Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
“Sao anh lại không thể ở đây?” Anh nhấc chiếc ba lô dưới chân lên một cách nhẹ nhàng, anh giục cô vào trong, rồi chính anh cũng theo cô vào nhà còn tiện tay đóng cửa sắt luôn.
Phù Hiểu ngơ ngác nhìn theo anh khi anh vào trong nhà, dường như cô còn chưa hồi hồn sau phút kinh hãi vừa rồi: “Sao anh… anh lại ở đây?” Cô nhắc lại câu hỏi với vẻ mặt ngốc trệ, nhưng ngay sau đó cô như đã tỉnh táo hẳn, chất vấn, “Hôm nay là 30 Tết!” Trông cô rất hùng hồn, cô có lý cơ mà.
“Thì sao?” Đường Học Chính đẩy cửa buồng dành cho khách ra, quẳng ba lô vào.
Thì sao? Anh ta còn hỏi: “thì sao” nữa? “Lẽ ra anh phải ở nhà ăn bữa cơm đoàn viên với gia đình.”
Đường Học Chính nằm hình chữ ‘đại’ (大) trên sô pha phòng khách, “Bữa cơm đoàn viên cái nỗi gì, lại ở Điếu Ngư Đài[1] thôi, ăn đến phát ngán rồi.”
“Anh nói gì cơ?” Phù Hiểu trợn mắt, cô không chắc vừa rồi mình nghe đúng.
“A, không có gì.” Anh vươn cánh tay dài ra, cầm một quả táo ta đưa lên miệng cắn.
Chắc là anh ta coi quê cô như khu du lịch để đến tránh nóng,… tránh rét? Khóe miệng Phù Hiểu giật giật hai cái: “Người nhà anh không tìm anh à?”
“Di động hết pin.” Người đàn ông ậm ừ.
Nói cách khác là anh ta tắt điện thoại… Cái gã này thât là, sao lớn rồi mà cứ bốc đồng như trẻ con thế.
“Em lạnh à?” Anh ngồi dậy, nhìn chăm chú vào cô, cô mặc cả một đống áo, lớp áo dày cộp tôn lên khuôn mặt hồng hào của cô, khiến khuôn mặt cô trông càng nhỏ nhắn hơn. Loại thời tiết này của phương Nam thì anh chỉ cần hai cái áo là đủ rồi, còn cô thì bọc kín mít như bánh nếp[2].
“Em mặc theo thời tiết không được sao?”
“… Tối nay đi đâu ăn vậy?” Cái cô bé này đang rất bấn rồi đây.
“Anh muốn ăn Tết ở nhà em thật đấy à?” Từ nãy đến giờ mà Phù Hiểu vẫn chưa hiểu tình huống này là làm sao.
“Hay để anh mời em đi ăn nhé?” Đường Học Chính phần nào ‘tỉnh ngộ.’
“Em…” Cô không sao thốt lên lời từ chối được: người ta đã đến nhà mày rùi, sao mày có thể không biết xấu hổ đuổi người ta đi được?
Phù Hiểu hít sâu mấy hơi liền, được rồi, người ta là thanh niên thời hiện đại nên không quá chú trọng đến các ngày lễ truyền thống, cứ coi như người ta được nghỉ nên đi du lịch… Im lặng một lúc lâu, cô thở dài, vẻ bất đắc dĩ, “Em vẫn chưa mua thức ăn đâu.”
“Anh đi với em.”
“… Thật là cám ơn anh quá.”
Vì vậy, trong bầu không khí khác thường đó, hai người cùng nhau đi siêu thị. Vào ngày cuối cùng của năm, siêu thị vắng tanh, không có mấy người. Hai người chậm rãi chọn lựa nguyên liệu nấu ăn. Đám nhân viên siêu thị đều đang sốt ruột về nhà ăn Tết nên thấy đôi tình nhân trẻ này đủng đỉnh quá họ đâm ra nghi ngờ. Có cặp vợ chồng mới cưới nào là thảnh thơi thế này không, chiều ba mươi Tết mới đi mua thức ăn? Nhà họ chả nấu sắp xong bữa tốt thịnh soạn rồi.
Hai người không buồn để ý đến cái nhìn của những người khác, họ rất ăn ý khi chọn nguyên liệu nấu ăn, chả mấy chốc mà xe đẩy đầy ắp. Khi đến quầy thu ngân, nhìn núi hàng trên xe mà Phù Hiểu nản (chút xíu), rốt cuộc là hai người bọn họ ăn hay mười người ăn vậy.
Ai ngờ nhân lúc cô đứng ngẩn người Đường Học Chính đã quẹt thẻ xong. Phù Hiểu tiện tay cầm hóa đơn, khi nhìn đến con số trên đó, cô lập tức tròn mắt vì ngạc nhiên, chỉ mấy thứ này mà hết tận năm sáu trăm lận? Bọn họ ăn vàng đấy à! “Anh… ngoài đồ ăn ra anh còn mua gì nữa thế?”
“Không gì cả.” Đường Học Chính mỗi tay xách một túi to, thuận miệng đáp.
“Vậy có khi họ tính nhầm rồi.” Phù Hiểu sựng lại.
“Xác xuất cho việc nhầm lẫn thấp đến đáng thương nên không thể xảy ra với chúng ta đâu, đi thôi.” Cười Học Chính cười giục.
… Được rồi, dù sao cũng chẳng phải tiền của cô. “Để em xách một túi cho.”
“Nhẹ như bông ý, còn phải hai người xách á?”
Về đến nhà, Đường Học Chính để Phù Hiểu đi rửa rau, còn anh thì chạy ra ngoài. Khi quay về, anh có cầm theo một chai rượu nho. “Không nhiều tuổi lắm, uống tạm.”
Phù Hiểu liếc qua nhãn rượu, cô thấy anh đã quá khiêm tốn rồi. Cô xoay người, đi vào bếp, tiếp tục nấu nướng, Đường Học Chính cũng đi vào giúp cô. Cô liếc thoáng anh một cái nhưng không bảo gì, cũng không buồn khách sáo với anh. Lịch kịch một lúc lâu, khi sắc trời đã đen kịt, hai người bưng nồi nước lẩu uyên ương[3] và bếp điện từ lên phòng khách, chuẩn bị vừa xem ti vi vừa ăn cơm tất niên.
“Hay là xem Conan[4] đi?” Đường Học Chính bật ti vi lên và đề nghị.
“Em muốn xem Chào Xuân[5] cơ.” Phù Hiểu đang bưng bốn bộ đồ ăn (bát đũa và ly đế dài), cô nói với giọng kiên quyết.
“Em thích xem chương trình đó à? Thế mà em không nói sớm, anh mà biết anh đã đưa em đến trường quay xem trực tiếp rồi.” Đường Học Chính về lại ghế sô pha, ngồi xuống, thoải mái duỗi người, anh không ngờ xuống bếp lại mệt người đến vậy.
“Em chỉ thích xem trên ti vi thôi.” Cô lục tục đi ra đi vào mấy lần nữa mới bưng hết nguyên liệu món lẩu lên bàn, chả trách khi nãy hết nhiều tiền, chàng ấm này chọn toàn đồ cao cấp, nào là bào ngư đánh bắt từ vùng biển sâu, nào là cua biển loại bự.
