thanh niên lịch sự, nhã nhặn trước mắt càng cảm thấy hài lòng, ông suy nghĩ một lát, hỏi: “Tiểu Đường, gia đình cháu làm gì? Có nhà ở Bắc Kinh không?”
“Cả gia đình cháu đều ăn lương công chức, có một hai căn hộ ạ.”
Bà Dương không hiểu vì sao đột nhiên chồng bà lại hỏi vấn đề này, cứ y như lúc điều tra về gia đình của Tiêu Nhiên hồi trước vậy.
“À, khá đấy chứ, vậy hiện giờ cháu có bạn gái không?”
“Không có ạ.”
Phù Hiểu có linh cảm chẳng lành, cô thấy cái nhạc điệu này quen lắm.
“Thế cháu thấy Hiểu Hiểu của chúng ta thế nào?”
Quả nhiên! Phù Hiểu xém cười sặc sụa.
Bà Dương sực hiểu ra, đưa mắt nhìn hai người, bà cũng thấy rất đẹp đôi nha, trai xinh gái đẹp, ừm, đúng là trời đất sinh một đôi, “Đúng rồi, Hiểu Hiểu của chúng ta cũng đang không có bạn trai, cơ hội tốt thế này cháu đừng bỏ qua nhá.”
Trán Phù Hiểu chảy xuống ba sọc đen, cô là món hàng cần thúc đẩy việc tiêu thụ sao?
Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt Đường Học Chính, anh nhìn Phù Hiểu một cái, sau đó nói vẻ thành khẩn: “Cháu thấy Phù Hiểu rất được, nhưng nhà cháu ở Bắc Kinh, còn cô ấy thì ở đây…”
“Vậy thì phải tăng tốc lên, để Hiểu Hiểu cũng lên Bắc Kinh là được rồi, nếu được thế Mật Nhi cũng có bạn, chờ các con ổn định, hai ông bà già chúng ta cũng lên đó luôn!” Bà Dương nói một cách quả quyết.
“Dừng lại –” Phù Hiểu hấp tấp xen vào, “Mọi người đùa gì vậy, đừng để Đường Học Chính mất tự nhiên chứ, điều kiện của anh ấy tốt thế lo gì không tìm được người điều kiện tốt?” Cô không trèo cao nổi, “Ăn thôi, ăn thôi.”
Thế là đề tài trên dừng lại một cách dở dang, trên gương mặt Đường Học Chính cũng không xuất hiện biểu cảm ‘đặc biệt’ nào, anh khẽ cười rồi tiếp tục ăn.
Về được đến nhà thật nhẹ cả người, Phù Hiểu để Đường Học Chính đi tắm trước, cô ngồi phịch xuống sô pha chợp mắt, chuông điện thoại vang lên, cô nhắm tịt mắt, cầm lên, “A lô?”
“Hiểu, Đường thiếu đến quê chúng ta chơi thế nào rồi?” Giọng của Dương Mật truyền đến.
“Ừ, tốt lắm.”
“Tao có bảo với ba mẹ rồi, hai người có gọi ày không?”
“Tụi tao vừa ở nhà mày về đây.”
“Gì?”
“Tụi tao đến nhà mày ăn cơm.”
“Vậy ba mẹ có nói gì không?”
“… Chú Dương răn dạy Đường Học Chính một phen có tính không?” Đương nhiên không thể nhắc đến việc hai người họ mai mối linh tinh rồi.
“Hả?” Dương Mật muốn xỉu luôn, người ba làm giáo viên của con ơi! “Thế Đường thiếu không khó chịu vì chuyện đó chứ!”
“Anh ta còn hợp tác chán, yên tâm đi, mọi chuyện ổn cả.”
“Phùuuu, thế thì tốt, nhưng mày vẫn phải để ý đấy, giúp tao tiếp đãi anh ta cho tốt nhé.” Dương Mật lại một lần nữa nhấn mạnh.
“… Biết rồi.”
Không lâu sau khi cô cúp điện thoại, Đường Học Chính đi ra từ phòng tắm, bảo: “Phù Hiểu, đi tắm đi em.”
“Ừm.” Phù Hiểu uể oải đáp lời, cô nằm úp trên sô pha và không buồn nhúc nhích.
Đường Học Chính lau tóc, đi đến gần sô pha, thấy cô thế thì anh bật cười, “Em mệt thế cơ à, hôm nay chỉ leo núi có chút xíu thôi đó.”
“Bây giờ tôi mới phát hiện: xương cốt tôi sắp rời nhau hết rồi.”
“Xấu hổ chưa kìa.” Đường Học Chính nhẹ lắc đầu, đi đến giữa sô pha, ngồi xuống, “Em nên tập thể dục đi.” Dứt lời, anh dùng bàn tay to lớn bóp bả vai mảnh khảnh của cô.
“Anh làm gì vậy?” Phù Hiểu cứng người lại.
“Giúp em thư giãn gân cốt, thả lỏng nào.”
“Không cần đâu.”
“Thả lỏng.” Đường Học Chính không để ý tới cô, điều chỉnh lực bóp vai cô.
“Ối, đau quá.”
“Có vậy mà cũng đau?” Đường Học Chính nhíu mày, anh chỉ dùng ba phần lực thôi.
“Anh có chắc là anh không định mưu sát không?”
“Thế này thì sao?” Đường Học Chính nhẹ tay hơn một ít.
“Hì hì, nhột quá.”
“…” Sao cô nàng này còn khó hầu hơn cả anh vậy? “Bớt càu nhàu đi, nhẫn nại chút nào.”