Đường Học Chính cười khẽ một tiếng, anh khui nắp chai để hương rượu lan tỏa ra không gian, khi rót rượu cho cô, anh thấy lạ nên hỏi: “Em lấy bốn chiếc ly làm gì, còn chờ ai đến nữa à?”
Phù Hiểu lặng đi chốc lát rồi mới trả lời: “Đây là chuẩn bị cho ba mẹ.”
Anh dừng cười luôn, “Ờ.” Anh gật đầu rồi rót rượu bằng cả hai tay.
Cạnh Phù Hiểu bày lên bàn bốn bộ đồ ăn cả thảy, cô thì thầm: “Con mời ba mẹ ăn Tết ạ.”
Đường Học Chính như thấy được hương vị của nỗi cô đơn trong giọng cô. Anh lặng im, chăm chú nhìn cô, ánh mắt anh chứa đầy xót thương.
Ít phút sau, Phù Hiểu đứng dậy, nâng hai ly rượu dâng cho ba mẹ cô lên, tưới xuống đất rồi cất hai bộ đồ ăn đi.
“Cất luôn à?”
“Ừ, đã mời xong rồi.”
Kỳ thật, mọi năm, khi Phù Hiểu đón Tết một mình, cô luôn đặt ảnh ba mẹ, bát đũa và ly rượu cho ba mẹ trên bàn, đến tận khi cô ăn cơm tất niên xong mới cất đi.
Đường Học Chính không rành vụ này nên chỉ ngồi yên trên sô pha nhìn cô lúi húi.
Chương trình đón xuân mới cấp trung ương được khai mạc trong bầu không khí vô cùng náo nhiệt, Phù Hiểu từ trong bếp đi ra, “A, vừa khéo. Chúng ta cũng bắt đầu ăn thôi.” Cô trở lại chỗ ngồi, lần này thì chí ít cô cũng không quên mình đang là chủ nhà, cô nâng ly với Đường Học Chính, cười nói, “Chúc mừng năm mới, Đường Học Chính.”
“Chúc mừng năm mới.” Anh mỉm cười, cụng ly với cô.
Hai người đâu còn xa lạ với nhau nên không khí bữa cơm tất niên cũng rất hòa hợp. Tuy từ sau mười hai tuổi đã không xem chương trình Chào Xuân nữa nhưng Đường Học Chính vẫn câu được câu chăng tán gẫu với cô.
Theo truyền thống của Trung Quốc, đêm giao thừa là khoảng thời gian các thành viên trong gia đình đoàn tụ sum vầy. Kỳ diệu biết bao khi vào thời khắc của sự đoàn viên này: có hai người một nam một nữ – không phải người thân thậm chí còn chẳng phải bạn tốt của nhau – cùng quây quanh một chiếc bàn, ấy thế nhưng lại rất hài hòa tự nhiên.
“Em thích uống loại cocktail nào, lần tới anh pha chế cho em uống.”
“Em chưa uống cocktail bao giờ…”
Đường Học Chính nhìn cô với vẻ khó tin, anh săm soi cô thật lâu, “Nhóc này, bề ngoài của em trông có đến mức ‘yêu nước’[6] đâu, sao lại chưa có gã từng nào mời em một ly nhỉ?”
Đã là phụ nữ ai chả có chút hư vinh, Phù Hiểu cũng vậy, cô phản bác ngay: “Sao lại không có chứ, có cả đống người lận.”
“Hả?” Anh đặt ly xuống, ra vẻ rửa tai lắng nghe, “Không nói đâu xa, anh chỉ hỏi em trong khoảng thời gian gần đây có hay không thôi.”
“Đương nhiên là có rồi, mới chỉ hai hôm trước thôi, anh Cường còn rủ em đi chơi nha.” Cô thầm lè lưỡi, rõ ràng là cô lén đổi khái niệm.
Anh cười khẽ nhưng ánh mắt anh dành cho cô lại như thể anh đã biết cô đang cậy mạnh, “Gã đó là ai?”
Biết ngay là không lừa nổi anh mà, cô bĩu môi, “Là người ông anh cùng lớn lên với em…”
“Gã đó đang công tác ở đâu?”
“Thượng Hải…”
“Ờ –” Anh gật đầu ra vẻ hiểu biết.
“Anh ờ cái gì hả!” Cô thẹn quá hóa giận.
“Nào, ăn tôm nhá.” Vì chọc tức người ta nên người nào đó đành bóc tôm dâng lên tạ lỗi.
“Hừ.” Cô cắn mạnh một miếng, coi như tha thứ.
****************************************
[1] 钓鱼台: Điếu Ngư Đài: ở Trung Quốc có 11 di tích tên ‘Điếu Ngư Đài’, mình nghĩ nam chính chỉ lại cái Bắc Kinh, nằm trên hồ Ngọc Uyên, phía Tây thành Bắc Kinh. Tên ‘Điếu Ngư Đài’ này do chính Càn Long đặt. 1959 ‘Điếu Ngư Đài’ được tu bổ trở thành một khách sạn trên nước.
[2] 棕子: Bánh nếp, vào Tết Đoan Ngọ người Trung Quốc sẽ làm món bánh này, có hình kim tự tháp, nhỏ cỡ lòng bàn tay, bánh nếp có vỏ làm từ gạo nếp: nếp trắng hoặc nếp đỗ đen và nhân rất phong phú: chay hoặc mặn hoặc ngọt, bánh được bọc ngoài bằng nhiều lớp lá tre, một đĩa bánh nếp của người Trung Quốc thường có 3 loại nhân trở lên.
[3] 鸳鸯锅: Lẩu uyên ương, món lẩu nấu bằng loại nồi lẩu hai ngăn (nồi hình tròn, ở giữa có vách ngăn), mỗi ngăn của nồi là một loại nước dùng, một bên nước dùng rất cay, một bên nước dùng thanh đạm. (links xem cách nấu)
[4] 柯南: Conan, anime chuyển thể từ bộ manga trinh thám rất nổi tiếng “Thám tử lừng danh Conan” của tác giả Nhật: Gosho Aoyama. (links đọc online, links xem phim online)
[5] 春晚: ‘Chào xuân’, kiểu như chương trình chung vào đêm 30 Tết của dân Việt Nam mình chiếu trên các kênh VTV ý, chương trình 春晚 của Trung Quốc bắt đầu từ 20h đến khi qua giao thừa đêm 30 Tết và cũng được chiếu chung trên các kênh CCTV – đài truyền hình trung ương nước này. 春晚 2012 vừa rồi có màn múa ‘Long Phượng trình tường’ (links xem online Long Phượng trình tường – 龙凤呈祥) hơi bị hoành tráng á. (links xem online 春晚 2012)
[6] Người Trung Quốc có câu ‘hồng nhan họa thủy’ nên giới trẻ Trung Quốc thường ghẹo hoặc khen những người rất xinh đẹp là bề ngoài ‘hại nước hại dân’, ngược lại bề ngoài ‘yêu nước’ nghĩa là hàng siêu cá sấu.
---------- BỔ SUNG THÊM ----------
Chương 16
(Nhất cự ly, nhì tốc độ nhưng quan trọng nhất là phải mặt dầy )
“Sao anh lại không thể ở đây?” Anh nhấc chiếc ba lô dưới chân lên một cách nhẹ nhàng, anh giục cô vào trong, rồi chính anh cũng theo cô vào nhà còn tiện tay đóng cửa sắt luôn.
Phù Hiểu ngơ ngác nhìn theo anh khi anh vào trong nhà, dường như cô còn chưa hồi hồn sau phút kinh hãi vừa rồi: “Sao anh… anh lại ở đây?” Cô nhắc lại câu hỏi với vẻ mặt ngốc trệ, nhưng ngay sau đó cô như đã tỉnh táo hẳn, chất vấn, “Hôm nay là 30 Tết!” Trông cô rất hùng hồn, cô có lý cơ mà.
“Thì sao?” Đường Học Chính đẩy cửa buồng dành cho khách ra, quẳng ba lô vào.
Thì sao? Anh ta còn hỏi: “thì sao” nữa? “Lẽ ra anh phải ở nhà ăn bữa cơm đoàn viên với gia đình.”
Đường Học Chính nằm hình chữ ‘đại’ (大) trên sô pha phòng khách, “Bữa cơm đoàn viên cái nỗi gì, lại ở Điếu Ngư Đài[1] thôi, ăn đến phát ngán rồi.”
“Anh nói gì cơ?” Phù Hiểu trợn mắt, cô không chắc vừa rồi mình nghe đúng.
“A, không có gì.” Anh vươn cánh tay dài ra, cầm một quả táo ta đưa lên miệng cắn.
Chắc là anh ta coi quê cô như khu du lịch để đến tránh nóng,… tránh rét? Khóe miệng Phù Hiểu giật giật hai cái: “Người nhà anh không tìm anh à?”
“Di động hết pin.” Người đàn ông ậm ừ.
Nói cách khác là anh ta tắt điện thoại… Cái gã này thât là, sao lớn rồi mà cứ bốc đồng như trẻ con thế.
“Em lạnh à?” Anh ngồi dậy, nhìn chăm chú vào cô, cô mặc cả một đống áo, lớp áo dày cộp tôn lên khuôn mặt hồng hào của cô, khiến khuôn mặt cô trông càng nhỏ nhắn hơn. Loại thời tiết này của phương Nam thì anh chỉ cần hai cái áo là đủ rồi, còn cô thì bọc kín mít như bánh nếp[2].
“Em mặc theo thời tiết không được sao?”
“… Tối nay đi đâu ăn vậy?” Cái cô bé này đang rất bấn rồi đây.
“Anh muốn ăn Tết ở nhà em thật đấy à?” Từ nãy đến giờ mà Phù Hiểu vẫn chưa hiểu tình huống này là làm sao.
“Hay để anh mời em đi ăn nhé?” Đường Học Chính phần nào ‘tỉnh ngộ.’
“Em…” Cô không sao thốt lên lời từ chối được: người ta đã đến nhà mày rùi, sao mày có thể không biết xấu hổ đuổi người ta đi được?
Phù Hiểu hít sâu mấy hơi liền, được rồi, người ta là thanh niên thời hiện đại nên không quá chú trọng đến các ngày lễ truyền thống, cứ coi như người ta được nghỉ nên đi du lịch… Im lặng một lúc lâu, cô thở dài, vẻ bất đắc dĩ, “Em vẫn chưa mua thức ăn đâu.”
“Anh đi với em.”
“… Thật là cám ơn anh quá.”
Vì vậy, trong bầu không khí khác thường đó, hai người cùng nhau đi siêu thị. Vào ngày cuối cùng của năm, siêu thị vắng tanh, không có mấy người. Hai người chậm rãi chọn lựa nguyên liệu nấu ăn. Đám nhân viên siêu thị đều đang sốt ruột về nhà ăn Tết nên thấy đôi tình nhân trẻ này đủng đỉnh quá họ đâm ra nghi ngờ. Có cặp vợ chồng mới cưới nào là thảnh thơi thế này không, chiều ba mươi Tết mới đi mua thức ăn? Nhà họ chả nấu sắp xong bữa tốt thịnh soạn rồi.
Hai người không buồn để ý đến cái nhìn của những người khác, họ rất ăn ý khi chọn nguyên liệu nấu ăn, chả mấy chốc mà xe đẩy đầy ắp. Khi đến quầy thu ngân, nhìn núi hàng trên xe mà Phù Hiểu nản (chút xíu), rốt cuộc là hai người bọn họ ăn hay mười người ăn vậy.
Ai ngờ nhân lúc cô đứng ngẩn người Đường Học Chính đã quẹt thẻ xong. Phù Hiểu tiện tay cầm hóa đơn, khi nhìn đến con số trên đó, cô lập tức tròn mắt vì ngạc nhiên, chỉ mấy thứ này mà hết tận năm sáu trăm lận? Bọn họ ăn vàng đấy à! “Anh… ngoài đồ ăn ra anh còn mua gì nữa thế?”
“Không gì cả.” Đường Học Chính mỗi tay xách một túi to, thuận miệng đáp.
“Vậy có khi họ tính nhầm rồi.” Phù Hiểu sựng lại.
“Xác xuất cho việc nhầm lẫn thấp đến đáng thương nên không thể xảy ra với chúng ta đâu, đi thôi.” Cười Học Chính cười giục.
… Được rồi, dù sao cũng chẳng phải tiền của cô. “Để em xách một túi cho.”
“Nhẹ như bông ý, còn phải hai người xách á?”
Về đến nhà, Đường Học Chính để Phù Hiểu đi rửa rau, còn anh thì chạy ra ngoài. Khi quay về, anh có cầm theo một chai rượu nho. “Không nhiều tuổi lắm, uống tạm.”
Phù Hiểu liếc qua nhãn rượu, cô thấy anh đã quá khiêm tốn rồi. Cô xoay người, đi vào bếp, tiếp tục nấu nướng, Đường Học Chính cũng đi vào giúp cô. Cô liếc thoáng anh một cái nhưng không bảo gì, cũng không buồn khách sáo với anh. Lịch kịch một lúc lâu, khi sắc trời đã đen kịt, hai người bưng nồi nước lẩu uyên ương[3] và bếp điện từ lên phòng khách, chuẩn bị vừa xem ti vi vừa ăn cơm tất niên.
“Hay là xem Conan[4] đi?” Đường Học Chính bật ti vi lên và đề nghị.
“Em muốn xem Chào Xuân[5] cơ.” Phù Hiểu đang bưng bốn bộ đồ ăn (bát đũa và ly đế dài), cô nói với giọng kiên quyết.
“Em thích xem chương trình đó à? Thế mà em không nói sớm, anh mà biết anh đã đưa em đến trường quay xem trực tiếp rồi.” Đường Học Chính về lại ghế sô pha, ngồi xuống, thoải mái duỗi người, anh không ngờ xuống bếp lại mệt người đến vậy.