Thế là: trong tình huống Phù Hiểu lúc thì: “Đau quá,” một chốc lại: “Nhột quá,” Đường Học Chính đã hoàn thành công việc mát xa của anh chàng một cách không dễ chút nào. Anh đứng dậy, “Bây giờ đi tắm một cái là ổn thôi, anh đi ngủ trước đây.” Cảm giác truyền đến từ lòng bàn tay khiến anh hơi mất tự nhiên, anh không quay đầu lại mà đi luôn vào buồng ngủ của mình.
Phù Hiểu cử động thân mình, cô thấy cơ thể mình quả thật không còn đau nhức như ban nãy nữa. Cô thở phào nhẹ nhõm, may mà anh đã về buồng chứ không thì cô cũng chẳng biết phải đối mặt với anh ra làm sao nữa.
Tóm lại, Đường Học Chính ở nhà Phù Hiểu suốt năm ngày, có vẻ như anh chàng đã đi thăm quan sạch cái thị trấn nho nhỏ ấy, thậm chí cả trường tiểu học và trung học mà Phù Hiểu từng theo học anh cũng đã đến thăm. Mà anh chàng cũng đâu có tình nguyện đi về chứ, do anh nhận được một cú điện thoại nào đó nên mới không thể không mua vé máy bay về Bắc Kinh. Tâm trạng của Phù Hiểu rất phức tạp, khi tiễn Đường Học Chính lên máy bay, cô nhìn anh một cách chăm chú, há miệng muốn nói gì đó, cuối cùng, lời cô nói ra vẫn chỉ là: “Đường Học Chính, tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Đường Học Chính cũng không có biểu cảm gì khác thường, anh cười khẽ, chào từ biệt cô, lên máy bay đi rồi.
Mới chớp mắt đã lại sắp hết năm, thị trấn nhỏ – nơi chưa từng đón trận tuyết rơi nào – vẫn như xưa. Chỉ có những nhánh cây trụi lá là được nhuốm một bầu không khí của dịp năm hết Tết đến. Dương Mật về quê ăn Tết, Phù Hiểu và cô nàng cùng đi mua hàng Tết, Dương Mật bảo: “Hiểu, hôm nay mày sang nhà tao ăn cơm tất niên nhé.”
Phù Hiểu đang cầm trên tay một chữ ‘Phúc’ (福) lớn, màu đỏ tươi, vừa ngắm nghía món hàng vừa trả lời: “Năm sau nhớ mời sớm hơn nhé, tao hẹn cô tao trước rồi.”
“Hả?” Dương Mật dẩu đôi môi đỏ thắm, “Ê này, chả mấy khi tao về nhà ăn Tết, hay mày từ chối khéo cô mày đi?”
“Không được rồi, để lần sau đi.” Phù Hiểu khoát tay, cầm thêm đôi câu đối Tết đưa cho chủ quán, “Tổng cộng bao nhiêu tiền?”
“Cái con ranh này nữa!” Dương Mật đánh yêu cô, cũng chọn mấy mức tranh Tết rồi thanh toán tiền. Sau đó, cô nàng kéo kéo Phù Hiểu, ra vẻ thần bí, hỏi: “Dạo rồi Đường thiếu có liên lạc gì với mày không?”
Phù Hiểu đang mải nhìn đoàn người tấp nập qua lại trên đường cái, cô hồi hồn, “Không.”
Thấy vẻ mặt thờ ơ của cô, ngược lại là Dương Mật không biết phải nói tiếp thế nào.
“Sao đột nhiên lại nhắc đến anh ta?” Phù Hiểu chủ động nhắc đến vấn đề, “Anh ta thì có liên quan gì tới tao?”
“Không, tao hỏi chơi ý mà.”
Phù Hiểu cùng Dương Mật bắt xe về nhà, xe dừng dưới lầu khu nhà cô trước, Phù Hiểu xuống xe, “Chúc mừng năm mới nha mày.” Cô cúi xuống, cười tủm tỉm, chúc bạn.
Dương Mật còn chưa hết hy vọng: “Nếu bên chỗ cô mày mà tan sớm thì sang nhà tao nhé.”
“Biết rồi, bye bye.”
Trông theo chiếc taxi đến khi chiếc xe khuất đằng xa, Phù Hiểu nhấc túi đồ lên tay, bỏ đi, cất mấy thứ này lại đi mua đồ ăn tiếp vậy. Cô xoay người lên nhà, tối nay nên ăn gì đây nhỉ? Nấu tô canh gà, thêm món đậu hũ Ma Bà[1] nữa? Cô vừa nghĩ vừa lên cầu thang, vì mải nghĩ quá nên cô không phát hiện ra bóng dáng cao to, cường tráng đang đứng dựa vào bức tường cạnh cửa nhà cô.
Cô rút chìa khóa ra mở cửa, ngay sát cửa nhà cô, có một người đàn ông đang đứng – là một người luôn khiến người ta không thể không chú ý đến sự tồn tại của anh, anh đang nheo mắt lại nhìn cô. Cửa mở, thấy cô định vào nhà luôn, anh ta mới thong dong cất tiếng: “Tối nay ăn gì?”
“Ừm – mua thêm con cá nữa là ổn rồi.” Phù Hiểu nghiêng đầu trả lời, nhưng, ngay lập tức, cô phát hiện sự kỳ quái của tình huống, cô đứng thẳng người, giọng nói này… Cô quay đầu lại vẻ khó tin, cô ngắm từ trên xuống dưới chàng trai anh tuấn đứng nơi góc khuất đang nửa cười nửa không ấy, “Đường Học Chính?” Ánh mắt cô đầy vẻ ngạc nhiên – ngạc nhiên cứ như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy, “Sao anh lại ở đây!”
[1] Nguyên văn: 麻婆豆腐 (Ma Bà Đậu Hũ): món cay của Tứ Xuyên,
Bình luận facebook