“Em chỉ thích xem trên ti vi thôi.” Cô lục tục đi ra đi vào mấy lần nữa mới bưng hết nguyên liệu món lẩu lên bàn, chả trách khi nãy hết nhiều tiền, chàng ấm này chọn toàn đồ cao cấp, nào là bào ngư đánh bắt từ vùng biển sâu, nào là cua biển loại bự.
Đường Học Chính cười khẽ một tiếng, anh khui nắp chai để hương rượu lan tỏa ra không gian, khi rót rượu cho cô, anh thấy lạ nên hỏi: “Em lấy bốn chiếc ly làm gì, còn chờ ai đến nữa à?”
Phù Hiểu lặng đi chốc lát rồi mới trả lời: “Đây là chuẩn bị cho ba mẹ.”
Anh dừng cười luôn, “Ờ.” Anh gật đầu rồi rót rượu bằng cả hai tay.
Cạnh Phù Hiểu bày lên bàn bốn bộ đồ ăn cả thảy, cô thì thầm: “Con mời ba mẹ ăn Tết ạ.”
Đường Học Chính như thấy được hương vị của nỗi cô đơn trong giọng cô. Anh lặng im, chăm chú nhìn cô, ánh mắt anh chứa đầy xót thương.
Ít phút sau, Phù Hiểu đứng dậy, nâng hai ly rượu dâng cho ba mẹ cô lên, tưới xuống đất rồi cất hai bộ đồ ăn đi.
“Cất luôn à?”
“Ừ, đã mời xong rồi.”
Kỳ thật, mọi năm, khi Phù Hiểu đón Tết một mình, cô luôn đặt ảnh ba mẹ, bát đũa và ly rượu cho ba mẹ trên bàn, đến tận khi cô ăn cơm tất niên xong mới cất đi.
Đường Học Chính không rành vụ này nên chỉ ngồi yên trên sô pha nhìn cô lúi húi.
Chương trình đón xuân mới cấp trung ương được khai mạc trong bầu không khí vô cùng náo nhiệt, Phù Hiểu từ trong bếp đi ra, “A, vừa khéo. Chúng ta cũng bắt đầu ăn thôi.” Cô trở lại chỗ ngồi, lần này thì chí ít cô cũng không quên mình đang là chủ nhà, cô nâng ly với Đường Học Chính, cười nói, “Chúc mừng năm mới, Đường Học Chính.”
“Chúc mừng năm mới.” Anh mỉm cười, cụng ly với cô.
Hai người đâu còn xa lạ với nhau nên không khí bữa cơm tất niên cũng rất hòa hợp. Tuy từ sau mười hai tuổi đã không xem chương trình Chào Xuân nữa nhưng Đường Học Chính vẫn câu được câu chăng tán gẫu với cô.
Theo truyền thống của Trung Quốc, đêm giao thừa là khoảng thời gian các thành viên trong gia đình đoàn tụ sum vầy. Kỳ diệu biết bao khi vào thời khắc của sự đoàn viên này: có hai người một nam một nữ – không phải người thân thậm chí còn chẳng phải bạn tốt của nhau – cùng quây quanh một chiếc bàn, ấy thế nhưng lại rất hài hòa tự nhiên.
“Em thích uống loại cocktail nào, lần tới anh pha chế cho em uống.”
“Em chưa uống cocktail bao giờ…”
Đường Học Chính nhìn cô với vẻ khó tin, anh săm soi cô thật lâu, “Nhóc này, bề ngoài của em trông có đến mức ‘yêu nước’[6] đâu, sao lại chưa có gã từng nào mời em một ly nhỉ?”
Đã là phụ nữ ai chả có chút hư vinh, Phù Hiểu cũng vậy, cô phản bác ngay: “Sao lại không có chứ, có cả đống người lận.”
“Hả?” Anh đặt ly xuống, ra vẻ rửa tai lắng nghe, “Không nói đâu xa, anh chỉ hỏi em trong khoảng thời gian gần đây có hay không thôi.”
“Đương nhiên là có rồi, mới chỉ hai hôm trước thôi, anh Cường còn rủ em đi chơi nha.” Cô thầm lè lưỡi, rõ ràng là cô lén đổi khái niệm.
Anh cười khẽ nhưng ánh mắt anh dành cho cô lại như thể anh đã biết cô đang cậy mạnh, “Gã đó là ai?”
Biết ngay là không lừa nổi anh mà, cô bĩu môi, “Là người ông anh cùng lớn lên với em…”
“Gã đó đang công tác ở đâu?”
“Thượng Hải…”
“Ờ –” Anh gật đầu ra vẻ hiểu biết.
“Anh ờ cái gì hả!” Cô thẹn quá hóa giận.
“Nào, ăn tôm nhá.” Vì chọc tức người ta nên người nào đó đành bóc tôm dâng lên tạ lỗi.
“Hừ.” Cô cắn mạnh một miếng, coi như tha thứ.
****************************************
[1] 钓鱼台: Điếu Ngư Đài: ở Trung Quốc có 11 di tích tên ‘Điếu Ngư Đài’, mình nghĩ nam chính chỉ lại cái Bắc Kinh, nằm trên hồ Ngọc Uyên, phía Tây thành Bắc Kinh. Tên ‘Điếu Ngư Đài’ này do chính Càn Long đặt. 1959 ‘Điếu Ngư Đài’ được tu bổ trở thành một khách sạn trên nước.
[2] 棕子: Bánh nếp, vào Tết Đoan Ngọ người Trung Quốc sẽ làm món bánh này, có hình kim tự tháp, nhỏ cỡ lòng bàn tay, bánh nếp có vỏ làm từ gạo nếp: nếp trắng hoặc nếp đỗ đen và nhân rất phong phú: chay hoặc mặn hoặc ngọt, bánh được bọc ngoài bằng nhiều lớp lá tre, một đĩa bánh nếp của người Trung Quốc thường có 3 loại nhân trở lên.
[3] 鸳鸯锅: Lẩu uyên ương, món lẩu nấu bằng loại nồi lẩu hai ngăn (nồi hình tròn, ở giữa có vách ngăn), mỗi ngăn của nồi là một loại nước dùng, một bên nước dùng rất cay, một bên nước dùng thanh đạm. (links xem cách nấu)
[4] 柯南: Conan, anime chuyển thể từ bộ manga trinh thám rất nổi tiếng “Thám tử lừng danh Conan” của tác giả Nhật: Gosho Aoyama. (links đọc online, links xem phim online)
[5] 春晚: ‘Chào xuân’, kiểu như chương trình chung vào đêm 30 Tết của dân Việt Nam mình chiếu trên các kênh VTV ý, chương trình 春晚 của Trung Quốc bắt đầu từ 20h đến khi qua giao thừa đêm 30 Tết và cũng được chiếu chung trên các kênh CCTV – đài truyền hình trung ương nước này. 春晚 2012 vừa rồi có màn múa ‘Long Phượng trình tường’ (links xem online Long Phượng trình tường – 龙凤呈祥) hơi bị hoành tráng á. (links xem online 春晚 2012)
[6] Người Trung Quốc có câu ‘hồng nhan họa thủy’ nên giới trẻ Trung Quốc thường ghẹo hoặc khen những người rất xinh đẹp là bề ngoài ‘hại nước hại dân’, ngược lại bề ngoài ‘yêu nước’ nghĩa là hàng siêu cá sấu.
Phù Hiểu ngơ ngác nhìn theo anh khi anh vào trong nhà, dường như cô còn chưa hồi hồn sau phút kinh hãi vừa rồi: “Sao anh… anh lại ở đây?” Cô nhắc lại câu hỏi với vẻ mặt ngốc trệ, nhưng ngay sau đó cô như đã tỉnh táo hẳn, chất vấn, “Hôm nay là 30 Tết!” Trông cô rất hùng hồn, cô có lý cơ mà.
“Thì sao?” Đường Học Chính đẩy cửa buồng dành cho khách ra, quẳng ba lô vào.
Thì sao? Anh ta còn hỏi: “thì sao” nữa? “Lẽ ra anh phải ở nhà ăn bữa cơm đoàn viên với gia đình.”
Đường Học Chính nằm hình chữ ‘đại’ (大) trên sô pha phòng khách, “Bữa cơm đoàn viên cái nỗi gì, lại ở Điếu Ngư Đài[1] thôi, ăn đến phát ngán rồi.”
“Anh nói gì cơ?” Phù Hiểu trợn mắt, cô không chắc vừa rồi mình nghe đúng.
“A, không có gì.” Anh vươn cánh tay dài ra, cầm một quả táo ta đưa lên miệng cắn.
Chắc là anh ta coi quê cô như khu du lịch để đến tránh nóng,… tránh rét? Khóe miệng Phù Hiểu giật giật hai cái: “Người nhà anh không tìm anh à?”
“Di động hết pin.” Người đàn ông ậm ừ.
Nói cách khác là anh ta tắt điện thoại… Cái gã này thât là, sao lớn rồi mà cứ bốc đồng như trẻ con thế.
“Em lạnh à?” Anh ngồi dậy, nhìn chăm chú vào cô, cô mặc cả một đống áo, lớp áo dày cộp tôn lên khuôn mặt hồng hào của cô, khiến khuôn mặt cô trông càng nhỏ nhắn hơn. Loại thời tiết này của phương Nam thì anh chỉ cần hai cái áo là đủ rồi, còn cô thì bọc kín mít như bánh nếp[2].
“Em mặc theo thời tiết không được sao?”
“… Tối nay đi đâu ăn vậy?” Cái cô bé này đang rất bấn rồi đây.
“Anh muốn ăn Tết ở nhà em thật đấy à?” Từ nãy đến giờ mà Phù Hiểu vẫn chưa hiểu tình huống này là làm sao.
“Hay để anh mời em đi ăn nhé?” Đường Học Chính phần nào ‘tỉnh ngộ.’
“Em…” Cô không sao thốt lên lời từ chối được: người ta đã đến nhà mày rùi, sao mày có thể không biết xấu hổ đuổi người ta đi được?
Phù Hiểu hít sâu mấy hơi liền, được rồi, người ta là thanh niên thời hiện đại nên không quá chú trọng đến các ngày lễ truyền thống, cứ coi như người ta được nghỉ nên đi du lịch… Im lặng một lúc lâu, cô thở dài, vẻ bất đắc dĩ, “Em vẫn chưa mua thức ăn đâu.”
“Anh đi với em.”
“… Thật là cám ơn anh quá.”
Vì vậy, trong bầu không khí khác thường đó, hai người cùng nhau đi siêu thị. Vào ngày cuối cùng của năm, siêu thị vắng tanh, không có mấy người. Hai người chậm rãi chọn lựa nguyên liệu nấu ăn. Đám nhân viên siêu thị đều đang sốt ruột về nhà ăn Tết nên thấy đôi tình nhân trẻ này đủng đỉnh quá họ đâm ra nghi ngờ. Có cặp vợ chồng mới cưới nào là thảnh thơi thế này không, chiều ba mươi Tết mới đi mua thức ăn? Nhà họ chả nấu sắp xong bữa tốt thịnh soạn rồi.
Hai người không buồn để ý đến cái nhìn của những người khác, họ rất ăn ý khi chọn nguyên liệu nấu ăn, chả mấy chốc mà xe đẩy đầy ắp. Khi đến quầy thu ngân, nhìn núi hàng trên xe mà Phù Hiểu nản (chút xíu), rốt cuộc là hai người bọn họ ăn hay mười người ăn vậy.
Ai ngờ nhân lúc cô đứng ngẩn người Đường Học Chính đã quẹt thẻ xong. Phù Hiểu tiện tay cầm hóa đơn, khi nhìn đến con số trên đó, cô lập tức tròn mắt vì ngạc nhiên, chỉ mấy thứ này mà hết tận năm sáu trăm lận? Bọn họ ăn vàng đấy à! “Anh… ngoài đồ ăn ra anh còn mua gì nữa thế?”
“Không gì cả.” Đường Học Chính mỗi tay xách một túi to, thuận miệng đáp.
“Vậy có khi họ tính nhầm rồi.” Phù Hiểu sựng lại.
“Xác xuất cho việc nhầm lẫn thấp đến đáng thương nên không thể xảy ra với chúng ta đâu, đi thôi.” Cười Học Chính cười giục.
… Được rồi, dù sao cũng chẳng phải tiền của cô. “Để em xách một túi cho.”
“Nhẹ như bông ý, còn phải hai người xách á?”
Về đến nhà, Đường Học Chính để Phù Hiểu đi rửa rau, còn anh thì chạy ra ngoài. Khi quay về, anh có cầm theo một chai rượu nho. “Không nhiều tuổi lắm, uống tạm.”
Phù Hiểu liếc qua nhãn rượu, cô thấy anh đã quá khiêm tốn rồi. Cô xoay người, đi vào bếp, tiếp tục nấu nướng, Đường Học Chính cũng đi vào giúp cô. Cô liếc thoáng anh một cái nhưng không bảo gì, cũng không buồn khách sáo với anh. Lịch kịch một lúc lâu, khi sắc trời đã đen kịt, hai người bưng nồi nước lẩu uyên ương[3] và bếp điện từ lên phòng khách, chuẩn bị vừa xem ti vi vừa ăn cơm tất niên.
“Hay là xem Conan[4] đi?” Đường Học Chính bật ti vi lên và đề nghị.
“Em muốn xem Chào Xuân[5] cơ.” Phù Hiểu đang bưng bốn bộ đồ ăn (bát đũa và ly đế dài), cô nói với giọng kiên quyết.
“Em thích xem chương trình đó à? Thế mà em không nói sớm, anh mà biết anh đã đưa em đến trường quay xem trực tiếp rồi.” Đường Học Chính về lại ghế sô pha, ngồi xuống, thoải mái duỗi người, anh không ngờ xuống bếp lại mệt người đến vậy.
“Em chỉ thích xem trên ti vi thôi.” Cô lục tục đi ra đi vào mấy lần nữa mới bưng hết nguyên liệu món lẩu lên bàn, chả trách khi nãy hết nhiều tiền, chàng ấm này chọn toàn đồ cao cấp, nào là bào ngư đánh bắt từ vùng biển sâu, nào là cua biển loại bự.
Đường Học Chính cười khẽ một tiếng, anh khui nắp chai để hương rượu lan tỏa ra không gian, khi rót rượu cho cô, anh thấy lạ nên hỏi: “Em lấy bốn chiếc ly làm gì, còn chờ ai đến nữa à?”
Phù Hiểu lặng đi chốc lát rồi mới trả lời: “Đây là chuẩn bị cho ba mẹ.”
Anh dừng cười luôn, “Ờ.” Anh gật đầu rồi rót rượu bằng cả hai tay.
Cạnh Phù Hiểu bày lên bàn bốn bộ đồ ăn cả thảy, cô thì thầm: “Con mời ba mẹ ăn Tết ạ.”
Đường Học Chính như thấy được hương vị của nỗi cô đơn trong giọng cô. Anh lặng im, chăm chú nhìn cô, ánh mắt anh chứa đầy xót thương.
Ít phút sau, Phù Hiểu đứng dậy, nâng hai ly rượu dâng cho ba mẹ cô lên, tưới xuống đất rồi cất hai bộ đồ ăn đi.
“Cất luôn à?”
“Ừ, đã mời xong rồi.”
Kỳ thật, mọi năm, khi Phù Hiểu đón Tết một mình, cô luôn đặt ảnh ba mẹ, bát đũa và ly rượu cho ba mẹ trên bàn, đến tận khi cô ăn cơm tất niên xong mới cất đi.
Đường Học Chính không rành vụ này nên chỉ ngồi yên trên sô pha nhìn cô lúi húi.
Chương trình đón xuân mới cấp trung ương được khai mạc trong bầu không khí vô cùng náo nhiệt, Phù Hiểu từ trong bếp đi ra, “A, vừa khéo. Chúng ta cũng bắt đầu ăn thôi.” Cô trở lại chỗ ngồi, lần này thì chí ít cô cũng không quên mình đang là chủ nhà, cô nâng ly với Đường Học Chính, cười nói, “Chúc mừng năm mới, Đường Học Chính.”
“Chúc mừng năm mới.” Anh mỉm cười, cụng ly với cô.
Hai người đâu còn xa lạ với nhau nên không khí bữa cơm tất niên cũng rất hòa hợp. Tuy từ sau mười hai tuổi đã không xem chương trình Chào Xuân nữa nhưng Đường Học Chính vẫn câu được câu chăng tán gẫu với cô.
Theo truyền thống của Trung Quốc, đêm giao thừa là khoảng thời gian các thành viên trong gia đình đoàn tụ sum vầy. Kỳ diệu biết bao khi vào thời khắc của sự đoàn viên này: có hai người một nam một nữ – không phải người thân thậm chí còn chẳng phải bạn tốt của nhau – cùng quây quanh một chiếc bàn, ấy thế nhưng lại rất hài hòa tự nhiên.
“Em thích uống loại cocktail nào, lần tới anh pha chế cho em uống.”
“Em chưa uống cocktail bao giờ…”
Đường Học Chính nhìn cô với vẻ khó tin, anh săm soi cô thật lâu, “Nhóc này, bề ngoài của em trông có đến mức ‘yêu nước’[6] đâu, sao lại chưa có gã từng nào mời em một ly nhỉ?”
Đã là phụ nữ ai chả có chút hư vinh, Phù Hiểu cũng vậy, cô phản bác ngay: “Sao lại không có chứ, có cả đống người lận.”
“Hả?” Anh đặt ly xuống, ra vẻ rửa tai lắng nghe, “Không nói đâu xa, anh chỉ hỏi em trong khoảng thời gian gần đây có hay không thôi.”
“Đương nhiên là có rồi, mới chỉ hai hôm trước thôi, anh Cường còn rủ em đi chơi nha.” Cô thầm lè lưỡi, rõ ràng là cô lén đổi khái niệm.
Anh cười khẽ nhưng ánh mắt anh dành cho cô lại như thể anh đã biết cô đang cậy mạnh, “Gã đó là ai?”
Biết ngay là không lừa nổi anh mà, cô bĩu môi, “Là người ông anh cùng lớn lên với em…”
“Gã đó đang công tác ở đâu?”
“Thượng Hải…”
“Ờ –” Anh gật đầu ra vẻ hiểu biết.
“Anh ờ cái gì hả!” Cô thẹn quá hóa giận.
“Nào, ăn tôm nhá.” Vì chọc tức người ta nên người nào đó đành bóc tôm dâng lên tạ lỗi.
“Hừ.” Cô cắn mạnh một miếng, coi như tha thứ.
****************************************
[1] 钓鱼台: Điếu Ngư Đài: ở Trung Quốc có 11 di tích tên ‘Điếu Ngư Đài’, mình nghĩ nam chính chỉ lại cái Bắc Kinh, nằm trên hồ Ngọc Uyên, phía Tây thành Bắc Kinh. Tên ‘Điếu Ngư Đài’ này do chính Càn Long đặt. 1959 ‘Điếu Ngư Đài’ được tu bổ trở thành một khách sạn trên nước.
[2] 棕子: Bánh nếp, vào Tết Đoan Ngọ người Trung Quốc sẽ làm món bánh này, có hình kim tự tháp, nhỏ cỡ lòng bàn tay, bánh nếp có vỏ làm từ gạo nếp: nếp trắng hoặc nếp đỗ đen và nhân rất phong phú: chay hoặc mặn hoặc ngọt, bánh được bọc ngoài bằng nhiều lớp lá tre, một đĩa bánh nếp của người Trung Quốc thường có 3 loại nhân trở lên.
[3] 鸳鸯锅: Lẩu uyên ương, món lẩu nấu bằng loại nồi lẩu hai ngăn (nồi hình tròn, ở giữa có vách ngăn), mỗi ngăn của nồi là một loại nước dùng, một bên nước dùng rất cay, một bên nước dùng thanh đạm. (links xem cách nấu)
[4] 柯南: Conan, anime chuyển thể từ bộ manga trinh thám rất nổi tiếng “Thám tử lừng danh Conan” của tác giả Nhật: Gosho Aoyama. (links đọc online, links xem phim online)
[5] 春晚: ‘Chào xuân’, kiểu như chương trình chung vào đêm 30 Tết của dân Việt Nam mình chiếu trên các kênh VTV ý, chương trình 春晚 của Trung Quốc bắt đầu từ 20h đến khi qua giao thừa đêm 30 Tết và cũng được chiếu chung trên các kênh CCTV – đài truyền hình trung ương nước này. 春晚 2012 vừa rồi có màn múa ‘Long Phượng trình tường’ (links xem online Long Phượng trình tường – 龙凤呈祥) hơi bị hoành tráng á. (links xem online 春晚 2012)
[6] Người Trung Quốc có câu ‘hồng nhan họa thủy’ nên giới trẻ Trung Quốc thường ghẹo hoặc khen những người rất xinh đẹp là bề ngoài ‘hại nước hại dân’, ngược lại bề ngoài ‘yêu nước’ nghĩa là hàng siêu cá sấu.
---------- BỔ SUNG THÊM ----------
Chương 16
(Nhất cự ly, nhì tốc độ nhưng quan trọng nhất là phải mặt dầy )
“Sao anh lại không thể ở đây?” Anh nhấc chiếc ba lô dưới chân lên một cách nhẹ nhàng, anh giục cô vào trong, rồi chính anh cũng theo cô vào nhà còn tiện tay đóng cửa sắt luôn.
Phù Hiểu ngơ ngác nhìn theo anh khi anh vào trong nhà, dường như cô còn chưa hồi hồn sau phút kinh hãi vừa rồi: “Sao anh… anh lại ở đây?” Cô nhắc lại câu hỏi với vẻ mặt ngốc trệ, nhưng ngay sau đó cô như đã tỉnh táo hẳn, chất vấn, “Hôm nay là 30 Tết!” Trông cô rất hùng hồn, cô có lý cơ mà.
“Thì sao?” Đường Học Chính đẩy cửa buồng dành cho khách ra, quẳng ba lô vào.
Thì sao? Anh ta còn hỏi: “thì sao” nữa? “Lẽ ra anh phải ở nhà ăn bữa cơm đoàn viên với gia đình.”
Đường Học Chính nằm hình chữ ‘đại’ (大) trên sô pha phòng khách, “Bữa cơm đoàn viên cái nỗi gì, lại ở Điếu Ngư Đài[1] thôi, ăn đến phát ngán rồi.”
“Anh nói gì cơ?” Phù Hiểu trợn mắt, cô không chắc vừa rồi mình nghe đúng.
“A, không có gì.” Anh vươn cánh tay dài ra, cầm một quả táo ta đưa lên miệng cắn.
Chắc là anh ta coi quê cô như khu du lịch để đến tránh nóng,… tránh rét? Khóe miệng Phù Hiểu giật giật hai cái: “Người nhà anh không tìm anh à?”
“Di động hết pin.” Người đàn ông ậm ừ.
Nói cách khác là anh ta tắt điện thoại… Cái gã này thât là, sao lớn rồi mà cứ bốc đồng như trẻ con thế.
“Em lạnh à?” Anh ngồi dậy, nhìn chăm chú vào cô, cô mặc cả một đống áo, lớp áo dày cộp tôn lên khuôn mặt hồng hào của cô, khiến khuôn mặt cô trông càng nhỏ nhắn hơn. Loại thời tiết này của phương Nam thì anh chỉ cần hai cái áo là đủ rồi, còn cô thì bọc kín mít như bánh nếp[2].
“Em mặc theo thời tiết không được sao?”
“… Tối nay đi đâu ăn vậy?” Cái cô bé này đang rất bấn rồi đây.
“Anh muốn ăn Tết ở nhà em thật đấy à?” Từ nãy đến giờ mà Phù Hiểu vẫn chưa hiểu tình huống này là làm sao.
“Hay để anh mời em đi ăn nhé?” Đường Học Chính phần nào ‘tỉnh ngộ.’
“Em…” Cô không sao thốt lên lời từ chối được: người ta đã đến nhà mày rùi, sao mày có thể không biết xấu hổ đuổi người ta đi được?
Phù Hiểu hít sâu mấy hơi liền, được rồi, người ta là thanh niên thời hiện đại nên không quá chú trọng đến các ngày lễ truyền thống, cứ coi như người ta được nghỉ nên đi du lịch… Im lặng một lúc lâu, cô thở dài, vẻ bất đắc dĩ, “Em vẫn chưa mua thức ăn đâu.”
“Anh đi với em.”
“… Thật là cám ơn anh quá.”
Vì vậy, trong bầu không khí khác thường đó, hai người cùng nhau đi siêu thị. Vào ngày cuối cùng của năm, siêu thị vắng tanh, không có mấy người. Hai người chậm rãi chọn lựa nguyên liệu nấu ăn. Đám nhân viên siêu thị đều đang sốt ruột về nhà ăn Tết nên thấy đôi tình nhân trẻ này đủng đỉnh quá họ đâm ra nghi ngờ. Có cặp vợ chồng mới cưới nào là thảnh thơi thế này không, chiều ba mươi Tết mới đi mua thức ăn? Nhà họ chả nấu sắp xong bữa tốt thịnh soạn rồi.
Hai người không buồn để ý đến cái nhìn của những người khác, họ rất ăn ý khi chọn nguyên liệu nấu ăn, chả mấy chốc mà xe đẩy đầy ắp. Khi đến quầy thu ngân, nhìn núi hàng trên xe mà Phù Hiểu nản (chút xíu), rốt cuộc là hai người bọn họ ăn hay mười người ăn vậy.
Ai ngờ nhân lúc cô đứng ngẩn người Đường Học Chính đã quẹt thẻ xong. Phù Hiểu tiện tay cầm hóa đơn, khi nhìn đến con số trên đó, cô lập tức tròn mắt vì ngạc nhiên, chỉ mấy thứ này mà hết tận năm sáu trăm lận? Bọn họ ăn vàng đấy à! “Anh… ngoài đồ ăn ra anh còn mua gì nữa thế?”
“Không gì cả.” Đường Học Chính mỗi tay xách một túi to, thuận miệng đáp.
“Vậy có khi họ tính nhầm rồi.” Phù Hiểu sựng lại.
“Xác xuất cho việc nhầm lẫn thấp đến đáng thương nên không thể xảy ra với chúng ta đâu, đi thôi.” Cười Học Chính cười giục.
… Được rồi, dù sao cũng chẳng phải tiền của cô. “Để em xách một túi cho.”
“Nhẹ như bông ý, còn phải hai người xách á?”
Về đến nhà, Đường Học Chính để Phù Hiểu đi rửa rau, còn anh thì chạy ra ngoài. Khi quay về, anh có cầm theo một chai rượu nho. “Không nhiều tuổi lắm, uống tạm.”
Phù Hiểu liếc qua nhãn rượu, cô thấy anh đã quá khiêm tốn rồi. Cô xoay người, đi vào bếp, tiếp tục nấu nướng, Đường Học Chính cũng đi vào giúp cô. Cô liếc thoáng anh một cái nhưng không bảo gì, cũng không buồn khách sáo với anh. Lịch kịch một lúc lâu, khi sắc trời đã đen kịt, hai người bưng nồi nước lẩu uyên ương[3] và bếp điện từ lên phòng khách, chuẩn bị vừa xem ti vi vừa ăn cơm tất niên.
“Hay là xem Conan[4] đi?” Đường Học Chính bật ti vi lên và đề nghị.
“Em muốn xem Chào Xuân[5] cơ.” Phù Hiểu đang bưng bốn bộ đồ ăn (bát đũa và ly đế dài), cô nói với giọng kiên quyết.
“Em thích xem chương trình đó à? Thế mà em không nói sớm, anh mà biết anh đã đưa em đến trường quay xem trực tiếp rồi.” Đường Học Chính về lại ghế sô pha, ngồi xuống, thoải mái duỗi người, anh không ngờ xuống bếp lại mệt người đến vậy.
“Em chỉ thích xem trên ti vi thôi.” Cô lục tục đi ra đi vào mấy lần nữa mới bưng hết nguyên liệu món lẩu lên bàn, chả trách khi nãy hết nhiều tiền, chàng ấm này chọn toàn đồ cao cấp, nào là bào ngư đánh bắt từ vùng biển sâu, nào là cua biển loại bự.
Đường Học Chính cười khẽ một tiếng, anh khui nắp chai để hương rượu lan tỏa ra không gian, khi rót rượu cho cô, anh thấy lạ nên hỏi: “Em lấy bốn chiếc ly làm gì, còn chờ ai đến nữa à?”
Phù Hiểu lặng đi chốc lát rồi mới trả lời: “Đây là chuẩn bị cho ba mẹ.”
Anh dừng cười luôn, “Ờ.” Anh gật đầu rồi rót rượu bằng cả hai tay.
Cạnh Phù Hiểu bày lên bàn bốn bộ đồ ăn cả thảy, cô thì thầm: “Con mời ba mẹ ăn Tết ạ.”
Đường Học Chính như thấy được hương vị của nỗi cô đơn trong giọng cô. Anh lặng im, chăm chú nhìn cô, ánh mắt anh chứa đầy xót thương.
Ít phút sau, Phù Hiểu đứng dậy, nâng hai ly rượu dâng cho ba mẹ cô lên, tưới xuống đất rồi cất hai bộ đồ ăn đi.
“Cất luôn à?”
“Ừ, đã mời xong rồi.”
Kỳ thật, mọi năm, khi Phù Hiểu đón Tết một mình, cô luôn đặt ảnh ba mẹ, bát đũa và ly rượu cho ba mẹ trên bàn, đến tận khi cô ăn cơm tất niên xong mới cất đi.
Đường Học Chính không rành vụ này nên chỉ ngồi yên trên sô pha nhìn cô lúi húi.
Chương trình đón xuân mới cấp trung ương được khai mạc trong bầu không khí vô cùng náo nhiệt, Phù Hiểu từ trong bếp đi ra, “A, vừa khéo. Chúng ta cũng bắt đầu ăn thôi.” Cô trở lại chỗ ngồi, lần này thì chí ít cô cũng không quên mình đang là chủ nhà, cô nâng ly với Đường Học Chính, cười nói, “Chúc mừng năm mới, Đường Học Chính.”
“Chúc mừng năm mới.” Anh mỉm cười, cụng ly với cô.
Hai người đâu còn xa lạ với nhau nên không khí bữa cơm tất niên cũng rất hòa hợp. Tuy từ sau mười hai tuổi đã không xem chương trình Chào Xuân nữa nhưng Đường Học Chính vẫn câu được câu chăng tán gẫu với cô.
Theo truyền thống của Trung Quốc, đêm giao thừa là khoảng thời gian các thành viên trong gia đình đoàn tụ sum vầy. Kỳ diệu biết bao khi vào thời khắc của sự đoàn viên này: có hai người một nam một nữ – không phải người thân thậm chí còn chẳng phải bạn tốt của nhau – cùng quây quanh một chiếc bàn, ấy thế nhưng lại rất hài hòa tự nhiên.
“Em thích uống loại cocktail nào, lần tới anh pha chế cho em uống.”
“Em chưa uống cocktail bao giờ…”
Đường Học Chính nhìn cô với vẻ khó tin, anh săm soi cô thật lâu, “Nhóc này, bề ngoài của em trông có đến mức ‘yêu nước’[6] đâu, sao lại chưa có gã từng nào mời em một ly nhỉ?”
Đã là phụ nữ ai chả có chút hư vinh, Phù Hiểu cũng vậy, cô phản bác ngay: “Sao lại không có chứ, có cả đống người lận.”
“Hả?” Anh đặt ly xuống, ra vẻ rửa tai lắng nghe, “Không nói đâu xa, anh chỉ hỏi em trong khoảng thời gian gần đây có hay không thôi.”
“Đương nhiên là có rồi, mới chỉ hai hôm trước thôi, anh Cường còn rủ em đi chơi nha.” Cô thầm lè lưỡi, rõ ràng là cô lén đổi khái niệm.
Anh cười khẽ nhưng ánh mắt anh dành cho cô lại như thể anh đã biết cô đang cậy mạnh, “Gã đó là ai?”
Biết ngay là không lừa nổi anh mà, cô bĩu môi, “Là người ông anh cùng lớn lên với em…”
“Gã đó đang công tác ở đâu?”
“Thượng Hải…”
“Ờ –” Anh gật đầu ra vẻ hiểu biết.
“Anh ờ cái gì hả!” Cô thẹn quá hóa giận.
“Nào, ăn tôm nhá.” Vì chọc tức người ta nên người nào đó đành bóc tôm dâng lên tạ lỗi.
“Hừ.” Cô cắn mạnh một miếng, coi như tha thứ.
****************************************
[1] 钓鱼台: Điếu Ngư Đài: ở Trung Quốc có 11 di tích tên ‘Điếu Ngư Đài’, mình nghĩ nam chính chỉ lại cái Bắc Kinh, nằm trên hồ Ngọc Uyên, phía Tây thành Bắc Kinh. Tên ‘Điếu Ngư Đài’ này do chính Càn Long đặt. 1959 ‘Điếu Ngư Đài’ được tu bổ trở thành một khách sạn trên nước.
[2] 棕子: Bánh nếp, vào Tết Đoan Ngọ người Trung Quốc sẽ làm món bánh này, có hình kim tự tháp, nhỏ cỡ lòng bàn tay, bánh nếp có vỏ làm từ gạo nếp: nếp trắng hoặc nếp đỗ đen và nhân rất phong phú: chay hoặc mặn hoặc ngọt, bánh được bọc ngoài bằng nhiều lớp lá tre, một đĩa bánh nếp của người Trung Quốc thường có 3 loại nhân trở lên.
[3] 鸳鸯锅: Lẩu uyên ương, món lẩu nấu bằng loại nồi lẩu hai ngăn (nồi hình tròn, ở giữa có vách ngăn), mỗi ngăn của nồi là một loại nước dùng, một bên nước dùng rất cay, một bên nước dùng thanh đạm. (links xem cách nấu)
[4] 柯南: Conan, anime chuyển thể từ bộ manga trinh thám rất nổi tiếng “Thám tử lừng danh Conan” của tác giả Nhật: Gosho Aoyama. (links đọc online, links xem phim online)
[5] 春晚: ‘Chào xuân’, kiểu như chương trình chung vào đêm 30 Tết của dân Việt Nam mình chiếu trên các kênh VTV ý, chương trình 春晚 của Trung Quốc bắt đầu từ 20h đến khi qua giao thừa đêm 30 Tết và cũng được chiếu chung trên các kênh CCTV – đài truyền hình trung ương nước này. 春晚 2012 vừa rồi có màn múa ‘Long Phượng trình tường’ (links xem online Long Phượng trình tường – 龙凤呈祥) hơi bị hoành tráng á. (links xem online 春晚 2012)
[6] Người Trung Quốc có câu ‘hồng nhan họa thủy’ nên giới trẻ Trung Quốc thường ghẹo hoặc khen những người rất xinh đẹp là bề ngoài ‘hại nước hại dân’, ngược lại bề ngoài ‘yêu nước’ nghĩa là hàng siêu cá sấu.
Bình luận facebook